Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 73: Chương 73: Nhưng thật ra là người




Thẩm Tu Lâm cẩn thận đi từng bước về phía trước.

Con tuyết lang kia nhìn thấy Thẩm Tu Lâm tới gần, nhất thời cả người đều đề phòng, sau đó cũng nhào qua chỗ Thẩm Tu Lâm.

Thế nhưng, trên người nó lại bị quấn xích sắt, không thể nhào tới được.

Dù vậy, tuyết lang lại có thể sử dụng tinh thần lực để công kích.

Chỉ là nếu như đụng phải người khác, tinh thần lực công kích như vậy khả năng còn có tác dụng, nhưng lúc này đụng phải lại là Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm vốn là tinh thần hệ dị năng giả, hơn nữa tinh thần lực lại cao, cho nên, công kích tinh thần lực của tuyết lang lên Thẩm Tu Lâm giảm bớt rất nhiều.

Nhưng mà, Thẩm Tu Lâm cũng phát hiện một vật đề, đó chính là… số lượng động vật có thể nắm giữ tinh thần hệ dị năng dường như nhiều hơn một chút so với con người.

Trong nhân loại, hắn vẫn chưa gặp được tinh thần hệ dị năng giả, thế nhưng động vật lại gặp qua mấy lần. (Ảnh quên mất Trương Tô Hàng rồi.)

Bản thổ sinh vật trong siêu thị trước kia chính là như vậy, hiện tại tuyết lang cũng là thế.

Hai lần này xem như là có tinh thần lực mạnh nhất trong những động vật có tinh thần dị năng mà hắn và Đông Phương Hiển gặp phải khi đi làm nhiệm vụ.

Tuyết lang uy hiếp, gầm thét lên. Thẩm Tu Lâm lại từ một bên khác đến gần cái lồng kia.

Ngay tại lúc Thẩm Tu Lâm tới gần cái lồng, tuyết lang nhào cả người đánh tới, Thẩm Tu Lâm đã sớm chuẩn bị, ngay tại chỗ nhảy một cái, sau đó cả người của hắn nhảy qua cái lồng tới phía đối diện.

Hơn nữa, Thẩm Tu Lâm nửa ngồi xổm xuống, duy trì khoảng cách vài bước với cái lồng, như vậy, coi như sinh vật trong lồng phát động công kích, ít nhất hắn còn có thời gian để phản ứng.

Lúc này Thẩm Tu Lâm rốt cuộc cũng thấy rõ trong lồng là thứ gì.

Thứ đó hoá ra thật sự là sinh vật, hơn nữa còn là một loại sinh vật không rõ chủng loại.

Một khối đen thùi lùi, bề ngoài thoạt nhìn khá giống con nhím, thế nhưng lông trên người dù cứng nhưng lại không sắc nhọn như nhím, chỉ là dựng thẳng từng sợi lên mà thôi.

Nhìn kỹ lại, Thẩm Tu Lâm phát hiện con vật nhỏ này ngược lại có một đôi mắt rất đẹp. Màu đen, long lanh, tròn xoe.

Sinh vật kia hiện tại cũng nhìn thấy Thẩm Tu Lâm, vì vậy, nó đưa đầu lưỡi ra.

Nó lè lưỡi tựa hồ muốn biểu đạt hữu hảo, tựa hồ muốn liếm Thẩm Tu Lâm, thế nhưng Thẩm Tu Lâm cách nó quá xa, cho nên nó liếm ra cũng chỉ liếm tới cằm cùng với lông của nó thôi.

Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên hoảng hốt, hắn cảm thấy con vật nhỏ kia quá đáng thương, đáng thương đến mức hắn cơ hồ không nhịn nổi muốn thả nó ra.

Mà ngay tại lúc này, cảm giác lạnh vô cùng kia lần thứ hai truyền tới, Thẩm Tu Lâm chậm rãi vươn tay ra.

Thanh âm Đông Phương Hiển vang lên đúng lúc.

“Tinh thần lực của vật trong lồng rất mạnh, ngươi cẩn thận chút.”

Thẩm Tu Lâm đột nhiên tỉnh táo lại, cũng ý thức được chính mình vừa nãy suýt chút nữa đã trúng chiêu.

Thẩm Tu Lâm nhất thời nghĩ mà sợ, nếu như không có Đông Phương Hiển nhắc nhở, như vậy chính mình cũng đã đưa tay ra cứu sinh vật trong lồng kia rồi.

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm loé lên ánh sáng lạnh, vật trong lồng kia thật đáng sợ.

Sinh vật đó nhận ra được biến hoá của Thẩm Tu Lâm, nó uỷ khuất trừng mắt nhìn, lè lưỡi liếm liếm móng vuốt của mình.

Thẩm Tu Lâm lúc này mới nhìn ra móng vuốt của nó là màu trắng, vô cùng không tương xứng với hình tượng cả thân màu đen, móng vuốt lại là màu trắng.

Thẩm Tu Lâm ngẩng đầu, đứng lên.

“Đông Phương, là một sinh vật, nhưng không biết là loại gì.”

“Tinh thần lực của nó rất mạnh.” Đông Phương Hiển nói, cũng tiến lên một bước.

Lúc này, tuyết lang kia nhảy lên, không ngờ tới rằng nó nhảy được đến giữa không trung, nó căn bản không nhìn Đông Phương Hiển đang lại đây, mà là quyết định nhào về hướng Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm cười lạnh một tiếng, đây là coi hắn thành quả hồng mềm đây.

Muốn chết.

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm lạnh lẽo, chính hắn cũng nhảy lên, hắn không kiêng kỵ tuyết lang đang nhào tới, mà là thẳng tiến lên nghênh tiếp, một cước đá vào đầu của đối phương, đồng thời, một cái khiên lớn chặn trước ngực của mình.

Cái khiên này là vô hình, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng hoa sen.

Con tuyết lang kia đụng phải khiên, lại bị Thẩm Tu Lâm đá một cước trúng đầu, nhất thời hung hăng từ giữa không trung rơi xuống.

Cả người nó co quắp mấy lần, vẫn còn chưa chết, nó hung tợn trừng Thẩm Tu Lâm, giống như muốn ăn thịt vậy.

Thẩm Tu Lâm một cước kia không chỉ đơn giản như vậy, hắn dưới chân còn dùng rất nhiều tinh thần lực thêm vào nữa.

Nếu không, tuyết lang cũng không ngã nặng tới vậy.

Tuyết lang ngã trên mặt đất, Đông Phương Hiển cũng đến, y nhíu mày, sau đó nhìn về phía sinh vật trong lồng.

Sinh vật kia tựa hồ có hơi e ngại Đông Phương Hiển tới gần, nó co mình về phía bên kia góc lồng, lại mở to đôi mắt long lanh nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, hiển nhiên là đang cầu cứu.

“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm tránh ánh mắt của nó, nhìn về phía Đông Phương Hiển “Dị năng tinh thần của nó có phải ở trên đôi mắt kia không?”

Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, tinh thần hệ dị năng giả, năng lực mạnh đều có thể thông qua con mắt để biểu hiện, ta cũng thế.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy lập tức nói “Vậy ta thì sao?”

“Ngươi cũng làm được, nhưng mà bây giờ còn chưa đến lúc.”

“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Năng lực của ta bây giờ còn quá kém, có đúng không?”

Đông Phương Hiển không trả lời vấn đề này, chỉ nói “Thuỷ Bạch Sắc, sinh vật này là loại gì, ngươi biết không?”

Thuỷ Bạch Sắc nằm trên ngực Thẩm Tu Lâm vặn vẹo, nói “Ta cũng không biết a, ngược lại ta không thích nó, trên người thối hoắc.”

Đông Phương Hiển cau mày “Thối hoắc?”

Thẩm Tu Lâm cũng nhíu màu “Thối hoắc? Có ý gì?”

“Chính là mùi không dễ ngửi đó.”

Thẩm Tu Lâm nhấp môi, nói “Ngươi cảm nhận được năng lượng thể, không phải nó sao?”

“Không phải.” Thuỷ Bạch Sắc lập tức nói “Vật mà ta cảm giác còn ở phía dưới.”

“Còn ở phía dưới? Vậy chỗ này còn có thông đạo.” Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, ngươi nói chúng ta làm gì bây giờ?”

Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Con vật này không thể cứ để như vậy.”

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía trong lồng “Giết?”

Ngay khi Thẩm Tu Lâm nói như vậy, con vật kia rõ ràng nghe hiểu được, trong mắt nó chợt loé sợ hãi, hai mắt càng long lanh hơn.

Đông Phương Hiển lãnh khốc nói “Ngươi nếu là tinh thần hệ, vậy cũng đừng vờ như không hiểu cái gì, ngươi rốt cuộc là thứ gì, tại sao ở đây, nói rõ ràng, bằng không chúng ta sẽ giết ngươi.”

Đông Phương Hiển mấy lời này tự nhiên là hướng về sinh vật trong lồng, sử dụng chính là phương thức giao tiếp tinh thần lực.

Sinh vật kia hơi co lại về phía sau, phi thường e ngại nhìn Đông Phương Hiển.

Ánh mắt Đông Phương Hiển lạnh lẽo “Không nói có đúng không? Vậy chỉ có thể chết mà thôi.”

Dứt lời, Đông Phương Hiển chậm rãi giơ tay lên.

“Đừng mà.” Rốt cuộc, sinh vật kia lên tiếng, mặc dù là phương thức giao tiếp tinh thần lực, thế nhưng thanh âm kia, lại là thanh âm trưởng thành, nói cách khác, vật thể này, không phải ấu thể.

Đông Phương Hiển lạnh lùng nói “Là cái gì?”

Sinh vật này hít sâu, thoáng ngồi thẳng người “Ta… Ta không phải động vật, ta là người.”

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đều hơi sững sờ, cả hai cùng nheo mắt lại.

“Ngươi nói ngươi là người?”

“Không sai, ta là người, là bị hại thành như vậy.” Tinh thần lực của sinh vật kia cuộn trào, hiển nhiên là phi thường phẫn nộ.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng rõ ràng cảm nhận được tâm trạng đối phương đang tức giận.

Thẩm Tu Lâm nói “Ngươi có thể nói tóm tắt, chúng ta bây giờ không có thời gian.”

Sinh vật nghe vậy lộ ra một biểu tình cười khổ rất có tính người.

“Các ngươi biết nơi này là đâu không?”

“Nơi này là chỗ nào?” Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Nhưng nơi này có rất nhiều thông đạo dưới lòng đất, rất quái dị.”

“Nơi này là một phòng nghiên cứu.”

“Phòng nghiên cứu?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Nghiên cứu cái gì?”

“Gen, bệnh độc, năng lượng, nhiều thứ khác.”

Thẩm Tu Lâm trầm mặc một chút, nói “Ngươi vì sao lại biến thành như vậy? Nơi này là phòng nghiên cứu như thế nào?”

“Là phòng nghiên cứu tư nhân, ta không biết chủ nhân là ai, thế nhưng người phụ trách nơi này họ Trương. Người ở đây đều gọi hắn là Trương trạm trưởng. Anh em của ta mất tích ở đây, cho nên ta đến đây điều tra, cũng bị nhốt ở trong này.”

“Trước mạt thế ngươi làm cái gì?” Thẩm Tu Lâm lập tức hỏi.

“Thám tử tư, bình thường cũng hay nhận án kiện, ta có bằng luật sư.”

“Thành phố này?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.

“Không phải, ta và anh em của ta đều ở C thị. Ta gọi là Long Thành Uyên, người anh em đã mất tích của ta tên là Lý Lâu Hàm.”

“Hả? Long? Đại gia tộc xí nghiệp đứng đầu bên C thị tựa hồ cũng là họ Long.”

“… Ta là con riêng của người con thứ ba của Long Chính Huy. Nhưng mà mẫu thân của ta không ra gì, con riêng như ta cũng không được Long gia thừa nhận.”

Long Chính Huy, cũng chính là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Long gia C thị, hơn sáu mươi tuổi, thế nhưng thủ đoạn vô cùng, rất là lợi hại.

Long gia cùng Thẩm gia không có mối quan hệ làm ăn, thế nhưng mỗi cái thành phố đều có mấy đại tập đoàn, bọn họ tự nhiên là biết đến lẫn nhau.

“Long Thành Uyên, ngươi bị bắt tới sau cũng bị làm nghiên cứu?”

“Bọn họ chưa kịp làm thì mạt thế tiến đến, trên thực tế, ta tới đây thời gian không lâu. Mạt thế tới, bọn họ cũng loạn, rất nhiều đều biến thành tang thi, thế nhưng thật bất hạnh, mấy người dẫn đầu đều còn sống, hơn nữa bọn họ còn làm mấy chuyện điên cuồng.”

Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại “Bọn họ làm cái gì?”

“Cháu trai của Trương trạm trưởng kia có dị năng là chuyển hoá, hắn đem đồ vật có năng lực chuyển hoá thành thứ hắn cần, hoặc là đem một vài thứ chuyển hoá thành năng lượng. Chi tiết thì ta cũng không rõ ràng, ta chỉ biết là, bọn họ bắt được rất nhiều động vật, thân thể bây giờ của ta, còn có tuyết lang kia, là hai con mạnh nhất trong đó.”

Long Thành Uyên hơi dừng lại, sau đó mới tiếp tục nói “Hai động vật này tinh thần lực rất cường đại. Cháu trai của Trương trạm trưởng tựa hồ là song hệ dị năng, hắn cũng có tinh thần lực dị năng, hắn có vẻ muốn hấp thu tinh thần lực trong cơ thể này cùng tuyết lang, thế nhưng hắn vẫn cần tiến hành thí nghiệm, chúng ta còn chưa chết, không biến thành tang thi liền thành đối tượng thí nghiệm của hắn.”

Nói tới đây, Long Thành Uyên lần thứ hai dừng lại một chút, âm thanh có chút nhạt, có chút lạnh lẽo.

“Sau đó đến tột cùng có chuyện gì xảy ra ta không biết, ta chỉ biết là có một ngày có hai người trốn tới nơi này, hai người đó mang theo một thứ đến, hai người kia cùng ông cháu Trương trạm trưởng tựa hồ đạt thành hiệp nghị gì đó. Có một ngày ta bị đánh ngất, bọn họ làm cái gì ta cũng không biết. Khi ta tỉnh lại lần nữa, ta đã bị nhốt ở trong lồng, mà tuyết lang cũng bị trói thành như vậy. Hai ông cháu Trương trạm trưởng ta cũng không nhìn thấy nữa, mấy người nghiên cứu viên khác, ta thật ra từng thấy hai người nhưng đều biến thành tang thi.”

Thẩm Tu Lâm rất nhanh đem chuyện bên này liên hệ với việc của Kình Thương.

Hai kẻ đã tới kia chắc chắn phải là kẻ trộm mà Kình Thương muốn bắt, nhưng mà hai kẻ kia đang ở nơi nào, còn có hai ông cháu Trương trạm trưởng đang ở nơi nào nữa…

“Như vậy ngươi biết hai người kia mang đồ tới là đồ gì không?”

“Không biết.” Long Thành Uyên nói “Ta ở đây ngay cả người ta cần tìm đều chưa thấy, ta cũng hỏi qua bọn họ, mà bọn họ đều như người câm vậy, cái gì cũng không nói, tính bảo mật rất cao. Nếu như không phải bởi vì ta là vật thí nghiệm, bọn họ không coi ta ra gì, ta chỉ sợ cái gì đều không nghe được.”

“Ngươi nếu là người, bị nhốt trong lồng tại sao không nghĩ biện pháp trốn ra?” Đông Phương Hiển nhàn nhạt hỏi.

Long Thành Uyên đều lắc đầu “Không phải ta không muốn trốn ra, mà là ta không ra được, tuyết lang cũng muốn cứu ta ra ngoài, thế nhưng nó không có cách nào tới gần cái lồng này, tới gần sẽ bị hất ra.”

Đông Phương Hiển trầm mặc, nói “Ta thử xem sao.”

“Được, đa tạ.” Long Thành Uyên lập tức nói.

Thẩm Tu Lâm kéo tay Đông Phương Hiển lại “Tuyết lang kia tới gần cái lồng này đều sẽ bị hất mạnh ra, ngươi cẩn thận một chút.”

Đông Phương Hiển nhìn tay mình đang bị kéo, lại nhìn khuôn mặt lo lắng của Thẩm Tu Lâm, chậm rãi gật đầu “Ta biết, ngươi không cần lo lắng.”

Thẩm Tu Lâm thở dài “Làm sao mà không lo được chứ.”

Đông Phương Hiển có chút luống cuống, không biết nên nói cái gì cho phải.

Lớn đến như vậy rồi, mỗi lần mạo hiểm, trừ mẫu thân ra, không có ai lo lắng cho y cả.

Mà dù là mẫu thân y, cho dù lo lắng, cũng sẽ không ngăn cản y mạo hiểm, bởi vì, tại gia tộc của y, tại thế giới của y, thực lực chính là tất cả.

Cho dù là nguy hiểm, vì thực lực, cũng phải tiến lên.

Thẩm Tu Lâm trắng trợn quan tâm như vậy, cùng với có lúc ngăn cản, khiến cho y thật có chút không thích ứng.

Ngoại trừ không thích ứng ra, còn có chút… hoảng hốt, cùng với, ấm áp.

Nghĩ đến đây, Đông Phương Hiển hơi cúi thấp đầu “Ta sẽ dựa theo khả năng.”

Thẩm Tu Lâm lúc này mới buông tay Đông Phương Hiển ra “Được, ta ở bên này nhìn. Đông Phương… Có muốn chúng ta cùng làm hay không?”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Không cần.”

“Vậy được rồi.” Thẩm Tu Lâm thở dài, không nói gì nữa.

Đông Phương Hiển cũng là thử dùng tinh thần lực đi thăm dò, phá huỷ cái lồng kia.

Nhưng khi tinh thần lực vừa chạm vào cái lồng, từ dưới đáy lồng năng lượng liên tục đánh bật lại. Vẻ mặt Đông Phương Hiển nghiêm túc, thế nhưng cũng không lui lại.

Thẩm Tu Lâm ở một bên khẩn trương nhìn, vừa chú ý tình huống của cái lồng, vừa chú ý sắc mặt biến hoá của Đông Phương Hiển.

Mấy phút sau, tinh thần lực của Đông Phương Hiển lui lại.

Thẩm Tu Lâm cảm thấy, vội hỏi “Thế nào?”

Đông Phương Hiển nói “Phía dưới đáy lồng có đồ vật, phá hỏng nó, lực công kích cùng phòng thủ của cái lồng sẽ biến mất.”

“Đáy lồng có đồ vật? Là năng lượng thể Thuỷ Bạch Sắc nói hay sao?” Thẩm Tu Lâm vội nói.

Đông Phương Hiển trầm ngâm, chậm rãi lắc đầu “Không phải, chỉ của cái lồng mà thôi.”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, đúng rồi, hắn lôi Thuỷ Bạch Sắc ra.

“Thuỷ Bạch Sắc, năng lượng thể dưới cái lồng, ngươi có thể cảm nhận được không?”

“Có thể, thế nhưng cách giải quyết thì ta không có.” Thuỷ Bạch Sắc ngúng nguẩy nói.

Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Không có cách? Ngươi ăn nhiều năng lượng tinh hạch như vậy, ngươi giờ lại nói với ta không có cách?”

“Thẩm thiếu, chủ nhân, không phải ta không muốn giúp, mà năng lượng thể phía dưới cái lồng cũng không phải năng lượng thể thuần tuý, ta cảm nhận cũng không rõ ràng, nếu dùng năng lượng của ta, thứ lấy được không đủ bù lại phần đã mất a.”

“Ồ?” Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Thứ lấy được không đủ bù phần đã mất?””

“Ừm… Ta, ta có biện pháp khác.”

Thẩm Tu Lâm liếc nhìn Thuỷ Bạch Sắc trong tay “Nói đi, biện pháp gì?”

“Các ngươi không phải có lựu đạn hay súng máy gì đó sao, có thể dùng biện pháp oanh tạc bạo lực nha, nổ tung cái sàn nhà luôn, như vậy năng lượng bên trong sẽ tiết ra ngoài, thời điểm đó các ngươi lại động thủ là được rồi.”

Thẩm Tu Lâm im lặng, cảm thấy rằng đây đích xác được xem như là một biện pháp, vì vậy nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương cảm thấy biện pháp này có được không?”

Đông Phương Hiển gật đầu “Có thể thử.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy đi tới chỗ Kình Thương và Lô Thuỷ, nếu muốn dùng tới súng đạn gì đó, hai người này mới là chuyên gia.

Tuyết lang hiện giờ đang thoi thóp, tự nhiên là không thể công kích nữa, cho nên bên Kình Thương chịu áp lực cũng nhỏ đi. Thẩm Tu Lâm đi đến, giúp bọn họ một tay, sau đó lấy đi quân cờ đã hết hiệu lực.

“Bên ta cần các ngươi giúp một chuyện. Cái lồng ở đó có nhìn thấy không? Các ngươi có biện pháp gì có thể phá huỷ sàn nhà, sau đó khiến cho vật có chứa năng lượng dưới đáy lồng bị lộ ra hay không? Tất nhiên là không thể làm bị thương sinh vật bên trong kia.”

Kình Thương nhìn một chút, liền nói ngay “Chúng tôi thử dùng súng máy xem sao.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được.”

Kình Thương cùng Lô Thuỷ liếc nhau, sau đó cầm vũ khí lên đi tới bên đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.