Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 114: Chương 114: Thiên hạ của ta




Khi hai người từ trong phòng đi ra, người đang chờ bên ngoài cùng nhau chạy tới đón.

“Tu Lâm, Đông Phương, các con cuối cùng cũng ra rồi.” Hứa Du Nhiên cùng Dương Phân đồng thời chạy tới.

Nhìn trên mặt hai người phụ nữ tỏ rõ lo lắng, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều cảm thấy được có chút xin lỗi.

“Mẹ, bà nội.” Thẩm Tu Lâm đi tới.

Hứa Du Nhiên nắm tay con trai “Sao rồi? Bị thương thế nào? Hiện giờ thân thể ra sao?”

Thẩm Tu Lâm khẽ cười “Mẹ, mẹ yên tâm, con không sao.”

Hứa Du Nhiên cầm tay Thẩm Tu Lâm tỉ mỉ xem xét kĩ sắc mặt đối phương, thấy đối phương thực sự không giống như bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Hứa Du Nhiên vội vàng nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương thì sao? Không sao chứ?”

Đông Phương Hiển gật đầu “Bác gái, con không sao.”

“Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi.” Dương Phân vỗ ngực “Hai người các con mấy ngày đều không ăn gì, mau đi ăn thôi, đừng để đói bụng.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, gật đầu “Được, con và Đông Phương xuống lầu ăn một chút, những cái khác đợi một chút lại nói.”

“Được, những chuyện khác lát lại nói.” Hứa Du Nhiên đáp.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển đi xuống.

Đông Phương Hiển liếc nhìn tay mình đang bị nắm, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói gì.

Hai người ăn xong bữa sáng, Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du từ bên ngoài về, nhìn thấy Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cũng vội vàng đi tới.

“Các con tỉnh rồi?”

Thẩm Tu Lâm mỉm cười gật đầu “Vâng, xin lỗi, để ba ba và ông nội lo lắng.”

Thẩm Tiền Du vỗ vai cháu trai “Không có chuyện gì, các con tỉnh là tốt rồi, hôm đó có chuyện gì xảy ra?”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, đơn giản giải thích chuyện ngày hôm đó, nhưng không đề cập tới chuyện của vị diện khác kia.

Thẩm Hoa Phong có chút lo lắng “Nói như vậy, người kia tới tìm Nam Cung Tiếu? Hắn muốn… báo thù cho Nam Cung Tiếu sao? Chúng ta cũng đâu phải không cho Nam Cung Tiếu đi.”

Thẩm Tu Lâm im lặng, rồi nói “Ba, ba cũng đừng lo lắng quá, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là hai người chúng con. Hơn nữa trước đó bởi vì Đông Phương bị thương nên hắn mới có cơ hội lợi dụng, hiện tại thương thế của con và Đông Phương gần như đã khôi phục hoàn toàn, dù hắn trở lại, cũng không dễ dàng làm gì được.”

Tuy nói như vậy, nhưng mọi người trong Thẩm gia cũng không có cách nào bớt lo, hơn nữa mọi người đều không biểu hiện ra.

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, thay đổi đề tài “Tình huống ba nhà kia thế nào?”

“Hiện tại dân chúng đều hướng về phía chúng ta, chúng ta dự định mở rộng từ căn cứ bên này kéo dài tới Chu gia căn cứ, xây dựng thành một căn cứ cỡ lớn, nếu như vậy, công xưởng quốc phòng cũng sẽ nằm ở bên trong.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Dự định này không sai, nhưng vị trí công xưởng quốc phòng cách nơi này hơi xa, có thể cân nhấc xây dựng khu vực đó thành một khu độc lập.”

Thẩm Hoa Phong gật đầu “Ừm, hiện tại rất nhiều kế hoạch còn chưa bắt đầu thực hiện, nhưng nếu xây dựng công xưởng thành khu vực riêng biệt, bên kia sẽ cần tăng thêm rất nhiều nhân thủ.”

“Có thể di dời đại bản doanh chân chính của Thẩm gia về đó.”

Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du liếc nhìn nhau rồi lập tức suy nghĩ.

Một lát sau, Thẩm Tiền Du nói “Ta nghĩ ý của Tu Lâm rất đúng.”

Thẩm Hoa Phong cũng gật đầu “Ừm, cứ như vậy mà làm. Chúng ta cẩn thận bàn bạc kế hoạch, xem xét xem bên đó phải xây dựng thế nào. Nếu như đặt đại bản doanh ở đó, còn cần hoàn thiện rất nhiều.”

Mọi người trong Thẩm gia bắt đầu sắp xếp kế hoạch.

Nửa giờ sau, Thẩm Tu Lâm không tham dự thảo luận nữa, hắn mang theo Đông Phương Hiển ra ngoài.

“Đi đâu?” Đông Phương Hiển hỏi Thẩm Tu Lâm bên cạnh.

Thẩm Tu Lâm cười “Đi thôi, chúng ta đến xem đám người Lãnh Thu Ngôn một chút.”

Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Tới gặp bọn họ?”

“Đúng vậy, có một số việc, đời trước anh vẫn không hiểu, hiện tại có lẽ đã tới lúc.”

Đông Phương Hiển nghĩ một chút cũng hiểu “Được rồi.”

Sau đó, Thẩm Tu Lâm dẫn Đông Phương Hiển ra ngoài, hỏi nơi nhốt con tin. Thẩm Tu Lâm trực tiếp đi thẳng tới đó.

Đến nơi, phát hiện người trông coi đúng lúc là mấy người Khâu Dương Dương, Kình Thương, Lô Thuỷ.

Thẩm Tu Lâm đi qua “Nhóm các ngươi ở đây?”

“Thẩm thiếu.” Ba người vội vàng chào hỏi Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ừm, đều ở trong đó?”

“Đúng, đều ở bên trong.” Kình Thương đáp.

Thẩm Tu Lâm gật đầu, sau đó nhìn về phía Kình Thương “Không lâu nữa chúng ta sẽ đi đế đô. Các ngươi đều chuẩn bị đi.”

Hai mắt Khâu Dương Dương lập tức sáng lên “Muốn đi đế đô?”

“Ừm.” Thẩm Tu Lâm cười, không có quên khi gặp Khâu Dương Dương, mục tiêu ngay từ đầu của cậu ta vốn đã là đế đô.

“Vậy thực sự là quá tốt rồi.” Khâu Dương Dương nói, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, lại có chút ngập ngừng.

Thẩm Tu Lâm cũng không hỏi đối phương đang suy nghĩ gì.

Đông Phương Hiển nói “Vào thôi.”

“Được.” Thẩm Tu Lâm lập tức gật đầu, sau đó cùng Đông Phương Hiển đi vào bên trong.

Sau khi Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm vào trong, Lưu Tương Vân đi tới bên này.

Khâu Dương Dương tiến lên hai bước “Đội trưởng.”

Lưu Tương Vân cười “Sao vậy?”

Khâu Dương Dương nhìn đối phương, mặt có chút nhăn nhó, nói “Đội trưởng, ta, ta phải đi đế đô.”

Lưu Tương Vân nhất thời sững sờ, trong lòng có chút cảm giác khó hiểu, còn không kịp nghĩ nhiều, Khâu Dương Dương lại nói “Đội trưởng, anh có đi không?”

Lưu Tương Vân sững sờ lần hai, im lặng một lúc mới chậm rãi nói “Ta cũng không biết, Thẩm thiếu chưa nói với ta.”

Khâu Dương Dương lập tức thất vọng tràn trề, cắn môi dưới, nói “Anh thực sự không đi sao?”

Lưu Tương Vân lúc này không biết nên nói cái gì cho phải.

Lô Thuỷ haha cười “Đường đi đế đô rất xa, chắc rằng Thẩm thiếu sẽ mang theo không ít người.”

Lưu Tương Vân nhìn về phía Khâu Dương Dương, thần xui quỷ khiến hỏi một câu “Ngươi hi vọng ta đi sao?”

Khâu Dương Dương lập tức gật đầu “Đương nhiên, ta hi vọng đội trưởng cùng đi.”

Lưu Tương Vân bình tĩnh nhìn Khâu Dương Dương, một lát sau, chậm rãi cười “Ta sẽ nói với Thẩm thiếu, nhưng quyền quyết định vẫn nằm trong tay Thẩm thiếu.”

Đôi mắt Khâu Dương Dương sáng lấp lánh “Được.”

Thẩm Tu Lâm đi vào bên trong, nói với người bên cạnh “Đông Phương đi cùng anh, hay đợi bên ngoài?”

Đông Phương Hiển không chút suy nghĩ đáp “Chúng ta cùng đi.”

“Được.” Thẩm Tu Lâm cười “Chúng ta cùng đi.”

Người của ba gia tộc đều bị nhốt bên trong, tổng cộng từ trên xuống dưới có mấy chục người.

Thẩm Tu Lâm đi vào, những người kia trợn mắt nhìn, có người khủng hoảng, có người không dám nhìn thẳng.

Thế hệ đầu là không dám nhìn hắn, đời thứ hai trợn mắt nhìn, đời thứ ba lại tỏ ra khủng hoảng.

Thẩm Tu Lâm không có ý định cũng những người thế hệ trước nói cái gì.

Mục tiêu của hắn là Lãnh Thu Ngôn.

Nhưng đối với Lãnh gia Lãnh Xuyên Hải, hắn vẫn còn hai vấn đề muốn hỏi.

“Lãnh Thu Ngôn, chúng ta nói chuyện đi.” Thẩm Tu Lâm mở miệng nói.

Lãnh Thu Ngôn nhìn lại, bị nhốt hai ngày, người này thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng vẫn có phong thái quý công tử như cũ.

Lãnh Thu Ngôn đi tới bên này “Được.”

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm dẫn người theo đi ra ngoài.

Phía ngoài mấy người Khâu Dương Dương đều nhìn lại.

Thẩm Tu Lâm nói “Các ngươi rời đi một lát, khi nào ta gọi hãy quay lại.”

Vì vậy, mọi người rời khỏi.

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển lập tức hiểu ý, bày trận cách âm quanh thân hai người.

Lãnh Thu Ngôn nhìn Thẩm Tu Lâm, chậm rãi nói “Ta vẫn muốn biết, ngươi vì sao đột nhiên nói thay đổi là thay đổi ngay, một chút dự kiến cũng không có. Ngươi rõ ràng rất yêu Truyện Phong, không phải sao?”

“Đúng vậy.” Thẩm Tu Lâm cười nhạt “Ngươi nói đúng, trước kia đúng là yêu.”

“Như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho ngươi bỗng nhiên thay đổi?”

“Ngươi muốn biết?” Thẩm Tu Lâm hỏi.

“Đương nhiên, thất bại đến mức độ này, cho dù chết, cũng muốn biết nguyên nhân.”

“Được, vậy ta cho ngươi biết, bởi vì ta từng chết một lần.”

Thẩm Tu Lâm nói thẳng, mặc dù biểu hiện trên mặt hoàn toàn không có gì, thế nhưng trong mắt lại tràn đầy hung bạo tàn ác.

Lãnh Thu Ngốn vốn cho là đối phương đang nói đùa, nhưng nhìn đến ánh mắt điên cuồng kia, lại im lặng.

Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói “Ta từng chết một lần, chết trên tay em trai ngoan Lãnh Truyện Phong của ngươi, ba đại gia tộc các ngươi hợp tác đánh đổ Thẩm gia, không tiếc dùng cái chết của ta để đả kích người nhà họ Thẩm. Nhưng đáng tiếc, ông trời cũng đứng ở bên ta, ta trọng sinh, trọng sinh, ngươi có hiểu không? Haha, cho nên, ngươi nói xem, đối với kẻ thù, ta sẽ làm thế nào?”

Lãnh Thu Ngôn thực sự không thể tin được chuyện như vậy, thế nhưng chỉ riêng ánh mắt tàn bạo kia của Thẩm Tu Lâm đã nói rõ, mọi chuyện đều là thực.

Cổ họng Lãnh Thu Ngôn có chút khô khốc.

Thẩm Tu Lâm lạnh lùng cười “Cho nên, ta cũng thực sự muốn biết, tại sao các ngươi không muốn buông tha Thẩm gia chúng ta? Ta tự hỏi, đối với em trai ngươi là chân tâm thành ý, đối với các ngươi cũng không có ý xấu, chỉ tiếc, dục vọng vẫn khiến các ngươi điên cuồng. Ta không tin em trai ngươi nếu không có gia tộc đứng đằng sau thì sao có thể làm được như vậy.”

Lãnh Thu Ngôn không có lời nào để nói.

Thẩm Tu Lâm nói “Thế nên ta thực sự vô cùng muốn biết, các ngươi vì sao lại muốn đẩy Thẩm gia chúng ta vào chỗ chết?”

Giọng nói Lãnh Thu Ngôn có chút tối nghĩa “Hiện giờ chúng ta không hề làm gì cả, ngươi nói xem, chuyện này có công bằng với chúng ta không?”

“Đúng vậy, lúc này các ngươi không hề làm gì cả.” Thẩm Tu Lâm cười lạnh “Đó là bởi vì ta quá mạnh, mạnh đến mức các ngươi không có cách nào làm ra được cái gì. Nhưng nếu ta không đủ mạnh, các ngươi còn đứng im hay sao?”

Lãnh Thu Ngôn muốn phản bác, thế nhưng không nói được cái gì ra khỏi miệng.

Có một số chuyện, đã không còn hi vọng rồi.

Thẩm Tu Lâm cũng không phải nhất định cần biết rõ đáp án, chỉ là bí mật này giấu ở trong lòng quá lâu, hắn chỉ muốn báo được thù, cũng muốn kẻ thù của hắn hối hận, nhìn thấy được bộ dáng biết vậy chẳng làm của bọn họ.

Hơn nữa, càng muốn nhìn thấy vẻ mặt triệt để mất đi hi vọng của những người này…

Đời trước, người nhà của mình chính là như vậy.

Tuyệt vọng nhìn thi thể của mình.

Bà nội không quá hai ngày qua đời, mẹ cũng bệnh không dậy nổi…

Những người thân của hắn, đều là do ai hại?

“Thẩm Tu Lâm, ngươi có thể nể tình đời này mọi chuyện đều chưa xảy ra… đừng đuổi tận giết tuyệt được không? Ta bảo đảm, bọn họ sẽ không báo thù, sẽ không là đối thủ của các ngươi.”

“Ngươi muốn bảo vệ ai?” Thẩm Tu Lâm lạnh nhạt nói.

“Chi thứ, nhánh chi thứ của Lãnh gia là được, chỉ có vài đứa trẻ.”

Thẩm Tu Lâm cười lạnh “Ngươi cho rằng ta thực sự nhổ cỏ tận gốc với các ngươi?”

Lãnh Thu Ngôn sững sờ.

“Sao ta lại muốn giết bọn họ? Bây giờ là mạt thế, nếu người đều chết hết, thiên hạ này cũng chỉ còn là của tang thi cùng động vật biến dị.”

“Ngươi…” Tâm tình Lãnh Thu Ngôn vô cùng phức tạp.

“Ta muốn, chỉ là mạng của dòng chính ba đại gia tộc mà thôi. Thực ra mà nói, chính là muốn mạng của mấy kẻ có dã tâm quá lớn như các ngươi thôi, một thù trả một thù, rất công bằng, không phải sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.