Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 30: Chương 30: Tặng quà




Ngày hôm qua Cố Hạ thanh toán tiền xong thì bỏ đi, ông chủ cửa hàng hoa thật không có lương tâm, chọn cho cô bó hoa đã nở rồi, trưng không được hai ngày đã héo tàn. Bị ông chủ ghét bỏ, hôm nay Cố Hạ ghé sang mấy cửa hàng hoa khác, sau khi ghé qua ba cửa hàng, trong một cửa hàng hoa tươi thoạt nhìn rất nhiều loại hoa đẹp mua một bó kiếm lan, mỗi một cành hoa đều tự mình lựa chọn thật kỹ, có cành hơi nở, có cành chỉ mới nhú lên nụ hoa, như một cô gái xinh đẹp đang che mặt lại; có cành lại nở rực rỡ, màu sắc tràn ngập; có nụ hoa vừa chớm nở, cành hoa xinh đẹp duyên dáng yêu kiều. Thái độ của bà chủ phụ trách bó hoa rất tốt, tay nghề cũng tốt, phối hợp với không ít loại cỏ trang trí, tạo nên một bó hoa khiến mọi người yêu thích không muốn buông tay.

Cố Hạ nhìn vào cũng rất hài lòng, đang cầm hoa vào phòng bệnh của Triển Thiểu Huy thì nhìn thấy Triển Thiểu Huy vẫn chưa ngủ, bước vào phòng ngủ thì đã không thể chờ đợi được nói: “Triển thiếu, hôm nay mua hoa nhìn rất đẹp.”

Lúc nói lời này cô rất vui vẻ, phụ nữ đều thích những thứ xinh đẹp, bó kiếm lan cầm trên tay nhan sắc mĩ lệ, xinh đẹp nhiều vẻ, mặc dù là tặng cho người khác nhưng Cố Hạ cũng không nhịn được mà yêu thích nó, vẻ mặt tỏ ra tranh công đưa bó hoa cho Triển Thiểu Huy xem: “Triển thiếu, rất đẹp nhỉ?”

Triển Thiểu Huy đã rút kim ra, đang nằm phơi nắng bên cạnh cửa sổ, anh quay đầu lại nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên mặt Cố Hạ, đôi mắt trong veo lại sáng, Triển Thiểu Huy cũng không thể dời mắt được, dừng lại một người cô một lúc. Cố Hạ thấy anh không nói lời nào, chân mày nhíu lại hỏi: “Như vậy vẫn chưa được sao?”

Ánh mắt Triển Thiểu Huy lướt qua bó hoa, “Tốt hơn ngày hôm qua.”

“Mỗi cành đều do tôi tự chọn lấy, những loại cỏ này cũng là tôi chọn.” Cố Hạ đắc ý nói, cô biết rõ mắt thẩm mĩ của loại người giàu có này rất cao cho nên mới quan tâm đặc biệt đến chuyện này.

Nghe vậy, lông mày Triển Thiểu Huy giãn ra, tuy chỉ là một bó hoa nhưng tối thiểu cô gái này đã thành tâm làm, anh chỉ về phía chiếc bình trên tủ đầu giường, “Cắm vào.”

Cố Hạ đi đến tủ đầu giường, trong bình là những bông hoa phù lang thanh tú cao ngất, nhìn thấy là biết tay nghề của người cắm rất đặc biêt, cách phối hợp màu sắc rất đẹp, đóa hoa thoạt nhìn vô cùng mới lạ, hình như vừa cắm không lâu, Cố Hạ chỉ vào bình hoa hỏi: “Cùng cắm chung với bình này sao?”

“Ném cái kia đi.” Giọng nói của Triển Thiểu Huy không lớn.

“Trông đẹp như vậy, ném đi thì rất tiếc.” Cố Hạ không tình nguyện nói, ánh mắt tìm kiếm những bình hoa khác trong phòng.

Triển Thiểu Huy không thích nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp gọi người vào ném hoa trong bình đi, còn có cả bó hoa bách hợp ngày hôm qua Cố Hạ đưa tới, cô thầm tiếc nuối trong lòng, sau đó tháo gói giấy bên ngoài hoa kiếm lan ra, cẩn thận cắm bó hoa vào trong bình. Chỉnh lại vị trí mấy cành hoa xong, cô ngắm nhìn rồi cười cười, quay đầu hỏi: “Triển thiếu, như vậy được chưa?”

“Được rồi.” Triển Thiểu Huy nhìn bó hoa trên tủ đầu giường, lại nói: “Nhớ rõ ngày mai…mua thêm một bó nữa tới.”

“Hả?” Cố Hạ khẽ nhếch miệng, sắc mặt khó xử, “Ngài xem bó hoa này đại đa số đều vừa mới nở rộ, bà chủ cửa hàng hoa nói bó này trưng mười ngày cũng được, mới một ngày đã ném đi thật là tiếc.”

Ném đi chẳng những tiếc mà quan trọng hơn là hoa tươi cần tiền để mua, bó hoa này hôm nay đã tốn của cô ba trăm, mỗi ngày đều thay đổi, vậy thì cô phá sản sao.

Sắc mặt Triển Thiểu Huy trầm xuống, cô gái này luôn từ chối làm cho anh dù chỉ một chút chuyện nhỏ.

Cố Hạ nhìn thấy sắc mặt ông chủ không được tốt, ánh mắt kia rõ ràng là muốn nói cho cô tặng hoa đã là coi trọng cô rồi, trong lòng cô thầm lo lắng, nhướng mày thấp giọng hỏi: “Mỗi ngày đều đổi bó mới, cái này có được thanh toán lại không?”

“Thanh toán lại?” Khóe miệng Triển Thiểu Huy co rúm lại, ý tứ sâu xa nói: “Ý của cô là sao đây?”

Thanh toán lại hẳn là ý nói đến công ty, Cố Hạ mè nheo: “Tôi thật tâm hy vọng ngài có thể mau khỏe lên. Nhưng mà hoa chỉ là vật trang trí trong phòng bệnh, mỗi ngày đều thay thì rất lãng phí, không bằng ăn nhiều món có dinh dưỡng một chút, càng có lợi cho bệnh tình sớm chuyển biến tốt đẹp.”

Ánh mắt sâu xa của Triển Thiểu Huy âm thầm đảo lòng vòng trên người cô, lại thoải mái nói, “Tùy, nhớ rõ mỗi ngày đều phải mang tới là được.”

Tâm tình của anh rõ ràng là không tốt như trước, Cố Hạ lại khuyên nhủ: “Triển thiếu, ngài nghỉ ngơi một lát đi, tôi không quấy rầy ngài nữa, phải trở về làm việc rồi, văn kiện kia phiền ngài nói một tiếng với tổng giám đốc Trâu.”

Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Cố Hạ dặn dò thêm vài câu rồi mới tạm biệt anh. Nghe nói con người ta lúc bị bệnh thì tâm hồn yếu ớt hơn bình thường, có lẽ vì nguyên nhân này nên Triển Thiểu Huy mới bắt cô mỗi ngày mang đồ tới, quá trình dưỡng bệnh đau khổ lại không có ai nói chuyện, người như anh ta không hề thiếu quà tặng, nhưng chắc khi nằm bệnh cũng chỉ muốn một lời chúc thôi.

Hôm nay tốn không ít thời gian ở bệnh viện làm cho công việc bị dồn lại, ngày hôm sau Cố Hạ vô cùng bận rộn, một khắc cũng không ngừng được, lúc tan ca mới nhớ tới Triển Thiểu Huy, cũng không biết tặng thứ gì cho thích hợp nên hỏi đồng nghiệp bên cạnh.

Đồng nghiệp nói tặng người bệnh thường chỉ có hoa tươi hay mấy thứ hoa quả, Cố Hạ bỏ thời gian ra lên mạng tìm số điện thoại của một cửa hàng hoa quả tươi, đặt một giỏ hoa quả không lớn, Cố Hạ dặn chủ cửa hàng hoa quả nhật định phải chọn những trái xinh đẹp ngon miệng nhất, đóng gói nhất định phải đẹp, nhiều ít hơn một chút tiền không thành vấn đề. Cô đưa địa chỉ nói người ta đưa tới vào giờ cơm tối, lúc ấy chắc không quấy rầy đến Triển Thiểu Huy, thuận tiện tặng thêm một tấm thiệp chúc Triển Thiểu Huy sớm bình phục. Cố Hạ không nghĩ nhiều như vậy, Triển Thiểu Huy nói mỗi ngày cô phải đưa quà tới, cô vẫn chưa quên lời của anh, cung sẽ không tự mình đa tình mỗi ngày chạy đến bệnh viện uốn éo trước mặt ông chủ.

Lần này chủ cửa hàng rất thật thà, một năm một mười đều dựa theo yêu cầu của khách hàng, giỏ hoa quả còn gắn thêm vài bông hoa tươi xinh đẹp, thoạt nhìn không hề kém với những hình ảnh đã được chỉnh sửa trên photoshop. Quà tặng đưa đến bệnh viện lúc Triển Thiểu Huy đang ăn cơm tối, ánh mắt nhìn lướt qua tấm thiệp được chủ cửa hàng dùng chữ thư pháp để ghi, sau đó ném cả giỏ trái cây về phía bức tường, một tiếng “oanh” vang lên, nào táo nào quýt rơi đầy mặt đất, y tá sợ tới mức tay run run.

Sắc mặt Triển Thiểu Huy thoáng cái trở nên lạnh lẽo, tâm trạng ăn cơm cũng mất luôn, người anh muốn tới thăm mình rất hiếm, cô gái này lại không hề để tâm đến lời của anh, tùy tiện mà bỏ ra ít tiền tìm người mang một ít đồ qua loa cho xong, đây là lần đầu anh gặp phải chuyện này.

“Từ nay về sau những thứ thế nào không cần phải đưa vào.” Trâu Nhuận Thành ngồi bên cạnh quát cô ý tá trẻ. Anh ta nhìn thấy đại ca nổi giận nên cũng rất bực bội, quà tặng sang hèn không quan trọng, ai cũng không thiếu mấy thứ này, Cố Hạ không hề có thành ý tặng quả thì phải? Cố Hạ thật đúng là càng ngày càng không xem ai ra gì, người biết rõ đại ca nằm viện không nhiều lắm, vẫn chưa có ai dám tùy tiện sai người khác mang đồ đến.

Trâu Nhuận Thành thấp giọng an ủi Triển Thiểu Huy nguôi cơn giận, giữ gìn sức khỏe cho tốt, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh gọi điện cho trưởng phòng Vương bộ phận nhân sự, lạnh lùng nói: “Báo với phòng thị trường thứ hai tới Cố Hạ không cần đi làm nữa, cho cô ta một tháng lương, bảo cô ta cút đi.”

Lúc ấy Cố Hạ còn đang ở trong nhà bếp bận rộn cho bữa tối, hôm nay là thứ sáu, đối với những người đi làm mà nói thì đây là thời gian thư giãn thoải mái nhất, bình thường ngày này sau khi đi làm về cô sẽ cùng bạn cùng phòng Từ Lộ Lộ đến siêu thị mua một đống thức ăn, về nhà nấu một bữa cơm thịnh soạn để thưởng cho một tuần bận rộn của chính mình. Nồi đất bốc lên một làn khói trắng, Cố Hạ đang cầm dao thái thức ăn thì chợt nghe Từ Lộ Lộ ở bên ngoài phòng giặt giũ gọi cô: “Cố Hạ, điện thoại đang reo.”

Cố Hạ xoa xoa tay, vội vàng chạy vào phòng khách lấy điện thoại di động từ trong túi ra, là điện thoại từ cửa hàng hoa quả, đầu dây bên kia có chút áy náy nói: “Giỏ hoa quả chúng tôi hoàn toàn mang đến dựa theo yêu cầu của cô, nhưng mà đối phương lại không ký tên, còn ném giỏ hoa quả ra.”

“Vậy sao?” Cố Hạ nhíu mày, cho dù Triển Thiểu Huy không thích cũng không cần phải ném ra ngoài như vậy chứ.

Đầu dây bên kia cũng không vui, hôm nay cô gái xinh đẹp đưa hàng đến bị dọa sợ run, thân thế của đối phương rất lớn, cửa phòng có vệ sĩ trông coi, không cần nói đến việc ký nhận, không dạy dỗ người ta đã là mừng lắm rồi, “Tiểu thư, giỏ hoa quả đều chọn thứ tốt nhất, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Cố Hạ đã hiểu ý đối phương, “Phiền mọi người rồi, một lát nữa tôi sẽ lên mạng xác nhận trả tiền.”

Vừa cúp điện thoại, vẫn chưa đặt điện thoại xuống thì lại có mới điện thoại, Cố Hạ vội vàng nhận: “Alo?”

Giọng điệu ở đầu dây bên kia mười phần công thức hóa, “Cố Hạ, tôi là trưởng phòng Vương bộ phận nhân sự, tổng giám đốc Trâu bảo tôi thông báo với cô thứ hai này đến công ty làm thủ tục bàn giao công việc hiện giờ lại, công ty sẽ dựa theo hợp đồng bồi thường cho cô một tháng lương.”

Cố Hạ như đang mơ nói, “Vì sao?”

“Chuyện của chính cô, hẳn là phải tự hiểu.” Trưởng phòng Vương lãnh đạm nói, tổng giám đốc rõ ràng rất tức giận, nhất định là do Cố Hạ làm ra chuyện gì đó không đúng, anh ta nói: “Nhớ rõ sáng thứ hai đến công ty sớm một chút.”

Đầu dây bên kia không nói nhiều, trực tiếp cúp điện thoại. Trưởng phòng Vương sẽ không nói giỡn, Cố Hạ cầm điện thoại, lòng lo sợ, tin tức này quá bất ngờ, gần đây cô không hề phạm sai lầm nào trong công việc, sao lại đột nhiên bị cho thôi việc? Bầu trời như đang sập xuống, chỉ còn lại vẻ thê lương làm cho người ta không biết phải làm sao.

Cố Hạ sững sờ một lúc, cô muốn hỏi xem rốt cuộc tại sao Trâu Nhuận Thành lại đuổi việc cô, có chết cũng phải chết cho minh bạch, nhưng mà lại không có số điện thoại của anh ta, tìm trong danh bạ lại thấy số điện thoại của Triển Thiểu Huy, lại liên tưởng đến số điện thoại của cửa hàng hoa quả liền tỉnh ngộ ra đây nhất định là ý của Triển Thiểu Huy. Chẳng lẽ mình tặng thứ không phù hợp, động đến điều cấm kị của đối phương?

Công việc là chuyện lớn, Cố Hạ do dự một lát, Triển Thiểu Huy cũng không phải loại người khó nói chuyện, cô cầm điện thoại nhấn số của Triển Thiểu Huy, muốn cố gắng cứu vãn chuyện này.

Trong phòng bệnh, chuông điện thoại di động vang lên, trợ lý ở bên cạnh vội vàng đưa di động đến, Triển Thiểu Huy nhìn nhìn dãy số, nhíu mày, để reo vài cái rồi nhận điện.

Cố Hạ cố gắng duy trì nụ cười làm cho giọng nói của cô càng thêm tinh khiết dịu dàng, “Triển thiếu?”

“Ừ.” Giọng của Triển Thiểu Huy cực lạnh lùng, cộc lốc giống như âm thanh phát ra từ trong cổ họng.

“Nghe nói hôm nay quà tôi đưa đến ngài không thích, tôi không biết rõ sở thích của ngài, có thể đã đưa đến món quà không được thích hợp, ngài ngàn vạn lần đứng tức giận.” Cố Hạ cẩn thận nói.

Triển Thiểu Huy lạnh lùng nói, “Chẳng ai thiếu mấy thứ đồ của cô, đã không thành tâm như vậy thì cô còn gọi điện thoại qua đây làm gì?”

“Tôi sao lại không thành tâm chứ?” Cố Hạ nghe thấy thì sợ hãi, quả nhiên là thứ mình đưa đến đã chọc đến anh ta, nịnh nọt nói: “Triển thiếu, ngài bị bệnh, khiến cho mỗi ngày tôi đi làm đều không tập trung được, chỉ một lòng thành tâm cầu nguyện cho ngài sớm xuất viện. Ngài không thiếu thứ gì, tôi cũng hiểu mua một ít đồ chuyển đến là không hề có ý nghĩa, cho nên tôi mới muốn làm những việc khác để biểu đạt một chút thành ý của mình.”

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lười biếng, “Cô còn làm gì nữa?”

“Tôi…” Cố Hạ ấp a ấp úng, thật sự thì cô chả làm gì cả. Nhưng mà lúc này cũng không thể nói như vậy, lời nói phun ra nuốt vào nửa ngày cũng không ra được, vừa lúc ấy tiếng Từ Lộ Lộ phát ra từ trong nhà vệ sinh, “Cố Hạ, canh nấu xong chưa?”

Đầu dây bên kia không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng, cực kì không vui nói: “Qua loa với tôi thì phải trả giá thật nhiều.”

“Triển thiếu, tôi làm sao dám qua loa với ngài? Tôi…tôi nấu canh cho ngài.” Cố Hạ sốt ruột, nghĩ đến nồi canh trong nhà bếp, kiên trì nói: “Canh táo đỏ hạt sen tim heo, lợi khí bổ máu, dưỡng bệnh tốt lắm nha, hoặc ăn nhiều một chút cũng rất có dinh dưỡng.”

Đầu kia ngưng một chút, giọng điệu cũng không còn lạnh lùng như trước, “Canh?”

“Xong ngay đây, tan ca tôi đã đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, giờ đang hầm trong nồi. Tôi nghĩ lát nữa mang đến cho ngài ăn thì vừa đến đêm sẽ tiêu xuống, chẳng qua là thấy ngài ăn thứ này sẽ không đủ nên mới đưa thêm một giỏ trái cây đến.” Cố Hạ bội phục khả năng cái khó ló cái khôn của mình, cười nịnh nọt nói: “Tôi cũng không có nhiều tiền, chỉ có thể tự mình ra tay biểu lộ thành ý.”

Sắc mặt của Triển Thiểu Huy ở đầu bên kia cũng giãn ra, chậm rãi nói: “Mang tới đây đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.