Trọn Đời Bên Em

Chương 10: Chương 10: Trở về trường học cũ




Ra khỏi văn phòng luật sư, Bạch Dĩ Mạt đã trông thấy Hướng Nhu đứng dưới lầu cười với cô, cho dù bây giờ đang là mùa đông giá rét, trên người hắn cũng tỏa ra một luồng sức sống dồi dào, dường như có thể khiến vạn vật sống lại.

Bạch Dĩ Mạt bước đến gần hắn, siết chặt khăn choàng cổ, hai tay vòng trước ngực: “Cậu chạy đến đây làm gì, còn lái con xe A này nữa, ăn mặc lòe loẹt như thế đúng là làm ảnh hướng đến bộ mặt thành phố.”

Hướng Nhu nhìn lại mình, hôm nay ăn mặc cực kỳ khiêm tốn, áo sơ mi màu xám cùng với áo khoác màu tím, người này nói hắn lòe loẹt, lòe loẹt ở chỗ nào?

“Đừng lắm lời nữa, tớ đến đón cậu.” Hướng Nhu không muốn nói nhiều với cô, hôm nay là có chính sự phải giải quyết.

Bạch Dĩ Mạt sửng sốt một giây, nhưng sau đó liền quay người bỏ đi, Hướng Nhu thấy mình bị bơ đẹp thì lập tức tiến lên tóm lấy tay Bạch Dĩ Mạt, kéo về hướng chiếc xe.

“Ối ối, tôi không phải là kẻ gian, chiếc xe xa hoa kia của cậu tôi không ngồi nổi.”

“Nếu cậu muốn để đồng nghiệp chứng kiến cảnh chúng ta thân mật, thì tớ cũng không ngại chơi thêm tí nữa đâu!” Bình thường cô rất tùy tiện, nhưng hắn biết ở chỗ làm mà lôi kéo với đàn ông là một cấm kỵ của cô, cô tuyệt đối không muốn để người khác mượn cớ nói xằng, cho nên chiêu này xài cả trăm lần cũng linh ứng.

Bạch Dĩ Mạt âm thầm mắng Hướng Nhu đê tiện, nhưng vẫn để hắn nhét cô vào trong xe, sau đó hắn quay về bên ghế lái, khóe miệng nhướng lên, giống như đang khoe thắng lợi của mình.

“Rốt cuộc là đi đâu? Buổi chiều tôi còn phải quay về văn phòng.” Bạch Dĩ Mạt không kiên nhẫn hỏi, vừa dứt câu liền giơ túi xách lên đập một cái lên người Hướng Nhu, đâu ai ngờ túi xách không khóa, son phấn hoa màu bên trong đều rơi xuống trước ngực.

Hướng Nhu nhìn không chớp mắt, cũng không tức giận, lượm mấy thứ đồ cho vào túi ngăn nắp, trên mặt vẫn nở nụ cười:” Không phải cậu đã quên hôm nay là sinh nhật thầy Tập rồi chứ! Bánh sinh nhật và rượu vang tớ đã chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ đến trường tặng thầy ấy ngạc nhiên thôi.”

Vừa mới nói xong, trong tay đã cầm một cái card, nụ cười trên mặt nhất thời cứng lại: “Này, ai là Đạo Khiểm Ca? Còn ‘trân trọng’ cho cậu thế nữa.”

Bạch Dĩ Mạt nghe thế thì nghiêng đầu nhìn, biểu hiện trên mặt vẫn không thay đổi: “Không cẩn thận bị cho vào túi xách! Là một người nhàm chán!”

“À? Thế thì để tớ vất đi.” Chưa nói xong thì tấm card đã bị Hướng Nhu ném ra ngoài cửa sổ.

Bạch Dĩ Mạt lắc đầu châm chọc: “Tôi phải giả vờ không quen cậu thôi, lễ độ văn minh không hiểu cái gì, vứt bậy bạ ra đường.”

Một tay Hướng Nhu ấn gáy Bạch Dĩ Mạt xuống, tay kia đặt lên cửa kính: “Nhìn rõ đi, đồ bỏ đi đương nhiên phải nằm trong thùng rác.”

Bạch Dĩ Mạt nhìn kỹ, quả nhiên chếch về phía trước có thùng rác, nhưng mà khoảng cách, cũng… xa quá đấy!

Bạch Dĩ Mạt thoát khỏi móng vuốt của Hướng Nhu, ngồi lại đàng hoàng: “Thế có đi hay không!”

Hướng Nhu nhìn Bạch Dĩ Mạt một cái, đôi môi mỏng mím lại, thấp giọng nói thầm: “Thân mình còn không lo được lại còn muốn xông lên, đúng là chỉ có con thỏ đáng chết này.”

“Cậu nói cái gì?”

“Không có gì, tớ nói cậu có nên nghĩ mua cho thầy Tập quà gì không?”

“À, đúng rồi!”

Thầy Tập là giáo viên chủ nhiệm của Hướng Nhu và Bạch Dĩ Mạt hồi học trung học, chính ông là người nhìn quá trình hai người lớn lên, cho nên trong mắt bọn họ, thầy Tập không chỉ là thầy của bọn họ, mà còn là người bạn, một người bạn có thể tâm sự điều gì, một người bạn mặc dù khác biệt tuổi tác nhưng không khác biệt về tâm hồn.

Sau khi tốt nghiệp, bọn họ đã giao ước lúc thầy Tập sinh nhật tuổi năm mươi, bất kể là thân xác đang ở đâu, cũng nhất định phải trở về chúc mừng thầy…

Rất nhanh đã đến trường trung học A Đại phụ thuộc bộ trung học, Bạch Dĩ Mạt để Hướng Nhu đem xe vào bãi đậu xe ở gần đấy, Hướng Nhu không lay chuyển được Bạch Dĩ Mạt, hắn cũng biết là sân trường không quá cao cấp như vậy,nên đặc biệt đổi thành chiếc BMW màu trắng, ai ngờ lại bị Bạch Dĩ Mạt châm chọc.

Hai người xuống xe, Bạch Dĩ Mạt nhìn đồng hồ còn sớm, vì thế kéo Hướng Nhu đi chọn quà.

Dạo một vòng trong cửa hàng, Bạch Dĩ Mạt khôg hài lòng với thứ gì cả, cuối cùng lại tay không trở về.

“Cậu cũng nên cho chút ý kiến đi chứ! Bình thường không phải nói nhiều lắm sao?” Bạch Dĩ Mạt vào một cửa tiệm, Hướng Nhu đi theo phía sau, không nói nhiều lời, cô đi thế nào thì hắn theo thế đó, cô hỏi hắn thứ gì hắn cũng đều gật đầu tươi cười, không chọn bất kỳ món đồ nào nhưng ngược lại nhìn rất rõ ánh mắt ngưỡng mộ của những người phục vụ trong tiệm này.

Hướng Nhu nhún vai, làm ra vẻ không có vấn đề gì: “Là cậu muốn mua quà chứ không phải tớ, đương nhiên là do chính cậu chọn rồi.”

“Cậu cho là thầy Tập sẽ thích mấy cái bánh với thứ rượu kia của cậu sao! Ngay đến lòng thành còn chả có.”

“Tấm lòng thì phải nhìn vào tâm, không nên mua đồ quý giá lắm, cái chính là để hưởng thụ, tớ cảm thấy món quà của tớ rất ổn.” Bánh ngọt là do chính hắn làm, rượu vang kia cũng không phải có tiền mà mua được, không ngờ đến lượt cô lại biến thành thứ đồ chẳng có lòng thành.

Bạch Dĩ Mạt lườm hắn một cái, thoáng nhìn thấy tiệm đồ cổ trong ngõ, nơi đó không thu hút lắm, nhưng đã hấp dẫn được sự chú ý của Bạch Dĩ Mạt.

Quả nhiên, nơi này có thứ tốt, Bạch Dĩ Mạt mua một chiếc chén Lưu Ly, sau đó vô cùng hài lòng trả tiền rời đi, Hướng Nhu cười, nha đầu kia đúng là rất biết nhìn hàng.

Đi tới cổng trường, một luồng hơi thở lâu ngày không gặp theo gió bay tới, ở đây chứ đầy kỉ niệm tuổi trẻ của họ, cũng là nơi chôn cất tuổi xuân trong những năm tháng vô tận, xa cách nhiều năm lần nữa quay lại, dường như có cảm giác, giống như mùa thu năm mười lăm tuổi năm ấy, bọn họ sách bọc trên lưng bước vào cánh cổng trường, cảm giác như đó chỉ mới là chuyện của ngày hôm qua…

Mười năm tuổi trẻ, trong nháy mắt, họ đã già hơn trong hồi ức, trưởng thành hơn trong trí nhớ, điều không thay đổi chỉ là không thể xua đi cảm giác trong lòng…

Từ mấy năm trước thầy Tập đã vinh dự trở thành thầy hiệu trưởng, tới trường mới biết ông đang họp, hai người dạo bước đến sân bóng rổ vừa tu sửa, không thể không cảm thán vừa rời đi vài năm, ngôi trường đã thay đổi quá nhiều, đầy đủ phương tiện mọi thứ.

Nghe thấy người bên trong ồn ào, đi vào mới phát hiện đang có cuộc thi đấu hữu nghị với trường khác, người đến xem rất nhiều, hai người nhìn nhau cười, tìm hai chỗ ngồi trống, gia nhập vào biển người đến xem.

Cuộc thi đấu kiểu như thế này, luôn là như thế, liếc mắt một cái đã thấy trên khái đài phần lớn đều là nữ sinh, ánh mắt hoặc sùng bái hoặc ái mộ đều không dứt ra khỏi trận bóng rổ, từng đợt rồi lại từng đợt ghi điểm, dấy lên một trận rồi lại một trận hét chói tai.

Bạch Dĩ Mạt cũng chuyên tâm quan sát trận đấu, miệng tấm tắc tán thưởng: “Nhìn mấy cậu em này tràn đầy sức sống, mùa đông đến nơi rồi mà vẫn lộ tay lộ chân, hầy, sao tôi đột nhiên cảm thấy chúng ta đã già rồi nhỉ, cũng không làm được!”

Hướng Nhu hừ một tiếng: “Chỉ có mình cậu già thôi, tớ đây vẫn luôn còn trẻ nhé. Nhớ năm đó, ông đây còn đang rong ruổi nơi này, không biết mấy đứa chíp hôi này đã cai sữa chưa không biết?”

Bạch Dĩ Mạt xì một tiếng rồi bật cười: “Ôi ôi ôi, để nhìn một cái xem nào, cũng nhớ năm đó, cậu còn chưa già, tự an ủi mình cũng không rõ thế này, đúng không!”

“Tớ cần à?” Hướng Nhu liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập sự tự tin.

Bạch Dĩ Mạt nhìn người bên cạnh mặt mũi hếch lên, khóe miệng khẽ nhếch nhẹ, trừng mắt với hắn một cái: “Nói suông thì ít gì, có bản lĩnh thì bây giờ thể hiện luôn đi!”

Hai người cô mỉa mai một câu, tôi đùa cợt một tiếng, cứ thế đã thu hút được sự chú ý của mấy tiểu muội muội gần đó, câu cuối cùng của Bạch Dĩ Mạt lại không lớn không nhỏ, càng khiến cho nhiều người quay đầu nhìn. Nhìn thế cũng không sao, nhưng Bạch Dĩ Mạt thấy rất rõ một em gái khuôn mặt đỏ ứng lén lút chỉ trỏ vào tên yêu nghiệt này.

Khóe miệng với thái dương Bạch Dĩ Mạt giật giật, không phải là bọn họ đã quá lộ liễu rồi sao, hay là, do hắn ta quá khoa trương?

Hướng Nhu mỉm cười với nhóm nữ sinh kia, sau đó quay đầu lại nói với Bạch Dĩ Mạt: “Thấy không? Đấy là mị lực, vừa rồi cậu nói gì nhỉ? Để tớ vào sân? Tớ chỉ sợ khiến mấy tên tiểu tử kia tàn phế thôi.”

“Khẩu khí cũng khá nhỉ, sao không xem lại mình đáng giá mấy cân đi.” Trước mắt rõ ràng là ngôi sao của đội bóng của trường năm đó, nhưng cô không muốn thừa nhận, khi đó cô luôn nói hắn tự mãn như vậy không phải là vì lừa mấy em xinh đẹp sao, quả nhiên, đúng là lừa được không ít mĩ nữ.

Nhưng mà bây giờ, có thể ra sân sao? Nực cười…

Hướng Nhu bật cười sảng khoái, đứng dậy đi về phía sân bóng, trao đổi vài câu với huấn luyện viên nhìn rất quen mắt, rồi sau đó thế chỗ của một cậu nam sinh.

Trận bóng đã diễn ra được một nửa, nghỉ ngơi giữa trận, nhìn điểm số thì đội trường thua hơn ba mươi quả, bây giờ tất cả mọi người đang trao đổi chiến lược, Bạch Dĩ Mạt cảm thấy nhàm chán, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Mộc Du Du biết cô đang ở trường học của bọn họ, vừa mới gửi xong chợt nghe thấy một tiếng hét thất thanh, tiếp đó cô thấy Hướng Nhu đi tới ra một bên, mặc áo chơi bóng chạy ra giữa sân, những người trên sân đấu nhìn thấy hắn đều sửng sốt cả kinh.

Bạch Dĩ Mạt không thể không thừa nhận Hướng Nhu mặc bộ y phục này thật sự rất tuấn tú, còn chưa kể đến như vậy còn có vài phần sắc màu của lứa tuổi học trò.

Hình dáng kia tựa điêu khắc, đường nét cơ thể rõ ràng cùng các thớ thịt săn chắc, trên gương mặt đẹp trai còn đóng mác nụ cười chính hãng du côn, không nói đến mấy cô em mê cái đẹp kia, trong lòng cô bỗng tồn tại cảm giác đập loạn chưa bao giờ có, đặc biệt trước khi tiếng còi của trọng tài vang lên hắn còn nháy mắt với cô, Bạch Dĩ Mạt cảm giác hai bên tai mình bỗng nóng lên, tên phóng đãng khốn kiếp, trời lạnh thế này cũng không ổn định.

Cô âm thầm cấu véo mình, mấy anh đẹp trai còn ngắm ít ư! Có như vậy mà cũng bị hắn dùng ánh mắt trêu chọc, thật đúng là có tiền đồ!

Tiếng còi vang lên, Hướng Nhu lợi dung ưu thế người cao đi trước một nước, dẫn đầu đoạt bóng tiến công, đường bóng hoàn mỹ, động tác gọn gàng, giống như hành văn dứt khoát ném bóng vào rổ ăn điểm, từng tiếng hét chói tai thổi bay cả sân bóng rổ, theo sau đó là tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Sau đó dường như cả sân bóng đều được Hướng Nhu khống chế, giữ bóng, chuyển bóng, không quen biết đồng đội nhưng lại ăn ý ô cùng, cả cục diện cứ như vậy mà quay ngược lại ba trăm sáu mươi độ, thế trận vốn bị dẫn trước bây giờ có chiều thay đổi, vài giây cuối cùng, Hướng Nhu dùng tư thế tuyệt mỹ đánh ba quả vảo rổ, cuối cùng dẫn trước một điểm, toàn trường vỗ tay như sấm.

Bạch Dĩ Mạt cũng không tự chủ được mà vỗ tay theo, năm đó trận chung kết với trường trung học thành phố cũng có kết quả như thế này, Hướng Nhu cũng nhờ ba cú úp rổ này mà dẫn trước một điểm, thành công chiến thắng trong trận đó, sau lại Hướng Nhu ở trường bao lâu, thì cái tên quán quân bóng rổ cũng duy trì bấy lâu.

Nhớ đến lúc ấy Bạch Dĩ Mạt còn hỏi hắn, thật ra hắn hoàn toàn có thể ăn nhiều quả hơn nữa, thế thì tại sao cục diện lại như thế, nhưng hắn vô cùng liêm sỉ mà nói: “Cũng giống như lúc thi chỉ được năm mươi chín điểm vậy, phải khiến cho người ta hối hận mới vui.”

Từ đó trở đi, Bạch Dĩ Mạt chỉ biết người này nhìn ngoài mặt thì cười hề hề không mũi không da, nhưng trên thực tế là một kẻ tiểu nhân âm hiểm đầy mình.

Giống như hồi đấy có học trong giờ sinh vật, côn trùng hay rắn rít càng sắc thái sặc sỡ, xinh đẹp lóa mắt thì độc tính càng lớn, lấy ra để so sánh với Hướng Nhu rất thích hợp.

Hướng Nhu bị mấy cậu em khóa dưới vây quanh nói chuyện, hắn vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Bạch Dĩ Mạt ngẩn người, thế là liền chạy lên trước mặt Bạch Dĩ Mạt vỗ tay mấy tiếng.

“Hồi hồn đi! Không phải là bị phong thái của tớ mê hoặc rồi đấy chứ! Tớ hiểu mà, đàn ông trên sân bóng trong mắt phụ nữ giống như là thần thánh mà sùng bái vậy, sùng bái tớ đi sùng bái tớ đi!”

Bạch Dĩ Mạt mặt không thay đổi liếc Hướng Nhu, sau đó vung tay đập cho hắn một cái, cười nói: “Bà đéo! Tôi có sùng bái thì cũng là người khác, làm sao có thể đến lượt cậu để mà sùng bái?”

“Sùng bái ai?” Sắc mặt Hướng Nhu đen đi không ít.

Bạch Dĩ Mạt giơ mấy ngoán tay lên bắt đầu đếm: “Ừm, anh hai tôi này, sư phụ tôi này, còn cả Giản Quân Phàm nữa, bọn họ đều rất đáng để so tài với cậu.”

Sắc mặt Hướng Nhu nhất thời lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần sau xem tớ hạ gục bọn họ thế nào.”

“Bản thân tôi là muốn nhìn cậu bị hạ gục như thế nào.” Bạch Dĩ Mạt nhìn xuống mấy nam nữ sinh phía dưới đang nhìn bọn họ, ánh mắt kia còn đặc biệt không hề trong sáng.

“Lạ thật bọn họ nhìn chúng ta thế làm gì chứ! Đúng rồi, vì sao cậu có thể vào sân?”

Hướng Nhu vốn còn lạnh lùng nay chợt cười cười: “Đi, đi xem có phải người quen không.”

Nói xong liền nắm lấy cổ tay Bạch Dĩ Mạt đi đến phía đám người kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.