Trọn Đời Có Duyên

Chương 20: Chương 20: Mặt trời mọc




Nghe lời doanh trưởng nói, Tất Tử Thần chỉ nhíu mày, không nói lời nào, chỉ là lúc đi ra khỏi phòng làm việc, chân mày của anh vẫn nhíu lại. Có một số việc thật mãi không thể không nghĩ . Tiểu Mạt có công việc của cô, nếu như bọn họ đi chung nhau như lời nói, ngăn cách hai nơi, thật đúng là một vấn đề lớn.

Mặc dù nói từ nhà đến bộ đội, hôm nay giao thông thuận tiện nên cũng chỉ mất mấy giờ, hơn nữa Tiểu Mạt làm giáo viên, thời gian ngày nghỉ vẫn còn rất nhiều. Nhưng mà, bọn họ cũng không thể giống như các cặp vợ chồng bình thường chứ? Chuyện này suy nghĩ một chút đã cảm thấy TM bực bội mà, bà xã thơm ngào ngạt không nhìn thấy không được ôm, đây không phải là chịu tội sao!

Đúng rồi, năm ngoái phía trên nói với anh phân phối chuyện phòng ốc, anh vẫn không muốn, bây giờ ngược lại có thể suy nghĩ một chút rồi. Lắp đặt thiết bị gì, tóm lại là tốn chút thời gian .

Trong đầu vừa nghĩ đến chuyện này, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh. Đi tới sở chiêu đãi, Tất Tử Thần mới phát hiện Diệp Dĩ Mạt đã sớm đi ra ngoài. Vừa nhìn điện thoại di động, quả nhiên có tin nhắn."Tôi đi phòng ăn trước rùi~ các anh đến thì tìm tôi ~PS: dì ở sở chiêu đãi rất tốt , mời tôi ăn quýt ~"

Tất Tử Thần nhìn tin nhắn là có thể tưởng tượng ra bộ dáng nha đầu kia cái mặt thõa mãn gặm quả quýt, lại nói, hình như bộ dạng cô rất ưa thích ăn trái cây? Đợi lát nữa hay là dẫn cô đi siêu thị mua chút về ăn đi.

"Doanh trưởng Tất, bạn gái của cậu nói cô ấy đi căn tin trước rồi, nếu là gặp cậu tới đây, thì nói cậu đi tìm cô ấy ~" dì ở sở chiêu đãi rất làm tròn trách nhiệm, cười híp mắt truyền lời thay cô giáo Diệp. Ở nơi này đại đa số đều là người thân bộ đội, thật xa xôi tới một chuyến cũng không dễ dàng, bà có thể làm cũng chính là làm cho người thân của họ ở chỗ này ngày vui vẻ.

Tất Tử Thần lễ phép nói cảm ơn, lúc đi ra cửa mới phát hiện, ngây thơ rất chậm. Giữa ngày hè, dù là bảy tám giờ cũng không nhất định là đã tối, anh nhớ mới vừa cùng doanh trưởng nói chuyện trời vẫn đang còn sáng, không chú ý thời gian. Cộng thêm sắc trời còn sáng, anh còn tưởng rằng còn sớm nữa, nhưng không biết đã sớm qua giờ cơm, cũng khó trách cô đã tự mình đi kiếm đồ ăn rồi, đây là đói mà ~ nha đầu này cũng sẽ đói mà ~

Lúc Tất Tử Thần đi vào căn tin, chỉ thấy cấp dưới của anh đội trưởng đội ba Phó Kiệt, đội trưởng đội bốn Mã Kiêu mang theo một đám chiến sĩ vây quanh cô. Cô cũng không buồn, cười tủm tỉm ngồi ở đó nghe bọn hắn nói chuyện, thì thỉnh thoảng mỉm cười trả lời một câu, bộ dáng kia, rõ ràng là cô giáo trả lời hoặc làm vẻ ta đây mà!

Phó Kiệt này tuổi cũng không sai biệt lắm với anh, năm ngoái mới vừa kết hôn, Mã Kiêu so với bọn anh trẻ hơn vài tuổi, tốt nghiệp trường quân đội loại ưu tú ra, thạc sĩ máy vi tính. Mấu chốt là, người này trừ khôi hài hài hước cậu ta còn có mặt hoa đào với phụ nữ nữa? Còn không thành công sao được!

Tất Tử Thần trong lòng quýnh lên, bước không lý do gia tăng, đến gần, thấy cô giương mắt mỉm cười với anh, tâm ý tình không biết làm sao liền bình tĩnh lại.

Tất Tử Thần vừa đi đến, lập tức liền có người rất thức thời nhường ra chỗ ngồi, anh cũng không có khách khí, đặt mông ngồi xuống, toét miệng đối với binh sĩ này thét: "Thế nào? Ăn xong rồi không có chuyện làm? Có muốn chạy 50 vòng trong thao trường?"

Diệp Dĩ Mạt nhướng mày, có chút kinh ngạc, anh tao nhã lịch sự cô biết, anh thân sĩ phong độ cô cũng lĩnh giáo qua, lại chưa từng có gặp qua bộ dáng anh tùy ý cười giỡn như vậy,, hơi nghiêng khóe miệng, ánh mắt loại rực rỡ như sao, ngoài sáng và trong tối, tất cả đều là bá đạo phô trương, giống như chính là cái kia thiếu niên cô không biết trong những năm tháng kia. Bộ dáng này của anh, cũng là cô chưa từng biết.

Phó Kiệt lớn tuổi nhất, vừa là đội trưởng, liền vội vàng giải thích: "Trại phó, chúng tôi thấy chị dâu một người ngồi ở đây sợ cô ấy nhàm chán nha, lúc này mới tới đây bồi chị dâu tâm sự ~" thuận tiện nghe ngóng trại phó anh không phải là người biết mấy cái bí mật kia ~

Mã Kiêu cũng nháy đôi mắt hoa đào cố làm nghiêm trang nói: "Đúng là như vậy trại phó, tôi có thể làm chứng!"

Tất Tử Thần thầm mắng trong lòng, cho cậu làm chứng mới không thể tin ! Có bao nhiêu binh sĩ mới tới thua thiệt trên tay cậu đấy! Nhìn ôn hòa dễ chung sống, luyện binh đến được kêu là một hung ác! Cố tình cái người này trên mặt còn cười đến giống đóa hoa đào, lúc này mới có danh hiệu Mã hoa đào!

Chỉ là, mới vừa rồi các cậu gọi cô ấy là cái gì? Chị dâu? Tất Tử Thần mắt mang nghi vấn nhìn về phía cô, lại thấy cô có chút bất đắc dĩ vuốt ve gương mặt, sợ là ngồi xuống liền kêu luôn đi? Cả thời gian nói lời giải thích cũng không cho cô rồi.

Chỉ là, anh rất hài lòng ~ khụ khụ, chị dâu, nghe gọi rất hay ~

Đang suy nghĩ lung tung , Mã Kiêu lại đặt câu hỏi : "Chị dâu, chị và trại phó của chúng tôi làm thế nào biết nhau vậy?" Trại phó chúng tôi mặc dù cao một bộ dạng đẹp trai, nhưng là người tính tình lành lạnh, chuyện tìm vợ này, là việc cực khó được doanh pháo binh chúng tôi công nhận!

Tất Tử Thần còn chưa kịp đuổi những người này, liền nghe đến Diệp Dĩ Mạt cười tủm tỉm trả lời: "Chúng tôi là xem mắt rồi biết nhau ~" thật lời nói thật, thật là xem mắt rồi biết. Về phần gọi là chị dâu kia, trực tiếp bị cô không để mắt đến. Giải thích bao nhiêu lần người ta cũng không nghe, cô có biện pháp gì?

"Khụ khụ, các cậu cũng có việc phải không?" Tất Tử Thần nghe được hài lòng, dĩ nhiên, những người không có nhiệm vụ có thể có thấy ánh mắt vậy thì càng tốt hơn.

"Hắc hắc, chúng ta đi nhanh lên ~ không thể làm kỳ đà cản mũi được ~" Mã Kiêu một tiếng kêu, rầm rầm một tiếng, mới vừa rồi người còn vây thật chặt một cái toàn bộ tản đi hết rồi, còn không quên mang bát cơm của bọn hắn đi!

"Cô đừng so đo với bọn họ, chính là giống khỉ một chút, mọi người không hư." Tất Tử Thần ngồi xuống, cười ngước mắt nói. Tiểu tử này, thích ăn đòn! Thừa dịp anh không chú ý liền dính vào, thật nên để cho bọn họ đi chạy việt dã 5000m, tất cả đều là tinh lực quá thừa!

Diệp Dĩ Mạt vô tình nháy mắt mấy cái, lông mi cong cười hỏi: "Còn chưa có ăn cơm tối à?" Mới vừa rồi nghe mấy người nói, trại phó bị doanh trưởng gọi đi phòng làm việc rồi, đoán chừng là có nhiệm vụ. Nhìn dáng dấp cũng không kịp ăn cơm."Anh đi ăn cơm đi, ăn xong rồi chúng ta cùng đi dạo một chút ~" Diệp Dĩ Mạt nâng má, nhìn người đối diện, khóe mắt mỉm cười: "Tôi nghe Mã Kiêu nói, chỗ các anh có một loại mì rất ngon ~"

Tên Mã Kiêu này! Tất Tử Thần ở trong lòng coi như là cho tiểu tử này ký nợ một khoản, "Cô chờ chút, tôi đi lấy cơm." Nói xong liền đứng lên, nện bước chân dài hướng cửa đi tới.

Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy anh bưng một chén mì, một phần cơm trở lại. Diệp Dĩ Mạt không hiểu, làm lính cũng có thể ăn như vậy? Khó trách phải dựa vào quốc gia nuôi, tự mình nuôi tự mình, có thể nuôi sống hay không còn là một vấn đề đấy!

Tất Tử Thần chống lại ánh mắt tò mò của cô, cũng không giải thích nhiều, chỉ là đưa một bát mì trong tay đẩy tới trước mặt cô, ôn nhu nói: "Cô nếm thử một chút đi, mùi vị thật là không tệ đâu."

Diệp Dĩ Mạt nhìn một bát mì lớn trước mặt này, vội vàng khoát tay: "Không cần ~ tôi đã ăn cơm tối rồi ~" một chén mì lớn như vậy, lúc cô cực đói cũng không nhất định ăn hết, huống chi bây giờ mới ăn xong, nhất định là ăn không vô.

Tất Tử Thần cũng không nói, chỉ đơn thuần cầm lên chiếc đũa ăn cơm: "Ăn không hết thì để đấy, hôm nay tôi đói bụng đấy." Lời nói không cần phải nói rõ, hai người hiểu là được rồi. Ăn không hết, còn dư lại, anh ăn!

Diệp Dĩ Mạt cũng không biết nên buồn cười hay không, điều này cũng tốt, anh thành thùng rác của cô rồi, ăn không hết toàn bộ vào trong bụng anh đi.

Người này, có phải hay không có chút không có biết rõ tình trạng đây? Bọn họ là quen biết không tệ, hay là bởi vì xem mắt mà biết, trưởng bối trong nhà cũng coi là quen biết đã lâu, nhưng là, bọn họ thật ra thì không có quen thuộc đến cái trình độ này chứ? Diệp Dĩ Mạt không phải là để ý những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng là, tóm lại nói đến, chuyện ăn cơm thừa loại này, vẫn còn vượt quá thân mật chút.

Đang chợt suy tư ở bên trong, chỉ nghe thấy Tất Tử Thần thúc giục một tiếng.

"Ăn đi." Tất Tử Thần nhíu nhíu mày, rút ra chiếc đũa đưa tới trong tay cô, sử dụng ánh mắt ý bảo nói: ăn nhanh lên, không ăn liền nguội.

Diệp Dĩ Mạt nhìn tròng mắt đen không gợn sóng của anh, giả vờ gẩy gẩy tóc dài sau tai, đem nhịp tim tăng nhanh bình phục đi xuống, cô nhất định là nhìn lầm rồi, đáy mắt người này nơi nào có cưng chiều? Nhiều lắm là phong độ thân sĩ thôi.

"Ừm." Nhận lấy chiếc đũa, Diệp Dĩ Mạt kéo sợi mì lên, yên tĩnh ăn.

Thỉnh thoảng có chiến sĩ ngang qua sẽ hướng nơi này quăng tới ánh mắt tò mò mà bát quái, chỉ là cũng không có ai sẽ không thức thời đến lúc cuối cùng chạy tới làm kỳ đà cản mũi. Làm lính tất cả mọi người thông cảm lẫn nhau, tìm bạn gái không dễ dàng, muốn lặp gia đình lại càng không dễ dàng, có người thân nhà ai tới, đó chính là người thân toàn thể chiến sĩ, mọi người đều là nhiệt liệt hoan nghênh, dĩ nhiên, người ta tình cảm vợ chồng khó được thấy một mặt, mọi người cũng sẽ không đi đến gần làm người ta không sảng khoái, nhiều lắm là chính là vừa bắt đầu mọi người một khối tham gia náo nhiệt.

Hơn nửa ngày như vậy, đoàn người đã sớm biết, bạn gái trại phó đến rồi! Còn là một cô gái rất xinh đẹp nữa!

Diệp Dĩ Mạt đã lĩnh giáo qua Chính ủy Triệu và đoàn trưởng Trương nhiệt tình, lại phải nhìn ánh mắt các vị chiến sĩ nhỏ xấu hổ lại hiếu kỳ, đã tương đối bình tĩnh, không cần khẩn trương, không cần kỳ quái, người ta chỉ là tò mò thôi, thật chỉ là tò mò! Hướng về phía những binh sĩ này so với học sinh của cô còn lớn hơn không được bao nhiêu nghĩ, cô trừ ôn hòa cười một tiếng, còn có thể như thế nào? Bắt được người ta nói, ta không phải là bạn gái trại phó các ngươi? Tôi chính là người trên đường? Ai tin đây? Cô cũng không tin!

Chống đõ gần nửa bát, Diệp Dĩ Mạt vuốt ngực, tội nghiệp mà đem bát đẩy đến trước mặt anh, thật không ăn được, ăn nữa sẽ nôn mất.

Tất Tử Thần cũng không so đo, nhận lấy bát, húp vài hớp, liền đem mì còn dư lại trong bát giải quyết.

"Đi thôi, đi tản bộ." Tất tử Thần cười nói. Đi tản bộ, tiêu cơm một chút. Sau khi ăn xong trăm bước đi, sống đến 99 tuổi. Nhìn hình dáng nha đầu này kìm nén đến khó chịu, không phải đã nói cô ăn được bao nhiêu thì ăn nha, sao lại giống như đứa bé không biết tiết chế vậy?

"Ừm." Diệp Dĩ Mạt nhẹ giọng lên tiếng, thói quen kéo kéo làn váy, đứng lên đuổi theo.

Hai người vai kề vai mà đi ở trên đường, lúc đi ngang qua siêu thị, Tất Tử Thần thoáng cụp mắt, dừng bước, nghiêng đầu nói với cô: "Cô chờ một chút, tôi đi mua chút trái cây."

Diệp Dĩ Mạt cười gật đầu một cái, đứng ở một bên đình nghỉ mát đợi anh. Nhìn chung quanh, hoàng hôn rơi xuống doanh trại lính khoác màu vàng kim nhàn nhạt, giữa một mảnh cứng rắn màu xanh quân đội cũng phát ra một tia mềm mại. Mấy vị chiến sĩ thỉnh thoảng đi qua làm bạn, tất cả đều là lễ phép cười với cô cười, khuôn mặt trẻ tuổi mà ngượng ngùng, tràn ngập tinh thần phấn chấn.

Gió mát thổi qua, nâng lên sợi tóc mềm mại, phất qua khuôn mặt thanh tú của cô gái nhỏ, trời chiều rơi vào tóc của cô, nhuộm ra nhàn nhạt ánhkim.

"Mua xong rồi?" Nhướng mi, nhìn anh đi đến càng ngày càng gần.

"Ừm. Mua quả táo, dưa hấu, đợi lát nữa cô mang về ăn." Siêu thị bộ đội cũng không có quá nhiều lựa chọn, hai thứ trái cây này là mùa hè có thể tùy ý thấy được, phần lớn mọi người đều không ghét chứ?

Mua cho cô? Diệp Dĩ Mạt khẽ kinh ngạc, chỉ là chợt liền nở cười yếu ớt, mềm mại nụ cười tự trong mắt tràn ra, má lúm đồng tiền hiện rõ: "Cám ơn nhiều ~"

Người đàn ông này, còn vì người khác suy tính như vậy nè.

"Đi thôi, tôi đưa ngươi trở về." Tất Tử Thần giơ lên trái cây, quân trang thẳng thớn trong người, so thân đồng phục tác chiến buổi chiều nay càng thêm anh tuấn, nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú của anh cũng cường tráng không ít. Đàn ông, quân phục trong người, quả nhiên cả người cũng sẽ trở khác biệt.

Diệp Dĩ Mạt cảm ơn rồi cầm lấy ba lô, bởi vì sửa sang lại thích đáng, ba lo không lớn nhưng trang bị tất cả mọi thứ cô cần. Mở cửa phòng ở sở chiêu đãi, Diệp Dĩ Mạt cười cho hắn đi vào ngồi một chút.

"Ang ngồi xuống đi,tôi đi xuống chỗ dì lấy nước." Trong phòng không có nước nóng, muốn uống nước thì phải tự đun, thật là phiền toái chút. Diệp Dĩ Mạt liền muốn đi xin dì ở dưới quầy muốn chút .

"Không cần." Tất Tử thần cản cô lại, tùy ý ngồi vào một bên cái ghế, cầm cái mũ quạt mồ hôi. Vừa mới lúc đi còn chưa có cảm giác, vào lúc này hai người cũng ngồi xuống, ngược lại không biết nói những gì.

Nhất là, phòng của sở chiêu đãi trong bộ đội cũng không lớn, Tất Tử Thần người lớn như thế chiếm bàn làm việc bên trên cái ghế, Diệp Dĩ Mạt liền chỉ có ngồi trên mép giường rồi. Cô luôn luôn là bình tĩnh, chỉ là tại buồn buồn bực mình trong nhưng không biết phải nói những thứ gì.

"Cái này. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt ánh mắt rơi vào này túi hoa quả, nụ cười mềm mại trên gương mặt: "Tôi đi cắt dưa hấu." Đứng lên, ánh mắt nhìn chung quanh căn phòng không lớn ở đây, làm thế nào cũng không tránh thoát người đàn ông tuấn lãng kia.

Hôm nay, cả đoàn trưởng chính ủy, cả những tên lính cấp dưới, tất cả đều cho là cô là bạn gái của anh, cô không có phủ nhận, thật sự là không biết thế nào cùng nhiều người như vậy lặp lại một câu nói, nhưng mà anh cam chịu, lại làm cô không khỏi sinh lòng âm thầm hân hoan, từ khi biết đến bây giờ, phản ứng của anh, phải là cô cho là như vậy đi?

Anh đối với cô, không phải là hoàn toàn không có cảm giác đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.