Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 166: Chương 166: Cho nhau sủng nịnh ^-^




Nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần gợi lên khóe môi có vài phần tà khí, bỗng nhiên cúi đầu, môi dán lên vành tay nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Thiên Tịch chậm chạp nhả ra từng chữ: "Bảo bối, ngươi hiện tại đã là người của ta, chẳng lẽ phụ thân ngươi còn không phải là phụ thân của ta!"

Khi bọn họ còn chưa phát sinh quan hệ, hắn có thể tôn xưng là Hạ nguyên soái, nhưng khi hai người bọn họ đã xảy ra quan hệ rồi, Hạ Thiên Tịch đã là người của hắn, hắn sao có thể gọi Hạ nguyên soái là Hạ nguyên soái chứ?

Này nhất định phải gọi phụ thân nha, nhất định phải tuyên bố chủ quyền của mình nha!

Nhiệt khí nóng ấm phả thẳng lên lỗ tai và cổ Hạ Thiên Tịch, khiến cho Hạ Thiên Tịch rùng mình một cái, y quay đầu ánh mắt hung tợn trừng Lăng Thần, cũng không nhìn xem nơi này là chỗ nào liền tùy tiện động dục, thật là một chút cũng không phù hợp với khí thế lạnh lùng tôn quý hiện tại của ngươi được không?

Hạ Thiên Tịch quả thực muốn khóc, bề ngoài Lăng Thần thoạt nhìn tuấn mỹ vô song như vậy, khí thế lăng liệt tạo cho người ta một cảm giác thần thánh không với tới, nhưng trên thực tế thì thế nào, hắn chính là một tên lòng lang dạ thú, vô sỉ, du côn, vô lại, lưu manh.

Quả thực, nam thần thì không được ở lâu với người khác, nếu không nam thần cũng không còn là nam thần nữa.

Hạ Thiên Tịch ánh mắt vô lực nhìn Lăng Thần lựa chọn ba món đồ, lễ vật đưa cho nhạc phụ đại nhân chính là ba loại: thuốc lá, rượu và trà.

Hạ Thanh không hút thuốc không uống rượu, đó là việc toàn Liên bang đều biết, cho nên Lăng Thần chỉ có thể lựa chọn trà cho anh.

"Phụ thân thích uống loại trà nào? Biết không?" Lăng Thần nhìn đủ chủng loại trà rực rỡ muôn màu trên kệ, có trà xanh, hồng trà, bạch trà v.v.

Trà này, có chủng loại lá trà từ thời địa cầu cổ, cũng có loại lá trà tạo từ kỹ thuật hiện đại.

Lăng Thần không thích uống trà, hắn đối với lá trà không có nghiên cứu, chẳng qua hắn thấy một ít lão nhân thích uống trà trên cơ bản đều uống loại trà từ thời địa cầu cổ, nói trà đó mới thực sự có hương có vị.

Hạ Thiên Tịch cũng không nghiên cứu về trà, nhưng Hạ Thanh thích loại trà nào y cũng biết, y nghĩ nghĩ tới trà mà phụ thân thường uống hàng ngày nói: "Phụ thân thích uống trà xanh, hình như gọi là Bích La Xuân, Long Tĩnh! Tên ta cũng không hiểu lắm, tự ngươi nhìn rồi làm đi!"

Lăng Thần nhìn nhìn kệ hàng trước mặt, trầm tư một chút rồi nói: "Đi"

"Không mua?"

"Ừ, trà ở nơi này có lẽ đều không chính tông, hôm nào đó ta tìm người làm một ít lá trà ngon rồi mang cho phụ thân."

Nhìn Lăng Thần một câu một câu phụ thân gọi thật thuận miệng, Hạ Thiên Tịch âm thầm dựng cho hắn một ngón giữa trong lòng.

Ngươi nha, còn có thể vô sỉ hơn được không?

Hạ Thiên Tịch bĩu môi, Lăng Thần vừa lúc quay đầu nhìn y, Hạ Thiên Tịch lập tức đem khóe miệng kéo thẳng, vẻ mặt lấy lòng cười hì hì, Lăng Thần tà khí nhếch nhếch mày kiếm.

Hai người đi tính tiền, phải mất sáu cái túi mới đựng hết đồng đồ, bên trong toàn bộ đều là đồ ăn vặt cho Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần mày nhăn có thể trực tiếp kẹp chết một đám muỗi.

Hạ Thiên Tịch hai mắt sáng lấp lánh cong khóe môi đứng một bên cười không ngừng, nhân viên thu ngân là một cô gái, nhìn hai nam sinh đặc biệt soái khí trước mặt, mặt đỏ hồng một bên tính tiền một bên hỏi: "Các ngươi không phải là anh em nhỉ!" Thoạt nhìn cũng không giống như anh em nha!

Rõ ràng như vậy, Lăng Thần lập tức vẻ mặt đầy lạnh lẽ trả lời: "Chúng ta là người yêu."

Nói xong, đem Hạ Thiên Tịch cường thế kéo tới cạnh bên người, ánh mắt hung tợn nhìn Hạ Thiên Tịch một cái, Hạ Thiên Tịch vô tội chu chu miệng.

Cô gái thu ngân nghe Lăng Thần nói như vậy, còn cố ý ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hai người một cái, Hạ Thiên Tịch cười hì hì cong khóe môi cười một cái với cô gái, mặt cô gái càng thêm đỏ, lập tức cúi đầu hết sức chuyên chú tính tiền.

Lăng Thần nhìn một màn này nhíu chặt mày, khi tính tiền xong ra ngoài, sáu cái túi đựng đồ toàn bộ do Lăng Thần xách, Hạ Thiên Tịch cũng muốn cầm, nhưng Lăng Thần không nỡ để y xách nhiều đồ nặng như vậy, liền lạnh lùng nghiêm khắc nói: "Ngươi nói cái gì? Nặng như vậy, ngươi cứ đi đường cho tốt đi, đừng loạn cười với người không quen biết là được rồi."

Nhìn y cười với nhân viên thu ngân tươi như vậy, Lăng Thần đều có xúc động muốn giết người.

"Lại ghen?" Hạ Thiên Tịch cười hì hì quay đầu lại nhìn Lăng Thần, đôi mắt sáng lấp lánh. Lăng Thần mấp máy môi mỏng, nhíu mày nghiêm túc nhìn Hạ Thiên Tịch lạnh lùng nói: "Về sau không cho tùy tiện cười với người khác."

Y có biết vừa rồi y cười có bao nhiều hấp dẫn không?

"Xí" Hạ Thiên Tịch trợn trắng mắt.

Lăng Thần trừng mắt: "Có nghe rõ không?"

"Được được, nghe rõ rồi." Hạ Thiên Tịch không kiên nhẫn trả lời, thật đúng là quản càng ngày càng sâu, ngay cả y cười cũng bắt đầu quản, về sau có phải ngay cả khi y đi đường cũng sẽ quản lý sao?

Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch trả lời cho có lệ, đôi mắt ám ám, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo, cả người lập tức phát ra hàn khí.

Tới tận khi ngồi trên xe, mặt hắn vẫn còn lạnh, môi mỏng mím lại không nói một lời, cả người tản mát ra hơi thở người sống chớ lại gần.

Hạ Thiên Tịch liếc liếc nhìn Lăng Thần, thật là hết chỗ nói, hắn nha, một đại nam nhân sao lúc nào cũng cái nhìn cũng nhỏ hẹp như vậy?

Hạ Thiên Tịch ở trong lòng trộm cho Lăng Thần một ngón giữa, nhưng mà, nhìn Lăng Thần tức giận như vậy y cũng không thể mặc kệ, Hạ Thiên Tịch vẻ mặt cười hì hì rất là lấy lòng, bổ nhào vào người Lăng Thần hai tay vòng qua cổ hắn, hôn bẹp bẹp hai cái lên má hắn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần cười hì hì nói: "Được rồi, ta đáp ứng ngươi về sau tuyệt đối sẽ không nghìn người khác cười, chỉ nhìn ngươi cười được không? Đừng giận nữa, mặt dài ra nhìn không soái khí tí nào, nam nhân của ta phải soái khí, để cho người khác vừa nhìn đã cảm thấy hâm mộ ghen thị muốn chết chứ."

Lăng Thần liếc nhìn vẻ mặt tươi cười lấy lòng của Hạ Thiên Tịch, cúi đầu hôn khóe miệng y, gợi lên khóe môi tà khí nói: "Ngươi còn biết là là nam nhân của ngươi a, ngay trước mặt ta dám tươi cười rêu rao với người khác như vậy."

Hạ Thiên Tịch vốn dĩ là một thiếu niên thủy linh linh, đừng nhìn y bên ngoài có vẻ non nớt không bao lớn, nhưng mị lực của y cũng không kém, y cười đôi mắt sáng ngời, mi mắt cong cong, bộ dáng hiền lành vô hại, lập tức có thể câu mất hồn của không ít người.

Cho nên Lăng Thần mới tức giận như vậy, vừa rồi ở siêu thị, có nhiều ánh mắt của nam nhân và nữ nhân trắng trợn nhìn bảo bối của hắn như vậy, đã thế Hạ Thiên Tịch còn ngốc hề hề mà cười, một chút tự giác cũng không có. Nếu không phải có mình đi cạnh y, Hạ Thiên Tịch có thể bị người phanh thây rồi cũng nên.

"Ta nào có?" Hạ Thiên Tịch cảm thấy rất là oan uổng, y trước kia rõ ràng cũng cười như vậy, sao lại là rêu rao chứ?

Hạ Thiên Tịch bĩu môi, đôi mắt nhỏ oan uổng trừng mắt nhìn Lăng Thần, từ tính tình đến biểu hiện đều thực trẻ con, nhìn càng hấp dẫn tâm nam nhân.

Lăng Thần lấy mắt trừng y, ngay cả cái biểu tình trẻ con này của y, đi ra ngoài kia cũng càng là trắng trợn câu dẫn người khác!

Nhìn ánh mắt Lăng Thần có vài phần sắc bén, Hạ Thiên Tịch bĩu môi, ý vốn đang nhào vào người Lăng Thần, hai người ở trong xe nhỏ hẹp, Hạ Thiên Tịch dịch người lại gần sát hai chân Lăng Thần, hai tay giữ lấy khuôn mặt hắn cười hì hì gặm gặm hai cái lên khóe miệng hắn nói: "Ta đã đáp ứng ngươi, về sau tuyệt đối không cười với người khác, ngươi không nên tức giận nữa, sắp đến nhà ta rồi, ngươi còn mang theo cái mặt như này để phụ thân thấy thì sao."

Hạ Thiên Tịch nói xong, lại bẹp bẹp hôn Lăng Thần hai cái.

Lăng Thần nhìn thiếu niên trước mặt vẻ mặt lấy lòng, kỳ thực, hắn và Hạ Thiên Tịch yêu nhau, Hạ Thiên Tịch muốn hắn yêu sủng, còn hắn sao lại không cần Hạ Thiên Tịch yêu sủng được chứ. Khi hắn tức giận, Hạ Thiên Tịch cũng không theo hắn tức giận, mà còn mềm nhẹ dỗ dành hắn, cũng khiến Lăng Thần đầy vui sướng trong lòng, sắc mặt tự nhiên nhu hòa một chút, một tay ôm eo Hạ Thiên Tịch, một tay đỡ ót Hạ Thiên Tịch, giữ cho y không ngả đầu ra sau, thanh âm nhu hòa nói: "Về sau tuyệt đối không được tùy tiện cười với người khác nữa."

"Ừ ừ" Hạ Thiên Tịch lập tức gật đầu.

Sắc mặt Lăng Thần cuối cùng mới dịu xuống hẳn.

Hạ Thiên Tịch nhìn sắc mặt của hắn cười hì hì hỏi: "Không giận nữa?"

Lăng Thần liếc y một cái, môi mỏng mím lại.

Hạ Thiên Tịch tự nhiên biết hắn không còn tức giận nữa, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tự động ngồi lại lên ghế phụ, Lăng Thần cúi lưng thắt dây an toàn cho y, sau đó lái xe về nhà.

Đưa Hạ Thiên Tịch đến nhà, Lăng Thần cũng đi vào theo, trên tay xách sáu túi lớn đồ ăn vặt của Hạ Thiên Tịch, khi mở cốp sau Hạ Thiên Tịch thoáng nhìn qua hai chậu cây, kéo kéo khóe miệng chỉ tay vào hai chậu cây hỏi: "Khi nào lại đi đến nhà ngươi?"

"Sang năm mới đi!" Lăng Thần xách theo đồ cùng Hạ Thiên Tịch tiến vào Hạ gia, vừa đi vừa nói chuyện: "Sắp Tết rồi, mấy ngày nay phụ thân hơi bận rộn, có lẽ còn phải đi đến Đế quốc..." Nghĩ tới việc này, ánh mắt Lăng Thần tối xuống một chút, môi mỏng mím lại không nói.

Cho dù hắn không nói hết, Hạ Thiên Tịch cũng biết hắn nghĩ gì, lập tức nói: "Ta sẽ không đi Đế quốc, có thời gian còn không bằng ở nhà tu luyện cho tốt! Mấy ngày nay Lăng nguyên soái bận rộn, ngươi chắc chắn cũng vậy, ngươi cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng chỉ bận rộn mãi."

"Ừ" Lăng Thần nhếch lên khóe môi tà khí, được Hạ Thiên Tịch hứa hẹn, quả thực là việc đáng giá chúc mừng nhất năm nay.

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.