Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 87: Chương 87: Tối nay ngủ cùng anh






Hai người ăn mặc rất bình thường, thật không có tí gì phong thái của siếu cấp đặc công cả, hoặc có thể bọn họ có một phương thức che dấu đặc biệt.

Nhưng Dạ Ưng khi tiến vào phòng cũng đã nhận biết được tức khí lạnh nhạt của Tiêu Thu Phong, đây là một cảm giác thuần túy.

Dâm Tặc nhìn thấy Thiên Nhan Duyệt, cũng rất là kinh ngạc, có lẽ do ánh hào quang minh tinh của ànng ảnh hưởng, nên cũng chẳng để ý đến sắc mặt của Dạ Ưng, đi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Thiên tiểu thư, thật sự rất xin lỗi, chúng tôi nhận được tin báo, có người muốn gây bất lợi cho cô, cho nên khi cô còn ở HongKong, hai người chúng tôi sẽ phụ trách an toàn cho cô”.

Xem ra chuyện của Thiên Nhan Duyệt có vẻ rất ghê gớm, đến nổi cao thủ Long Tổ cũng phải ra mặt.

Hai mắt Dạ Ưng chợt lóe, chậm rãi đi đến… đi qua người Tiêu Thu Phong, lạnh lùng nói: “Thiên tiểu thư, nếu có thể, chúng tôi xin cô hãy hủy bỏ buổi trình diễn này”.

Thiên Nhan Duyệt mỉm cười, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

“Tôi vẫn tin tưởng vào năng lực của cảnh sát các anh, cũng giống như bây giờ, có các anh bảo vệ, tôi tin rằng sẽ không có gì nguy hiểm” Thiên Nhan Duyệt vừa nói xong, chạy đến bên người Tiêu Thu Phong, nắm tay hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa, nếu các anh không thể, tôi còn có Tiêu đại ca, có anh ấy, tôi biết sẽ không ai có thể làm hại tôi”.

Tiêu Thu Phong có chút bất đắc dĩ lắc dầu, thật ra hắn cũng muốn nói giống như Dạ Ưng, hy vọng tiểu nha đầu này có thể hủy bỏ biểu trình diễn lần này, nhưng hắn cũng biết, chuyện này không có khả năng. Cô nhóc này đặt hết niềm tin lên trên người hắn, đã làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.

Dâm Tặc cũng hướng ánh mắt lại Tiêu Thu Phong, vẻ mặt chấn động, cái khí tức của vũ giả, hắn trong nháy mắt đã lĩnh hội, giống như Dạ Ưng, hắn cũng không rõ ràng được người đàn ông trước mặt này.

Bất quá cả bọn không ai mở miệng, cuối cùng Dạ Ưng nhìn Tiêu Thu Phong một cái, rồi nói: “Vì để bảo đảm an toàn cho Thiên tiểu thư, chúng tôi sẽ ở phòng kế bên, xin Thiên tiểu thư phối hợp, tốt nhất đừng rời khỏi tầm mắt của chúng tôi”.

Thiên Nhan Duyệt cười, gật đầu nói: "Tôi sẽ phối hợp, cảm ơn hai anh, mấy ngày nay có thễ sẽ cực khổ cho hai anh".

Dâm Tặc cũng cười: “Thiên tiểu thư, đây là trách nhiệm của chúng tôi”.

Sau cái màn chào hỏi đơn giản này, hai người cùng Viên Quốc Bình đi ra ngoài, còn Thiên Nhan Duyệt cũng nắm lấy tay Tiêu Thu Phong, làm ra bộ dáng đáng thương, nói: "Tiêu đại ca, anh xem, không phải là em muốn quấn quít lấy anh, nhưng người ta thật sự rất sợ, anh nhất định phải ở bên cạnh em hai mươi bốn giờ đó".

Tiêu Thu Phong cũng đã quyết định nhận lấy cái sự phiền toái xinh đẹp này, bởi vì hắn tin rằng, bây giờ ánh mắt của mọi người đã chăm chú nhìn vào người con gái này, chỉ cần đi theo nàng, những người đó sớm muộn cũng lộ ra chân tướng.

Hắn cũng muốn biết, bây giờ bão táp phong ba tại HongKog, là do ai làm, bọn chúng muốn gì?

Nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nàng, Tiêu Thu Phong cười nói: “Biết rồi, em cứ an tâm chuẩn bị ca hát đi, có bất cứ nguy hiểm gì, Tiêu đại ca sẽ ngăn trở giúp em”.

Thiên Nhan Duyệt mừng rỡ không thôi, vùi đầu vào lòng ngực hắn, nói: “Em biết mà, chỉ có Tiêu đại ca là tốt với em thôi. Cho nên đêm nay em quyết định sẽ ngủ chung với Tiêu đại ca”.

Tiêu Thu Phong sửng sờ, cái này… dễ làm cho người ta hiểu lầm đó nha. Nhìn ánh mắt quái dị của hắn, gương mặt Thiên Nhan Duyệt đỏ ửng lên, nhếch miệng nói: “ Tiêu đại ca, anh thật là xấu, lại hiểu lầm em, ý của em là anh ngủ ghế sa lông, em ngủ giường, anh không nên suy nghĩ bậy bạ”.

Tiêu Thu Phong cố ý thở dài, nói: “Đây là tại em không nói rõ ràng, có một người con gái xinh đẹp như vậy đòi ngủ chung phòng, thằng con trai nào mà lại chả nghĩ như vậy”.

Hai cái má đỏ bừng của Thiên Nhan Duyệt cũng đã trở thành một cái gì đó quyến rũ mê người, mà giọng của nàng hình như cũng đã đổi: "Phải vậy không Tiêu đại ca ? Anh cũng cảm thấy em rất đẹp sao ? Nhưng theo em biết, anh mặc dù không phải là người tốt, nhưng cũng rất nhát, cho dù chúng ta ngủ cùng nhau, anh cũng sẽ không chạm nửa đầu ngón tay vào em".

Nhìn cô nhóc này đối với hắn không có chút phòng ngự, đưa cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng lên, cả gương mặt xinh đẹp lại gần mặt hắn, trong nháy mắt Tiêu Thu Phong cũng đã sinh ra cái ý nghĩ cầm thú, muốn tối nay cho cô nhóc này biết, hắn kỳ thật hắn cũng là một kẻ sắc đảm bao thiên.

Chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ, hắn cũng ngẫm lại trong lòng, quả thật không có gan làm chuyện này…

Có Vũ, hắn đã rất thỏa mãn, sau đó lại vô ý có được Triệu Nhược Thần, cùng lúc đó ở nhà còn có Liễu Yên Nguyệt, hắn còn chưa tìm ra biện pháp xử lý. Mà cô nhóc này nói không sai, cho dù đã dâng lên tận miệng rồi, hắn cũng không dám ăn.

Trong phòng kế bên, Dâm Tặc sau khi gắn vài cái máy cảm ứng chuyển động cộng xung động, lúc này mới im lặng ngồi xuống bên cạnh Dạ Ưng.

“ Lão Ưng, mày nghĩ sao?” Thật ra thì… Dạ Ưng cũng không phải là già, chỉ mới hai mươi tám tuổi, bằng tuổi với Vũ, nhưng hắn làm ra bộ dáng già đời, làm cho người khác cứ tưởng như đây là một lão già.

Dạ Ưng chậm rãi đưa ly lên, uống một ngụm vào miệng, thản nhiên tận hưởng vị rượu, giờ phút này, hắn nhớ đến rất nhiều việc.

“Mày biết vì sao tao phải lưu lại Phi Kiếm và Túy Quỷ không?” Dạ Ưng lạnh lùng mở miệng, không cần nhìn Dâm Tặc một cái.

Dâm Tặc cười, nói: “Không phải để bọn chúng âm thầm làm việc sao? Chúng ta bốn người chia làm hai nhóm, một sáng một tối, hỗ trợ cho nhau”.

Dạ Ưng nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Dâm Tặc nói: “Tiểu tặc, mày đến Long Tổ bao nhiêu năm rồi?”

“Ba năm… này, lão già, nói chuyện cứ úp úp mở mở, không có một câu rõ ràng, mày đang suy nghĩ gì sao? Cái này không phải mày cũng biết sao, tao vào Long Tổ đã ba năm, nhưng vẫn là kẻ sinh sau đẻ muộn, bị mọi người khi dễ. Đúng, bây giờ Phi Kiếm vào sau tao, lão tử rốt cục cũng đã có thể khi dễ người khác”.

"Phi Kiếm…" Ánh mắt Dạ Ưng đột nhiên bắn ra một tia nhiệt quang, nhưng chỉ là thoáng qua, ngay cả Dâm Tặc cũng không rõ ràng, hắn cuối cùng là đang nói cái gì.

Dâm Tặc căn bản là không chú ý đến thái độ khác thường của Dạ Ưng, chẳng qua nói đi thì cũng phải nói lại, mỗi thành viên Long Tổ đều là quái thai, không thể dùng lý lẽ thường để suy đoán.

“Lão Ưng, nhìn tướng tá của Thiên Nhan Duyệt thật rất rất tốt, xem ra, Vũ thần của chúng ta không có hy vọng, nếu ta có thể theo đuối tiểu minh tinh hồn như như hoa thủy tiên này, cũng rất là thỏa mãn”.

Vẻ mặt của Dạ Ưng lại biến thành một mặt băng, nói: “Tao khuyên mày một câu, theo đuổi đàn bà thì không sao, nhưng đừng có xằng bậy. Nếu mày không muốn chết”.

Dâm Tặc hết hồn nói: “Cái gì, cái gì mà không muốn chết?”

“Mày không thấy thằng họ Tiêu kia sao. Tao có thể cam đoan nó là cao thủ, hơn nữa là cao thủ trong cao thủ. Nếu không phải là bất đắc dĩ, mày tốt nhất đừng đối mặt với nó”.

Dâm Tặc cả kinh nói: “Tao cũng cảm thấy nó không phải đơn giản, nhưng lợi hại như vậy sao ? Mà nếu là thật, tại sao lại còn cần chúng ta bảo vệ?”

“Đây là mệnh lệnh của cấp trên, chúng ta cũng không cần phải biết lý do, chỉ cần bảo vệ tính mạng của cô ta an toàn là được. Ngoài chuyện này ra, không cần quản những chuyện khác, tao còn muốn sống thêm vài năm”.

Dâm Tặc lúc này cũng không hỏi nữa, trên mặt có vẻ ngường ngượng.

“Được, không theo thì không theo. Ôi, nghĩ tới nghĩ luii, chỉ có Vũ thần của chúng ta là tốt nhất, lúc này ở HongKong, tao nhất định phải mua vài thứ về cho nàng”.

Lúc này, Dạ Ưng ngẩng đầu lên, sự lạnh lùng trên mặt cũng đã không còn, thay vào đó là sự tiếc nuối bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói: “Thật ra, nếu mày thích Vũ, cũng không cần phải thử gì nữa, chỉ lãng phí thời gian thôi”.

Thấy Dâm Tặc có vẻ khinh bỉ mình, Dạ Ưng cũng không tức giận, nói tiếp: “Trước khi tao không biết Vũ từ lâu đã thích người khác. Nhưng bây giờ tao đã rõ, nàng nhất định sẽ không thích người đàn ông khác”.

Cái chuyện này ở Long Tổ cũng không phải bí mật gì, trước kia, mọi người tìm cách tiếp cận để lấy lòng Vũ, Vũ đối với mọi người đều bình đẳng, nhưng những người anh em, không xa không gần, nhưng từ khi Ảnh Tử mất, Vũ đã thống khổ và bi thương, mọi người không ai nói cũng hiểu, người đàn ông chân chính của Vũ là Ảnh Tử.

Lúc này, Dâm Tặc cũng thở dài một hơi.

“Ừm, tiểu tử này chết rồi, còn mang theo trái tim của nữ thần. Lão tử thật hâm mộ hắn, nếu hắn không chết, không chừng sẽ ngồi vào vị trí lão Đại, cái chổ đó, xứng đáng với hắn, lão Ưng nhắc đến hắn, làm tao cũng thấy nhớ”.

Dạ Ưng chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sa long, thân hình uy vệ như một con gà rừng, cả bóng đen che mờ tất cả chỉ còn lại một cái đầu người. Cái chết của Ảnh Tử, tuyệt đối có rất nhiều bí mật, mặc dù hắn không biết được chân tướng, nhưng đã đoán ra rất nhiều việc.

Giờ phút này, miệng hắn nhẹ nhàng nói ra một câu nói điển hình của người đàn ông trong tuyển tập những câu nói kinh điển: "Nếu có thể rời khỏi Long Tổ, tao tin rằng tao sẽ sống rất lâu".

Nhưng… có đánh chết thì Dâm Tặc cũng không thể lĩnh ngộ tâm tư của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.