Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 10: Q.3 - Chương 10: Giác ngộ




Ôn uyển nghe xong lời nói của Thuần Vương, không để ý đến tiếng cười nhạo của Yến Kỳ Hiên, bày căng ra một trang giấy mới, cầm bút lông, chấm đầy mực, trên giấy Tuyên thành tiêu sái viết xuống một bài thơ.

Lấy định lực của Thuần vương cũng phải chấn động ”Ngươi, tay trái của ngươi không ngờ có thể đồng thời viết được hai kiểu chữ chính thể và Cuồng thảo sao?”Thuần vương biết rõ Ôn Uyển viết thể chữ Nhan nhìn rất tốt. Nhưng hắn không biết, là Ôn Uyển lại có thể luyện ba loại kiểu chữ, nhìn là cũng biết bỏ ra rất nhiều công sức để luyện tập. Bốn năm trước, Ôn Uyển không biết chữ, không nghĩ tới, ngắn ngủi bốn năm, lại có thể đem ba kiểu chữ viết tốt như vậy. Nhìn lại con của hắn, Thuần vương càng nhìn càng không vừa mắt.

Lập tức phân phó ” Hiên nhi, về sau mỗi buổi tối, đều theo Thủ Vọng luyện chữ, biết không?” Thuần Vương nghĩ nếu Yến Kỳ Hiên ở bên người Ôn Uyển một năm thời gian, chắc cũng sẽ ảnh hưởng một hai a!

Yến kỳ Hiên muốn phải bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cha hắn, buộc lòng phải đem lời phản đối nuốt xuống. Chỉ đành oán hận nhìn Ôn Uyển. Thuần vương tự nhiên biết rõ tâm tư của tiểu tử kia ”Con cũng đừng không phục, con nhìn một cái chữ biết của biểu đệ con đi, viết đẹp như vậy, còn của con này? chữ của con có vài nét bút ghi quá xấu, ta xem đều không được. Chẳng lẽ cho con đi theo biểu đệ con còn uỷ khuất hay sao?

Yến kỳ Hiên thấy chữ viết cũng Ôn Uyển đúng là rất khéo, liền không lên tiếng. Lúc này Thuần vương mới hảo hảo cảnh cáo Kỳ Hiên, nếu hắn không luyện cho tốt, không cho phép đi ra ngoài. Nói xong, cũng đứng dậy bỏ đi, Ôn Uyển tiếp tục luyện chữ, Yến Kỳ Hiên cũng im lặng ở bên cạnh luyện tiếp. Bề ngoài vô cùng yên tĩnh.

Ôn Uyển thấy sắc trời không sai biệt lắm, chuẩn bị dừng bút, để cho Yến Kỳ Hiên trở về. Trước khi đi ngủ nàng còn phải tập quyền. Hiện tại mỗi ngày Ôn Uyển đều bỏ ra gấp hai thời gian để rèn luyện thân thể. Đang muốn để cho Đông Thanh nói, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, người bên ngoài nói Vương phi đến.

Thuần vương phi tự mình bưng tới cho hai người hai chén trà sâm ”Được rồi, luyện nửa canh giờ rồi. Nên tạm nghỉ ngơi đi, Thủ vọng, không cần mệt nhọc như vậy. Hiện tại các con đang ở tuổi ung dung tự tại nhất. Đợi đến lúc kết hôn rồi, chính là người lớn. Đến lúc đó muốn chơi cũng không chơi được nữa.”

”Tạ vương phi” Ôn Uyển đã thành thoái quen, Đông thanh thuận theo Ôn Uyển mà nói. Yến kỳ Hiên bên cạnh nghe thấy Ôn Uyển gọi như vậy, kỳ quái nhìn nàng.

Ôn Uyển lúc này mới ý thức tới, xưng hô của mình có vấn đề, vội vàng cười giải thích ” Nhất thời nói sai, Cô, là Thủ Vọng sai.”

”Cứ gọi tuỳ ý, dù sao cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi.” Vương phi yêu thương nhìn hai người. Hai người uống trà sâm, rồi đi ra ngoài một chút. Sau đó tất cả trở lại phòng để đi ngủ.

Bởi vì trong sân của ôn Uyển có một bàn đá bằng bạch ngọc, nàng rất ưa thích, dứt khoát đem viện đổi tên thành Bạch Ngọc Viên. Sau này khi Yến Kỳ Hiên biết, cảm thấy chủ ý này không tệ, bởi vì trong vườn nhà hắn có cổ thụ, sum xuê cao ngất, mùa hè có thể ở dưới hóng mát, liền đặt tên là Cổ Mộc Viên, bên trong có chút ý tứ cổ hủ. Ôn Uyển nghe xong liền cười không ngừng.

Ôn Uyển đợi Yến Kỳ Hiên đi rồi, tâp một bài quyền, đổ một thân mồ hôi. Sau khi tắm rửa xong, hôm nay quả thật mệt mỏi rồi, đáng ra sẽ ngủ rất nhanh. Thế nhưng Ôn Uyển nằm trên giường lăn qua lật lại cũng không ngủ được. Đành đứng dậy, đi ra sân. Hôm nay vẫn còn là tháng một, đúng là thời điểm xuân hàn. Vừa ra tới ngoài, liền cảm giác có chút lạnh. Băng Dao cầm áo lông chồn choàng lên cho nàng, rồi lui ra.

Cảnh ban đêm của hôm nay rất đẹp, mặt trăng giống như một khay ngọc treo cao trên bầu trời. Ôn Uyển nghĩ đến quy tắc sinh tồn tàn nhẫn của xã hội này, thì đáy lòng nàng lạnh xuống. Xã hội này, phân chia bốn năm cấp bậc. Như Yến Kỳ Hiên có xuất thân là hậu duệ quý tộc cao quý nhất, đối với dân chúng bình dân có quyền sinh sát, có quyền hành cướp đoạt. Dường như mạng sống trong mắt bọn họ, chỉ là một cái ý niệm trong đầu. Nhớ tới lời nói của Thuần Vương…, Triệu vương vì một người bán hàng rong đụng phải hắn, làm hắn mất hứng, liền bị đánh chết, càng khoa trương hơn là còn đem vợ con trai người ta bán làm nô tài, con gái bán vào kỹ viện. Cái này quá tàn nhẫn, cái xã hội này quá đáng sợ, một xã hội ăn thịt người.

Ôn Uyển nghĩ tới đây, trong nội tâm giá lạnh không thôi. Nàng không thích xã hội này, một chút cũng không thích. Dân chúng tại đây trong mắt người quyền quý, cũng không phải là người, đều là cọng rơm cái rác, chính là cọng rơm cái rác tuỳ ý bị người bên trên giẫm đạp. Nếu như năm đó cha mẹ nàng không chết, nàng cũng không trải qua chuyện bị người nhà lạnh lùng, cũng sẽ không hình thành tính tình quái gở. Nếu không có gặp phải những chuyện đó và những người kia, không có những thứ này. Có lẽ nàng sẽ không gặp cảnh cả đêm cả ngày đều không ngủ được, dĩ nhiên sẽ không tạo thành bệnh không trị được, sẽ không có cảnh một người cô độc chết ở trên xe lửa.

Nghĩ đến chuyện kiếp trước, rồi đến lời nói của Thuần Vương.., nghĩ đến cả nhà bọn họ có cuộc sống vui cười hạnh phúc. Trong nội tâm Ôn Uyển chua xót không thôi. Nàng không rõ, tại sao ông trời phải đối với nàng tàn nhẫn như vậy. Ôn Uyển thật muốn hỏi Ông trời, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Vì cái gì để cho mình hai đời đều là một người cơ khổ không nơi nương tựa. Cho dù được sống lại, cũng có thể đem hồn mình trở về lúc gia đình đang vui cười hạnh phúc mà. Tại sao phải đi vào người một hài tử cha không thương mẹ không còn. Đến bây giờ, còn phải đối phó với nhiều tâm tư khác nhau, mà không thể tìm cách trốn tránh. Mệnh của nàng quả là thuộc dạng không may mắn a!

Ôn Uyển cảm giác mình thật đáng thương, đến vận may cũng quay lưng lại. Lúc trước nàng chỉ băn khoăn, nhưng bây giờ vô cùng khẳng định, Ông ngoại Hoàng đế sủng ái mình, phần này thịnh sủng, làm cho bao nhiêu người đỏ mắt, nhưng trên thực tế nàng bị ép đến không thở nổi. Bởi vì lúc trước nàng cũng có chút rõ ràng, chỉ là bây giờ khi đã nghe xong lời nói vô ý của Thuần Vương nàng càng minh bạch, Ông ngoại hoàng đế vạn phần thương yêu mình, thế nhưng ở bên trong sự yêu thương đó cũng tồn tại ba phần lợi ích, một khi liên quan đến lợi ích, nàng cũng giống như hạt bụi, không đáng giá nhắc tới.

Về phần Cậu Trịnh vương, đối với chính mình yêu thương quả thật là thật tâm thật ý. Thế nhưng sự yêu thương của hắn, cũng đồng dạng xen lẫn vào bên trong một chút sự việc khác. Nàng biết rõ, chuyện kia là lợi dụng. Nàng cũng biết, bởi vì biết rõ, chính thức toàn tâm toàn ý yêu thương mình, không có một ai. Cũng chính nhờ sự tỉnh táo này, nàng càng không dám tín nhiệm bất cứ người nào nơi đây, nàng chỉ tin chính mình, những người khác đều không thể tin, bởi vì ai cũng không thể tin. Nhưng mà cuộc sống như vậy, thật sự mệt mỏi chồng chất.

Bây giờ đem nàng dạy bảo để làm một hoàng tộc chi nữ tôn quý. Những chuyện này, nàng không quan tâm, cho dù nàng có thật sự là một người cao cao tại thượng, như phượng hoàng bay lượn trên trời thì sao, nàng biết rất rõ ràng, đạt được càng nhiều, mất đi càng nhiều hơn. Quyền thế càng lớn, tránh nhiệm gánh càng nặng. Nàng không thích quyền thế, cũng không muốn có quyền thế, nàng thầm nghĩ muốn làm một người có cuộc sống đơn giản bình dị. Nhưng vì cái gì một nguyện vọng nho nhỏ như vậy, muốn thực hiện, lại khó đến thế. Nàng không muốn bị cuốn vào, không nghĩ tới vẫn bị buộc phải vào.

Ôn Uyển chỉ cần vừa nghĩ đến, vì cái gì ông ngoại Hoàng đế cùng Cậu Trịnh Vương muốn Thuần Vương dạy bảo mình, trong nội tâm nàng liền phát lạnh. Trước kia còn không biết, nhưng bây giờ thông qua những dạy bảo của Thuần Vương, kết hợp với thực tế, nàng mới phát hiện, trong này quả là có thâm ý rất lớn.

Năm đó, cho dù hoàng đế có yêu thương mình đi nữa cũng chỉ phong cho một chức Huyện chủ nho nhỏ, có cái phong hào kia, cũng đủ bảo vệ tính mạng nàng được bình an. Thế nhưng cuối cùng lại phong làm Quận chúa, quận chúa đã là một phẩm giai siêu việt rồi còn thêm một chữ Quý, càng là vượt qua thông thường. Cái gọi là khác thường ở đây chính là ngoại trừ người trong hoàng tộc, hai trăm năm trở lại đây người khác họ chưa từng có đất phong.Nàng tuy không phải là người đầu tiên ( người đầu tiên chính là nữ nhi của Trưởng công chúa khai quốc, đối với quốc gia có cống hiến to lớn), nhưng tuyệt đối sẽ làm con người ta ghen tỵ đến đỏ mắt. Coi như đến bây giờ nàng mới biết rõ, đất phong kia, căn bản cũng không phải cho nàng, mà là cho cậu Trịnh vương. Chỉ là mượn tay của nàng, lấy danh nghĩa của nàng, ý tứ là để cho Trịnh vương quản lý nhưng thực tế là cho Trịnh vương, mà làm những việc này chỉ là để hạn chế Triệu Vương. Làm cho hai người trong kinh thành đấu đá lẫn nhau để duy trì thế cân bằng, ông ngoại Hoàng đế đúng là lão luyện. Chuyện này giống như trong người đứng đầu một công ty không muốn nhượng quyền, hắn liền làm cho hai người có thực lực nhất đấu chết đi sống lại, đến lúc đó địa vị của hắn mới có thể được giữ vững.

Lần này có thể đi ra ngoài, thái độ của Hoàng đế rất bình thường. Nhưng thấy độ của Cậu Trịnh Vương lại không bình thường. Trịnh Vương là người vô cùng coi trọng quy củ, hắn đáp ứng làm cho nàng cảm thấy quá nhanh. Trong này tất nhiên là có thêm nguyên nhân nàng không biết. Ôn Uyển có nghĩ vỡ đầu cũng ngờ, việc này chính xác là tự nàng khơi ra.

Nàng thật không muốn suy nghĩ về ông ngoại Hoàng đế và cậu Trịnh vương như vậy, đáng tiếc những chuyện này một khi đã bắt đầu, cũng không phải ngươi không thèm nghĩ nữa là được.tất cả dấu vết lúc trước đều bị hiển lộ hết ra ngoài rồi. nàng thậm chí cho rằng, ông ngoại Hoàng đế đã sớm phái người ở bên cạnh nàng, người kia trên danh nghĩa chiếu cố nhưng thực ra là giám thị. mà Trịnh vương cậu, là cần nàng để chứng tỏ thân phận của mình. Đương nhiên, những chuyện này nàng không sợ, nàng cũng không quan tâm, nàng thậm chí có thể vì Trịnh vương vui vẻ mà trợ giúp. Thế nhưng đồng thời nàng cũng sợ, lợi dụng nàng, nàng cũng không thật sợ hãi, nàng sợ là sợ đến lúc dùng xong rồi, đến lúc nàng đã là quân cờ vô dụng, thì liền vứt đi. Đó là cái dạng kết quả gì, nghĩ tới đây, Ôn Uyển không rét mà run.

Nàng lựa chọn đi ra, trá hình nói là trốn tránh, trên thực tế, nàng đang tập thích ứng những va chạm trong một thời gian. Một năm sau, sẽ trở lại sàn đấu. Nhưng mà sau khi trở về, nàng sẽ phải đối mặt với cái dạng tình huống gì đây? Đến lúc này rồi, nàng cũng sẽ không khiến chính mình nhượng bộ.

Ôn Uyển nhìn trời, cười khổ. Bầu trời vẫn đẹp như vậy, ánh sao không ngừng lập loè sáng. Hối tiếc, tự trọng có làm được cái gì, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục. Còn sống, thì phải cố gắng mà sống tốt, tận lực để cho chính mình sống vui vẻ. Không quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió cùng tính toán gì, sau này chờ có cơ hội, đến lúc tất cả đều kết thúc, đến lúc đó chính mình cũng đã có đầy đủ năng lực, liền thoát khỏi nơi này. Sống cuộc sống nàng muốn. nàng cũng không tin nàng xui xẻo đến như vậy, nàng nhất định có thể vượt qua để sống cuộc sống của chính mình.

Ôn Uyển tự an ủi mình cả buổi, cuối cùng tâm tình cũng tốt lên nhiều. Đang chuẩn bị trở về đi ngủ. Liền nhìn thấy có một người một mình đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.