Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 190: Q.2 - Chương 190: Nghĩ Lại ( thượng )




“Làm sao ngươi lại không có chừng mực như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết Ôn Uyển chỉ là một đứa nhỏ hay sao, ngươi ở trước mặt nàng đem người đánh chết tại chỗ, ngươi muốn hù chết nàng có phải hay không. Không phải chỉ là một con mèo à, không có thì kiếm cái khác. Chẳng lẽ còn có thể so sánh với người sao.” Hoàng đế mặt lạnh khiển trách Đức Phi.

“Hoàng thượng, nô tì lúc ấy cũng là tức giận nên không biết chừng mực. Nô tì không biết Ôn Uyển sẽ bị dọa, bằng không, nô tì coi như không có nuôi con mèo kia, cũng không hành động như vậy. Hoàng thượng, nô tì thật là không biết.” Đức Phi khóc đến lê hoa đái vũ, rất đáng thương.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển sắc mặt nhợt nhạt, phải nói là trắng bệch. Cho dù hiện tại đã hôn mê hàm răng vẫn còn đang run lên, có thể tưởng tượng cái này tất nhiên là do kinh hãi quá mức mà thành, lại nghe lời Đức Phi nói, trong lòng càng thêm tức giận. Nếu như ngày thường chuyện này cũng không tính, nhưng mà bây giờ đem Ôn Uyển hù dọa thành cái dạng này, quả thật khiến ông vô cùng tức giận, đứa nhỏ tội nghiệp đã bị dọa đến độ này “Không biết? Không biết? Chẳng lẽ ngươi không biết Ôn Uyển từ trước đến giờ lá gan rất nhỏ sao, buổi tối có cái gió thổi cỏ lay gì đều ngủ không được. Đứa nhỏ này tính tình hiền hòa nhất, nó chưa từng nói nặng nô tài lấy một câu. Điều này ngươi cũng không biết à, ngươi cái gì cũng không biết sao? Ngươi không biết còn dám ở trước mặt nàng đánh chết người, ngươi thật là có bản lĩnh, vì một con mèo, ngươi liền đánh giết nhiều người như vậy?”

Đức Phi bị mắng đến mức chỉ có thể khóc.

Hoàng đế lại quay đầu về hướng Hiền Phi từ đầu đến giờ không nói, sắc mặt cũng không đẹp, mở miệng khiển trách “Lúc ấy mặc dù ngươi không có ở đó, nhưng mà đến cuối cùng ngươi vẫn đi tới. Lúc ấy đáng lẽ ngươi nên ngăn lại. Nhưng mà các ngươi thì ngược lại, không có một người ngăn cản, còn dám ở nơi đó nói nửa ngày, cũng không có phát hiện đứa nhỏ này có gì bất thường, các ngươi làm trưởng bối như vậy sao. Cũng đúng, dù sao cũng không phải cốt nhục ruột thịt của các ngươi, nơi nào sẽ để ý đến.” Lời trách mốc này như đâm vào tim ngươi, Đức Phi nghe được vô cùng chói tai, khuôn mặt vặt vẹo, nhưng cũng biết hoàng đế thật sự nổi giận rồi, nên không dám phát hỏa.

Hiền phi cũng là không có chối bỏ trách nhiệm, tự lấy làm hổ thẹn “Là nô tì suy nghĩ không chu toàn, mới để cho Ôn Uyển bị bực này kinh sợ. Là khuyết điểm của nô tì.”

“Các ngươi đi xuống đi, Đức Phi, ngươi hảo hảo đem kinh Phật sao chép mười lần, không sao chép xong, không cho bước ra Trường Xuân Cung một bước.” Hoàng đế nhìn bộ dạng Hiền Phi cũng không trách cứ nữa. Dù sao thời điểm nàng đến, bốn cung nữ cũng đã tắt thở. Ông lúc này hoàn toàn cũng chỉ là giận chó đánh mèo. Nhưng nhìn lại Đức Phi ở đó khóc đến rất ủy khuất thương tâm, khóc đến mức trong lòng ông thấy phiền. Phất tay để cho bọn họ đi.

Đức Phi mặc dù rất tức giận trong lòng, không phải chỉ có bốn cung nữ thôi sao, còn muốn nàng sao chép kinh phật. Nhưng cũng biết tính tình của hoàng đế, lúc này đang phát hỏa. Nếu nói gì thêm, chỉ khiến hoàng đế phẫn nộ thêm.

Hiền phi tiếp ý, mang theo Tư Nguyệt đi xuống. Đức Phi có chút không cam lòng, nhưng vẫn lui xuống. Tư Nguyệt mặc dù thấy hoàng thượng nhìn mình không trách không mắng, trong lòng không thoải mái, nhưng ít nhất mình không cần bị trừng phạt. Nhưng lại nghĩ, không phải chỉ là đánh chết mấy cung nữ thôi à, có cần thiết bị hù dọa thành như vậy không thật đúng là người nhát gan đáng thương.

Hoàng đế ngồi ở bên mép giường, nắm lấy tay Ôn Uyển, bàn tay của Ôn Uyển lạnh như băng. Có thể thấy đã bị hù dọa thật lớn. Xem ra lần này, thật sự là làm cho đứa nhỏ này sợ hãi. Đứa nhỏ này, chỉ là một đứa nhỏ, sạch sẻ, thuần khiết, thiện lương. Nhưng phải luôn chịu đủ đau khổ. Hoàng đế nghĩ tới có phải việc ông mạnh mẽ đem đứa nhỏ này đặt trong hoàng cung, liệu có đúng hay không. Nhưng vừa nghĩ tới Phúc Huy công chúa, bởi vì ông bỏ mặc mà có kết cục đó. Liền hạ quyết tâm sắt đá. Bất kể làm cái gì, cũng phải trải qua một quá trình. Đợi nàng thích ứng rồi, cũng sẽ không có chuyện gì nữa. Nếu không, lại nuôi thành một cái tình tình giống như Phúc Huy, đến lúc đó, cũng không phải là thương nàng, mà là hại nàng.

“Quận chúa, người đã tỉnh.” Hạ Ảnh vui mừng kêu lên.

Ôn Uyển mở hai mắt ra, sau đó nhìn quanh một vòng, nhìn Hạ Ảnh trước mắt, lại lần nữa nhắm hai mắt lại. Hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, cười khổ một cái. Mới vừa rồi, có hơn phân nửa là nàng kinh sợ thật, còn gần một nửa kia là do nàng không biết làm sao mà đối mặt. Không ngờ, lại đem người đang sống sờ sờ đánh chết, ở trước mặt mình mà tắt thở. Lúc trước nàng ở tại phủ đệ chính mình, mặc dù không quan tâm tung tích của những người đó, nhưng cũng nói với Hạ Ảnh tốt nhất thì không nên giết người, có thể giữ lại một mạng thì giữ lại.

Nhưng chuyện hôm nay, đã làm cho nàng nhớ tới năm đó nàng nhìn thấy mấy đứa nhỏ kia bị đánh gần chết, còn có chuyện của thập tiểu thư An gia la hét muốn đánh chết mình. Năm đó, nếu như mình không cơ trí, có phải cũng có cái kết cục này không? Nếu như nàng chạy không thoát, cũng không biết mình bây giờ ở đâu đây? Nàng thật sự sợ.

Nàng trước kia vẫn biết phải tìm lại thân phận, như vậy mới có thể sống tốt hơn. Nhưng cũng không có tự mình nhận thức, hiện tại nàng rốt cục hiểu Hoàng ma ma tại sao một mực kêu la, phải cấp danh phận cho mình chính. Biết rõ nguy hiểm cũng muốn đi. Có danh phận cùng không có danh phận, không phải giống nhau. Danh phận chính đáng, chính là quý tộc; danh phận bất chính, mình là một đứa nhỏ có thể cho người khác tùy ý dày vò. Chỉ như một con kiến, cũng giống mấy cái cung nữ vừa rồi, có thể tùy ý bị đánh chết. Cũng may nàng cuối cùng ý thức được, cũng bắt được cơ hội. Nếu không, hiện tại nhất định đã thành nhúm đất vàng rồi. Không, e rằng đất vàng cũng không có, xương cũng không còn dư lại chút gì, đều bị những con sói hoang kia ăn rồi.

Ôn Uyển nghĩ tới đây, lòng chấn động một chút. Hạ Ảnh bộ dạng này của nhìn Ôn Uyển, biết Ôn Uyển thật sự bị dọa. Bận rộn kêu thái y, thái y.

Hoàng đế nhận được tin tức, lập tức đi tới. Thấy Ôn Uyển tỉnh lại nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy, thấy vậy trong lòng vô cùng khó chịu. Ôm nàng nhẹ giọng dỗ dành nói ” Tốt lắm, không sợ, không có chuyện gì rồi, đều đã qua, không sợ.”

Đôi mắt Ôn Uyển vẫn đờ đẫn, nàng lúc này có thể không sợ sao? Đây cũng là mấy người đang còn sống, cứ như vậy bị đánh chết. Chỉ vì một con mèo, một con mèo đổi lấy bốn mạng người. Còn ban đầu chỉ vì một bộ y phục rách rưới, thiếu chút nữa cũng muốn mệnh của nàng. Ôn Uyển lại càng sợ hãi.

Hoàng đế rõ ràng cảm nhận được Ôn Uyển sợ hãi, trong lòng lại càng khó chịu “Đừng sợ, Ôn Uyển ngoan, không có chuyện gì, đều đã qua rồi. Có ông ngoại ở chỗ này, không sợ.” Hoàng đế nhẹ nhàng mà vỗ vỗ an ủi, qua thật lâu, được hoàng đế trấn an , Ôn Uyển mới bỏ xuống tâm lý khủng hoảng.

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển tỉnh lại, bận rộn bưng tới bát cháo, hoàng đế tự mình thử một ngụm, nhiệt độ vừa phải. Tự mình múc một muỗng đút cho Ôn Uyển, Ôn Uyển cũng không làm bộ càng không khách khí, há mồm liền ăn.

Bên cạnh Ôn công công cùng Hạ Ảnh hai người thấy vậy trong lòng đều sợ hãi. Đồng thời cúi đầu. Hoàng thượng thế nhưng, hoàng thượng lại chính miệng uy quận chúa ăn cháo. Cái này nếu lan truyền ra ngoài, còn không biết sẽ khiến bao nhiêu người chú ý. Không nghĩ tới, hoàng thượng quá sủng ái quận chúa như thế. Dĩ nhiên, đây chỉ là nghĩ trong lòng, không có chuyện gì đi gây chuyện làm cái gì.

Ăn một ngụm, cảm giác dễ chịu hơn một chút. Nhưng ánh mắt quét qua cái chén trong tay hoàng đế . Oa, tất cả đều phun ra. Liều mạng ói, đem nước chua trong bụng đều phun ra.

Hoàng đế nóng nảy, vội hỏi “Tại sao, chuyện này là sao? Thái y, mau gọi Vương thái y tới đây. Nhanh đi tuyên vương Vương thái y tới đây.”

Ôn Uyển khoát tay áo, tỏ vẻ không cần. Lại chỉ chỉ cái chén, đột nhiên vung tay lên. Hạ Ảnh bận rộn mang cháo ra ngoài. Ôn Uyển ói đến nỗi toàn thân như nhũn ra, lúc này mới dễ chịu một chút.

Một hồi, Hạ Ảnh bưng tới một chén cháo trắng. Ôn Uyển lúc này bụng đói đến mức không chịu được, nhắm mắt lại cố nén buồn nôn ra sức mà uống. Một chén cháo gạo trắng xuống bụng, Ôn Uyển cảm thấy không có khó chịu như vậy nữa.

Hoàng đế mặc dù trong lòng có chút không đành lòng, nhưng nhìn Ôn Uyển có thể uống xuống cháo, cũng yên tâm. Ông còn có chính vụ phải xử lí, hôm nay đã làm trễ nãi thật lâu, phải đi xử lí những tấu chương chưa phê duyệt xong. Nhìn Ôn Uyển vẻ mặt tốt hơn nhiều, liền phân phó nghỉ ngơi thật tốt.

Ôn Uyển nói muốn trở về, nhưng là thái y nói bộ dạng này của Ôn Uyển không nên động, hoàng đế cũng không cho phép. Ôn Uyển rất bất đắc dĩ, buổi tối hôm đó liền ngủ trong thư phòng bên cạnh Dưỡng Hòa Điện. Buổi tối tăng thêm thuốc an thần, Ôn Uyển ăn xong sau đó nằm xuống ngủ, cũng không có gặp ác mộng.

Hiền phi biết Ôn Uyển đã tỉnh lại, hiện tại đã có thể gặp người, tinh thần cũng khá hơn. Liền mang theo Tư Nguyệt tới thăm bệnh. Thuận đường, cũng tùy tiện tới nói chuyện phiếm với nàng, lo nàng một mình cảm thấy cô đơn.

“Con cái đứa nhỏ này, ban đầu thấy tình huống như vậy, nên tránh ra. Hoặc là cho cung nữ bên cạnh nói với Đức Phi, cho nàng đi nơi khác xử lý. Còn mấy nô tài bên cạnh con nữa, một chút cũng không biết bảo vệ tốt chủ tử. Ôn Uyển, Hiền tổ mẫu tìm cho con mấy nô tài đắc dụng, con xem một chút, nếu vừa ý, để lại bên người dùng.” Hiền phi vô cùng hiền lành.

Ôn Uyển lắc đầu “Quận chúa nói, cái này không liên quan chuyện của các nàng. Nàng là hồi tưởng lại chuyện trước kia, khi đó, nàng cùng mấy cung nữ gặp tình cảnh giống nhau. Chỉ vì một bộ xiêm y, thiếu chút nữa bị đánh chết. Nàng nhìn thấy mấy cái cung nữ đó, thì trong lòng sợ hãi. Năm đó nếu không phải nàng vận khí tốt, có lẽ kết quả của nàng cũng như mấy cái cung nữ này, cho nên, mới có thể thoáng cái rơi vào mê chướng, không liên quan tới nha hoàn bên cạnh.” Thật đúng là, lợi dụng lúc mình bệnh, liền giả vờ ân cần nhét người của bà ta vào. Thật đúng là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Ôn Uyển cảm thấy có phần mệt mỏi, đây đều là người gì a.

Hiền phi cũng không đôi co, lôi kéo tay nhỏ bé của nàng vỗ vỗ “Được, nếu như cảm thấy người bên cạnh dùng không được, muốn mấy kẻ cơ trí . Hãy nói với ngoại tổ mẫu. ”

Ôn Uyển chẳng qua là nhàn nhạt, cũng không có theo lời của bà, nhận mấy người trong cung. Nếu như bà đề cử tới, để bên cạnh hầu hạ mình. Trừ phi nàng cảm thấy sống đủ rồi, đã đến lúc phải đi hướng Diêm vương báo tin rồi. Nếu nói người Ôn Uyển kiêng kỵ nhất là người nào, thì không phải là Triệu vương. Triệu vương lòng dạ không rộng rãi, thái độ làm người tự kiêu, nhưng cũng chỉ có thể đùa bỡn một chút thủ đoạn thôi. Lúc này bên cạnh nàng có nhiều cao thủ như vậy, nàng cũng không sợ. Nhưng mà Hiền Phi, nàng cũng không biết nói như thế nào. Bằng vào trực giác, nàng chỉ sợ cái nữ nhân từ mi thiện mục trước mắt này. Người như vậy, mới là đáng sợ nhất.

“Ôn Uyển tỷ tỷ, không phải chỉ là mấy nô tài ư, còn bị hù dọa thành như vậy. Cái gì vận khí tốt, kết quả của bọn hắn thì sao? Ôn Uyển tỷ tỷ, tỷ có lời gì khó nói có phải hay không a?” trên mặt Tư Nguyệt mang vẻ ân cần, nhưng khẩu khí lại mang nhàn nhạt giễu cợt. Thật đúng là tiểu quỷ nhát gan, không phải chỉ là mấy nô tài sao, đã bị hù dọa thành dạng này, thật là vô dụng.

Ôn Uyển bút họa mấy cái, sắc mặt Hạ Ảnh tối sầm, thấp giọng “Quận chúa nói, ban đầu nếu không có Triệu Vương, đoán chừng kết quả của nàng, cùng cung nữ mấy ngày trước đều giống nhau. Đang sống mà bị đánh chết. Cho nên nói, còn phải cám ơn Triệu vương điện hạ nhiều hơn.”

“A, còn có chuyện này, ta làm sao không có nghe phụ vương ta nói.” Tư Nguyệt kinh hãi. Sau đó quấn Ôn Uyển đòi giải thích, Ôn Uyển lắc đầu, không có lên tiếng. Mấy cung nữ bên cạnh cũng đều cúi đầu.

Hiền phi trợn mắt nhìn Tư Nguyệt một cái, Tư Nguyệt mới không hề nói tiếp nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.