Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Chương 27: Chương 27: Kiểm soát 2




Từ Hải Lam tinh đến tinh cầu thủ đô, đi con đường hàng không bình thường, cần hơn nửa năm. Đường hàng không bình thường ở đây, là chỉ không thực hiện bước nhảy qua cửa không gian. Nhưng nếu đi qua cửa không gian, đi vào không gian tối, vậy thì có thể rút ngắn thời gian bay chỉ còn một tuần.

Không gian tối rốt cuộc là một tồn tại thế nào, khoa học hiện có của liên bang vẫn không cách nào giải thích rõ ràng, nhưng cho dù không rõ cấu tạo của nó, lại không trở ngại mọi người lợi dụng nó. Nhân lại sau khi tiến vào thời đại hàng hải tinh tế, lục tục sẽ xuất hiện chuyện thế này: Tinh hạm vô tình xông vào trùng động hình thành tự nhiên trong vũ trụ, nhưng sau khi tín hiệu hoàn toàn biến mất mấy tuần hoặc mấy tháng thậm chí mấy năm mấy chục năm, lại một lần nữa xuất hiện ở nơi khác.

Tách biệt thời gian dài, nhân loại trên tinh hạm tự nhiên vì thiếu hụt vật tư hoặc tinh thần lực sụp đổ mà chết hết. Nhưng những người chỉ biến mất mấy tuần, trừ vài cá biệt không chịu đựng nổi áp lực mà tinh thần thất thường, phần lớn đều chỉ là kinh hãi quá độ, không có vấn đề gì quá lớn.

Từ miệng những người này, mọi người hiểu được, trong thời gian họ biến mất, họ đã bước vào một không gian thần kỳ, đó là một vùng tối đen, còn tối hơn thâm trầm hơn cả nơi sâu nhất vũ trụ, tĩnh lặng vô thanh, không có một chút dao động sinh mạng nào, không nhận được một chút tín hiệu nào, không thể phân biệt phương hướng, không thể biết được tinh hạm vẫn đang di chuyển hay đã dừng lại__ họ đã không muốn tin tưởng vào những máy móc vẫn còn đang vận chuyển __ đó quả thật là nơi tuyệt vọng nhất, họ ôm nỗi sợ hãi sâu sắc, gọi vùng không gian tối đó là ‘phần mộ vũ trụ’.

Chỉ có phần mộ của vũ trụ, mới khiến người ta còn sợ hãi hơn cả vũ trụ bao la rộng lớn.

Nhưng những tin tức được đề cập đến sau nỗi sợ, không dọa những nhà khoa học yêu thích tìm tòi. Họ liên tục nghiên cứu và mô phỏng xây dựng theo cấu trúc của trùng động, trước trước sau sau mấy trăm năm bỏ vào bao nhiêu tiền tài và tánh mạng, cuối cùng thành công phỏng chế ra cửa không gian, mô phỏng trùng động, nhảy vào không gian tối, rồi nhảy ra không gian tối.

So với trùng động hình thành tự nhiên, cửa không gian có dao động ổn định hơn, mà đột phá quan trọng hơn nữa, nó là do sức người khống chế. Cửa không gian được xây dựng từng cái đối ứng, khiến tinh hạm nhảy vào không gian tối sẽ không bị mất phương hướng bên trong. Cũng vì đặc tính đối ứng từng cái, nhóm Phỉ Vô Thuật đi từ Hải Lam tinh đến tinh cầu thủ đô, không thể trực tiếp đi thẳng từ cửa không gian của Hải Lam tinh, mà phải trung chuyển qua mấy lần.

Sau khi ra khỏi Hải Lam tinh không lâu, thuyền chỉ huy của vận tải Ngưu Ngưu đã tiếp cận cửa không gian Hải Lam tinh. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đó là một thứ giống như một vùng sương mù màu trắng nhạt, hình xoắn ốc chậm rãi xoay tròn chuyển động, cứ như lập tức sẽ tan biến, nhưng ai cũng biết đây là ảo giác, cửa không gian là thứ vô cùng hư vô, chỉ có dùng đạn phản vật chất đặc biệt mới có thể chân chính xóa bỏ nó.

Phỉ Vô Thuật bên này vừa nói xong, trong phòng nghỉ ngơi đã vang lên giọng nữ máy móc: “Chú ý! Chú ý! Mười phút sau tinh hạm sẽ nhảy vào không gian tối, xin hành khách chuẩn bị đề phòng chấn động. Chú ý! Chú ý!…”

Phỉ Vô Thuật câm nín đỡ trán: “Tôi dám bảo đảm, trong tinh hạm này không có tên nào cần chuẩn bị phòng chấn động ╮(╯_╰)╭.” Mẹ nó tên nào cũng là dạng ném súng đi có thể giả lương dân, cầm vũ khí lên chính là kẻ thủ ác hung bạo tàn nhẫn… cái đám thủ hạ của ông già y, Phỉ Vô Thuật từ nhỏ đến lớn đã kiến thức đủ.

Tiếng nữ máy móc đột nhiên đổi sang giọng nam thô trầm, với âm điệu cổ quái, hi hi ha ha cười nhạo: “Thông báo này đặc biệt phát cho tiểu Vô Thuật con đó nha ~ chú lòng dạ tốt mà ha ha ha ~~~ ngồi vững chút đi, đừng để té dập mông nhỏ ~”

Phỉ Vô Thuật ngoài cười trong không cười dựng ngón giữa: “Cút đi!”

“Ha ha ha, tiểu Vô Thuật thật đáng yêu ~ ý! Cậu, cậu làm gì ___ oa oa oa__” Người đàn ông đó cười lớn, sau đó gào lên mấy tiếng chói tai, xong đột nhiên biến mất, giống như có người xách hắn ra khỏi micro.

“Đáng đời!” Phỉ Vô Thuật bỏ đá xuống giếng, khóe mắt lại liếc thấy bộ dạng Hoa Hoa nóng lòng muốn nói, “Hoa Hoa, em sao vậy?”

“Vừa rồi lời Vô Thuật ca mới nói liệu có bị nghe thấy không?” Hoa Hoa lo lắng hỏi, lỡ lời vừa rồi truyền vào tai chú Phỉ Đồ, khiến quan hệ giữa chú Phỉ Đồ và Vô Thuật ca trở nên căng thẳng thì sao?

Phỉ Vô Thuật cười, mấy nhân vật bậc đàn anh đều cười nuông chiều. Cuối cùng vẫn là Mạc Sinh cười hi hi ôm bạn nhỏ Hoa Hoa vào lòng, xoa đầu cậu nhóc, con mắt hoa đào chứa uy hiếp nhàn nhạt: “Hoa Hoa cảm thấy, có anh ở đây, còn có ai có thể nghe trộm tình báo ở chỗ chúng ta sao? Xem thường anh đây như vậy, Hoa Hoa đã suy nghĩ xong sẽ bị phạt thế nào chưa?” Hắn âm hiểm xoa mái tóc dài vừa thẳng vừa mượt của Hoa Hoa, thờ ơ kéo kéo, “Cắt mái tóc này thế nào? Anh cảm thấy, tóc đầu đinh rất có khí khái nam tử đấy.”

Hoa Hoa lập tức tái mặt, đáng thương nhìn Phỉ Vô Thuật cầu trợ: “Vô Thuật ca, em không muốn cắt tóc QAQ.” Phẩm vị của anh hai xấu muốn chết xấu muốn chết!

“Đừng hù dọa Hoa Hoa.” Phỉ Vô Thuật trừng Mạc Sinh một cái, giật Hoa Hoa lại, ôm vào lòng an ủi.

Mạc Sinh cũng không cản y, chỉ liếc hai người họ, rồi che miệng cười, “Vô Thuật chính là không có sức đề kháng với sinh vật yếu ớt… a a, nhớ rồi, năm đó Vô Thuật thích nhất là nhặt thú cưng nhỏ ven đường, giống như con vân báo biến dị đó, khi còn nhỏ ôm trong lòng nuông chiều vô cùng, kết quả người ta vừa lớn, liền lập tức không thương nữa, ngày ngày ức hiếp tiểu vân báo người ta thật thảm ~”

Mạc Sinh thận trọng đưa ra tổng kết: “Hoa Hoa, em đừng có trở thành đàn ông cơ bắp vai u nhiều múi đấy, nếu không Vô Thuật ca của em sẽ không thương em nữa.”

“Em mới không trở thành đàn ông nhiều múi!” Nghĩ tới cảnh đó, Hoa Hoa liền cứng cả người, lông vũ toàn thân của tiểu khổng tước dựng hết cả lên, bộ dạng nhe răng cứ như muốn cắn Mạc Sinh một cái, “Anh thích ăn hiếp người ta nhất! Em muốn đổi tên là Phỉ Hoa Hoa!”

“Phụt.” Vô Thuật ca không phúc hậu bật cười.

Trong lúc nô đùa, tinh hạm vẫn ổn định tăng tốc, khi đến cửa không gian, tốc độ vừa hay đạt đến điểm giới hạn đã được cẩn thận tính toán trăm ngàn lần, tinh hạm kịch liệt chấn động một cái, cảnh sắc ngoài cửa sổ đã hoàn toàn thay đổi.

Không có ánh sáng, tối đen như bị một cái túi mực bao lấy, giống như đã bước vào vùng đất tử vong của vũ trụ, không biết có phải ảo giác hay không, bầu không khí trong tinh hạm lập tức trở nên đè nén.

“Không gian tối thật không phải chỗ tốt gì.” Phỉ Vô Thuật lười biếng oán trách, “Nếu không phải đi đường hàng không bình thường không kịp, tôi đã chẳng muốn đi qua không gian tối. Một tuần một tuần đó! Làm sao mà qua đây!” Trong không gian tối, trừ tín hiệu dẫn đường tới từ cửa không gian của điểm đến, không thể tìm được tín hiệu nào khác. Cũng có nghĩa là không thể đăng nhập lưới mạng, càng không thể chơi trò chơi.

“Nói đến không gian tối…” Mạc Sinh nghiền ngẫm gật đầu, “Tôi liền nhớ tới tinh hệ Hà Việt trong Tân Đại Lục OL. Chỗ nguyên thủy lạc hậu đó, vậy mà cũng có kỹ thuật cửa không gian. Nhà đá vũ khí gỗ cửa không gian__ đúng là mâu thuẫn.”

Phỉ Vô Thuật nhướng mày, phản bác: “Họ không phải không có kỹ thuật, chỉ là bài xích khoa học kỹ thuật dùng vào cuộc sống. Kỹ thuật sẽ tăng tính ỷ lại của nhân loại, cũng sẽ ngăn cản nhân loại khai thác tiềm lực của bản thân. Tinh hệ Hà Việt khác với liên bang, nó đi con đường khai thác tiềm lực con người. Có kỹ thuật cửa không gian không hề lạ.” Chẹp chẹp, câu này sao nghe quen thế nhỉ? Phỉ Vô Thuật chớp mắt chớp chớp mắt, mới phát hiện mình chẳng chút cảm giác tội ác ăn cắp bản quyền đạo nguyên văn lời của đại thiếu.

“Nghe sao cũng có mùi vị bảo vệ bên trong.” Mạc Sinh thần sắc quái dị nhếch môi, “Vô Thuật cậu cảm thấy bất bình cho trò chơi làm gì?”

“Ông nói là sự thật!” Phỉ Vô Thuật khí phách đáp trả, “Cậu dám nói không có lý!” Lời đại thiếu sẽ không có lý sao?!

Hoa Hoa ủ trong lòng y yếu ớt nhắc nhở: “Vô Thuật ca, anh lại tự xưng ‘ông’ rồi o(╯□╰)o.” Cậu lặp lại chữ đó.

Phỉ Vô Thuật: “…” Mẹ nó!

Lallot không nhìn nổi vẻ mặt bi kịch ngây dại của Phỉ Vô Thuật, nhanh chóng nhập vai ông bố dịu dàng hiểu ý mười mấy năm như một, cảnh cáo liếc Mạc Sinh một cái, mang theo hàm ý không cho phép cự tuyệt chậm rãi mở miệng: “Xem ra đều đã chơi rồi, đối với trò chơi này, tôi có vài suy nghĩ. Chẳng qua trước đó, tôi muốn nghe trải nghiệm của các cậu trước.”

Bố đã mở miệng, ai dám không nghe?

Bố không chỉ có một tính cách tốt dịu dàng quý ông, tương ứng với nó, còn có một thân giá trị võ lực mạnh mẽ không giới hạn. Điểm này, Mạc Sinh và Phỉ Vô Thuật đều không muốn đề cập, chỉ nghĩ thôi cũng đủ đổ máu đầy mặt, mẹ ơi đây tuyệt đối không phải người! Đó chính là vũ khí hình người được chưa!! Hồi ức năm thơ ấu đó quá thảm liệt, hai người vĩnh viễn chôn giấu cảnh tượng ác mộng ai kia khi ba tuổi mỉm cười dịu dàng tay không xé toạt hùng sư biến dị vào nơi sâu nhất trong ký ức.

Máu tanh không đáng sợ, đáng sợ là nụ cười mỉm của ai đó! Dòng hơi lạnh từ tim chảy tới gan từ phổi đến lá lách, toàn thân đều lạnh thấu luôn đó QAQ.

Tuy hiện nay ai kia đã thu liễm không ít, hoàn toàn là hình tượng ôn hòa quý ông vô hại, nhưng sự tàn phá tinh thần trước kia quá mức sâu sắc, Mạc Sinh và Phỉ Vô Thuật ngoan ngoãn nghe lời chịu quản giáo cũng không phải không có nguyên nhân.

Phỉ Vô Thuật gượng mở miệng: “Tình huống bên tôi hơi phức tạp, các cậu nói trước xem thử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.