Trọng Sinh Chi Vườn Trường Nam Thần

Chương 42: Chương 42




Ngôn Thanh Nhiên lúc này hoàn toàn không biết chính mình đã trở nên nổi tiếng, chỉ biết là chính mình trở thành nam thần trong trường. Ngôn Thanh Nhiên đi tới đâu, chỗ đó đều có ánh mắt sùng bái, bởi vì màn biểu diễn của cô ngày hôm qua vô cùng đẹp mắt, thu hút không ít tâm tư của nhiều thiếu nữ.

Đồng thời Ngôn Thanh Nhiên chỉ biết là tại trường học cô đang trở nên nổi tiếng, lại không biết trên mạng internet cô cũng đang phóng hỏa mù trên đó. Ngày hôm qua thời điểm về nhà, cầm trên tay phần khế ước mua bán nhà, gọi điện thoại nói Dương Y về nhà sớm một chút.

Dương Y tưởng là con gái nhớ chính mình, vội vã làm cho xong việc chạy về nhà, tới nhà thì nhận được kinh hỉ lớn. Nhìn Ngôn Thanh Nhiên đưa cho mình cái gì đó, tò mò nhìn Ngôn Thanh Nhiên... “Nhiên Nhiên, này là thứ gì?” Ngôn Thanh Nhiên nhẹ nhàng ôm bả vai Dương Y cười mở miệng nói “Ngày hôm nay là kỷ niệm thành lập trường, ta đi lên biểu diễn tiết mục đạt được phần thưởng.”

Dương Y nghe nói như thế liền hoảng hồn. Con gái mình đi biểu diễn? Trước đây nàng nhớ là Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn không có hứng thú a, cho dù có hứng thú, cũng sẽ không thắng được giải thưởng gì. Đây là lần tiên từ nhỏ đến lớn Ngôn Thanh Nhiên nhượng Dương Y cảm thụ được cảm giác có con cái ưu tú là như thế nào, nàng đột nhiên cảm thấy Thanh Nhiên đã thay đổi thật nhiều.

“Nhiên Nhiên, là thật vậy chăng? Thưởng cho cái gì vậy?” Dương Y không để bụng con gái mình có thể nhận được cái gì lớn lao, nàng chỉ mong con gái sẽ luôn vui vẻ, không có cái gì có thể so sánh với Ngôn Thanh Nhiên trọng yếu hơn...

“Ngươi mở ra xem xem” Ngôn Thanh Nhiên tự nhiên không chủ động nói, phải khiến cho Dương Y tự mình nhìn mới thú vị. Dương Y nghe vậy chậm rãi mở phần thưởng ra, đập vào mi mắt chính là mấy chữ “Ý Thơ sân nhà hoàng gia” nhìn đến cái tên này liền không bình tĩnh! Dù sao Dương gia cũng là thế gia ở Kinh Đô, như thế nào lại không biết cái tên này được chứ!! Lúc trước phụ thân nàng liền là muốn mua một tọa sân nhà này cho mẫu thân, thế nhưng lại không ai chịu bán, thật là có tiền có quyền cũng mua không được.

“Nhiên Nhiên, cái này...” Dương Y trong mắt ý dò hỏi phi thường rõ ràng, này là thiệt hay giả!!!!

“Ân, ngày mai chúng ta liền dọn vào đi thôi” Ngôn Thanh Nhiên nói ra trong âm thanh tràn ngập vui sướng, rốt cục có thể cho Dương Y thoát khỏi những người thân thích, ân, thực hài lòng.

“Cái gì?! Đây là sự thật sao!” Dương Y có chút khó có thể tin, nàng cùng con gái có thể ở trong cái căn hộ kia sống hay sao? Thực không thể tin được a...

“Thật sự, là hiệu trưởng ban thưởng” Ngôn Thanh Nhiên bình tĩnh nói, dù sao cũng không phải do cô đi ăn cắp, mà là do hiệu trưởng đưa... Nếu không nhận chính là không cho nàng mặt mũi!!

Dương Y nghe xong Ngôn Thanh Nhiên nói, đứng dậy phân phó quản gia thu xếp đồ đạc chuẩn bị ngày mai chuyển qua nhà mới.

- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---

Ngôn Thanh Nhiên nghĩ đến đợi lát nữa tan học liền có thể đến tân gia không khỏi hài lòng, đột nhiên chuông điện thoại tiếng vang lên... Tiếp điện thoại, điện thoại đầu kia nói nhượng sắc mặt cô trầm xuống, trong mắt gió bão bắt đầu nổi lên. Nhanh chóng chạy đến phòng làm việc chủ nhiệm lớp, giả bệnh xin nghỉ, vội vã bận rộn chạy về nhà.

Hảo cho các ngươi cái lão nhân, lão thái bà không biết xấu hổ, còn có con trai, con gái, cháu trai, cháu gái!! Ta không sống ác khiến các ngươi càng lấn tới!! Các ngươi nghĩ Ngôn Thanh Nhiên ta đây không dám làm gì phải không?

Vừa rồi chính là điện thoại của quản gia gọi tới, trong điện thoại quản gia âm thanh phi thường lo lắng “Thiếu gia, vừa rồi lão thái thái cùng lão gia tử bọn họ một nhà đến làm loạn, lão thái thái còn đem bà chủ đẩy ngã!” Quản gia hoàn toàn không có biện pháp, hắn cũng không thể nhúng tay được quá nhiều, chỉ có thể vội vội vàng vàng gọi điện thoại báo cho Ngôn Thanh Nhiên.

Ngôn Thanh Nhiên trên đường gọi một chiếc xe taxi, xung quanh bạn học đều rất ngạc nhiên nhìn cô tại sao lại vội vã như vậy...

- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---

Ngôn Thanh Nhiên về đến nhà, sau đó nhìn đến cảnh tượng trước mắt khiến cô thật sự muốn giết người, Dương Y nằm liệt té trên mặt đất, trên trán còn chảy máu... Lão thái thái còn chỉ vào nàng mà mắng, đứng xung quanh còn có lão nhân, Ngôn Văn, Ngôn Nhiêu.

Ngôn Văn mang theo vợ của mình – Lưu Lệ, còn dắt thêm mấy đứa con đi theo; Ngôn Văn có một con trai gọi là Ngôn Vũ Hào; ba cái con gái, con gái lớn gọi Ngôn Diệp, nhị con gái gọi Ngôn Hạ, tam nữ nhi gọi Ngôn Đông... Sinh ba cái con gái mới được một đứa con trai nên phủng hắn trong lòng bàn tay. Không ngừng được lão thái thái cùng lão nhân cưng chiều, hoàn toàn bất đồng với 'cháu trai' Ngôn Thanh Nhiên... So sánh hắn với Ngôn Thanh Nhiên, tựa như Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn là được nhặt được vậy.

Ba đứa con gái của Ngôn Văn nhưng chỉ có mỗi con gái lớn không có đi cùng; đại tỷ Ngôn Diệp thành thục tốt bụng, bởi vì nàng từ nhỏ bị cho về nông thôn mà học giáo dưỡng, thời điểm bảy tám tuổi mới được đón trở về, tự nhiên mang theo điểm thuần phác cùng tốt bụng, do đó không được cha mẹ yêu thích... nhưng mà Ngôn Diệp khi còn bé đối xử rất tốt với Ngôn Thanh Nhiên. Nhị tỷ Ngôn Hạ tính tình bị nuông chiều từ bé nên đã sớm hư, phi thường táo bạo. Tam tỷ Ngôn Đông cũng là một nữ sinh bị làm hư, điêu ngoa tùy hứng... Duy nhất mỗi đứa con trai là Ngôn Vũ Hà được bao bọc, thượng sủng mà lớn lên...

Còn chồng của Ngôn Nhiêu thời điểm trước là ở nông thôn đã có gia đình, Ngôn Nhiêu không ngại chia rẽ gia đình của người khác, nhượng tra nam vứt bỏ cả vợ và con gái, để cùng nàng thành hôn, sau khi kết hôn liền sinh được một đứa con gái nhưng sau đó lại không thể sinh được nữa. Ngôn Thanh Nhiên nghĩ này có lẽ chính là báo ứng đi!

Ngôn Thanh Nhiên bước chân nhanh đi đến, cố sức đem lão thái thái đẩy ngã, lão thái thái phản ứng không kịp liền một cái bùm lăn trên đất... Cảm giác các khớp xương của nàng như đang muốn vỡ ra từng mảnh, lập tức phát ra tiếng la khó chịu.

Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn không để ý đến, đem Dương Y đỡ đứng lên, tâm một trận đau đớn, trong mắt tức giận không nhịn được. Nhẹ nhàng ôm Dương Y chuẩn bị đi ra cửa chính, lúc này đột nhiên vang lên một đạo âm thanh sắc bén “Đứng lại!!! Ta có cho phép mẹ con các ngươi đi sao?!” Lão thái thái được lão nhân giúp đỡ đứng lên, run run cố sức gào thét Ngôn Thanh Nhiên. Thằng nhãi ranh này lá gan lớn! Dám đẩy nàng!

“Ngươi dám đẩy ngã nãi nãi của ta, nhanh chóng đền tiền đi!!” Ngôn Vũ Hào lập tức vọt tới trước mặt Ngôn Thanh Nhiên kêu gào Ngôn Thanh Nhiên đền tiền, một chút cũng không quan tâm đến nãi nãi của nó đang đau đớn...

Ngôn Thanh Nhiên một chút không để ý tới Ngôn Vũ Hào, tiếp tục đỡ Dương Y hướng tới cửa mà đi. Ngôn Vũ Hào không bằng lòng, hắn trong nhà là tiểu hoàng đế, muốn cái gì có cái đó a... Nào dễ để bị người ta xem thường như vậy, chuẩn bị đi ra phía trước cho Ngôn Thanh Nhiên một cái tát...

Xung quanh đều xem kịch mà vui mắt, ai cũng ước cái tát đó sẽ khiến Ngôn Thanh Nhiên khóc lóc, Ngôn Văn và Lưu Lệ tán thưởng nhìn con trai mình; Ngôn Hạ cùng Ngôn Đông hăng hái hừng hực, trong mắt ý tứ cười nhạo không nhịn được; Ngôn Nhiêu cùng chồng của nàng và con gái bọn họ Vương Phương Hương cũng đều mang vẻ mặt xem kịch vui...

Lão thái thái kích động run run, cháu trai của mình quả không tốn công nuôi dưỡng! Để yên cho hắn đánh Ngôn Thanh Nhiên! Hung hăng đánh chết cái thằng nhãi ranh này!! Lão nhân vẫn yên lặng đứng xem.

Lúc này đột nhiên Ngôn Thanh Nhiên xoay người, chân cố sức đạp! Trực tiếp đạp đến lồng ngực Ngôn Vũ Hào, Ngôn Vũ Hào liền bị Ngôn Thanh Nhiên đạp ngã xuống đất! Ngôn Thanh Nhiên đem Dương Y giao cho nữ giúp việc mới tới, tiến lên một bước... Tay cố sức bang bang... Hai lòng bàn tay lưu lại trên mặt Ngôn Vũ Hào, trong nháy mắt xuất hiện nhiều vết hằn bàn tay đỏ tươi, mặt nhanh chóng sưng lên đứng lên!

Điều này làm cho tất cả mọi người xung quanh chấn kinh rồi! Lão thái thái nhanh chóng chạy đến, vẻ mặt dữ tợn nhìn Ngôn Thanh Nhiên... “Cái thằng nhãi ranh này ngươi chán sống sao!! Dám đánh cháu trai của ta!!” Lão thái thái nghiến răng nghiến lợi nói ra, hận không thể đem Ngôn Thanh Nhiên lột da rút gân!

Hai vợ chồng Ngôn Văn nhanh chóng chạy đến ôm con trai mình vào trong lòng, vẻ mặt thù hận nhìn Ngôn Thanh Nhiên...

“Ngươi điên rồi sao!! Ngươi dám đánh con trai của ta! Ta liều mạng với ngươi!!” Lưu Lệ giống như bị điên rồi, nhanh chóng đánh về phía Ngôn Thanh Nhiên. Hắn chính là bảo bối nàng sủng trong lòng bàn tay a, đó giờ đều không nỡ đánh hắn một chút nào, mà ngày hôm nay Ngôn Thanh Nhiên cái thằng nhóc này cư nhiên dám đánh con trai nàng!! Nàng muốn Ngôn Thanh Nhiên phải quỳ xuống xin lỗi!

Không thể không nói sự thật luôn luôn tàn khốc... Giống như hiện tại, Ngôn Thanh Nhiên cố sức đạp thêm một đạp! Lưu Lệ té trên mặt đất, Ngôn Thanh Nhiên đi lên trước mặt nàng tiếp tục đạp!

Nếu như bọn họ muốn chết như vậy thì cứ để cô thành toàn cho bọn họ!

Bên này Ngôn Văn nhanh chóng chạy lên ngăn cản Ngôn Thanh Nhiên, thằng nhóc này hôm nay bị điên rồi sao!!! Ngôn Thanh Nhiên muốn đánh ai là liền đánh hay sao!

Ngôn Thanh Nhiên đời trước từng học qua Taekwondo, sức lực nãy giờ cô sử dụng tương đương với việc chặt gãy cục gạch, lần trước cô buông tha cho bọn họ vì vẫn còn nghĩ rằng họ dù gì cũng trưởng bối... Lần này bọn họ quả thật là chọc giận cô!

Lão thái thái không nhịn được run, Ngôn Thanh Nhiên thằng nhãi ranh này muốn lên trời!! “Ngươi dừng tay cho ta!! Có chịu nghe không hả?!!” Lão thái thái sức lực hoàn toàn kém so với Ngôn Thanh Nhiên, lại bị Ngôn Thanh Nhiên lại đẩy ngã xuống đất, chỉ có thể bò bò dưới đất không đứng dậy nổi...

“Lão nhân! Ngươi mau giúp ta giáo huấn cái thằng nhãi ranh kia đi!!” Lão thái thái nằm trên mặt đất liều mạng kêu lão nhân báo thù cho mình...

Lão nhân chính là điển hình của người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, hoàn toàn bị Ngôn Thanh Nhiên dọa sợ đến nổi không dám lên tiếng...

“Đến đây đi, ai không sợ chết thì cứ việc tới, bị thương cùng lắm thì bồi tiền!! Dù sao nhà của ta cũng không thiếu tiền!!” Ngôn Thanh Nhiên hai mắt đỏ bừng, ngữ khí băng lãnh rét thấu xương; khiến cho lão thái thái, lão nhân cùng với một nhà Ngôn Văn, còn có một nhà Ngôn Nhiêu sợ đến phía sau lưng mát lạnh. Nói trắng ra là bọn họ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, không nghĩ tới ngày hôm nay lại chọc đến tấm sắt! Mỗi người đều bị Ngôn Thanh Nhiên dọa sợ rồi... Ngôn Thanh Nhiên bây giờ thật sự có thể đánh chết bọn họ a, nhìn sức lực Ngôn Thanh Nhiên đánh Ngôn Vũ Hào, còn có đánh Lưu Lệ, đều để cho bọn họ cảm giác được sự sợ hãi...

Ngôn Vũ Hào bị đánh mặt mũi bầm dập, Lưu Lệ cũng không ngoại lệ...

Ngôn Văn còn có Ngôn Hạ, Ngôn Đông nhanh chạy đến nâng hai người kia dậy hướng ngoài cửa chạy như điên, đừng đùa, bọn họ sợ chỉ cần chậm một chút Ngôn Thanh Nhiên cũng sẽ đánh tới bọn họ!! Bọn họ ngay cả lão thái thái cùng lão nhân cũng mặc kệ mà bỏ chạy...

Lão thái thái cũng sợ Ngôn Thanh Nhiên, tiểu tử thối này cứ chờ xem! Nàng nhất định khiến Ngôn Thanh Nhiên sống không yên!! Nhanh chóng gọi lão nhân đem chính mình nâng dậy, gọi đến vợ chồng Ngôn Nhiêu một nhà hướng ngoài cửa chạy đi. Không quên quay đầu lại dùng ánh mắt thù hận nhìn Ngôn Thanh Nhiên liếc mắt.

Phòng khách rốt cục cũng an tĩnh, Dương Y lúc này đã hôn mê, một phen ôm lấy Dương Y “Quản gia lái xe!” Trong thanh âm lo lắng nhượng quản gia rất nhanh đi lái xe. Ngồi lên xe, đau lòng xoa cái trán Dương Y, trong mắt chợt lóe một chút lãnh ý.

- --

Tác giả có lời muốn nói: đó là một chuyên nhất văn, giai đoạn trước sẽ có rất nhiều mối quan hệ không tốt, phải tin tưởng ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.