Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê

Chương 18: Chương 18: Gặp người quen​




Xe ngựa khởi hành từ kinh thành lớn đến ra tận ngoại ô phía nam. Trong khi đó ở trong xe ngựa lại là một bầu không khí ầm trầm đầy im lặng.

Tôn Ngọc Nhi ngồi trong lòng Nam Cung Hàn, được hắn ôm chặt, không thể nhúc nhích. Sắc mặt nàng sa sầm không vui: “Ta muốn ngồi chỗ khác.” Cũng đâu phải là không có chỗ trống? Hắn cần gì cứ ôm siết lấy nàng như vậy!

Nam Cung Hàn quả quyết lắc đầu: “Không muốn!”

Nam Cung Ly Thiên ngồi một bên, thản nhiên cầm quyển sách trên tay xem một lúc, rồi ánh mắt ôn nhu liếc sang Nam Cung Hàn, lại cười dịu dàng: ”Chỗ ngồi trong xe ngựa còn trống. Hoàng huynh cứ để muội ấy chọn chỗ ngồi của mình đi.”

“Đúng! Ta muốn ngồi chỗ đó.” Tôn Ngọc Nhi đối với lời Nam Cung Ly Thiên cực kì ủng hộ gật đầu. Nam Cung Hàn nhìn nàng chỉ chỗ ngồi kế Nam Cung Ly Thiên, không nói lời nào xích lại gần Nam Cung Ly Thiên rồi đặt Tôn Ngọc Nhi xuống kế bên cạnh hắn.

“...”

Không phải đến cuối cùng nàng vẫn phải ngồi chung với hắn sao?

Nam Cung Hàn chỉ nhếch môi cười xem như không thấy vẻ bất mãn của Tôn Ngọc Nhi. Dù đi đâu hắn vẫn muốn nàng ở bên cạnh hắn!

Nam Cung Ly Thiên chỉ biết lắc đầu. Xem ra Nam Cung Hàn rất xem trong tiểu nha đầu này, nếu không cũng sẽ không giữ bên cạnh như vậy...

Lại nhớ đến lúc sáng vì muốn tìm nha đầu kia, Nam Cung Hàn đã gần như tìm khắp kinh thành. Hắn đúng bên cạnh cũng phải kinh sợ, chỉ là có điều hắn thật không nghĩ ra. Nam Cung Hàn lam sao mà biết được tiểu nha đầu kia ở Bằng phủ?

Trong khi Nam Cung Ly Thiên còn đang thắc mắc một số chuyện thì không biết từ khi nào xe ngựa đã dừng lại.

Tiếng gã đánh xe vang lên: “Vương gia! Đã tới nơi rồi.”

Tiếng nói vừa dứt, Nam Cung Hàn đã nhanh chóng ôm lấy Tôn Ngọc Nhi bước xuống xe ngựa, kế tiếp Nam Cung Ly Thiên cũng bước xuống.

Tôn Ngọc Nhi nhìn nơi hoang vu một bóng người cũng không có, mày hơi nhíu lại, thật không dám tin đây là Tiêu Hoa đình lừng danh ư?

Nàng quan sát xung quanh một lúc, có chút thận trọng hỏi: “Đây là Tiêu Hoa đình?”

Nam Cung Hàn khẳng định gật đầu: “Đúng vậy!”

Dù biết hắn sẽ không gạt nàng nhưng Tôn Ngọc Nhi cũng khó mà tin được. Nàng luôn nghĩ Tiêu Hoa đình phải là nơi xa hoa đầy náo nhiệt, chứ không phải là một nơi hẻo lánh như thế này.

Ở đây ngoại trừ cây với đá ra chẳng còn gì khác, ngay cả một căn nhà nhỏ cũng không có.

Kia Nam Cung Ly Thiên đi đầu chợt xoay lưng lại, mở miệng giải thích: ”Thật ra nơi này chỉ là Tiêu Hoa quán thôi, đây là nơi để mọi người tới để đăng ký. Còn Tiêu Hoa đình thì nằm ở kinh thành.”

A... Thì ra là vậy á!

Tôn Ngọc Nhi nhanh chóng hiểu ra, nghĩ tới chuyện gì nàng nghi hoặc nhíu mày: “Chỉ cần đăng ký là sẽ tham gia được lễ hội Tiêu Hoa đình sao?”

Nam Cung Ly Thiên nghĩ Nam Cung Hàn sẽ trả lời, những đợi mãi vẫn không thấy hắn lên tiếng. Nam Cung Ly Thiên chỉ có thể tự mình nói với Tôn Ngọc Nhi.

“Không phải đăng ký xong mới giam gia... mà là thi tuyển để giam gia.”

Nam Cung Hàn nhìn Nam Cung Ly Thiên, nhưng lại không nói gì, càng làm Nam Cung Ly Thiên khó hiểu trầm tư.

Tôn Ngọc Nhi nghĩ nghĩ: “Vậy là phải thi tuyển?”

Nàng nghĩ mãi một lúc mới thấy có gì đó không ổn: “Ặc... nhưng chuyện này liên quan gì đến việc ngài dẫn ta đi ăn?”

Nam Cung Hàn có chút lúng túng quay mặt đi hướng khác: “Thì vào trong đó nàng sẽ được ăn no...”

Tôn Ngọc Nhi khó chịu giãy giụa trong lòng hắn, ý định rõ ràng là muốn hắn thả nàng xuống. Nam Cung Hàn vẫn cứ bế chặt nàng vào lòng, nói gì cũng không buông ra.

Tôn Ngọc Nhi nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Hàn với vẻ không vui: “ Ta muốn tự đi.”

“Không!”

“...”

Được rồi! Nàng không muốn ở đây đo co với hắn.

“Ta bây giờ rất đói bụng, có thể đi ăn được chưa?”

Nam Cung Hàn nghe nàng nói đói bụng đã khẩn trương sờ lấy bụng nàng: “Đói sao? Vậy nàng có thấy đau bụng không?”

Tôn Ngọc Nhi nhìn bàn tay đang sờ lung tung trên bụng nàng, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, thật không biết nêm cảm ơn hắn hay nên mắng đây.

Đẩy tay hắn ra, nàng không thoải mái cau mày: “Ngài đừng có tự ý sờ người khác vậy chứ.”

Tự ý? Nam Cung Hàn sững người nhìn Tôn Ngọc Nhi, lời nàng nói làm hắn có cảm giác hai người rất xa lạ... Trước đây khi hắn đụng vào nàng, nàng không hề bài xích như vậy...

Hắn mím chặt môi, dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng: “Ta chỉ lo cho nàng thôi!”

“...”

Hắn đừng dùng vẻ mặt như nàng bắt nạt hắn có được không?

Nam Cung Ly Thiên nhìn một màn này, không biết phải dùng thái độ nào để đối diện. Không biết có phải là hắn nhìn nhầm hay không... nhưng hắn thấy được sự vui vẻ của Nam Cung Hàn? Vui vẻ một cách chân thật, giống như chỉ cần bên cạnh tiểu nha đầu này thì hắn sẽ không bao giờ tắt đi nụ cười kia... Đây rốt cuộc là vì sao?

Nam Cung Hàn bế lấy Tôn Ngọc Nhi, đi đến bên cạnh Nam Cung Ly Thiên: “Bây giờ chúng ta đi thôi.”

Nam Cung Ly Thiên thôi không suy nghĩ, mỉm cười lại: “Được.”

Dù bất kể là vì sao, thì Nam Cung Hàn vui vẻ như vậy... cũng không phải là chuyện xấu.

Cả ba người đi vào trong khu rừng rậm gần đó, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.

Tôn Ngọc Nhi quan sát dịch quán lớn trước mắt, không biết phải diễn tả thế nào. Đây chỉ là một quán trọ nhỏ nằm trong rừng, kiến trúc cũng không lớn, nhìn còn có vẻ khá cũ kĩ. Bên ngoài còn không thấy một bóng người, dù nhìn như thế nào vẫn thấy không hề giống trong tưởng tượng của nàng.

Nàng ngước nhìn cái bảng hiệu to đùng được ghi chữ mạ vàng lấp lánh “Tiêu Hoa quán.”

Cái này thì hoàn toàn bất đồng với vẻ mục nát nơi đây, chữ viết trên bảng hiệu rõ ràng là mạ vàng mà khắc ra!

Cánh cửa đóng chặt lại được ai đó mở ra, bên trong đi ra là một ông lão tuổi tác cao. Tôn Ngọc Nhi vừa nhìn thấy diện mạo của người này đã giật mình thét lên: “Sao lại là ông?”

Người này...

Nam Cung Hàn nhìn ông lão đang đứng đối diện, sắc mặt nhanh chóng u ám, đôi mắt lạnh lẽo chứa đầy hàn khí làm người nhìn phải sợ hãi.

Nam Cung Ly Thiên quay sang nhìn vẻ hoảng sợ của Tôn Ngọc Nhi, không khỏi khó hiểu: “Có gì không ổn sao?”

Tôn Ngọc Nhi vội chôn đầu vào trong lồng Nam Cung Hàn, toàn thân nàng đều run rẩy không thôi: “Ông ta là... ông chủ quán trọ tối hôm qua mà.”

Nam Cung Hàn vỗ nhẹ đầu nàng, vội vàng trấn an: “Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Ngoài miệng thì hắn nhỏ nhẹ an ủi, nhưng ánh mắt khi nhìn người đối diện lại lạnh như băng.

Ông lão nhìn ba người trước cửa, bèn tiến tới cười chào hỏi: “Xin chào các vị! Chắc các vị tới để đăng ký Tiêu Hoa đình?”

Cách nói chuyện của ông ta như không hề nhận ra Nam Cung Hàn cùng Tôn Ngọc Nhi, thái độ hoàn toàn xa lạ.

Nam Cung Ly Thiên đang định mở miệng thì Tôn Ngọc Nhi đã kích động thét to: “Không! Ta muốn về nhà, không muốn ở đây nữa!”

Lo lắng ôm lấy nàng, Nam Cung Hàn tức giận trừng mắt với kẻ còn đang đứng ngơ ra kia: “Còn không mau tránh ra!”

Dứt lời, Hắn như phát điên đá ông lão kia ra, khiến ông ta mất thăng bằng ngã thê thảm trên mặt đất. Nam Cung Hàn ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho ông ta, hắn đã nhanh bước vào trong.

Nam Cung Ly Thiên sững sờ đầy kinh ngạc nhìn ông lão té ngã trên đất, hắn bèn cúi người xuống đỡ lấy ông ta.

“Ông không sao chứ?”

Ông lão chống tay ngồi dậy, rồi lắc đầu: “Lão không sao, đa tạ ngài.”

Nói xong ông ta xoay người lại đi vào trong quán.

Nam Cung Ly Thiên nhìn tấm lưng gầy yếu của ông lão, hắn có chút nghi ngờ, cú đá khi nãy của Nam Cung Hàn tuyệt đối là không nhẹ, người bình thường bị đánh trúng nếu không bị gãy xương thì cũng phải đau đớn kêu la. Nhưng ông lão kia một chút cũng chưa từng rên đau, cũng không tỏ ra thái độ gì, hờ hững giống như một cái xác...

Quan trọng là... đây là lần đầu tiên hắn gặp ông ta...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.