Trọng Sinh Sủng Phi

Chương 124: Chương 124: Về hưu




Phương Yên bị phế, chuyển nhà đến phía Tây cung Trường An làm đạo cô, Hoàng thái hậu cùng nàng đến cùng vẫn có chút tình nghĩa bà tức, đến trước mặt Triệu Hữu Đường cầu tình, đồng ý cho mang theo mấy cung nhân theo hầu hạ, trên mặt tiền bạc cũng rộng rãi, cho nên so với các phi tần khác ở đây xem như tốt hơn nhiều.

Nhưng Phương Yên không bỏ xuống được con, Triệu Thừa Dục đối mẫu thân đột nhiên dời xa cũng nhận đến kinh hách, hắn không rõ vì sao trừng phạt lại nặng như vậy.

Mẫu thân cũng không ở tại Khôn Ninh cung.

Lúc nghe giảng bài hắn cũng thất thần, Lý đại nhân tự nhiên hiểu rõ xảy ra chuyện gì, báo cho Triệu Hữu Đường biết.

Đứa nhỏ còn nhỏ đã gặp thay đổi lớn như vậy, khiến người khác nhìn cũng cảm thấy không đành lòng. Phương Yên tuy làm sai rất nhiều, nhưng đối con mình rất tốt, Triệu Hữu Đường liền sai người bồi Triệu Thừa Dục đi xem Phương Yên, có điều khi gặp mặt phải có người khác ở đó.

Hắn là sợ Phương Yên lại nói lung tung cái gì, ảnh hưởng đến Triệu Thừa Dục, hơn nữa cũng ngầm cảnh cáo nàng, nếu dạy hư đứa nhỏ, về sau muốn gặp mặt Triệu Thừa Dục càng là không thể nào.

Phương Yên tình cảnh đã vậy lại nào dám không nghe, thế nên khi gặp Triệu Thừa Dục chỉ dặn dò hắn chăm chỉ đọc sách, chú ý thân thể, nhất thời cũng không có gì.

Lại nói chỗ Phùng Liên Dung, Tôn Tú được hoàng mệnh, ngày hôm sau liền đến Diên Kỳ cung.

“Nghe nói nương nương bận không chịu được, Hoàng thượng săn sóc kêu thiếp thân đến giúp đỡ, có điều thiếp thân cũng chưa từng làm qua mấy chuyện này, không biết có được không nữa.”

Phùng Liên Dung mời nàng ngồi xuống: “Năm mới ngươi chơi cờ lợi hại hơn ta, ta đã biết ngươi nhất định là giỏi giang hơn ta.”

Tôn Tú cười híp mắt nói: “Chơi cờ được coi là gì, chỉ là vui đùa thôi, kém xa quản sự rất nhiều. Theo thiếp thân thấy, quản sự trừ phải biết tính sổ sách, còn phải biết dùng người, lớn đến hàng năm quà tặng cho các ngày lễ, nhỏ đến dùng một cây kim sợi chỉ, bên nào mà không phải phí tâm, cũng khó trách nương nương mệt nhọc.”

Phùng Liên Dung cười nói: “Ngươi xem, ngươi thuận miệng nói liền biết trong lòng rất rõ ràng, mà ta thì sao, đến giờ vẫn chiếu theo Hoàng hậu nương nương mà làm.” Nói đến đây, nàng dừng một chút, không nghĩ tới Hoàng thượng sấm rền gió cuộn, Phương Yên cuối cùng vẫn bị phế, chuyển đến phía Tây.

Đối với kết quả nàng, nàng không thể xưng vui mừng, cũng chưa nói tới bi thương.

Phương Yên người này nói ra cũng không phải đại gian đại ác gì, chỉ là nghĩ sai, nhìn nàng chướng mắt, làm việc mất lý trí.

Chỉ là khiển trách này không khỏi quá nặng, giống như các phi tần bị biếm vào lãnh cung, không được ra khỏi cửa, không dạo được vườn, người nhà cũng không gặp được. Phùng Liên Dung lắc đầu, có thể thấy được nơi này tàn khốc hơn bên ngoài rất nhiều, nếu là người nhà bình thường, một phong hưu thư cũng tốt hơn.

Tôn Tú thấy thế, thân mình hơi nghiêng nói: “Phương tiên cô cũng là tự mình trừng phạt đúng tội, dù cho nương nương có được nhiều sủng ái cũng là Hoàng thượng coi trọng nương nương, người khác hâm mộ không hết chứ nói gì nàng vốn là Hoàng hậu nương nương, lòng dạ càng phải rộng lượng hơn.”

Nàng cũng hâm mộ, nhưng nếu nói đi giành, nàng cũng biết là không dễ dàng, đi nhầm một bước sẽ không có kết quả tốt.

Nói xong nàng liền nói sang chuyện khác, đỡ phải Phùng Liên Dung không tiện tiếp lời: “Nương nương đã nghĩ đến cho thiếp thân làm gì chưa?”

Phùng Liên Dung nói: “Chỗ ngươi luôn quá thái bình, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, có thể thấy được ngươi nhìn người rất chuẩn, về sau cung nhân lục cung liền giao cho ngươi quản, còn có đồ dùng với vật liệu may mặc của mỗi phi tần, cung nhân hoàng môn đều do ngươi quản luôn.”

Tôn Tú cười nói: “Đều nghe nương nương.”

Nàng hiện mỗi ngày cũng rảnh đền nhàm, cho nên nghe nói muốn nàng đến cùng quản sự, nàng cũng không có lòng cự tuyệt, có việc làm lúc nào cũng có ý nghĩa hơn rảnh rỗi nhiều.

Phùng Liên Dung liền kêu Chung ma ma đưa sổ sách tương ứng cho nàng.

Tôn Tú nhận liền đi.

Chung ma ma nhìn bóng lưng nàng nói: “Nhìn qua Tôn tiệp dư rất thích đấy, có điều nương nương cũng phải chú ý, lòng người một khi lớn, không chừng sẽ làm ra cái gì.”

Phùng Liên Dung nhìn bà một cái.

Chung ma ma luôn rất dễ lo lắng, sợ cái này, sợ cái kia, có điều cũng là một lòng vì nàng.

Cho nên mấy năm nay, nàng trôi qua thật nhẹ nhàng.

“Đã biết, ma ma.” Phùng Liên Dung gật gật đầu, cười hỏi: “Ta ngược lại thật ra mãi quên hỏi ma ma, ma ma có bao giờ nghĩ tới vinh lão hồi hương chưa? Lần trước thả cung nhân ra cung, ma ma không đi, thật sự không hối hận?”

Chung ma ma nói: “Có cái gì để hối hận, trở về cũng là ngồi trong sân phơi nắng, hay là ánh mặt trời ở quê nhà tốt hơn ở đây?” Bà cười cười, “Lão nô đã sớm quen sống ở đây, dù là chết ở đây cũng nguyện ý, chưa nói còn có nương nương ở bên cạnh.”

Phùng Liên Dung có chút kinh ngạc, cũng không quá hiểu rõ, nếu nàng là Chung ma ma, hẳn là sẽ trở về.

Có lẽ một người ở trong cung quá lâu, ngược lại sẽ có điều dựa vào?

Nàng cười nói: “Ma ma đã thật sự cam tâm tình nguyện, vậy thì là tốt nhất.”

Cẩm y vệ Triệu Hữu Đường phái đi Ninh huyện hôm qua về bẩm báo, hóa ra Hà Dịch buộc tội Phùng Mạnh An cũng không vì gì khác, Phùng Mạnh An người này khuyết điểm là có, làm việc có chút không tuân theo quy củ, thật ra bản thân Hà Dịch cũng vậy, nhưng vấn đề là, Hà Dịch là thủ trưởng, Phùng Mạnh An không nghe theo lời hắn hắn liền giận. Mặt khác khiến hắn bất mãn chính là, Phùng Mạnh An không nghe hắn, còn thường làm rất tốt, cái này khiến Hà Dịch sượng mặt, cho nên mới muốn đối phó Phùng Mạnh An.

Hạ Bá Ngọc nói: “Thật ra Giang gia điền trang Phùng đại nhân xử lý rất tốt, theo ý Hà đại nhân, không nhất định phải gây chiến.”

Giang gia chính là Thanh Bình Hầu phủ nương gia của Hoàng thái hậu, có câu là nước trong quá thì không có cá, trên đời bao nhiêu quan viên thật sự thanh liêm? Nhưng Hà Dịch người này chính là quá cổ hủ, trong mắt không chứa được hạt cát, Phùng Mạnh An thì không vậy, hắn làm việc tương đối linh hoạt, am hiểu cùng người khơi thông, chỗ nên lui có thể lui, không thể lùi vẫn có thể tuân thủ nguyên tắc.

Triệu Hữu Đường nghe xong, tự nhiên là có khuynh hướng cách làm việc của Phùng Manh An.

Hạ Bá Ngọc lại nói: “Hà đại nhân biết có cẩm y vệ đến thăm dò còn phát cáu kỉnh, nói Hoàng thượng không tín nhiệm hắn, không bằng không làm.”

Triệu Hữu Đường nhíu mày: “Hắn thật nói như vậy?”

Há Bá Ngọc gật đầu: “Vâng.”

Hắn đối Hà Dịch cũng không có hảo cảm, mà Phùng Mạnh An là ca ca của Phùng quý phi, tương lai Phùng quý phi ngồi lên ghế Hoàng hậu, Phùng Mạnh An nhất định thăng chức rất nhanh, hiện thời chỉ là một cái nhấc tay hắn không có lý do gì không làm, cũng là do Hà Dịch người này rất không có nhân tình.

Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày, không có lập tức hạ quyết định.

Dù sao lúc trước là hắn thăng quan cho Hà Dịch, trao gửi chuyện này cho hắn, hắn còn muốn cho Hà Dịch một cơ hội.

Chỉ là Hà Dịch lại không tự biết, thêm Phùng Mạnh An vẫn như cũ làm theo ý mình, hắn trong cơn tức giận lại dâng lên một phong tấu chương.

Đây là phong tấu chương cuối cùng hủy tiền đồ của hắn.

Hắn lại lần nữa về làm Tri huyện.

Hắn ở một Hương huyện làm rất tốt, dù sao phía dưới đều là tiểu dân, nhưng ủy thác trọng trách lại không được, có một số người, ý tưởng nhiều, có thể nhìn ra trông rộng, nhưng thực tế, thật sự bảo hắn đi làm, lại chưa chắc có thể.

Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ, bút son vung lên, thăng nhiệm Phùng Mạnh An thành Hộ bộ Tả thị lang, chính quan tam phẩm, từ hắn đến thay thế Hà Dịch.

Phùng Mạnh An đây là thăng liền hai phẩm, chân chính lên thẳng mây xanh.

Phùng Lâm biết, trong lòng ngược lại lo lắng, phế hậu vừa mới qua, con nhà mình liền thăng quan, còn làm quan lớn, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào đâu. Phùng Mạnh An lại thích tự cho là thông minh, ông sợ tương lai con mình sẽ gây chuyện.

Đường Dung nói: “Cũng là Mạnh An không chịu thua kém, ở Ninh huyện làm tốt, bằng không Hoàng thượng sao có thể thăng quan? Tướng công cũng là, đừng cái gì đều cảm thấy bởi vì là Dung Dung, hơn nữa, Hoàng hậu bị phế cũng không trách được Dung Dung, con gái chúng ta là người thế nào, chàng không biết sao? Lần trước còn không phải là do những người đó nói bậy, may mắn bị Hoàng thượng trách phạt! Buồn cười!”

Phùng Lâm nghĩ đến chuyện đó cũng tức giận, nói: “Dung Dung đúng là không có gì sai, ta là sợ Mạnh An tiểu tử kia, hắn bỗng chốc làm Thị lang, sợ hắn đắc ý vênh váo.”

“Làm sao có thể, con lớn như vậy đã bảo giờ từng khiến chàng phải quan tâm đâu, chỉ có tướng công không tin hắn.” Đường Dung nói, “Hơn nữa, chàng dù có lo lắng, chỉ dặn dò như thường cũng được, giữa phụ tử có gì mà không thể nói, hiện thời thăng quan bao giờ cũng là chuyện tốt, trong nhà chúng ta còn chưa từng ra quan tâm phẩm đâu, nương ta cũng nên vui đến phát rồ rồi.”

Phùng Lâm sờ sờ râu, có chút hổ thẹn, chức quan của con cao hơn phụ thân: “Xem ra vi phu cũng nên về hưu rồi.”

Đường Dung ngược lại cao hứng: “Vậy là tốt nhất, dù sao nhà chúng ta hiện tại cũng không thiếu cái gì, chàng không có chức vị thì cùng ta đi chung quanh, trong nhà có con dâu chiếu cố, không có gì phải lo lắng, không bằng chúng ta đi Tô Châu một chuyến đi? Giang Nam so với nơi này, nghe nói khác nhiều lắm.”

Phùng Lâm khóe miệng, hắn chỉ thuận miệng nói nương tử liền coi là thật, nhưng nghĩ lại, chính mình cũng là người năm mươi mấy tuổi, còn có thể làm việc được mấy năm nữa đâu? Thê tử cùng hắn ăn không ít khổ, nàng từ trong lòng cũng hi vọng hắn lui xuống.

Ngoài ra Phùng gia hiện nay nước lên thì thuyền lên, phụ tử là quan đồng liêu cũng không phải chuyện gì tốt, hắn càng lúc càng cảm thấy chủ ý này không sai.

Hơn một tháng sau, dâng tấu chương, xin được về hưu dưỡng lão.

Triệu Hữu Đường nhìn đến, giật mình, đi Diên Kỳ cung hỏi Phùng Liên Dung.

“Phụ thân nàng không muốn làm quan, Trẫm còn chưa quyết định, nàng xem...”

Phùng Liên Dung lập tức nói: “Về hưu tốt, phụ thân tuổi không nhỏ, cũng đến lúc nên ở nhà nghỉ ngơi rồi!”

Ý tưởng của nữ nhân đúng là không dùng được, nam nhân làm quan chẳng lẽ chỉ vì đến tuổi liền không được nghỉ ngơi? Triệu Hữu Đường nói: “Tuổi của ông cũng không tính lớn, giống Dương đại nhân làm quan đến hơn 70 mới về hưu kìa, phụ thân nàng so sánh với, xem như còn rất trẻ, hơn nữa Trẫm thấy ông cũng rất có khát vọng.” Hắn ngừng một chút, “Có lẽ là ca ca nàng thăng quan, mang đến cho ông không tiện, ngược lại là Trẫm sơ sót.”

Loại thân phận như Phùng Liên Dung, dù có phong cho Phùng Lâm cái tước vị cũng không là gì, dù sao ông làm quan xử lý mọi việc không tệ, vốn cũng có thanh danh.

Phùng Liên Dung nhíu mày: “Điều này cũng đúng, ai bảo Hoàng thượng cho ca ca làm quan tam phẩm, thật sự quá cao, có điều phụ thân chưa hẳn tất cả đều vì nguyên nhân này, Hoàng thượng cứ chuẩn tấu đi, thiếp thân cũng muốn phụ thân an hưởng tuổi già.”

Bất kể là loại quyết định nào, nếu phụ thân đã chủ động đề xuất, tự nhiên có lý do của mình.

Nàng kiên trì, Triệu Hữu Đường cũng không sao.

Phùng Liên Dung lại hỏi Triệu Hữu Đường: “Phượng nương sắp sinh con, sao Tam điện hạ vẫn chưa trở về?”

Kim thị danh kêu Kim Phượng, Phùng Liê Dung nghe xong Kim thái y bẩm báo, biết được không lâu nữa sẽ sinh, nhưng Triệu Hữu Trinh đến bây giờ vẫn chưa về đến nhà.

Triệu Hữu Đường nói: “Vừa vặn gặp phải hồng thủy, nhất thời không kịp, hắn hiện sợ là cũng nóng vội cực kì.”

Phùng Liên Dung vội la lê: “Vậy phải làm sao bây giờ, phụ thân của Phượng nương năm sau mới được điều đi, nương nàng lại qua đời, một mình nàng nhất định sẽ sợ hãi, thêm đó tướng công lại không ở bên cạnh.” Nàng ngừng một chút, “Hay là đón nàng vào trong cung?”

“Có thể bị nguy hiểm không?” Bụng to như vậy, Triệu Hữu Đường cũng sợ gặp chuyện không may, vậy hắn sẽ thật có lỗi với Triệu Hữu Trinh. Hắn nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn Phùng Liên Dung một cái, “Bằng không nàng đi Tĩnh vương phủ một chuyến?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.