Trọng Sinh, Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 45: Chương 45: Phong thư trắng




Trên đường trở về, Sở Quân Huân vẫn cảm thấy bứt rứt khó chịu trong người vì mấy lời của Lâm Diễm Tinh, nếu không có cô ngăn cản, vừa rồi có lẽ cô ta đã được ăn kẹo đồng rồi.

“Hôm nay thật không giống em của thường ngày, không lẽ thấy tên Tiêu An đó làm em mềm lòng sao, chỉ đến nói mấy câu, đúng là quá dễ dãi.”

Sở Quân Huân khoanh tay nói có vẻ không hài lòng, anh cứ nghĩ cô sẽ làm khuấy đảo một trận linh đình, vậy mà chưa tận hưởng được niềm vui đã rời khỏi.

Lâm Liên Kiều ngược lại cảm thấy rất thỏa mãn, những gì cô làm chỉ là một chút kích thích nhỏ, vui hay không thì phải chờ đến cuối cùng mới biết được.

“Em đã bảo là chỉ đến góp vui còn gì. Phá hỏng đám cưới thì là trò cũ rích rồi, phải để cho bọn họ ngoài mặt vui vẻ mà trong lòng thấp thỏm đề phòng thì mới thú vị.”

Lâm Liên Kiều đúng là biết nghĩ ra nhiều trò ranh mãnh, nhưng Sở Quân Huân vẫn nghĩ cô hôm nay cư xử rất nhẹ nhàng, anh cứ cảm thấy có gì đó không đủ hoặc có lẽ còn có chuyện gì mà anh chưa được biết.

Linh cảm của Sở Quân Huân thì ít bao giờ sai. Đúng thật là Lâm Liên Kiều lắm trò, chỉ rời đi như thế chưa phải là tất cả, mà thứ cô để lại tùy vào thái độ của Lâm Diễm Tinh mà sẽ quyết định cô có chừa mặt mũi lại cho cô ta hay không. Thứ quyết định chính là bao phong thư trắng đó.

Màu trắng là màu kiêng kỵ trong hôn lễ, nó được quan niệm là xui xẻo và sẽ mang tới điềm gở. Lâm Diễm Tinh biết Lâm Liên Kiều cố ý trù dập cuộc hôn nhân này của cô ta nên cô ta còn chưa mở ra xem bên trong có gì đã vò nát nó rồi vứt lăn lóc xuống sàn.

Nhưng chính vì hành động cẩu thả này của cô ta, khiến buổi tiệc mà khó khăn lắm mới được Tiêu Duật Hành cứu vãn, lại một lần nữa dấy lên xôn xao.

Một khách mời trong bữa tiệc vô tình đạp phải phong bì bị vò nát đó. Ông tò mò nhặt lên liền xé ra xem, không ngờ lại thấy một thứ hay ho.

“Đây là… kết quả thi đại học của Lâm Diễm Tinh sao?”

“Hả, thật không? Đâu đưa tôi xem với nào?”

“Kết quả thi đại học của Tiêu thiếu phu nhân sao lại ở đây chứ?”

“À, con trai tôi hôm nay cũng vừa mới nhận được kết quả, trước đây nó cũng học cùng trường với Lâm Diễm Tinh đấy.”

Thấy mọi người đột nhiên xôn xao bàn tán về Lâm Diễm Tinh, Tiêu Duật Hành cũng thấy kỳ lạ liền đến nghe ngóng xem, nhưng ông ta vừa đến đã bị cười vào mặt.

“Tiêu phó quan, ông đến đúng lúc lắm, ông xem kết quả thi đại học của con dâu ông đây này, là hai điểm, hai điểm đó.”

Người này uống khá nhiều rượu rồi, nên nói lời có hơi thẳng tính. Nhưng không những một, mà nhiều người khác cũng vì quá tức cười mà không nhịn nổi.

“Vì thi hai điểm nên mới đi lấy chồng đấy, tôi đoán là vậy, haha.”

“Đúng rồi, thi hai điểm đến trường tư nhân còn không muốn nhận vào. Ông xem đây này, còn là nguyện vọng vào đại học y cơ đấy.”

Cầm kết quả báo điểm của Lâm Diễm Tinh trên tay, xung quanh toàn là những lời nhạo báng, ban đầu là cười cợt Lâm Diễm Tinh, sao đó là đến cả Tiêu gia cũng bị kéo vào chê cười. Sống hơn nửa đời rồi, Tiêu Duật Hành chưa bao giờ phải mất mặt như thế, trong lòng ông ta giận đến mức như muốn nổi lửa.

“Vô phúc, đúng là vô phúc mà.”

Những lời chê bai, giễu cợt thốt ra, Lâm Diễm Tinh đều nghe thấy hết cả. Cô ta tức tối đến đỏ mặt, mất khống chế liền nhào đến giật tờ giấy trên tay của Tiêu Duật Hành trong sự ngỡ ngàng của người xung quanh.

Nhìn con số hai tròn trĩnh dưới dòng kết quả, cô ta lại nhớ đến bát tổ yến và lần cô ta khổ sở thi hôm đó và cũng trong cùng một ngày, đến mẹ của cô ta cũng chết. Cô ta mất hết tất cả chỉ trong vòng một đêm, chỉ vừa nghĩ lại mà trong lòng hận đến cùng cực.

“Lâm Liên Kiều, tất cả là do cô ta hại tôi.”

Lâm Diễm Tinh phát điên gào thét, xé nát tờ giấy kết quả mà ném thẳng vào khách mời. Những điều ức chế hôm nay khiến Tiêu Duật Hành không thể kìm chế được nữa mà tát cho cô ta một cái ngay trước đám đông khiến cô ta sững sờ. Ông ta quát lớn.

“Đúng là vô lễ, Tiêu gia sao lại rước loại con gái như cô về làm dâu kia chứ?”

Tiêu Duật Hành nặng lời trách mắng, thấy có điềm không hay, Hà Dung và Tiêu Ánh ngay tức thì đến khuyên ngăn ông ta. Tiêu An cũng thế, anh ta liền đến để kéo Lâm Diễm Tinh lại, không cho cô ta tiếp tục gây rối nữa.

“Con đưa cô ta về phòng trước, mọi người ở đây tiếp khách giúp con.”

“Được, được, mau đưa cô ta đi đi. Ở đây cứ để mẹ lo.”

“Thả ra, tôi không đi… um…”

Lâm Diễm Tinh bình tĩnh lại sau cái tát, cô ta lại tiếp tục la hét, Tiêu An hết cách đành phải bịt chặt miệng cô ta lại để lôi đi, để cô ta nói ra mấy lời nữa thì Tiêu gia chắc chắn sẽ mất hết thể diện.

Một vài khách mời nhìn thấy cảnh tượng này mà chán ngán cũng đứng dậy bỏ ra về. Hôm nay cũng coi như là được mở mang tầm mắt, biết Tiêu gia là một nhà như thế nào, để sau này họ biết đường mà tránh xa, không dính dáng vào nữa.

“Trân Trân, chúng ta cũng về thôi.”

“Vâng cha.”

Tống Thanh Chương cũng từ mặt bỏ ra về. Nhưng hôm nay đến đây, gặp được Sở Quân Huân dù chỉ trong một thoáng, ông ta cũng gọi là có thu hoạch lớn.

Ngồi trên xe, ông ta nói với Tổng Uyển Trân.

“Trân Trân, con xem hôm nay cách Lâm Liên Kiều vờ vịt thân thiện trước mặt mọi người, rồi đến khi không có mặt của mình mới cho bung con át chủ bài ra khiến Tiêu Duật Hành tức giận mà tát con dâu ngay đúng trong lễ cưới, con thấy cô ta quỷ kế đa đoan không?”

Tống Uyển Trân không dám trả lời, cô ta chỉ ngồi yên lắng nghe Tống Thanh Chương nói tiếp.

“Con phải biết nhìn cô ta mà học hỏi nếu muốn được Sở Quân Huân để mắt tới. Đôi lúc học hỏi đối thủ của mình cũng không có gì là mất mặt cả, chỉ cần con thể hiện tốt hơn, nổi bật hơn cô ta thì con sẽ là người thắng cuộc. Mà người thắng cuộc thì luôn luôn đúng.”

Tống Thanh Chương muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên con gái. Để cô ta có thể thuận lợi chiếm được tình cảm của Sở Quân Huân, ông ta sẽ là quân sư vạch đường cho cô ta đi thẳng đến đó.

Tống Uyển Trân cũng quen với tính cách này của ông ta rồi, cô ta chưa bao giờ lên tiếng phản đối dù thích hay là không thích vẫn chỉ là cái gật đầu và một câu đáp lại quen thuộc.

“Vâng, con nhớ rồi.”

Tống Thanh Chương ngã người ra đằng sau, ông ta lại tiếp tục lôi Sở Quân Huân vào câu chuyện để nói tiếp.

“Cha sẽ cố gắng sắp xếp để con gặp mặt Sở Quân Huân lần nữa. Con nghĩ làm sao đó để cậu ta biết được con bị bệnh tim đi, đầu tiên là cậu ta sẽ thương hại con, rồi để từ lòng thương hại đó từ từ phát triển lên. Biết đâu khi cậu ta yêu con rồi, có thể vì con mà làm mọi cách để tìm được cho con một quả tim mới thì sao? Dù sao tiềm lực của cậu ta cũng hơn hẳn cha của con mà.”

Mi mắt của Tống Uyển Trân rũ xuống đầy tâm sự, cô ta bất giác nắm chặt hai tay, nhưng giọng nói vẫn điềm nhiên lặp lại câu trả lời.

“Vâng, con biết rồi.”

Tống Uyển Trân ngẩng mặt lên, nhìn qua khung cửa xe, nhìn vào dòng người tấp nập trên đường với ánh mắt không chút cảm xúc, cũng chẳng nhìn thấu được những suy nghĩ trong đầu, trông rất đơn giản mà lại vô cùng phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.