Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 213: Chương 213: Tinh Nhãn Lang




“Ngươi đúng thật là đáng chết.”

Bạch Dịch không hề có vẻ sợ hãi mà đi vào giữa điện, khi đi qua Chương Nhạc, hắn thấp giọng nói. Chương Nhạc nghe thấy liền biến sắc, sự đố kị trong lòng nổi lên. Trong lòng hắn, Mục Linh là cấm vật của mình, bất kể nam nhân nào tiếp xúc với Mục Linh, tất cả đều phải chết.

Nhân số đã có đủ, những vũ công quỳ trên đất kia lập tức xếp thành một hàng. Âm thanh đàn sáo tiếp tục vang lên, người Mục gia xung quanh đều mang theo thần sắc đùa cợt nhìn qua vị vũ công đặc biệt kia.

Tu Chân Giả hiến vũ, bọn họ chưa từng thấy qua cảnh này.

Sắc mặt Nghê Thu Vũ đã tái mét, nắm tay siết chặt run lên. Ngay như nàng là nữ tu còn không chịu được khi bị người khác bắt hiến vũ, huống chi Bạch Dịch đường đường là nam nhi thân cao bảy thước.

Vẻ mặt Mục Linh đầy hối hận. Nếu nàng không mang theo Nghê Thu Vũ và Bạch Dịch đến xem Đấu Thú Vũ thì sẽ không có nguy cơ này. Đáng lẽ hai ngày trước khi gặp Chương Nhạc ở hậu hoa viên, nàng phải nghĩ tới điểm này mới phải.

Lấy tâm tư hèn hạ của Chương Nhạc, một khi thấy thiếu niên tuấn tú Bạch Dịch ở cạnh mình, nhất định sẽ nghĩ mọi cách diệt trừ hắn.

Mục Đức như cười mà không cười xem vũ công nhảy múa, trong mắt Chương Nhạc lóe lên sự đố kị, Lôi Thạc ở một bên xem chuyện cười, Mục Vũ lại điên cuồng ăn uống. Những người Mục gia khác đều mang theo tâm tư đùa cợt, chờ cảnh Tu Chân Giả diễn ca múa.

Trong mắt người Mục gia, Bạch Dịch sẽ không ngừng trốn tránh. Nhưng hắn lại vững như bàn thạch. Khi tiếng nhạc nổi lên, hắn cũng không nhúc nhích.

Hai mươi vũ công, có một người bất động, dù là những người khác nhảy được cũng có vẻ vô cùng gượng gạo. Những vũ công khác sớm đã mồ hôi đầy người, tâm như tro tàn. Một khi tộc lão Mục gia tức giận, bọn họ một người cũng không sống được.

Khi kiên nhẫn của Mục Đức sắp hết, đám vũ công kia bắt đầu chân tay rụng rời, một lực lượng vô hình đẩy toàn bộ mười chín vũ công sang hai bên, trong điện chỉ có Bạch Dịch yên lặng đứng.

Tiếng nhạc dừng lại, đám người đứng ngoài xem lặng ngắt như tờ.

Bạch Dịch chẳng những không nhảy, ngay cả nhúc nhích cũng không, thậm chí còn dùng linh lực gạt những vũ công khác ra. Đây rõ ràng là muốn chọc giận tộc lão Mục gia.

“Đại thọ của sư tôn, vốn là khắp chốn chúc mừng ngày vui này, lại vì một vũ công mà mất hứng như vậy. Ngươi phải bị tội gì?” Giọng nói lạnh lùng của Chương Nhạc truyền đến từ một bên. Mặt khác, tất cả người Mục gia bởi vì một câu nói đó mà gần như trợn mắt nhìn.

Bạch Dịch không nhìn Chương Nhạc lấy một cái, quay qua Mục Đức, nói: “Nếu là đại thọ tộc lão Mục gia, vậy những ca múa tầm thường này sẽ thật sự phá hỏng phong cảnh. Tộc lão Mục gia là một người tu chân mạnh mẽ, sao có thể thích những ca múa của phàm nhân, chỉ có Đấu Thú Vũ cao quý mới xứng để tộc lão xem. Tại hạ bất tài, dâng lên điệu Đấu Thú Vũ, không biết tộc lão nghĩ sao?”

Đấu Thú Vũ không phải trò ca múa gì mà là chính thức giao đấu với Yêu Thú. Trong mắt Bạch Dịch, Chương Nhạc đã là một người chết, không phải vì Mục Linh, mà kẻ dám khiến Tiêu Dao Tiên Quân hiến vũ, căn bản không sống được quá lâu.

Bạch Dịch vừa nói xong, Mục Linh bỗng đứng lên, mở miệng muốn ngăn lại. Chương Nhạc giống như đã có phòng bị, một đạo linh lực tràn ra, che lại lời nói sắp rời miệng của Mục Linh.

Chương Nhạc và Mục Linh cùng cấp, một đạo linh lực của hắn có thể ngăn cản Mục Linh trong khoảnh khắc. Đợi khi Mục Linh điều khiển linh lực, dễ dàng xua tan linh lực của hắn, nhưng trong nháy mắt như vậy đủ cho Mục Đức đưa ra quyết định.

“Tốt! Thiếu niên không tầm thường như thế lão phu đã nhiều năm không thấy. Theo ý ngươi, tiếp một lần Đấu Thú Vũ đi.” Mục Đức có chút tò mò, cất tiếng đồng ý.

“Thúc công! Hắn là bằng hữu của ta, vốn không biết Đấu Thú Vũ là gì, mong tộc lão tha cho hắn một mạng!” Sau khi giải khai linh lực của Chương Nhạc, Mục Linh vội la lớn.

Chương Nhạc ở một bên mang theo nụ cười âm hiểm, nói : “Sư tôn đã lên tiếng, hơn nữa Bạch huynh dám hiến vũ, đương nhiên có định liệu trước.”

Chương Nhạc nói xong, thấy Mục Đức thờ ơ với lời khẩn cầu của Mục Linh, lập tức sai hạ nhân bên người. Không lâu lắm, một lồng sắt to lớn giống hệt cái trước đó được đẩy ra.

Bốn phía lồng sắt được che một miếng vải đen dày đặc. Đây là một loại da thú đặc biệt, có thể ngăn lại linh thức dò thám. Tu sĩ Trúc Cơ cảnh vốn không thể cảm giác được con bị giam trong lồng là hung thú gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét trầm thấp.

Trong nháy mắt khi lồng sắt bị đẩy ra, lực sĩ Mục Thập Tam ngồi dưới đất gặm thịt vịt quay bỗng ngừng ăn, hai mắt trừng lớn, trong cổ phát ra tiếng gào thét trầm thấp.

Sự khác thường của Mục Thập Tam lập tức khiến nhiều người Mục gia hiếu kỳ.

Phải biết rằng vị lực sĩ này ở Mục gia có thể xếp vào mấy hạng đầu, vừa rồi khi chém giết Viên thú cấp 1, Mục Thập Tam không lộ chút sợ hãi nào, mà trong nháy mắt thấy lồng sắt, hắn lập tức bày ra bộ dáng có chút kiêng kị.

“Bạch huynh đã chọn Đấu Thú Vũ, đương nhiên ta phải nói thật rõ cho ngươi hiểu.”

Chương Nhạc vẫn mang theo vẻ mặt mỉm cười như cũ, âm thanh bình đạm nói: “Đấu Thú Vũ của Mục gia không cho phép dùng Pháp khí hoặc đạo pháp, chỉ có thể dùng lực lượng thân thể đối kháng với hung thú, như vậy mới thấy được nam tử chúng ta mạnh mẽ kiên cường. Đây là truyền thống của Mục gia, không ai có thể sửa đổi. Đương nhiên, nếu Bạch huynh chỉ dùng linh lực thuần túy để chống lại Yêu Thú cũng không ảnh hưởng đến phong nhã, chỉ là ít đi vài phần khí phách mà thôi.”

Đấu Thú Vũ Chương Nhạc nói đến là loại chém giết nguyên thủy nhất, chỉ cho phép dựa vào lực lượng để chém giết hung thú, chỗ dựa duy nhất của Tu Chân Giả là Pháp khí và đạo pháp lại không được phép dùng.

Nhưng có thể tùy ý điều khiển linh lực thuần túy. Chẳng qua, tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ dù toàn lực thôi động linh lực cũng không cách nào tạo thành uy lực quá lớn. Có thể ở bên ngoài phóng linh lực miễn cưỡng giết chết phàm nhân nhưng khi đối đầu với Yêu Thú da dày thịt béo, căn bản không có chút tác dụng nào.

Bạch Dịch đã sớm ngờ tới sẽ bị Chương Nhạc tính toán, lúc này cười nhạt một tiếng, nhìn lồng sắt trước mặt khẽ gật đầu, thần sắc cực kì bình tĩnh.

Miếng vải đen trên lồng sắt chậm rãi bị kéo ra. Hung thú trong lồng cảm nhận được vô số ánh mắt của nhân loại xung quanh, tập tức cuồng bạo, hai răng nanh trắng đục mạnh mẽ đâm ra từ khe hở của lồng sắt, thiếu chút đâm chết hạ nhân kéo vải đen.

Bên trong lồng sắt là một cự lang lông mao phủ toàn thân, hình thể nhỏ hơn cự viên một chhút nhưng càng thêm hung lệ, cũng càng thêm linh hoạt. Hai mắt cự lang có từng vòng huyết văn, cặp mắt kia giống như trong trời đêm đầy sao phát ra vầng sáng, cực kỳ quỷ dị.

“Tinh Nhãn Lang!”

Một vài đệ tử Mục gia đã nhận ra cự lang trong lồng, một ít đệ tử cảnh giới thấp thậm chí bắt đầu lui về sau.

“Yêu thú cấp 2!”

Sau khi cảm nhận cấp bậc Yêu Thú, Nghê Thu Vũ lui về sau, kêu lên kinh ngạc rồi đứng bật lên.

Nàng không thể ngồi yên được. Nếu Bạch Dịch có thể dùng phi kiếm hoặc đạo pháp, đối phó với Yêu Thú cấp 2 có thể nói dễ dàng. Nhưng Đấu Thú Vũ Mục gia đã hạn chế Pháp khí và đạo pháp. Nếu dùng thân thể chém giết, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng chưa chắc có thể chiến đấu với một con Yêu Thú cấp 2.

Thân thể của Tu Chân Giả cực kỳ yếu ớt, không thể so với Yêu Thú, một khi con Tinh Nhãn Lang này được thả ra, Bạch Dịch nhất định bị Yêu Thú xé thành mảnh vụn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.