Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 208: Chương 208: Bí mật của Tưởng thị




Chủ đề quá mức kinh sợ làm cho Liên Mạn Nhi đang không có tư tưởng chuẩn bị chút nào bị nghẹn một ngụm đồ ăn trong cổ họng.

Trương Thải Vân vội vàng dùng hai cánh tay vỗ sau lưng nàng.

Liên Mạn Nhi cố sức nuốt đồ ăn xuống, bởi vì một cái nghẹn này, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên rồi.

“Sao lại nghẹn?” Trương thị ngồi ở đối diện Liên Mạn Nhi, vội vàng múc một chén canh đưa qua, “Uống nhanh nuốt xuống.”

“Mẹ, con không sao.” Liên Mạn Nhi tiếp nhận canh, nói cho Trương thị biết nàng rất tốt.

Cho dù đem tiếng nói áp đến thấp nhất, hơn nữa có âm thanh cười cười nói nói của người chung quanh, mấy lời này vẫn là không thích hợp nói ở chỗ này. Liên Mạn Nhi cho Trương Thải Vân một ánh mắt cảnh cáo để cho nàng trước đừng nói chuyện. Sau đó, Liên Mạn Nhi đem cơm trong chén ăn xong cực kỳ nhanh, liền nói ăn no rồi, kéo Trương Thải Vân từ trong nhà đi ra.

Tìm một chỗ yên lặng bảo đảm không có người nghe lén, Liên Mạn Nhi mới dừng lại.

“Chuyện quan trọng, Thải Vân tỷ, tỷ cẩn thận nói cho ta nghe.”

“Ăn nửa bữa cơm, mẹ ta sợ cha ta uống nhiều rượu quá, liền để cho ta đi tìm cha ta dặn dò hai câu. Sau đó a, ta cũng không vội vã quay trở lại mà ở trong viện đi qua đi lại. Sau đó ta nhìn thấy đại đường tẩu muội. Nàng đang đứng cùng với một nam nhân, đứng ở một góc khuất, còn nói xì xà xì xào.” Trương Thải Vân nói xong lời này liền dừng lại đánh giá Liên Mạn Nhi vài lần.

“Sau đó thế nào?” Liên Mạn Nhi thúc nàng nói nhanh một chút.

“Sau đó, ta thấy hai người bọn họ hẳn là không muốn để cho người ta trông thấy, ta nghĩ việc này cũng không tốt lắm, nên ta trở lại luôn.” Dù đanh đá như Trương Thải Vân nhưng vẫn là tiểu cô nương, bản năng biết rõ sự tình cần phải kiêng kị.

“Tỷ nghe thấy hai người nói cái gì không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Không có.” Trương Thải Vân nói, “Không dám đi trước mặt, sợ hai người trông thấy ta.”

“Chỉ có hai người, không có người khác nữa. Nữu Nữu có lẽ ở đó chứ.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

“Đại tẩu muội không mang Nữu Nữu, chỉ hai người họ.” Trương Thải Vân liếc nhìn Liên Mạn Nhi nói.

“Nam nhân kia nhìn thế nào?” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, liền hỏi, “Hôm nay Nhị Lang cưới vợ, người nhà mẹ đẻ của đại thẩm cũng có người đến. Nam nhân kia có thể là người nhà Cố gia, hay là huynh đệ gì của đại tẩu ta a.”

“Mấy người thân thích của nhà mẹ đẻ đại thẩm muội ta đều thấy qua. Ta trí nhớ tốt, nam nhân kia khẳng định không phải.” Trương Thải Vân nói, “Ngươi hỏi hắn trông thế nào à. Nhìn rất tốt. Không cao lắm, so với đại tẩu muội cao hơn một chút. Người rất gầy, mặt trắng trẻo.”

Liên Mạn Nhi nhíu nhíu mày một chút.

“Ta thấy cái gì đều đã nói cho muội biết hết.” Trương Thải Vân đột nhiên nói, nhìn hai bên một chút thấy không có người, lúc này mới lại giảm thấp xuống thanh âm. “Muội có biết tại sao ta biết hai người họ không đúng không? Nam nhân kia ấy, hắn kéo tay đại tẩu muội mà.”

Liên Mạn Nhi mở to hai mắt. Cái niên đại này chú ý ranh giới nam nữ, người nam còn kéo tay của người nữ, người nữ lại là phụ nữ có chồng. Nam nhân kia lại không phải trượng phu của nàng, vấn đề này rất nghiêm trọng. Trách không được ngay cả thần kinh có chút thô Trương Thải Vân đều nhìn ra có vấn đề.

“Vậy, đại tẩu ta…”

“Đại tẩu muội đem tay của hắn thả ra rồi.” Trương Thải Vân nói, “Làm vậy nhưng nàng cũng không chạy, không mắng, cũng không đánh nam nhân kia. Nàng, nàng còn kín đáo đưa cho nam nhân kia cái gì không biết.”

Nói như vậy, muốn để cho người ta không suy nghĩ lệch lạc cũng không có khả năng.

Tưởng thị, thậm chí có… tình nhân?

Liên Mạn Nhi nhớ lúc nàng cùng Trương Thải Vân chạy tới phòng tân hôn, vốn Tưởng thị nên ở đó cùng tân thân lại không ở đó, sau qua một đoạn thời gian dài, nàng cũng không thấy Tưởng thị, thẳng đến khi chị dâu Triệu Tú Nga bị chịu thiệt, Tưởng thị mới mang theo Nữu Nữu cùng Liên Đóa Nhi từ sân đi tới.

“Đó là việc lúc nào?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương Thải Vân.

“Ta về đây trước bọn họ, lúc ở đây đang náo nhiệt, mấy đứa trẻ con nhà các muội cùng chị dâu Triệu Tú Nga nàng đang tranh đồ ăn, qua một hồi lâu đại tẩu muội mới trở về đấy… Đúng rồi, mẹ ta còn khen ngươi linh cơ, cho chị dâu Triệu Tú Nga nàng bị ăn thiệt.” Trương Thải Vân cười nói.

“Vậy tỷ có thấy Liên Đóa Nhi cùng Nữu Nữu ở đâu không?”

“À, lúc ta về sân nhỏ trông thấy Liên Đóa Nhi mang theo Nữu Nữu chơi cái gì ở dưới giá gỗ ở cửa ra vào.” Trương Thải Vân suy nghĩ một chút rồi nói.

“Thải Vân tỷ, tỷ nhìn hai nàng, hai nàng chắc không phát hiện tỷ đi.” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Chưa, mắt của ta rất tinh, nhìn được từ xa, bước đi lại nhẹ.” Trương Thải Vân nói, lập tức ho hai tiếng, “Khục khục, ta phải trèo lên trên tường mới nhìn rõ đấy. Hai nàng khẳng định không phát hiện ta.”

Liên Mạn Nhi xoa trán, Trương Thải Vân đã quen đi đường núi, tính tình lại hoang dã, trèo tường cái gì gì, có thể tưởng tượng đến.

“Thải Vân tỷ, nếu lại nhìn thấy nam nhân kia, tỷ có thể nhận ra không?” Liên Mạn Nhi cuối cùng hỏi một vấn đề.

“Có thể, bây giờ có thể, thời gian dài, ta sợ không nhớ được nữa.” Trương Thải Vân nói.

“Đi, hai ta giờ đi tìm xem.” Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Trương Thải Vân hướng tiền viện đi.

“Tìm thế nào?” Trương Thải Vân khó hiểu.

“Ta đoán nam nhân kia khẳng định hôm nay cũng tới ăn cỗ. Tiền viện bây giờ còn ít người chưa về, đều là thân thích của nhà chúng ta hoặc Triệu gia.” Liên Mạn Nhi nghĩ, nếu như là tình nhân của Tưởng thị, phải chăng sẽ không nỡ về sớm? Cũng không nhất định. “Mặc kệ thế nào, hai ta tìm xem sao.”

“Đi, hai ta liền đi tìm.” Trương Thải Vân kích động.

Đi vào tiền viện, trong phòng nào cũng đều có tiếng người.

“Hai ta liền giả vờ là tìm ca ta.” Liên Mạn Nhi nói, Ngũ Lang đang ăn cơm ở hậu viện bên kia, nhất định là tìm không thấy.

Đã có cái cớ này, Liên Mạn Nhi liền đi qua từng gian phòng tìm.

“Đều không phải.” Trương Thải Vân nói, có chút thất vọng.

Vừa rồi trong mấy phòng kia, phần lớn là thân bằng hảo hữu của Liên gia, chỉ còn lại có một gian phòng hẳn là người Triệu gia.

“Cuối cùng một gian, tìm không ra thì dừng lại.” Liên Mạn Nhi nói.

Xốc lên màn cửa của gian phòng cuối cùng, một cỗ mùi thuốc lá nồng đậm nhẹ nhàng bay ra, Liên Mạn Nhi nhịn không được a một tiếng, đưa tay phẩy phẩy sương mù trước mặt, dùng mắt cẩn thận dò xét người ở bên trong. Phòng này là gian lớn nhất, trên giường gạch, dưới mặt đất đều là người.

Một phòng này Liên Mạn Nhi chỉ biết được hai người, một cái là đại ca Triệu Tú Nga Triệu Phú Quý, một cái là Vũ chưởng quỹ của Duyệt Lai tửu lâu.

Những người này nghe thấy động tĩnh, đều hướng Liên Mạn Nhi xem qua.

“Đây không phải Liên gia Tam cô nương?” Vũ chưởng quỹ liền cười nói, “Sao lại đến đây, tìm người sao?”

“Tìm người sao. Chuyện này quá hợp rồi, vị này Chu Bộ đầu của chúng ta, tất cả mọi người đều do hắn quản, có người nào tìm không ra để ta tìm hắn giúp đỡ.” Đại ca Triệu Tú Nga vỗ vai một nam tử trẻ tuổi bên người ha ha cười nói.

Hiển nhiên là uống quá nhiều.

“Vũ đại thúc.” Liên Mạn Nhi cười mời nói, “Ca ta và đệ cháu không đến đây sao, mẹ cháu có việc tìm hai người họ.”

“Không có đến đây. Cháu sang ba gian phòng bên phải tìm xem một chút, cha cháu ở đằng kia, xem hai huynh đệ bọn họ có phải đến chỗ đó không.”

“Vâng.” Liên Mạn Nhi khóe mắt liếc nhìn thoáng qua Trương Thải Vân đã đứng ở một bên, liền đáp ứng. Buông xuống màn cửa đi ra.

Trương Thải Vân bắt lấy tay Liên Mạn Nhi, liền hướng hậu viện đi.

Liên Mạn Nhi cảm thấy Trương Thải Vân khẩn trương, chịu đựng không hỏi. Thẳng đến khi đi vào hậu viện, Trương Thải Vân quay đầu lại nhìn xem không có người đi theo các nàng mới ngừng lại.

“Người nọ ở trong phòng lúc nãy?” Liên Mạn Nhi hỏi.

Trương Thải Vân gật đầu.

“Là người nào?”

“Chính hắn, chính là Chu Bộ đầu.” Trương Thải Vân nói.

“Không nhìn lầm?”

“Tuyệt đối không nhìn lầm.”

“…”

“…”

“Ai…”

“Ai…”

Hai tiểu cô nương thở dài thở ngắn một hồi.

“Mạn Nhi, muội định xử lý thế nào?”

“Việc này. Ta vẫn là trước đừng nói a.” Liên Mạn Nhi nói, “Vạn nhất…”

Vạn nhất là hiểu lầm, việc này tại niên đại này còn liên quan đến nhân mạng. Bất luận là nữ nhân nào, dính vào một điểm xấu một chút, đời này sẽ bị phá hủy.

“Ta có thể cùng cha mẹ ta nói không?” Trương Thải Vân hỏi.

“Ta nói không cho ngươi nói. Ngươi có thể giữ bí mật sao?” Liên Mạn Nhi quay đầu nhìn Trương Thải Vân.

Trương Thải Vân có chút nhăn nhó, nàng thật đúng là không giữ bí mật nổi.

“Nói với cậu, mợ ta cũng không có việc gì, nhưng mà ngàn vạn đừng tìm người khác nói.” Liên Mạn Nhi dặn dò Trương Thải Vân.

“Ta nhất định có thể làm được.” Trương Thải Vân cam đoan.

… …

Một nhà Trương Khánh Niên ba người không hồi Tam Thập Lý doanh tử mà trực tiếp từ thị trấn đi về nhà. Mọi người Liên gia, ngoại trừ vợ chồng mới cưới Nhị Lang cùng Triệu Tú Nga, Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị cũng có ý định ở lại thị trấn một đêm, những người khác đều trở về Tam Thập Lý doanh tử.

Về đến nhà, Chu thị lệnh đưa hai tô rau trộn cho Liên Diệp Nhi cùng Triệu thị.

“Ai nha, lần này bà nội con sao lại cam lòng làm vậy.” Nhìn đồ ăn trong tô đưa cho Liên Diệp Nhi cùng Triệu thị, Trương thị có chút kinh ngạc nói.

Liên Mạn Nhi tò mò hướng trong chậu nhìn nhìn, thấy bên trong có thịt, có thịt viên, sức nặng còn không ít.

“Mẹ, mẹ một mực tại phòng bếp, không nghe nói sự việc của chị dâu Triệu Tú Nga nàng sao?” Liên Mạn Nhi nói.

“Sau có nghe nói.” Trương thị đem hai món ăn cất đi, “Nói là thiếu chút nữa đánh nhau ấy chứ, sau không có việc gì rồi. Bận bịu không thể thoát thân, nếu không cũng muốn đi xem việc đó. Hôm nay mặt mũi lão Triệu gia chắc bị ném rồi.”

Xem ra Trương thị hiểu không tỉ mỉ.

“Mẹ.” Liên Mạn Nhi liền đem chuyện đã trải qua đều nói cùng Trương thị, cuối cùng nói, “Là con ra chủ ý cho bà nội.”

“Trách không được.” Trương thị giờ mới hiểu.

“Mẹ, con lại nói cho mẹ một việc.” Liên Mạn Nhi thấy trong phòng chỉ có nàng cùng Trương thị, liền tiến đến bên tai Trương thị, đem việc của Tưởng thị nói một lần.

“Đây là thật sao?!” Trương thị hiển nhiên bị sợ, sắc mặt có chút thay đổi.

“Thật sự.” Liên Mạn Nhi nói. Có bí mật tồn trong lòng thật khó chịu, quả nhiên nên nói ra sẽ tốt hơn.

Chân Trương thị tựa hồ có chút nhũn ra, vịn giường ngồi xuống.

“Mẹ?”

“Mạn Nhi, việc này ai biết nữa?” Trương thị ngồi yên một hồi mới hỏi.

“Thải Vân tỷ, hai chúng ta, Thải Vân tỷ trở về nhất định sẽ nói cho cậu mợ, con dặn tỷ ấy không thể nói với người khác.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

“Đúng, việc này không thể nói.” Trương thị nói, “Mạn Nhi, về sau chỉ cần không ra chuyện gì, việc này cứ chôn trong lòng thôi. Cha con cũng không thể nói.”

“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu đáp ứng.

… …

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi đang từ bên trong cửa hàng ra bên ngoài rót nước, thấy một chiếc xe ngựa trên quan đạo chạy nhanh đi qua.

“Đã tới!” Trương thị vui vẻ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.