Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 171: Chương 171: Lừa cậu nha (2)




Nghe Cố Kinh Thế nói xong, Thốn Thử càng thêm cảm thấy kinh ngạc.

Bạch Vũ Tâm chính là đại tiểu thư Bạch gia, trêu chọc phải thì hậu họa khó lường, Cố Kinh Thế lại dung túng Thiên Lạc, để cô thoải mái ra tay, hoàn toàn không chút chần chờ, chỉ vì để Thiên Lạc nguôi giận!

Này, này thật sự quá tùy ý Thiên Lạc làm bậy, Cố Kinh Thế quả thật không màng hậu quả gì, chỉ cần Thiên Lạc vui vẻ là được.

Cả người đều rất kinh ngạc, sau khi Thốn Thử kinh ngạc xong liền phục hồi tinh thần, “Chỉ huy Thiên Lạc, nên nói tôi đều nói, ngài có phải buông tha tôi khônh?”

Vẻ mặt lấy lòng tươi cười, Thốn Thử đúng kiểu gió chiều nào theo chiều đó.

Chỉ cần vì mạng sống của mình, Thốn Thử có thể không chút do dự bán đứng Bạch Vũ Tâm, có thể thấy được hắn là người có bao nhiêu âm độc.

Biết Thốn Thử không phải dạng người tốt đẹp, Thiên Lạc nhướng mày nhìn Thốn Thử, nhẹ nhàng cười, “Tao nói chuyện giữ lời, việc mày giúp Bạch Vũ Tâm giết tao có thể không tính toàn.”

Nghe Thiên Lạc nói xong, Thốn Thử cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn chưa cảm ơn, liền nghe Thiên Lạc vân đạm phong khinh cười khẽ.

“Chuyện này bỏ qua, chúng ta cũng nên tính toán những chuyện khác.”

Trừng lớn mắt, Thốn Thử kinh ngạc đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Không phải đã kết thúc sao, còn việc gì nữa?!”

“A nha, không nghĩ tới mày dễ quên như thế, lần gặp đầu tiên mày đã cướp của tao một đầu gấu ngựa, như thế nào, lúc này mới qua một ngày, liền không nhớ rõ?” Thiên Lạc cười hì hì, vừa nói vừa nhướng mày nhìn Thốn Thử.

Tức khắc bởi vì một câu của Thiên Lạc, Thốn Thử ấp úng nói không ra lời.

“Nếu Chỉ huy Thiên Lạc muốn, tôi có thể săn một đầu gấu ngựa cho Chỉ huy!” Thốn Thử lập tức nói.

Nghe Thốn Thử nói xong, Thiên Lạc hừ lạnh một tiếng, trực tiếp hung hăng đá vào vật tượng trưng nam tính ở giữa hai chân Thốn Thử.

“A!!” Một tiếng kêu thảm thiết như mổ heo, Thốn Thử thiếu chút nữa đau ngất đi.

“Mày ngất xỉu thử xem, tao sẽ ngược đãi cho đến khi mày tỉnh lại.” Thiên Lạc trực tiếp nói với Thốn Thử.

“Tôi sai rồi, tôi sẽ đưa tiền thưởng của tôi cho cậu, cầu xin cậu buông tha tôi đi!” Trải qua thủ đoạn tàn nhẫn của Thiên Lạc, Thốn Thử biết mình căn bản không phải đối thủ của Thiên Lạc!

Hơn nữa Cố Kinh Thế còn đứng ở đây, hắn càng không có phần thắng.

“Yên tâm, tao không giết mày, chỉ cần mày giúp tao một việc.” Thiên Lạc nói như thế, mắt cũng tàn nhẫn híp lại, “Mày ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ giữ lại cái mạng chó của mày.”

“Được, tôi nghe lời, tôi nhất định ngoan ngoãn nghe lời!” Thốn Thử lập tức gật đầu nói.

“Rất tốt, mày nhớ kỹ, từ giờ trở đi, tội danh của mày không phải là giết tao, mà là mày phản bội quân khu, ăn trộm vũ khí sinh hóa của viện nghiên cứu, cũng tạo thành quy mô cảm nhiễm trên diện rộng lần này.” Thiên Lạc vừa nói vừa ác liệt híp mắt lại.

“Cậu nói cái gì? Tôi không làm chuyện như vậy!” Thốn Thử lập tức lớn tiếng giải thích.

“Biết mày không có, chỉ tạm thời nhờ mày giúp một chút, chỉ cần mày nghe lời thì sẽ được tha, nếu không mày đừng mong sống sót rời khỏi trấn Mậu Sơn.” Thiên Lạc có vẻ cực kì bình tĩnh, tức khắc làm Thốn Thử á khẩu không trả lời được.

“…… Được, tôi đồng ý.” Không lựa chọn khác, Thốn Thử chỉ có thể đồng ý.

Nhưng Thốn Thử không rõ, Thiên Lạc rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.