Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 32: Chương 32: Đính hôn phong ba




Đường lão gia đang một mực nhắm mắt dưỡng thần, nghe được lời con trai thứ hai của mình, bỗng nhiên mở hai mắt ra, hiện ra vẻ giận dữ, nhưng chợt lại nặng nề thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại một lần nữa.

Hai đứa con trai của mình và những người quan trọng khác của Đường gia, tất cả đều có chủ trương thông gia với Mạc gia, thời gian của hắn không còn nhiều, coi như hôm nay ngăn cản, lại có thể ngăn cản được bao lâu?

Con cháu tự có phúc của con cháu, do bọn họ đi thôi!

Đường Thanh Nhã ở bên cạnh, lại hoàn toàn không làm rõ được tình huống, vẻ mặt tò mò hỏi anh trai Đường Thanh Sơn bên cạnh,

“Anh, cha nói việc vui là việc gì thế anh?”

“Chuyện này...”

Vẻ mặt Đường Thanh sơn trở nên cay đắng, đang định nói tình hình thực tế với em gái ngốc này của mình, thì trên đài đã vang lên giọng nói của Đường Minh Chí một lần nữa,

“Thanh Nhã, con gái ngoan của ta, con đi lên một chút!”

“A, “

Đường Thanh Nhã nghe được cha mình gọi đến, vội vàng lên tiếng, đi tới trên đài cao.

Đường Minh Chí lại hướng về phía Mạc Trường Vân cách đó không xa vẫy vẫy tay,

“Trường Vân, cháu cũng tới đây đi!”

Mạc Trường Vân biết Đường Minh Chí là muốn tuyên bố hôn sự giữa hắn và Đường Thanh Nhã, đồng thời cũng cho thấy Đường gia đã đồng ý điều kiện của hắn, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mặt vui mừng, cũng bước nhanh đi đến trên đài cao.

“Hôm nay ta muốn tuyên bố việc vui chính là, Thanh Nhã con gái của ta và Mạc Trường Vân nhị công tử của Mạc gia ở thành phố Thiên Hải, chính thức đính hôn vào đêm nay!”

Xoạt!

Sau khi Đường Minh Chí nói ra một cái tin tức nặng ký, toàn bộ phòng khách của Đường gia lập tức trở nên sôi trào.

Cho dù trước đó đã sớm có tin đồn truyền ra, nhưng khi thật sự nghe thấy Đường Minh Chí chính miệng tuyên bố ra, vẫn đưa tới oanh động không nhỏ.

Mạc gia ở thành phố Thiên Hải!

Đây chính là một cái gia tộc ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam thuộc về gia tộc cấp cao lớn nhất, gia tộc có thế lực trải rộng khắp mọi nơi trong tỉnh Thiên Nam, thậm chí lịch sử của gia tộc có thể được truy tìm hàng trăm năm trước, là một gia tộc lớn tuyệt tối có uy tín lâu năm, xa xa không phải những gia tộc nhỏ của bọn họ ở Vân Châu có thể so sánh được.

Một khi Đường gia thông gia với Mạc gia, chẳng khác nào có một cái núi dựa lớn, cho dù Đường lão gia không còn ở đây, chỉ cần có Mạc gia hỗ trợ, Đường gia vẫn có thể vững vàng làm gia tộc đệ nhất ở Vân Châu như cũ!

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người của Đường gia nhất thời vui mừng hớn hở, mà các đại biểu của những thế lực khắp nơi cạnh tranh với Đường gia, vẻ mặt của họ hiện ra vẻ buồn rầu.

Lúc Đường Thanh Nhã nghe được tin tức mà cha của mình tuyên bố xong, trước tiên sửng sốt một hồi lâu, mới kịp phản ứng lại, khuôn mặt lập tức lúng túng, trở nên trắng bệch vô cùng,

“Cha, cha làm sao... trước đó không có nói với con?”

Tuy rằng Đường Thanh Nhã đã sớm biết, chính mình và công tử thứ hai của Mạc gia có hôn ước, nhưng là cho tới nay, nàng đều cảm thấy chuyện kia là một cái chuyện rất xa xôi, ít ra hiện tại cô ta không cần mơ mộng, nhưng cô ta tuyệt đối không nghĩ ra, ngày này đã tới nhanh như vậy!

Vẻ mặt của Đường Minh Chí có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của con gái mình, xấu hổ cười nói:

“Tiểu Nhã, cha đây không phải là muốn cho con một kinh hỉ sao! Dù sao hôn sự của ngươi và Trường Vân, sớm đã là kết cục đã định, không bằng nhân dịp hôm nay, tốt hơn là nên giải quyết cơ hội này ngay hôm nay!”

“Không!!”

Đường Thanh Nhã cũng không biết đột nhiên lấy dũng khí từ đâu ra, trực tiếp liều mạng hét to lên,

“Cha! con không muốn gả cho anh ta, con đã có người thích!”

Xoạt!

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Đường Thanh Nhã vậy mà lại từ chối đính hôn trước mặt mọi người!

Chẳng những vẻ mặt của mọi người Đường gia thi nhau biến đổi nhanh, sắc mặt của Mạc Trường Vân cũng không thể không trầm xuống, trong đôi mắt hiện ra vệt sát khí, nhìn chằm chằm vào Đường Thanh Nhã, lạnh giọng nói:

“Trên đời này lại có người dám cướp phụ nữ của ta, cô nói người kia là ai? Tôi muốn làm thịt hắn!”

“Hắn...”

Đường Thanh Nhã vốn muốn nói ra tên của Diệp Trần, thế nhưng khi nàng nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Mạc Trường Vân, lập tức có sự sợ hãi mà trong lòng không hiểu, sau đó không có mở miệng nói ra.

Nhưng mà đúng vào lúc này, đột nhiên có một giọng nói uể oải giễu cợt vang lên,

“Này! Bây giờ là thời đại nào rồi, vẫn còn có kiểu cha mẹ tham gia vào cuộc đời của con cái mình dựa vào lời của những người mai mối, thực sự khiến người ta phải buồn cười đến rụng cả răng!”

Khi mọi người nghe được điều này, tất cả đều vì người đang nói chuyện này lau một cái mồ hôi lạnh,

Người này không biết là người nào mà không sợ chết!

Nhị công tử của Mạc gia, thế nhưng là nổi danh ngang ngược càn rỡ, lại còn dám ở vào lúc lửa cháy này đổ thêm dầu vào?

Mang trong lòng hiếu kỳ, mọi người thi nhau theo giọng nói vừa rồi nhìn lại, người nói chuyện hóa ra chính là thiếu niên nghèo khó, trước đó một chiêu đánh bại Từ Tuấn Kiệt!

Mọi người thấy thế, lập tức thi nhau âm thầm lắc đầu lần nữa,

“Cậu bé này thật đúng là không biết trời cao đất rộng!”

“Cậu ta cho rằng mình đánh bại Từ Tuấn Kiệt, là có thể chống lại với Mạc Trường Vân sao?”

“Đắc tội nhị công tử của Mạc gia, chỉ sợ hắn chết cũng không biết mình chết như thế nào!”

...

Trong tiếng nói truyện của mọi người, Diệp Trần từ phía sau từ từ đi tới trước sân khấu, hướng về phía Đường Thanh Nhã đã sợ choáng váng mỉm cười,

“Than Nhã, cô yên tâm, có ta ở đây, không có một ai có thể ép được cô làm chuyện mà cô không muốn làm!”

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Trần nở ra nụ cười xán lạn, Đường Thanh Nhã cảm giác như buồng tim của chính mình mạnh mẽ rung động, trong lúc nhất thời lại có chút ngây dại.

Mà Đường Nghiệp trước đó luôn luôn ngồi ở chủ vị nhắm mắt dưỡng thần, tỏ ra hiếu kì, mở mắt ra nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện này, cả người đột nhiên đứng dật, vẻ mặt tràn đầy kích động,

“Là hắn! Lại là hắn!”

Chỉ có điều, lúc này ánh mắt của mọi người đều được Diệp Trần thu hút, gần như không có người để ý tới thay đổi của Đường Nghiệp.

“Thằng kia! Vừa rồi vị hôn thê của tao nói người kia chính là mày?”

Mạc Trường Vân đánh giá trên người Diệp Trần một phen, không thể không cười nhạo nói.

Hắn tưởng rằng người mà Đường Thanh Nhã coi trọng, ít ra cũng phải là một thanh niên đẹp trai có tài nào đó, nhưng không nghĩ đến lại là một học sinh có vẻ nghèo khó quê mùa như vậy.

Loại cảm giác này, giống với một con sư tử, vốn cho rằng đối thủ của mình chí ít cũng là một con sói, khết quả lại phát hiện hóa ra lại chỉ là một con chó Chihuahua, trong nháy mắt ngay cả dục vọng chiến đấu cũng không có.

Thế là không đợi Diệp Trần mở miệng trả lời, Mạc Trường Vân lao thẳng tới một bên ở dưới đài, khoát tay áo nói với một người đàn ông mạnh mẽ cao hơn hai mét,

“Lão tam, giết!”

“Vâng! Vân thiếu!”

Người đàn ông mạnh mẽ kia được gọi là Lão tam, lập tức lên tiếng, trực tiếp một người giống như dã thú, bước nhanh lao tới trước mặt Diệp Trần,

“Nhận lấy cái chết!”

Thở ra!

Người đàn ông mạnh mẽ đập xuống một quền, giống như thổi lên một cơn gió lốc!

Mọi người vây xem ở xung quanh, lập tức bị dọa cho thi nhau lùi lại, bọn họ đã sớm nghe nói vị nhị công tử của Mạc gia này làm việc quái đản, coi trời bằng vung, nhưng không nghĩ tới, hắn vậy mà thực dự dám sai thủ hả của mình giết người trước mặt tất cả mọi người!

Vẻ mặt của Diệp Trần cũng không thể không phát lạnh, đối với người muốn giết mình, hắn chưa bao giơ nương tay!

“Hừ!”

Mắt thấy một quyền vô cùng mạnh mẽ của đối phương, sắp đập vào trên đầu của Diệp Trần, Diệ Trần từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như nước, thân thể không nhúc nhích, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái, chỉ lạnh lùng hừ một cái!

Người đàn ông mạnh mẽ kia đột nhiên rung một cái, giống như nhìn thấy chuyện gì đó kinh khủng, hai mắt trợn lên thật lớn, cơ thể khổng lồ cũng dừng lại tạ đó, không nhúc nhích...

“Phù phù!”

Sau một lúc lâu, thân thể khổng lồ của người đàn ông mạnh mẽ kia mới nặng nề ngã xuống đất, hiển nhiên đã biến thành một cỗ thi thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.