Trúc Mã Khó Đoán

Chương 77: Chương 77: Chẳng nỡ




Thẩm Ngôn cảm thấy mình hơi ngốc.

Nhảm nhí.

Với năng lực của Triệu Lâm Tô, ra nước ngoài học tập chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

Lúc còn nghỉ hè, thằng oắt này đã ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi đó còn gì?

Phần lớn những sinh viên tham gia vào hoạt động trao đổi đều sẽ ra nước ngoài học tiếp.

Đường Di và bạn trai lúc trước cũng thế.

Người chuẩn bị du học trong trường rất nhiều, tại sao lại không thể có Triệu Lâm Tô?

Thẩm Ngôn đi trên đường, đầu óc loạn lạc.

Có lẽ do cậu đã quá quen chuyện Triệu Lâm Tô ở bên cạnh mình, từ năm cậu chín tuổi, ngoại trừ anh trai, Triệu Lâm Tô là người duy nhất một mực ở bên cạnh cậu. Cho dù trước kia hai người họ chỉ làm bạn bè mà không phải người yêu nhưng Thẩm Ngôn chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này. Giống như Triệu Lâm Tô sẽ luôn tồn tại trong cuộc sống của cậu, cậu không hề nghĩ tới chuyện một ngày nào đó hắn và cậu sẽ cách nhau thật xa.

Thẩm Ngôn vẫn cho rằng Triệu Lâm Tô sẽ học cao học trong nước, bởi vì hai vị giáo sư nhà hắn cũng thế. Nhưng cậu quên rằng thời đại bọn họ đã khác biệt, Triệu Lâm Tô hiện giờ có nhiều lựa chọn hơn. Đúng như giảng viên hướng dẫn nói, cuộc sống sẽ có nhiều cơ hội hơn nữa.

Cho nên hẳn là Triệu Lâm Tô sẽ muốn ra nước ngoài.

Tuy nhiên, thầy Lương lại bảo hiện giờ hắn không muốn ra nước ngoài nữa.

Thẩm Ngôn dừng chân.

Cậu không muốn suy nghĩ về phương diện đó nhưng hình như lại chỉ có thể nghĩ theo hướng đó.

Bởi vì... cậu sao?

Lần này Triệu Lâm Tô về nhà thật sự do giáo sư Triệu gặp chuyện không may? Hay bởi vì hắn không muốn ra nước ngoài nên đã cãi vã với bố mẹ...

Trái tim nặng nề đập xuống.

Thẩm Ngôn đi bộ về nhà, cứ thế vô thức đi tới tận tối mịt.

Gió đêm thổi phất phơ, cậu nhận được tin nhắn của Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô xuống máy bay báo tin bình an cho cậu, đột nhiên lại nói thêm cái lời thô tục cũ kỹ.

[Triệu Lâm Tô: Nhớ mày].

Kẻ này thật buồn nôn, ngày nào cũng nhớ tới nhớ đi Thẩm Ngôn đã quen thuộc. Nhưng đêm nay khi nhìn thấy hàng chữ này, trái tim cậu chua xót nghẹn ngào đến lạ.

Cậu có cơn xúc động muốn gọi điện thẳng sang chỗ Triệu Lâm Tô, hỏi xem có phải hắn muốn chết rồi không, sao hắn dám lặng lẽ gạt cậu làm chuyện đó?

Tức giận lại chẳng nỡ nổi giận với người ta.

[SY: 1]

[Triệu Lâm Tô: Đang làm gì đó].

[SY: Đi dạo].

[Triệu Lâm Tô: Dưỡng sinh thế cơ à].

[Triệu Lâm Tô: Ăn cơm chưa].

[SY: Chưa].

[Triệu Lâm Tô: Muốn nấu cơm cho mày].

Thẩm Ngôn cười, hai mắt cay cay.

[SY: Muốn làm vợ hiền vợ đảm đấy sao?]

[Triệu Lâm Tô: Mày cưới tao?]

Thẩm Ngôn không thể tiếp tục bước đi. Cậu tựa vào cây ở ven đường, cánh tay dán lên thân cây, trán tựa vào trên đó, lòng hơi khó chịu muốn khóc lên. Cậu gõ hai chữ trả lời hắn.

[SY: Thằng ngốc].

*

Hơn mười giờ đêm, Thẩm Thận về tới nhà, Thẩm Ngôn đang ở trong phòng khách chờ anh. Thẩm Thận hoảng sợ: “Trễ thế này rồi sao vẫn còn ngồi đây?”

“Anh, em muốn ra ngoài một chuyến“.

Thẩm Ngôn nắm chặt bàn tay đặt trên đầu gối, bình tĩnh nói.

“Hả?”

Thẩm Thận thả cặp tài liệu xuống, ngón tay kéo giật cà vạt: “Đêm hôm khuya khoắt em muốn đi đâu?”

“Không phải hôm nay, là ngày mai ạ“.

“Ngày mai... ngày mai muốn ra ngoài chơi sao?” Thẩm Thận vẫn không hiểu chuyện gì, đi tới gần đặt tay lên vai Thẩm Ngôn. Anh cảm nhận được tâm trạng Thẩm Ngôn hình như đang không được tốt, lên tiếng dỗ dành: “Sáng mai anh có một cuộc họp, để buổi chiều nhé, buổi chiều anh sẽ xem mình có thể sắp xếp thời gian hay không. Em muốn đi chơi đâu nào?”

“Không phải đi chơi ạ”, Thẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn anh: “Triệu Lâm Tô về nhà, em muốn tới nhà nó một chuyến“.

Thẩm Thận hơi ngạc nhiên, anh cảm thấy có chỗ quái lạ không nói được ra, nhưng vẫn vô thức đáp: “Vậy em cứ đi thôi“.

Thẩm Ngôn nói: “Cảm ơn anh“.

Cậu đứng dậy trở về phòng, Thẩm Thận mơ mơ màng màng nhưng vẫn kịp phản ứng lại, hỏi: “Sao thế, nhà Lâm Tô xảy ra chuyện gì hả?”

“Giáo sư Triệu bị rắn cắn ở Amazon”

“Hả? Có sao không?”

“... Chắc là không sao đâu ạ“.

“Vậy em mua chút gì qua thăm bác ấy một chút nhé. Hai vị giáo sư cũng cho anh em mình không ít đồ tốt“.

“Vâng”, Thẩm Ngôn vịn tay trên cánh cửa: “Em sẽ tính toán rồi làm ạ“.

“Ừ“.

Thẩm Thận nâng tay cào tóc, xoay người đi rồi lại quay đầu: “Em trai, em không có chuyện gì khác đó chứ?”

Thẩm Ngôn cười cười: “Không sao ạ“.

“Thật sự không sao?” Thẩm Thận do dự hỏi thêm: “Anh cứ cảm giác em còn chút chuyện gì đó“.

Thẩm Ngôn mím môi: “Không sao đâu anh, em chỉ rất lo lắng cho tình hình của giáo sư Triệu thôi“.

Thẩm Ngôn không phải người giỏi nói dối, vừa dứt lời anh trai cậu đã đi đến bên, cánh tay ôm lấy bả vai cậu: “Gần đây em yêu đương rất hăng hái, anh cảm thấy tâm trạng em luôn không tồi, sao hôm nay lại sa sút thế này, cãi nhau với bạn gái rồi sao?”

Đầu tiên Thẩm Ngôn nín thinh không nói gì, sau đó vẫn “Vâng” một tiếng.

Thẩm Thận cười cười, dịu dàng bảo: “Đường tình duyên ấy mà, không thể thuận buồm xuôi gió đâu, em đừng để nó trong lòng mãi. Dù cho thế nào anh trai vẫn luôn ở bên cạnh em“.

Thẩm Ngôn nhìn về phía anh trai của mình, những chua xót nghẹn rất lâu trong lòng như đều muốn trút hết xuống. Cậu ôm anh trai, anh trai vừa cười vừa ôm lại cậu: “Ôi ôi ôi, yêu đương một cái lại biến thành thằng nhóc con bé bỏng rồi“.

“Anh đừng nói nữa”, Thẩm Ngôn cãi: “Có yêu đương hay không thì em trong mắt anh vẫn mãi là cậu nhóc“.

Thẩm Thận bị bóc mẽ, cười ha ha. Anh vỗ hờ xuống lưng em trai, “Anh là anh trai, em là em trai, vậy nên ở trong lòng anh đương nhiên em mãi mãi luôn là một đứa trẻ“.

Thẩm Ngôn hô “dừng” một tiếng, “Anh, chờ đến sinh nhật, em giới thiệu đối tượng của em với anh nhé, có được không?”

“Được chứ!”

Thẩm Thận phấn khởi: “Em dẫn người ta về, chúng ta cùng ăn một bữa cơm, để anh trổ tài!”

“Để cậu ấy làm đi, cậu ấy biết nấu“.

“Bảo em là trẻ con em cũng đúng là trẻ con thật. Nào có ai dẫn người đến nhà lại để người ta nấu cơm chứ. Đến lúc đó người ta cho rằng hai anh em mình bắt nạt người ta, em có hiểu chuyện hay không thế hả?”

“...”

Thẩm Ngôn dở khóc dở cười, trong những tiếng quở trách không có phong độ không galant của anh trai, tâm trạng của cậu dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Thật ra cuộc đời chẳng có gì ghê gớm, tới tới lui lui cũng chỉ có bằng ấy sự kiện, giải quyết xong xuôi là ổn thỏa.

Thẩm Ngôn trở về phòng ngủ, đặt vé máy bay.

Cậu không muốn nói chuyện qua Wechat, chuyện lớn thế này nói qua Wechat sẽ không rõ ràng. Cậu cũng không muốn đợi người về mới nói, cậu chờ không nổi. Thẩm Ngôn chỉ muốn lập tức lên máy bay, ngay bây giờ, ngay lúc này, nhào tới trước mặt cái thằng nào đó, túm lấy cổ áo Triệu Lâm Tô, hỏi rằng có phải não bộ của hắn bị rỗng mất góc nào đó hay không, yêu đương một hồi mà cả tương lai cũng không cần nữa!

Càng nghĩ càng không nhịn được muốn nổi giận.

Thế mà cái kẻ dính người kia còn muốn gọi video.

Gọi video ư? Cậu muốn đập vào đầu hắn cho hắn tỉnh lại hơn đó!

[Triệu Lâm Tô: Không tiện à?]

[SY: Ờ].

[SY: Có việc].

[SY: Đừng làm phiền tao].

[Triệu Lâm Tô: Ngủ ngon, ngủ sớm một chút].

Thẩm Ngôn nghiến răng, thầm lôi thằng này ra đánh tám trăm lượt trong lòng.

[SY: Ngủ ngon].

Một đêm đó Thẩm Ngôn ngủ không ngon giấc, mơ rất nhiều giấc mơ. Giấc mơ của cậu rất giống thuật phân thân của Ninja, diễn vô vàn kịch bản máu chó với Triệu Lâm Tô trong giấc mộng.

Cậu không nhớ nổi đa số tình tiết, nhưng có một đoạn ngắn cậu nhớ rất rõ ràng.

Cậu đứng trên cầu, đón gió rơi lệ hỏi Triệu Lâm Tô rằng hắn có muốn đi du học hay không, nếu hắn không chịu đi du học cậu sẽ nhảy từ trên cầu xuống.

Triệu Lâm Tô nói cậu nhảy hắn cũng nhảy.

Thẩm Ngôn nổi giận nói rằng thằng nào không nhảy thằng đó phải làm cháu trai, kết quả Triệu Lâm Tô liền xông lên kéo cậu đi xuống, không hiểu sao hai người họ lại tiến gần hôn môi, vừa hôn vừa khóc, cứ như một tình yêu không có đường lui gì đó.

Thẩm Ngôn: “...”

Cậu không thể chịu đựng nổi nữa, sắp tới cậu nhất định sẽ không xem mấy cái video quái quỷ kia nữa!

Thẩm Ngôn xuống giường nhanh chóng đánh răng rửa mặt, cầm điện thoại lên là đi. Cậu không mang theo thứ gì, mặc một cái áo hoodie ra ngoài rồi xông ra nhanh như chớp.

Triệu Lâm Tô nhắn tin cho cậu, hỏi cậu đã dậy chưa, hắn đang nhớ cậu rồi.

Thẩm Ngôn tự nhủ trong lòng, cái này khéo nha, tao cũng đang nhớ mày đó, đừng vội, tao đang trên đường đến đánh mày đây.

Trước khi cất cánh, Thẩm Ngôn suy nghĩ mình có nên nói một lời với Triệu Lâm Tô hay không, ngẫm tới ngẫm lui lại không muốn nói. Hôm nay cậu định tới giết người trong tình thế người không kịp trở tay, giống như Triệu Lâm Tô, không thèm nói tiếng nào đã quyết định xong xuôi mọi chuyện.

Thẩm Ngôn nghiến răng nghiến lợi nhưng trái tim vẫn đột ngột mềm lòng.

[SY: Tối hôm qua bận đến muộn quá, tao ngủ nướng thêm một lát, tắt máy đây, đừng quấy rầy tao nữa].

Triệu Lâm Tô nhận được tin nhắn của Thẩm Ngôn liền cảm thấy quái dị. Hắn mở vòng bạn bè của Thẩm Ngôn, không có gì dị thường.

Từ chiều qua lên máy bay đến bây giờ đã mười mấy tiếng đồng hồ, Triệu Lâm Tô không nghe được giọng nói của Thẩm Ngôn, tối qua cậu cũng không chịu gọi video với hắn.

Triệu Lâm Tô nhíu mày, lòng mơ hồ nôn nóng, giống như phản ứng trong thời kỳ cai nghiện.

“Dậy sớm vậy?”

Triệu Lâm Tô quay đầu: “Mẹ“.

Lâm Tuệ hỏi: “Ăn sáng chưa?”

“Chưa ạ. Bố đâu rồi mẹ, bố thế nào rồi?”

“Vẫn ổn”, Lâm Tuệ ngồi xuống ghế dài bên cạnh hắn, lạnh nhạt đáp: “Chỉ nói nhảm hơi nhiều“.

Triệu Lâm Tô cười cười: “Hiện giờ bố vẫn còn cảm thấy mình là trùng giày ạ?”

“Không, ông ấy tiến hóa rồi, hôm nay đã biến thành vỏ sò, đang ngâm mình trong bồn tắm“.

“Hi sinh của bố rất lớn“.

Lâm Tuệ khẽ gật đầu: “Khoa học sẽ nhớ đến ông ấy“.

Cá tính của Triệu Lâm Tô cao ngạo lạnh lùng, nhiều người sẽ hiểu lầm rằng hắn bị gia đình mình thương tổn, có quan hệ không tốt với bố mẹ. Bố mẹ hắn vốn là thiên tài, người ngoài thường xuyên ảo tưởng thêm, cảm thấy gia đình một nhà IQ cao thì toàn là động vật máu lạnh, quan hệ chắc chắn vô cùng quái dị lạnh lùng. Thật ra thì không phải thế, mối quan hệ trong gia đình họ rất thuận hòa.

Chuyện này Thẩm Ngôn chưa từng nghi ngờ. Thời điểm hai người họ mới làm bạn bè, Thẩm Ngôn đã nói với Triệu Lâm Tô, bố mẹ mày luôn dẫn mày tới khắp mọi nơi, họ thật yêu thương mày. Triệu Lâm Tô đã quen với suy đoán và lời chỉ trích sự tùy hứng bố mẹ mình của người khác, khi nghe được lời của cậu, hắn hơi sửng sốt.

Thẩm Ngôn luôn biết cách phát hiện được tình yêu.

Sắc mặt Triệu Lâm Tô dịu dàng, bàn tay siết chặt điện thoại di động.

“Con đổi ý thật rồi hả?” Lâm Tuệ hỏi.

“Vâng“.

Lâm Tuệ nói: “Từ nhỏ đến lớn bố mẹ chỉ can thiệp vào quyết định của con một lần duy nhất“.

“Là lần đi học đó ạ?”

“Ừ“.

“Bố mẹ vẫn không chịu được áp lực trong nhà“. Lâm Tuệ tiếc nuối: “Từ đầu đến cuối mẹ vẫn cảm thấy mẹ và bố có thể dạy con trở thành người giỏi giang“.

Triệu Lâm Tô cười cười: “Thật ra đi học cũng rất tốt mà“.

Lâm Tuệ gật gật đầu: “Con đường cuộc đời mỗi con người đi đều có phong cảnh khác biệt, chỉ cần đôi mắt con biết nhìn, bước chân con đi vững, nơi nào cũng là cảnh đẹp“.

“Mẹ đi lên đây”, Lâm Tuệ vỗ vỗ bả vai con trai: “Đến lúc thay nước cho bố con rồi“.

Triệu Lâm Tô hỏi: “Bố nghĩ mình là sò nước ngọt hay sò biển?”

“May mắn thay, bây giờ ông ấy là con sò nước ngọt“.

Triệu Lâm Tô mỉm cười gật đầu: “May mắn thật, muối trong nhà mình còn không nhiều lắm“.

Triệu Lâm Tô ra ngoài mua đồ. Hai vị giáo sư nhà hắn vẫn như thời còn trẻ, bay loạn khắp trời nam biển bắc. Triệu Lâm Tô học ở thành phố khác, trong nhà không có đủ đồ dùng.

Khó có khi gia đình ngoại trừ ngày Tết gặp mặt lại đoàn tụ, Triệu Lâm Tô muốn nhân dịp này bắt đầu lên ý định loại bỏ cơn nghiện quá mức bất an trong lòng mình.

Hôm nay hắn không thể gặp Thẩm Ngôn cũng không thể nhìn thấy đỉnh đầu của cậu rốt cuộc có tên hắn hay không, trái tim của hắn vẫn đang nhảy dữ dội từng cơn từng cơn nhưng hắn vẫn đang cố gắng khắc phục.

“Hình như tao đã có chút yêu mày mất rồi“.

Hồi tưởng lại một tích tắc kia, cả cơ thể liền có sức lực.

Hắn muốn mang tới một mối quan hệ lành mạnh hơn cho Thẩm Ngôn.

Chờ đến khi hắn hết ỷ lại ba chữ trên đầu cậu, hắn sẽ tới thẳng thắn với cậu.

Gia đình nhà họ Triệu ở xa thành phố, sống trong một vùng ngoại ô xa xôi. Triệu Lâm Tô đi một chuyến xe lái rất rất lâu. Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ trong xe.

Gần mười một giờ rồi.

Ngủ nướng đến lúc này có lẽ cũng dậy rồi nhỉ?

Triệu Lâm Tô muốn gọi điện thoại nhưng lại sợ ầm ĩ làm phiền đến Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn quen thói tắt tiếng điện thoại di động, tắt cả chế độ rung, thế nhưng sau khi yêu nhau, vì không muốn để lỡ tin nhắn của nhau, Thẩm Ngôn đã bỏ thói quen để chế độ yên lặng. Triệu Lâm Tô ghi nhớ chuyện này trong lòng, liệt kê nó vào chuỗi chứng cứ “Thẩm Ngôn yêu mình“.

Xe dừng lại trong bãi đậu xe của siêu thị, đã quá 11 giờ, sắp tới 12 giờ.

Nín nhịn cực khó khăn.

[Triệu Lâm Tô: Dậy chưa vậy].

Không trả lời.

Triệu Lâm Tô khẽ hít sâu một hơi. Lúc hắn định cất điện thoại di động đi, một cuộc gọi lại tới.

“Alo?”

Giọng nói của Triệu Lâm Tô rất dịu dàng: “Dậy rồi hả?”

Đầu bên kia điện thoại hình như rất ồn ào, Triệu Lâm Tô mơ hồ nghe thấy tiếng thông báo qua loa phát thanh.

“Dậy rồi“.

Tiếng nói của Thẩm Ngôn truyền vào trong tai, cả người Triệu Lâm Tô đều cảm thấy thoải mái, có lẽ cũng thoải mái y hệt như chú sò nước ngọt giáo sư Triệu được ngâm mình trong bồn.

Triệu Lâm Tô hỏi: “Ở ngoài sao?”

“Ừ“.

Giọng điệu Thẩm Ngôn lười nhác: “Mày đoán xem tao đang ở chỗ nào?”

Triệu Lâm Tô nghe được tiếng nói lịch sự của nữ giới vang vào bên trong, trái tim đột nhiên tăng tốc, lại có chút chẳng dám tin.

Hắn im lặng, Thẩm Ngôn bên kia cũng im lặng.

Tiếng thông báo trong sân bay quá mức rõ ràng.

Triệu Lâm Tô cầm điện thoại, kinh ngạc không biết nói sao, Thẩm Ngôn tới đây rồi?

“Cho mày một tiếng, mau tới đón tao“.

Thẩm Ngôn cúp máy.

Triệu Lâm Tô nhanh như chớp chạy tới sân bay.

Sân bay không lớn chỉ có một lối ra. Hắn vừa xuống xe đóng cửa xe lại đã trông thấy Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn đứng bên cạnh cửa kính, tay nhét trong túi áo hoodie, dựa vào bên tường.

Triệu Lâm Tô hơi nghi ngờ đôi mắt của mình, hắn nghi ngờ phải chăng hắn đã cai nghiện thất bại, bị cơn nghiện cắn trả sinh ra ảo giác. Hoặc là hắn đang nằm mơ, bởi vì hắn quá nhớ Thẩm Ngôn, hắn liền tự ảo tưởng ra cuộc điện thoại ban nãy, ảo tưởng ra Thẩm Ngôn từ trên trời giáng xuống đến tìm hắn.

Ban đầu Thẩm Ngôn định dọa người đến cùng, nhưng thấy người đứng kia như một thằng ngốc cậu vẫn phải tự mình bước qua. Đi tới trước mặt người ta, cậu đưa tay lên vỗ tay trước mí mắt hắn một cái: “Tỉnh“.

Triệu Lâm Tô vẫn lẳng lặng ngắm cậu. Trên đường tới đây Thẩm Ngôn vẫn đang trong cơn tức giận, gặp được người rồi lại cảm thấy người này đáng giận nhưng cũng thật đáng yêu. Vui buồn trong lòng cậu lẫn lộn, cậu nghiêm mặt nhưng nét mặt lại không thể hoàn toàn nghiêm nghị: “Nếu mày không nói lời nào thì tao sẽ đi đấy——”

Triệu Lâm Tô ôm chặt lấy Thẩm Ngôn.

Mùi hương trên người Thẩm Ngôn, hơi thở, nhiệt độ, xương cốt... tất cả đều bị hắn ôm chặt trong lòng.

Thẩm Ngôn tới thật rồi.

Thẩm Ngôn bị hắn ôm một cái, vô thức muốn đẩy người ra. Thế nhưng cuối cùng cậu lại đưa tay ôm ngược lại hắn.

“Cái thằng này, mày đúng là kẻ có bệnh...”

Thẩm Ngôn tựa đầu vào vai hắn, giọng điệu hơi chua xót oán giận.

Triệu Lâm Tô buông cậu ra, đối mặt với cậu, nhìn vào mắt cậu. Sau đó giữa sân bay người đến người đi, hắn mạnh mẽ hôn xuống.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Ngôn là hoảng hốt, sau đó cậu cũng nhắm mắt bạo dạn đáp lại.

Quan tâm người khác nhìn làm gì, có cần thiết không, có quan trọng không, đi du học học nghiên cứu sinh tương lai cuộc đời gì chứ, hiện giờ cậu muốn hôn người ta, cậu mặc kệ hết thảy.

“Sao lại tới đây?”

Ánh mắt Triệu Lâm Tô nóng bỏng.

Sắc mặt Thẩm Ngôn nghiêm túc, nét mặt cứng đanh.

“Mày còn hỏi tao sao? Tao hỏi mày, mày về nhà làm gì?”

“Giáo sư Triệu bị ốm“.

Thẩm Ngôn nghĩ hắn còn giấu giếm, trợn mắt lườm sang: “Không phải mày về thương lượng chuyện ra nước ngoài hả? Mày không muốn ra nước ngoài đúng không!”

Triệu Lâm Tô ngạc nhiên, tầm mắt tập trung trên gương mặt Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn đang căng mặt ra vẻ mình tức giận nhưng ánh mắt đã phản bội cậu, cậu không hề giận dữ.

Hình như hắn đã mơ hồ hiểu ra nguyên nhân Thẩm Ngôn đột nhiên xuất hiện.

Triệu Lâm Tô nhìn lên đỉnh đầu Thẩm Ngôn, phát hiện thế mà hôm nay hắn hoàn toàn không đi tìm ba chữ cái nọ.

[Triệu Lâm Tô].

Thẩm Ngôn nói: “Mày đừng có cứng miệng nói với tao không hề có chuyện này, hôm nay tao đến đây để dạy dỗ cho mày biết hành động của mày không ổn ở những phương diện nào...”

Thẩm Ngôn ấp ủ một bụng lời dạy dỗ, Triệu Lâm Tô lại ôm lấy cậu. Thẩm Ngôn do dự 0,1s, nghiêm khắc dùng lời lẽ đứng đắn quát: “Buông ra, bây giờ tao đang nói chuyện nghiêm túc với mày, đừng tưởng mày cứ làm nũng giả bộ đáng yêu là xong chuyện, mau buông tao ra“.

“Ngôn Ngôn”, Triệu Lâm Tô tựa vào tai cậu: “Tao yêu mày“.

“...Đừng giở trò đó!”

“Mày cũng yêu tao“.

“...”

Thẩm Ngôn giơ tay tóm chặt gáy Triệu Lâm Tô: “Vô nghĩa!”

Hai người ra khỏi sân bay, tay trong tay, đúng chuẩn một cặp gay chẳng hề biết xấu hổ.

Lên xe, Thẩm Ngôn còn đang định nổ pháo tiếp với Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô đã lên tiếng trước: “Ngôn Ngôn, tao có thể nhìn thấy tên tao trên đỉnh đầu mày“.

Lời nói đầy bụng của Thẩm Ngôn bị chặn ngang, cậu khiếp sợ mở to hai mắt.

Triệu Lâm Tô lẳng lặng nhìn cậu.

Bầu không khí trong xe đóng băng, im ắng vô cùng.

Nửa ngày trôi qua Thẩm Ngôn mới lấy lại được tinh thần, cậu liên tục “mẹ nó” mấy tiếng, sau đó chỉ tay vào Triệu Lâm Tô, biểu cảm như gặp người bạn cùng phòng bệnh: “Mày, mày —— cũng dính đòn rồi?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.