Trùng Khải Mạt Thế

Chương 213: Q.6 - Chương 213: Gilgamesh




Dịch giả: Chu Cường

Lâm Siêu biết, Anh Hùng Sơn trong lời nói của Vu Chủ chính là Quy Táng Sơn. Bên trong tài liệu điều tra di tích, có một số bức ảnh chụp được những bóng người khổng lồ. Bởi vì mục tiêu di chuyển quá nhanh, cho nên hình ảnh hiện lên rất mơ hồ, nhưng có thể đoán ra được đó là những sinh vật hình người.

Bởi vậy có thể đoán, Vu Chủ không hề nói dối.

“Những anh hùng đã từng chết đi, vì sao mấy ngàn năm trước lại phục sinh, mà không phải là sớm hơn trước?”

Vẻ mặt Lâm Siêu thay đổi hỏi.

Bà lão khẽ lắc đầu, nói:

“Nguyên nhân cụ thể tạm thời vẫn chưa điều tra ra được. Thế nhưng, ở đằng sau Anh Hùng Sơn chính là nơi trấn áp tội nhân. Hẳn là có ít nhiều quan hệ tới chuyện này.”

“Tội nhân?”

“Không sai, phía sau Anh Hùng Sơn chính là nơi trấn áp những tội nhân cùng hung cực ác. Bọn họ được ‘Chúc Nguyên’ trông coi. Trải qua hàng vạn năm, rất nhiều cường giả từ các nền văn minh khác nhau đã tiến vào đây, muốn hàng phục những tội nhân này, để biến bọn họ trở thành ‘Dẫn Đạo Giả’. Thế nhưng, những tội nhân này là những kẽ ngu xuẩn mất khôn, không biết hối cải, không muốn chuộc tội.”

Vu Chủ lại lắc đầu nói:

“Trong số những cường giả đó chỉ có duy nhất một người thành công đã hàng phục được một tội nhân, đưa người đó ra ngoài. Còn lại tất cả đều thất bại, một số người thực lực yếu ớt, đã bị những tội nhân này giết chết, ăn thịt.”

Hai mắt Lâm Siêu sáng lên, trong lòng hướng về Anubis hỏi:

“Điều bà ta nói là sự thật sao?”

“Hừm, bà ta không có lừa ngươi.”

Âm thanh của Anubis trở nên nghiêm túc, nói:

“Ta tuy chưa bao giờ tiến vào di tích này, thế nhưng có nghe qua một vài tin đồn. Có người nói về người duy nhất có thể hàng phục được tội nhân chính là quốc vương của nền văn minh Mesopotamia, tên của hắn là Gilgamesh!”

Trong lòng Lâm Siêu hơi động, cái tên này rất quyen. Tựa hồ trước đây hắn đã từng nghe thấy.

“Hả?”

Vu Chủ bỗng ồ lên một tiếng, kinh ngạc nói:

“Tiểu đội ma thú có mang về ba người từ bên ngoài. Có lẽ là người của ngươi, một người trong số đó có Bạch hào giác. Đây chính là thứ mọc ra từ trên đỉnh đầu của Sói trắng, có thể giết được Sói trắng, thực lực như vậy đã có thể sánh ngang với Hắc Vũ dũng sĩ trong bộ lạc. Người ở nền văn minh của các ngươi lại mạnh mẽ như vậy sao?”

Lâm Siêu thấy có chút ngạc nhiên, muốn đến được nơi này cần phải đi sâu vào rừng Lôi Mộc mấy trăm dặm. Cho dù vận may có tốt, dọc đường cũng sẽ phải đụng độ với một hai Titan Hoạt Thi. Người bình thường không thể nào đối phó được.

“Hẳn là mấy người Uất Kim Hương.”

Lâm Siêu thầm nghĩ trong lòng.

“Để ta bảo Vu Vệ dẫn bọn họ lại đây.”

Vu Chủ nói.

…………

Trước cổng lớn dẫn vào bộ lạc Titan.

Có sáu chiến sĩ Titan mang theo ba người. Bọn họ đang tiến hành kiểm tra cơ thể. Ba người này gồm có hai nam và một nữ, khí chất khác nhau, có người lạnh lùng như băng, có cảm giác như có thể đóng băng không khí xung quanh. Có người hờ hững đạm bạc, giống như hòa mình một thể với tự nhiên. Hoặc là có nhan sắc quyến rũ động lòng người, nhất cử nhất động có thể câu hồn đoạt phách người khác.

Ba người này chính là Lăng Vũ, Trương Thiên Sư và Uất Kim Hương.

“Nơi này không ngờ lại có tộc Titan sinh sống, đáng tiếc là chúng ta không có cách nào nghe bọn họ nói gì.Tựa hồ bọn họ đối với chúng ta không có ác ý. Chờ đến lúc tiến vào bộ lạc, quan sát tình huống bên trong một chút, nếu có gì không đúng. Chúng ta hãy rời đi.”

Uất Kim Hương với một thân sường xám, xinh đẹp, quyến rũ động lòng người nói.

Trương Thiên Sư khẽ mỉm cười, nói:

“Những người khổng lồ này sinh hoạt giống như là người nguyên thủy. Thế nhưng lại biết cách dùng tia sáng che dấu ngôi làng của bọn họ. Thực sự là một sự phát triển kỳ lạ.”

“Nền văn minh Maya chính là như thế nào, cũng là quần áo rách rưới, ăn tươi nuốt sống, nhưng lại có thể tìm ra cách tính toán thời gian vận chuyển của sao Kim. Những điều thần kỳ ở trên đời này thực sự quá nhiều.”

Uất Kim Hương hé miệng cười nói.

Lăng Vũ lạnh lùng nhìn hai người nói:

“Các ngươi không cảm thấy kì lạ sao, phản ứng của những người này thật kỳ quái?”

“Kỳ quái?”

Uất Kim Hương biết Lăng Vũ không phải là người thích nói chuyện, lập tức quay về phía những người khổng lồ, tỉ mì quan sát.Rất nhanh, đã phát hiện ra manh mối, kinh ngạc nói:

“Ngươi không nói, ta cũng không phát hiện ra, ta có cảm giác bọn họ đối xử với chúng ta có gì không đúng cho lắm. Lúc trước mấy người khổng lồ đưa chúng ta đến đây, lúc vừa nhìn thấy chúng ta, phản ứng bọn họ là giật mình, kinh ngạc. Nhưng hai người khổng lồ này thì lại mảy may chẳng có gì ngạc nhiên, chẳng lẽ…bọn họ đã gặp qua chúng ta?”

Trương Thiên Sư lắc đầu, nói:

“Không phải là đã từng nhìn thấy chúng ta, mà đã từng trông thấy người giống như chúng ta.”

“Ngươi nói là…”

“Đã có người tới nơi này trước chúng ta!”

Lăng Vũ lạnh lùng nói.

Uất Kim Hương ngẩn người ra, rỗi bỗng nhiên hai mắt sáng lên, nói:

“Lẽ nào lại chính là hắn? Chỉ có hắn mới có thể vượt qua chúng ta, thâm nhập vào địa phương này.”

“Là hắn sao, thật thú vị.”

Trương Thiên Sư tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.

Uất Kim Hương dùng ngón tay day day mi tâm, nói:

“Đáng tiếc, chúng ta không có cách nào hiểu được ngôn ngữ của những người khổng lồ này. Chỉ có thể thông qua hành động của bọn họ mà suy đoán.Thực sự là đau đầu, nếu không đã trực tiếp đi hỏi bọn họ.”

Lăng Vũ không để ý tới Uất Kim Hương, mà đón lấy con giun dùng để kiểm tra bệnh độc, đồng thời quan sát hành động của những người khổng lồ kia.

“Ý của bọn họ dường như bảo chúng ta cho con giun này cắn vào cánh tay?”

Lăng Vũ khẽ cau mày, những người khổng lồ này bị con vật này cắn có thể không bị làm sao. Thế nhưng, không có nghĩa là chúng ta không xảy ra chuyện gì, vạn nhất có độc thì làm sao bây giờ.”

Uất Kim Hương bèn nhổ một sợi tóc ở trên đầu xuống, sợi tóc rất nhanh đã biến thành một bông hoa hồng màu tím, cô đưa hết những cánh hoa vào miệng, chỉ còn lại phần nhị hoa. Đưa vào bên trong miệng con giun, một lát sau rút ra nói:

“Không có độc, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Vậy thì hãy thử xem.”

Trương Thiên Sư ấn miệng con giun lên cánh tay của mình, mặc cho nó cắn.

Một lúc sau ba người bọn họ đã kiểm tra xong, không ai bị lây bệnh.

Hai người Titan phụ trách việc kiểm tra bệnh độc cùng thở phảo nhẹ nhõm. Đúng lúc này, từ bên trong bộ lạc có một đội Vu Vệ chạy ra, bọn họ chính là đội Vu Vệ trước kia đã dẫn Lâm Siêu vào. Thủ lĩnh Vu Vệ nói mấy câu với ba người Uất Kim Hương, rồi xoay lưng đi vào trong bộ lạc.

Ba người Uất Kim Hương nghe hắn nói xong, cảm thấy mơ mơ hồ hồ, đứng im không nhúc nhích.

Vị thủ lĩnh Vu Vệ kia thấy bọn họ không có đuổi theo, thì dừng lại vẫy tay.

Tuy rẳng ba người Uất Kim Hương không nghe hiểu ngôn ngữ của những người khổng lồ này, thế nhưng ngay lập tức hiểu được ý định của hắn. Bọn họ liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo sau.

………

Cửa chính của Vu Nguyệt lâu mở ra, ngay lập tức Lâm Siêu nhìn thấy ba người Uất Kim Hương, mà ba người bọn họ đồng dạng cũng nhìn thấy hắn.

Khóe miệng Uất Kim Hương nở một nụ cười, nói:

“Dọc đường tiến đến nơi này, phản ứng của những người khổng lồ kia thật là kỳ quái. Từ đó có thể đoán ra, là cậu đã ở nơi này.”

Lâm Siêu cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ cần quan sát cẩn thận đều có thể phát đoán ra, hắn hỏi:

“Các ngươi tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”

“Đương nhiên là cũng giống như cậu rồi.”

Uất Kim Hương nháy mắt một cái, nói:

“Chúng ta hãy cùng đi Quy Táng Sơn, có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Nếu như là trước đây, Lâm Siêu có thể đáp ứng, thế nhưng từ khi nghe Vu Chủ tiết lộ, chính hắn cũng không có mấy phần nắm chắc. Bởi vì, những người anh hùng của tộc Titan đều đã phục sinh. Người có thể khiến cho mọi người xưng tụng là anh hùng dân tộc, chiến lực của bọn họ chắc chắn vô cùng mạnh mẽ. Ai mà biết được, sau khi bọn họ phục sinh, bon họ còn bảo lưu bao nhiêu thực lực?”

“Các ngươi đừng có đi, nơi đó quá nguy hiểm.”

Lâm Siêu cảnh báo bọn họ.

Uất Kim Hương cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô đương nhiên không cho rằng, Lâm Siêu nói như vậy là muốn độc chiếm một mình bảo vật trên Quy Táng Sơn. Dù sao ngọn núi kia cũng quá lớn, một người không có cách nào nuốt nổi. Hơn nữa, cô cũng hiểu rõ tính cách của Lâm Siêu, hơn nữa còn dựa vào trực giác của phụ nữ mách bảo, Lâm Siêu không phải là một kẻ tham lam. Hắn nói như vậy hẳn là có nguyên nhân.

“Nguy hiểm gì?”

Trương Thiên Sư khẽ cau màu nói, hắn cảm thấy Lâm Siêu hơi coi thường bọn họ. Cho dù không có sức đánh lại, lẽ nào còn không chạy trốn được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.