Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 149: Chương 149: Thực kim nghĩ




Tinh xe bình an chạy được hai ngày thì Lâu Vũ đột nhiên đứng lên.

Mạc Phi nhíu mày liếc nhìn Lâu Vũ, có chút kỳ quái hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Lâu Vũ cắn răng: “Không biết vì sao nhưng ta đột nhiên có cảm giác bất an, cứ như có việc sắp phát sinh.”

Nghe thấy lời Lâu Vũ, Mạc Phi lập tức phóng xuất linh hồn lực dò xét xung quanh, có chút mê hoặc nói: “Không có vấn đề a!”

Mạc Phi lặng lẽ liếc nhìn về phía Thiên Diệp, đời trước thiên phú của Thiên Diệp kinh người, là cao thủ cấp mười, hiện giờ thay đổi một thân xác mới nhưng cũng đã đạt tới cấp sáu.

Nghe thấy lời Lâu Vũ, Thiên Diệp vốn không đồng ý lắm, hắn không hề phát hiện gì cả. Bất quá triong lòng hắn cũng lập tức dâng lên cảm giác nguy cơ nồng đậm, sắc mặt Thiên Diệp trở nên nghiêm nghị.

Thiên Diệp nháy mắt với Mạc Phi, Mạc Phi lập tức hiểu ý.

Mạc Phi dùng linh hồn lực một lần nữa tỉ mỉ dò xét, sau đó sợ hãi nói: “Một đám phi nghĩ đang bay về phía chúng ta, rất nhiều phi nghĩ, cả một đàn lớn.”

Cảm nhận được thứ đang đến là gì, Thiên Diệp vội nói: “Mau đáp xuống, là thực kim nghĩ, tinh xe của chúng ta sẽ bị chúng ăn luôn, nếu từ độ cao này rơi xuống chúng ta sẽ thành thịt vụn mất.”

Nghe thấy lời Thiên Diệp, Lâu Vũ vội vàng điều khiển tinh xe đáp xuống.

“Thực kim nghĩ, sao lại có thực kim nghĩ chứ? Loại phi nghĩ này căn bản không có khả năng xuất hiện ở đây a! Thiên Diệp, ngươi có nghĩ sai không? Chuyện này không thể nói lung tung được đâu.” Tô Vinh có chút khẩn trương nhìn Thiên Diệp.

Sắc mặt Lâu Vũ có chút nặng nề: “Thiên Diệp nói đúng, quả thực là thực kim nghĩ.”

Có một lần thực kim nghĩ gây ra đại họa, vì vây quét loại kiến này, năm đó nhóm dược sư cao cấp đã nghiên cứu điều chế ra dẫn kim dược tề, loại dược tề này có hương vị rất nhạt, người bình thường căn bản không ngửi thấy, hoàn toàn không chịu tác dụng, thế nhưng lại có sức hấp dẫn trí mạng đối với thực kim nghĩ.

Năm đó rất nhiều cao thủ liên hợp dùng loại dược tề này dẫn dắt thực kim nghĩ tới địa điểm chỉ định, tiến hành bao vây tiêu diệt, giằng co suốt nửa tháng, số lượng thực kim nghĩ suy giảm rất nhiều, dẫn kim dược tề cũng dần dần bị quên lãng.

Lâu Vũ hít sâu một hơi, trước đó trong số dược sư nghiên cứu chế tạo dẫn kim dược tề vừa vặn có dược sư của Nạp Lan gia, Nạp Lan Nguyệt quả nhiên vẫn ra tay.

Một đám phi nghĩ đen xì xì vây kín tinh xe, gần như không thể nào nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.

Mạc Phi nghe thấy tiếng thực kim nghĩ gặm kim loại răng rắc, da gà liền nổi đầy người.

“Cắn thủng một lỗ rồi.” Mạc Phi có chút hoảng sợ nói.

Một con phi nghĩ từ lỗ thủng chui vào, Mạc Nhất không ngừng bắn ra tia nước đánh phi nghĩ rớt xuống đất.

Tô Vinh phóng ra lưỡi dao gió, cắt phi nghĩ thành hai nửa.

Phi nghĩ thực sự quá nhiều, Thiên Diệp kéo Trịnh Huyên đang định tung lửa lại: “Không thể phóng hỏa trong xe, sẽ nổ mất.”

Lỗ thủng trên tinh xe bị cắn ngày càng nhiều, cũng ngày càng nhiều phi nghĩ chui vào bên trong, Mạc Phi nhắm mắt lại, hét lớn một tiếng.

Tinh thần công kích của Mạc Phi phát ra, đám thực kim nghĩ trong xe lập tức chảy máu mà chết.

Không đợi mọi người kịp thở phào, lại càng có nhiều thực kim nghĩ từ bốn phương tám hướng chui vào.

Tinh xe bắt đầu chao đảo, phần nóc bị cắn thủng một lỗ lớn.

Điều đáng mừng là tinh xe rốt cuộc cũng đáp xuống đất.

Mạc Phi phát ra chút sức lực cuối cùng, dùng tinh thần lực mở một con đường cho mọi người nhân cơ hội lao ra ngoài.

Thực kim nghĩ chi chít trên không trung không ngừng ồ ạt xông về phía tinh xe, không bao lâu sau, cả chiếc tinh xe đã bị gặm sạch không còn sót cả một hạt cặn.

Nhìn một màn này, Lâu Vũ cảm thấy thực may mắn, cũng may phát hiện sớm, bằng không nếu còn ở giữa không trung, bọn họ chắc chắn sẽ chết khi rơi xuống.

Tinh xe bị gặm sạch, mất đi mục tiêu, đám thực kim nghĩ liền hướng về phía đám người, vì ở trong tinh xe một khoảng thời gian khá dài nên trên người bọn họ cũng bị lây nhiễm hương vị dẫn kim dược tề.

Trịnh Huyên sớm đã nghẹn một bụng hỏa lập tức thả ra một con hỏa long, nướng đám thực kim nghĩ bay qua thành tro tàn.

Lâu Vũ liếc mắt nhìn Trịnh Huyên, nhắc nhở: “Đừng quá lãng phí nguyên lực, có lẽ đối phương còn chuẩn bị truy binh.”

Nghe vậy, Trịnh Huyên lập tức tỉnh táo lại, đám thực kim nghĩ này thoạt nhìn nhiều không đếm xuể, cho dù không có truy binh xuất hiện thì cũng không thể hành động theo cảm tính.

Lâu Vũ dùng lôi điện công kích, mỗi lần đều để lôi điện nổ mạnh ở nơi có phi nghĩ dày đặc nhất, tiêu diệt một số lượng cực lớn.

Hỏa long bay múa ở giữa đàn kiến, phi nghĩ không ngừng rớt xuống.

Từng đạo lôi quang lóe sáng, không ít phi nghĩ hóa thành tro tàn.

Dưới sự bảo hộ của Mạc Nhất, Mạc Phi uống một lọ dược tề hồi phục, tinh thần lực vốn khô cạn nhanh chóng hồi phục.

“Có người đang tới, tổng cộng năm người, một cấp bảy bốn cấp sáu.” Mạc Phi căm giận nói.

Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên liếc nhìn nhau, sắc mặt đều trở nên nghiêm túc.

Lâu Vũ nghiêm mặt, trước có phi nghĩ, sau có truy binh, thật sự phiền toái.

Đàn kiến đột nhiên phát ra âm thanh chói tai, sau đó chúng không ngừng rơi xuống, cả đàn thực kim nghĩ trở nên hỗn loạn bất an.

Nhìn một màn này, sắc mặt Lâu Vũ có chút cổ quái.

Trịnh Huyên khó hiểu: “Sao lại thế này, sao tự dưng nhiều thực kim nghĩ lăn ra chết như vậy.”

Mạc Phi nhún vai: “Có lẽ chúng nó no quá chịu không nổi, đừng quản nhiều, mau chạy thôi.”

Lâu Vũ gật đầu: “Đúng vậy, mau rời khỏi nơi này đã.”

Nếu sức lực đầy đủ thì bọn họ sẵn sàng nghênh chiến với đám truy binh kia, thế nhưng hiện giờ vì đối phó với đàn kiến, sức lực của bọn họ đã tiêu hao không ít.

Đám người nhanh chóng rời đi nhưng đám thực kim nghĩ vẫn không ngừng bám theo sau. Mạc Phi nhíu chặt mày, lấy dược tề ra vẫy lên người mọi người.

Mùi thối nồng đậm tản ra che đi mùi dẫn kim dược tề, đám phi nghĩ phía sau quả nhiên không tiếp tục đuổi theo nữa.

Đám người chịu đựng mùi thối trên người, nắm bắt cơ hội rời khỏi chỗ này.

Liên tục chạy suốt một canh giờ, sau khi xác nhận đám truy binh phía sau không thể đuổi kịp, nhóm Mạc Phi mới dừng lại nghỉ ngơi.

Nhóm Mạc Phi vừa mới rời đi không lâu, một nhóm bốn nam một nữ đi tới chỗ tinh xe đáp xuống khi nãy.

“Thực kim nghĩ đúng là lợi hại, chỉ còn sót lại một ít thủy tinh, toàn bộ phần kim loại đã bị gặm sạch.” Nữ tử hắc y có chút sợ hại nói.

“Đội trưởng, không có thi thể nhóm Lâu Vũ, có lẽ bọn họ vẫn còn sống.” Nam tử mặt chữ điền bẩm báo với nam tử mắt ưng.

“Không có thi thể Lâu Vũ, kia có thi thể Thiên Diệp không, tiểu minh tinh kia bình thường rất thích đeo một đống trang sức kim loại trên người, hẳn đã bị cắn chết đi?” Nữ tử hắc y nói.

“Không có thi thể Thiên Diệp, không có thi thể người nào cả.” Nam tử mặt chữ điền có chút ngưng trọng nói.

“Này đúng là kỳ quái, trước kia dùng phương pháp này thì không có bao nhiêu người sống sót cả, ngay cả tinh sư hệ phong cấp bảy cũng bị thực kim nghĩ ăn tươi.” Sắc mặt nữ tử hắc y có chút quái dị.

Nam tử mắt ưng nhặt lên một xác thực kim nghĩ, ánh mắt có chút nghi hoặc.

“Đội trưởng, làm sao vậy?” Thấy biểu tình nam tử mắt ưng có chút ngưng trọng, nữ tử hắc y hỏi.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy đám thực kim nghĩ này có chút kỳ hoặc.” Nam tử mắt ưng híp mắt, xác con thực kim nghĩ trong tay bị bóp nát.



Nhóm Mạc Phi ngồi bên một dòng suối nhỏ nghỉ ngơi.

Trịnh Huyên đi tới bên cạnh Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, ngươi đang làm gì vậy?”

Lâu Vũ thản nhiên nói: “Cũng không có gì, tùy tiện nghiên cứu một chút thôi.”

Trước mặt Lâu Vũ có hơn mười con thực kim nghĩ đã chết, là trước lúc chạy trốn hắn thuận tay túm một mớ.

Lâu Vũ cầm lấy một con đặt vào tay Trịnh Huyên, Trịnh Huyên nhíu chặt này, trước lúc bọn họ rời đi thì một số lượng lớn thực kim nghĩ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thấy thế nào cũng có chút dị thường.

Trịnh Huyên kiểm tra xác thực kim nghĩ trên tay, phát hiện phần bụng của nó bị kim loại bên trong chọc thủng.

“Con thực kim nghĩ này bị chính thứ nó ăn chọc chết.” Sắc mặt Trịnh Huyên có chút cổ quái.

“Xem ra là ăn quá nhiều nên no chết.” Mạc Phi đi tới nói.

Lâu Vũ cười cười: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Lâu Vũ cúi đầu thầm nghĩ, nếu thực kim nghĩ dễ dàng bị no chết như vậy thì năm đó cũng không sinh sôi nảy nở thảm họa như vậy.

Lâu Vũ liếc nhìn về phía Thiên Diệp một cái, trước khi đám thực kim nghĩ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hắn rõ ràng đã cảm nhận được tinh nguyên lực dao động từ người Thiên Diệp.

Trịnh Huyên nhìn theo ánh mắt Lâu Vũ, ánh mắt cũn cgó chút hoài nghi, Lâu Vũ phát hiện Thiên Diệp có vấn đề, Trịnh Huyên tự nhiên cũng cảm nhận được.

Nhìn Thiên Diệp sức cùng lực kiệt nằm bẹp dưới đất, sắc mặt Tô Vinh có chút ghét bỏ: “Không phải chỉ là một đám kiến thôi à? Xem ngươi sợ tới mức nào kìa, chậc chậc, mặt không còn chút máu, thế mà ngươi cũng dám nói mình là anh dũng không biết sợ hãi là gì.”

Thiên Diệp nhăn nhó, thực ủy khuất nói: “Từ nhỏ đến lớn ngay cả con kiến ta cũng không nỡ giẫm chết, một lòng hướng thiện, thế nhưng không ngờ lại có nhiều phi nghĩ muốn ăn thịt ta như vậy, ô ô ô, ta thật đáng thương mà…”

Tô Vinh lạnh lùng hừ một tiếng: “Mạng ngươi may đấy, đám thực kim nghĩ kia đều chết vì no hết rồi, bằng không ngươi nhất định sẽ trở thành bàn tiệc của chúng nó.”

Thiên Diệp thầm nghĩ, cái tên Tô Vinh không có lương tâm này, mặt hắn trắng bệch như vậy không phải vì bị dọa mà là vì cạn kiệt tinh nguyên lực, hắn vất vả lắm mới làm số kim loại vừa ăn vào bụng thực kim nghĩ biến dị, làm chúng nó chết bất đắc kỳ tử.

Thiên Diệp nhắm mắt lại hấp thu tinh nguyên lực ở xung quanh, thực kim nghĩ chính là khắc tinh của tinh nguyên sư hệ kim, nếu cấp bậc của đám kiến kia cao hơn một chút, hắn nhất định sẽ bị ăn luôn, tinh nguyên sư hệ kim đối với thực kim nghĩ chính là một món đại bổ a!

Thiên Diệp lén lút liếc nhìn Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên, khóe miệng hơi nhếch lên, lấy một lọ dược tề hồi phục trong không gian giới chỉ ra uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.