Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 85: Chương 85: Cái nhìn thâm tình, long thiếu không vui




Trong văn phòng Hội học sinh, Long Ngọc Tinh ngồi ở vị trí cuối của chiếc bàn vuông đầu tựa lên thành ghế, nghiêng đầu nhìn ra hướng cửa sổ, sắc trời hôm nay rất đẹp, bầu trời xanh thẳm điểm thêm một vài đám mây, nhưng bầu không khí trong này lại khá là ngột ngạt làm người khác khó chịu…

Hôm nay anh cùng với Phượng Lập Hành và Hoàng Oanh ba người cùng đi ăn cơm ở nhà ăn của trường, từ xa anh đã nhìn thấy Lục An Nhiên. Nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô vừa ăn cơm vừa trò chuyện cùng với bạn học chung bàn, tâm tình Long Ngọc Tinh liền treo cả lên người cô, ngay cả đến khi bị Phượng Lập Hành trêu chọc thì anh cũng coi như không nghe thấy. Mà lúc Lục An Nhiên cùng với vị Lớp trưởng nam kia, tên cái gì Tần Thư Mặc cười với nhau, trong lòng anh lại trỗi lên một cảm giác chua xót kỳ lạ, cũng không biết là do anh bị ma quỷ gì nhập mà lại chạy qua bàn của cô cố định đầu cô, một cổ cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ trào lên, anh biết là nếu như anh còn không ra tay nữa thì sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến anh không vui, Lục An Nhiên chính là người vợ mà anh sớm đã định sẵn, ai cũng đừng mong nhìn trộm, ai cũng không thể cướp đi!

Anh quyết định chiều nay sẽ gọi Lục An Nhiên vào văn phòng hội học sinh để nói rõ tâm ý của mình, ít nhất anh cũng phải đường đường chính chính để cho Lục An Nhiên biết được sự tồn tại của anh.

Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, khóe miệng Long Ngọc Tinh phủ lên một nụ cười nhàn nhạt, tiếng chuông vào lớp buổi chiều còn chưa vang lên nữa, cô bé này chẳng lẽ cũng gấp gáp muốn được đến gặp anh ư, quay đầu lại, ý cười trên khóe miệng bỗng biến mất: “Có chuyện?”

“Ừm.” cô gái vừa bước vào tóc dài chấm eo, nụ cười trên khuôn mặt ấm ám, dịu dàng: “Một lát nữa phải vào lớp rồi, tại sao cậu còn ở trong văn phòng Hội học sinh?”

“Xin phép rồi.” Lúc nãy khi lên lầu Long Ngọc Tinh có gặp chủ nhiệm lớp, dù gì thì cả một buổi chiều hôm nay cũng đều là tiết tự học, anh dứt khoát xin phép nguyên một buổi, đúng lúc có thời gian nói chuyện riêng với Lục An Nhiên một chút.

“Cậu muốn ở đây đọc sách sao? Hay là cho mình ở lại cùng cậu nhé!” nữ sinh nhìn Long Ngọc Tinh, vẻ mặt xấu hổ: “Mình cũng đang có vài chỗ không hiểu được, mình…”

“Tôi không có nghĩa vụ phải bổ túc cho cậu.” Nét mặt Long Ngọc Tinh có chút không vui: “Cậu còn có chuyện gì sao?”

“Mình… mình để quên quyển sổ ghi chép cuộc họp ở đây rồi.” Bị Long Ngọc Tinh từ chối một cách thẳng thừng, sắc mặt nữ sinh kia hiển nhiên có chút khó coi, cô ta cầm quyển sổ duy nhất trên mặt bàn lên nói: “Mình, mình về lớp trước.”

“Ừm.” Long Ngọc Tinh tiếp tục quay đầu qua hướng cửa sổ, không thèm liếc nhìn cô nữ sinh đó nữa.

Trong lòng vạn phần ủy khuất, cô nữ sinh kia cầm lấy quyển sổ ghi chép của mình mở cửa, liền đứng ngay đối diện với Lục An Nhiên vừa mới đến.

Lục An Nhiên nhìn thấy cô nữ sinh đó cười mỉm: “Nhạc học tỷ.”

“Ừm.” trong mắt Nhạc Ngưng San lướt qua tia ngượng ngùng, nhìn nhìn Lục An Nhiên, xem ra cô cũng là vừa mới đến vốn không hề biết chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy, liền ổn định lại tinh thần cười mỉm nói: “Em có chuyện gì sao?” cô nữ sinh này là Lớp trưởng của lớp D, cũng là lớp mà cô ta phụ trách, bây giờ chạy qua văn phòng Hội học sinh chắc là có chuyện gì đó...

“Là Long học trưởng gọi em qua đây.” Lục An Nhiên không giấu diếm nói: “Em cũng không biết là có chuyện gì.”

“À…” lồng ngực Nhạc Ngưng San căng thẳng, hơi hơi nhích người qua một bên, tiếng chuông báo vào lớp của buổi chiều đúng giờ vang lên, Nhạc Ngưng San nở nụ cười không được tự nhiên cho lắm: “Chị… chị lên lớp đây.”

“Vậy lần sau gặp lại học tỷ nhé.” Lục An Nhiên lịch sự vẫy tay, lách người đi vào phòng Hội học sinh, trong văn phòng chỉ có duy nhất một mình Long Ngọc Tinh, ngồi bên cạnh cửa sổ, đang dùng ánh mắt hào hứng nhìn vào cô, Lục An Nhiên hơi giương giương khóe miệng: “Long học trưởng, anh gọi em đến đây có chuyện gì ạ...” đều là do Kỷ Linh cả, cả một buổi trưa con nha đầu đó cứ ngồi nói nhảm, làm cho trong lòng cô bây giờ trở nên rất là rối loạn.

“Qua đây.” Long Ngọc Tinh hướng về phía Lục An Nhiên ngoắc ngoắc tay.

Do dự một chút, Lục An Nhiên chậm chạp đi đến trước mặt Long Ngọc Tinh: “Long học trưởng… rốt cuộc là có chuyện gì thế…”

Long Ngọc Tinh nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên mặt Lục An Nhiên, trong mắt còn có tia phòng bị, trong lòng cũng hiểu ra chắc là anh đã dọa đến cô, liền quay người lại từ một túi nhựa màu đen lấy ra một quyển sổ A4, nhìn qua thì thấy không dày lắm, cũng chỉ khoảng cỡ 20 trang. Long Ngọc Tinh đưa quyển sổ cho Lục An Nhiên nói: “Đây là quyển sổ hướng dẫn hoạt động hằng tuần của lớp, mỗi tuần một bản, em là Lớp trưởng, cho nên cần em đến viết cái này.” Long Ngọc Tinh nhìn thấy tia phòng bị trong mắt Lục An Nhiên dần dần biến mất, khóe miệng dương lên một độ cong xinh đẹp: “Buổi chiều hôm nay lớp của anh chỉ là tiết tự học, cho nên gọi em đến đây để nói rõ một số vấn đề.”

“À...” Lục An Nhiên đã hiểu liền gật gật đầu: “Như vậy à!” tùy tiện mở quyển sổ ra, mỗi một trang đều là bảng biểu phải điền vào, đại khái là kế hoạch mỗi tuần, tổng kết, hội nghị của lớp được thống kê hàng tuần đều có trong bảng biểu. Lư Duệ rất ghét phiền phức, rất nhiều vấn đề đều không giải thích rõ ràng với cô và Tần Thư Mặc, nhưng thật may là trên quyển sổ hoạt động này đều có ghi ra rất đầy đủ, bao gồm việc kiến nghị Lớp trưởng thành lập góc đọc sách, mỗi tuần đề cử một quyển sách đáng để đọc cho các bạn học, thậm chí đến cả chủ đề của buổi họp lớp vào mỗi chiều thứ Tư cũng được trình bày chi tiết trong bản hướng dẫn này. Có thể nói là chỉ cần làm theo hướng dẫn trong quyển sổ là được. Lục An Nhiên hứng thú lật xem, kiếp trước cô cũng ngây ngốc trong Nhất trung này một đoạn thời gian, chỉ là sau này do cô đứng ra giúp Sở Dao đánh nhau nên bị đình chỉ học, sau đó chuyển đến Nhị trung. Bởi vì nguyên nhân này mà cô cũng đã bỏ qua rất nhiều hoạt động đầy thú vị của Nhất trung. Không khỏi nhớ tới những chuyện đã gặp phải ở kiếp trước, lông mày Lục An Nhiên hơi hơi nhíu lại.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt Lục An Nhiên, Long Ngọc Tinh không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa đầu Lục An Nhiên: “Biểu hiện này không phù hợp với em.”

“Hả?” hồi ức bị cắt ngang, Lục An Nhiên ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt của Long Ngọc Tinh: “Cái gì?”

“Không có gì.” Long Ngọc Tinh thu lại cánh tay của mình sau đó nói: “Có chỗ nào xem không hiểu có thể trực tiếp hỏi anh.”

“Trước mắt còn chưa có.” Lục An Nhiên nhìn quyển sổ nói, quyển sổ này ghi chép rất rõ ràng.

“Nếu như không có chỗ nào không hiểu, thì trước tiên hãy điền nội dung hoạt động của tuần đầu tiên vào đi!” Long Ngọc Tinh nói: “Ngồi vào chiếc bàn vuông đằng kia điền vào là được, trong ống có bút.”

“Dạ.” Lục An Nhiên cầm quyển sổ đi đến bên cạnh chiếc bàn vuông kiếm một cái ghế dựa ngồi vào, sau đó lại lấy từ trong ống bút trên bàn lấy ra một cây bút dùng để ký tên màu đen, bắt đầu điền hoạt động của lớp vào, trang đầu tiên là tư liệu của Lớp trưởng, sỉ số học sinh, họ tên của giáo viên chủ nhiệm, các giáo viên bộ môn và một số nội dung đơn giản khác, Lục An Nhiên điền từng cái từng cái sau đó lật sang trang khác bắt đầu điền tới phần hoạt động của lớp, Lục An Nhiên hơi suy nghĩ một chút về hoạt động của tuần đầu tiên, đem tiến độ học quân sự ghi chép đơn giản sau đó lại viết thêm tên của những bạn nằm trong ban cán sự của lớp. Chức vị Lớp trưởng của Lục An Nhiên và Tần Thư Mặc là do Lư Duệ rút thăm mà chọn ra, mà chức Ủy viên tuyên truyền của Kỷ Linh là do Lục An Nhiên chọn còn những chức vụ khác là do Tần Thư Mặc chọn ra, hai người cũng đem danh sách tên của ban cán sự trong lớp đã được chọn nộp cho Lư Duệ. Lư Duệ đối với những việc này luôn không hề để tâm, mọi chuyện đều do Lục An Nhiên và Tần Thư Mặc tự mình mò mẫm mà ra.

Sau khi điền xong hoạt động của tuần đầu tiên, Lục An Nhiên thở ra một hơi nhẹ nhõm, đậy nắp bút lại, sau đó hai tay cầm quyển sổ hoạt động đưa cho Long Ngọc Tinh đang đứng sau lưng, vừa ngẩng đầu liền đối diện với cặp mắt của Long Ngọc Tinh, đôi mắt màu nâu xinh đẹp, thâm thúy mà chuyên chú, mang theo vô hạn ôn nhu, tựa như muốn đem Lục An Nhiên ôm trọn.

Không khỏi chìm đắm trong cánh nhìn ấy, Lục An Nhiên nhìn Long Ngọc Tinh, ánh mắt mang theo tia nghi hoặc. Không biết tại sao, Long Ngọc Tinh vẫn luôn đem lại cho cô cảm giác quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt này. Hai người nhìn nhau chăm chú, ánh nắng chiều tà thật chói mắt, bầu trời trong xanh. Ngọn gió tháng Chín theo cánh cửa sổ đang mở mà thổi vào trong phòng Hội học sinh.

“Cạch” một tiếng, cách cửa đột nhiên bị mở ra.

Lúc này, hai con người đang chăm chú nhìn nhau kia cũng phục hồi lại tinh thần, đột nhiên nhìn về phía cửa, trước cửa một cô gái mang theo ánh mắt tức giận, thần sắc hoảng loạn.

“Nhạc học tỷ?” Lục An Nhiên nhìn Nhạc Ngưng San ngoài cửa, có chút hiếu kỳ, lúc nãy không phải chị ấy nói là về lớp học rồi sao? Tại sao bây giờ lại chạy qua đây, chẳng lẽ là có chuyện gì sao? Lục An Nhiên dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Long Ngọc Tinh, lại thấy Long Ngọc Tinh cũng đang nhìn Nhạc Ngưng San, sắc mặt thập phần không vui.

“Cái đó...” thần sắc Nhạc Ngưng San hoảng loạn: “Mình, ví tiền của mình mất rồi, không biết có phải lúc nãy bị rơi ở đây không nên qua đây tìm thử...”

“Ví tiền như thế nào ạ?” Lục An Nhiên hỏi, cô không nhìn thấy cái ví nào ở trong này mà... theo bản năng nhìn khắp bốn phía, sau đó lại nhìn sang Nhạc Ngưng San: “Bên trong có thứ gì thế?” nếu như chỉ có tiền, tiền ít thì không sao, chỉ lo là trong đó có chứng minh nhân dân, thẻ học sinh hoặc là một số giấy tờ quan trọng khác.

“Không… không sao…” Nhạc Ngưng San đâu phải làm rớt vì tiền, ví tiền của cô ta lúc này vẫn còn đang được đặt ngay ngắn trong cặp sách đó, chỉ là cô ta vẫn luôn ở bên ngoài nhìn trộm hai người Lục An Nhiên và Long Ngọc Tinh qua cửa kính, lúc nhìn thấy Long Ngọc Tinh đặt tay lên đầu Lục An Nhiên cô ta đã bắt đầu tức giận, mà thời điểm cô ta nhìn thấy hai người bốn mắt nhìn nhau, cô ta liền nhịn không được nữa… một phút kích động mà xông vào, tùy tiện bịa ra một lý do ngụy biện: “Lát nữa chị lại đi tìm ở những nơi khác xem sao! Có thể… có thể không có ở đây…”

“Ồ…” Lục An Nhiên gật đầu: “Vậy học tỷ mau đi đi!” nếu như đến trễ để người có mục đích không tốt nhặt được, ngược lại sẽ rất phiền phức.

“Ừm… ừm…” Nhạc Ngưng San xấu hổ gật đầu, sau đó ánh mắt có chút long lanh nhìn sang Long Ngọc Tinh: “Hai người nói chuyện xong rồi sao?”

“Bọn em…” Lục An Nhiên vừa định trả lời thì đã bị Long Ngọc Tinh cắt ngang buông lời trách móc.

“Còn chưa xong.” Ánh mắt Long Ngọc Tinh không vui.

“Có chuyện gì thì để mình cùng nói đi! Dù gì mình cũng phụ trách lớp D mà, mình…” Nhạc Ngưng San vẫn còn muốn nói gì đó liền bị Lục An Nhiên ngắt lời.

“Nhạc học tỷ, không phải chị muốn tìm ví tiền sao?” Lục An Nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc nãy khi chị ấy đẩy cửa bước vào không phải rất vội vàng sao? Tại sao hiện tại lại là bộ dáng không còn vội vàng nữa.

“À…” Nhạc Ngưng San chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Trong ví không có thứ gì quan trọng, tiền cũng không có bao nhiêu. Không tìm thấy cũng kệ đi…”

“…” sau khi nghe xong Lục An Nhiên cảm thấy kỳ lạ, nhưng dù gì thì chuyện này với cô cũng không có liên quan gì, liền cũng không nói nhiều nữa, lại nhìn sang Long Ngọc Tinh, rõ ràng nhìn thấy anh ta không vui.

Lục An Nhiên không nhịn được mà xuất hiện tia nghi hoặc trong lòng: chẳng lẽ xảy ra chuyện gì giữa hai người Long Ngọc Tinh và Nhạc Ngưng San?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.