Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 180: Chương 180: Thế hệ nữ lưu, những người hợp tác




“Lão Lục ông lại trách tôi à!” Lão Viên cười.

“Ha ha!” đám người cũng theo đó mà cười theo.

“Ông nội Viên nghiêm trọng rồi, ông nội con đâu phải trách người đâu!” Lục An Nhiên cười nói: “Ông nội là do lâu quá không gặp người nên mới dùng câu này trêu người thôi! Bình thường cũng hay nghe ông nội nhắc đến người, hôm nay cuối cùng cũng có duyên được gặp, thật đúng là thân thiết vô cùng!”

“Ai ya! Miệng của con bé này thật sự chỉ có một chữ ngọt nha!” Lão Viên cười: “Lão Lục à, cháu gái này của ông quả thật là bảo bối nha!”

“Đó là đương nhiên rồi, chính là tuổi tác vẫn còn quá nhỏ, vẫn chưa được chính chắn, còn ham vui lắm!” Lục Kiếm Hào cười sau đó quay qua bảo Lục An Nhiên: “An Nhiên à, con đi qua bên chú Hai con để làm quen với một số người cùng hợp tác làm ăn đi, như vậy sẽ có hữu ích cho con sau này.”

“Vâng ạ.” Lục An Nhiên liền gật đầu sau đó hướng về phía các vị trưởng bối ở đây nói một câu: “Vậy con xin phép rời khỏi một lát nhé!”

Đợi cho đến khi Lục An Nhiên rời khỏi, lão Viên nói: “Lão Lục, có phải ông đối xử với đứa cháu gái này tốt quá không?” khung cảnh phô trương như thế, còn hào nhoáng xa xỉ hơn so với bữa tiệc sinh nhật của Lục Kiếm Hào trước đây!

“Tôi thương nó là lẽ dĩ nhiên.” Lục Kiếm Hào chỉ đích danh nói: “Mấy người chúng ta cũng đã hợp tác mấy chục năm rồi, cũng không giấu giếm mấy người, tôi chuẩn bị hai năm nữa sẽ về nghỉ hưu như lão Viên đây, mỗi ngày đi câu cá, trồng hoa chăm cỏ vui vẻ tự tại.”

“Vậy vị trí này của ông là muốn truyền cho ai?” một vị bạn già trong đám hỏi: “Mấy đứa cháu trai nhà ông tôi đều thấy cả rồi, cũng chỉ có đứa cháu trai con trai thứ hai của ông là được nhất.”

“Nếu như đứa bé Quân Hạo kia không mất tích, ông sớm đã có thể nghỉ hưu rồi.” Lão Viên thở dài một hơi.

Nghe lời lão Viên vẻ mặt những người khác cũng bắt đầu tỏ ra nuối tiếc, Lục Quân Hạo kia thật không phải người bình thường! Lúc đó bọn họ đều muốn kết thân với cậu ta! Nhưng ai ngờ đâu cậu ta lại xem trọng Kỷ Nhu, một thiết kế sư nhỏ hơn mình mười mấy tuổi. Lúc đó có một cô bé ở Đế Đô còn tự sát vì cậu ta... đúng là tạo nghiệt mà...

“Haizzz! Trời đố kỵ anh tài mà!” một vị bạn già khác cũng thở dài: “Lão Lục, tôi nói câu này ông đừng nghĩ nó khó nghe, hai đứa con trai kia của ông, ngay cả một nửa của Lục Quân Hạo cũng không thể sánh bằng...”

“Tôi thấy đứa cháu gái lúc nãy cũng được đó.” Lão Viên cười.

“Nói bừa! Con gái có thể chủ trì gia đình sao!” lại một vị bạn già khác mở miệng nói.

“Nữ nhi tại sao lại không thể chủ trì gia đình chứ?” Lục Kiếm Hào sửa lời nói: “Mấy ông lão các người, tôi nói cho các người biết, đừng có ức hiếp cháu gái của tôi! Còn có! Đừng cho là tôi không biết tâm tư của các ông! Từng người các ông thu hồi lại tâm tư đó đi! An Nhiên sẽ không kết hôn với bất kỳ cháu trai nào của gia tộc các ông đâu, cũng miễn cho các ông phải liệt kê nhân khẩu. An Nhiên chính là người mà tôi tự mình lựa chọn làm người kế thừa Lục thị, hai năm sau đợi nó 18 tuổi, tôi liền truyền vị trí này về nghỉ hưu!”

“Cái gì?” những người bạn già khác đều vô cùng kinh ngạc, tại sao lại có thể thật sự truyền vị trí kế thừa cho một đứa con gái chứ! Đây đúng là chưa từng có tiền lệ qua nha!

“Chẳng qua... bình tâm mà nói, thật sự đứa cháu gái này của ông cũng không tầm thường.” Lão Viên khép hờ mắt, cuộc đời này ông gặp qua vô số người, vừa gặp Lục An Nhiên ông liền biết đứa bé này không hề tầm thường, trong lòng cũng sinh ra suy nghĩ muốn kết thân, nhưng hôm nay nghe Lục Kiếm Hào nói như vậy, kết thân là chuyện không thể nào, nếu Lục An Nhiên làm người kế thừa Lục thị, chồng của con bé phải ở rể mới được.

“Như vậy làm sao có thể?” một vị bạn già mặt chữ điền cau mày nói: “Từ xưa đàn ông chủ trì gia đình, truyền vị cho một đứa con gái thì làm sao được!”

“Lão Trương à, ông đừng nóng nảy đi! Nhà ông là võ quán, cùng với nhà chúng tôi làm nghề kinh doanh không giống nhau.” Lục Kiếm Hào vẫy vẫy tay: “Chúng tôi chú trọng những người có năng lực hơn.”

“Loạn rồi! Thật sự là loạn quá rồi!” lão Trương cau mày vẻ mặt không vui nói.

“Nhưng mà đứa cháu gái này của ông tuổi tác còn nhỏ, đợi lúc ông truyền vị nó cũng mới chỉ 18 tuổi! Có thể sao?” vị bằng hữu hai bên tóc mai điểm bạc cũng mang theo thái độ nghi hoặc, mặc dù không thể kết thân, nhưng dù gì cũng là lão bằng hữu mấy mươi năm với Lục Kiếm Hào, ông cũng là thật tâm thay Lục Kiếm Hào suy nghĩ: “Kinh nghiệm từng trải đều không đủ, lại còn là con gái... con đường này sẽ vô cùng khó đi đó!”

“Lão Trần, cái này không cần ông quan tâm.” Lão Viên tiếp lời nói: “Tôi thấy cô bé nhỏ này không đơn giản, công lao và thành tích sau này sẽ vượt xa ông đó!”

“Thật đúng là giang sơn rộng lớn nhân tài kiệt xuất nha!” Lão Trần cười ha ha.

“Bất quá nếu ông truyền vị cho cháu gái này nhất định sẽ có rất nhiều người phản đối ý kiến đi!” Lão Trương nói: “Ông chuẩn bị sẽ làm như thế nào chưa?”

“Vậy cứ xem tạo hóa của nó đi, nhà hàng mới này chính là cho nó thử nghiệm và cơ hội! Nếu như nó có thể kinh doanh tốt nhà hàng này, liền không sợ những người khác nhiều lời nữa.” Lục Kiếm Hào nói một cách chắc nịch.

“Lão Lục à lão Lục, ông quả đúng là một người tinh quái! Ông đã bố trí hết từng bước một rồi, hiện tại nói cho chúng tôi nghe, đến cuối cùng không phải là vì muốn chúng tôi giúp đỡ cháu gái ông sao!” lão Viên một lời trúng đích: “Ha ha ha! Một bó tuổi rồi, lại còn chơi trò này với chúng tôi!”

“Xem ra cái gì cũng không thể qua được con mắt của ông!” Lục Kiếm Hào cười sau đó đôi tay ôm quyền chắp tay: “Ở đây cảm ơn trước nhé!”

“Tôi vẫn chưa đồng ý giúp đâu!” lão Trương cau mày nói: “Tôi vẫn cảm thấy không nên để con gái kế thừa làm chủ gia đình!”

“Lão Trương, chuyện nhà người ta, ông tham gia cái gì! Sao nào? Đánh quyền đánh đến ngốc luôn à? Đến phản ứng cũng trì độn như thế?” Lão Trần trêu chọc nói: “Nếu đã như vậy, chi bằng ông cũng nên học lão Lục với lão Viên nhanh chóng nghỉ hưu đi, mấy người các ông cùng nhau trồng hoa, chọc chim, trồng đủ loại hoa cỏ hưởng thụ tuổi già đi!”

“Ông đi ra chỗ khác! Ông nghỉ hưu rồi tôi còn có thể chiến đấu thêm mười năm nữa đó!” lão Trương vẻ mặt đắc ý, ông rất tự tin đối với bản thân.

“Ha ha ha...” cả đám người cùng nhau cười lên.

Mấy người cùng nhau nói chuyện vui vẻ hoàn toàn không để ý đến Lục Quân An đang đứng đối lưng với bọn họ cách đó không xa, đem những lời mấy lão nhân gia vừa nói đều nghe vào trong tai, một ngụm nổ khí nén tại trong lòng Lục Quân An, lão già chết tiệt này cư nhiên muốn truyền lại vị trí cho Lục An Nhiên! Con nha đầu miệng còn hôi sữa đó?! Dựa vào cái gì! Ông ta vì Lục thị cẩn cẩn trọng trọng bao nhiêu năm nay! Dựa vào cái gì chứ! Tại sao không phải là ông ta? Thậm chí không phải Lục An Hoa? Mà là Lục An Nhiên? Lão già này thật sự quá thiên vị rồi...

Nếu đã như vậy liền không thể trách ông ta được! Những thứ này đều do lão già ông ép tôi!

Trong mắt Lục Quân An phủ lên một mảnh sát ý, đi đến một góc không có người gọi một cuộc điện thoại đến số máy đã rất lâu không hề liên lạc: “Alô? Tôi đồng ý điều kiện của ông! Sau khi sự việc thành công, tôi muốn Lục thị!”

“Không vấn đề.” Phía bên kia đầu dây chính là một âm thanh vững vàng của một người đàn ông.

“Ông muốn tôi làm như thế nào!” Lục Quân An nhìn khắp bốn phía đè thấp giọng hỏi.

“Trước tiên ông đi chào hỏi với người sẽ hợp tác với ông đi! Cụ thể như thế nào, người đó sẽ nói ông nghe!”

“Người hợp tác? Ai?” Lục Quân An kinh ngạc một chút.

“Người đó hiện tại cũng ở Lục thị, tên là Lâm Hạo Thịnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.