Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 37: Chương 37: Những bí mật năm đó (nhất)




“Đã năm ngày rồi.” Hướng Đông thu hồi trang bị dò xét, vỗ vỗ máy móc, vẻ mặt phức tạp: “Dựa theo tính cách của Tả Quang, tôi cũng bắt đầu cho rằng cô ấy sẽ giữ lại những thông tin đó.”

“Như thế nào? Thằng nhóc kia sốt ruột rồi hả?” Độc Phong cười khẽ. Anh thu hồi đèn pin, lấy ra một điếu thuốc, dựa người vào thiết bị phía sau, ấp a ấp úng một hồi lâu mới mơ hồ nói: “Về Kim Xà, hình như còn một địa phương…”

Cuối mùa thu ở Hongkong, phảng phất có một loại sức quyến rũ đặc biệt đến từ đô thị phồn hoa, những con đường, quán xá đông chật du khách.

Trên máy bay, không khí cực độ áp lực làm người ta thở cũng cảm thấy khó khăn. Các thành viên của tiểu đội “Mũi đao nhọn” ngồi nghiêm chỉnh, yên lặng, mà ngay cả Lăng Vân cũng nổi lên cảm giác bão táp trong lòng.

Cố Vệ Quốc đưa tay làm cái thủ thế, tường gỗ cách âm chậm rãi dâng lên. Ông vắn cổ tay áo, nhìn Hongkong càng lúc càng xa dưới chân, đột nhiên nói: “Con trở về thì chuẩn bị tiếp nhận BOF đi, văn bản chính thức của cấp trên chắc đến rồi đấy.”

“Năm đó, khi anh ấy đi Nam Phi, rốt cuộc bố đã nói những gì với anh ấy?” Cố Viêm tựa như một lão hổ nổi điên, lại đang cực lực áp chế, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện. “Hành tung cùng thế lực đằng sau Stephen, bố đã sớm tra được rồi đúng không?”

“Cái công ty giải trí kia, con phải xử lý xong trong thời gian ngắn nhất.” Cố Vệ Quốc quay đầu nhìn anh, tiếp tục nói; “Nếu con không tính toán xử lý nó, vậy thì để nhân viên chuyên nghiệp của căn cứ tiếp nhận. Khi con đang tại chức, bố không hi vọng quân nhân của BOF gặp phải bất cứ khả năng xuất hiện nguy hiểm nào.”

Cố Viêm trầm mặc, lạnh như băng mà nhìn Cố Vệ Quốc, lửa giận dâng cao làm không gian nhỏ hẹp càng thêm áp lực.

“Nghe nói, gần đây con đi lại rất gần với một sinh viên?” Cố Vệ Quốc tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn con trai giống hệt mình đang ngồi đối diện, tầm mắt lộ ra sự sắc bén: “Là cháu ngoại của Triển tham mưu phải không?’

Cố Viêm “Phanh” một cước đá cabin, mãnh liệt đứng dậy, nắm chặt tay đến mức phát ra tiếng, gầm nhẹ: “Bố điều tra con?”

“Lão tử không điều tra mày!” Cố Vệ Quốc cũng đá cabin, chỉ vào đầu Cố Viêm, rống trở về: “Con mẹ nó, lão tử là bố mày!”

Lăng Vân cùng các thành viên tiểu đội “Mũi đao nhọn” rõ ràng cảm nhận được máy bay vang lên mấy tiếng “Bang bang phanh” kịch liệt. Mọi người đều yên lặng không nói gì, hai bố con tham mưu đã rất lâu không có như vậy.

“Lão tử nói cho mày biết, Cố Viêm!” Mặt Cố Vệ Quốc tức giận đến đỏ bừng, dùng đầu ngón tay trạc hình Đường Viễn trên màn hình, quát: “Đừng cho là cái gì bố cũng không biết! Lăn lộn bao năm trong bộ đội, chuyện này lão tử biết rất rõ ràng! Thằng nhóc này là ai? Cháu trai của Triển Viễn Kiếm! Mày là ai? Con trai của tao, Cố Vệ Quốc! Bố nói cho mày biết, con mẹ nó, trong đầu mày dám có ý nghĩ gì, lão tử sẽ đập chết mày trước!”

“Giết đi! Đập đi!” Cố Viêm cùng Cố Vệ Quốc như hai lão hổ nổi điên, anh trực tiếp cầm khẩu súng Cố Vệ Quốc đang nắm trên tay, dí lên trên trán, rống trả: “Con mẹ nó, từ mười tuổi con đã đáng chết!”

Toàn bộ thân thể Cố Vệ Quốc run lên, giống như trong nháy mắt bị nắm chắc nhược điểm trí mạng, ông trầm mặc mà nhìn Cố Viêm. Cabin tĩnh đến độ châm rơi cũng có thể nghe.

Vì dẫn dụ Stephen và thế lực gián điệp bên trong quân đội, ông đã dùng con trai nhỏ tuổi của mình làm mồi, để đặc công xuất sắc nhất căn cứ lâm vào tuyệt cảnh…. Đây là bố cục chiến lược tối oan lòng cả đời của Cố Vệ Quốc, nhưng ông lại chưa từng hối hận qua.

Thiên chức quân nhân, lựa chọn giữa gia đình và Tổ quốc, mặc kệ là chọn ai đi thực hiện nhiệm vụ, vô luận là ai trong nhiệm vụ hi sinh…. Cố Vệ Quốc vĩnh viễn chỉ dùng khuôn mặt lạnh lùng kia, tiếp tục đứng ở trên đài chỉ huy của BOF, hạ một mệnh lệnh lại một mệnh lệnh quân sự.

Rất nhiều thời điểm, thân ở địa vị cao, bọn họ phải gánh chịu thống khổ đồng dạng với cấp bậc luyện ngục.

Bởi vì những người khác có thể đau đớn, có thể ngã xuống, nhưng bọn họ lại không thể. Người khác có thể nghỉ ngơi, có thể oán giận, nhưng bọn họ lại không thể. Người khác có thể có cảm tính, có thể thương hại, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể.

Người lãnh đạo cường đại, vĩnh viễn đều phải đưa ra những lựa chọn chính xác nhất, có lợi nhất đối với chiến cuộc.

Qua thật lâu, Cố Vệ Quốc đột nhiên nhắm mắt lại, tựa thật mạnh vào lưng ghế ngồi, nháy mắt giống như đã già nua mười mấy tuổi, ông ấn huyệt thái dương, cổ họng nghẹn lại: “Tiểu Viêm, bố xin lỗi con!”

Trái tim Cố Viêm đau đớn, giống như lửa giận trong người đột nhiên bị chặn lại, không có chỗ phát tiết, đến mức làm anh khó chịu.

“Con là một đứa trẻ biết tri ân, báo đáp. Một đứa trẻ tốt!” Cố Vệ Quốc bất đắc dĩ mà cười nhẹ, chỉa chỉa chính mình nói: “Con không hành động sai. Nhiều năm trôi qua, bố vẫn biết trong lòng con có khúc mắc.”

Dừng một chút, Cố Vệ Quốc thở dài, nói: “Là Sói con phải không?”

Cố Viêm không nói tiếng nào, một lần nữa ngồi xuống, nhìn Đường Viễn trên màn hình.

“Sói con a…” Cố Vệ Quốc giống như hồi tưởng lại tình cảnh năm đó, khi ông đem Tuyết Lang đang đứng bên cạnh một thùng rác ở nước Mỹ trở về Lầu một. Ông nhìn Đường Viễn trên màn hình, gật đầu khen, lời nói tràn đầy khẳng định, thậm chí ẩn ẩn cảm giác tự hào: “Cậu nhóc đó chính là đặc công trẻ tuổi ưu tú nhất trong những năm qua của BOF.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Lang, nó mới chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi mà thôi.” Cố Vệ Quốc khoa tay múa chân nói: “Gầy nhom, lúc ấy nó đang đứng ở cạnh thùng rác tìm kiếm đồ ăn có thể lấp đầy bụng nhưng hai mắt đen láy rất có thần, vô cùng hấp dẫn người khác, giống như một đầu sói. Dù rất nghèo túng, nhưng trong mắt nó vẫn toát ra một loại thiên tính cao ngạo.”

“Thuỳ vị Hà quảng? Nhất vi hàng chi. Thuỳ vị Tống viễn? Xí dư vọng chi.” Cố Vệ Quốc lắc lắc đầu, nói: “Vật duy nhất lưu giữ trên người Tuyết Lang là một tấm giấy Tuyên Thành, bốn câu thơ viết bằng bút lông rất đẹp mắt, bố nguyên bản tính toán thu dưỡng nó…”

Vẻ mặt Cố Viêm vẫn xị ra, Cố Vệ Quốc khoát tay, cố ý nghiêm mặt nói: “Biểu tình gì đây?” Dứt lời, ông chỉa chỉa cốc nước bên cạnh. Cố Viêm biết lão gia tử tính toán nói gì đó, anh nhíu mày, rót nước ấm cho Cố Vệ Quốc.

“Sau đó bố cho người điều tra thân thế nó.” Cố Vệ Quốc cầm cốc nước trong tay, nói: “Là một đứa trẻ người Trung Quốc, từng được một đôi vợ chồng Mỹ thu dưỡng. Sau đó, vì người chồng chết bất đắc kì tử, thằng nhóc bị đám bà con thân thích của họ vứt bỏ trong cuộc chiến cướp đoạt tài sản gia tộc.

Cố Viêm theo bản năng liền nhớ đến Đường Viễn, trong lòng có loại khổ sở, phẫn nộ không nói lên lời.

“Khi tiếp nhận nhiệm vụ đi Nam Phi, Tuyết Lang đã truyền một đoạn tin tức cho bố.” Cố Vệ Quốc quay đầu nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, qua thật lâu đột nhiên nói sang chuyện khác: “Hành trình đi Hongkong lần này con cũng tra được phải không? Stephen hoặc là nói gia tộc Vincent, thế lực sau lưng của bọn họ.”

“Nước R!” Cố Viêm buông ra nắm tay xiết chặt, trên mặt không có biểu tình gì: “Nhằm vào kĩ thuật cùng thí nghiệm thân thể, nếu chúng dám tính toán khơi mào chiến tranh, khi con phụ trách BOF sẽ tuyệt đối không nương tay!”

Cố Vệ Quốc gật gật đầu, nói: “Bạch Siêu có quyền hành rất lớn ở cảng, đây vẫn luôn là khối xương khó gặm. Quân bộ vẫn đang băn khoăn chưa quyết có nên tiếp xúc hay không?” Uống một hớp, ông tiếp tục nói: “Bất quá, Bạch Siêu đã hướng bố truyền đạt ý ám chỉ là cái gì cũng không biết, ít nhất từ chuyện này xem ra thì ông ta đúng là một lão cáo già khó xơi!”

Từ trong lỗ mũi Cố Viêm phát ra một tiếng hừ lạnh.

“Năm đó, Tuyết Lang truyền một tin tức rất đơn giản cho bố.” Cố Vệ Quốc buông cái cốc, dùng ngón tay gõ thành ghế, thong thả nói: “Thằng bé đề nghị bố điều tra đặc công cư trú ở nước ngoài, nhất là nước R.”

Cố Viêm sửng sốt, bật thốt lên: “Anh ấy biết tình huống của thân thể mình sao?”

“Không!” Cố Vệ Quốc nhíu mày, lắc lắc đầu, chỉ vào đầu của mình, nói: “Trí nhớ đã giảm xuống nghiêm trọng, các chỉ tiêu của thân thể giao động ở biên độ cực lớn. Nghiêm trọng nhất là, hôm trước nó làm, nói cái gì, hôm sau sẽ hoàn toàn nhớ nhầm hoặc quên hết cả. Về phần tin tức kia, hẳn là thời điểm nó bình thường viết sẵn.”

Nhìn vẻ mặt Cố Viêm rõ ràng không tin, Cố Vệ Quốc sờ sờ túi áo, lấy ra một điếu thuốc: “Không tin? Trước khi Tuyết Lang nhận nhiệm vụ đi Nam Phi, bố đã từng gọi nó đến thư phòng nói chuyện.”

“… Trước khi Sói con đi Nam Phi, cậu ấy đã từng bị lão gia tử gọi đến thư phòng Nhà cũ nói chuyện một buổi chiều. Bọn anh cũng không biết cậu ấy cùng lão gia tử nói những gì, nhưng anh vẫn cảm thấy, Sói con thực sự hiểu biết mục đích thực sự của hành trình đi Nam Phi … Cũng có khả năng, khi cậu ấy trở lại Lầu một đã đem lần nói chuyện đó quên hết, trí nhớ của cậu ấy lúc đó đã không thật ổn định…”

Cố Viêm nhớ đến lời của Hướng Đông giống như lời bố nói, lại nhớ đến phản ứng kịch liệt của Đường Viễn ở nghĩa trang. Anh nhíu mày nhìn Cố Vệ Quốc, nhếch môi nói: “Bố, có thật là Tuyết Lang hoàn toàn không biết tình huống của cơ thể mình?”

Cố Vệ Quốc liếc anh một cái, phun ra một vòng khói, nhớ lại tình cảnh năm đó.

“Tuyết Lang, năm nay 25 tuổi đúng không?” Cố Vệ Quốc hé ra bộ mặt than, đầu cũng chưa nâng, nói: “Từ năm 10 tuổi đến 25 tuổi, cháu có hối hận lựa chọn năm đó không?”

Tuyết Lang mặc trang phục tập huấn, đứng dậy kính chào theo nghi thức quân đội, thanh âm trầm ổn mà hữu lực: “Không, chưa từng hối hận qua!”

“Vậy là tốt rồi!” Cố Vệ Quốc cười nhẹ, lấy bút máy chỉ chỉ trên bàn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đồng chí Tuyết Lang, nếu cháu là chú, cháu sẽ tuyển ai nhận nhiệm vụ này?” Nói xong, ông đem tờ giấy đưa cho Tuyết Lang.

Tuyết Lang tiếp nhận, nhìn chăm chú rồi trầm mặc thật lâu. Sau đó hắn hướng Cố Vệ Quốc chào theo nghi thức quân đội, cầm lấy một cái bút máy trong ống đựng bút, viết tên của mình vào tờ giấy thành viên nhiệm vụ.

“Chỉ có mình cháu?” Cố Vệ Quốc nhíu mày, nói: “Nhiệm vụ lần này rất gian khổ, đặc công kĩ thuật Lầu hai, chuyên viên đặc biệt Lầu ba, còn có quân y Lầu bốn ắt không thể thiếu, cháu muốn tuyển ai hợp tác?”

“Không, nhiệm vụ lần này, cháu có thể tự mình hoàn thành.” Tuyết Lang nghiêm nghị, chào theo nghi thức quân đội, cố chấp mà lớn tiếng lặp lại: “Thỉnh thủ trưởng cho phép!”

Nháy mắt, hốc mắt Cố Vệ Quốc đột nhiên cay xè, ông cố tỏ ra lãnh tĩnh, thu hồi tờ giấy, chậm rãi nói: “Nhóc con, cháu không là…”

“Cám ơn chú đã mang cháu về Trung Quốc!” Cánh tay Tuyết Lang vẫn chưa buông xuống, giữ nguyên tư thế cúi chào, trong ánh mắt lộ ra một sắc thái không nói lên lời. Hắn mấp máy môi, nhìn cửa sổ phía sau Cố Vệ Quốc, nói: “Chú Cố! Những năm gần đây cháu đã dung nhập vào nơi này. Các anh chị em trong căn cứ, tuy rằng cháu không quá hòa hợp với họ, nhưng khoảng thời gian qua bọn họ tận lực ẩn nhẫn cùng quan tâm lo lắng cho cháu. Cháu đều nhìn thấy!”

Tuyết Lang dừng một chút, thật giống như cái gì cũng biết, mà lại cái gì cũng đều không rõ lắm.

Hắn ôm lấy khóe môi, từng chữ không ngừng mà nói: “Chú Cố! Cháu luôn nhớ kĩ lời chú đã nói ‘Ở chỗ này, chính là những quân nhân trung với nước hiếu với dân, vì nước quên thân vì dân phục vụ, tùy thời đều có khả năng hi sinh’, tính tình chú, cháu luôn hiểu rõ.”

“Cháu tình nguyện chết trận cũng sẽ không nằm trên giường bệnh ở căn cứ tiểu đảo. Nếu không, anh Vân, Hướng Đông còn có Du Hồng, bọn họ khẳng định đều đau đớn, khó chịu .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.