Trùng Sinh Thiên Tuyết

Chương 42: Chương 42




Thiên Tuyết quay lại nhìn Jack, nhe răng trợn mắt, trách hắn làm hỏng việc của cô. Thật là! Khó lắm mới có dịp chơi đùa.

‘Thiên tiểu thư’ là ý gì a? Chẳng lẽ người này không phải tiểu thư Catherine? Trong long mọi người đều có chung một ý nghĩ.

“Gâu… gâu…”

Lacy bị Diệp Thành nắm cổ nhấc lên rất không cam lòng kêu mấy tiếng. Chủ nhân người ở đâu? Mau đến cứu em!

Diệp Thành đáng lí chỉ thấy lạ. Chó đeo vòng cổ cao cấp sao? Thật không ngờ nó dữ như vậy, mới chạm một chút liền la lối um trời.

“Này, anh đang làm cái gì vậy?” Thiên Tuyết nhìn Lacy như vậy liền bất bình. Vươn tay cướp nó lại.

“Không sao chứ?” Thiên Tuyết vuốt vuốt bộ lông của Lacy hỏi. nắm như vậy chắn chắn rất đau!

“Có cần phải dữ như vậy hay không? Đại ca anh xem cô ta! Không biết lí lẽ!” Diệp Thành hắn ghét nhất loại phụ nữ dám nói năng lớn tiếng như vậy trước mặt hắn. Vươn tay lên muốn tặng cho cô một cái tát. Để cô nhớ kĩ. Phụ nữ chỉ có thể vĩnh viễn đều nằm dưới thân đàn ông. Ngoài ra thì cái gì cũng không thể làm!

Chỉ là cánh tay của hắn lại dừng lại trên không trung, không tin trừng mắt thật to nhìn Lãnh Ngạo. Lại bị Lãnh Ngạo đấm một cái vào mặt. Lùi lại phía sau đến mấy bước.

“Đại ca, anh…” Diệp Thành thật sự ngạc nhiên, đây không phải là lần đầu tiên hắn bị đánh. Cho nên không có cái gì lạ hết. Nhưng mà lần này đại ca lại vì phụ nữ mà đánh hắn?

“Biết điều một chút!” Lãnh Ngạo lạnh lùng thu hồi bộ dạng của mình, xoay lưng đi.

“…Tôi…anh…” Thiên Tuyết không ngờ mình lại khiến hai người đó đánh nhau, nhất thời cảm thấy áy náy. Nhưng mà bây giờ đến hỏi thăm có hay không hắn sẽ ra tay cào cấu cô một trận?

Sự thật khác với suy nghĩ của cô, Diệp Thành dùng tay lau máu ở khóe môi, cười cười khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ nhìn cô hỏi:

“Cô tên gì?”

“Thiên… Tuyết…” Thiên Tuyết nhìn hắn bị đánh mà dường như tâm trạng rất tốt liền thở dài. May mắn thần kinh hắn có vấn đề, nếu không người chết là cô rồi!

“A…Thiên Tuyết…đại ca đang đợi cô, không đi sao?” Diệp Thành giống như không có chuyện gì nói. Lần này hay rồi, có chuyện kể cho đám đàn em cùng bọn người lãnh đạo Ám Dạ a. Có thể thu một chút lệ phí, sẵn tiện dụ bọn họ đến để đại ca xử lí hết. Đến lúc đó hắn còn sợ cực nhọc trong tổ chức sao? Nhất là cái cậy có thể dựa Thiên Tuyết này…

“Không cần, tôi có thể tự về được…Anh đi nói với Ngạo một tiếng giúp tôi. Tạm biệt!” Thiên Tuyết chỉ có ý định muốn chạy đi, nơi vũ lực như thế này cô không có chỗ đứng a.

Ngạo! Cô ta nói là Ngạo! Diệp Thành trong đầu nổ một cái, giống như bị điều khiển đi đến chiếc Bugatti Veyron Super Sport, mở cửa, khởi động xe.

“..Tuyết Nhi đâu?” lãnh Ngạo nhìn bộ mặt khùng điên của Diệp Thành hỏi.

“Thiên Tuyết…cô ta đi rồi, cô ta nói có thể tự bắt xe về nhà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.