Trường Sinh Giới

Chương 248: Chương 248: Tiêu Thần VS Thánh Nữ






Trong Hoàng gia lâm viên này cung điện rường cột chạm trổ, xanh vàng rực rỡ. Đủ các loại hồ, suối, đình, đài, điện, rừng, hành lang, cầu, hiên tề tụ, cảnh sắc xinh đẹp lạ thường.

Trong một tòa vũ điện, một thân bạch y thắng tuyết (áo trắng hơn tuyết - Cid) Triệu Lâm Nhi như trăng sáng xuất trần động lòng người, trên mặt đang mỉm cười, lẳng lặng nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần lộ ra thần sắc nghi hoặc, khó hiểu hỏi: "Thánh nữ ngươi đang nói gì thế?"

Triệu Lâm Nhi chân bước thoăn thoắt, ống quần trắng nõn như ngọc thạch trên mặt đất nhẹ nhàng di chuyển, như là một dải lụa trắng di động, tuyệt đại dung nhan nhoẻn nụ cười nhẹ nhàng nói:"Ta gọi tên chính thức của ngươi, ngươi chẳng lẽ nghe không hiểu?"

"Ta không rõ, nếu như ta không nghe lầm, thánh nữ mới vừa rồi là gọi Tiêu Thần? Ta cùng với hắn từng quyết đấu qua, từng gặp qua. Còn về hình dáng bên ngoài, chúng ta hai người sắc mặt khác biệt rất lớn nha. Thánh nữ điện hạ không nên nhận lầm mới đúng. Chẳng lẽ điện hạ rất nhớ Tiêu Thần sao? Chẳng lẽ trên người chúng ta có cái gì đó giống nhau? Vậy thật sự là rất vinh hạnh rồi, có thể được Thái Dương giáo Thánh nữ tưởng nhớ, làm cho ta như cây tắm trong gió, trong lòng bay bổng a."

Tiêu Thần rất bình tĩnh, mang theo một tia trêu chọc, hắn cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận thân phận, có lẽ đối phương chỉ là hoài nghi mà thôi, đang ở thử dò xét hắn đây.

"Hừ "

Triệu Lâm Nhi khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn. Trong quá khứ tại Nhân gian thân là Hoàng gia thiên nữ, bây giờ tại Trường Sinh giới là Thái Dương giáo Thánh nữ, ngày thường làm gì có người có dũng khí trêu chọc nàng. Nhưng mà nàng cũng không có tức giận, cười tủm tỉm nói: "Ngươi thật đúng là cẩn thận, nhưng sớm đã lộ ra nhiều chỗ sơ hở, lấy thân phận Tiêu Thệ Thủy hoành không xuất thế, đã có rất nhiều người hoài nghi qua. Đương nhiên, ta cũng không phải hoài nghi, ta xác thực biết ngươi là Tiêu Thần."

"Tốt lắm, thánh nữ điện hạ cao quý ngài không ngại đã đem ta coi như Tiêu Thần. Ta rất thích thú được lấy thân phận một người đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng nàng để cùng nàng gặp gỡ, oh, phải nói là tán gẫu."

Lấy công thay thủ, Tiêu Thần tươi cười làm cho Triệu Lâm Nhi cảm giác rất khó chịu, nàng vươn đầu ngón tay búp măng ngọc ngà, suối tóc đen dài tản mát hắc quang, bỗng dưng xoay người lại. Quang mang trong suốt lóe ra từ đôi mắt to chớp một cái nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, nói:"Tiêu Thần ngươi dám như thế cùng ta nói chuyện, sẽ không sợ khó có thể đi ra khỏi gian đại điện sao?"

Tiêu Thần buông lỏng bàn tay. Nói:"Ngươi không nên coi ta như Tiêu Thần. Cũng không có cách nào, nếu như Thánh nữ thích Tiêu Thần mà đem ta lưu lại, ta rất vui lòng phối hợp." Nói tới đây, hắn bước nhanh về phía trước hai bước. Cùng Triệu Lâm Nhi khoảng cách mặt đối mặt chưa tới một thước.

Có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng. Đó là mùi thơm cơ thể của xử nữ. Không phải phấn hương thế tục. Tiêu Thần hít một hơi thật sâu. Nói: "Thơm quá a."

"Ngươi ngoại trừ bộ dáng lãnh huyết ghê tởm ra, lại còn tục sắc như vầy. Hừ." Triệu Lâm Nhi hừ lạnh nhưng không lui lại chút nào. Đôi mắt trong trẻo vô bờ.

"Thánh nữ, ngươi đang nói cái gì?" Tiêu Thần chỉ vào chậu hoa bên cạnh, trên đó có cánh hoa trong suốt chính là hoa anh lan. Nói:"Ngươi không cảm thấy này bồn anh lan thấm lòng người này sao? Danh hoa như thế thật sự là thơm mát vô cùng a." Vừa nói hắn liền dùng sức hít một hơi. Nói: "Thơm quá!"

Thấy thế nào hắn cũng không giống như là ngửi mùi hoa. Triệu Lâm Nhi rốt cục bị làm cho lui hai bước. Nói:"Tiêu Thần ngươi lại làm như thế thật chẳng có hứng thú gì. Ta quả thật đã nhận ra ngươi rồi. Tính chất cùng thói quen của một người rất không dễ dàng thay đổi. Nhất là ta bây giờ là Thái Dương giáo Thánh nữ. Thần thông của ta là xem thần. Có thể thấy rõ bản chất của ngươi. Bất quá ngươi đã bây giờ không muốn thừa nhận. Ta cũng không ép. Gọi ngươi là Tiêu Thệ Thủy cũng được."

"Tùy theo ngươi thôi." Tiêu Thần thần thái ung dung. Ngồi ở chiếc bàn bằng gỗ tử đàn cổ phác. Nâng chung trà lên uống.

"Đó là của ta!" Triệu Lâm Nhi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.

"Ta làm sao biết là của ngươi. Ta còn tưởng rằng ngươi sớm thay ta châm trà. Khách nhân tới cũng không chuẩn bị cho tốt sao ? (Khách tới nhà không gà cũng vịt - Cid) bất quá may mắn không phải là của một gã kỵ sĩ nào đó uống qua" Tiêu Thần buông chén trà xuống. Nói:"Xin hỏi Thánh nữ tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?"

"Không có gì, ôn chuyện mà thôi. Ngươi và ta cũng là đến từ nhân gian giới, quan tâm lẫn nhau mới đúng." Triệu Lâm Nhi ngồi ở bên bàn trà gỗ tử đàn. Chiếc quần trắng như tuyết buông xuống chấm đất vừa vặn để lộ một đường cong mờ ảo tràn đầy vẻ yểu điệu dịu dàng mà lại rực rỡ tuyệt trần. (Tả sắc dở lắm, tớ sợ văn tớ làm mất cái hay của tác giả - Cid)

Giúp đỡ lẫn nhau? Lúc đầu tại Long Đảo Tiêu Thần cũng từng nói qua y như vậy. Nhưng lại suýt nữa bị Triệu Lâm Nhi giết chết. Dù rằng do Lan Nặc nhúng tay vào làm cho hai người đình chỉ đối địch, nhưng bây giờ nghe được Triệu Lâm Nhi nói như vậy, Tiêu Thần lại có cảm giác là lạ.

"Ta chính là muốn cùng Thánh nữ giúp đỡ lẫn nhau đến già, hắc hắc, cũng không biết Thánh Dương giáo có điều cho phép Thánh nữ kết hôn không ?" Tiêu Thần vẫn một bộ dáng không quan tâm gì cả, thế nào cũng được mà không thừa nhận thân phận chính mình.

Triệu Lâm Nhi cũng không có tức giận, nhướng mắt, khiêu khích nhìn hắn nói:"Ngươi dám lấy sao? Nếu như không sợ Thái Dương Kỵ Sĩ đoàn truy diệt, ngươi tới thử xem xem? Nếu như không sợ vài đại giáo chủ áp dụng phán xét hủy diệt đối với ngươi, ngươi tới thử xem xem? Nếu như không sợ Giáo hoàng tức giận, giết ngươi tới hình thần câu diệt, ngươi tới thử xem xem?"

Đôi mắt trong veo như ngọc, Triệu Lâm Nhi phong tư tuyệt thế, nhưng là giờ phút này lại có chút điệu bộ phóng túng, khiêu khích nhìn Tiêu Thần, cười chế nhạo nói:"Như thế, ngươi còn dám thử xem sao?"

"Không nên chọc ta." Nói tới đây, Tiêu Thần đứng dậy, tới gần sát Triệu Lâm Nhi, chóp mũi cùng chóp mũi nàng cách xa nhau bất quá một phân, chăm chú nói:"Nhưng ta là một nam nhân nguy hiểm."

Đã có thể cảm giác được hô hấp của đối phương, Triệu Lâm Nhi mặc dù nếu không một bực như nhau thì cũng là một nữ tử, một tay đẩy Tiêu Thần ra, nói:"Nguy hiểm sao, không cảm giác được, trước mặt Thái Dương giáo, ngươi ngay cả so với đứa trẻ yếu ớt cũng còn kém. Ha hả …." Nàng nhẹ nở nụ cười, trào phúng nói:"Chờ ngươi có thể làm cho Giáo hoàng coi trọng, lúc đó hãy đề cập "

Tiêu Thần trở về chỗ cũ, tâm trạng chán ngán thưởng thức trà, không hề ... nói thêm gì nữa.

"Ta tìm ngươi đến, chủ yếu là ôn chuyện, ta hy vọng nếu ngươi không ra tay giúp Ân Oánh, vậy không bằng đến giúp ta đi. Quá khứ chúng ta mặc dù xảy ra rất nhiều không thoải mái, nhưng ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Đó đều là ân oán Nhân gian, chúng ta nếu đã đi tới Trường Sinh giới, khiến cho chuyện cũ theo gió mà bay đi. Đây cũng là chuyện Lan Nặc tỷ tỷ hy vọng chứng kiến."

"Ngươi có cải trang đến mấy đi nữa thì cũng vô nghĩa, người sáng suốt khẳng định đều có hoài nghi rồi." Triệu Lâm Nhi nhìn hắn một chút, nói: "Được rồi, nói cho ngươi một tin tức phấn chấn, Thái Dương giáo có một chí bảo tên là Thiên Nhai Chỉ Xích. Có thể quán thông không gian, làm cho khoảng cách ngàn vạn lần hóa thành vài bước.

Từ Trường Sinh giới quay về Nhân gian, chính là cao thủ trường sinh cảnh giới cũng không dám thử. Nhưng chỉ cần có chí bảo này, cũng không có bất cứ nguy hiểm gì, chúng ta có thể trở về Nhân gian. Đây là nguyên nhân chính yếu ta tìm ngươi đến. Chúng ta đến từ cùng một chỗ, ta nghĩ chúng ta nhất định có đồng dạng tư hương (cùng nhớ quê - Cid). Lại đây giúp ta đi, chúng ta cùng nhau tìm chí bảo kia"

Về nhà. Trở về cố hương!

Đây là mục tiêu mà Tiêu Thần phấn đấu, là động lực khiến hắn bắt buộc chính mình không ngừng đau khổ tu luyện. Đột nhiên nghe nói có một cái đường tắt như vậy, hắn không khỏi lộ ra một vẻ kích động, cha mẹ, còn có cô gái ấy, có hay không có thể nhìn thấy lần nữa đây?

Không biết Triệu Lâm Nhi như thế nào trở thành Thái Dương giáo Thánh nữ. Nhưng là nàng có lẽ chính là vì mục đích này mới cố gắng leo lên địa vị Thánh nữ?

Tiêu Thần mặc dù che dấu tốt lắm, nhưng là sắc mặt có một tia biến hóa đã bị Triệu Lâm Nhi bắt gặp rồi. Đôi mắt đẹp của nàng nhất thời bắn ra thần quang, tức giận nói: "Quả thật là tên hỗn đản nhà ngươi. Dĩ nhiên bộ dáng già hơn này, giả bộ đến bây giờ!"

Nữ nhân tuyệt đẹp nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói:"Tiêu Thần à Tiêu Thần, mạng của ngươi ghê gớm thật. Trải qua ba năm, tu vi dĩ nhiên tinh tiến đến mức này!"

Tiêu Thần chợt hiểu , thầm mắng một tiếng, Shlt! Bị con đàn bà này lừa, nguyên lai nàng một mực thử dò xét. Quả nhiên tâm cơ thâm trầm, đủ thâm trầm a.

"Triệu cô nương. Ngươi dám lừa ta?!" Tiêu Thần tức giận không thôi.

Triệu Lâm Nhi đồng dạng rất tức giận, khiêu khích nói:"Như thế nào, ngươi cắn ta sao? Ta chính là lừa ngươi đấy, ngươi có thể như thế nào? Đồ hỗn đản ghê tởm nhà ngươi, nếu không phải tại ngươi thì làm sao ta lại rơi vào Trường Sinh giới này chứ? Rời xa người nhà cùng bằng hữu chứ? Ta mỗi ngày cũng đang suy nghĩ, nếu như bắt được ngươi thì thật tốt, mỗi ngày giẫm đạp lên người ngươi vài chục cái mới hả giận (nguyên văn có mười mấy cái thôi, nhưng tăng lên mấy chục cho nó "hoành tráng" - Cid)

"Triệu cô nương!" Tiêu Thần lập tức đứng lên.

"

Ngươi ...tên hỗn đản ghê tởm!" Triệu Lâm Nhi cũng đứng lên, từ trước nàng là công chúa, bây giờ nàng là Thánh nữ, " Cô nương " Hai chữ chính là không xứng với nàng, quá khứ bị Tiêu Thần làm liên lụy tiến vào Trường Sinh giới, bây giờ bị hắn xưng hô như vậy. Làm cho Triệu Lâm Nhi hận không thể dùng sức dẫm đạp lên mặt tên ghê tởm này mấy cái.

Hai người đều tức giận trừng mắt nhìn đối phương.

Bỗng nhiên Tiêu Thần nở nụ cười, rồi sau đó thoải mái ngồi trở lại chỗ ngồi. Triệu Lâm Nhi hẳn là không muốn cùng hắn động thủ mới đúng, nếu không làm sao dám một mình cùng hắn gặp lại chứ.

"Triệu cô nương ngươi muốn gạt ta tới nơi này xác nhận thân phận sao?"

Chứng kiến Tiêu Thần đột nhiên trở nên dễ dàng tự nhiên, không hề phẫn nộ nữa , thành một bộ dáng bất cần, Triệu Lâm Nhi nghiến răng nghiến lợi, nói:"Đúng thì như thế nào, ta nhân tiện là muốn đem ngươi lừa gạt tới bắt lại, sau này đem ngươi đặt ở trước bậc thang chỗ, mỗi lần ra vào cũng giẫm ngươi vài cái."

“Ngươi thật đúng là ác độc" Tiêu Thần không có hảo ý nở nụ cười, nói:"Bất quá có chút khó khăn hả, ngươi bảo mọi người rút lui, bây giờ tự thân có chút khó bảo toàn hả."

Triệu Lâm nhi khinh thường nhìn hắn một chút, nói:"Bên ngoài có Thái Dương kỵ sĩ thủ hộ, ngươi có chắp cánh cũng khó thoát, ngươi dám đối với ta bất lợi sao? Xem ngươi làm sao đây”

"Ta phục nhuyễn không phục ngạnh. (ý là mềm mỏng thì nghe theo, còn nói cứng thì không - Cid)" Nói tới đây, Tiêu Thần đứng lên, ra tay nhanh như chớp.

Triệu Lâm Nhi biến sắc, nghĩ muốn muốn gào lên, nhưng lại nhịn xuống được, chỉ vung những ngón tay búp măng xuất ra những chùm sáng rực rỡ lạnh lẽo, cùng Tiêu Thần động thủ.

Hai người đều dùng chiêu thức khéo léo, rất nhanh công kích tới, lực lượng bị khống chế vừa đúng, không có tổn hại hủy bất cứ gì, như là lưỡng đạo quang ảnh một bực dây dưa.

Dù rằng Triệu Lâm Nhi bốn năm nay tu hành rất tự tin, nhưng là đối với Tiêu Thần sau khi nàng biết đúng là vẫn còn có chênh lệch.

Tiêu Thần đem Vô Úy Sư Tử ấn, Bất Động Minh Vương ấn, Viên Mãn Bảo Bình ấn ngưng kết trong lòng bàn tay. Mặc dù không có năng lượng ba động kinh khủng xuất ra ngoài, nhưng là uy lực cũng không có giảm đi bao nhiêu.

Chiến đấu trong chốc lát, nhân tiện làm cho Triệu Lâm Nhi thối lui đến một góc. Sau đó từ những đạo quang mang thò ra long trảo hình bàn tay khổng lồ, đem Triệu Lâm nhi bắt được, nắm gọn trong tay. Tiêu Thần nắm chặt ngay phần eo thon nhỏ của nàng.

"Buông tay!"

"Không buông!"

Triệu Lâm Nhi muốn công kích Tiêu Thần, nhưng từ bên hông truyền đến một cổ thần lực, nhất thời làm cho nàng cả người tê dại, khó có thể triển khai phản kích.

"Ngươi mau buông tay!"

"Dựa vào cái gì a?"

Tiêu Thần như là giữ chiến lợi phẩm ôm chặt lấy Triệu Lâm Nhi không có chút ý tứ nào buông tay ra.

Loại tư thái này, làm cho Triệu Lâm Nhi xấu hổ phẫn nộ nghĩ muốn cắn lổ tai hắn một cái.

"Ngươi dám khinh nhờn Thái Dương giáo Thánh nữ, nếu ta kêu lên thì đám kỵ sĩ bên ngoài sẽ đem ngươi phân thây"

Nghe nói những lời này, Tiêu Thần không hề sợ hãi. Ngược lại càng làm càn mà ôm quanh người nàng rồi ngồi vào trên ghế. Hai người có thể nói thân mật tiếp xúc cùng nhau. Cảm nhận được sự mềm mại cùng mùi hương thơm ngát, Tiêu Thần dửng dưng nói:"Vậy ngươi nhân tiện hô bọn họ vào đi."

"Ngươi. Ta sẽ giết ngươi!" Triệu Lâm Nhi cố gắng dời thân hình, thoát khỏi Tiêu Thần, nhưng là cả người vô lực, không thể di chuyển mảy may.

Tiêu Thần vuốt mái tóc rối bời của nàng, rồi sau đó bên tai nàng nhẹ nhàng thổi một hơi, nói: "Được rồi, nếu muốn giết ta thì gọi bọn kỵ sĩ tiến vào. Nhằm ta mà động thủ đi, để cho bọn họ xem một chút hình tượng Thánh nữ trong sạch, cư nhiên nằm giữa lòng một nam nhân nguy hiểm đây"

"Ngươi."

"Gào đi"

"Ngươi tên hỗn đản này." Triệu Lâm Nhi phi thường tức giận, không phải tức người khác. Mà là tức chính mình, tại sao lại cố gắng mời chào người này chứ, tốt hơn hết là trực tiếp giết chết luôn đi.

Tiêu Thần biết chỉ vừa phải thôi. Nếu như còn vô lễ bức thêm, nói không chừng Triệu Lâm Nhi tức giận làm ra chuyện tình không lường được.

Hắn tin tưởng Triệu Lâm Nhi hẳn là sẽ không trở mặt, nếu không sẽ không một mình cùng nhau gặp mặt. Triệu Lâm Nhi đứng lên, rất nhanh sửa sang lại quần áo, lùi tới cửa, rồi sau đó khẽ kêu: "Người đâu!"

Trong phút chốc, mười mấy đạo thân ảnh hiện ra trong đại điện, ở giữa là hai lão nhân. Bởi vì mọi người biết Tiêu Thệ Thủy rất cường đại cùng đáng sợ, trong lớp thanh niên, trừ người mạnh nhất tông giáo, người khác sợ rằng không cách nào bắt được.

"Thánh nữ làm sao vậy?"

Đám thanh niên kỵ sĩ cũng rất hăng hái, nhất là đối mặt một người khuynh thành khuynh quốc như vậy. Dung mạo tuyệt thế thánh nữ như thế, lại càng thêm muốn biểu hiện sự bất phàm của chính mình.

Tiêu Thần đã bị vây ở giữa. Hai gã lão kỵ sĩ đứng ngoài theo dõi hắn, không có di động cước bộ, hơn mười người thanh niên kỵ sĩ, đều mặc hoàng kim chiến giáp, cầm trong tay hoàng kim thần kiếm cùng chiến mâu, mũi nhọn hướng Tiêu Thần.

Tiêu Thần cũng không e ngại, hắn đề phòng bất quá chỉ là hai gã lão kỵ sĩ mà thôi, hắn tin tưởng Bát Tương Thế Giới nếu như triển khai, đủ có thể bỏ chạy.

"Thánh nữ muốn bắt . Hay là giết?"

Thanh niên bọn kỵ sĩ đối với Tiêu Thần cũng không xa lạ. Từng chính mắt nhìn thấy hắn chém Vô Thượng phật phân thân, vừa trong thời gian chớp mắt giết Phổ Đức Nhĩ cùng tọa kỵ

Nếu như nói Triệu Lâm Nhi không tức giận. Đó chính là không có khả năng, thân thể của nàng đã tạo ra một tính cách cao ngạo, vô luận là ở Nhân gian hay Trường Sinh giới, cũng không có người dám vô lễ đối với nàng. Mà Tiêu Thần không chỉ có làm cho nàng rời xa cha mẹ thân nhân, còn dám như thế đối với nàng, thật sự làm cho nàng có cảm giác phát điên.

Bất quá, hôm nay mà nàng đã không phải nàng ngày xưa , mặc dù hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, nhịn xuống chưa phát tác, nhẹ nhàng phất phất tay, nói: "Các ngươi lui xuống đi."

Hai gã lão kỵ sĩ trước sau cũng không nói gì, đi ra ngoài trước, mười mấy thanh niên kỵ sĩ hồ nghi nhìn lẫn nhau một chút, cuối cùng thi lễ rút đi, đương nhiên không có quên hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Thần vài lần, có uy hiếp cũng có cảnh cáo.

"Bây giờ, ta tin tưởng thành ý của ngươi rồi, cảm giác được ngươi tạm thời sẽ không tập trung lực lượng đối phó ta." Tiêu Thần ngồi xuống, biểu hiện rất chân thành, nói:"Chúng ta đến nói chuyện hợp tác như thế nào ."

Trước sau chuyển biến nhanh như vậy, làm cho Triệu Lâm Nhi có chút ngẩn người, bất quá rất nhanh suy nghĩ, tên hỗn đản này bây giờ như thế, chỉ là sợ nàng tức giận mà thôi, thật sự là ghê tởm, cố ý tạm thời thay đổi hào khí.

Nghe theo Lan Nặc khuyên bảo, nàng bây giờ quả thật không muốn giết Tiêu Thần. Nhưng là cũng không có nghĩa là trong lòng không có địch ý, nhất là sau khi xảy ra chuyện tình mới vừa rồi .

Trong phòng, trong thời gian ngắn lâm vào trầm mặc, Triệu Lâm Nhi trầm tư suy nghĩ.

Thì ra Tiêu Thệ Thủy đúng là Tiêu Thần, nàng đang suy ngẫm về tin tức này. Nói như thế, năm đó Tiêu Thần, đã xảy ra lột xác, sớm đã không phải tu giả nhỏ yếu tại Long Đảo khắp nơi ẩn núp rồi.

Bây giờ hắn, tựa hồ đã bước vào nhóm những thanh niên cực mạnh trong thiên hạ, chỉ sợ cũng là so với vài thanh niên cực mạnh của đại tông giáo cũng không kém là bao nhiêu. Tiềm lực có thể nói thật lớn vô cùng. Mà quan trọng nhất là ... Hắn có một đầu tiểu thú thần kì từng đánh bại Vô Thượng phật, đồng cấp với lão tử, phật đà, đây là không thể tưởng tượng! Mà bây giờ, nếu tiểu thú trắng muốt sẽ trở về!

Triệu Lâm Nhi không thể không cảm thán, Tiêu Thần trước kia đã không thể so sánh với bây giờ, tu thành Bát Tương Thế Giới, có được nghịch thiên tuyết trắng tiểu thú. Trừ Trung thổ Hổ gia, bất cứ thế lực lớn nào biết được thân phận cũng tất nhiên dùng hết thủ đoạn lôi kéo.

Càng nghĩ Triệu Lâm Nhi càng thấy khiếp sợ, người trước mắt sớm đã không phải đứa trẻ không biết gì, không cẩn thận để lọt tin tức ra. Rất có khả năng sẽ bị người khác cướp lấy.

Suy tư một lúc rất lâu, Triệu Lâm Nhi lấy tiến để lùi bèn nói:"Để ta giẫm ngươi một trận, chúng ta trước sau hết thảy không còn ân oán"

"Dựa vào cái gì hả? Sửa thành ôm một cái thì được." Tiêu Thần buột miệng nói ra những lời này, phát hiện tựa hồ vừa lại làm cho đối phương nghiến răng nghiến lợi.

"Ngươi ...đồ tiểu tử nhà quê!”

Tiêu Thần cười cười, chẳng muốn cùng nàng đấu võ mồm, hỏi:"Ngươi nói việc chí bảo là thật chứ?"

"Đương nhiên, quả thật có Thiên Nhai Chỉ Xích, bất quá đã bị thất lạc lâu lắm rồi"

"Đây chẳng phải là không có sao!" Tiêu Thần cảm giác hy vọng tan biến.

"Ta biết đầu mối của nó. Cho nên mới tìm đến ngươi."

"Ở nơi nào?"

Triệu Lâm Nhi liếc mắt nhìn hắn, nói:"Muốn bàn bạc kỹ hơn, để sau khi ngươi trợ giúp ta, ta sẽ tìm đến ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể đến giúp ta. Đừng giúp Ân Oánh"

Đúng vào lúc này từ bên ngoài đại điện truyền đến tiếng bước chân, một âm thanh thanh niên nam tử truyền đến:"Cầu kiến Thánh nữ điện hạ."

Triệu Lâm Nhi quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Thần một cái, rồi sau đó quay ra hô:"Cho vào."

Một kị sĩ anh tuấn, đầu đội mũ giáp vàng, lưng đeo hoàng kim đại kiếm, bước đi vào, nói:"Nghe nói Thánh nữ mới vừa rồi kinh sợ, đặc biệt đến hộ giá."

"Đa tạ Vưu Liệt kỵ sĩ, không có gì, mới vừa rồi bất quá là một hồi hiểu lầm mà thôi." Nhìn ra được Triệu Lâm Nhi đối với hắn phi thường khách khí, có thể biết hắn không phải người tầm thường.

"Được rồi!" Kị sĩ anh tuấn thần võ thi lễ rồi rút đi. Bất quá trong sát na xoay người, liếc mắt một cái thấy được Tiêu Thần đang chơi đùa một cái khuyên tai, đó không phải của Thánh nữ sao?

Vưu Liệt như là bị đả kích, thân hình run lên, hít sâu một hơi lui đi ra ngoài.

Triệu Lâm Nhi nhìn lại, nhất thời bực tức. Hận không thể để lại lưu lại mấy ngón tay trên mặt Tiêu Thần, cả giận:"Đồ hỗn đản".

Thời gian dài, Tiêu Thần cũng không thể không giải thích.

"Ta nhặt được trên mặt đất, ai kêu ngươi vứt đồ lung tung."

"Nói bậy, nhất định là ngươi mới vừa rồi len lén tháo xuống mà, ngươi đáng tru di cửu tộc!"

"Ta không phải người gian."

Bình tĩnh trở lại, Tiêu Thần hỏi:"Người kia là ai, tu vi tựa hồ sâu không lường được."

"Đương nhiên, đó là cao thủ đứng thứ ba của Thái Dương giáo. Lại là em ruột của đệ nhất cường giả!"

"Oh. Quả thật rất mạnh, xem ra Thái Dương giáo đệ nhất cao thủ tu vi không thể tưởng tượng a." “Đương nhiên!"

Nói tới đây Triệu Lâm Nhi như là nhớ ra cái gì, nói: "Tình cảnh của ngươi rất nguy hiểm, ta nghĩ hẳn là có không ít người hoài nghi thân phận của ngươi rồi. Ta có được mật báo, nhân mã Hổ gia đang chạy tới hướng này, ngươi tốt nhất cẩn thận một tí."

Nàng hồ nghi nhìn Tiêu Thần, nói:"Hổ gia kia tiềm lực vô hạn, nhưng do quái bệnh hành hạ, mười năm qua tu vi không thể tiến thêm nhưng cũng không phải là ngươi giết chứ? Đêm đó chúng ta vừa lúc đi ngang qua chỗ đó, căn cứ theo một lão kỵ sĩ của Thái Dương giáo quan sát, chỗ đó có lưu lại khí tức của thanh niên."

"Là ta giết!" Tiêu thần không có giấu diếm.

"Bất quá, ngươi ... đã giết một bán thần?" Triệu Lâm Nhi cực độ khiếp sợ, không thể không ước lượng tiềm lực của Tiêu Thần một lần nữa. Nếu đúng là như thế, chỉ sợ là so với những người mạnh nhất do vài đại tông giáo dùng mật pháp bồi dưỡng, cũng không nhất định bị thua a.

"Đúng!" Cân nhắc cẩn thận, Tiêu Thần nghĩ không nên nói ra Độc Cô Kiếm Ma cùng Ngưu Nhân hai người.

"Tiêu Thần ngươi lập tức ẩn đi, rời xa Ân Đô, miễn cho bị hạ độc thủ." Nói như vậy cố nhiên có ý quan tâm, nhưng ... quan trọng nhất là ... Không thể để Tiêu Thần bị người khác mời chào, Triệu Lâm Nhi quyết nhất định phải vững vàng có được cao thủ tiềm lực như thế, càng quan trọng là ... Nắm giữ Tiêu Thần, chẳng khác nào nắm giữ đầu tuyết trắng tiểu thú nghịch thiên địa nọ .

"Hắc hắc." Tiêu Thần nở nụ cười lạnh, nói:"Sợ rằng không ít người đã đoán gần đến thập phần rồi, ta vì sao phải đào tẩu chứ? Ta đã không còn là Tiêu Thần ba năm trước đây. Nếu muốn chạy, người nào cũng không có tư cách ngăn cản. Ta còn muốn xem vài đại cao thủ của Tông giáo xuất chiến, còn muốn nhìn thanh niên mạnh mẽ nhất Đại Thương quốc mạnh như thế nào! Lại càng muốn tìm vài cơ hội giết vài đầu lão hổ nữa. Tiêu Thần và Tiêu Thệ Thủy có cùng một thân phận đã không còn là bí mật nữa"

"Ngươi Ngươi người này, rốt cuộc muốn làm gì?"

"Đương nhiên là muốn oanh oanh liệt liệt đại náo một hồi rồi! Hoặc là nói đại chiến một hồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.