Trường Sinh Giới

Chương 247: Chương 247: Tiêu Thần?






Toàn bộ trường đấu xôn xao, Tiêu Thần vậy mà lại chém một vị phật.

Nam hài tóc vàng bất quá mới mười một mười hai tuổi, nhân tiện có thể mở luân hồi, có thể thể giam Vận Mệnh Song Sinh vào địa ngục, tu vi kinh khủng làm mọi người sợ hãi than thở. Vốn tưởng hẳn tương lai là phân thân của Vô Thượng thẩn rồi, bây giờ chợt nghe được hắn chính là Vô Thượng phật, sao không làm người kinh ngạc cho được?

Bầu trời đỏ máu, mái tóc vàng trong tay Tiêu Thần nhẹ nhàng di chuyển. Trên mặt nam hài tràn đầy vẻ phần nộ, cũng có chút dữ tợn, tựa hồ chết không nhắm mắt.

“Ngươi là tên đồ tể, là tên đao phủ !” Hai gã kỵ sĩ bên cạnh Triệu Lâm Nhi tức giận rống lên.

Thái Dương giáo Thánh nữ Triệu Lâm Nhi thì lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thần, không nói một lời.

“Tên đao phủ tàn nhẫn”

“Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi!”

Phía Thái Dương giáo rất nhiều kỵ sĩ trẻ tuổi cũng lạnh băng nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần.

Bọn kỵ sĩ hô vang, tựa hồ rất có sức cảm hóa. Nhìn đầu lâu đầy máu trên tay Tiêu Thần, chính người của Đại Thương quốc cũng bị xúc động. Một ít quý tộc tiểu thư nhỏ giọng nói thầm:

“Đúng vậy, nó chỉ là một đứa trẻ thôi.”

“Một hài tử thần linh.”

“Một phật đà tôn kính đã bị bóp chết.”

Lúc này, Tam công chúa Ân Oánh lạnh lùng quét mắt về phía sau, lập tức làm cho nữ tử này im miệng.

Vào lúc này, đầu lâu của nam hài tóc vàng đang trong tay Tiêu Thần bỗng xảy ra dị biến, đầu người biến thành đầu sư tử, dữ tợn vô cùng. Điều này làm một vài nữ tử Đại Thương quốc đang đồng tình thương tiếc lập tức ngậm miệng.

Thái Dương giáo Thánh nữ lạnh lùng nhìn Tiêu Thần trên không trung, sau lại nhìn về phía Tam công chúa Ân Oánh, nói: “Mặc dù vốn là một Vô Thương phật, nhưng hắn đã bị chúng ta bắt được. Nếu như được dạy dỗ thích đáng, vậy tương lai sẽ là vô địch chí thần trên chiến trường. Vậy mà các người … Ai!”

“Đây chẳng qua là một phân thân thôi. Gặp được chủ tôn như hoa trong gương, trăng dưới nước, thực là viển vông, lại còn có thể mang lại phiền toái và tai nạn!” Tam công chúa Ân Oánh lắc đầu.

“Chúng ta có biện pháp dạy dỗ. Nếu đã bắt được, tối thiểu có thể nghiên cứu thần thông.” Triệu Lâm Nhi thần sắc chuyển lạnh nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, rồi lại nhìn Tam công chúa, nói: “Các ngươi giết hắn, sợ rằng sẽ có phiền toái đấy. Không ai cứu nổi người ra tay đâu! Thực lực của Chủ tôn các ngươi không thể tưởng được. Cảm ứng được phân thân bị giết, nhất định sẽ tìm đến.”

Tam công chúa phất phất tay, chín lão nhân lui ra, không tiếp tục giằng co với sáu lão kỵ sĩ. Hôm nay, trùng hợp có thể thấy Tiêu Thần, Độc Cô Kiếm Ma ra tay đã là nằm ngoài dự đoán của Ân Oánh. Đối với nàng đây là tin tức tốt nhất, lúc này nàng còn đang nghĩ làm thế nào để hai người hạ tràng đây.

“Hù dọa ai đây?” Trên bầu trời Ngưu nhân quơ quơ một đôi sừng trâu lớn, nói: “Ngươi nói Vô Thượng thần hay Vô Thượng phật, không phải là chỉ cái Hoàng Kim Sư Tử vương ba đầu sao? Chỉ là một hoàng mao sư tử, có gì đáng sợ? Ba năm trước đây từng bị Tiểu Bạch thú ở Nam hoang đánh cho tè ra quần. Bây giờ Tiểu Bạch thú đã hiện thế, hoàng mao sư tử còn dám ra đây sao? Coi chừng lần này trực tiếp bị người ta phế đó.”

Tuy rằng Tiểu mập mạp vô cùng khoa trương, nhưng cũng không thể không làm cho người ta tỉnh ngộ. Đúng vậy, chẳng lẽ Tiểu Bạch thú là khắc tinh trời sinh của Vô Thượng phật, như thế nào mỗi lần đều là đồng thời xuất thế đây?

Bất quá chúng nhân cũng rất không xem trọng Tiêu Thệ Thủy rồi. Hoàng Kim Sư Tử vương đâu có dễ chơi như lời Ngưu Nhân nói. Chính là nghịch thiên thú đủ để quét ngang thánh thú vương của toàn thiên hạ đó. Vốn là một pho tượng Vô Thượng phật không ai biết lai lịch, lúc nhỏ mà một phân thân đã đáng sợ như vậy, chiến lực không thể tưởng tượng được. Mà Tiểu Bạch thú là của Tiêu Thần, cũng không phải của Tiêu Thệ Thủy hắn, tương lai làm sao ngăn cản Hoàng Kim Sư Tử vương đó?

“Thánh nữ xin cho phép ta xuất chiến!” Một gã Thái Dương kỵ sĩ từ trong đám người bước ra, mở miệng nói: “Ta muốn trừng phạt hắn!”

Trên bầu trời, Tiêu Thần rung tay ném đầu sử tử, chậm rãi đáp xuống đất.

Mà lúc này, tên kỵ sĩ thân mặc hoàng kim chiến giáp, tay cầm hoàng kim chiến mâu, cưỡi một con cự hùng toàn thân bao phủ lân giáp màu rám nắng, hướng về đấu trường vọt tới, quát to: “Tiêu Thệ Thủy, ta muốn cùng ngươi quyết chiến!”

Cự hùng dài sáu thước, cao chừng hơn ba thước. Bốn cái chân tráng kiện như cột trụ nhanh nhẹn di chuyển, làm mặt đất ầm ầm rung động. Lân giáp màu rám nắng quanh thân phát ra hàn quang lập lòe, uy thế khủng bố. Dùng dị chủng man thú làm vật cưỡi là truyền thống của Thái Dương kỵ sĩ đoàn, người mượn lực man thú, man thú mượn sức người, làm chiến lực cả hai cộng hưởng, hình thành lực trùng kích khủng bố.

Kỵ sĩ thâm mặc hoàng kim chiến giáp, không có đầu khôi, mái tóc vàng dài tung bay theo gió, như là một ngọn lửa màu vàng rực cháy. Đây là một Thái Dương kỵ sĩ vô cùng anh tuấn, đôi mắt trong suốt màu nước biển lúc này lại đằng đằng sát khí, bắt ra hai đạo quang mang sắc bén. Làn da trắng nõn như ngọc, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, làm vẻ ngoài lạnh cùng mang thêm một chút ngạo khí, có vẻ phi thường bất phàm. (Vãi, đánh nhau thì đẹp như vậy làm gì chứ)

Chiến mâu màu vàng trong tay dài chừng bốn thước, lưỡi mâu sắc bén như đao, lóe ra từng đạo hàn quang, được vị Thái Dương kỵ sĩ anh tuấn nắm trong tay, càng phát ra vẻ thần võ vô cùng. Hắn cầm chiến mâu ngăn cản đường tiến của Tiêu Thần, quát: “Tiếp nhận trừng phạt đi!”

Tiêu Thần trực tiếp không nhìn hắn, tiếp tục tiến về phía trước.

Kim sắc chiến mâu cắt hư không, phát ra một đạo kim sắc quang hoa đánh tới Tiêu Thần.

Xoát

Quang mang chợt lóe, Tiêu Thần lưu lại một tàn ảnh, thần thông Thế Giới Bát tướng có thể đi lại tự nhiên, xuyên qua vùng không gian bao phủ bởi chiến mâu, tiến vào trong đám người.

“Ngươi nhu nhược không dám cùng ta quyết đấu sao?”

Tiêu Thần dừng lại, hờ hững nhìn hắn, nói: “Ta không muốn nhàm chán chơi đùa thi đấu hữu nghị với ngươi. Theo ý ta quyết đấu chính thức là phải phân sinh tử. Kiểu chiến đấu bó tay bó chân đó cũng là chiến đấu sao?”

“Ta chính là tới giết ngươi, cùng ngươi phân sinh tử đó!” Kỵ sĩ trẻ tuổi anh tuấn thúc giục cự hùng toàn thân lân giáp lập lờ hùng hổ xông lên, người xung quanh toàn bộ tản ra.

Tiêu Thần tiến vài bước về phía hắn, nói: “Ta thật sự không muốn giết ngươi, đừng ép ta.” Không muốn tiếp tục dây dưa với Triệu Lâm Nhi, sự tình trước kia coi như gió thoảng. Lúc này Tiêu Thần lại phát hiện hắn có xu thế tiếp tục đối lập với Triệu Lâm Nhi, đây là điều hắn muốn tránh.

“Đồ cuồng vọng, ý ngươi là nếu quyết đấu ta phải chết không nghi ngờ gì?”

Tiêu Thần không nói gì, trầm mặc nhìn hắn.

“Ngươi.” Kỵ sĩ anh tuấn nọ có chút phẫn nộ, nói: “Dùng sự thật chứng minh đi!”

“Mới vừa rồi bảy đại cao thủ của Thái Dương kỵ sĩ đoàn các ngươi cũng đã thất bại, ta không rõ Triệu Lâm Nhi vì sao cho ngươi tiếp tục xuất chiến.”

Nghe Tiêu Thần trực tiếp gọi tên của thánh nữ Thái Dương giáo, thanh niên kỵ sĩ trong mắt lóe lãnh mang, phẫn nộ nói: “Ta là vừa mới đến đây!”

“Ô, nói như vậy ngươi chính là cao thủ đứng thứ ba của Thái Dương giáo?” Tiêu Thần rốt cục lộ ra một tia chiến ý.

Mấy ngàn người xem quanh võ trường cũng cả kinh, ánh mắt mọi người tập trung trên người anh tuấn kỵ sĩ nọ.

“Không phải!” Hắn quả quyết phủ nhận, sau đó hãnh diện ưỡn ngực nói: “Ta là thanh cao thủ thứ chín của Thái Dương giáo, Phổ Đức Nhĩ!”

Mặc dù không phải cao thủ thứ ba, nhưng bài danh thứ chín trong thế hệ thanh niên Thái Dương giáo, cũng đủ nói lên thực lực cường đại, mọi người không dám coi thường.

Bất quá Tiêu Thần lại lắc đầu, nói: “Ngươi đi đi, ta không muốn giết ngươi.”

“Cuồng vọng!” Phổ Đức Nhĩ nâng hoàng kim chiến mâu đánh tới.

Tiêu Thần hai mắt phát ra cái nhìn lạnh lùng. Bây giờ tùy thời có thể bị lộ thân phận, nhưng hắn không có chút cố kỵ nào. Ban đầu không đánh chỉ là không muốn giết chóc nhiều mà thôi. Xem đối phương như thế, hắn lạnh lùng nói: “Đã như vậy, đi gặp Thái Dương Thánh thần của các ngươi đi!”

Tiêu Thần hai tay hợp ấn, Vô Úy Sư Tử ấn xuất thủ, Hoàng Kim Sư Tử vương lại hiện ra, như là do hoàng kim đúc thành. Thân thể hoàn toàn chân thực hóa, phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa.

Hoàng Kim Sư Tử vương mắt trợn tròn, hung tợn nhào tới. Cùng lúc đó kim sắc chiến mâu bộc phát quang mang rừng rực. Hai bên va chạm tạo nên cơn sóng mãnh liệt, nhất thời làm cho thiên địa nguyên khí cuồn cuộn, làm cho khắp võ trường ầm ầm rung chuyển.

Mọi người đang xem cuộc chiến đồng thời giật mình, cảm giác cực kỳ quái dị. Tiêu Thần vừa rồi chém một cái phân thân của Hoàng Kim Sư Tử vương, bây giờ lại vận dụng Vô Úy Sư Tử ấn làm hiện ra bản thể tượng phật, làm cho mọi người có cảm giác rất hoang đường.

Ngay cả Tiêu Thần cũng cảm giác có chút quái dị. Thần thông như thế thật là khiến cho hắn không biết nói gì, cũng không biết diễn tả thế nào. Khi tu luyện thần thông này, hắn có cảm giác nếu như thực lực đủ cường đại thì có thể triệu hồi ra Hoàng Kim Sư Tử vương chân thật.

Đây là một loại “Vị” lực lượng, thiên địa thừa nhận là kỳ dị, hoặc có thể nói tu luyện đến một cảnh giới nhất định sẽ sinh ra một loại vô thượng thần vật.

Nếu tương lại thật sự có năng lực đó, Tiêu Thần thật sự muốn đem Hoàng Kim Sư Tử vương bị giam ra xem.

Sau một hồi quang mang chói mắt, tiếng vang đinh tai nhức óc, hết thảy rốt cục bình tĩnh lại. Cự hùng toàn thân lân giáp ngã lui vài chục bước. Phổ Đức Nhĩ tay cầm hoàng kim chiến mâu căm tức nhìn Tiêu Thần, bất quá cánh tay lại đang run rẩy, như chứng minh về lực lượng hắn không địch lại Vô Úy Sư Tử ấn chí cương mãnh.

“Ta muốn giết ngươi!” Phổ Đức Nhĩ cầm hoàng kim chiến mâu lần nữa vọt tới. Cự hùng rít gào, lúc vừa chạm đất liền phóng thích thần thuật, xé rách mặt đất. Thổ thạch quay cuồng, mãnh liệt bay về phía Tiêu Thần, muốn đem hắn chôn sống. Quang mang màu đất rừng rực, thể hiện thổ lực lượng cường đại. Đây là một man thú hiểu được chú thuật cường đại.

Hoàng kim chiến mâu dài bốn thước, thần quang trung thiên, đâm thẳng đến. Phổ Đức Nhĩ rống to: “Sát!”

Thần thông, Mặt trời Phẫn Nộ bạo phát, một mặt trời màu vàng chói lọi, như thể mặt trời thật chói chang rơi xuống mặt đất, hướng về phía Tiêu Thần.

Ở xung quanh, thổ thạch cuồn cuộn lập tức nóng chảy, biến thành nham thạch nóng cháy, mãnh liệt đổ về phía Tiêu Thần.

Không tránh né, Bảo Bình ấn ngưng tụ thành, thủy tinh bảo bình lơ lửng trên đầu Tiêu Thần, tỏa ra từng đạo ánh sáng thần thánh, trong phút chốc đánh tan vùng năng lượng phía trước. Nham thạch nóng chảy toàn bộ ngưng kết, trở thành bụi trên miệng núi lửa.

Tiêu Thần triển khai Thế Giới Bát Tướng, phóng lên cao, rồi hóa thành một chùm ánh sáng đáp xuống. Tay phải giơ cao, một chùm ánh sáng do năng lượng ngưng tụ, hình thành thần kiếm trong tay, lập tức bổ xuống.

Phổ Đức Nhĩ giơ chiến mâu nghênh đó. Nhưng leng keng một tiếng, hoàng kim chiến mâu bị chặt đứt, năng lượng kiếm quang phát ra kiếm khí đánh thẳng vào người Phổ Đức Nhĩ, nhất thời làm cho hắn run rẩy dữ dội, miệng không ngừng thổ máu.

Mà cự hùng đang cưỡi cũng như bị sét đánh, phát ra tiếng gào kinh thiên động địa, miệng không ngừng tuôn máu tươi, thần sắc uể oải, ngã gục xuống đất.

Năng lượng kiếm của Tiêu Thần kê trên cổ Phổ Đức Nhĩ, lạnh lùng nhìn hắn, sau đó rất nhanh rời đi.

Cũng không phải Phổ Đức Nhĩ tu vi không đủ mạnh mẽ, mà là Tiêu Thần dùng toàn lực, không giữ lại chút nào, giống như, giống như mấy trận trước Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm, Sở Hành Cuồng, dùng toàn lực trong phút chốc phân thắng bại, vì vậy trận đấu rất nhanh kết thúc.

Phổ Đức Nhĩ vô cùng phẫn nộ. Thất bại như thế, so với giết hắn còn khó chịu hơn. Hắn chính là một trong tứ đại mỹ nam tử của Thái Dương kỵ sĩ, tối coi trọng mặt mũi. Lửa giận làm cho hắn mất lý tính, cầm đoạn chiến mâu bị chém gấy ném về phía bóng lưng Tiêu Thần, một đạo kim qua vạch trên bầu trời.

Cùng lúc đó, cự hùng phun ra một đạo thiểm điện, đánh về phía lưng Tiêu Thần.

Tiêu Thần lập tức quay đầu, đôi mắt lạnh lùng lóe sáng, tay trái vươn ra bắt lấy đoạn mâu, rồi hét lớn một tiếng. Hoàng kim chiến mâu bị đánh nát thành từng điểm kim quang, đạo thiểm điện lại càng biến mất trong không gian.

Lạnh lùng vô cùng quay trở lại, không nói một câu, không chút cảm tình, thần kiếm ngưng tụ trong tay, Tiêu Thần bước tới, tóc rối bời tung bay, đằng đằng sát khí, kiếm quang rực rỡ tận trời, rồi sau đó lập tức bổ xuống.

“Phốc”

Huyết quang bắn tung tóe, thần kiếm chém bay đầu vị cao thủ thứ chín, một trong tứ mỹ nam tử của Thái Dương kỵ sĩ đoàn. Cự hùng cũng bị chặt ngang người, tách thành hai đoạn, máu tương nhiễm đỏ diễn võ trường.

Tàn thi co rút, không ngừng rung động.

Tiêu Thần cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi. Linh Tê kiếm ba lập tức bắt ra, vòng tròn hủy diệt xuất hiện, phút chốc làm thi thể lưu lại trên mặt đất hoàn toàn nát bấy, biến mất sạch sẽ.

Uy hiếp!

Phía Đại Thương quốc sôi trào, Thái Dương giáo cùng lúc sắc mặt khó coi tới cực điểm, nhưng không ai nói một lời. Thân là kỵ sĩ đánh lén đã là một sự sỉ nhục, lại bị người ta giết như vậy, cũng không có cách nào ra mặt thay hắn.

“Bẩm báo thánh nữ, đệ tam cao thủ của Thái Dương giáo ta đã tới diễn võ trường”

Tiêu Thần không để ý đến, tự nhiên rời đi.

Thật kỳ lạ, Thái Dương giáo cũng không ngăn trở, Triệu Lâm Nhi vừa nhìn bóng lưng hắn, lại nghĩ đến một người nào đó.

“Tên Phổ Đức Nhĩ đã chết, ta muốn cùng Tiêu Thệ Thủy quyết chiến!” Đệ tam cao thủ của Thái Dương giáo tiến vào diễn võ trường, nhưng đối thủ đã rời đi.

Mà một ngày quyết đấu cũng đến lúc kết thúc. Đến cùng ngày nào sẽ khai chiến vẫn còn chưa xác định. Bất quá mọi người đều biết, lần động thủ sau, khẳng định là đỉnh quyết đấu giữa cao thủ mạnh nhất của hai nước.

Nếu không thì sao mấy ngày này, Đại Thương quốc tập trung toàn những người mạnh nhất, đến cả Ân Đô, rồi đại biểu kiệt xuất của vài đại tông giáo cũng chạy tới.

Ngày thứ hai, Tiêu Thần vừa muốn đến di tích mà Tổ Thần triều Hữu Sào lưu lại ở Ân Đô để xem một chút, nhưng một gã kỵ sĩ Thái Dương giáo ngăn cản hắn, nói: “Thánh nữ cho mời!”

Tiêu Thần sửng sốt, Triệu Lâm Nhi tự nhiên muốn mời hắn. Suy nghĩ một chút, hắn đáp: “Được!”

Đoạn đường cũng không có ai ngăn cản, Tiêu Thần theo tên Thái Dương kỵ sĩ tiến vào hoàng gia viên. Đây là Đại Thương quốc cung cấp cho Thái Dương kỵ sĩ đoàn.

Trong cung điện, Triệu Lâm Nhi quay lưng về phía Tiêu Thần, phất phất tay làm cho mọi người lui ra, sau đó nàng xoay người lại. Dung nhan khuynh quốc khuynh thành nở nụ cười, nói: “Tiêu Thần.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.