Truy Thục

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 24(1)

Khai thiều dẫn đại quân đi liên tục mấy ngày liền, rốt cục cũng tới được biên quan.

Biên giới của Song quốc cùng Ung Hách, có hai đại đội binh trấn thủ, một cái ở phía Nam, tên là Thúc Huyền, một cái ở Tây Bắc, tên là Như Điền.

Hai đại đội binh đều đóng ở nơi có địa hình hiểm trở, rừng núi rậm rạp. Ung Hách quốc am hiểu dã chiến, địa hình rừng núi đối bọn họ cực kỳ có lợi.

Huynh trưởng của Mục Hương phi – Chấn Đình tướng quân Mục Tự, đúng là thảm bại bởi vì địa hình rừng núi này, dưới tình thế như vậy nên khó giữ được tánh mạng.

“Tứ vương huynh, Ung Hách quốc đại quân liền ở phía trước ba mươi lý, không biết Tứ vương huynh kế sách gì?” Kinh Vân xuống ngựa, thấy Khai Thiều đứng nhìn quân địch ở phía xa xa kia, đi đến bên người Khai Thiều, cùng hắn sóng vai, thản nhiên hỏi.

“Ung Hách quốc binh lực mặc dù không mạnh, nhưng dụng binh rất hảo, hiển nhiên có Thống soái tài ba.” Khai Thiều chỉ vào đội quân đang xếp thành hàng chỉnh tề của Ung Hách nói: “Lúc này không nên cấp tiến (tấn công).”

Hắn đứng ở bên người Kinh Vân, mơ hồ ngửi được một cỗ hương hoa mai thanh nhã nhàn nhạt, ghé mắt nhìn xem vị vương đệ dị thường tuấn mỹ ở bên cạnh, thấy y dung nhan hơi tiều tụy, đau lòng nói: “Kinh Vân mệt mỏi đi. Chạy vài ngày đường, nhanh đi nghỉ một chút, đừng để bị thương thân mình.”

Này lời nói ngữ khí cực giống Lạc Cách năm đó, Kinh Vân lòng nao nao, lại cười nói: “Cám ơn Tứ vương huynh. Một khi đã như vậy, ta trước đi nghỉ ngơi.”

Y nghĩ đến Lạc Cách, trong lòng vi loạn, thầm nghĩ nhanh chóng rời đi để được yên tĩnh một chút.

Khai Thiều nhìn Kinh Vân rời đi, cũng thấy được có điểm quái dị, nhưng hắn xưa nay rất chất phác, nhức đầu nhíu mày một hồi, liền đem sự tình ném sang một bên.

Khai Thiều định ra sách lược, tạm thời không cùng địch chiến đấu tránh tiêu hao binh lực, phải thủ vững thành trì.

Ung Hách quốc liên tục khiêu khích, hắn chỉ ở doanh trướng cùng Kinh Vân đàm tiếu thưởng tửu.

Hắn trời sanh tính hào phóng, biết Kinh Vân không thích nói chuyện, hắn liền lầm bầm lầu bầu, chấp nhất cần bầu rượu một ly tiếp một ly tự rót tự uống một mình. Đem chuyện mất mặt của các huynh đệ từng cái từng cái nói tới êm tai.

Kinh Vân nghe hắn nói đến thú vị, cuộc sống vô ưu vô lự, lại ly xa Lạc Cách, tuy rằng đang ở biên quan hiểm địa, cư nhiên so với ở kinh thành thoải mái hơn vạn phần.

——————————————————————————–

Ngày hôm đó, Mục Hương phi nhờ xử giả đưa tin cho Khai Thiều.

Khai Thiều hỏi tình huống của kinh thành, mở thư, biến sắc.

Tín viết: Hoàng thượng bệnh tình ngày càng nặng, mẫu phi lo lắng. Chỉ nguyện ngươi sớm ngày thắng địch, nếu Lạc Cách đăng cơ, ngươi lại đang nắm binh quyền ở biên quan nên Mai gia cao thấp đều bình an, nhớ bảo trọng thân thể.

Mặt khác, trăm triệu lần không để Kinh Vân rời khỏi ngươi, nhớ lấy nhớ lấy.

Khai thiều đem tín nhìn tới hai lần, trong lòng phiền táo.

Kinh Vân vừa lúc đi vào hành lễ nói: “Tứ vương huynh sớm, hôm nay có thể đi xem các tướng sĩ luyện võ?”

Khai Thiều nhìn thân ảnh đơn bạc của Kinh Vân thầm nghĩ: mẫu phi hy vọng ta đại thắng là đương nhiên, vì sao lại muốn không được để Kinh Vân rời xa ta?

Đối Kinh Vân lắc đầu nói: “Không cần. Chúng ta tới nhiều ngày, cũng nên chuẩn bị xuất chiến .”

Hắn không muốn Kinh Vân lo lắng, đối chuyện phụ vương bệnh nặng ngậm miệng không nói.

——————————————————————————–

Nếu Diễn đích xác duy trì không được bao lâu.

Ngự y sắc mặt càng ngày càng khó coi, thường thường sau khi bắt mạch xong liền cúi thấp đầu đứng ở một bên không dám nói lời nào.

Lạc Cách trong lòng hiểu được. Một bên xử lý quốc sự, một bên mỗi ngày thăm phụ vương, làm tròn bổn phận của Đại vương tử.

Mục Hương phi nhìn Nếu Diễn càng ngày càng suy yếu, Lạc Cách địa vị càng ngày càng củng cố, trong lòng lo âu.

May mà nhi tử mình đã dẫn quân ra biên quan, bên người còn mang theo một cái bùa hộ mệnh, không cần lo lắng hắn bị Lạc Cách hãm hại. Cố ở mặt ngoài không lộ ra vẻ kinh hoảng, cố quản lý tốt hậu cung, mọi thứ hết thảy bình thường.

Nàng lúc nào cũng làm bạn ở bên người Nếu Diễn, luôn rơi lệ, khiến Nếu Diễn vô cùng cảm động.

Hoa mai đã trổ bông, trên long sàn… Hoàng đế đang hấp hối.

Mục Hương phi nửa quỳ ở bên giường, nhu thuận dâng lên bát dược ấm áp, nói nhỏ: “Bệ hạ, nên uống dược .”

Nếu Diễn cố mở mắt nhìn sang phi tử được mình sủng ái nhiều năm, lắc đầu nói: “Không uống. Không còn dùng được .”

“Bệ hạ, thỉnh bệ hạ cố gắng dưỡng bệnh, ta còn muốn cả đời phụng dưỡng bệ hạ mà.” Mục hương phi trong mắt lệ quang chớp động, bi ai không thể nói.

“Ái phi chớ khóc.” Nếu Diễn suy yếu khuyên nhủ, thân thủ đến chẩm hạ (hình như là cái gối thì phải?) vô lực sờ soạng nửa ngày, đem một vật đưa cho Mục Hương phi: “Ngươi theo ta nhiều năm, mọi việc đều tận tâm, sự tình hậu cung đều an bài thỏa đáng. Ta đã không được (ý nói sắp chết a), tổng yếu chuẩn bị hảo cho ngươi một đường lui, cấp ngươi một cái danh phận.”

Mục Hương phi mở ra vương lệnh trong tay, toàn thân run rẩy, trong mắt lệ ngã nhào.

Nếu Diễn thở dốc nói: “Mẫu thân Lạc Cách mất sớm, ta chỉ e có người bạc đãi hắn, chậm chạp không chịu lập vương hậu. Ai, nhiều năm như vậy, ủy khuất ngươi . Hôm nay Lạc Cách đã muốn trưởng thành, đủ để kế thừa Song quốc, ta cũng nên cấp cho ngươi một cái danh phận xứng đáng a. Lạc Cách xưa nay đối với ngươi rất tôn kính, hy vọng ngươi xem hắn như thân tử.”

Mục Hương phi khóc ròng nói: “Bệ hạ nếu không ở, ta cần gì cái danh phận này a?”

“Ái phi, cầm vương lệnh này, ngươi chính là vương hậu của Song quốc. Ngày sau Lạc Cách đăng cơ, ngươi chính là thái hậu. Hảo hảo cai quản hậu cung, coi chừng các nhi tử của bổn vương, đó chính là toàn bộ tâm nguyện của bổn vương.”

“Ta. . . Đã biết. . .” Châu hoa nơi đỉnh đầu của Mục Hương phi rung động, ngã vào người Nếu Diễn khóc. . .

Ngày kế, Song quốc Hoàng đế Nếu Diễn băng hà.

Mục Hương phi theo vương lệnh, đăng cơ làm thái hậu. Trên mặt vẫn là nét bị thương khi Nêu Diễn băng hà.

Lạc Cách, rốt cục trở thành Hoàng đế của Song quốc.

Lạc Cách sau khi đăng cơ, vương lệnh đầu tiên chính là cấp Khai Thiều.

Lệnh Tứ vương đệ lập tức xuất chiến, không nên tái chậm trễ việc quân cơ.

Lại phái Thập ngũ vương đệ Thống Tề Trữ dẫn một đại quân khác tới Như Điền, cùng đại quân Khai Thiều trong ứng ngoại hiệp, cùng đánh bại đại quân củaUng Hách quốc.

Mục Hương phi làm thái hậu, chỉ có thể trông nom hậu cung, không còn giống như trước đây tùy thị bên Nếu Diễn nghe báo cáo và quyết định sự việc.

Nàng lặng lẽ sai người tìm hiểu vương lệnh của Lạc Cách, biết Lạc Cách cũng không có hạ lệnh đoạt đi binh quyền của Khai Thiều, trong lòng an tâm một chút.

——————————————————————————–

Tại biên quan, Khai Thiều đã muốn chính thức cùng Ung Hách quốc khai chiến.

Giao chiến mấy ngày, song phương có thắng có thua. Kinh Vân tiễn pháp mặc dù hảo, lực đạo lại không đủ, không thể bắn xa, liên tiếp hướng Khai Thiều yêu cầu giáp công địch, đều bị Khai Thiều kiên cự (kiến quyết cự tuyệt).

Ngày hôm đó, Khai Thiều tự mình dẫn binh xuất trận, chém chết vài tên địch, lại bởi vì tướng soái của đối phương thống lĩnh có tài, không thể truy kích, đành phải dẫn đại quân phản hồi doanh binh.

Kinh Vân phụ trách coi chừng hậu doanh, thấy Khai Thiều khôi giáp đầy máu huyết trở về, vội vã ra nghênh đón.

“Chúc mừng Tứ vương huynh đại thắng.” Tuy là trong quân doanh mọi người đều nói lời như vậy, nhưng Kinh Vân thần sắc vẫn là một bộ thanh thanh nhã nhã, đi tới Khai Thiều y lễ khom người.

“Nga, là cái gì đại thắng a?” Khai Thiều đối Kinh Vân cười cười, tiếp nhận khăn tùy tùng đưa lên ở trên mặt tùy tay nhất mạt (lau chùi), cùng Kinh Vân đi vào doanh trướng.

“Sự tình đại chiến là không thể gấp. Đây là Tứ vương huynh nói a.”

Khai Thiều nhìn Kinh Vân, bỗng nhiên trát trát song mâu, thần tình kinh hỉ nói: “Nguyên lai ta ngày thường cùng nói chuyện với ngươi, ngươi cũng nghe vào hai ba câu a. Ha ha, không uổng công ta một phen tâm huyết.”

Kinh Vân bị hắn vừa nói như thế, trên mặt ửng đỏ, nói nhỏ: “Vương huynh dạy, Kinh Vân làm sao dám đem nó thành gió thoảng bên tai?”

“Đều là huynh đệ a, ngươi cũng quá câu nệ đi. Ngươi a, chính là tính tình này mới có thể bị người khi dễ.” Khai Thiều ngồi xuống, nhớ tới quân tình, giận dữ nói: “Phụ vương đã băng hà, Lạc. . . Lạc. . . Ai, hắn vừa đăng cơ, vương lệnh đầu tiên chính là mệnh ta mau chóng xuất chiến Ung Hách quốc. Kinh Vân, chúng ta chỉ có thể thắng, không thể bại a. Chẳng những phải thắng, còn muốn nhanh chóng chiến thắng, mới không làm … phụ vương thất vọng.”

Kinh Vân luôn được Lạc Cách bảo hộ, không bao giờ đề cập đến việc hoàng cung tranh đấu với y, nghe vậy khuyên nhủ: “Đại vương huynh cũng đã phái Thập ngũ vương đệ dẫn binh đến Như Điền trợ Tứ vương huynh tác chiến, Như Điền cùng Thúc Huyền trước sau hợp lực, chiến thắng không khó a.”

Khai Thiều nghiêng đầu nhìn sang vương đệ tâm tư trong trắng đơn thuần, sinh ra một loại tình cảm yêu quý, ôn nhu nói: “Đại vương huynh hiện tại đã đăng cơ, Kinh Vân về sau phải đổi giọng gọi là Hoàng Thượng .”

Kinh Vân trong lòng lại nghĩ: bất quá chỉ là một cái xưng hô, Đại vương huynh cùng Hoàng thượng hiện tại, còn không phải cùng một người sao? Hắn xưa nay tính tình hiền lành, không thích tranh thị phi, cũng không cùng Khai Thiều tranh luận, gật đầu đáp ứng

Hắn làm sao biết, tuy rằng Lạc Cách vẫn là Lạc Cách, nhưng Song quốc đã đổi chủ, thiên hạ đã muốn đại biến, cuộc sống của y cũng hoàn toàn đổi mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.