Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Chương 40: Chương 40




“Nhờ một chút.” Trên chiếc xe lửa màu xanh lá kiểu cũ có rất nhiều loại người, nhìn đâu cũng thấy những túi hành lý lớn nhỏ.

Thời điểm này còn chưa thịnh hành chuyện đi du lịch, tiền kiếm còn chưa đủ nữa là dư thừa ra, vì làm ăn vất vả nên mặt ai cũng mệt mỏi. Tôi đứng giữa đường, ông xã đẩy nhẹ tôi ngồi xuống một vị trí chưa có ai ngồi. Anh không đem theo nhiều hành lý, lúc đặt túi xuống còn cúi đầu nhìn tôi.

Dì kia ngồi xuống đối diện chúng tôi, vẫn nở nụ cười như trước.

Tôi cứng nhắc nhìn hộp bánh gọt tinh xảo kia, trong tích tắc lại cảm thấy sợ hãi.

Sở dĩ nói như vậy là vì cái hộp kia giống với cái hộp đựng cái bánh ngọt đã làm chúng tôi biến đổi.

Ông xã nắm chặt tay tôi, tôi thở sâu nhìn anh, khẽ tựa vào người anh, sau đó ra hiệu cho anh mở cửa kính ra.

Ánh mắt anh rất phức tạp nhưng vẫn chỉ im lặng nhìn cái hộp bánh ngọt kia. Anh mím môi rồi lại nhìn cái dì đang ngồi đối diện chúng tôi, lúc này đang nhìn đông nhìn tây gì đó.

A… Ý tưởng của anh hẳn là giống tôi, chờ tý nữa sẽ hỏi thăm một chút chuyện chúng tôi cần biết.

“Này, bà nó!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên, dì kia hưng phấn quay đầu, đáp lời, “Tới rồi à?”

“Sao lại đi trước thế?” Chú kia đeo một cái balo khổng lồ tên lưng, còn có… Tôi nhìn đi nhìn lại mới dám chắc chắn, chú ta còn ôm một đứa trẻ tầm ba bốn tuổi nữa.

Ack… Với độ tuổi hai người này thì không thể là bố mẹ đứa bé kia được, nhất thời 囧 囧 suy nghĩ, chắc không phải chúng tôi đang thấy hai kẻ buôn người chứ, cái bánh ngọt này không có độc chứ… = =

“A, ban nãy không thấy ông nên tôi lên trước. Đây, nhờ hai đứa trẻ này đây, là chúng giúp đem hành lý lên đấy.”

Chú ấy cười rạng rỡ với chúng tôi, lộ ra một hàm răng trắng sáng, “A, cám ơn nhé ~ “

Ông xã cũng cẩn thận ngồi xuống.

Tôi không to gan như anh, không dám nhìn thẳng vào chú dì kia, chỉ dám nhìn đứa trẻ họ đang ôm. Ai da, tự nhiên tôi lại nhớ John…

Không biết anh ta sao rồi, còn có…

Tim tôi đột nhiên loạn nhịp, tôi với ông xã còn trẻ ở thời đại kia sau này sẽ bị làm sao, sao tự nhiên lại nói xuyên là xuyên được chứ?

Kỳ quái nhất là lúc tôi bình tĩnh lại thì đứa bé kia rõ ràng nhìn tôi, đôi mắt to ngập nước tự nhiên lại làm tôi thấy sợ hãi.

… Không đúng, sao đứa bé này nhìn quen quá vậy?!

“Chị ơi, ôm ~ “

Vãi, thằng nhóc này chủ động dã man! Tôi sửng sốt một giây mới nhận ra đứa bé kia đang gọi mình, hơn nữa còn giơ tay ra theo tư thế chữ V, kiểu muốn được tôi ôm vào lòng.

Mắt liếc qua chú kia, thấy ánh mắt đồng ý của chú ấy, tôi đành giơ tay ra.

Lại nhìn đứa bé này, mắt ngọc mày ngài đáy nhé, tuổi nhỏ mà trông đã rất phong cách, trong đám người ồn ào này mà nó không hề tỏ ra sợ sệt. Có điều tôi không nghĩ ra có thể đã gặp nó ở đâu.

Nhưng mà dù sao đi nữa thì khi một đứa bé chủ động muốn được ôm, tôi cũng không từ chối nổi, chỉ có thể 囧 囧 lặp đi lặp lại câu, “Bé đáng yêu quá đi nhé”, rồi vươn tay ra ôm vào lòng.

Đứa bé đó nắm chặt tà áo tôi, nhe răng ra cười ha ha.

Dì kia vẫn ngồi đó đột nhiên mở miệng, “Xem ra A Hạo rất thích cháu.”

A Hạo?

Tên này, hình như… tôi từng nghe thấy ở đâu rồi thì phải. Vội quay qua nhìn ông xã, anh lại lắc đầu ra hiệu cho tôi đừng vội, tiếp theo nhìn hộp bánh ngọt đặt trên kệ, nhìn đứa bé trong lòng tôi với vẻ suy tư, hỏi, “Dì ơi, bánh ngọt này mua ở đâu thế?”

Dì cười, “Mua trong một cửa hàng bán bánh gần nhà dì, có đói không? Đói thì ăn đi.”

Chú kia xếp đồ xong xuôi cũng ngồi xuống đối diện chúng tôi, quan sát một lát, “Anh em à?”

Vợ chồng.

Nhưng mà tôi thật sự không dám nói thế với họ, gật nhẹ, “Dạ, là anh em.”

“Để anh bế cho.”

Mắt thấy đứa bé kia cứ dụi dụi vào ngực tôi, ông xã đột nhiên lên tiếng, cũng giơ tay ra luôn.

Không ngờ A Hạo đột nhiên nổi giận, bàn tay bé nhỏ đập vào tay ông xã rồi lại nhanh chóng chui vào lòng tôi.

Cực nặng… = =

Nói thật ra thì tôi với đứa trẻ này cứ như có duyên với nhau. Chuyện này làm tôi vừa mừng vừa lo, đương nhiên cũng thấy kỳ quái.

Ông xã thầm nghiến răng, vẫn cười rất bình tĩnh, “Tên anh chàng này là gì thế ạ?”

“Giản Hạo.” Dì nói với vẻ vô tư.

“Giản Hạo?” Tôi hét lên, hoàn toàn chẳng để ý gì tới hình tượng, xém thì ném luôn đứa bé kia ra ngoài. 囧 囧 đè chặt hai móng vuốt đứa bé này lại, quay đầu nhìn sắc mặt tái xanh của ông xã.

Khó trách sao tôi cứ thấy quen quen…

Lại nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của chú dì kia vì tiếng thét của tôi, mạnh miệng nói tiếp, “… Đúng là một cái tên đáng yêu. A ha ha…”

Sau đó tôi giả vờ mỏi tay, muốn trao trả đứa trẻ này về.

Rõ ràng bình thường đôi phương nên tỏ ra gì đó, ví như đưa tay ra nhận đứa bé lại, ví dụ như kiên quyết lôi đứa bé về.

Kết quả chú kia nhìn tôi bằng vẻ mặt vô tôi, không cử động gì hết = =

Vãi. Tôi phát điên, là con cháu hai người hay con cháu tôi thế hả?

Vứt đi, vứt đi!

Tôi chỉ có thể 囧 囧 đọ sức với đứa bé này. Sau một giây ông xã bèn chủ động ra tay, hai tay kẹp dưới nách thằng bé kia, sau đó tung ra thần lực để ôm cả cơ thể nó vào lòng.

Tôi thở phào một cái.

Không ngờ Giản Hạo lại gào lên mà khóc, tay chân quơ loạn xì ngậu cứ như đang ở chỗ nào đáng sợ lắm, đẩy đẩy anh ra.

Tôi cảm thấy ông xã thật sự bực mình. Nhìn nụ cười của anh mà xem, muốn nói là cứng ngắc bao nhiêu thì cứng ngắc bấy nhiêu.

Dì vẫn tỏ ra bình tĩnh, ngược lại chú thì phản ứng, đưa tay ôm về. Ông xã buông tay không chút lưu luyến, sau đó khôi phục nụ cười bình thường, có chút áy náy nhưng cũng có chút thâm ý mà nói, “Xem ra nó không thích cháu rồi.”

Mắt lại nhìn Giản Hạo vẫn khóc lóc trong ngực chú kia, vừa khóc vừa gào chị ơi chị ơi. Tôi liên tục lắc đầu, nhớ đến John nhà chúng tôi. John nhà chúng tôi biết nhiều chuyện hơn hắn, có khi tôi dẫm phải chân anh ta, anh ta cũng chỉ tự vỗ chân rồi đứng lên mà không than một tiếng.

Rõ ràng là đáng yêu hơn nhiều.

Nhưng biểu hiện này của Giản Hạo mới là biểu hiện của một đứa trẻ. Dù sao tôi cũng không ngờ một thanh niên lạnh lẽo như vậy cũng sẽ khóc đến chảy cả nước mũi nước dãi, cực kỳ hủy hoại hình tượng. Vì vậy khi vừa nghĩ tới đây chỉ là một đứa bé, lòng tôi lại mềm ra.

“Mạt Lị.” Ông xã mở cửa sổ, anh đang ngồi trong nên gọi tôi, “Không phải em muốn ngồi cạnh cửa sổ à?” Sau đó liền nhổm dậy, tôi vội đổi chỗ với anh.

Tiếp đó ông xã nhìn Giản Hạo bằng một ánh mắt tôi không hiểu nổi. Vừa nhìn là hắn ngừng khóc, không những ngừng khóc còn trừng mắt với ông xã, quay đầu đi chỗ khác, hừ một tiếng rất con nít, không thèm để ý ông xã nữa.

Đột nhiên tôi hiểu ra lý do vì sao ông xã không thích.. trẻ con.

“Không sao đâu, trẻ con đều thích làm ồn.” Tuy tôi đã tỏ thái độ bài xích với con cháu họ một cách rõ ràng mà dì này vẫn tỏ ra nhiệt tình, đột nhiên hỏi một câu, “Hai đứa có đói không?”

Trên sân ga đột nhiên vang lên tiếng quảng cáo: Các vị hành khách lần đầu đi tàu XX XX…

Dì kia vẫn tỏ ra bình tĩnh, đột nhiên lấy trong túi ra một con dao gọt trái câu, sau đó mở hộp bánh ngọt ra. Vãi, cái bánh kia giống hệt cái bánh chúng tôi ăn lúc trước…

Tôi hoảng sợ, nhìn cái bánh kia bị cắt thành mấy miếng.

Dì kia cười tủm tỉm mời chúng tôi, “Được rồi! Ăn miếng bánh đi.”

Xe lửa đột nhiên rung lên mấy cái, tiếng ma sát “kít” vang lên, sau đó có tiếng “Ầm ~ “, xe từ từ khởi hành.

Ack… Tôi cười gượng, “Cháu đang giảm béo.”

Ông xã cũng khoát tay một cái, cám ơn, “Cháu không thích đồ ngọt.”

Dì kia cũng không nài ép. Tôi rất sợ những người mà người ta đã nói không ăn rồi nhưng vẫn cố nài nỉ.

“Hai đứa đi đâu?”

Tôi vốn muốn nói địa điểm, ông xã lại cướp lời, “Đi tới nhà bác chơi vài ngày. Dì thì đi đâu?”

“A, đi đưa đứa bé này đến chỗ cha thằng bé. Do công việc nên cha mẹ nó sống riêng cũng lâu rồi.”

Tôi thuận mắt nhìn Giản Hạo, tên này vẫn đang gọi chị ơi.

Không biết hắn lấy hảo cảm với tôi ở đâu ra nữa. May mà có cái bàn ở giữa, nếu không chắc tôi chẳng có cách nào để không phải ôm hắn rồi đúng không? Sau đó liền làm một cái mặt quỷ với hắn, mắt liếc qua thấy dì kia đã cầm thêm một miếng bánh cho vào miệng.

Vãi! Ăn rồi ăn rồi, sắp ăn rồi! Tôi thấy lòng mình căng thẳng.

“Dì hay ăn loại bánh này ạ?” Ông xã đột nhiên hỏi. Chắc nếu dì ấy trả lời là ăn lần đầu thì anh sẽ ngăn dì ấy lại… = =

“Ăn nhiều rồi.” Miếng bánh đưa lại càng gần.

“Dì ơi, cháu nghe nói ăn bánh ngọt nhiều không tốt cho cơ thể.” Tôi thấy mình cứ như đứa ngốc, “Không tốt cho răng miệng đâu. A, đừng ~ “

Dì kia căn bản không hiểu được nỗi khổ tâm của chúng tôi, cười cười, cắn một miếng.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, tôi ngồi cạnh thấy 囧 囧.

Có lẽ… đây không phải loại chúng tôi đã ăn. = =

Chú kia chê chúng tôi chưa đủ 囧, cũng vươn tay cầm một miếng cho vào miệng như vua chúa, nhai rất hạnh phúc, sau đó lại đưa một cái đến trước mặt Giản Hạo.

Hắn cũng cắn một miếng. O(╯□╰)o

Tất cả những chuyện này đều xảy ra ngay trước mắt. Tôi nắm chặt tay ông xã, trời đang rất lạnh mà tay tôi vẫn nhớp nháp mồ hôi.

“Bọn dì sắp phải xuống rồi.” Dì ấy vui vẻ ăn, “Đường đến chỗ cha thằng bé này không dễ đi, ngồi xe rất xóc.”

“A…” Tôi dạ bừa, không biết vì sao mà mềm hết cả người.

Ông xã vẫn không nói gì, chỉ nhìn vào những miếng còn lại trên bàn. Thật ra cái vỏ hộp không giống với cái kia, vì không có những cái lý do thoái thác như “phép thuật”, “vị ngon hơn” vân vân, cũng như những chỗ ** kia…

Dù không có hai chữ “mã hóa” chướng mắt kia nhưng mà vẫn làm người ta sợ hãi.

Tôi tưởng tượng về tác dụng của cái bánh ngọt này.

Nếu cũng làm người ta nhỏ đi… Giản Hạo, ăn một miếng thế là quá đủ rồi = =

Nhưng lại thầm nghĩ dù sao họ cũng không phải ăn lần đầu, hơn nữa trên đời sao có lắm chuyện quái dị thế được? Dì này cũng làm người ta cảm thấy quái dị sẵn rồi. Không chỉ dì ấy mà cả chú kia lẫn Giản Hạo cũng làm người ta cực kỳ điên loạn. Chúng tôi cũng chỉ ỡm ờ, coi như là đồng ý cho chuyện này xảy ra.

Nhưng mà tôi lại nghĩ, nhỡ nó giúp chúng tôi về với thời đại của mình thì sao?

Tôi nghiêng đầu nhìn ông xã, hình như anh cũng đang tự hỏi vấn đề này, nếu được trở về thời đại lúc trước.

Tôi với anh sẽ biến thành bộ dạng gì nữa?

Ngày nào tôi cũng hứa sẽ thi đỗ Chí Tường, tôi đã rời khỏi một số chuyện với một số người lúc trước, tôi còn chưa kiếm được sự đồng ý của mẹ chồng, cha mẹ tôi còn chưa ly hôn, lời tuyên thệ của ông xã vẫn nằm trong tay mẹ tôi…

Đầu tôi nghĩ về toàn bộ những thay đổi đã xảy ra, đột nhiên lại nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này cũng không có gì không được.

… Cái bánh ngọt này không thể ăn!

Dù hiệu quả thế nào đi chăng nữa thì chết cũng không được ăn!

Tôi gần như là nghiến răng nghiến lợi mà quyết định.

Nhắm mắt làm ngơ, tôi hít một hơi thật sâu, tựa vào vai ông xã, nhắm mắt lại. Nhưng mà…

Ack, khó trách người ta không mở cửa sổ ra, gió thổi lạnh chết đi được = =

Tôi lại tự mình đóng cửa sổ lại.

Sau đó níu áo lại, không để ý đến ánh mắt người khác mà co lại thành một khối, nửa nằm nửa ngồi, gối lên đùi ông xã. Bên tai vẫn có tiếng nói chuyện của ông xã với dì kia, loáng thoáng còn nghe được tiếng đứa bé kia gọi chị.

Một lúc sau lại thấy ông xã làm gì đó, rồi trên người tôi xuất hiện thêm một chiếc áo.

Tôi cũng không để ý, trong đầu chỉ có những chiếc bánh ngọt bay bay.

Đột nhiên chuyển sang rất nhiều màn chúng tôi bị ông trời trêu ngươi…

“Mạt Lị, Mạt Lị…”

Tôi sợ hãi, đột nhiên tỉnh giấc, nhìn ông xã mà chưa tỉnh hẳn.

Anh đau lòng nhìn tôi, lau những giọt mồ hôi trên trán tôi.

Sau đó nói thầm vào tai tôi, “Mạt Lị, họ xuống xe rồi, chúng ta cũng đi xem sao. Đi nào.”

“…”

Tôi ngẫm nghĩ. Quả thật, nếu mọi chuyện không được giải quyết thì tôi sẽ cứ lo lắng những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra, có lẽ mãi sau này cũng không ngủ yên nổi, chỉ suốt đêm vò đầu bứt tóc mà suy nghĩ.

Tầm mắt đột nhiên chuyển đến cái vỏ hộp bánh đã bị xé tung, nằm lăn lóc dưới góc bàn. Tôi nghĩ chắc là kiệt tác của Giản Hạo, nhưng vấn đề là…

[********]

Mấy cái dấu sao này cứ như ký hiệu trúng thưởng, bị cạo ra một góc nhỏ mới lộ ra.

Ban nãy chắc ông xã không chú ý.

Lúc này anh vẫn đang tìm bóng dáng dì kia, vừa gọi “Mạt Lị” vừa xách hành lý đi.

Tý nữa xem sau! Tôi cầm cái hộp đã bị xé kia lên.

Sau đó nắm tay ông xã, vội vàng xuống xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.