Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 54: Chương 54: Chương 54: Triệu Nhã Nhã




Ở đầu bên kia của sân thượng.

Hai vị cao thủ võ lâm đang say sưa giao chiến, cái vầng dương nóng rẩy đang treo lơ lửng trên bầu trời cũng chẳng thể ngăn được quyết tâm ngùn ngụt của hai vị.

Tống Thư Hàng nghĩ một thoáng, rồi quyết định không lộ mặt ngay.

Hắn muốn đợi thêm chốc nữa, đợi đến khi trận đại chiến giữa hai vị này gần kết thúc. Cái vị nam cao thủ kia, rõ ràng là đang dằn đại chiêu xuống, khẩu đại pháo Neo Armstrong Cyclone Jet Armstrong!

- Ngay lúc này đây! - Tống Thư Hàng chớp lấy thời cơ, lộ ra nửa thân mình rồi dùng cái tiếng Phổ thông rành rọt để chào hai vị cao chủ, - Hi, chào hai bạn!

Soạt...

Giọng nói bất ngờ vang lên, giống như chậu nước đá giữa trời đông giá rét, xối thẳng vào đầu hai vị cao thủ võ lâm.

Đặc biệt là nam cao thủ, hắn cảm thấy tim mình đập rộn gấp mười lần, thiếu chút nữa là vọt khỏi lồng ngực! Hắn gượng gạo quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào chỗ Tống Thư Hàng đứng.

Sau đó, khi hắn nhận ra kẻ quấy rối là một sinh viên có dáng thư sinh chứ chẳng phải giáo viên ở ký túc xá thì liền lộ cái vẻ mặt giận dữ, hắn giơ đấm lên, thằng đàn ông nào chẳng giận điên vào những lúc thế này.

- Tôi biết mà, hai người cảm thấy vô cùng kích thích khi được người khác nhìn thấy giữa lúc đang đại chiến, tôi nghe thấy rồi. Vậy nên, không cần cảm ơn đâu, tôi tên là Lôi Phong.- Tống Thư Hàng vẫy vẫy tay với cái vẻ mặt vô cùng nhiệt tình, - Đúng rồi, lát nữa nhớ khóa cửa sân thượng lại nha. Bị giáo viên quản lý ký túc nhìn thấy thì không ổn đâu.

Nói rồi, Tống Thư Hàng nghênh ngang rời khỏi sân thượng, quay về phòng ký túc của mình.

Bỏ lại hai vị nam nữ giận dữ, đương không biết là nên khóc hay nên cười.

- Hôm nay lại làm chuyện tốt rồi... Thỏa mãn mong ước của hai người cơ đấy, đúng là một ngày tươi đẹp nha.- Tống Thư Hàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Vui quá hóa buồn” là câu thành ngữ xuất xứ từ “Hoài Nam Tử - Đạo Ứng Huấn”: phu vật thịnh nhi suy, nhạc cực tắc bi.

Nghĩa là, khi người ta đang vui sướng tột cùng, thì lại có chuyện bất ngờ gì đó xảy ra khiến kẻ ngày phải khóc nức nở + vô cùng đau đớn.

Ví dụ như: một người trúng số một ngàn vạn, đấy là còn nộp thuế rồi, vui chết đi được! Sau đó, một tiếng sau, người nọ nhận được tin mình mắc ung thư giai đoạn cuối, qua đêm nay sẽ chết, liền đau lòng vô cùng. Những giọt nước mắt đau đớn ấy đủ để dâng ngập cả Trái Đất.

Tống Thư Hàng vừa giúp cặp nam nữ trên sân thượng xong, cảm thấy vô cùng vui vẻ, vô cùng sung sướng, vô cùng đắc chí.

Sau rồi, khi hắn mở cánh cửa ký túc xá, thì thấy một cô nàng mặc áo blouse trắng của bác sĩ đang ngồi trên giường của mình. Ấy là một cô nàng xinh đẹp và rất có khí chất, dáng người cũng tuyệt vô cùng, chiếc quần trắng giản đơn chẳng thể che lấp sức hấp dẫn của đôi chân dài miên man.

Cô nàng cầm trên tay cuốn sổ ghi chép ba mươi loại dược liệu phổ thông của “Thối thể dịch bản đơn giản hóa”, hàng mày chau lại.

- Chị Nhã Nhã, sao chị lại đến trường em thế này? - Mồ hôi trên trán Tống Thư Hàng vã ra như tắm, không thể nào kiềm lại nổi.

Cô gái mặc áo blouse trắng này chính là Triệu Nhã Nhã, con gái cưng của cậu của Tống Thư Hàng. Học kỳ trước, khi Tống Thư Hàng vừa lên đại học, cô ấy thay mama Tống, dẫn hắn tới trường đại học Giang Nam. Vậy nên cô mới có chìa khóa vào ký túc xá của Tống Thư Hàng, từ đó có thể nghênh ngang đi vào căn phòng này.

Khi Tống Thư Hàng nhìn thấy “Thối dịch thể bản đơn giản hóa”, hắn từng chép ra một bản, sau đó định nhờ Triệu Nhã Nhã giám định giúp. Nhưng Triệu Nhã Nhã không trả lời cậu, mấy ngày nay Tống Thư Hàng cũng dồn hết tâm chí vào “tu chân” với cả “thối thể dịch”, nên cũng quên luôn vụ kia.

Không ngờ Triệu Nhã Nhã không trả lời tin nhắn của hắn, mà tìm đến pk với người thật luôn à?

Đây đúng là sai thời gian, sai địa điểm, gặp phải sai người nha.

Làm người vui thôi chứ đừng quá, bởi khi vui quá thì rất dễ gặp phải chuyện đau lòng.

Triệu Nhã Nhã ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng xinh đẹp liếc nhìn Tống Thư Hàng một cái.

Là người học y, nên cô rất ít khi trang điểm, bởi mỹ phẩm sẽ ảnh hưởng tới việc phẫu thuật. Nhưng dù không trang điểm, thì cô vẫn xinh đẹp vô cùng.

Trùng hợp thế nào lại vào lúc Tống Thư Hàng đang rơi vào thời kỳ suy yếu do tu luyện “Chân ngã minh tưởng kinh” cơ chứ.

- Mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, bảo sao em lại kiếm cái phương thuốc bổ lung tung bèng này.- Triệu Nhã Nhã nhíu mày, khép cuốn sổ lại, - Thư Hàng, thuốc là thứ không thể uống bừa. Cái đơn này toàn các dược liệu đại bổ, trộn với nhau rồi, dược lực sẽ vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa, thuốc cũng có ba phần là độc, nhiều thứ dược liệu trộn lại thế này, không chừng lại thành liều kịch độc. Uống thứ này chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết! Bị bệnh thì đi khám bác sĩ!

Giờ, lòng Tống Thư Hàng như có trăm nghìn câu rủa xã đang lao ra rầm rập, hiệu ứng suy yếu sau khi luyện “Chân ngã minh tưởng kinh” còn chưa tan đi, thành thử sắc mặt hắn bệch ra. Ai mà ngờ, cái vẻ mặt này đi kèm với “Thối dịch thể bản đơn giản hoá” lại khiến Triệu Nhã Nhã hiểu lầm thế chứ.

Phải giải thích ngay, để lát nữa rơi vào vũng sình thì chẳng còn đường nào mà chối nữa. Và rồi ngay ngày mai, mama Tống sẽ phi máy bay qua, mama Triệu gần hơn, nhất định sẽ lôi hắn tới viện!

Ờ... mà có lẽ không hẳn là hiểu lầm, bởi hắn đã tự đâm đầu vào chỗ chết rồi, đã uống “thối thể dịch” rồi.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thì hiện tại cũng phải dấu nhẹm chuyện này đi.

- Khụ, chị Nhã Nhã à, không phải như chị nghĩ đâu. Cái phương thuốc đó... thực ra là như này nè! – Đại não của Tống Thư Hàng xoáy điên cuồng, hắn cố gắng sắp xếp lại câu từ.

Nếu như là cái lúc hắn chưa biết đến thế giới tu chân, thì Tống Thư Hàng sẽ giải thích thẳng với Triệu Nhã Nhã rằng: đây là phương thuốc mà cái đám trẻ trâu trong một nhóm chat tiên hiệp bịa ra, hắn lo cho mấy đứa trẻ trâu đáng yêu đó uống thuốc này xong sẽ rơi vào nguy kịch, nên mới nhờ Triệu Nhã Nhã kiểm tra trước.

Nhưng vấn đề bây giờ là, đám trẻ trâu kia nay lại thành các tu sĩ chân chính và đáng ngưỡng mộ, Tống Thư Hàng cũng ngại khi giải thích kiểu kia cho Triệu Nhã Nhã nghe, dù sao thì hắn sắp trở thành một trong những “tu sĩ” ấy rồi. Chẳng nhẽ lại gộp cả mình vào đám trẻ trâu mê tiên hiệp à?

- Nói đi, chị nghe.- Hàng lông mày của Triệu Nhã Nhã chau lại, hai chân vắt chéo, cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng. Cô hiểu hắn quá mà, từ bé đến giờ, chỉ cần cô nhìn nó chằm chằm như thế này, là biết hết Tống Thư Hàng đang nói thật hay nói dối.

Nhờ cái “siêu năng lực” này, bao lời nói dối mà Tống Thư Hàng bịa ra khi làm sai chuyện gì đều bị cô vạch mặt hết. Nhưng ra... cô chẳng mấy khi mách mẹ Tống và ba Tống.

Nếu không thì, hồi còn bé chắc Tống Thư Hàng đã trải qua không biết bao nhiêu trận đánh của mẹ, trận đánh của ba và trận đánh kết hợp của ba mẹ rồi!

Ấy cũng là một trong những nguyên nhân khiến hồi còn nhỏ, Tống Thư Hàng thân với Triệu Nhã Nhã lắm. Bởi cô là người chị tốt luôn bao che cho hắn.

- Thực ra, cách đây không lâu, em tình giờ gia nhập một nhóm chat. Em cam đoan là lúc ấy em chẳng quen ai trong cái nhóm chat đó cả.- Tống Thư Hàng biết mình khó mà dối được Triệu Thư Nhã, nên đành chọn cách chỉ dối một phần, - Sau rồi, em nhận ra các thành viên của cái nhóm đó quái lắm, lúc ấy em còn đoán là chắc đám này lậm tiểu thuyết tiên hiệp rồi.

Đấy là những gì hắn từng đoán, nhưng giờ thì hắn đã biết, những người đó là tu sĩ thật.

- Rồi trong nhóm có người đăng một đơn thuốc lên, chính là cái mà chị đang cầm đó. Ngoại trừ phương thuốc này, còn có những dược liệu mà em chưa từng nghe qua, tên cũng kỳ lạ lắm.

Mãi đến giờ, vẫn có những dược liệu mà hắn chẳng biết nó là cái gì, có hiệu quả như thế nào, hơn nữa mấy cái tên như Triêu Lộ Huyền Thảo gì gì đó đúng là lạ kỳ lắm.

- Lúc đấy em lo lắm, sợ mấy người đấy uống thuốc đó xong lại rơi vào cơn nguy kịch, nên mới chép tên mấy dược liệu có thể tìm được trên mạng ra, rồi nhờ chị xem hộ. Nếu thứ thuốc ấy uống vào sẽ gây chết người, thì trước khi ra khỏi nhóm chat đó, em tiện thể khuyên mấy thành viên khác một chút. Mọi chuyện chính là như vậy.- Tống Thư Hàng nhún vai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.