Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 73: Chương 73




Bảy ngày sau.

Nữ tử mặc xiêm y màu xanh bưng một chậu nước, xuyên qua hành lang, đi tới trước cửa một phòng, nhẹ nhàng đẩy ra, đi vào. Thấy nam tử vẫn đang ngủ ở trên giường, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhu hòa, bưng chậu đi qua.

Đến bên giường, đem chậu đặt trên ghế, nhẹ nhàng nhúng khăn tay vào trong chậu, giúp nam tử lau mặt, đây là việc mấy ngày nay nàng đều làm, tuy phụ thân bảo nàng làm, nhưng chính nàng cũng không có bài xích.

“Mật nhi, Mật nhi……” Nghe thấy nam tử kêu tên ai đó, Ưng Thanh Dao ngân nga theo, Mật nhi, Mật nhi, tên này thật dễ nghe, cũng không biết có quan hệ gì với hắn, mà gọi tình ý như vậy, hẳn là người trong lòng của hắn đi, hắn đã có người trong lòng rồi sao!

Nữ tử chớp mắt biểu tình sợ sệt, lập tức mỉm cười, người ta có người trong lòng thì có liên quan gì nàng chứ.

Lại cầm khăn tay bỏ vào chậu, ngâm ngâm trong nước, đặt lên trán nam tử.

Nàng còn nhớ bộ dáng của hắn lúc phụ thân mang về, cả người là máu, hô hấp mỏng manh, tùy thời có thể chết đi, phụ thân tùy ý giao hắn cho nàng chăm sóc, kỳ thật ngay cả nàng cũng không chắc hắn có thể sống sót không. Nhưng hắn vẫn sống, hơn nữa còn bình phục rất nhanh.

Lúc trước bệnh trạng của hắn hẳn là bị tà ma nhập thể, nhưng kỳ quái là hắn tu vi thấp như vậy nhưng không có xuất hiện trạng thái mất thần trí giống như mấy nhân ma kia, mà là…… Khắc chế. Phụ thân nói hắn tư chất tu ma rất tốt, hiện tại xem ra phụ thân vẫn là thật tinh mắt, nàng còn chưa từng thấy ai có thể khắc chế sự bùng nổ của ma loại trong cơ thể đâu.

“Mật nhi, đừng rời đi…….”

Nữ tử còn đang ngây người, thì tay cầm khăn đột nhiên bị một bàn tay ấm áp bắt lấy, đối phương nắm rất chặt, giống như sợ buông lỏng thì người sẽ biến mất vậy.

Ưng Thanh Dao có chút luống cuống, nhìn nam tử trên giường, lại nhìn cửa phòng, nếu có người tới, nàng không biết giải thích thế nào. Dùng sức rút tay, nhưng không thể rút ra được.

“Thanh Dao, con ở bên trong sao?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của lão giả, giọng nói càng to dần, ngay sau đó người cũng đã tới trước cửa.

Xong rồi, là phụ thân tới, nữ tử gấp gáp bất chấp đau đớn, vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay nam tử, mu bàn tay tuyết trắng đỏ ửng một mảnh, có thể thấy được nàng dùng khí lực lớn chừng nào.

Ngay sau đó, cửa phòng được đẩy ra, hồng y lão giả đi đến, nữ tử thấy thế vội vàng giấu tay ra phía sau.

“Thanh Dao, sao vậy, sao đầu đầy mồ hôi thế kia? Tiểu tử kia tỉnh chưa?” Ưng Vấn Thiên thân thiết đi tới.

“Không…… Không có gì…….. Người nọ còn chưa tỉnh………” Ưng Thanh Dao nhẹ nhàng xoa xoa chỗ tay bị đau ở sau lưng, lắp bắp nói.

“Nói bừa cái gì, không phải đã tỉnh rồi sao? Tiểu tử, thấy thế nào?” Hồng y lão giả nhìn phía sau nữ tử hỏi.

Cái gì! Ưng Thanh Dao cẩn thận quay đầu lại, vừa lúc chạm vào đôi mắt tối đen xa cách kia.

Nữ tử sợ tới mức lui liên tiếp vài bước, cười gượng hai tiếng, không phải là nàng cứu hắn tỉnh chứ, rốt cuộc là tỉnh khi nào a, bộ dáng vừa nãy của nàng hắn đã thấy rồi sao?

Thích Vô Thương chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, lại quay đầu nhìn hồng y lão giả, thanh âm lãnh đạm, “Đây là đâu? Ngươi là ai?”

Nghe vậy, hồng y lão giả không có trả lời, chỉ thản nhiên nói, “Hiện tại thân thể như thế nào?”

Thích Vô Thương nhìn chăm chú hắn một hồi, tự cảm nhận bên trong cơ thể, phát hiện không có tổn thương gì, công kích mà thiên ma kia đánh trúng người hắn, hẳn là phải bị trọng thương mới đúng, chẳng lẽ hai người trước mặt này cứu hắn.

“Đa tạ ân cứu mạng.” Thích Vô Thương chắp tay, trên mặt vẫn không cười lấy một cái.

Ưng Thanh Dao ở một bên bĩu môi, người gì vậy, nói lời cảm tạ mà còn bày ra cái bộ mặt thối, thật khó coi!

“Ai…….” Ưng Vấn Thiên lắc lắc tay, một bộ cự tuyệt, “Ta không cần lời cảm tạ của ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng với ta một chuyện!”

Nghe vậy, Thích Vô Thương nhíu nhíu mày, không có trả lời.

“Cũng không phải là chuyện khó xử gì, đối với ngươi tuyệt đối có lợi!” Lão giả hấp dẫn nói.

“Mời nói!” Thích Vô Thương vẫn không có lập tức đáp ứng.

Tiểu tử này, cũng không nhìn xem mình hiện tại đang ở địa bàn của ai, mà cứ như thế, thật là……. Ai, quên đi, ai bảo hắn là người tốt đâu. Ưng Vấn Thiên trong lòng thở dài, “Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi thấy thế nào?” Lão giả hai mắt sáng lên nhìn Thích Vô Thương.

“Thu ta làm đồ đệ? Nếu ta nhìn không sai, thì ngươi tu ma đạo, nhưng ta là tu tiên đạo.” Nam tử thanh âm bình thản nói.

Nếu đổi lại người khác mà nói chuyện với Ưng Vấn Thiên hắn như vậy, hắn đã sớm tát cho một tai, tu tiên có gì tốt mà khoe! Tu ma mới là chính đạo! Cố tình trước mặt người này, biểu tình, thanh âm đều thực bình tĩnh, giống như chỉ là nói ra một câu bình thường, làm cho hắn không có chỗ phát hỏa.

“Ta biết người tu chính là tiên đạo, nhưng ngươi nhìn cổ tay của ngươi một chút đi!” Hồng y lão giả nói.

Nghe vậy, Thích Vô Thương nghi hoặc kéo ống tay áo lên, trong mắt nhất thời tràn ngập khiếp sợ, trên cánh tay hắn sao lại có một vệt hoa văn màu đen, sao lại thế này? Kéo ống tay áo kia lên, cũng là như vậy!

“Đây là ma văn, bình thường người tu tiên tẩu hỏa nhập ma trên người đều có, ngươi hiện tại…….”

Lão giả còn chưa nói xong, đã bị Thích Vô Thương cắt ngang, “Không có khả năng!”

“Sao lại không có khả năng? Nhìn bộ dáng của ngươi, hẳn là mới lên tiên lộ không lâu, kỳ thật thời điểm đăng tiên lộ phải rơi vào ma đạo, chẳng qua không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng làm cho ngươi tránh thoát, ngược lại ngăn chặn ma loại, thật sự là ngàn năm mới có một a!” Lão giả cảm khái nói.

Thích Vô Thương nghe hắn nói vậy, trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại tình trạng của hắn lúc trước, hắn nhớ rõ lúc ấy rất khó chịu, giống như có cái gì khống chế hắn, nhưng sau khi nghe được một giọng nói thì hắn mới tỉnh lại. Thanh âm kia là……. Mật nhi!

“Vốn ngươi là ám linh căn rất thích hợp tu ma, hơn nữa thời điểm ngươi đăng tiên lộ bị tẩu hỏa nhập ma, khiến cho thân thể của ngươi là cơ thể rất thích hợp để tu ma. Cũng không biết ngươi dùng biện pháp gì thế nhưng khắc chế được ma loại, ngươi cứ như vậy mà tu tiên, qua vài trăm năm hẳn là có thể tinh lọc ma tính trên người, sẽ không có vấn đề gì. Chính là ngươi ngàn không nên vạn không nên, đi vào Hòa Trạch, ở trong này ngươi chỉ cần hô hấp một chút, đều có thể tăng ma tính trong người ngươi, huống chi…….” Nói tới đây, lão giả cười gian một chút.

Thích Vô Thương ngẩng đầu cau mày nhìn hắn, một tay bắt lấy cánh tay, ánh mắt đông lạnh.

“Phụ thân!” Ưng Thanh Dao ở một bên thúc khuỷu tay vào phụ thân nhà mình, bộ dáng thế này, ai muốn bái người làm vi sư a!

Thấy nữ nhi ra hiệu, lão giả mới thấy mình có chút thất thố, vội vàng khụ hai tiếng che dấu, sau đó khuôn mặt nghiêm túc nói, “Huống chi ngươi ngày đó còn hút chiêu thức ma kia vào trong cơ thể, nên giờ đã đánh vỡ áp chế trong cơ thể ngươi. Hiện tại ngươi đã bước trên con đường tu ma, không quay đầu được đâu!”

Nghe vậy, Thích Vô Thương nắm chặt cánh tay, một dòng máu tươi theo cánh tay chảy xuống dưới, nhỏ lên đệm.

“Ai nha, ngươi làm gì vậy? Thương thế của ngươi còn chưa có khỏi đâu!” Nói xong Ưng Thanh Dao đi lại gần, nhìn miệng vết thương trên mặt tràn đầy không đồng tình.

Nhưng vừa mới đi nửa bước đã bị ánh mắt băng hàn của Thích Vô Thương làm cho lui trở về.

“Ta tới đây là để tìm người, không phải vì bái sư, tìm được người ta sẽ đi!” Thích Vô Thương không để ý nói.

Ưng Vấn Thiên nhíu mày, nhìn chằm chằm nam tử một hồi, đột nhiên nở nụ cười, “Tìm người? Tìm ai? Có lẽ ta có thể giúp ngươi…….”

“Thê tử của ta!” Thích Vô Thương đáp.

“Thê tử? Tên là gì?” Hồng y lão giả tiếp tục hỏi, bằng thanh danh Vấn Thiên lão tổ của hắn, tìm người còn không đơn giản sao, hắn hỗ trợ tìm nữ oa kia, tiểu tử này sẽ thiếu hắn một ân tình, còn không đáp ứng làm đồ đệ của hắn sao.

“Tiết Mật.” Nhắc đến tên này, trong mắt nam tử hiện lên mạt ôn nhu. Thực lực của hắn rất yếu, có lẽ nên nhờ người trước mặt này tìm giúp vậy.

“Tiết…… Tiết Mật? Ngươi chắc chứ?” Hồng y lão giả cùng thanh y nam tử nhìn nhau, trên mặt biểu tình thật quỷ dị.

“Có vấn đề gì sao?” Thích Vô Thương vội hỏi nói.

“Nguyệt Kiến, bên ngoài sao vậy? Sao mà ồn như thế?” Tiết Mật nhìn phấn y nữ tử vừa mới đi vào.

Mấy ngày trước, nàng đã đưa hài hài tử và Nguyệt Kiến ra ngoài, thân thể Nguyệt Kiến cũng đã tốt, nhưng người thì lại im lặng hơn xưa.

Không biết vì sao, nàng có thể đem vật từ không gian lấy ra, cũng có thể đưa người đi ra, đưa vào. Chỉ trừ nàng, giống như là bị đặt cấm chế, bị vây trong điện này, đừng nói đi ra ngoài, ngay cả không gian cũng không vào được. Khẳng định là Quân Ngọc Hàn động thủ, xem ra nàng chỉ có thể tạm thời ở chỗ này. Trừ bỏ lần trước, về sau nàng cũng chưa từng gặp qua Quân Ngọc Hàn.

Nguyệt Kiến có thể đi ra ngoài, tìm hiểu tin tức, giới hạn kia giống như không có một chút tác dụng với nàng.

“Mật Mật……..” Nguyệt Kiến muốn nói lại thôi, trên mặt hơi ngượng nghịu.

“Nguyệt Kiến sao vậy?” Tiết Mật hỏi.

“Nguyệt Kiến tỷ tỷ?” Tiệc Diệc Hành ở một bên chơi đùa vui vẻ với ca ca cùng ngừng lại, nhìn nàng.

“Kỳ thật……..” Nguyệt Kiến còn chưa nói xong, đã bị một thanh âm trầm thấp chen ngang.

“Nguyệt Kiến ngươi muốn nói gì?” Quân Ngọc Hàn như bóng ma từ ngoài cửa điện chậm rãi đi vào.

Nghe vậy, Nguyệt Kiến lập tức xoay người sang chỗ khác, đợi thấy rõ diện mạo nam tử, không tự giác lui về sau mấy bước.

“Quân……. Quân đại ca……..” Nguyệt Kiến lắp bắp nói.

“A, Nguyệt Kiến vẻ mặt của ngươi làm ta khổ sở đó.” Nam tử cười cười nói, nhưng cước bộ không có dừng lại.

Khi nhìn thấy hai tiểu tử bên cạnh Tiết Mật, ánh mắt nhất thời trở nên ôn hòa, ngồi chồm hổm xuống, vạt áo màu đen trên người phủ dài trên đất, nhưng hắn không có để ý.

“Hành nhi, Thịnh nhi lại đây, cha ôm một cái, đã lớn như vậy rồi sao!” Nam tử thanh âm ôn nhu, nhìn hai hài tử ánh mắt tràn đầy tình yêu, vẻ mặt kia giống Quân Ngọc Hàn trước kia như đúc.

Hai hài tử nhất thời không có phản ứng, vẫn đứng bên cạnh Tiết Mật không động đậy, nhưng Quân Ngọc Hàn vẫn duy trì động tác kia, ngay cả tươi cười cũng không có biến hóa.

Thấy thế, Tiết Mật vẻ mặt ôn hòa nhìn hài tử, nhỏ giọng nói, “Lúc trước không phải vẫn luôn nháo đòi gặp Quân phụ thân sao? Hiện tại người ở ngay trước mặt các con đó, còn không mau chạy qua!”

Hai hài tử nhìn nhìn Tiết Mật, thấy Tiết Mật cổ vũ, liền mạnh chân bước hai bước, sau đó chạy vọt lại lồng ngực Quân Ngọc Hàn.

“Quân phụ thân!” Kỳ thật bọn họ không còn nhớ rõ khuôn mặt hắn, chỉ nhớ hắn luôn mặc trang phục màu trắng, trừ cái này còn nhớ nụ cười của hắn, cùng người trước mặt này rất giống nhau, ấm áp bình thản.

Nhìn ba người ôm nhau, Tiết Mật khẽ cười cười, mặc kệ Quân Ngọc Hàn gặp chuyện gì, bộ dáng thế nào, khi hắn gặp hài tử, vẫn là Quân Ngọc Hàn y phục trắng tuyết trước kia.

“Nguyệt Kiến, lúc nãy muốn nói với ta cái gì?” Tiết Mật quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh.

“Quân đại ca hắn…….”

“Ta chuẩn bị tổ chức hôn lễ cho chúng ta, một lần nữa thành thân, lúc trước nàng trở thành thê tử của ta, chỉ mặc giá y cho có, thật là ủy khuất nàng, hiện tại ta chuẩn bị ở Hòa Trạch dĩnh thành tổ chức cho nàng một hôn lễ thật lớn, về sau nàng chính là thê tử do ta cưới hỏi đàng hoàng.” Nam tử bế hai hài tử trên tay, nhìn Tiết Mật mỉm cười nói, trong mắt là chân thành.

“Cái gì!” Ở bên kia Thích Vô Thương từ trên giường chạy vội tới trước mặt hồng y lão giả, trên mặt tràn đầy không thể tin, “Mật nhi cùng người khác thành thân, ai?”

“Đệ tử ma tôn Hồng Liên, Quân Ngọc Hàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.