Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 124: Chương 124: Yêu tinh giá lâm: Phá hư thiết kế




Sáng sớm ở Hoàng phủ rất đẹp, ít nhất Liên Kiều cho là như vậy, đang lúc cô mơ màng tỉnh dậy, không khó để nghe được tiếng kêu tuyệt vời chim chóc, một tiếng lại một tiếng, khiến tâm tình người nghe cực kì vui vẻ.

Hoàng Phủ Ngạn Tước bên người sớm đã không thấy bóng dáng, cô vội vọt lên lại ngồi xuống, sau đó bắt đầu điên cuồng tìm kiếm chung quanh, nhưng mà, tìm nửa ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện lên vẻ thất vọng!

Thật sự là quá keo kiệt, quả nhiên anh ta không có để lại khẩu súng nào cho cô! Hừ!

Cô nhìn quanh bốn phía một lúc, ừm, hôm nay nên làm cái gì đây? Nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hiện lên nụ cười cực kì "Gian trá"...

Trêu cợt Hoàng Phủ Ngạn Tước là nhiệm vụ chủ yếu trong kì nghỉ này của cô, tại sao cô lại có thể quên mất điểm ấy chứ, ha ha...

☆☆☆☆☆☆☆☆

Phòng khách chính lớn như vậy được người hầu quét tước đến mức không nhiễm một hạt bụi, ánh mặt trời từ từ xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu xuống dưới, chiếu vào sàn nhà trơn bóng khiến nó lóe ra những vệt sáng chói mắt.

Trong lúc Liên Kiều vừa đi vừa nhảy từ khu biệt thự độc lập vào phòng khách chính, lại nghe thấy tiếng thét bất an của Triển Sơ Dung.

"Liên Kiều a, trời ạ, con phải cẩn thận, đi đường không thể chạy nhảy như vậy!" Vừa nói, nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô.

Liên Kiều hơi giật mình, cô luôn đi đường như vậy, có việc gì sao?

Nhìn vẻ mặt u mê của cô, Triển Sơ Dung lộ ra nụ cười hiền từ: "Nha đầu ngốc, con cũng đã có, đi đường còn không cẩn thận như vậy."

"Có?" Liên Kiều càng lúc càng bị mê hoặc, bắt đầu từ ngày hôm qua, bác gái đã nói có, có cái gì a, thật là khiến cho người khác khó hiểu.

Cô vừa định hỏi cho rõ ràng, lại lập tức nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ thất thần của Hoàng Phủ Anh, lập tức ——

"A —— Liên Kiều, cô—— cô ——" Hoàng Phủ Anh chỉ về phía cô, ngay cả nói cũng không đầy đủ.

Liên Kiều cũng sửng sốt giống như vậy: "Tôi như thế nào?"

Thật kỳ quái a, toàn bộ người trong nhà này đều kì quái ah ! Sáng sớm đã nói những điều kì quái.

Khuôn mặt Hoàng Phủ Anh vô Cùng lo lắng cả biểu cảm không thể tin nổi, chỉ thấy cô nhanh chóng bước lên, lần thứ hai cẩn thận nhìn, ặc, nâng phía sau lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. “cô mặc quần áo của anh cả tôi!”

Hoàng Phủ Anh kêu lên sợ hãi khiến cho Triển Sơ Dung chú ý, luc snayf bà mới chú ý tới bộ quần áo trên người Liên Kiều, thảo nào ngay từ khi nãy nhìn thấy cô đã thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà quần áo này…

Liên Kiều lúc này mới phản ứng kịp, cô cười đến rạng rỡ và vô cùng đắc ý, còn khoa trương đi dạo trước mặt hai người họ. “Thế nào? Nhìn được không? Đây là kết quả sau quá trình tỉ mỉ lựa chọn trang phục, không nghĩ tới cháu còn có thiên phú phối đồ!”

Hôm nay cô tự nhận là một ngày mặc đồ rất đẹp trai!

Sáng sớm, trong lúc cô mở tủ quần áo của Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa thì bị dọa chết khiếp!

Quần áo của người đàn ông này cũng thật nhiều a, đều là tây trang phối hợp với những phụ kiện khác nhau, thiết kế khéo léo vô cùng xa hoa, vừa nhìn đã biết giá trị không tầm thường của nó, nhưng mà… hình như quần áo thoải mái của anh ta không có mấy.

Nhìn tủ quần áo đó khiến cô hoa cả mắt, ác ma trong cơ thể cô không tự chủ được đang chuẩn bị bộc phát ma tính của nó, nếu muốn đi gặp anh ta, vậy nhất định phải khiến cho anh ta một chút kinh hỉ mới được.

Nghĩ đến đây, cô nhìn tới nhìn lui thì cũng chỉ có tây trang phối với áo sơ mi, hai lời không nói mặc ngay một bộ lên người, nhưng mà… thế nào cũng như đang trong một chiếc bao tải lớn, quần áo của anh quả thực đối với cô mà nói quá lớn đi.

Nghĩ ngĩ, cô rốt cục có chủ ý, thì phải thay đổi hoàn toàn quần áo đang mặc trên người! Đó cũng là nguyên nhân khiến Hoàng Phủ Anh và Triển Sơ Dung chấn động.

Lúc này, chiếc áo sơ mi xa hoa ban đầu đã biến thành một chiếc áo T-shirt, chính xác mà nói phải là một chiếc áo sơ mi hình thức T-shirt, hai ống tay áo dài đẹp hoàn hảo bị cắt tới mức khoa trương tới gần sát nách, cổ áo bị cắt bỏ, sửa thành một chiếc áo chui, mà vạt áo rộng thùng thình thì bị cô biến thành một chiếc nơ con bướm.

Lại nhìn bên dưới, vốn là quần tây trang xa hoa bị cắt thành quần đùi hưu nhàn, rộng rãi thoải mái có một chút hương vị đường phố, bên hông thì phối hợp một chiếc thắt lưng vô cùng cá tính của cô, khắp toàn thân cô mang theo phong cách của người ngoại quốc. T-shirt còn rất thích hợp, lại rất phối hợp với đôi hài Mickey khoa trương, tóc đuôi ngựa buộc cao cùng với chiếc mũ lưỡi trai, cực kỳ giống thiếu nữ thời kỳ phản nghịch.

Dùng dáng vẻ tự đắc nhìn Triểu Sơ Dung và Hoàng Phủ Anh, nói vậy hai người này cũng biết cô có tài năng thiết kế, hắc hắc…

“Bác gái, công ty của Ngạn Tước ở đâu vậy? Cháu rất buồn, đột nhiên rất muốn nhìn thấy anh ấy!” cô lộ ra khuôn mặt sáng lạn, bàn tay nhỏ bé chủ động ôm lấy cánh tay Triển Sơ Dung, làm nũng hỏi han.

Triểu Sơ Dung lúc này mới kịp phản ứng, bà sủng ái đẩy trán cô một cái rồi nói. “Con cái tiểu nha đầu này thật sự là rất có sáng tạo, cũng chỉ có con mới dám đụng đến quần áo của Ngạn Tước!”

“Hừ, ai bảo anh ấy tối hôm qua xé rách váy ngủ cháu vừa mới mua chứ, chiếc váy ngủ kia cũng rất đắt tiền đó!” Liên Kiều chu cái miệng nhỏ nhắn oán hận nói.

Triển Sơ Dung sau khi nghe vậy khuôn mặt hiện đầy lo lắng, bà vội vàng hỏi. “Tối hôm qua, tối hôm qua chẳng lẽ Ngạn Tước đối với con lại…? Tiểu tử ngu ngốc kia, chẳng lẽ không biết hiện giờ thân thể của con không cho phép hay sao? Lại vẫn làm ra loại chuyện này!”

Mà bên Hoàng Phủ Anh đứng bên cạnh nghe Liên Kiều nói vậy, khuôn mặt bống trở nên lạnh ngắt.

Liên Kiều lại một trận mơ hồ, cái gì với cái gì a.

“Bác gái, cháu…”

“Được rồi, như vậy đi, bác sẽ kêu lái xe đưa con tới Hoàng Phủ tài phiệt, một mình con đi ta có chút lo lắng!” Triển Sơ Dung cắt ngang lời cô, dặn dò.

“không cần đâu, bác gái, cháu sẽ thật cẩn thận a, như vậy đi, Anh Anh…” Liên Kiều kéo tay Hoàng Phủ Anh nói. “Em nói cho chị biết đường đi được không?”

Hoàng Phủ Anh cắn môi, tuy rằng không phải tình nghuyện, nhưng vẫn đi lấy giấy bút ghi lại lộ trình cho cô, lúc đưa cho Liên Kiều còn nói: “Nếu cô cứ vậy mà đi gặp anh cả, anh ấy sẽ tức giận!” (Min: ta để xưng hô thế này có ai thắc mắc không?)

Nhưng Liên Kiều lại không có nghe được ra sự ghen tuông trong lời nói của cô ta, ngược lại càng tươi cười sáng lạn: “Yên tâm đi, Anh Anh, em không cần lo lắng cho chị, anh ta sẽ không dám phát cáu với chị!” nói xong, liền nhìn về phía Triển Sơ Dung: “Bác gái, cháu đi ra ngoài đây!”

“Ai, Liên Kiều a, không được, đứa nhỏ này…” nhìn bóng dáng sôi nổi của Liên Kiều lúc rời đi, Triển Sơ Dung vô cùng lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.