Tử Dương

Chương 194: Chương 194: Đại quân xuất phát




Dịch giả: argetlam7420

Bốn ngày, năm ngày, rồi sáu ngày, thẳng đến chạng vạng tối ngày thứ bảy, Đàn Mộc Tử cùng tăng nhân kia mới chạy tới, kì thực bọn họ cũng đã lên đường từ sáng sớm bảy ngày trước, sở dĩ chậm như vậy là bởi triều đình phái Thái tử cùng Ký Công chúa mang theo lượng lớn lương thảo dùng vật dụng tới khao thưởng ba quân, hai người bọn họ phải đi cùng hộ tống, cho nên làm trễ nải thời gian.

Lần này gặp nhau, bầu không khí giữa ba huynh muội Thạch Chân tỏ ra rất là hòa hợp, nguyên nhân rất đơn giản, Thạch Chân tiến cử Mạc Vấn đảm nhiệm chức Hộ Quốc Chân Nhân lập được công lớn, cho nên tâm trạng nàng rất tốt. Mà Thái Tử với Thạch Chân cùng phe, Mạc Vấn đánh một trận diệt gọn hơn hai vạn kỵ binh nước Yên, đối với Thái tử mà nói cũng là chuyện đáng mừng. Mà Ký Công chúa tâm tình tốt là bởi vì Thạch Chân đề xuất với triều đình mời một tăng một đạo hỗ trợ đều là người nàng cùng Nhị hoàng tử Tam hoàng tử tiến cử, nếu lập được công lao, nàng đương nhiên cũng sẽ được thơm lây.

Sau phần dạ tiệc, ba huynh muội lưu Mạc Vấn lại nói chuyện, Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi cũng gọi Đàn Mộc Tử cùng vị tăng nhân pháp danh Tuyệt Trần ở lại, hành động này nhằm bày tỏ sự tín nhiệm cùng coi trọng hai người.

Nói chuyện chủ đề chính vẫn là chiến sự mà triều đình quan tâm nhất, bất luận Thái tử hay là Ký Công chúa đều cho rằng sau trận chiến vừa rồi có thể “một trận định càn khôn”, tiếp theo chỉ cần quét dọn tàn dư là được. Mạc Vấn với Thạch Chân không chút do dự dội thẳng cho hai người một gáo nước lạnh, nước Yên chiếm cứ ba quận mười sáu châu rất có khả năng có nhiều dị thú cùng vu sư đạo hạnh cao thâm trấn thủ, muốn từng bước thu phục mười sáu châu tuyệt không phải một sớm một chiều.

Ngoài ra mật thám ẩn náu ở nước Yên sáng sớm nay cũng truyền tin tức về, đã bắt được chim đưa thư nước Yên phái đi Cao Ly, biết được nước Yên đã hạ lệnh năm vạn quân Yên chuẩn bị viễn chinh Cao Ly gấp rút chuyển sang tiếp viện ba quận. Dưới tình hình này chẳng những phải đối phó với hai vạn quân tàn dư, mà còn cần làm tốt công tác chuẩn bị cùng địch quân khổ chiến lâu dài.

“A Di Đà Phật, bần tăng có một chuyện chưa rõ, cần thỉnh giáo ba vị Thiên Tuế cùng Hộ Quốc Chân Nhân.” Tuyệt Trần ngồi phía dưới lên tiếng nói.

Mạc Vấn nghe vậy không nói gì. Thạch Chân nhìn về phía Thái tử, Thái tử giơ tay mở miệng “Đại sư, mời nói.”

“Nước Yên kia chỉ là một nước nhỏ ở biên ải, không hề có sở trường thủy chiến, sao có thể vượt biển xuất chinh?” Tuyệt Trần nói.

“Tuyệt Trần đại sư nói rất đúng, bần đạo cũng cảm thấy nghi ngờ.” Đàn Mộc Tử lên tiếng phụ họa.

Hai người nói xong, huynh muội ba người Thái tử cũng không trả lời ngay, mà là lắc đầu cười khổ. Mạc Vấn thấy không đành lòng bèn lên tiếng giải thích, “Tuyệt Trần đại sư cùng Đàn Mộc chân nhân có chỗ không biết, nước Cao Ly đó là một vùng đất nằm ở phía đông bắc nước Yên, không phải nước Cao Ly ở ngoài biển đâu.”

Tuyệt Trần cùng Đàn Mộc nghe xong đỏ mặt lúng túng, họ vừa mới tới nên không quen thuộc địa lý cùng hoàn cảnh nơi đây.

“Hai vị Phụ Quốc đều là nhân sĩ Trung Nguyên, đến nơi biên thùy Đông Bắc này không rõ địa lý cũng hợp tình hợp lý, sau này làm việc có thể bàn bạc thêm với Mạc Chân nhân.” Thái tử nhân cơ hội nhấn mạnh vai trò thống lĩnh của Mạc Vấn.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, A Di Đà Phật, xin nghe theo ý chỉ Thái Tử.” Đàn Mộc Tử cùng Tuyệt Trần đồng thanh đáp ứng.

Mạc Vấn đợi đến khi hai người ngồi xuống, liền bày ra bản đồ ba quận cùng mọi người bàn luận chiến sự. Ban đầu khi nước Triệu phân chia các quận, phủ, châu huyện có lẽ cũng đã cân nhắc đến việc bị ngoại tộc phương bắc xâm phạm, ba quận cùng các châu phủ có hình tam giác hướng lên phía Đông Bắc, có thể nhanh chóng tiếp viện lẫn nhau, bố trí như vậy rất thích hợp cho việc phòng ngự. Lúc này cả ba quận đều đã rơi vào tay giặc, muốn phản công chiếm lại thì phải cần phương pháp trái ngược, nói thẳng ra một chút chính là ban đầu sẽ phải đánh chiếm rất nhiều thành trì, càng đi về phía bắc, thành trì sẽ càng ít.

Tình huống này nếu nhìn qua thì có vẻ như giai đoạn đầu là khó khăn nhất, nhưng thực tế lại không phải vậy, giai đoạn đầu quân Yên cần phòng thủ rất nhiều thành trì quan ải, cho nên binh lực cùng đám dị thú sẽ bị phân tán rất nhiều, càng đánh lên phía bắc, số thành trì quân Yên cần phòng thủ sẽ càng ít, lại còn có tàn quân từ đằng sau rút về trợ giúp thủ thành, muốn đánh chiếm thành trì, thu phục lại châu quận sẽ càng khó khăn hơn.

Trước đó Mạc Vấn đã xem qua bản đồ rồi, biết rõ tình huống sẽ là như vậy, hiện tại lấy bản đồ bày ra cho mọi người chẳng qua là lễ nghi, ngoài ra còn có mục đích nữa là muốn cho Thái tử cùng Ký Công chúa biết được chiến sự càng đánh sẽ càng khó khăn, để bọn họ chuẩn bị tốt về lâu về dài. Lại cũng là để nói trước cho họ thấy, tránh cho sau này thấy việc thu phục đất tiến triển càng ngày càng chậm, triều đình lại hiểu lầm là hắn cố ý trì hoãn.

Tiếp đến là vấn đề chia quân, đây cũng là nguyên nhân Ký Công chúa lần này đích thân tới, nàng đương nhiên hy vọng hai người phe mình tiến cử có thể có được nhiều binh mã. Mạc Vấn biết được ý nàng, không đợi nàng ta mở miệng liền nói luôn, hai người mỗi người thống lĩnh hai vạn binh mã, Tuyệt Trần đi Hoàng quận ở phía Tây Bắc, Đàn Mộc Tử đến Bạch quận ở Đông Nam, hắn dẫn một vạn quân còn lại đi trung lộ.

An bài như vậy đương nhiên sẽ không ai phản đối, ngay cả Thạch Chân cũng không có phản đối, bởi vì nàng đang trấn giữ Hắc quận, nắm trong tay lương thảo, chỉ cần nắm trong tay lương thảo chính là nắm mạch sống của quân đội. Đàn Mộc Tử cùng Tuyệt Trần không nghĩ Mạc Vấn lại coi trọng bọn họ như vậy, vẻ mặt có chút sợ hãi, Mạc Vấn mỉm cười gật đầu với hai người, tỏ ý đã việc đã định.

Sau đó là cân nhắc tướng lĩnh dẫn quân của mỗi bên, ở vấn đề này Mạc Vấn cùng Thái tử lại có chủ ý khác nhau. Thái Tử là muốn phái Đồ Lỗ tới lần nữa, Mạc Vấn kiên quyết không chịu, đề nghị Mã Bình Xuyên làm phó tướng phối hợp cùng Tuyệt Trần tấn công Hoàng quận. Người ta thường nói “Khi tướng lĩnh đang ở chiến trường, có thể không cần tuân theo lệnh vua”, Thái Tử cuối cùng không lay chuyển được Mạc Vấn, chỉ có thể nhượng bộ.

Mọi việc đã bàn xong, mọi người cáo lui trở về phòng mình, Mạc Vấn tới Đông viện đẩy cửa vào phòng, Thạch Chân đi theo sau cùng vào.

“Ngươi không nên làm hắn mất mặt trước mặt mọi người như vậy.” Thạch Chân nói.

“Không sợ bão táp phong ba, chỉ sợ tai họa từ trong nhà. Đồ Lỗ trong lòng đối với ta vẫn còn thành kiến, người này không dùng được.” Mạc Vấn đương nhiên biết “hắn” trong miệng Thạch Chân là chỉ Thái tử.

“Ngươi không sợ kể tội gã, gã sẽ ghi hận trong lòng sao?” Thạch Chân hỏi.

“Gã có thể gây khó dễ được ta?” Mạc Vấn liếc nhìn đống phần thưởng Thái tử mang tới, từ trong đó lấy ra hai cây nhân sâm đã thành hình, gọi thị nữ đến đưa cho Tuyệt Trần.

“Uổng công vô ích, cho dù ngươi không tặng quà cho hắn, hắn cũng sẽ giúp ngươi bắt con chuột kia.” Thạch Chân không vui nói.

“Ta lúc trước đã từng làm nhục hắn, cái này là để bày tỏ thiện ý. Không còn sớm nữa, ngươi sớm về phòng nghỉ ngơi đi.” Mạc Vấn lên tiếng đuổi người.

“Sáng mai xuất quân ra bắc rồi, không có lời nào muốn nói với ta sao?” Thạch Chân ngồi xuống ghế hỏi.

“Nước Triệu thanh niên tài tuấn nhiều vô số kể, vì sao ngươi cứ hết lần này đến lần khác làm khó ta? Ngươi là người Hồ, cha mẹ người thân của ta tất cả đều do người Hồ mà chết, ta không thể cưới nữ nhân người Hồ làm vợ.” Mạc Vấn tiện tay lật xem những đồ ban thưởng, không hề quay đầu lại.

“Một chút hy vọng cũng không có sao?” Thạch Chân buồn bã nói.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời ngay, bởi hắn phát hiện ra lâu ngày ở chung cùng Thạch Chân, tựa hồ đã quen với sự hiện hữu của nàng, mặc dù loại quen thuộc này cũng không phải là cảm tình, nhưng nếu cứ như vậy sau này sẽ biến thành cái gì hắn không dám đảm bảo, bởi vì tình cảm con người thay đổi khó lường, không hề nghe theo lý trí sai khiến.

“Chúng ta chỉ có thể là bạn bè, không thể khác được.” Sau khi trầm ngâm hồi lâu, Mạc Vấn lắc đầu mở miệng.

“Hừ.” Thạch Chân hừ lạnh một tiếng, rời khỏi chỗ ngồi đứng dậy đi ra ngoài, ra tới cửa quay đầu lại nhìn, lại là một tiếng “Hừ”, lúc này mới ra khỏi phòng.

Sau khi Thạch Chân đi rồi, Mạc Vấn cau mày đứng thật lâu không lên tiếng. Thạch Chân mặc dù nhìn như đang tức giận, nhưng lúc sắp đi trên mặt lại thoáng cười, điều này cho thấy nàng cảm thấy hài lòng với câu trả lời của hắn. Cẩn thận nghĩ lại Mạc Vấn mới thấy câu trả lời khi nãy rất có vấn đề, nhìn qua như cự tuyệt nhưng lại không hoàn toàn cắt đứt, so với tình cảnh của hai người hồi trước đã tiến triển rất nhiều. Thạch Chân chắc đã phát giác ra điểm này, nàng mặc dù tự do phóng khoáng nhưng cũng vô cùng thông minh sắc sảo, phát hiện điểm yếu của hắn rồi chắc chắn sẽ dùng kế “thừng cưa gỗ đứt”, “nước chảy đá mòn” chậm rãi tiếp cận.

Lại nghĩ tiếp, trái tim con người không phải sắt đá, nếu mấy năm tới Thạch Chân vẫn giữ được sự quyết tâm này, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị nàng làm cảm động. Mà phương pháp đối phó chỉ có một, đó chính là “kính nhi viễn chi” (kính trọng nhưng không thân mật). Cũng may lần này xuất chiến Thạch Chân không đi theo, ngày sau cơ hội gặp mặt sẽ không có nhiều.

Hồi tỉnh lại, Mạc Vấn tìm những tờ giấy vàng còn dư lại lúc vẽ phù gói lại cất kỹ, ngày sau nhất định sẽ phải sử dụng phù chú thường xuyên, Tử phù số lượng có hạn, lại hao tổn linh khí rất lớn, nếu không quá cấp bách thì tốt nhất nên dùng giấy màu vàng vẽ phù.

Làm xong những thứ này, Mạc Vấn đứng dậy định đóng cửa, vừa đúng lúc gặp Tuyệt Trần đến thăm, Mạc Vấn mời gã vào trong, bảo thị nữ dâng trà, hai người ngồi đối diện đàm đạo. Ngày đó ở Chính Dương cung Tuyệt Trần bị Mạc Vấn dùng phù chú biến thành Thanh Lang suýt nữa ép chết ngộp ở dưới đất, nhưng cuối cùng Mạc Vấn thu hồi pháp thuật tha gã một mạng, Tuyệt Trần vẫn còn ám ảnh với thủ đoạn tàn nhẫn của Mạc Vấn, cho nên rất cảm tạ việc hắn nương tay tha mạng, cộng thêm với Mạc Vấn sai người tặng gã lễ vật, cho nên nhận được lễ vật xong gã liền lập tức tới cám ơn.

Bởi vì sau này còn phải cầm quân hiệp đồng tác chiến, lại thêm có thể còn phải nhờ người này đi bắt con chuột tinh, cho nên Mạc Vấn cùng Tuyệt Trần nói chuyện khá nhiều, sau mấy câu chuyện phiếm liền nói tới việc ngày đó Mạc Vấn gặp Khổng Tước Minh Vương nói về Phật pháp Đại Thừa cùng Tiểu Thừa, Tuyệt Trần tuổi tác mới tầm trên dưới ba mươi, tăng nhân trẻ tuổi không như mấy lão hòa thượng cố chấp, nghe được việc này cảm thấy khá hứng thú, cũng không cho Khổng Tước Minh Vương kia là giả, nói rằng hiện giờ giáo lý của tăng nhân quả có chỗ thiếu sót, đợi đến khi chiến tranh kết thúc sẽ tìm đến nước Lương tìm lão tăng kia, nghe lão chỉ dạy.

Thấy thái độ này của Tuyệt Trần, Mạc Vấn cũng cảm vui vẻ yên tâm, bất kể là người hay là giáo phái cũng không ai thập toàn thập mỹ, tín đồ mù quáng cả tin chỉ có tự hại thân, nhưng nếu tăng nhân cùng đạo sĩ có đạo hạnh mà không thể nhìn thẳng khuyết điểm của mình thì sẽ gây họa đến vạn dân. Đạo nhân đã nhìn thẳng vào vấn đề là có những đạo nhân bất lương luyện đan độc chết Hán Vũ Đế, vì sao tăng nhân lại không thể nhìn thẳng vào giáo lý bản thân có thiếu sót mà tiến hành sửa chữa chứ?

Đến lúc canh ba, Tuyệt Trần cáo từ, Mạc Vấn nằm xuống nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, quân chia làm ba đường. Mã Bình Xuyên cùng Đàn Mộc Tử đi phía nam, bọn họ đường xá xa nhất, cho nên đã di chuyển trước, hai vạn đại quân cùng lương thảo rầm rộ ra khỏi thành.

Do đoàn quân quá đông, đợi đến di chuyển hết thì đã là buổi trưa, sau đó Tuyệt Trần cùng Lý Văn dẫn quân ra mặt bắc, Lý Văn vốn là phó tướng của Mã Bình Xuyên, phẩm giai không cao, Thái tử mắt thấy không khuyên được Mạc Vấn, liền đổi thành lung lạc lòng người, vừa đúng dịp Bồ Hùng được thăng chức nên vị trí Hổ Uy tướng quân trống chỗ, Thái Tử lại trông coi phủ Thái Úy, nên ngay lập tức dùng Lý Văn bù vào, từ tứ phẩm thăng lên nhị phẩm.

Đợi đến khi nam bắc hai đạo quân toàn bộ ra khỏi thành thì đã là chạng vạng tối, Thạch Chân có ý hoãn lại đến mai hẵng đi, nhưng Mạc Vấn e sợ đêm dài lắm mộng, cộng thêm với lúc này đã có ánh trăng sáng tỏ, liền hạ lệnh toàn quân xuất phát. Hắn thống lĩnh quân đội mặc dù số lượng ít nhất, nhưng lại đủ các binh chủng, ba nghìn kỵ binh, hai ngàn cung thủ, năm ngàn bộ binh cùng quân hậu cần.

“Lương thảo sẽ định kỳ hàng tháng đưa tới, ngươi nhớ giữ gìn sức khỏe, đều đặn viết thư về cho ta.” Thạch Chân ra đưa tiễn.

“Ngươi cũng phải cẩn thận nhiều hơn, Quận phủ nhiều phòng xá, ngươi nên thường xuyên đổi chỗ ở.” Mạc Vấn gật đầu nói, lúc trước theo Mã Bình Xuyên rút lui về có mấy vị đạo sỹ cùng tăng nhân, những người này hắn không điều ra trận, mà là ở lại Quận phủ phụ trách bảo vệ Thạch Chân.

Thạch Chân gật đầu đáp ứng, Mạc Vấn giơ tay từ biệt Thái Tử cùng Ký Công chúa cách đó không xa, rồi nhảy khỏi tường thành tường, dẫn quân đông tiến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.