Tử Dương

Chương 379: Chương 379: Đền tội




Dịch: alreii

Biên: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs

Tiểu Hoàng đế cũng chỉ mới mười tuổi, sao có thể chịu được linh khí bá đạo của Mạc Vấn, linh khí không kịp thu hồi của Mạc Vấn đánh bay nó ra ngoài, lúc bay miệng phun máu tươi.

Sau một thoáng ngây người Mạc Vấn lập tức vọt về phía trước, định đón lấy tiểu Hoàng đế, nhưng tiểu Hoàng đế bị linh khí phản chấn đẩy đi quá nhanh, thấy không đuổi kịp Mạc Vấn vội vàng phóng linh khí cách không đón lấy, cuối cùng cũng đón được nó trước khi đụng phải cây cột trụ phía đông.

Miệng phun máu thì chắc chắn đã bị thương đến phế phủ, cẩn thận thăm dò phát hiện tiểu Hoàng đế không những phế phủ bị thương, mà tim phổi cũng bị thương nặng, xương trụ cẳng tay đều đã rạn nứt toàn bộ, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.

Tiểu Hoàng đế bị trọng thương, đau đớn kịch liệt khiến đã kéo nó tỉnh lại khỏi mê man khi bị nhập thân, run rẩy kêu đau, “Đau quá, đau quá, đạo trưởng nhanh mau cứu ta.”

Mạc Vấn vươn tay vào ngực, lấy ra viên đan dược trị thương cuối cùng nhét vào trong miệng nó, dùng linh khí đẩy vào trong bụng, sau đó ôm lấy tiểu Hoàng đế lao ra ngoài điện, “Lý chân nhân hiện đang ở đâu?”

“Bên này.” Tiếng của Ngọc Linh Lung từ phía Đông Nam cách đó không xa truyền tới.

Mạc Vấn theo tiếng lao về phía đó, lúc này Ngọc Linh Lung đang ở gần đống thi thể ngoài Đức Dương điện, xung quanh tụ tập rất nhiều binh sĩ, Trương Động Chi cũng ở đó.

Thấy Mạc Vấn đến, Trương Động Chi bước nhanh đến gần, “Mạc Vấn, ngươi nhất định phải nghĩ cách cứu Chu... Hoàng thượng cũng bị thương?”

Lúc Mạc Vấn hạ xuống đất đã nhìn thấy trong đống thi thể có một bộ chiến giáp màu vàng, nghe được lời của Trương Động Chi thì mới biết chủ nhân của bộ giáp đó là Chu tướng quân.

“Kỳ Hoàng Chi Thuật của ta đều học từ Lý chân nhân.” Mạc Vấn giao tiểu Hoàng đế cho một vị tướng bên cạnh, sau đó tung người lao về phía Bắc, “Hoàng thượng đã bị trọng thương, làm phiền Lý chân nhân cứu chữa, ta đi đến phủ Quốc Sư trợ giúp Thiên Cơ Tử.”

Trong thành Kiến Khang lúc này khắp nơi đều hỗn loạn, ba cửa Đông Tây Bắc đều có chiến sự, trong thành thỉnh thoàng lại có đạo nhân bay tới bay lui đuổi theo đám yêu vật trốn ra từ Hoàng thành, Mạc Vấn không biết phủ Quốc Sư ở đâu, nhưng hắn có thể cảm nhận được nơi có yêu khí của Trảo Hoàng Phi Điện, cũng có thể trông thấy Kim Điêu đang quanh quẩn trên không trung.

Đến phủ Quốc Sư, chỉ thấy Dạ Tiêu Diêu đang dùng linh khí đối công với một lão tăng do Trảo Hoàng Phi Điện biến thân, yêu vật này sau khi biến hóa có một thân hình cao lớn, đầu trọc mặt ngựa, mặc áo cà sa màu vàng đậm, bởi vì đã về lại bản thể nên linh khí càng dồi dào, lúc này Dạ Tiêu Diêu đã rơi xuống hạ phong, Kim Điêu muốn cứu chủ nhưng lại bị lầu gác nhà cửa hạn chế nên không thể lao xuống.

Trảo Hoàng Phi Điện không ngờ Mạc Vấn tới nhanh như vậy, bèn vung một chưởng bức lui Dạ Tiêu Diêu, rồi tung người lao lên nóc nhà muốn chạy trốn về phía Bắc, Kim Điêu phát hiện cơ hội nhanh chóng lao xuống, cặp móng nhọn giương ra.

Trảo Hoàng Phi Điện thấy thế tới của Kim Điêu nhanh mạnh, dùng tư thế “Bá Vương cử đỉnh” thúc giúc linh khí muốn đánh lui Kim Điêu, nhưng lúc này Mạc Vấn đã tới gần, vội vàng xuất chưởng bức nó về lại trong viện, lại vẽ một lá Bạch Hổ phù, niệm tụng chân ngôn, triệu ra Bạch Hổ công kích Trảo Hoàng Phi Điện.

“Hoàng thượng thế nào rồi?” Dạ Tiêu Diêu thấy Mạc Vấn đã triệu ra Bạch Hổ chặn yêu vật, hơn nữa sắc mặt còn xanh mét, biết trong hoàng cung có thể đã xuất hiện biến cố.

“Yêu vật này rất gian trá, muốn mượn tay ta giết tiểu Hoàng đế.” Mạc Vấn nói, kế vừa rồi của Trảo Hoàng Phi Điện quả là một mũi tên trúng hai con chim, nếu hắn không thu công kịp thời mà lỡ tay đánh chết tiểu Hoàng đế, thì sẽ trở thành tội nhân giết vua trong mắt người đời.

Dạ Tiêu Diêu nghe Mạc Vấn nói, biết Hoàng đế không gặp nguy hiểm đến tính mạng nên dời tầm mắt vào trong viện, Thần Thú tinh tú vốn là khắc tinh của yêu vật loại này, hổ ngựa đánh nhau, khí thế của Trảo Hoàng Phi Điện đã yếu hơn ba phần, có hai người ở trên cao lược trận, nó càng không có lòng ham chiến, vừa không để ý một cái đã bị Bạch Hổ quất đuôi hất ngã lăn lộn trên đất, hiện ra nguyên hình là một con ngựa toàn thân trắng toát, con ngựa già có bờm dài và bốn vó màu vàng kim.

Muốn phán đoán tuổi của ngựa ngoài nhìn răng lợi còn có thể nhìn vào lông mày và bờm ngựa, lông mày ngựa và bờm ngựa lúc còn sung sức thì rất rậm, đến khi về già lông mày ngựa và bờm ngựa sẽ dần trở nên thưa thớt, con ngựa trắng này mày và bờm rất thưa thớt, do đó có thể thấy nó đã sống rất nhiều năm rồi.

“Sao ngươi biết yêu tăng này là do một con ngựa hóa thành?” Dạ Tiêu Diêu rốt cuộc tìm được cơ hội đặt câu hỏi.

“Lúc nó tung chân đá hậu ngươi.” Mạc Vấn thuận miệng đáp.

“Theo ý kiến của ngươi, quốc vận nước Tấn sau này thế nào?” Dạ Tiêu Diêu lại hỏi tiếp, từ xưa đã có câu, lúc vận nước suy vong tất sẽ có yêu nghiệt xuất hiện, yêu nghiệt này lại dám trà trộn vào trong triều đình, khiến y rất lo lắng cho quốc vận nước Tấn.

“Chắc ngươi cũng biết ta từng đào một lăng mộ ở Bất Hàm Sơn, lăng mộ kia là âm trạch của Tào Tháo, con bạch mã này là tọa kỵ Trảo Hoàng Phi Điện của ông ta lúc còn sống, chắc cũng ở trong lăng mộ đó, lần này nó xuất thế làm càn có hai nguyên nhân, một là tìm ta báo thù vì chuyện đào mộ, nhưng hành tung của ta bất định, nó không thể tìm được, cho nên nó đã chạy đến nước Tấn làm hỗn loạn triều đình, báo thù nhà Tư Mã trăm năm trước đã cướp hoàng quyền của Tào thị. Còn quốc vận nước Tấn thế nào, thiên ý ta không thể suy đoán, nhưng theo ta thấy vận mệnh nước Tấn sẽ không bởi vậy mà suy sụp, biến cố hôm nay là kiếp nạn nước Tấn nên chịu.” Mạc Vấn lắc đầu nói.

“Tào Tháo qua đời mới chỉ hơn trăm năm, chỉ trong trăm năm sao con bạch mã này đã có thể luyện được tu vi cao như vậy?” Dạ Tiêu Diêu hỏi, sau khi bạch mã hiện ra nguyên hình thì hoảng hốt bỏ chạy, đâm ngã không ít phòng xá cột trụ, nhưng Bạch Hổ bám theo quá sát, từ đầu đến cuối không cho nó cơ hội trốn thoát.

“Lăng mộ của Tào Tháo nằm ở Ngũ Long Lĩnh - Bất Hàm Sơn, nếu rãnh rỗi ngươi có thể đi xem thử địa thế Bát Quái Vĩnh Sinh ở đó.” Mạc Vấn nói đến đây lại nhớ tới chuyện khác, “Ngươi biết người Hán ở nước Triệu đã nổi dậy chống lại người Hồ chưa?”

“Đã thấy một phong thư chiến báo, nhưng ta không nắm rõ lắm, ngươi từ nước Triệu tới à?” Dạ Tiêu Diêu hỏi.

Mạc Vấn gật đầu, “Phong trào chống người Hồ đã nổi lên, có thể lan rộng hay không thì còn phải xem có gió đông (ý Mạc Vấn chỉ nhà Tấn) trợ lực hay không. Sau biến cố lần này, chắc hẳn ở nước Tấn ngươi sẽ rất được tôn sùng, nên tận lực thúc đẩy Bắc Phạt, cho dù không thể Bắc Phạt thì cũng phải đánh tan quân Hồ ở ngoài thành Thanh Bình, không thể cho phép bọn chúng lui về Nghiệp Thành.”

Dạ Tiêu Diêu từ trong lời của Mạc Vấn nghe ra được hắn muốn rút lui khỏi chuyện này, bèn khoát tay nói, “Những thứ này nói sau đi, việc lần này phải xử lý thế nào?”

Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày cân nhắc, hoàng đế khai quốc nước Tấn Tư Mã Viêm chính là cháu trai của Tư Mã Ý, mà năm đó Tư Mã Ý lại là thần tử của Tào Tháo, chịu ân trọng của Tào Ngụy lại cướp đoạt giang sơn của ông ta, đúng là có chỗ thất đức, chịu kiếp nạn này cũng là thiên ý trừng phạt.

“Yêu vật này sau khi nắm giữ Hộ Quốc Kim Ấn đã làm việc ác gì?” Mạc Vấn hỏi.

Dạ Tiêu Diêu nghe vậy biết, Mạc Vấn đã buông lỏng, vội vàng kể ra chuyện ác của nó, “Việc ác rất nhiều, chuyện tai hại lớn nhất là Dâm Tự, ta mấy lần thỉnh tấu triều đình điều binh Bắc Phạt thu phục Giang Bắc, nhưng đều bị nó ngăn cản.”

“Dâm Tự cũng không nên đổ tội cho nó, mà nên trách tội người đời, nếu người đời kính thiên thờ phật, thủ trung giữ hiếu, yêu ma dị loại sao có thể nhận được hương hỏa.” Mạc Vấn lắc đầu nói, cái gọi là Dâm Tự là để chỉ việc người dân tuỳ tiện thờ cúng yêu tà, hương khói của nhân gian có tác dụng rất lớn, nếu nhận được hương khói, thiên đình sẽ cho rằng yêu tà này có thiện ý, vì nếu không dân chúng đã không dâng hương tế bái chúng nó.

Trong lúc hai người nói chuyện, Trảo Hoàng Phi Điện kia đột nhiên vọt lên, lăng không tung vó chạy vội về phía Tây.

Dạ Tiêu Diêu thấy Mạc Vấn vẫn đứng yên không nhúc nhích, mặt lộ vẻ bất mãn, tung người lao về phía Tây đuổi theo.

Mạc Vấn do dự chốc lát, sau đó dùng thần thức khống chế Bạch Hổ đuổi theo, bản thân cũng đề khí đuổi theo, yêu vật này giết hay không giết đều được, dựa theo chủ ý của hắn là không giết, nhưng thứ này đã đắc tội với Dạ Tiêu Diêu, nếu khoanh tay đứng nhìn thả cho nó chạy, Dạ Tiêu Diêu nhất định sẽ bất mãn với hắn, cân nhắc giữa hai bên thì không khó để chọn lựa.

Trảo Hoàng Phi Điện kia tuy có thể lăng không chạy nhanh, nhưng nó không thể nhanh hơn Bạch Hổ biến ra từ thiên địa linh khí được, chỉ chốc lát sau đã bị Bạch Hổ đuổi kịp, bức ép phải hạ xuống mặt đất.

Sau khi Trảo Hoàng Phi Điện rơi xuống mặt đất lại liều mạng chạy trốn khắp các ngõ hẻm, dân chúng trong thành hoảng sợ né tránh, có nhiều người không tránh kịp đã chết dưới vó ngựa, hai người chia làm hai đầu chặn đường, cuối cùng bức nó vào trong một ngõ cụt.

Thấy đại nạn sắp đến, bản năng sinh tồn của Trảo Hoàng Phi Điện trỗi dậy, đạp đất đạp tường lại bay lên không, Kim Điêu vẫn quanh quẩn ở trên không bắt được cơ hội, lăng không lao xuống, hai móng vuốt sắc nhọn xuyên qua da vào sâu trong thịt, nắm lấy phần sống lưng của nó.

Sống lưng là điểm yếu chung của phần lớn động vật bốn chân, sống lưng bị nắm lấy, Trảo Hoàng Phi Điện không thể hành khí dùng sức, Dạ Tiêu Diêu thừa cơ nhảy lên cao, thúc giục linh khí đánh nát đầu ngựa.

“Coi như được hả giận.” Dạ Tiêu Diêu hạ xuống bên cạnh Mạc Vấn thở ra một hơi.

“Tranh với con súc sinh làm gì.” Mạc Vấn lắc đầu cười nói.

“Về hoàng cung trước đi.” Dạ Tiêu Diêu tung người lao về phía Đông, Kim Điêu quắp thi thể con ngựa lên không theo ở phía sau.

Chỉ chốc lát hai người đã trở lại trong cung, lúc này ba cửa Đông Tây Bắc đã được cấm vệ tiếp quản, binh sĩ đang dọn dẹp số lượng lớn thi thể trong hoàng cung.

Y thuật lẫn tu vi của Ngọc Linh Lung đều không tầm thường, lúc hai người trở lại, nàng đã chiêu hồn Chu tướng quân tắt thở đã lâu hoàn dương trở lại, dù sống lại nhưng vẫn còn vết thương, gân mạch trên đùi phải đã bị một con gấu nâu xé rách, ngày sau đi lại sẽ chịu ảnh hưởng. Tiểu Hoàng đế cũng bảo vệ được tính mạng, chỉ là bị hoảng sợ quá mức, tinh thần vẫn chưa ổn định.

Trương Động Chi phải ở lại trong cung giải quyết hậu quả, bốn người Ngọc Linh Lung, Thiên Tuế, Dạ Tiêu Diêu, Mạc Vấn rút người rời đi, trở lại phủ đệ nằm ở phía Đông thành của Dạ Tiêu Diêu, thi thể con ngựa thì được đặt ở ngoài hoàng thành thị chúng.

Ngoại trừ Mạc Vấn, mấy người khác toàn thân đều là máu, trở lại phủ đệ liền tự mình đi tắm rửa sạch sẽ. Mạc Vấn phái hạ nhân trong phủ đến phủ Tướng Quân gọi lão Ngũ tới, lúc lão Ngũ tới thì dạ tiệc đã được chuẩn bị xong, lão Ngũ vẫn là có tôn ti, không ngồi cùng bàn với bốn người, nhà bếp đành phải bố trí một bàn riêng cho gã.

Ngọc Linh Lung là sư trưởng, tất nhiên ngồi ở ghế đầu, ba người khác dựa theo tuổi tác sắp xếp vị trí, Mạc Vấn ngồi ở ghế cuối. Lúc bốn người vào chỗ ngồi bầu không khí có chút lúng túng, nguyên nhân rất đơn giản, quan hệ của Dạ Tiêu Diêu với Ngọc Linh Lung rất vi diệu, thời bấy giờ sư phụ và đệ tử lại có tình cảm với nhau chính là chuyện đại nghịch bất đạo.

Có vài chuyện càng che giấu thì càng lúng túng, Dạ Tiêu Diêu trời sinh đã thẳng thắn, dứt khoát thừa nhận, Thiên Tuế và Mạc Vấn chắp tay chúc mừng, Ngọc Linh Lung vốn rất tùy tính, yêu hận cũng không che giấu, sau khi Dạ Tiêu Diêu thừa nhận thì hơi dịch chỗ ngồi lại gần phía gã.

“Mạc Vấn, chuyện của ngươi và A Cửu ta cũng có nghe đồn, A Cửu giờ đang ở đâu?” Ngọc Linh Lung hỏi, tuổi của nàng tuy đã bốn mươi nhưng dáng vóc khuôn mặt vẫn rất trẻ trung, ngôn ngữ cử chỉ vẫn như xưa.

“Chuyện này nói ra rất dài.” Mạc Vấn vốn không muốn nhắc tới chuyện tình cảm của mình trước mặt người khác, nhưng Ngọc Linh Lung hỏi, hắn lại không thể không nói, đành phải sơ lược kể lại tiền căn hậu quả.

“A Cửu đã phi thăng Thiên Tiên, quả thật đáng chúc mừng.” Thiên Tuế vui mừng gật đầu.

“Có gì đáng mừng chứ. Tiệp dư* của Minh Ty không phải chuyện tốt lành gì.” Thái độ của Dạ Tiêu Diêu hoàn toàn trái ngược với Thiên Tuế.

*Tiệp dư: tên gọi chung của nữ quan lại thời xưa

“Mạc Vấn dám to gan vô lễ với Thải Y Nguyên Quân, bên phía A Cửu tất nhiên sẽ không thể tốt được.” Ngọc Linh Lung lắc đầu nói.

“Mạc Vấn, linh khí bên trong cơ thể ngươi tại sao lại dồi dào như vậy?” Thiên Tuế lên tiếng chuyển đề tài.

“Chuyện này nói ra thì rất dài...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.