Tử Dương

Chương 372: Chương 372: Nội đan Toan Nghê




Dịch giả: alreii

Biên: argetlam7420

Mạc Vấn cảm nhận được nhiệt độ cao đến nóng bỏng, bèn cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy một viên nội đan vàng óng lớn chừng quả trứng gà vừa lăn đến bên tay phải của mình, vật này không phải thứ gì khác, chính là nội đan của con Toan Nghê mà chuyến đi này hắn muốn giao trả lại cho Vạn Thọ sơn.

“Con mắt nhà ngươi có to hơn nữa cũng vẫn là độc nhãn long, Ngũ gia không sợ ngươi đâu, con mẹ nó chứ.” Lão Ngũ vừa chửi mắng đồng thời nắm lấy tất cả những vật có thể nắm được bên cạnh ném về phía Ngao Thuật.

Nghe tiếng mắng chửi của lão Ngũ, vốn Mạc Vấn sắp hôn mê chợt tỉnh táo trở lại, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ vô cùng cấp thiết: Lão Ngũ vẫn còn sống, dù mình không sống được, nhưng cũng phải nghĩ cách bảo vệ mạng sống cho lão Ngũ.

Người chết chìm sẽ liều mạng túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lúc này Mạc Vấn đúng là có loại ý nghĩ này, mà cọng rơm duy nhất hắn có thể nắm được chính là viên nội đan Toan Nghê vừa lăn đến cạnh tay hắn.

Nghê là một trong chín đứa con của Long Thần, là hung vật có thuộc tính Hỏa, nội đan của nó chứa hỏa tính cực mạnh, đừng nói đến nuốt, chỉ ở gần chút thôi thì đã cảm giác được sự nóng bỏng không chịu nổi rồi. Nhưng Mạc Vấn đang vội vã nên không kịp suy nghĩ nhiều, vươn tay nắm lấy nó nhét vào trong miệng.

Mạc Vấn không chút do dự nuốt nội đan Toan Nghê cũng không phải là do hắn có dục vọng cầu sinh, bởi vì hắn hiểu rất rõ nội đan Toan Nghê không thể nuốt vào, vật này có thuộc tính hỏa, thân xác phàm tục căn bản không thể chịu nổi nhiệt độ cao của nội đan, vừa chạm tay vào thì bàn tay đã bị bỏng, vừa vào miệng thì miệng lưỡi như sắp cháy đến nơi, đây một loại cảm giác đau nhức trước giờ hắn chưa từng chịu qua. Trước khi nuốt nội đan Toan Nghê thì hắn đã nghĩ đến sẽ phải chịu sự đau đớn này, lý do hắn không chút do dự nuốt vào là vì nghĩ dựa vào cách này có lẽ có thể cứu được lão Ngũ, nếu không phải trong lòng nghĩ vậy thì hắn sẽ không dại gì để bản thân trước lúc chết mà còn phải chịu sự đau nhức chẳng có chút ý nghĩa thế này.

Nội đan Toan Nghê lớn chừng quả trứng gà, nhưng nó trơn láng nên Mạc Vấn nuốt chẳng hề khó khăn, bỏng là một loại đau đớn khiến con người ta khó chịu nổi nhất trong tất cả các loại đau đớn, nội đan vừa vào bụng, chỉ nháy mắt Mạc Vấn đã đau đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt kịch liệt khiến thần trí của hắn đột nhiên tỉnh táo lại, cùng lúc đó cũng khiến tứ chi của hắn co rút, cả người run rẩy.

“Lão gia!” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đột nhiên bắt đầu co giật dữ dội, vừa kinh sợ vừa mừng rỡ, mặc kệ Mạc Vấn đã làm cái gì, chỉ cần hắn còn sống đã đủ khiến gã mừng như điên.

Ngao Thuật nghe được lão Ngũ gào lên, dừng bước xoay người lại, phát hiện hành động kỳ lạ của Mạc Vấn, lông mày gã tức thì nhăn chặt, gã có thể cảm nhận được biến hóa to lớn từ trong khí tức của Mạc Vấn, cũng đoán được Mạc Vấn đã nuốt nội đan con Toan Nghê trong hũ sứ vừa nãy lão Ngũ ném về phía gã.

Ngao Thuật phát hiện biến hóa của Mạc Vấn nhưng cũng không vội ra tay, đây cũng không phải là do gã kinh ngạc nên đầu óc trì độn, mà là vì gã có lòng hiếu kỳ, gã muốn nhìn thử xem Mạc Vấn nuốt xuống nội đan Toan Nghê sẽ có biến hóa và hậu quả ra sao.

Mạc Vấn cũng không biết Ngao Thuật đang nhìn mình, trong nháy mắt nuốt vào nội đan Toan Nghê hắn liền cảm nhận được một mùi thịt cháy khét xông thẳng lên mũi, không nghi ngờ gì nữa phế phủ đã bị bỏng nghiêm trọng, mùi thịt cháy nồng nặc khiến hắn không dám hít thở, cùng lúc đó cơn đau đớn kịch liệt lại khiến đầu hắn tê dại, tứ chi không tự chủ được co quắp. Người bị chết cóng trước khi chết sẽ cảm giác rất nóng, cho nên thi thể nằm ở trạng thái tứ chi duỗi thẳng ra. Mà người bị chết cháy thì ngược lại, đau đớn kịch liệt sẽ khiến tứ chi co quắp, giống như đang chống lại cái lạnh giá vậy.

Tuy ngũ tạng trong cơ thể đang bị thiêu đốt, nhưng Mạc Vấn vẫn không quên dự tính ban đầu khi mình nuốt nội đan Toan Nghê, cố nhịn đau nhức móc hộp phù trong ngực ra muốn vẽ phù.

Ngao Thuật thấy Mạc Vấn định vẽ phù, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, bước lên đá bay hộp phù còn chưa được mở ra khỏi bàn tay đang run rẩy của Mạc Vấn.

Lão Ngũ đứng ở bụi cây phía đông, không nhìn rõ hành động của Ngao Thuật lắm, thấy Ngao Thuật nhấc chân đã, tưởng gã muốn hạ độc thủ với Mạc Vấn, lão Ngũ tức giận mắng chửi một tiếng rồi dùng lưng dựa và cây muốn đứng lên, cố gắng mấy lần nhưng vẫn không được, bèn nằm sấp trên đất mà bò qua.

Mạc Vấn thân bị trọng thương, không thể nào áp chế được khí tức nóng bỏng của nội đan Toan Nghê, mà cho dù có không bị thương hắn cũng không thể áp chế được nội đan Toan Nghê, từ xưa tới nay đạo nhân dùng nội đan của dị loại để luyện đan là việc không hề hiếm thấy, nhưng không có bất kỳ đạo nhân nào dám trực tiếp nuốt nội đan dị loại, nghiên cứu về nguồn gốc của nó thì nội đan của dị loại tuy ngưng kết từ linh khí của dị loại, nhưng trong đó lại bao hàm thuộc tính ngũ hành tự thân của dị loại, mù quáng nuốt vào nội đan sẽ dẫn đến ngũ hành trong cơ thể bị hỗn loạn, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì hộc máu mà chết.

Nghê là đứa con thứ năm của Thần Long, là dị loại thuộc hoả thuần dương, bên trong nội đan của nó hàm chứa nhiều linh khí hơn xa nội đan của dị loại tầm thường, hỏa khí trong đó dị loại khác tuyệt đối không thể so sánh được.

Vì đau nhức toàn thân nên Mạc Vấn cũng không tính được thời gian chuẩn xác, mới chỉ qua một hơi thở nhưng hắn đã cảm giác được giống như đã qua rất lâu rồi. Sức chịu đựng của con người thật là kinh ngạc, theo sự đau nhức kéo dài, Mạc Vấn lại bỗng phát hiện bản thân lại chưa chết ngay lập tức, mà đau nhức trong ngực cũng không còn khiến hắn co quắp run rẩy nữa.

Đau nhức là một loại phản ứng của thân thể tự bảo vệ mình, cảm giác đau đớn giảm bớt thì chỉ có hai khả năng, một là tổn thương biến mất, hai là thân thể đã hoàn toàn tê dại, Mạc Vấn hiểu rõ tình huống của bản thân thuộc về loại sau, nếu không nghĩ cách làm dịu đi cơn thiêu đốt thì không cần bao lâu nữa thần thức sẽ lại trở nên mơ hồ.

Nhưng vào lúc này, lão Ngũ đã bò đến sau lưng Ngao Thuật há miệng muốn cắn cẳng chân gã, Ngao Thuật thấy vậy, tung chân đá bay lão Ngũ ra xa.

Mạc Vấn thấy lão Ngũ bị Ngao Thuật đá bay, cực kỳ tức giận, chống đất đứng dậy đánh về phía Ngao Thuật, “Ức hiếp người quá...”

Mạc Vấn mới nói được nửa câu, vừa thở ra một hơi thì một ngọn lửa đỏ thẫm cũng theo đó phun ra từ trong miệng.

Ngọn lửa chỉ có chiều dài nửa xích, cũng chưa kịp chạm đến Ngao Thuật, nhưng Ngao Thuật đã nhanh chóng né lui, trong lúc lùi về phía sau thì đâm Thanh Long Kích về phía trước, nhằm thẳng về phía ngực trái của Mạc Vấn.

Ngực trái là chỗ trái tim, thấy Thanh Long Kích đâm tới, Mạc Vấn không kịp suy nghĩ nhiều, vươn hai tay bắt lấy Thanh Long Kích.

Mạc Vấn ra tay chỉ là hành động theo bản năng, hắn hoàn toàn không ngờ đến mình có thể chặn được Thanh Long Kích, bởi vì Thanh Long Kích là binh khí của Long tộc, có long khí bao bọc xung quanh, phàm nhân căn bản không thể chạm vào được.

Trong nháy mắt Thanh Long Kích bị chặn lại, Ngao Thuật đột nhiên buông tay, lùi về sau mấy trượng, nhìn hai bàn tay của mình mặt lộ vẻ kinh hoàng.

Mạc Vấn cũng không biết tại sao Ngao Thuật lại bỏ đi binh khí, lúc này hắn chỉ cảm giác được miệng mình tràn đầy vết bỏng rộp. Trên thế gian có không ít dị loại có thể phun lửa, chúng nó có thể phun lửa là bởi vì chúng nó đều có thuộc tính hỏa, hơn nữa bản thể của chúng trong quá trình sinh trưởng lâu dài đã thích ứng với việc phun lửa, nhưng tình huống của hắn lại không phải như vậy, hắn là phàm nhân, hơn nữa trong ngũ hành lại thuộc thủy, ngọn lửa vừa nãy phun ra chính là hỏa khí của nội đan Toan Nghê bùng phát ra ngoài gây nên, không phải do hắn cố ý phun ra.

“Mạng của ta chẳng còn được bao lâu nữa, ngươi thật sự muốn đồng quy vu tận với bổn toạ sao?” Mạc Vấn cắn răng, giơ tay ném trả lại Thanh Long Kích cho Ngao Thuật.

Ngao Thuật đưa tay tiếp lấy Thanh Long Kích của mình, chống nó xuống đất, nhíu mày quan sát Mạc Vấn. Mạc Vấn trả binh khí lại cho gã khiến gã vì ngại mặt mũi nên không thể nào xuất chiêu được, ngoài ra gã cũng không chắc với tình huống trong người có nội đan Toan Nghê nếu Mạc Vấn tán công tự bao thì gã có thể ngăn cản được hay không.

Sau khoảng thời gian quan sát ngắn ngủi, Ngao Thuật đã đưa ra quyết định, chỉ lưu lại một câu “Cho ngươi chết toàn thây” rồi biến thân thành Thanh Long, cưỡi mây xuôi Nam. Theo như gã thấy thì Mạc Vấn đã nuốt nội đan Toan Nghê rồi, chắc chắn không thể sống sót được, không cần phải mạo hiểm động thủ với hắn nữa, để hắn lại chờ chết càng ổn thỏa hơn.

Thấy Ngao Thuật đã rời đi, rốt cuộc Mạc Vấn cũng yên lòng, vừa nãy tuy lão Ngũ đã bị Ngao Thuật đá bay, nhưng không bị nguy hiểm đến tính mạng, mục đích của hắn đã đạt được, tính mạng của lão Ngũ đã giữ được.

Tâm niệm vừa buông lỏng, trong nháy mắt Mạc Vấn đã uể oải ngã xuống đất, lúc này chuyện hắn muốn làm nhất chính là có thể nhắm mắt thật nhanh, mau sớm mất đi tri giác, vết thương trước lồng ngực và nội đan Toan Nghê trong cơ thể đều đang bào mòn mạng sống của hắn, khiến hắn cực kỳ đau đớn khổ sở.

Nhưng Mạc Vấn không dám nhắm mắt, lúc này hắn có thể rõ ràng cảm giác được lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đã bị nội đan Toan Nghê gây thương tổn, nếu ngất đi, hơi nóng do nội đan phát ra trong vòng nửa giờ sẽ thiêu cháy hắn thành một đống tro.

Bởi vì trước đó đã nhanh trí ứng biến để khiến Ngao Thuật kiêng kỵ mà thối lui, trong lòng hắn lúc này đã không còn tạp niệm phiền nhiễu nữa, bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ làm thế nào mới có thể bảo toàn mạng sống.

Một khi trong lòng đã bình tĩnh, Nguyên Thần liền được phóng thích, suy nghĩ trở nên vô cùng nhạy bén, đầu tiên Mạc Vấn loại bỏ cách nhổ nội đan ra, lúc này lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đã bị tổn thương, dù có nhổ nội đan ra cũng không thể phục hồi được, không bao lâu nữa thì sẽ vì phế phủ trọng thương mà mất mạng. Muốn giữ được mạng sống thì chỉ có thể lấy linh khí thuộc tính thủy từ thận hòa vào linh khí thuộc tính hỏa của nội đan Toan Nghê.

Nghĩ đến đây, Mạc Vấn bắt đầu dẫn dắt linh khí từ thận tiến lên làm dịu khí tức thuộc tính hỏa bá đạo của nội đan Toan Nghê, nhưng hành động này không có hiệu quả, thận của con người trước mặt luồng khí tức thuộc tính hỏa mãnh liệt của nội đan Toan Nghê thì tỏ ra cực kỳ nhỏ yếu, như ly nước nhỏ khó dập được ngôi nhà đang cháy.

Cứu hỏa không thành công, Mạc Vấn cảm thấy hỏa khí trong cơ thể đã sắp phun trào ra ngoài, nghiêng đầu nhìn cánh tay của mình, thấy trên tay đã phủ đầy vết bỏng, tình trạng vô cùng thê thảm.

“Lão gia, lão gia.” Giọng nói của Lão Ngũ truyền tới từ trong bụi cỏ phía nam.

“Ta đây.” Mạc Vấn từ bỏ nỗ lực tự cứu mình, lục phủ ngũ tạng và da thịt hắn lúc này đều đã bị hỏa khí của nội đan Toan Nghê đốt gần hết, đã không thể nào cứu vãn được nữa.

“Lão gia, người thế nào rồi?” Giọng nói yếu ớt của Mạc Vấn khiến lão Ngũ cực kỳ lo lắng.

“Sắp thành thịt chín rồi.” Mạc Vấn cố gắng bông đùa một câu, làm người thì nên biết thế nào là đủ, không thể được voi đòi tiên, lúc nãy tâm nguyện lớn nhất của hắn là bảo vệ mạng sống của lão Ngũ, mà giờ mục đích đó đã đạt được.

“Con rồng kia đâu?” Lão Ngũ giãy giụa đứng dậy, vừa bò vừa lết đến gần.

Mạc Vấn thều thào đáp, “Đuổi theo Long tộc Nam Hải rồi.”

Lão Ngũ khó khăn bò đến gần, đợi đến lúc nhìn rõ tướng mạo của Mạc Vấn thì kinh hãi hét lớn, “Lão gia, mặt của người!”

Dù lão Ngũ không hét lên, nhưng Mạc Vấn cũng có thể cảm giác được mình lúc này đã không còn là hình người nữa, thân xác phàm tục chịu phải sự thiêu đốt ở nhiệt độ cao như vậy, làm sao mà dễ nhìn được.

“Ngồi thẳng, duỗi chân ra.” Mạc Vấn trở mình nhìn lão Ngũ.

“Lão gia, đừng để ý ta nữa, nghĩ cách trị thương cho người trước đi.” Lão Ngũ nói đến đây oà khóc.

“Ta không chống đỡ được bao lâu nữa, mau đưa chân ra.” Mạc Vấn lại ho ra một ngọn lửa.

Lão Ngũ biết tính tình của Mạc Vấn, không muốn chọc hắn tức giận, bèn ngồi trên tảng đá, duỗi hai chân ra.

Mạc Vấn vươn tay phải đã tróc da lộ cả thịt ra, nắm lấy một viên đá tròn ném về phía lão Ngũ, không sai một tấc nào trúng ngay chính giữa xương đầu gối chân trái, xương đầu gối dịch chuyển về sau, xương ống chân được chỉnh về đúng vị trí.

Lão Ngũ khôi phục cử động, lập tức khập khiễng đi về phía Mạc Vấn, đến gần vươn tay đỡ lấy hắn.

Lúc này quanh thân Mạc Vấn đều đang tỏa ra hơi nóng, thấy lão Ngũ tới đỡ, vội vàng xua tay đẩy gã ra, sau đó xé đạo bào cùng với túi vải ném về phía lão Ngũ, “Bên trong còn có đan dược trị thương, ngươi trị thương xong thì nhớ mang tro cốt của ta về quê an táng, nên đối xử tử tế với người nhà.”

Mạc Vấn có thể tưởng tượng được bộ dáng lúc này của mình khủng khiếp cỡ nào, hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng lúc này của mình, cũng không muốn người khác nhìn thấy, giao đan dược trị thương cho lão Ngũ xong thì thúc giục nội đan phát ra hỏa khí nóng bỏng truyền đi khắp toàn thân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.