Tử Dương

Chương 377: Chương 377: Nước Tấn lâm nguy




Dịch giả: alreii

Biên: argetlam7420

Sau một thoáng kinh hãi, Mạc Vấn lui nhanh ra ngoài.

“Tình hình bên trong thế nào?” Trương Động Chi vội hỏi.

“Yêu vật khắp nơi, cấm vệ cung nữ bị giết chết nhiều vô số kể, các ngươi ở lại đây, ta đi vào hàng yêu cứu người.” Mạc Vấn dứt lời liền xoay người muốn vào.

Trương Động Chi vội kéo tay Mạc Vấn, “Mau phá bỏ bức bình chướng này đi, chúng ta vào cùng ngươi.”

“Các ngươi không phải đối thủ của chúng nó đâu, tiến vào cũng không giúp được gì, ở lại đây đi.” Mạc Vấn lại bước vào trong cửa, Trương Động Chi vẫn không buông tay, bị Mạc Vấn dẫn theo vào trong.

“Nhanh đi ra ngoài.” Mạc Vấn nói với Trương Động Chi đang ngạc nhiên nhìn cảnh tượng thê thảm xung quanh.

“Hoàng thượng và Chu tướng quân rất có thể còn sống, nhanh đi cứu giá.” Trương Động Chi không lùi mà còn tiến lên, cầm đao nghênh hướng một con ác lang đang xông về phía hai người, đến gần vung đao mổ bụng con ác lang đó.

Mạc Vấn thấy vậy thì yên lòng, bị che phủ bởi vải ngũ sắc nên khí tức trong khu vực này hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, không quản là yêu vật hay là đạo nhân, đều không thể nào nhận được linh khí bổ sung từ bên ngoài, lúc này con ác lang kia đã là nỏ mạnh hết đà, linh khí hao hết khiến nó không cách nào thi triển được yêu pháp, chỉ dựa sức mạnh thân thể thì không thể làm khó được Trương Động Chi.

Trương Động Chi chém giết con ác lang lông xám xong, quay đầu nhìn Mạc Vấn. Mạc Vấn gật đầu với gã, “Bên trong còn có tiếng chém giết, nhanh đi cứu viện.”

Lời nói của Mạc Vấn vừa dứt, mấy con yêu vật ở gần đó đã xông tới, mấy con yêu vật này đều có hình người, là ba con mãnh hổ thành tinh.

Mạc Vấn vượt trước Trương Động Chi chém chết ba con mãnh hổ đang biến đổi thân hình, sau đó bước nhanh đi vào bên trong.

“Yêu quái ở đâu ra mà nhiều vậy?” Trương Động Chi đảo mắt nhìn chung quanh, phần lớn xác chết ở khu vực thành giữa đều là cấm vệ quân, trong đó cũng có không ít yêu vật, chó sói hổ báo chiếm đa số.

Mạc Vấn nghe vậy không nói lời nào, tung người nhảy lên chém đầu một con trăn lớn bất ngờ xông ra từ trong tường. Trong hoàng cung có rất nhiều phòng xá, giữa các phòng với nhau có những khoảng hở nhỏ, những chỗ này có rất nhiều yêu vật ẩn núp.

“Mấy con hổ trên trán có vằn hình chữ vương lúc nãy, chỉ có ở khu vực giá rét phía Đông Bắc.” Mạc Vấn đề khí bay lên cao, vượt nóc băng tường.

Trương Động Chi nhảy lên nóc phòng, bám theo sau Mạc Vấn.

Lên tới chỗ cao, tầm nhìn được mở rộng. Mạc Vấn nhìn chung quanh, thấy ở đằng đông có rất nhiều đạo nhân nằm gục ngã, đám đạo nhân này hình như lúc đang làm lễ thì bị người hạ độc, pháp khí rơi rải rác bên người, xung quanh cũng không có dấu vết ẩu đả. Mà khu vực phía tây cũng có không ít hòa thượng ngã rạp, tình hình của bọn họ rất giống với đạo nhân ở phía đông, điểm khác nhau duy nhất là thi thể hơi ít, chỉ có hai ba trăm người.

Lúc này chiến đấu trong thành chủ yếu tập trung ở khu vực phía bắc, từ chỗ xa có thể thấy nơi đó tụ tập rất nhiều hòa thượng và quan viên tướng soái mặc triều phục cùng mũ giáp, đám người này không một ai ngoại lệ đều tỏa ra yêu khí, thân thể đã biến đổi thành nửa người nửa yêu, trong khung cảnh mờ tối lại càng thêm quỷ dị.

Thấy tình hình này, trong đầu Mạc Vấn đã có suy tính, vải ngũ sắc che trời là nghi thức đặc biệt của pháp sự La Thiên Đại Tiếu của Đạo gia, nhưng chính việc lấy vải che trời này đã bị yêu vật lợi dụng, lợi dụng vải ngũ sắc ngăn cách dương khí ở khu vực Hoàng thành, lại lấy linh khí của bản thân ngăn cách hoàn toàn cô lập cả khu vực này, tạo nên một khu vực khép kín rất bất lợi với đạo nhân, thừa dịp đó cướp đoạt vương quyền.

Những người do yêu vật biến thành giờ đây đang mạnh mẽ tấn công Chính Dương điện của hoàng cung, đó chính là nơi Hoàng thượng thường lên triều.

Hai người thấy vậy liền mau chóng lại gần, đến nơi thì phát hiện quảng trường to lớn trước Chính Dương điện đã chồng chất đầy thi thể, trong đó thi thể của cấm vệ quân nhiều nhất, các loài sài lang dê báo, vượn chuột hươu voi với thể hình to lớn cũng rất nhiều, lúc này một con rùa lớn đang cố thủ trước cửa Chính Dương điện, không phải ai khác, đích thị là Thiên Tuế. Mấy chục đạo nhân cùng nhau trợ giúp ở hai bên, một cô gái xinh đẹp mặc đạo bào cao công đang khổ chiến ở bên cánh phải, nhìn kỹ lại chính là Ngọc Linh Lung năm đó truyền nghệ cho bảy người họ. Dạ Tiêu Diêu ở bên trái cung điện chém giết với mấy con yêu tinh gấu cao lớn, toàn thân bọn họ đều đầy vết thương, chỉ dùng võ nghệ chứ không phải pháp thuật, vậy nên có thể thấy được linh khí của bọn họ đã sớm hao hết.

“Dạ chân nhân, Mạc chân nhân đến rồi.” Trương Động Chi chạy tới, hô to với đám người Dạ Tiêu Diêu.

Đám người đang cực khổ chống đỡ nghe được tiếng hô của Trương Động Chi đều ngẩng đầu nhìn về phía nam, sau khi thấy được Mạc Vấn tới không nhịn được lộ vẻ mặt vui mừng, lúc trước khổ chiến một thời gian dài bên phe mình đã là nỏ mạnh hết đà, hiện giờ chỉ hoàn toàn dựa vào sức lực và võ nghệ ngăn cản mấy trăm con yêu quái, lúc khổ chiến lại không được uống nước, không thể lấy máu thịt con người làm thức ăn như yêu vật được, nếu không được viện trợ thì chẳng bao lâu nữa sẽ bị đám yêu vật này vây công tới chết.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử ra mắt Lý chân nhân.” Mạc Vấn chắp tay hành lễ với Ngọc Linh Lung.

“Chuyện gấp trước mắt, giờ còn là lúc làm lễ sao?” Ngọc Linh Lung trả lời.

Mạc Vấn nghe vậy cũng không do dự nữa, lấy hộp phù ra, vẽ một lá phù Thanh Long, niệm xong chân ngôn lại phát hiện không thể tụ tập linh khí của thiên địa, linh khí không tụ được thì Thanh Long không thể hiện thân.

“Mạc Vấn, nhanh chém mở tấm vải ngũ sắc của tên yêu tăng đó đi.” Dạ Tiêu Diêu khàn giọng hô.

Mạc Vấn còn chưa kịp đáp thì Ngọc Linh Lung đã tiếp lời, “Không thể được, nếu không thể giết hết được yêu tà, một khi tấm vải bị xé rách vỡ rồi thì yêu vật sẽ thừa cơ bỏ chạy, dân chúng trong thành sẽ gặp tai ương.”

Mạc Vấn nghe vậy bèn tung người nhảy khỏi nóc nhà xông vào quảng trường hỗn chiến phía trước Chính Dương điện, cận chiến chém giết.

Hai con hổ đánh nhau, giành thắng lợi sẽ là con hổ thứ ba, chứ đừng nói là một con rồng. Mạc Vấn giờ đây nội đan đã thành hình, đi vào chiến trường thúc giục linh khí, kiếm khí có thể vươn xa đến năm trượng, kiếm khí đến đâu, yêu tà quái vật đều đổ rạp đến đó.

Phe Dạ Tiêu Diêu đột nhiên được cường viện, sĩ khí tăng mạnh, rời khỏi cửa điện chém giết vào giữa bầy địch, Thiên Tuế tiên phong đi đầu, dựa vào mai rùa cứng như sắt thép húc văng mấy con yêu vật, đám yêu vật thấy tình thế không tốt, bắt đầu bỏ chạy tứ tán.

“Diệt cỏ tận gốc, không thể để chạy thoát dù là một con.” Ngọc Linh Lung cao giọng nói.

Mọi người nghe vậy đều tự xác định mục tiêu, nhanh chóng truy kích yêu vật đang chạy trốn.

Bầy yêu vật này số lượng rất nhiều, phần lớn đều có đạo hạnh, nhưng linh khí trong thân thể chúng nó giờ đây đã hao tổn hết, yêu pháp không thể thi triển, một khi phân tán thì lập tức rơi xuống hạ phòng, bị mọi người đuổi giết tử thương nặng nề.

Mạc Vấn không tham dự đuổi giết, đứng ở trước điện nói chuyện với Dạ Tiêu Diêu và Thiên Tuế.

“Mạc Vấn, làm sao ngươi biết bên trong hoàng cung đã xảy ra biến cố?” Dạ Tiêu Diêu khí hư thể nhược, nghiêng người dựa vào cây cột gỗ trước điện.

“Ta đi ngang qua, vô tình thấy được.” Mạc Vấn bước lên trước nắm lấy cổ tay Dạ Tiêu Diêu truyền linh khí vào, cách thức luyện khí của hai người giống nhau, có thể trực tiếp chuyển giao linh khí.

Truyền linh khí cho Dạ Tiêu Diêu xong, Mạc Vấn lại đi về phía Thiên Tuế đang mặc đạo bào, chuyển linh khí như vừa nãy.

“Lúc trước ta và lão Ngũ đi ngang qua Bích Thủy Đàm, đã trộm một thanh trường kiếm của ngươi.” Mạc Vấn cười nói với Thiên Tuế mặt đang lộ vẻ nghi ngờ.

“Đừng nói đùa nữa, linh khí bên trong cơ thể ngươi tại sao lại dồi dào như vậy?” Thiên Tuế nghi ngờ hỏi.

“Chuyện này nói sau, tại sao lại xảy ra biến cố này?” Mạc Vấn quay đầu nhìn Dạ Tiêu Diêu.

“Yêu tăng kia là do yêu vật biến thành, sau khi nắm giữ ấn tín liền hiện nguyên hình làm nhiều điều xằng bậy, lũng đoạn triều đình, ta đã nhiều lần dâng thư nhưng thánh thượng lại không tin, còn cho rằng ta muốn một mình chuyên quyền, độc đoán triều chính, lần này yêu tăng đó mượn danh nghĩa phổ độ cầu phúc, âm thầm hạ độc mưu hại môn đồ Tam Thanh ta, tàn sát cấm vệ quân Hoàng thành, lại dùng đám mèo chó được nhận hương khói đó biến hóa thành người thay thế văn võ bá quan, tâm cướp đoạt quyền rõ ràng như vậy, lần này nếu không phải ngươi kịp thời chạy tới, thì sợ là Hoàng thượng, Thái hậu và tam công lục viện không ai còn sống sót.” Dạ Tiêu Diêu cao giọng nói với vào trong Chính Dương điện đang đóng chặt cửa.

Mạc Vấn biết Dạ Tiêu Diêu nói lời này là thừa dịp giãi bày nỗi oan lúc trước phải chịu, cũng là oán hận vì Thái hậu và Hoàng thượng đã không tin gã, bèn lên tiếng phụ họa, “Từ xưa đến nay có rất nhiều vụ tướng soái cướp quyền, hoàng thân đoạt vị, thế nhưng lại chưa từng có chuyện đạo nhân làm phản cướp đoạt vương quyền, nếu ngươi ở đây không được trọng đãi, vậy thì hãy quên chuyện này đi, cùng Lý chân nhân rời khỏi nước tấn, ngao du tứ hải, đi khắp cửu châu, tự do tự tại.”

“Lời Mạc Vấn nói có lý.” Thiên Tuế cũng lên tiếng hùa vào.

Ba người ở ngoài điện lớn tiếng nói chuyện, đám hoàng thân quốc thích và đại thần núp ở trong điện cũng không dám ra ngoài mở lời an ủi, Dạ Tiêu Diêu thở dài một tiếng, “Để phụ nữ cầm quyền, giang sơn tất loạn.”

“Quốc sư nọ là yêu vật gì? Giờ đang ở đâu?” Mạc Vấn hỏi.

“Yêu tăng nọ đạo hạnh không tầm thường, bản thể thì chưa điều tra được, chiến sự vừa nổi lên nó đã biến mất không thấy tung tích.” Dạ Tiêu Diêu lắc đầu nói.

“Ba người các ngươi có thể xử lý chúng nó xong rồi hãy nói chuyện cũ được không?” Phía đông đại điện truyền tới giọng của Ngọc Linh Lung.

Thiên Tuế và Dạ Tiêu Diêu lúc này đã khôi phục linh khí, nghe được Ngọc Linh Lung kêu gọi, vội vàng đi giúp đỡ. Nhưng Mạc Vấn vẫn đứng yên không nhúc nhích, có câu thường nói “muốn bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước”, người đứng sau toàn bộ âm mưu kinh khủng và cũng là người bố trí bức bình phong lính khí này đến bây giờ vẫn chưa lộ mặt, việc cần làm bây giờ là tìm được sào huyệt của nó, tránh để tên đầu sỏ chạy thoát.

Lúc này bên phe yêu vật tuy đã sa sút, nhưng số lượng trong hoàng cung rất đông đảo, yêu khí hỗn tạp, hơn nữa trong những yêu vật này phần lớn được hưởng hương khói nhân gian, yêu khí pha tạp hỗn loạn, không thể nào dựa vào yêu khí tìm được chỗ ẩn thân của kẻ trùm sỏ. May mà bình phong linh khí xung quanh hoàng cung cũng chưa được tiêu trừ, lúc nãy hắn từng phái Thổ Bức đụng vào bình phong ở đây, lúc đó để tránh kinh động yêu vật này nên Mạc Vấn chỉ dùng giấy vàng vẽ phù chú, yêu lực của Thổ Bức có hạn, không thể khiến linh khí của bình phong linh khí xuất hiện hao tổn, cũng không thể nào phán đoán ra linh khí bổ sung đến từ nơi nào.

Chỉ cân nhắc chốc lát, Mạc Vấn vươn tay lấy hộp phù ra, lấy Tử phù vẽ một lá Lôi phù, dúng linh khí đẩy lên bầu trời, Lôi phù bay lên cao năm trượng thì ầm ầm nổ vang. theo dòng linh khí dịch chuyển, Mạc Vấn phát hiện linh khí của bức bình phong bị tổn hại đang liên tục được bổ sung, mà nơi bổ sung linh khí lại đang nằm ngay tại Chính Dương điện.

Trong lòng nghi ngờ, Mạc Vấn lại nhấc tay bắn ra một lá Lôi phù, ý muốn tiến hành xác nhận, nhưng lần này sau khi bình phong lính khí bị hao tổn cũng không hề có linh khí bổ sung, không cần đoán cũng biết yêu vật kia đã có cảnh giác, vậy nên đã cắt đứt mối liên kết linh khí với bức bình phong.

Lúc này trong hoàng cung khắp nơi đều là các loài yêu vật đang hốt hoảng chạy trốn, con yêu vật cầm đầu vẫn không hề ra mặt cứu vãn bại cục, như vậy có thể thấy rất có thể nó đã đạt được mục đích của mình, chiếm đoạt thân xác của một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn nào đó.

Lúc này trong điện tụ tập rất nhiều hoàng thân quốc thích và văn võ bá quan, thậm chí ngay cả đương kim hoàng thượng nước Tấn cũng ở bên trong, chỉ nghe tiếng hô hấp trong điện Mạc Vấn đã có thể phán đoán ra số lượng ít nhất cũng phải mấy chục người, yêu vật kia trà trộn vào trong đó thì rất khó phán đoán là ai, nếu xử lý không thỏa đáng thì sẽ khiến nó nổi điên lên, vạ lây đến người vô tội.

Chó cùng rứt giậu, con giun xéo lắm cũng quằn, là để nói nếu bức ép con vật đến tuyệt cảnh chúng nó sẽ phản ứng lại, đám yêu vật kia thấy không thể chạy thoát thân, liền bắt đầu quay lại cắn trả, xung quanh thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng kêu của đạo nhân bị thương bỏ mạng phát ra, nhưng Mạc Vấn cũng không đi hỗ trợ mà vẫn đứng ở trước cửa Chính Dương điện ngưng thần phòng bị.

Sau một nén nhang, Mạc Vấn giơ tay phóng ra mấy lá Lôi phù, đánh tan bức bình phong linh khí ở không trung Hoàng thành, sau đó bổ sung thêm một lá Hỏa phù thiêu hủy tấm vải ngũ sắc trên trời đi, bình phong và vải ngũ sắc không còn, tức thì ánh hoàng hôn chiếu rọi vào khu Hoàng thành.

“Ngươi phá bức bình phong sớm quá, vẫn còn không ít yêu vật chưa kịp giết chết.” Dạ Tiêu Diêu đang lăng không đuổi theo một con khỉ chạy trốn ngang qua chỗ Mạc Vấn, thấy vậy kêu lên.

Mạc Vấn nghe thấy lời của Dạ Tiêu Diêu, liền giơ tay phóng ra một luồng linh khí, nhưng không phải hắn tấn công con yêu hầu kia, mà là kéo Dạ Tiêu Diêu xuống.

“Đừng đuổi tận giết tuyệt.” Mạc Vấn nói với Dạ Tiêu Diêu, nói xong thấp giọng nói, “Yêu vật kia đã trà trộn vào Chính Dương điện rồi, nên nghĩ cách tìm ra nó...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.