Tử Dương

Chương 555: Chương 555: Thăng đường




Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Mạc Vấn nói xong, Trung Dương Tử nổi giận đùng đùng, lại chụp thước gõ xuống bàn, “Ngươi dám lớn tiếng tại Thiên Cung, uy hiếp chúng ta?”

Mạc Vấn cũng không để ý tới Trung Dương Tử, mà chỉ liếc mắt nhìn về phía Thải Y đạo cô, lúc này sắc mặt ả ta rất u ám, nhưng bên trong u ám lại ẩn giấu ác ý.

Thần sắc của Thải Y đạo cô khiến cho Mạc Vấn từ trong tức giận bình tĩnh lại, tuy kẻ thù đang ở trước mắt nhưng lại không thể lập tức ra tay, nên thăng đường vẫn cần phải thăng đường, ra tay trước khi thăng đường sẽ bị người ta viện cớ chỉ trích.

“Bần đạo chỉ nhắc nhở chư vị xử lý công bằng.” Mạc Vấn quay đầu nhìn thẳng Trung Dương Tử.

“Ngươi chỉ là đạo nhân dưới hạ giới, tự tiện xông vào Thiên Đình đã vi phạm Thiên quy, hiện tại lại cuồng ngôn phạm thượng, nhục mạ Thiên Quan.” Trung Dương Tử nói đến chỗ này nâng âm điệu lên, “Người đâu, đánh hắn hai mươi roi, cảnh cáo.”

Trung Dương Tử hô hết, bên ngoài điện truyền đến tiếng trả lời của cấm vệ, nhưng mặc dù cấm vệ trả lời lại không ai tiến vào điện, những Thiên Quan này đến muộn, không biết chuyện xảy ra bên ngoài Nam Thiên Môn, nhưng bọn họ đã nghe được tin tức, ngay cả Đô thống năm bộ cũng không đánh lại Mạc Vấn, bọn họ sao có thể ra tay với hắn.

Trung Dương Tử thấy cấm vệ chậm chạp không tới, mở miệng thúc giục, “Thiên Binh ở đâu?”

“Có.” Cấm vệ bên ngoài điện nơm nớp lo sợ đứng ở ngoài cửa, cũng không dám cất bước đi vào.

Trung Dương Tử thấy thế vừa nghi hoặc vừa giận dữ, đang định mở miệng quát hỏi, Thiên Quan bên trái chủ vị mở miệng nói ra, “Trung Dương đạo hữu, lời nói của Thiên Khu Tử thực sự có sai lầm, nhưng người này đến đây chính là vì tố tụng kêu oan, có lẽ nên điều tra rõ việc này trước tiên.”

Trung Dương Tử nhíu mày nhìn về phía Thiên Quan vừa mới nói, vị Thiên Quan kia khẽ gật đầu với y, Trung Dương Tử lại nhìn về phía Thiên Môn chân nhân ở bên kia, Thiên Môn chân nhân lông mày rủ xuống, nhắm mắt, cũng không nói lời nào.

“Huyền Pháp chân nhân, làm phiền ngài tới chủ trì cuộc xét xử này.” Trung Dương Tử trở lại chỗ ngồi.

Huyền Pháp chân nhân đúng là Thiên Quan nói chuyện trước đó, người này tóc bạc trắng, khuôn mặt hồng hào, không thể nhìn ra tuổi tác thực sự, nhưng căn cứ đầu tóc trắng kia, tuổi tác người này hẳn là lớn hơn nhiều so với Trung Dương Tử và Thiên Môn chân nhân, triều phục mặc trên người có thêu dấu hiệu của Thái Thanh, chính là một trong những ba vị đại quan nắm giữ Thiên Uy cung.

Huyền Pháp chân nhân cũng không chối từ Trung Dương Tử sai khiến, sau khi gật đầu mở miệng nói ra, “Thiên Khu Tử, ngươi hãy nói rõ ý đồ tới đây.”

“Hai năm trước, đứa con chưa kịp ra đời của bần đạo đã bị Thải Y đạo cô sát hại.” Mạc Vấn đáp.

“Chuyện đã xảy ra hai năm trước, vì sao hôm nay mới tới tố cáo.” Huyền Pháp chân nhân lại hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy hơi có chút do dự, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới mở miệng nói ra, “Muốn hoàn thành công việc, trước tiên phải chuẩn bị tốt.”

Mạc Vấn nói xong, đám người trong điện kinh ngạc trố mắt, ngụ ý của Mạc Vấn là trong hai năm này hắn luôn luôn khổ tu chuẩn bị chiến đấu.

“Kể ra đầu đuôi câu chuyện thật kỹ càng.” Huyền Pháp chân nhân không biểu hiện ra kinh ngạc, bởi vì lời nói của Mạc Vấn sau khi vào điện đã cho thấy hắn có ý đồ tới đây đánh nhau, điều lão cần làm lúc này chính là không cho Mạc Vấn có lý do để ra tay.

“Ngày tiếp theo sau khi tận thế chấm dứt, chư vị phái Thiên Tướng xuống trần truy nã bần đạo lên trời nhận thẩm vấn. Lúc bần đạo trở lại đạo quán, thì Thải Y đạo cô đã giết hại người thiếp của bần đạo, bần đạo có vợ là A Cửu, đảm nhận Tiệp Dư của Minh ty, thấy người thiếp của bần đạo đã chết, lo sợ một thi hài hai sinh mệnh, nàng liền vội vàng hiện lên thế gian mổ bụng lấy con, nhưng Thải Y đạo cô cũng không bỏ qua, đuổi theo không thôi, cố giết chết đứa bé còn chưa đầy tháng.” Lúc Mạc Vấn nói đến đây đã run rẩy toàn thân, ký ức đã lâu do Nguyên Thần cường đại mang đến làm cho một màn thảm kịch xảy ra năm đó trở nên vô cùng rõ ràng.

“Nguyên Quân, ngươi có lời nào muốn nói?” Huyền Pháp chân nhân nhìn về phía Thải Y đạo cô, Mạc Vấn là đạo nhân Thượng Thanh, Thiên Môn chân nhân đương nhiên không tiện đảm nhận chức chủ thẩm (người chịu trách nhiệm xét hỏi), mà Mạc Vấn lại đắc tội Trung Dương chân nhân, như vậy cũng chỉ có lão thân là quan nắm giữ Thái Thanh làm người được chọn cho vị trí chủ thẩm.

Thải Y đạo cô thuận miệng đáp, “Người này cùng Âm sai Minh Ti bóp méo Âm Dương, giữ người đã hết thọ dương ở trần thế, bổn tọa được biết việc này, liền xuống trần thu lấy hồn phách người đàn bà kia, thai nhi cũng được người âm thai nghén, tồn tại ở thế gian sẽ không hợp lễ giáo.”

“Thiên Khu Tử, người còn lời gì muốn nói?” Huyền Pháp chân nhân nhìn về phía Mạc Vấn.

“Vợ của bần đạo thực sự đã hết thọ dương, nhưng con nhỏ của bần đạo lại vô tội.” Mạc Vấn cố nén lửa giận trong lòng mở miệng đáp.

Huyền Pháp chân nhân nghe vậy cũng không phủ nhận, nhìn mọi người chung quanh điện, “Người đã hết thọ dương nếu như trong người mang bầu, nên xử lý như thế nào?”

Mọi người nghe vậy hai mặt nhìn nhau, đây là một tình huống cực kỳ đặc biệt, không có luật lệ nào quy định, không ai dám nói lung tung.

“Xích Vân Tử, gặp tình huống như thế, nên xử lý như thế nào?” Huyền Pháp chân nhân điểm danh.

Xích Vân Tử thẳng người đứng lên, “Người đã hết thọ dương nên tới âm tào địa phủ, sao có thể dừng lại trên thế gian mang thai sinh con?”

Mạc Vấn nghe vậy âm thầm cười lạnh, đám người Ngọc Thanh luôn có thành kiến đối với hắn, huống chi lần trước hắn đã từng đắc tội với Xích Vân Tử.

Huyền Pháp chân nhân đưa tay ý bảo Xích Vân Tử ngồi xuống, lập tức gọi tên một lần nữa, “Long Hưng Tử.”

Lần này đứng lên chính là một vị đạo nhân Thái Thanh, tuổi tác đạo nhân này trên dưới năm mươi tuổi, sau khi đứng dậy mở miệng nói ra, “Luật pháp Thiên Đình không có văn tự rõ ràng với tình huống như thế này, theo bần đạo biết, luật pháp Minh Ti cũng không có điều nào quy định nên xử trí ra sao.”

Huyền Pháp chân nhân nghe vậy khẽ gật đầu, lập tức gọi tên một lần nữa, “Ngọc Chân Tử.”

Lần này đứng lên chính là một phụ nữ trung niên ngồi ở phía bên phải, người này sau khi đứng dậy lớn tiếng nói ra, “Mang thai sinh con kéo dài huyết mạch chính là việc đứng đầu nhân luân, lúc người thiếp mà Thiên Khu Tử cưới có thai vẫn chưa cắt dứt dương khí, bào thai kia không hề khác biệt với những thai nhi khác, dù cho người này tội ác tày trời cũng phải chờ sau khi sinh xong mới tiến hành xử lý, huống chi người này cũng chỉ là thọ dương kết thúc chứ không hề có hành vi phạm tội, vì vậy, bần đạo cho rằng những hành động của Thải Y Nguyên Quân gây ra năm đó...”

Ngọc Chân Tử nói đến chỗ này ngừng lại, lúc này tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người nàng, xem nàng sẽ định tính chuyện này như thế nào.

Mạc Vấn cũng đang nhìn chăm chú Ngọc Chân Tử, lần trước người này trước khi rời đi đã lệnh Thiên tướng đưa hắn xuống trần, hắn có ấn tượng rất tốt đối với bà.

Ngọc Chân Tử sau một lúc trầm ngâm, ngẩng đầu tiếp tục nói, “Bần đạo cho rằng hành động của Thải Y Nguyên Quân năm đó chính là chấp pháp trái phép, lợi dụng chức vụ ngông cuồng giết chóc.”

“Nhân cơ hội hùa vào, chẳng phải quá tầm thường ư?” Đạo nhân ngồi ở phía trên Ngọc Chân Tử hừ lạnh nói ra.

“Bần đạo thường ngày thực sự không quá thân cận với Thải Y Nguyên Quân, nhưng những lời nói hôm nay chính là thuần tuý công việc, đến lúc này ngài còn giữ chấp niệm quan hệ cá nhân, bao che giấu giếm, thực sự xem pháp luật như không.” Ngọc Chân Tử mở miệng mỉa mai phản bác.

“Ngươi nói rõ ràng cho ta, ta bao che giấu giếm ra sao, hôm nay nếu như không nói rõ với ta...”

“Đông Dương Tử.” Thiên Môn chân nhân nhắm mắt lên tiếng.

Người đang nói kia nghe tiếng quay đầu nhìn Thiên Môn chân nhân một cái, ngừng tiếng, tức giận ngồi xuống, Ngọc Chân Tử sau khi hừ lạnh cũng ngồi trở lại vị trí của mình.

Người Hán hay áp dụng phương pháp nhiều người cùng ngồi thảo luận, nhưng vấn đề mấu chốt chính là ý kiến chủ quan quá nhiều, ý kiến khách quan ít, Huyền Pháp chân nhân quay đầu nhìn về phía Trung Dương Tử, y thấy Huyền Pháp chân nhân đang nhìn mình, bèn trầm giọng nói ra, “Theo bần đạo thấy, Thải Y Nguyên Quân làm việc này có chút vội vàng, đắn đo chừng mực cũng không quá thỏa đáng.”

Thái độ của Trung Dương Tử cũng nằm trong dự liệu của Mạc Vấn, người này không thể thiên vị Thải Y đạo cô quá rõ ràng, nhưng lời nói của người này lại để lại đầy đủ khe hở để Thải Y đạo cô có thể thoát tội.

Huyền Pháp chân nhân lại nhìn về phía Thiên Môn chân nhân, Thiên Môn chân nhân mặc dù luôn rũ mày nhắm mắt, lại biết rõ Huyền Pháp chân nhân đang nhìn mình.

Mặc dù biết Huyền Pháp chân nhân đang nhìn, Thiên Môn chân nhân lại không mở miệng nói chuyện, chuyện đã đến nước này, lão trở thành nhân vật quan trọng nhất, thái độ của lão sẽ quyết định vận mệnh của Mạc Vấn và Thải Y đạo cô.

Mạc Vấn nhìn thẳng Thiên Môn chân nhân, Thiên Môn chân nhân đã từng truyền thụ phù chú cho hắn, đã từng nhiều lần bảo vệ hắn và A Cửu, nhưng những chuyện trước đó đều dưới điều kiện tiên quyết là không tổn thương tới giao tình với Thải Y đạo cô, lần này thái độ của Thiên Môn chân nhân mới là thái độ thực sự.

“Huyền Pháp đạo hữu, ngài có cao kiến gì?” Thiên Môn đạo nhân rơi vào đường cùng chỉ có thể uống rượu độc giải khát, cử động của lão lần này chính là tạm thời giao nan đề cho Huyền Pháp chân nhân, chờ Huyền Pháp chân nhân tỏ thái độ, nan đề sẽ trở lại trên đầu lão một lần nữa, mà càng thêm khó giải quyết hơn so với lúc này.

“Bần đạo cho rằng Thải Y Nguyên Quân cân nhắc mức hình phạt quá nặng.” Huyền Pháp chân nhân lập tức tỏ thái độ.

Thiên Môn chân nhân nghe vậy thở dài, biện pháp trung lập thì bị Trung Dương Tử chiếm được, trừng phạt khuyên nhủ đều đã bị Huyền Pháp chân nhân cầm đi, chỉ còn lại không có tội hay có tội nặng để cho lão lựa chọn.

Sau khi thở dài, Thiên Môn chân nhân mở mắt, trước tiên nhìn Mạc Vấn một cái, sau lại nhìn mọi người quanh điện, “Hơn hai mươi năm trước lão đạo nhận sai khiến của Tổ Sư chúng ta, xuống trần truyền thụ pháp thuật bản tông cho đám người Thiên Khu Tử, chư vị có thể cho phép lão đạo nói riêng với Thiên Khu Tử mấy câu hay không?”

Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn về phía Trung Dương Tử và Huyền Pháp chân nhân, Dương Tử và Huyền Pháp nhíu mày nhìn nhau, Thiên Môn chân nhân tham dự thẩm tra xử lí việc này, lúc này lão lại muốn nói chuyện riêng với Mạc Vấn là không đúng lúc đấy.

“Thiên Môn đạo hữu, việc này...” Huyền Pháp chân nhân khó có thể quyết định.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo ở nơi này lắng nghe chân nhân dạy dỗ.” Mạc Vấn tự bế linh căn để ngăn ngừa Thiên Môn chân nhân truyền lời với hắn, hắn đoán được vì sao Thiên Môn chân nhân lại phải nói chuyện riêng với mình, dựa theo tính cách của Thiên Môn chân nhân, tất nhiên sẽ làm trung gian hòa giải, mong muốn hai bên giảng hòa, mà điều hắn không muốn nhất chính là hòa giải.

Thiên Môn chân nhân bất đắc dĩ nhìn Mạc Vấn một cái, trầm mặc cân nhắc, sau rất lâu thở dài một lần nữa, lúc này mới chính thức tỏ thái độ, “Dùng chuyện tốt chuyện xấu của chính mình để định án nặng hay nhẹ, là đã mất liêm khiết, đã làm trái pháp luật.”

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng bình thản, Thiên Môn chân nhân trong thời khắc mấu chốt đã nói ra lẽ phải.

Thải Y đạo cô dường như không ngờ tới Thiên Môn chân nhân sẽ nói ra lời này, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó phát ra tiếng hừ lạnh bất mãn.

Đã có thái độ của Thiên Môn chân nhân, Huyền Pháp chân nhân thoát khỏi thế khó, quay đầu nhìn về phía Trung Dương Tử.

Trung Dương Tử đứng thẳng người lên, xướng tụng đạo hiệu, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

Trung Dương Tử niệm hết đạo hiệu, mọi người trong điện bắt đầu lần lượt phụ họa, Mạc Vấn mặc dù chưa từng trải qua trường hợp này, lại biết rõ hành động này của mọi người là đang tiến hành biểu quyết chính thức.

Chỉ có bốn người ủng hộ Trung Dương Tử, toàn bộ là môn nhân của Ngọc Thanh.

Trung Dương Tử ngồi xuống, Thiên Môn chân nhân đứng dậy, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn”, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn”, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn”, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn”, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn”, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn”, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn”, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn“.

Có tới tám người đồng ý với Thiên Môn chân nhân, việc này không có văn tự luật pháp rõ ràng để làm theo, tất cả đều do yêu ghét cá nhân quyết định, tàn sát phụ nữ có thai đã không đúng, ngay cả trẻ con chưa đủ tháng sinh cũng trong tha, quá bỉ ổi rồi.

Kết cục của chuyện này đã được định đoạt, tầm mắt mọi người đều tập trung vào trên người Huyền Pháp chân nhân, đến lúc này mọi chuyện cũng đã rõ ràng, Huyền Pháp chân nhân không cần cân nhắc đắn đo, cao giọng nói ra, “Thải Y Nguyên Quân thân là chấp sự Thiên Uy cung, lạm dụng quyền hành, xem mạng người như cỏ rác, Thiên Uy cung tuyên án hủy đi công lao và Tào chức ở Thiên Uy cung, tới núi Càn Chấn suy nghĩ trăm năm, Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Chúng Tiên cùng xướng đạo hiệu.

Thải Y đạo cô không cùng mọi người xướng tụng đạo hiệu, chờ khi mọi người nói xong, hừ lạnh một tiếng phất tay áo đứng dậy, đi ra ngoài.

“Người này đã hại chết con của bần đạo, chư vị lại xử lý như thế, quả nhiên là tội nặng ít roi, bần đạo không phục.” Mạc Vấn tiến tới chặn Thải Y đạo cô.

“Đây là ba tông cùng bàn bạc, không phải do ngươi không phục.” Trung Dương Tử lạnh giọng nói ra.

“Thiên Khu Tử, có chừng có mực.” Thiên Môn chân nhân ôn tồn khuyên nhủ.

“Giết người thì đền mạng, từ xưa đã là như thế, ả nên nhận lấy cái chết để đền tội, nếu các ngươi không ra tay, thì để ta tự tay hành hình.” Mạc Vấn nhìn thẳng Trung Dương Tử, hắn tin chắc Thiên Đình sẽ không giết Thải Y đạo cô, mà yêu cầu của hắn cũng có lý có cứ, mỗi khi có mâu thuẫn thì Tiên Nhân luôn được xem trọng hơn người phàm, đây là một cái nút thắt không cởi bỏ được, nếu là phàm nhân bình thường đều sẽ bất đắc dĩ cam chịu sự thật, nhưng hắn lại không muốn vậy, bởi vì hắn có thực lực cường đại chứ không như người thường.

Tới lúc này, hắn rốt cuộc đã có đầy đủ cái cớ hợp lý để ra tay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.