Tu La Tình Nhân

Chương 14: Chương 14: Bị Chơi Khăm




Trịnh Thị hôm nay khá yên ắng hơn lúc cô đến phỏng vấn, có thể vì số người bị loại quá nhiều nên xuất hiện trong phòng nhân sự cùng cô chỉ có vài người thôi.

Lúc đợi trưởng phòng vào, một cô gái xinh xắn quay sang thì thầm với Phụng Cơ: “Tôi nghe chị tôi nói là Trịnh tổng đích thân phê duyệt một người trong số chúng ta nhưng không thể biết là ai, thật không biết ai lại có diễm phúc như vậy nữa. “

Phụng Cơ mỉm cười nhẹ, đôi mắt sáng toát lên sự ngây thơ dịu dàng: “Diễm phúc gì chứ, chẳng qua là phê duyệt thôi mà.”

Cô gái đó híp mắt mơ mộng: “Cô chắc là không biết trước giờ Trịnh tổng vô cùng chán ngán việc của Trịnh Thị, việc gì cũng chỉ làm qua loa thôi, ai mà được ngài ấy nhìn vào thông tin cá nhân trong hồ sơ thì thật là may mắn. Chỉ tiếc là ngài ấy có vị hôn thê rồi. “

Phụng Cơ chỉ cười chứ không nói. Phải rồi, hôm qua lu bu việc của Bold nên quên bảo Evan điều tra mối quan hệ của Trịnh Vỹ Thần, Trương Ánh Quyên và Trịnh Vỹ Khang, xem ra ba người này có bí mật gì đó, nếu muốn thành công lấy được USB đó thì chắc chắn phải tiếp cận Trịnh Vỹ Thần mà muốn tiếp cận anh ta thì phải nắm rõ toàn bộ nhà họ Trịnh.

Còn nữa, hôm đó gặp anh ở Low Go Go... nhưng việc này không đáng lo ngại, dù sao cô cũng che mặt lại, chắc anh không nhận ra.

“À, tôi tên Trúc Diễm còn cô?”- Một bàn tay gầy gò đưa ra trước mặt Phụng Cơ, cô mỉm cười nhẹ nhàng bắt tay cô gái đó.

“Gọi tôi là Cơ Cơ.”

Trúc Diễm trầm trồ nhìn cô: “Cơ Cơ, cô xinh đẹp thật đó.”

Trúc Diễm có gương mặt nhỏ nếu không muốn nói là gầy, vóc dáng cũng thấp nếu không muốn nói là lùn. Nhưng những đường nét trên mặt cô ấy rất đáng yêu, đôi mắt mang vẻ tinh ranh cùng nụ cười thân thiện khiến người khác nhìn vào là có thiện cảm.

Đối mặt với lời khen của Trúc Diễm , Phụng Cơ cũng không quá để tâm, cô chỉ mỉm cười thay cho trả lời. Từ bên ngoài, trưởng phòng nhân sự là một người đàn ông đầu hói bước vào, trông lão ngạo nghễ y như là quan trên đi thị sát mà nhìn từng người một, sau đó hắng giọng nói: “Mấy người là người mới, bước vào Trịnh Thị phải biết nể người trước người sau, kính trọng bậc tiền bối, cố gắng học hỏi điều hay lẽ phải, còn nữa sáu mươi hai điều nội quy này mấy người đều phải học thuộc lòng hết nghe chưa.”

Trưởng phòng vừa dứt lời, hai trợ lý đã bước lên phát cho mỗi một xấp giấy.

Trúc Diễm qua qua Phụng Cơ nói nhỏ vào tai cô: “Miệng ông ta... hôi shit quá.”

Phụng Cơ bật cười khẽ, trưởng phòng chú ý về phái bọn cô rồi chỉ vào Trúc Diễm : “Cô gái kia, cô trật tự đi.”

Trúc Diễm âm thầm làm mặt quỷ trả lời. Phụng Cơ hiểu được ẩn ý trong lời của trưởng phụng kia, “Kính trọng tiền bối” ở đây có nghĩa là người mới phải chi một số hiện kim và hiện vật nếu không thì ngày tháng sau này sẽ rất khó khăn. Có điều Phụng Cơ sẽ chẳng bỏ ra đồng nào đâu, tiền thì cô không thiếu nhưng phung phí để nuôi hạn cặn bã này mập thây thì miễn bàn. Nếu lão dám đụng vào cô, thì cứ thử xem ai té trước.

Trưởng phòng không hiểu được suy nghĩ của Phụng Cơ, lão vẫn ngồi chiễm chệ trên ghế, cầm một bảng danh sách đọc chức vụ của từng người: “Du An vào bộ phận kế toán phó, Mỹ Lệ vào bộ phận kiểm duyệt chứng khoáng, Vương Ái đảm nhận việc giao tiếp truyền thông, Trúc Diễm vào vị trí đánh máy ở phòng kế toán, còn có... “- Trưởng Phòng nhìn vào tờ giấy một lúc rồi cười mỉa mai: “Cơ Cơ là ai?”

Phụng Cơ bước lên, Trưởng Phòng nói một câu lám cô không còn tin vào tai mình nữa.

“Cô vào vị trí quản lý tolet.”

“Cái gì?”- Phụng Cơ sửng sốt, đã lâu rồi cô không biết sửng sốt là gì rồi. Quản lý? Quản lý con khỉ ấy, sao không nói thẳng ra là chà cầu tiêu đi, tolet cũng cần người quản hả? Bộ sợ người khác lấy đi mấy cục vàng nổi trong đó à?

Trúc Diễm bên cạnh còn vội hơn cả cô, lên tiếng kháng nghị... dùm: “Đâu thể nào, cô ấy xinh đẹp như vậy sao lại đi chà tolet chứ?”

Người xung quanh cũng bắt đầu bật cười chế nhạo.

Trưởng phòng nhún vai, ném xấp danh sácg trong tay về phía Phụng Cơ, cô chụp lấy nhanh chóng xem, lão lại nói: “Người mà Trịnh tổng đặc biệt sắp xếp, tôi làm sao dám thay đổi gì.”

Đến lúc này mọi người đều kinh ngạc nhìn cô, hóa ra người “có diễm phúc” được Trịnh tổng chú ý tới là cô gái sắp phải giam mình trong tolet này.

Sau khi đến nhận việc, tất cả người mới được về chuẩn bị cho ngày mai. Trúc Diễm đi cùng với Phụng Cơ rời khỏi công ty, cả hai chầm chậm bước trên lề đường, Trúc Diễm luyên tha luyên thuyên một lúc chợt nhận ra nãy giờ cô gái đi cùng không nói gì, cô ấy quay qua hỏi: “Sao vậy Cơ Cơ?”

“Không có gì.”- Phụng Cơ lạnh nhạt đáp.

Trúc Diễm vừa định nói gì thì từ phía xa Evan bước đến trước mặt Phụng Cơ, định nói gì thì nhìn sang Trúc Diễm bên cạnh rồi cẩn trọng nói: “Chị, có cần dùng xe không?”

“Không cần.”- Phụng Cơ vẫn ngắn gọn như thường lệ, cô đang cực kỳ không vui nên bước đi nhanh về phía trước.

Trúc Diễm nhìn Evan: “Anh là ai?”

Evan hỏi lại: “Tôi hỏi cô mới đúng, cô là ai? Cảnh cáo cô, đừng có đeo bám chị ấy.”

Ý của Evan là: Theo Phụng tỷ sẽ rất nguy hiểm nhưng sau khi qua bộ não rất ư là thông minh của Trúc Diễm thì lại thành...

“Tôi không phải đồng tính, anh sợ cái gì? Anh là gì của Cơ Cơ? Theo đuổi cô ấy à? Nhìn không ra dáng dấp bình thường này của anh có thể khiến Cơ Cơ để ý tới đâu.”- Trúc Diễm nói, người đàn ông này có một đặc điểm mà cô cực kỳ không thích là anh ta có làn da quá trắng, đàn ông con trai má da quá trắng thì sẽ thiếu đi sự mạnh mẽ. Như Trịnh Vỹ Khang và Trịnh Vỹ Thần vậy, hai anh em đều là công tử nhưng lại có làn da màu đồng mạnh mẽ cực kỳ thu hút nha.

“Cô là ai? Quen biết chị ấy bao lâu? Tôi nói cho cô biết, trong lòng chị ấy tôi chiếm vị trí quan trọng lắm đấy.”

“Tôi đây đỉnh đỉnh đại danh tên Trúc Diễm , là cô gái khả ái xinh đẹp đây.”- Trúc Diễm hất cằm cao ngạo nói.

“Đồ tự kỷ, không nói với cô.”- Evan bĩu môi một cái rồi quay lưng đi theo Phụng Cơ, Trúc Diễm tức giận mắng: “Anh nói ai tự kỷ hả cái đồ yếu ớt.”

“Phụng tỷ, em rất quan trọng với chị phải không?”

“Cơ Cơ, mình tuy là mới quen nhưng tớ biết trong lòng cậu tớ chiếm một vị trí quan trọng mà, đúng không?”

“Phụng tỷ, chúng ta lớn lên cùng nhau mà đúng không?”

“Cơ Cơ, tuy là mới gặp nhưng cũng có thể là chúng ta đã gặp nhau kiếp trước rồi.”

Trúc Diễm và Evan mỗi người một câu làm Phụng Cơ bắt đầu bực bội, cô lên tiếng cắt ngang cái màn tự diễn xuất này của hai người kia: “Các người đi chỗ khác chơi.”

Cả hai bị dọa cho đứng lại tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo Phụng Cơ đang đi phía trước, Trúc Diễm xuýt xoa: “Nếu lúc đầu tôi không bị nụ cười thân thiện của cậu ấy dụ dỗ thì sẽ không có gan lại bắt chuyện đâu, người gì mà đáng sợ thế không biết.”

“Tôi theo chị ấy bao nhiêu năm cũng không biết có chuyện khiến chị ấy nổi giận như vậy đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.