Tự Nguyện

Chương 17: Chương 17




Quan Hân Nhiên ngồi chờ ở quán cà phê đã hẹn.

Sau khi ngồi xuống, Vu Sính Đình gọi một tách cà phê.

Lúc này, Quan Hân Nhiên mới lên tiếng: “Sính Đình, dạo này chị thế nào?”

Vu Sính Đình miễn cưỡng trả lời: “Cũng không tệ lắm.”

“Ừm, nhìn chị thế này, tốt hơn so với tưởng tượng của em, còn anh Thần thì lại chẳng ổn chút nào.” Nói đến đây, đột nhiên Quan Hân Nhiên cười, rồi nói tiếp: “Có thể chị không biết, tình hình công ty bây giờ không ổn, anh Thần cả Ngụy Tử bận tối mặt tối mũi. Anh Thần cũng mang nhà ra thế chấp để vay ngân hàng rồi.”

Vu Sính Đình không ngờ Hứa Diễn Thần lại gặp phải phiền toái như vậy, còn phải mang căn hộ đang ở ra thế chấp ngân hàng, trong lòng cô không khỏi lo lắng, “Cần hỗ trợ gì thì cứ nói với chị.”

Vậy mà Quan Hân Nhiên lại lắc đầu: “Không cần đâu, nếu anh ấy biết em đến tìm chị, chắc chắn sẽ nổi điên lên với em. Chỉ là, tiền anh ấy mua nhà, đầu năm ngoái lấy giấy tờ. Em biết trước kia tiền lương của anh ấy đều do chị giữ, anh ấy cũng có không ít đều được gửi vào tài khoản đó, em nghĩ, chị có thể lấy ra trước được không? Dù sao hai người cũng chia tay rồi, chị cũng không có lý do để giữ hộ anh ấy nữa...”

Vu Sính Đình thoáng biến sắc, nhưng vẫn làm như không có chuyện gì, chỉ gật đầu: “Được, ngày mai chị sẽ gửi qua cho anh ấy.” Cô chỉ cảm thấy rất bực, tại sao chuyện riêng giữa cô và Hứa Diễn Thần mà cô ấy lại biết tường tận đến vậy.

Quan Hân Nhiên cười vui vẻ, ngẩng đầu uống cà phê: “Em thay anh Thần và Ngụy Tử cảm ơn chị, chị không để tâm chuyện em tìm chị chứ? Nói thật, em rất hâm mộ chị, có được một người đàn ông toàn tâm toàn ý với mình, vì mình mà phấn đấu, thật sự là một điều hạnh phúc. Nhưng chị gây cho anh ấy áp lực quá lớn, bố mẹ chị gây cho anh ấy áp lực còn lớn hơn, có đôi lúc em nhìn mà thương cho anh ấy. Lần trước, lúc anh ấy tâm sự với em, em cũng không biết nên an ủi anh ấy thế nào. Bố mẹ chị không đồng ý, mà chị hình như cũng không thể thông cảm cho anh ấy, làm việc gì cũng chưa bao giờ bận tâm đến suy nghĩ của anh ấy. Em cảm thấy, hai người chia tay chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.”

Vu Sính Đình nghe ra giọng điệu bình tĩnh nhưng lại mang đôi phần hàm ý chỉ trích, cô cười lạnh: “Chuyện của bọn tôi, hình như chưa đến phiên cô đánh giá. Nói đi, hai người phát triển đến mức nào rồi? Hôm nay cô nói chuyện này với tôi, tôi thật sự khó mà tin được giữa hai người chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, cô chắc chắn là hôm nay cô không đến thị uy với tôi đấy chứ?”

“Chị hiểu lầm rồi, em nói chuyện này hoàn toàn xuất phát từ sự cảm thông với anh ấy. Đúng là anh Thần biết em thích anh ấy, nhưng anh ấy không có ý gì với em cả. Anh ấy là người nặng tình cảm, vẫn xem em là em gái nên chỉ thỉnh thoảng tâm sự những chuyện phiền muộn với em thôi. Bọn em không có quan hệ như chị nghĩ, càng chưa nói là phát triển đến mức nào. Từ trước đến giờ, trong lòng anh ấy chỉ có chị, còn về chuyện anh ấy thay đổi tâm tính cũng chỉ là từ áp lực chị gây cho anh ấy thôi.” Giọng điệu của Quan Hân Nhiên vẫn mang vẻ chỉ trích, mỗi một câu đều như là bất bình thay cho Hứa Diễn Thần.

“Ừ, thỉnh thoảng tâm sự với cô thôi, được rồi. Cô đúng là hồng nhan tri kỷ của anh ấy, anh ấy biết cô thích mình mà vẫn giữ cô lại bên cạnh, không từ chối mà lại còn hưởng thụ. Có điều, tôi cảm thấy lạ là cô lấy tư cách gì để chỉ trích tôi? Nói ra thì cô chỉ đơn giản là một người ngoài cuộc, cô có lý do gì để bình phẩm về quan hệ của chúng tôi? Còn một việc nữa, cô biết rõ là Hứa Diễn Thần không phấn đấu vì tôi, anh ấy vì cuộc sống sau này của anh ấy. Về vấn đề tiền nong, ngày mai tôi sẽ tự đưa cho anh ấy.” Vu Sính Đình nói một mạch xong liền vẫy tay với nhân viên của quán: “Em ơi, thanh toán.”

Không thể không nói, lần này Vu Sính Đình đã bị Quan Hân Nhiên làm cho tức đến nội thương. Những câu Quan Hân Nhiên nói như kim trong bọc bông, từng nhát từng nhát châm vào trái tim cô. Cô sợ mình mà còn nói nữa thì người đau nhất sẽ là mình. Thật ra cô đã biết Quan Hân Nhiên thích Hứa Diễn Thần từ lâu. Quan Hân Nhiên đổ bệnh, Hứa Diễn Thần luôn ở lại viện chăm sóc cô ta, chuyện này thì không thể trách được. Cô vẫn tin rằng tình cảm lâu bền giữa mình và Hứa Diễn Thần không thể có người ngoài xen vào được. Cho dù hai người họ chưa từng phát sinh chuyện gì, nhưng Hứa Diễn Thần trút mọi tâm sự với Quan Hân Nhiên, anh ta chịu kể khổ với người ngoài, chứ không chịu tỏ ra yếu thế trước mặt cô. Đây là điều mà cô không thể giải thích nổi.

Vu Sính Đình biết, không phải Quan Hân Nhiên vì tức giận với cô mà nói ra, nếu không cô ta đã chẳng biết được chuyện tiền tiết kiệm của Hứa Diễn Thần ở trong tay cô rõ ràng đến vậy. Cô tức giận không phải vì tiền, cô không thiếu chỗ tiền đó. Chỉ là rất hiếm người nói thẳng toẹt chuyện của cô và Hứa Diễn Thần trước mặt cô như vậy. Hình như trong câu chuyện tình cảm này, Vu Sính Đình cô hoàn toàn đóng vai kẻ bóc lột, Hứa Diễn Thần ở bên cạnh cô nên mới có nhiều nỗi khổ không nói ra được như vậy. Thậm chí cô còn không thể tin được Hứa Diễn Thần sẽ chọn Quan Hân Nhiên làm đối tượng để giãi bày, để nói hết ra những áp lực trong lòng, thậm chí còn trách cô không đủ cảm thông cho anh ta, trách bố mẹ cô gây sức ép quá lớn cho anh ta.

Thì ra, mâu thuẫn giữa hai người họ vẫn âm thầm khắc sâu. Ngoài miệng Hứa Diễn Thần không nói, nhưng trong lòng thì luôn trách cô, oán cô. Vu Sính Đình càng nghĩ, trái tim càng thấy lạnh, đối với Hứa Diễn Thần, cô có thể dùng từ vô cùng thất vọng để hình dung.

Hứa Diễn Thần mang tư tưởng giống đại bộ phận đàn ông, anh ta hy vọng tình yêu có thể đem đến cảm giác vui vẻ và thỏa mãn, đồng thời cũng muốn có một sự nghiệp cực kỳ rực rỡ, có cả hai để hoàn thành kế hoạch cuộc đời, đường tình được nghiệp vẹn cả đôi.

***

Vu Sính Đình đỗ xe ở lề đường. Lúc cô đến công ty Hứa Diễn Thần, Quan Hân Nhiên không có mặt, chỉ có Ngụy Tử đang kiểm tra mấy bản vẽ của nhân viên. Ngụy Tử vừa trông thấy cô liền bỏ việc đang làm lại, bước đến tươi cười chào hỏi: “Sính Đình, em đến rồi à.”

Vu Sính Đình chẳng muốn hỏi tình hình gần đây của anh ta, vào thẳng vấn đề: “Hứa Diễn Thần đâu?”

“Trong văn phòng.” Vừa nói, Ngụy Tử vừa chỉ về phía văn phòng.

“Em tìm cậu ta có việc gì?”

“Về chuyện công ty các anh, thôi em không giải thích nhiều với anh nữa.” Cô không thừa tâm tư để ý đến Ngụy Tử, thong thả đi về phía văn phòng gõ cửa. Từ trong phòng truyền ra giọng nói quen thuộc: “Mời vào.”

Lúc cánh cửa vừa mở ra, Hứa Diễn Thần liền thấy Vu Sính Đình, anh ta hơi biến sắc, giọng nói cũng có chút khác thường: “Sao em lại đến đây?”

Vu Sính Đình cười với anh ta. Thời gian này, đúng như lời Quan Hân Nhiên nói, Hứa Diễn Thần tiều tụy đi nhiều. Không thể không thừa nhận, giờ phút này nhìn thấy Hứa Diễn Thần, cô lại đau lòng, nhưng nhớ đến những lời Quan Hân Nhiên nói, cô lại kiên định lên.

Vu Sính Đình hé miệng, tỏ vẻ bình thản mà nói: “Anh yên tâm, em đến tìm anh không phải vì chuyện khác, mà là muốn đưa cho anh cái này.” Cô không chút chần chừ rút tập chi phiếu trong túi xách ra, cúi người đặt nó lên mặt bàn.

Rồi Vu Sính Đình cười nói, “Hứa Diễn Thần, phiếu tiền lương em đã trả lại cho anh rồi, từ nay về sau, hai chúng ta chính thức chấm dứt rồi. Từ lúc anh kiếm được đồng lương đầu tiên, em đã giữ giúp anh cho đến bây giờ, anh có thể kiểm tra lại, số tiền trong này không thiếu một xu.” Cô học cách Hứa Diễn Thần nói ngày hôm ấy, dùng những lời sắc nhọn đáp lại anh ta. Sau khi nói xong, cô bình tĩnh đi ra cửa.

Ý cười trào phúng này của Vu Sính Đình khiến Hứa Diễn Thần đau đớn, anh ta vội vàng đứng dậy tiến về phía trước, tóm chặt cổ tay cô, trừng mắt nhìn cô và nghiến răng nói: “Đình Đình, em nhất định phải nói khó nghe thế sao? Anh đòi em phải trả chỗ tiền này lúc nào?”

“Rốt cuộc em phải nói gì mới khiến anh cảm thấy dễ nghe đây? Em không cần số tiền này, được rồi chứ?” Vu Sính Đình hít sâu một hơi, lại nhìn anh ta và mỉm cười: “Diễn Thần, chúng ta qua lại cũng nhiều năm rồi, “hảo tụ hảo tán”, mặc dù không đi được đến cuối cùng nhưng cũng nên lưu lại cho nhau một ấn tượng tốt.” Cô cảm thấy mình sắp không nói nổi nữa, cố ổn định tâm trạng, cô miễn cưỡng nở một nụ cười: “Em đến tìm anh không vì chuyện khác, chỉ muốn trả đồ lại cho anh thôi.” Nói đến đây, dường như cô nhớ ra điều gì đó, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, định tháo nó ra.

Hứa Diễn Thần đi trước một bước, một tay tóm lấy tay phải của cô, một tay ôm chặt thắt lưng cô, rồi anh ta tức giận nói: “Anh không cho em tháo nó!” Trong mắt anh ta hằn tơ máu, giọng điệu hung hãn không giấu nổi.

Cuối cùng, cô vẫn chẳng màng đến sự cản trở của Hứa Diễn Thần, tháo nhẫn ra rồi để vào lòng bàn tay anh ta. Vu Sính Đình dùng ánh mắt bình thản nhìn anh ta, và hạ giọng nói: “Xin lỗi, lần trước lúc chia tay, em quên không tháo, muốn chấm dứt hoàn toàn thì không nên để cho đối phương có một tia hy vọng.”

Cô hé miệng, lại nói tiếp: “Em về trước đây, tạm biệt.”

Sau khi ra khỏi công ty, cô đứng một mình cạnh tòa nhà Quốc Mậu nghỉ chân một lúc. Qua lần này, cô biết họ không còn khả năng nào nữa rồi. Trước đây, cô còn có chút mong chờ với Hứa Diễn Thần, giờ thì cô thật sự không ôm một tia hy vọng xa vời nào nữa.

Cô đưa tay sờ mặt, phát hiện ra gương mặt mình đã thấm ướt. Cô không biết mình đã khóc mấy lần rồi nữa.

Vu Sính Đình cảm thấy mình là một người thất bại, còn tưởng mình có thể cả đời yêu một người, vậy mà lại bước đến đoạn đường này.

Lúc đi làm, đồng nghiệp có hỏi chuyện của cô và Hứa Diễn Thần, Vu Sính Đình thản nhiên trả lời: Chúng tôi chia tay rồi.

Mấy ngày nay, ngoài Liêu Hải Lâm ra thì không có ai an ủi cô, thỉnh thoảng có vài đồng nghiệp cười nhạo sau lưng, cô cũng lờ đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Lên xe, Vu Sính Đình ngồi im trên ghế lái, không khởi động xe, mà chỉ thắt dây an toàn rồi nhắm mắt dựa vào ghế trầm tư một lúc.

Điện thoại chợt đổ chuông, Vu Sính Đình trở mình nhìn, màn hình không hiện số mà chỉ có ba chữ “Số hạn chế”.

Cô nghi hoặc nhận điện thoại: “A lô?”

“Là anh, Phùng Mộ Huân đây.”

“Phùng Mộ Huân, là anh à? Sao điện thoại của tôi lại không hiện số?” Vu Sính Đình nghe đầu dây bên kia hình như có tiếng gió thổi vù vù, truyền đến tai cô thì không rõ ràng cho lắm.

Phùng Mộ Huân cười cười, tiếng nói trầm thấp: “Anh đang ở chỗ huấn luyện. Điện thoại không mang bên người nhưng vẫn có công cụ liên lạc chuyên dụng, sợ em quên anh nên gọi điện hỏi thăm chút thôi.” Phùng Mộ Huân giải thích lý do một cách đơn giản, anh cũng không muốn nói tỉ mỉ với cô vì có nhiều chuyện thuộc về phạm trù cơ mật. Dừng trong chốc lát, dường như cảm thấy giọng nói Vu Sính Đình có gì đó khác thường, anh nhíu mày hỏi: “Sính Đình, em sao vậy? Nếu có chuyện gì, em có thể nói với anh.”

Vu Sính Đình cười khổ, hình như mỗi lần cô chật vật trong chuyện tình cảm, Phùng Mộ Huân sẽ xuất hiện.

Cô hít một hơi, nắm chặt điện thoại nói lời cảm kích: “Tôi không sao. Anh chuyên tâm huấn luyện đi.”

Phùng Mộ Huân ngẫm nghĩ một lát rồi mới đáp: “Anh cúp điện thoại trước, em tự chăm sóc cho mình nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.