Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 107: Chương 107: Mai Mai lấy chồng




Edit: Mạc Thiên Y

Gần đây nhất Tô Tuệ Nương có hai chuyện tương đối quan tâm. Hai chuyện này trên căn bản đều là chuyện vui, tuy nhiên, một chuyện khiến nàng vui tận đáy lòng, một chuyện khác lại khiến nàng có chút sầu lo. Chuyện trước dĩ nhiên là hôn lễ của Lục Song Ảnh, bởi song phương đều muốn xử lý xong chuyện trước khi hết năm, thế là hôn kỳ được định ở hai tháng sau mùng mười tháng mười một. Chuyện còn lại thì có liên quan tới Tề Mai Mai, nha đầu kia đột nhiên nói với nàng, mình sắp thành hôn.

Tô Tuệ Nương thở dài thật sâu, mặt mày ủ dột lập tức hấp dẫn chú ý của Yến Hoằng Chân bên cạnh, hắn buông quyển binh pháp trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Tuệ Nương cũng không giấu diếm, đem chuyện đã xảy ra nói một phen.

“… Nói là một tú tài, té xỉu trước cửa tiệm hương, cũng không biết sao lại lọt vào mắt Mai Mai.”

Một người đang yên đang lành sao nói xỉu là xỉu được, hoặc là cố ý, hoặc là sức khỏe có chút vấn đề, vả lại hôn sự của con gái phần lớn đều do cha mẹ làm chủ, nào có tự mình quyết định. Hơn nữa ngay cả gia thế tính tình của đối phương thế nào cũng không dò hỏi cho rõ, cứ vậy vội vã xuất giá. Thật sự là quá mức qua loa.

“Nàng lo lắng là đối phương nhằm về phía tiệm hương mà tới?” Yến Hoằng Chân lập tức bắt được trọng điểm trong đó.

“Cũng có nguyên nhân này, chàng biết đó bây giờ tiệm hương rất ăn nên làm ra, một năm kiếm sáu bảy vạn lượng căn bản không thành vấn đề, nhà họ lại là hộ ngoại lai, ở kinh thành không có nền móng gì, thật dễ khiến người ta len chỗ trống.” điều Tô Tuệ Nương lo lắng kỳ thật không phải không có lý, từ xưa đến nay vàng bạc tiền tài là thứ gây động lòng người nhất, trên thế gian có những loại đàn ông như thế, vì gia tài của nhà gái mà không tiếc đặt bẫy dẫn dụ tình cảm, sau khi thành thân lại hoàn toàn biến thành bộ mặt khác, là ghê tởm nhất.

“Tề Mai Mai cũng chẳng phải con gái chúng ta, cô ta muốn lấy ai thì lấy chứ sao!” Yến Hoằng Chân hoàn toàn chẳng quan tâm nhún vai.

Đổi lấy là một cái liếc mắt tức tối của thê tử: “Đừng nói mấy lời vô dụng đó, Mai Mai có quen biết với nhà ta, nếu con bé bị lừa gạt, chàng còn có thể đứng nhìn không.”

“Rồi, rồi, rồi, chuyện này cũng đơn giản mà, ngài mai ta sẽ cho người đi dò la thân thế của tên tú tài ấy, đến lúc đó y là hắc hay bạch, chẳng phải rõ ràng sao.”

Tô Tuệ Nương nghĩ bụng cũng chỉ có thể như thế, song nàng cũng biết Tề Mai Mai kia không phải là người thường, chính kiến rất mạnh, nếu đã tới báo cho mình, xem ra hôn sự này khẳng định ván đã đóng thuyền rồi.

“Ầyzz! Lại nói, ban đầu ta còn có lòng làm mai cho hai người chàng thành đôi đấy!” Tô Tuệ Nương lắc đầu, có chút cảm khái thở dài một tiếng.

Yến Hoằng Chân nghe vậy, lập tức trở mặt, mắt không ra mắt, lỗ mũi không ra lỗ mũi, âm dương quái khí nói: “Không để Tuệ tỷ tỷ thành hồng nương được, nàng nhất định rất thất vọng nhỉ!”

Nom điệu bộ đòi nợ này của hắn, Tô Tuệ Nương quả thực là dở khóc dở cười: “Chàng lúc nhỏ như thể con nhím vậy, ai đụng vào là đâm kẻ đó, ấy mà đối với Tề Mai Mai lại không bất mãn như vậy, cho nên ta mới nghĩ chàng cũng không ghét cô bé!”

“Không ghét cũng không có nghĩa là sẽ thích.” Yến Hoằng Chân tức giận ngồi xuống cạnh Tô Tuệ Nương, dùng giọng cố chấp nói: “Tới tận bây giờ ta chỉ thích mỗi một mình nàng, muốn kết hôn cũng chỉ có một mình nàng, sau này không được nói những lời như vậy nữa!”

Mắt thấy hắn giận thật, trong lòng Tô Tuệ Nương có chút áy náy lại có chút ngọt ngào nhàn nhạt, vội nói: “Là ta sai rồi, sau này không đùa như vậy nữa, ta, trong lòng ta cũng chỉ có một mình chàng thôi a!”

“Thật ư?” hai mắt Yến Hoằng Chân sáng rỡ, nắm chặt tay Tô Tuệ Nương, trong mắt bắn ra vô số hào quang: “Lời Tuệ tỷ tỷ nói là sự thật ư? Nàng thích ta như ta thích nàng, là thích Tiểu Thất sao?”

“Nếu không thích, ta sẽ gả cho chàng à?” Tô Tuệ Nương tức giận đẩy cái đầu hắn.

Tức khắc Yến Hoằng Chân không còn “xụ mặt” như vừa rồi nữa, mặt mày hớn hở hẳn lên, ôm Tô Tuệ Nương liều mạng hôn, hệt như con cún con lúc nào cũng đòi chủ nhân dỗ dành, điên cuồng mà gặm. Tô Tuệ Nương bị hắn làm đau, nhưng không đẩy ra, giữa tâm tư bay loạn, chỉ nghĩ, vừa rồi nàng rõ ràng là đang nói chuyện về Tề Mai Mai mà, sao lại chuyển sang mình rồi, tốc độ lạc đề này không khỏi cũng quá nhanh.

Quả nhiên, tối hôm sau Tô Tuệ Nương nhận được báo cáo tất tần tật về gã tú tài kia. Y họ Tạ, tên Tạ Phong, nguyên quán Sơn Tây. Thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, chỉ có một mẹ một chị, nghe nói rất chăm chỉ ham học, được nhiều lão sư yêu thích. Lần này y tới kinh thành là vì kì thi khảo năm nay, nào ngờ giữa đường gặp bọn xấu, chẳng những mất hết tiền tài trên người, mà còn thiếu tí nữa mất luôn tánh mạng, thế mới thể lực chống đỡ hết nổi té xỉu trước tiệm hương được Tề Mai Mai cứu.

Đối với báo cáo này, Tô Tuệ Nương nhíu chặt mày, nhưng giống như Yến Hoằng Chân nói, Tề Mai Mai kia dầu gì cũng không phải là con gái mình, hôn sự cũng không cần mình nhúng tay vào. Việc nàng có thể làm đơn giản chính là khuyến cáo đối phương “cẩn thận” hơn chút.

Nhưng mà rất hiển nhiên, Tề Mai Mai lại không nghĩ như vậy, chưa đến nửa tháng, Tô Tuệ Nương nhận được thiệp cưới, Tề Mai Mai và Tạ Phong kia sắp thành hôn.

Thật ra hai người họ ở trong kinh căn bản không có thân thích gì mấy, thành thử hôm cưới, Tô Tuệ Nương cùng Yến Hoằng Chân đại diện cho “đàng gái” đến dự. Người sau thì ra ngoài chào hỏi, người trước thì đến phòng tân nương tử.

Đẩy cánh cửa dán chữ hỷ, Tô Tuệ Nương liếc mắt một cái liền gặp được Tề Mai Mai đang ngồi trước gương đồng trang điểm. Thú thật, diện mạo của Tề Mai Mai cũng không được xinh đẹp cho lắm, cô bé có làm da hơi đen, ngũ quan chỉ có thể nói là bình thường, tuy nhiên lại thắng ở giữa hai đầu mày có luồng tinh thần lanh lẹ.

Thấy Tô Tuệ Nương tới, cô vội đứng lên chào hỏi. Tô Tuệ Nương vội bước tới, ấn nhẹ cô xuống, cười nói: “Đừng vội đứng dậy, hôm nay ai cũng chẳng to bằng tân nương tử của chúng ta cả.”

Tề Mai Mai nghe vậy, trên mặt ửng hồng, hiển nhiên là ngượng ngùng rồi.

Lễ điền trang mà Tô Tuệ Nương cho cô bé là một bộ trâm diêu vàng đầu phượng ngậm phỉ thúy đỏ, đây là đồ ngự tạo trong nội cung, bên ngoài căn bản không mua được. Tề Mai Mai với con mắt của thương nhân dĩ nhiên là biết hàng, liên tục biểu đạt cảm tạ với Tô Tuệ Nương.

Tô Tuệ Nương thấy giữa hàng mày cô có vui sướng và thẹn thùng nói không hết, nỗi lo trong lòng càng đậm. Vừa rồi dọc trên đường đến đây nàng cũng nhìn ra người lo liệu bên ngoài nơi này tất cả đều của bên phía Tề Mai Mai, hơn nữa nàng còn nghe nói, tòa nhà dùng để thành thân cũng do Tề Mai Mai tự lo, càng không cần phải nói đối phương ngay cả sính lễ cũng miễn giảm. Có thể nói, Tạ Phong không hề bỏ một phân tiền, chỉ bỏ một phần khí lực, cứ thế lấy được vợ.

Tô Tuệ Nương thật sự muốn hỏi Tề Mai Mai, con cứ thế vung tiền bỏ sức như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Tề Mai Mai liếc nhìn sắc mặt của nàng, trong lòng cô biết dì Tô cũng không tán thành mối hôn sự này của mình, thậm chí mấy hôm trước còn cho cô một đống đạo lý, bảo cô suy nghĩ thận trọng hãy quyết định. Tự trong lòng, cô quả thật rất tôn trọng Tô Tuệ Nương, dì thiện lương, ôn nhu, còn là ân nhân của cả nhà mình, thế nhưng lần này, cô lại không thể đắn đo nhiều như vậy…

Nghĩ tới vị tình lang kia của mình, Tề Mai Mai không khỏi si ngốc.

Tạ Phong, Tạ Phong, Tạ Phong, … không một ai biết, khi cô nhìn thấy người kia tại cửa tiệm hương, trong lòng nổi mưa rền gió dữ nhường nào. Nhìn gương mặt hơi có vẻ văn nhược kia, cô thật sự là rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi mỗi đêm tỉnh mộng, đều sẽ nước mắt đẫm tay áo, khóc tê tâm liệt phế. Vào rất lâu rất lâu về trước, lâu đến nỗi cô còn chưa tên là Tề Mai Mai, lâu đến nỗi cô vẫn còn là một cô gái đến từ nông thôn, tên là Trịnh Sảng.

Thanh mai trúc mã của cô, tình yêu đầu đời của cô, người mà cô yêu nhất đời tên là Tạ Phong. Cô yêu anh biết mấy, mà anh cũng thương cô nhường nào, hai đứa trẻ vô tư, hứa hẹn trọn đời trọn kiếp, nhưng đêm trước ngày thành hôn, một cơn lũ đột nhiên hủy diệt hết thảy, cô còn sống, nhưng Tạ Phong thì đã chết. Lòng đau tựa như cắt, cô lựa chọn rời đi, một thân một mình xông xáo bên ngoài, chịu rất nhiều rất nhiều khổ, mười mấy năm sau, cô mở một khu khách sạn lớn, sống những ngày tháng của người giàu, nhưng lòng cô vẫn đau, cho đến vụ tai nạn xe mang cô rời khỏi thế giới kia, lần nữa mở mắt ra, cảnh còn người mất, trên đời này không còn Trịnh Sảng nữa, chỉ có một Tề Mai Mai.

Cô từng lặng lẽ nghĩ, tại sao ông trời lại muốn cô xuyên không đến nơi này? Bây giờ cô rốt cuộc đã biết, vì để gặp anh, để hai người nối lại tiền duyên a! Mà lần này cô tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ nữa…

Nguồn truyện: mẠCtHIÊNYBLOg.WORPRES.SCOM

Hôm nay là ngày người ta thành hôn, nói cái gì nữa thì cũng đã muộn, ngoài khiến người ta khó chịu ra, còn có thể có ích lợi gì, cho nên Tô Tuệ Nương không hề nhắc đến những lo lắng kia, chỉ mỉm cười lựa những lời chúc phúc. Như thế, khi bên ngoài vang lên tiếng pháo rung trời, Vương Bảo Nhi kích động chạy tới kêu to: “Tỷ tỷ, kiệu hoa tới rồi…”, Tô Tuệ Nương cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tề Phương hôm nay cũng rất trưng diện, thị mặc áo tơ màu tím đậm, đeo đầy đồ trang sức, nơi thái dương còn cắm một ít hoa tươi màu đỏ. Thị ta cũng là người mềm yếu vô năng, mọi chuyện đều nghe nữ nhi, hôm nay đứa con gái ruột rà duy nhất lấy chồng, trong lòng không khỏi luyến tiếc, chẳng mấy chốc đã khóc đỏ cả hai mắt.

Tề Mai Mai mặc áo cưới xong đi tới bái biệt mẫu thân, hai mẹ con ôm nhau một lúc lâu, mới được khuyên tách ra.

Tô Tuệ Nương cũng rốt cục gặp được gã Tạ Phong khiến Tề Mai Mai mê muội kia, thân thể y có phần gầy yếu, mặt mày xanh xao, vừa nhìn cũng biết là lâu ngày dinh dưỡng không đầy đủ, có điều diện mạo xem như tạm được, có loại cảm giác hào hoa phong nhã.

Mặc dù bản thân không tình nguyện mấy, nhưng với tư cách là “trưởng bối”, Yến Hoằng Chân còn phải đưa dâu, cho đến khi mặt trời lặn mới quay lại, hai vợ chồng cùng nhau ngồi xe trở về phủ đệ.

Con gái lấy chồng kỳ thật giống như đánh một canh bạc. Chưa đến cuối cùng, không ai biết được, đời này rốt cuộc mình có lấy đúng người không.

Chỉ mong cô bé quật cường kia có thể đạt được ước nguyện, Tô Tuệ Nương nhàn nhạt nghĩ, dù sao đây cũng chính là con đường cô chọn, về sau là tốt hay xấu, cô cũng phải gồng lưng mà nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.