Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị

Chương 27: Chương 27: Đây không phải là yêu




Editor: ChiMy

“Được rồi, ngoan, mau tới đây thử y phục.” Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng ngoắc tay với Sở Thanh Linh. Phảng phất như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Ngoài cửa thanh âm thê lương cầu xin tha thứ càng ngày càng xa, giống như tiếng vọng ác mộng ở bên tai Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh đờ đẫn nhìn nam nhân đứng ở bên cạnh nàng, gương mặt tuyệt mỹ của hắn vẫn lộ vẻ mị hoặc mỉm cười như thế, tựa hồ chuyện vừa rồi với hắn mà nói chưa từng xảy ra. Nam nhân này đáng sợ như vậy… Thân thể của Sở Thanh Linh hơi run rẩy, nàng có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng khi lời nói đến bên miệng lại không thể thốt ra được. Nàng có thể nói cái gì? Trách cứ hắn? Như vậy thì nha hoàn kia sẽ chịu phạt tàn khốc hơn. Còn chất vấn hắn vì sao không cho Mặc Hiên tiến vào, hữu dụng sao? Cái gì hắn cũng không nghe vào, hắn làm gì cũng theo ý mình. Sẽ không suy nghĩ tới cảm nhận của người khác, chỉ biết áp đặt suy nghĩ của hắn lên người khác.

“Làm sao vậy? Thanh Linh, ngoan, mau tới thử y phục này xem. Nàng mặc vào nhất định sẽ trở thành tân nương xinh đẹp nhất thiên hạ.” Đông Phương Thiểu Tư thoả mãn nhìn Vô Song giá y trong tay, hắn mỉm cười nói với Sở Thanh Linh.

Bỗng nhiên trên mặt Sở Thanh Linh lộ ra nụ cười kỳ quái, không có nhận lấy y phục trong tay Đông Phương Thiểu Tư, mà chậm rãi từng câu từng chữ hỏi rõ ràng: “Thiểu Tư, ngươi yêu ta sao?”

“Yêu, đương nhiên yêu, ta là người yêu nàng nhất trên thế giới này.” Tuy rằng Đông Phương Thiểu Tư cảm thấy kỳ quái vì sao đột nhiên Sở Thanh Linh lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn không có một chút do dự nào lập tức trả lời .

“Không.” Sở Thanh Linh cười, cười thản nhiên, cười đau khổ, nhẹ nhàng lắc đầu chậm rãi nói, “Thiểu Tư, đó không phải là yêu, đó chỉ là tính trẻ con muốn giữ lấy của ngươi mà thôi.”

Tay Đông Phương Thiểu Tư cứng đờ ở giữa không trung, nụ cười trên mặt cũng lập tức biến mất không thấy, nhẹ nhàng phất tay ý bảo bọn nha hoàn trong phòng thối lui. Nhìn thấy như thế bọn nha hoàn như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng lui ra khỏi phòng. Sở Thanh Linh chống lại con ngươi thâm thúy Đông Phương Thiểu Tư kia, nàng không chút nào lùi bước nhìn thẳng hắn .

Đông Phương Thiểu Tư chậm rãi đặt vô song giá y trên bàn, nhìn khuôn mặt quật cường của Sở Thanh Linh, hắn chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Nàng, nói cái gì? Nói lại lần nữa xem.”

Không nói gì phảng phất làm cho người ta cảm thấy áp lực như có một hòn đá đè lên đầu, Sở Thanh Linh nhìn trong con ngươi thâm thúy của Đông Phương Thiểu Tư mơ hồ hiện lên sự tức giận, cắn môi lần thứ hai rõ ràng nói: “Ngươi không phải là yêu, chỉ là tính trẻ con muốn giữ lấy!”

“Ha hả ~~~” Đông Phương Thiểu Tư cười rộ lên, chậm rãi vươn tay nắm cằm Sở Thanh Linh, khiến cho mắt Sở Thanh Linh nhìn thẳng tròng mắt của hắn.

“Buông ta ra! Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?” Sở Thanh Linh cũng đưa tay ra cố đẩy tay Đông Phương Thiểu Tư đang nắm cằm nàng ra, thế nhưng Đông Phương Thiểu Tư lại không chút sứt mẻ, mắt hắn vẫn sáng quắc nhìn Sở Thanh Linh như trước.

“Nàng cho là mình nói rất đúng?” Đông Phương Thiểu Tư cười tà mị, không cho Sở Thanh Linh nói nữa, môi hắn đã để lên đôi môi đỏ mọng của Sở Thanh Linh. Hôn, hôn rạo rực, theo môi đến lưỡi, giống như mưa rào làm cho Sở Thanh Linh sắp thở không được.

“Ngươi đây không phải là yêu, không phải! Không phải! Không phải! Không phải! Không phải! ! !” Sở Thanh Linh dùng hết sức lực đẩy Đông Phương Thiểu Tư ra, liều mạng đem oán khí tích lũy ở trong lòng thét lên. Đây không phải là yêu! Đây căn bản cũng không phải là yêu! Có lẽ hắn biến thái không muốn rời xa mình, có lẽ là hắn cảm kích nàng cứu hắn, có lẽ là do tính trẻ con muốn giữ lấy của hắn, thế nhưng đây tuyệt đối không phải là yêu! Bởi vì, yêu một người sẽ không thương tổn người đó!

Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh đang tức giận, nghe Sở Thanh Linh liên tiếp thét lên, sắc mặt hắn chậm rãi trầm xuống, trong con ngươi càng thêm thâm thúy làm cho người khác sợ hãi.

“Thanh Linh, nàng nghe rõ ràng cho ta, ta là người yêu nàng nhất thế giới này, sau này cũng vậy, vĩnh viễn đều là vậy!” Đông Phương Thiểu Tư chợt cầm vai của Sở Thanh Linh, giọng nói trầm thấp nghiêm túc nói, ” Thế giới của nàng chỉ có ta, hiểu không? Có ta là đủ rồi.”

Sở Thanh Linh nhìn vẻ mặt thành thật của nam nhân trước mắt, nở nụ cười khổ, nhẹ nhàng nói lại lời của hắn: “Có ngươi, là đủ rồi?” Có nam nhân bạo ngược, tự đại, xúc phạm này sao…

“Đúng, có ta là đủ rồi. Không cho phép nàng nói chuyện với nam nhân khác! Huống chi người nam nhân kia không có liên hệ máu mủ với nàng!” Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư một mảnh tàn nhẫn.

Sở Thanh Linh nhìn trong mắt Đông Phương Thiểu Tư hiện lên sự tàn nhẫn, vươn tay đẩy tay của Đông Phương Thiểu Tư đang đặt trên vai nàng ra, nàng châm chọc hỏi: “Không có quan hệ máu mủ với ta thì không được nói chuyện với ta, ngươi dựa vào cái gì? Hắn là đệ đệ của ta! Ngươi dựa vào cái gì mà bá đạo như thế? Chẳng lẽ ngươi còn muốn nhốt ta cả đời ở trong Vương phủ, không cho ta gặp bất luận kẻ nào, không được nói chuyện với bất cứ nam nhân nào?” Nếu như nói chuyện thì sao? Sự tàn nhẫn trong mắt hắn rõ rang như vậy!

“Đúng. Vĩnh viễn đều ở bên cạnh ta thì tốt rồi.” Đông Phương Thiểu Tư trả lời khẳng định, con ngươi kiên định khiến Sở Thanh Linh kinh ngạc.

Vĩnh viễn đều ở bên cạnh hắn, cứ vĩnh viễn bị giam ở Vương phủ như vậy? Sở Thanh Linh rất muốn cười lớn tiếng, dựa vào cái gì? Chỉ bằng hắn nói yêu nàng? Chỉ bằng hắn là Nhiếp Chính vương quyền khuynh thiên hạ?

“Không! Ta không muốn! Ta không muốn làm phi của ngươi! Đây không phải là cuộc sống ta muốn!” Trên mặt Sở Thanh Linh đã không có bất luận biểu tình gì, lạnh lùng nói.

“Nàng, nói cái gì?” Trong nháy mắt giọng nói của Đông Phương Thiểu Tư băng lãnh, âm trầm nhìn gương mặt không cảm xúc của Sở Thanh Linh ở trước mắt, “Nàng lại muốn chọc ta tức giận sao?”

“Ta nói lại lần nữa, ta không muốn làm phi của ngươi, cũng không muốn bị nhốt ở trong Vương phủ này vĩnh viễn, ta phải về nhà, ngươi nghe hiểu không?” Sở Thanh Linh không sợ hãi chút nào, lặp lại lời nói lần thứ hai. Trong giọng nói cũng là một mảnh băng lãnh.

“Tốt, nàng luôn luôn có thể chọc ta tức giận.” Đông Phương Thiểu Tư nở nụ cười, lui ra phía sau ngồi xuống, tay chống ở trên bàn sờ cằm của hắn mỉm cười nhìn Sở Thanh Linh, “Có phải bây giờ ta quá sủng ái nàng , làm cho nàng không ngoan như bây giờ.”

Môi của Sở Thanh Linh đã bị cắn đến trắng bệch, không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Đông Phương Thiểu Tư đang cười ấm áp. Người nam nhân này, càng cười dịu dàng lại càng là đáng sợ. Thế nhưng, đây hết thảy đều không phải do nàng muốn!

“Nàng nói xem, ta nên bắt nàng làm thế nào mới tốt đây?” Đông Phương Thiểu Tư nheo đôi mắt, tựa như đang suy nghĩ kỹ lưỡng.

“Theo ngươi.” Sở Thanh Linh hung hăng nặn ra hai chữ liền không hề nói nhiều.

Dứt lời, Đông Phương Thiểu Tư nheo mắt lại, dáng vẻ tươi cười ở trên mặt biến mất, cứ không tiếng động nhìn Sở Thanh Linh như vậy. Lúc này Đông Phương Thiểu Tư thật sự đã nổi giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.