Tư Thái Cung Phi

Chương 70: Chương 70: Dưỡng Nhi




Edit: Phương Tu dung.

Beta: Mai Thái phi.

Mặt ngoài Từ Ninh cung vẫn hòa thuận, vui vẻ như cũ, Hoàng hậu vẫn mỉm cười vô cùng bình thản, chỉ tiếc, khổ sở trong lòng nàng lại không thể nói ra.

Trước đây, vấn đề dưỡng dục, sở hữu Hoàng tử, chuyện nào không qua tay nàng? Nhưng hiện giờ, chỉ có thể bị động chờ người khác thông báo mà thôi.

Hoàng hậu rũ mi mắt xuống, ánh mắt không rõ cảm xúc.

Đây là cái giá nhất định phải trả giá, cho dù như thế nào cũng phải cam chịu. Nhiều năm như vậy, nàng đã chịu đựng rất rất nhiều chuyện, chịu đựng cảm xúc phải lo lắng đề phòng chuyện địa vị đích tử sẽ bị đoạt đi, chịu đựng cảm giác xấu hổ, nan kham (khó lòng chịu đựng nổi) khi nhiều năm không hề có hài tử, chịu đựng chuyện Thục phi của Tiêu Phòng cung chuyên sủng đến hư không, tịch mịch, hiện giờ nhiều thêm một chuyện, không đáng kể đến.

Nàng là Hoàng hậu, đã đủ rồi. Nhi tử của nàng sẽ là Hoàng đế, cũng đủ rồi.

Toàn bộ nữ nhân hậu cung, có ai không hâm mộ ghen ghét nàng? Bởi vì nàng mới chính là thê tử của Hoàng thượng, mới là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của đế quốc này, dù Hoàng thượng có vắng vẻ nàng, thì có sao đâu?

Bây giờ, chuyện đấu đá được mất này chỉ là mây khói thoảng qua, hãy cứ chờ đến tương lai.

Hoàng hậu ôn nhu mở miệng nói: “Kỳ Phi và Ôn Tần tuổi còn nhỏ, Hoàng tử lại đang trong tã lót, các ngươi nên cố gắng học tập một chút, có việc gì cứ việc thỉnh giáo lão mama, dù sao cẩn thận sẽ không sai.”

Hoa Thường và Ôn Tần đều đứng dậy nhún người hành lễ: “Thần thiếp cẩn tuân theo lời dạy của Hoàng hậu nương nương.”

Thái hậu ngồi ở trên cùng, nặng nề mở miệng nói: “Ngày mai là ngày lành, các ngươi cũng nên sai người mang Hoàng tử về cung mình đi. Hoàng hậu nói có lý, tuổi tác các ngươi còn nhỏ, chưa trải qua nhiều chuyện, không có việc gì thì nên chăm nghe, chăm nhìn một chút.”

Hoa Thường và Ôn Tần lại một lần nữa đứng dậy hành lễ: “Vâng.”

Ánh mắt những phi tần khác nhìn về các nàng, ít nhiều có vẻ hâm mộ, ghen ghét, cho dù thế nào, đây cũng là Hoàng tử.

Thượng Dương cung.

Thế tử Kính vương Trần Cát đứng bên cạnh chiếc nôi, ánh mắt mở thật lớn, tò mò nhìn đứa nhỏ đang phun bong bóng bên trong, muốn vươn tay xoa bóp khuôn mặt mềm mại của nó, nửa chừng lại rụt tay về, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hoa Thường, cất tiếng hỏi: “Mẫu phi, Cát nhi có thể chạm vào đệ đệ không?”

Hoa Thường cười ôn nhu, vươn tay sờ đầu Trần Cát, ôn hòa nói: “Đương nhiên có thể, đây là lần đầu tiên Cát nhi nhìn thấy đệ đệ phải không?”

Trần Cát gật đầu: “Phụ vương chỉ có một hài tử là Cát nhi thôi.”

Hoa Thường vươn tay ôm lấy Trần Cát, nở nụ cười: “Tuy rằng trong cung quy củ nghiêm ngặt, nhưng ít nhất, Cát nhi sẽ không cô đơn. Các đường huynh đối xử với con có tốt không?”

Khuôn mặt Trần Cát hơi đỏ, thấp giọng nghiêm túc trả lời: “Cát nhi rất tốt. Đại Hoàng huynh vô cùng chăm sóc con, Nhị Hoàng huynh cũng rất thân thiện.”

Hoa Thường khẽ cười: “Mẫu phi nghe nói con và Nhị Hoàng tử chơi với nhau rất thân. Hai người các con vậy mà lại có nhiều điểm rất giống nhau, đều là đứa nhỏ hay thẹn thùng và hướng nội.”

Khuôn mặt Trần Cát lại đỏ: “Đại Hoàng huynh cũng vô cùng tốt, nhưng mà tuổi của Cát nhi và Nhị Hoàng huynh gần nhau, vậy nên tương đối hòa hợp.”

Hoa Thường sờ đầu Trần Cát, ôn nhu nói: “Hiện giờ Cát nhi cũng đã có đệ đệ rồi, cho nên cần phải học cách chăm sóc đệ đệ nhé.”

Trần Cát gật đầu tỏ vẻ vô cùng có ý thức trách nhiệm: “Vâng, Cát nhi sẽ chăm sóc đệ đệ.”

Hoa Thường nhìn bộ dáng vừa nghiêm túc vừa đáng yêu của Trần Cát, nhịn không được mà cười thành tiếng: “Cát nhi ngoan nhất. Ngoan, ra ngoài chơi, không phải Nhị Hoàng tử còn hẹn con cùng bắt chim nhạn sao?”

Trần Cát ngượng ngùng cười vui vẻ, gật đầu, giọng nói trong trẻo: “Cát nhi sẽ trở về sớm.”

Hoa Thường sửa sang lại y phục của Trần Cát, dặn dò: “Con mặc nhiều y phục một chút, mang theo cung nhân đầy đủ, đừng chạy loạn, biết chưa?”

Trần Cát thanh thúy trả lời: “Vâng, mẫu phi.”

Thược Dược mang một khay đỏ thắm đi đến, hành lễ rồi cười nói: “Đây là áo choàng làm từ lông tuyết hồ nhũ vàng viền xanh hồng mà Nội phủ vừa mang đến, vừa hay có thể đưa cho Thế tử mặc.”

Hoa Thường đứng dậy sờ sờ áo choàng, khen ngợi: “Xúc cảm mềm mại ấm áp, là đồ vật vô cùng tốt. Có điều mang theo một tấm áo choàng thì thật không phải cho lắm, vậy nên ngươi tìm thêm một tấm áo da báo đen trong kho ra, chuẩn bị cho Nhị Hoàng tử. Cho dù có dùng hay không, tốt xấu gì cũng là một phần tâm ý.”

Thược Dược hành lễ đáp: “Vâng, nương nương.”

Sau khi chuẩn bị tốt cho Trần Cát, Hoa Thường triệu Thái y chuyên về nhi khoa từ Thái Y viện tới.

“Chúng thần tham kiến Kỳ Phi nương nương, nương nương cát tường.” Tổng cộng có sáu vị Thái y, đồng loạt hành lễ thỉnh an.

Hoa Thường ngồi trên cùng, chậm rãi nói: “Miễn lễ.”

“Tạ ơn nương nương.”

Hoa Thường đã đổi thành một thân cung trang bằng gấm mềm mại thêu hoa văn áng mây màu vàng viền hồng, có vẻ trầm ổn lại thanh cao, mang theo vài phần khí thế sắc bén chưa từng có.

“Lan Chi, ban ghế cho Tề Thái y.” Hoa Thường nhàn nhạt mở miệng.

Tề Thái y là Phó Viện chính của Thái Y viện, hiện cũng đã gần bảy mươi, là Thái y rất có địa vị trong cung. Năm vị Thái y còn lại, so với Tề Thái y còn kém hơn một chút.

Tề Thái y đã lớn tuổi, cả tóc lẫn râu đều đã bạc trắng, thanh âm già nua trả lời: “Tạ ơn nương nương.” Sau đó ông liền cẩn thận ngồi trên ghế, nhưng chỉ ngồi nửa bên mông, vô cùng chú ý.

Hoa Thường vừa lòng, một tay cầm lấy chén trà hoa sen màu xanh lá, một tay giở nắp trà, chậm rãi uống, thong thả nói: “Hôm nay, bổn cung triệu ngươi đến đây là có nguyên nhân, có lẽ ngươi cũng đã hiểu rõ. Tứ Hoàng tử của bổn cung sinh ra vốn đã yếu ớt, còn mắc phải bệnh tim, Hoàng thượng sớm đã có ý chỉ muốn các ngươi không thể chậm trễ, thay phiên canh chừng bên người Tứ Hoàng tử, vậy hôm nay đến lượt ai?”

Phía dưới, một lão Thái y hơn năm mươi tuổi nơm nớp lo sợ quỳ xuống trả lời: “Hôm nay đến lượt của thần, chỉ là Tứ Hoàng tử vừa từ Từ Ninh cung chuyển sang Thượng Dương cung, chưa nhận được ý chỉ của nương nương, thần không dám tự ý khám bệnh.”

Hoa Thường cong cong khóe miệng, buông chén trà xuống, âm thanh đồ sứ và bàn gỗ va chạm vào nhau dọa Thái y đến phát run.

Hoa Thường chậm rãi mở miệng nói: “Nếu nói như vậy, đây là lỗi của bổn cung rồi.”

Lão Thái y vội thỉnh tội: “Thần không dám.”

Hoa Thường lạnh lùng cười: “Không dám? Các ngươi còn tưởng bổn cung là người có tính tình dễ dãi sao? Cho dù là đám người Lý Thái y - tâm phúc của Hoàng thượng, bổn cung còn dám quát, đánh giết, huống chi là các ngươi!”

Vài vị Thái y thấy Hoa Thường tức giận, một đám người liền quỳ xuống, trong lòng than khổ, Tề Thái y ngồi trên ghế cũng không ngoại lệ: “Nương nương bớt giận.”

Vị nương nương này không phải là dạng chủ nhân dễ chọc đến, đã từng hầu bệnh cho Hoàng thượng, gặp qua vô số Thái y, có mấy người có thể lưu lại đường sống?

Ngữ khí của Hoa Thường chậm lại, thanh âm lạnh lùng: “Nữ nhân khi đã làm mẫu thân sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, Tứ Hoàng tử là nhi tử dưỡng ở chỗ bổn cung, thân phận vô cùng thanh quý, không giống người thường, các ngươi cần phải làm hết phận sự. Nếu Tứ Hoàng tử xảy ra chút sơ sẩy bất trắc nào, các ngươi cũng đừng trách bổn cung tàn nhẫn, độc ác! Cho dù Hoàng thượng có tha cho các ngươi, bổn cung cũng nhất quyết không bỏ qua!”

Sáu vị Thái y đồng loạt khấu đầu: “Chúng thần nhất định tận tâm tận lực, mong nương nương an tâm.”

Hoa Thường chậm rãi gật đầu, thong thả nói: “Các ngươi đều là lão nhân của Thái Y viện, bổn cung cũng muốn để lại cho các ngươi chút thể diện, nhưng dù sao chuyện này liên quan đến bình an của hoàng tự, vậy nên bổn cung bất chấp tất cả. Bổn cung cũng nói thẳng, nếu Tứ Hoàng tử bình an đến khi thành thân, sinh con, các ngươi đều có công lớn, nhất định sẽ có trân bảo ngọc thạch, thê nhi được hưởng đặc quyền. Bổn cung nói được làm được, chút thể diện này Hoàng thượng vẫn sẽ cho bổn cung. Nhưng nếu Tứ Hoàng tử gặp điều gì bất trắc, bổn cung sẽ không quan tâm đến chuyện phải truy cứu trách nhiệm từ bất kỳ một người nào, mà các ngươi đều phải chôn cùng Tứ Hoàng tử! Liên lụy tông tộc, họa cập thê nhi [1] cũng là điều khó tránh khỏi, vừa hay các ngươi cũng phải mất cái danh là người có y thuật tinh thông.”

[1]: Hoạ cập thê nhi: Tai họa liên luỵ đến thê tử và con cái.

Trong lòng sáu vị Thái y vô cùng đau xót, bệnh tim sao có thể chữa trị dễ dàng như vậy? Đây chính là người trong nhà làm, họa lại từ trên trời rơi xuống!

Nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn dập đầu lãnh chỉ tạ ơn!

Lúc tiễn Thái y rời đi, trời đã chạng vạng, ánh nắng nhạt nhòa từ khe cửa sổ hắt vào, toàn bộ cung điện bỗng trở nên loang lổ ánh sáng.

Thược Dược nhẹ nhàng đi đến, hành động mang dáng vẻ thướt tha, ánh nến trong điện dần được thắp sáng.

Hoa Thường xoa xoa huyệt thái dương của mình, cúi đầu khẽ hỏi: “Tứ Hoàng tử vẫn ổn chứ?”

Thược Dược hành lễ đáp: “Bẩm nương nương, tất cả vẫn ổn. Ba vị nhũ mẫu thời thời khắc khắc đều bên cạnh không rời. Bên Thái Y viện cũng có một vị Thái y và hai dược đồng hầu hạ, đề phòng bất trắc xảy ra.”

Hoa Thường chậm rãi gật đầu, có chút mệt mỏi. Quả nhiên vẫn là một cô nương, phải lo nhiều chuyện dẫn đến phân tâm.

Thược Dược đắn đo nói: “Nương nương, lời lẽ của nương nương hôm nay sao lại nghiêm khắc, tàn khốc như vậy? Chỉ sợ mấy Thái y bên Thái Y viện sẽ có điều bất mãn với nương nương.”

Hoa Thường hiểu ý tứ của Thược Dược, người làm chủ một cung tuy răn dạy, uy hiếp Thái y thật sự không phải chuyện to tát gì, nhưng dù sao người ta cũng là người, trong lòng sao có thể không có oán khí? Huống chi mấy lời như thê nhi được hưởng đặc quyền hay liên lụy đến tông tộc, không phải là lời mà một phi tử nên nói ra. Người nào cũng có thân bằng cố hữu [2], lần này, không chỉ ảnh hưởng đến một vài Thái y, mà là toàn bộ Thái y trong Thái Y viện.

[2] Thân bằng cố hữu (亲朋故旧): Họ hàng và bạn bè thân thuộc, đồng nghĩa với “thân bằng quyến thuộc.”

“Bổn cung biết, lần này nói nặng như vậy, thật sự là có chút quá mức. Nhưng ngươi cũng biết thân thể của Tứ Hoàng tử, nếu bổn cung không cho bọn họ một liều thuốc hổ lang như vậy (răn đe), sau này không biết những Thái y này sẽ làm việc cho có lệ đến mức nào.” Hoa Thường thở dài.

Thược Dược rũ mi, thấp giọng nói: “Nương nương, như vậy thật sự đáng giá sao? Muốn vì Tứ Hoàng tử, gần hơn với Tứ Hoàng tử, làm như vậy, thật sự đáng giá sao? Dù sao... Cuối cùng cũng không phải là thân tử của nương nương...”

Sắc mặt Hoa Thường dần lạnh đi, tức giận quở mắng: “Làm càn!”

Thược Dược phịch một tiếng quỳ xuống, biết mình lắm miệng, nhưng mà, cuối cùng vẫn là ý nan bình [3].

[3] Ý nan bình (意难平): lòng dạ không yên ổn được, lo lắng.

Hoa Thường nhìn Thược Dược trầm ổn, nội liễm như vậy, một lát sau mới chậm rãi thở dài: “Bổn cung biết ngươi chỉ muốn tốt cho bổn cung, vẫn luôn suy nghĩ cho bổn cung, nhưng hiện giờ Tứ Hoàng tử đã là thân tử của bổn cung, đây là sự thật mà không ai có thể thay đổi được, lời này của người sao có thể nói tùy tiện như vậy? Nếu ngươi không phải là tâm phúc của bổn cung, bổn cung đã cho người kéo ra ngoài mặc cho loạn côn đánh chết!”

Thược Dược mím môi, cuối cùng vẫn cúi đầu nói: “Vâng, nương nương. Nô tỳ biết sai rồi.”

Hoa Thường thấp giọng nói: “Nhớ kĩ, Tứ Hoàng tử là thân tử của bổn cung, là huyết mạch của hoàng thất và thế gia, hôm nay bổn cung không chỉ uy hiếp một vài Thái y, mà là uy hiếp tất cả mọi người trong hậu cung.”

Thược Dược đáp: “Nương nương, nhưng nếu việc hôm nay bị truyền ra ngoài, mấy lời nói của nương nương chỉ sợ sẽ có người lợi dụng để công kích, nghi ngờ việc hậu cung muốn tham gia vào chính sự.”

Khóe môi Hoa Thường nhếch lên, thong thả nói: “Hôm nay bổn cung có nhiều lời đã nói lỡ, nhưng Thái hậu, Hoàng thượng nhất định sẽ không trách tội bổn cung, mà ngược lại sẽ đặc biệt thưởng thức, yêu quý bổn cung hơn nữa.”

Thược Dược nghi hoặc ngẩng đầu, không rõ ẩn ý trong lời nói Hoa Thường là gì.

Hoa Thường khẽ cười: “Bao nhiêu lời nói lỡ cũng chỉ vì một mình Tứ Hoàng tử, mà Tứ Hoàng tử lại là nhi tử của Hoàng thượng, trên đời này làm gì có ai thương yêu nó hơn Hoàng thượng? Bổn cung lỡ lời, vừa hay lại thể hiện việc bổn cung vô cùng coi trọng và để ý đến thân thể của Tứ Hoàng tử, cho nên Hoàng thượng sẽ vô cùng hài lòng.”

Thược Dược bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng lại càng thương tiếc nương nương nhà mình. Vốn là quý nữ thế gia, vậy mà bây giờ phải nhượng bộ tính kế từng bước một, thật sự đáng buồn.

Nhưng, đây là nữ tử mà thế gia đã giáo dưỡng ra. Tuy có nhiều mưu kế, nhưng không gây trở ngại cho ai, chỉ muốn đối xử thật tử tế với người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.