Tư Thái Cung Phi

Chương 178: Chương 178: Trò khôi hài




Edit: Nguyệt Đức phi.

Beta: Ka Thái hậu.

Thượng Dương cung.

Hoa Thường nghe vậy, thấy vẻ mặt Lan Chi vô cùng thần bí, lại còn cười cười, nên nàng liền phất tay cho những người không liên quan trong điện lui xuống, nghe tin đồn về Đông cung cũng phải cẩn thận một chút.

Thấy mọi người đã lui xuống hết, Hoa Thường mới mở miệng nói: “Rồi sao nữa?”

Lan Chi mặt mày hớn hở, thấp giọng nói: “Thái tử nói giữ đứa nhỏ, đương nhiên các bà đỡ đã nhận được ý chỉ. Khi ấy Thái tử phi đang trong tình huống vô cùng nguy cấp, các bà đỡ thương lượng một hồi, quyết định bỏ mẹ giữ con. Nhưng lại không nghĩ tới, khi đó Thái tử phi vừa lúc tỉnh lại, nghe thấy lời thảo luận của các bà đỡ.”

Hoa Thường nhíu mày: “Thái tử phi Chu thị nghe thấy bà đỡ nói Thái tử muốn giữ lại đứa nhỏ sao?”

Nghe thấy cái gì mới là điều quan trọng nhất, là bà đỡ dựa theo quy củ, cố gắng giữ được đứa bé, cuối cùng khiến Thái tử phi bỏ mạng, hay là Thái tử, Hoàng đế công khai yêu cầu giữ lại đứa nhỏ. Hai ý này đối với Thái tử phi mà nói thì sự tiếp nhận hoàn toàn không giống nhau, cũng sẽ tạo nên kết quả khác nhau.

Lan Chi đưa tay lên che miệng, hạ giọng nói: “Người của chúng ta trong phòng sinh báo lại, nói rằng Thái tử phi rõ ràng là nghe thấy bà đỡ nói Thái tử muốn giữ lại đứa nhỏ.”

Hoa Thường hơi nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Thái tử phi thế nào?” Mặc dù trong lòng Hoa Thường không thích Thái tử phi, nhưng nàng cũng cảm thấy nàng ta đáng thương. Nữ nhân ở thời đại này, bất luận địa vị có tôn quý bao nhiêu, chung quy vẫn bị trói buộc với người khác.

Lan Chi thấp giọng nói: “Lúc ấy Thái tử phi không biết lấy khí lực ở đâu, lập tức đẩy bà đỡ ra, gào lên phải giữ lại mẹ.”

Hoa Thường sợ hãi cả kinh, đột nhiên quay đầu nói: “Thái tử phi hét lên sao? Người bên ngoài có nghe thấy không?”

Lan Chi cũng cảm thấy vị Thái tử phi này hết sức... không còn gì để nói nữa, thấp giọng trả lời: “Thái tử và các Thái y đứng bên ngoài đều nghe thấy. Lúc ấy Thái tử cũng bối rối, nhưng sau đó thì lại tức giận. Bây giờ Đông cung đã hạ lệnh cung nhân phải ngậm miệng, không ai được nói ra. Nếu như người của chúng ta không ở trong phòng sinh thì e là cũng không thể nào biết được. Bây giờ có lẽ người biết được tin tức cơ mật này, ngoài Thượng Dương cung của chúng ta ra, thì chắc là chỉ có Kiến Chương cung của Hoàng thượng mà thôi. Còn phía Hoàng hậu thì phải xem Thái tử có muốn nói hay không.”

Hoa Thường nhếch khóe môi lên. Lần đầu tiên nàng phát hiện, trước giờ nàng vẫn luôn nghĩ rằng Đông cung không thể bị lay động, thật ra thì bọn họ rất... não tàn. Nhất là từ sau khi rước vị Thái tử phi này về, thật sự Đông cung đã lộ ra quá nhiều nhược điểm.

Thái tử đã nói rõ phải giữ lại đứa bé, chuyện này cũng khá là tuyệt tình. Sau này nếu như có truyền ra ngoài, thì cũng khó tránh khỏi bị người khác nói một câu bạc tình. Mà Thái tử phi thì lại càng tuyệt phẩm hơn, tự hét lên rằng phải giữ lại mẹ. Ngươi đây là đang mưu hại hoàng tôn đó có biết hay không? Thời đại này đối với nữ nhân mà nói thì bọn họ không có quyền gì cả. Cho dù ở gia đình bình thường, ngươi làm thế thì cũng không tránh được cái danh ích kỉ vô tình, sau này nhất định người khác sẽ dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn ngươi. Người Trung Hoa vẫn luôn tôn thờ phụ mẫu từ ái, con cháu hiếu thuận, bây giờ Thái tử phi xem như đã bị gắn với cái danh “không từ ái” rồi.

Cái danh “không từ ái” này chỉ đứng sau “bất hiếu”, so với “không hiền huệ” thì còn nghiêm trọng hơn nhiều. Không cần nghĩ thì Hoa Thường cũng biết, sau này người khác sẽ nghị luận về Thái tử phi như thế nào: đánh đập thứ tử thì có đáng là gì, nhi tử thân sinh của nàng ta mà nàng ta còn muốn bóp chết nữa kìa. Về công về tư thì Thái tử phi không nên nói như vậy. Có vài lời ngươi có thể nghĩ, nhưng không thể nói ra. Mà Thái tử và Thái tử phi đều phạm phải sai lầm này.

Lan Chi nhìn biểu tình nghiêm túc của nương nương nhà mình, cười cười rồi thấp giọng nói tiếp: “Nương nương, kịch vui vẫn còn chưa hết đâu. Tuy Thái tử phi hét lên rằng phải giữ lại mẹ, nhưng bà đỡ không thể nghe theo lời nàng ta. Sắc mặt Thái tử âm trầm đáng sợ như vậy, lại còn hạ lệnh giữ đứa nhỏ, miệng còn nói cái gì mà Thái tử phi một lòng từ mẫu thương con, không đành lòng huyết mạch trong bụng, nguyện hi sinh để báo đáp vẹn toàn. Thái tử hoàn toàn bỏ qua lời của Thái tử phi, xem như chưa có gì phát sinh.”

Hoa Thường lạnh lùng nhếch mép: “Vị Thái tử Điện hạ này của chúng ta vậy mà lại luyện được công phu hạ hỏa, sau đó còn không quên đội cái mũ nhân đức lương thiện lên cho Thái tử phi, lót đường cho mình và hài tử. Tính tình này của hắn rốt cuộc giống ai vậy? Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không phải là người như thế.”

Lan Chi bĩu môi, thấp giọng cười nói: “Nương nương không biết đó thôi, bàn tính như ý của Thái tử vậy mà không thành công. Từ khi Thái tử phi nghe thấy câu nói đó của Thái tử, cả người vừa giận vừa sợ, liền tỉnh táo đến mức không ngờ. Thái tử phi cứ nỗ lực cắn răng, không biết lấy khí lực từ đâu, cuối cùng cũng sinh ra được đứa nhỏ. Mặc dù thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc cũng giữ lại được tính mạng. Chỉ là, hài tử được sinh ra là nữ nhi, lại còn ốm yếu.”

Hoa Thường cong khóe miệng, khẽ nhướng mày ngài lên, nhẹ giọng nói: “Quả nhiên con người khi đứng giữa lằn ranh sinh tử thì sẽ bộc lộ hết sức lực tiềm tàng của mình. Xem ra vị Thái tử phi này của chúng ta cũng không phải là hoàn toàn vô dụng. Chỉ cần nàng ta có thể giữ được địa vị, thì đối với chúng ta mà nói, đó chính là chuyện tốt. Bổn cung thích nhất là đồng đội ngu như heo, dĩ nhiên là đồng đội ngu như heo của kẻ thù.”

Lan Chi kìm nén tiếng cười, khẽ nói: “Còn tin tức tốt hơn nữa đây. Nghe Thái y nói, thân thể Thái tử phi xem như là hư tổn nặng rồi, có lẽ sau này không còn khả năng sinh con được nữa“.

Hoa Thường trợn tròn mắt, ánh mắt sắc bén nhắm thẳng về phía Đông cung. Thái tử phi còn sống, nhưng lại không thể sinh con được nữa, lần này còn sinh ra một nữ nhi yếu ớt, vậy thì có nghĩa... Thái tử không thể có đích tử rồi!”

Hoa Thường không cách nào kiềm chế được mà nhếch khóe miệng lên. Nàng cố gắng muốn nhịn cười, không nên cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng nàng lại không làm được. Tất cả những mưu đồ trước kia của nàng, những thất vọng của Hoàng đế về Thái tử, đều không bằng một cú đả kích này vào Thái tử... nỗi đau khoét tim!

Hoa Thường nhìn về phía Đông cung, lại quay đầu nhìn hướng Kiến Chương cung một chút, từ từ cong môi lên. Xem ra trời cao vẫn còn chiếu cố bổn cung lắm.

Đối với một đế quốc mà nói thì quy chế về người thừa kế hầu như là trao lại cho đích trưởng tử. Đương kim thánh thượng không phải là đích tử, bởi vì tiên đế không có đích tử, cho nên trong lòng Hoàng đế vẫn luôn tồn tại một nỗi đau. Nỗi đau đó giống như mình không phải là kỳ vọng của phụ hoàng vậy.

Hắn vẫn luôn bị phụ hoàng của mình nhìn bằng ánh mắt đánh giá, mang đầy suy tính và cân nhắc. Cho dù hắn leo lên được ngôi vị Hoàng đế, có được mọi thứ trên đời này, thì cũng không có cách nào lấp đầy chỗ trống đó trong lòng.

Bởi vì hắn không phải đích tử, cho nên hắn vẫn luôn bị phụ hoàng xem như một vật phẩm mà đánh giá, cho nên hắn mới vô số lần bị các huynh đệ hoài nghi và ám hại, cho nên hắn luôn thiếu đi vài phần uy nghiêm khi đối diện với tông thất. Đây không phải là thứ mà ngôi vị Hoàng đế có thể bù đắp được.

Vì thế hắn mới kỳ vọng vào Thái tử như vậy. Hoàng Thái tử Trần Nghiễm được hắn ký thác kỳ vọng rất cao. Đây là người thừa kế mà hắn dùng hết tâm huyết để bồi dưỡng nên. Từ lúc mới bắt đầu thì hắn đã khiến cho Thái tử khác biệt với các Hoàng tử khác. Là hắn cố tình, cố ý, cố gắng làm như vậy.

Sâu thẳm trong thâm tâm, hắn thương yêu không phải là Hoàng Thái tử Trần Nghiễm, mà là bản thân mình của năm tháng ấy. Thứ hắn không có được, thì hắn hi vọng hài tử của mình sẽ có được. Đúng vậy, thật sự Trần Nghiễm có tư cách này không phải hay sao? Nó chính là đích tử của hắn, vô cùng quang minh chính đại, vô cùng danh chính ngôn thuận.

Những người không ở trong tình huống như vậy, thì e là rất khó lý giải tâm trạng đó. Đây là hoàng thất, chỉ có người ngồi ở vị trí Hoàng đế thì mới xuất hiện sự trông đợi và hi vọng như thế.

Nhưng mà... Bây giờ Hoàng Thái tử vẫn là đích tử không sai, nhưng hắn không thể có được đích trưởng tử danh chính ngôn thuận của mình.

Hoa Thường hiểu rất rõ Hoàng đế. Người khác có lẽ không biết được tâm tư của Hoàng đế, nhưng nàng thì luôn có thể nhìn thấy được vài phần chân thực khi Hoàng đế mở rộng tấm lòng, cho nên nàng mới bắt được mấu chốt, cũng nắm được trái tim của Hoàng đế. Chuyện này là cú đả kích với Hoàng đế, Hoa Thường dám đánh cược, so với Thái tử thì Hoàng đế còn bị đả kích hơn nhiều!

Đây là chuyện đầu tiên có thể dao động được Đông cung.

---

Kiến Chương cung.

Chuyện mà Hoàng đế muốn biết thì không ai có thể giấu được. Mặc dù Thái tử đã cật lực vận dụng nhân mạch trong cung để phong tỏa tin tức, muốn chôn vùi những tin tức bất lợi đối với hắn, nhưng mà hắn vẫn còn quá non nớt.

Thái tử chỉ mới mười chín tuổi, so với Hoàng đế đã gần năm mươi tuổi mà nói, thì Thái tử vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Vì vậy, toàn bộ những chuyện phát sinh ở Đông cung, đều đã được Trần Hỉ trình lên trên thư án của Hoàng đế.

Cả Kiến Chương cung đều vô cùng an tĩnh, không, là im lặng mới đúng. Trần Hỉ khom người đứng bên dưới, khẽ ngẩng đầu lên. Gương mặt Hoàng đế không cảm xúc, tấu chương vừa mới xem xong được đặt ngay ngắn chỉnh tề ở một bên, so với ngày thường gần như không có gì khác biệt. Nhưng mà tất cả mọi người trong điện đều biết, điều khác biệt lớn nhất đã xuất hiện.

Luận về việc nắm rõ tâm tư Hoàng đế, người duy nhất có thể sánh bằng Hoa Thường, chắc cũng chỉ có Trần Hỉ mà thôi. Trình độ hiểu rõ Hoàng đế của bọn họ gần như là tương đương nhau, chỉ là điểm chú trọng của mỗi người lại không giống nhau. Trần Hỉ biết lúc này biện pháp giải quyết tốt nhất chính là im lặng.

Nhưng mà, Hoàng đế có thể im lặng, còn nô tài thì không thể im lặng mãi được. Có rất nhiều chuyện cần ngươi phải mở miệng. Đến thời gian ngọ thiện, có nói hay không? Bên ngoài có đại thần muốn cầu kiến, có nói hay không? Mà bây giờ Trần Hỉ và những cung nhân tâm phúc trong chính điện đều biết, nếu ai ở trước mặt Hoàng đế lên tiếng trước, thì kẻ đó chính là người chết đầu tiên.

Trần Hỉ không tiếng động thở dài, ông có thể đoán được giờ khắc này tâm tình của Hoàng đế đang rối bời. Thất vọng về việc làm của Thái tử, phẫn hận về sự thất đức của Thái tử phi, và bất lực sâu sắc về kết quả cuối cùng. Đây là một trò khôi hài, đả kích nam nhân tôn quý nhất đế quốc này đến mức vỡ tan thành trăm mảnh.

Giống như một sợi dây xích hoàn mỹ, Hoàng đế, Thái tử đều chỉ là một mắc xích nhỏ trong vòng tròn đó mà thôi. Thế nhưng, bây giờ Hoàng đế nhìn thấy bên trong vòng tròn đã xuất hiện tỳ vết, không, gần như là rạn nứt sắp đứt lìa rồi.

Loại cảm giác này khiến cho người ta muốn phát điên, khiến cho Hoàng đế đã lớn tuổi cảm thấy mệt mỏi và bất lực, giống như có giãy giụa ra sao thì hắn cũng đều rơi vào vòng lẩn quẩn như vậy.

Đột nhiên Trần Hỉ thấy một tiểu thái giám đứng ngoài cửa đang nháy mắt ra hiệu. Ông khẽ đảo mắt nhìn Hoàng đế một chút, sau đó rón rén, cố gắng hết sức không làm cho người khác chú ý mà đi ra ngoài.

Một lát sau, Trần Hỉ lại nhẹ nhàng đi vào, sắc mặt khẽ thả lỏng một chút. Hoàng đế nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, đôi mắt đen bóng nhìn Trần Hỉ, không nói gì.

Cung nhân xung quanh bị dọa đến mức hai chân run cầm cập. Trần Hỉ sẽ không bị Hoàng đế ra lệnh đánh chết, nhưng mà bọn họ sẽ có người xui xẻo trở thành kẻ đi chết thay.

Trần Hỉ khom người hành lễ, thanh âm vừa khẽ vừa thấp, cố gắng không làm Hoàng đế tức giận, lên tiếng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, bên ngoài cung truyền tin tức tới, Hữu An Vương phi sinh rồi, là một tiểu vương tử, mẫu tử bình an.”

Cung nhân xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, giống như bọn họ không cần phải đi chết nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.