Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 1: Q.2 - Chương 1: Ghen




Edit : BW_mylove_SG

Beta : yk_nhubinh

Ta vội thốt lên: "Hoàng thượng, thần thiếp và Cố công tử hoàn toàn trong sạch!"

"Nếu trong sạch tại sao phải che giấu!" Hắn hỏi với khí thế bức người. Ngừng một lát hắn lại nói: "Che giấu cho y đã đành, nhưng hộp thuốc mỡ kia nàng còn muốn giấu sao!"

"Thần thiếp..."

Quả thực vì ta nghĩ hộp thuốc mỡ kia là của Cố Khanh Hằng nên mới giấu diếm, nếu bây giờ lại nói do Thiên Lục đưa, vậy càng làm hắn nghĩ ta thật sự là người của Cố Địch Vân, Thiên Phi và Thiên Lục ở ngoài sáng, còn ta ở trong tối.

Mặc kệ ta có thừa nhận hay không, cũng đã đem con dấu "Cố phủ" đóng càng sâu hơn trên người ta.

Thiên Lục thật lợi hại, chỉ cần dùng một hộp thuốc mỡ, đã có thể đem ta đẩy mạnh vào giữa dòng nước xoáy.

Hắn phẫn nộ nhìn ta, rất lâu sau thốt ra một câu: "Nếu ngay từ đầu nàng đã thích Cố Khanh Hằng, thì không nên tiến cung! Nàng đã vào cung thì chỉ có thể làm người của trẫm, nếu nàng dám động lòng với những nam nhân khác dù chỉ thoáng qua, trẫm sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu!"

Ta rốt cuộc cũng giật mình.

Bởi vì hắn nói, hắn nói, nếu ta dám động lòng dù chỉ thoáng qua với những nam nhân khác, hắn sẽ không dễ dãi như thế với ta.

A.

Nhìn bộ dáng vô cùng tức giận của hắn, ta bỗng nhiên muốn cười.

Ta có thể hiểu rằng hắn đang ghen không? Ta khiến hắn nổi cơn ghen ư.

Hắn đâu biết rằng, ngoại trừ hắn, ta chưa bao giờ động lòng với những nam nhân khác dù chỉ một chút.

Ta với Khanh Hằng, chẳng qua là tình thanh mai trúc mã, mặc dù ta cẩn thận quý trọng và nâng niu tình cảm ấy từng li từng tí, nhưng cuối cùng đó không phải là tình yêu, ta cúi người, lớn mật ôm lấy hắn. Hắn thấp giọng hừ một tiếng, nhưng không đẩy ta ra, ta cười nói: "Hoàng thượng đường đường là Thiên tử, lại đi so đo với một thị vệ sao?"

Hắn cắn răng, ta nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn, bỗng nhiên hắn không đề cập tới chuyện của Cố Khanh Hằng nữa mà đột nhiên nói: "Trẫm bị bệnh, tất cả các phi tần đều đến, chỉ duy nhất mình nàng không đến!"

"Cái giá của nàng xem ra rất lớn nhỉ, muốn trẫm tự chạy tới..."

Siết chặt vòng tay ôm lấy hắn, ta len lén cười: "Thần thiếp biết sai rồi."

Ta thật sự vui sướng, chỉ vì, hắn tin ta .

Hắn tin ta.

Không hề giải thích dài dòng, cùng lắm chỉ nói mấy câu đơn giản nhưng hắn lựa chọn tin ta.

Hắn thở dài một hơi, thoải mái mở miệng: "Trẫm đau quá."

Ta buông hắn ra, thấp giọng hỏi: "Người đau chỗ nào?"

"Ngực đau, đầu cũng đau." Hắn nhắm mắt lại nói.

Ta than nhẹ một tiếng, đưa tay sờ sờ trán hắn, còn rất nóng, không biết ở Thiên Dận cung hắn đã uống thuốc chưa? Một lúc sau, nghe hắn không nói thêm gì nữa, ta nghiêng người qua, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, lệnh cho mọi người ở bên ngoài lui xuống nghỉ ngơi được không?"

Lần này hắn tới Cảnh Thái cung lại khiến mọi người hoảng hốt, kinh ngạc, không biết bọn họ quỳ bên ngoài đã bao lâu rồi, thấy hắn không nói lời nào, ta đứng lên, đi tới cửa. Vừa đẩy cửa ra, Lý công công thấy ta, vội hỏi: "Nương nương. Hoàng thượng thế nào ạ?"

"Hoàng thượng đang nghỉ ngơi." Ta nhìn Phương Hàm đang ở phía sau y nói: "Cô cô, đi chuẩn bị một chén sơn tra chưng đường phèn.

Nghe vậy, Lý công công khẽ kêu lên: "Thuốc chữa ho đã chuẩn bị từ sáng sớm, nô tài vẫn dặn dò người hâm nóng đến vài lần rồi! Nô tài sẽ gọi người mang qua đây ngay!" Y vừa nói vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên y dừng lại, liếc mắt nhìn vào trong cánh cửa đang mở hờ, nhỏ giọng nói : "Nương nương, Hoàng thượng đã hạ lệnh bình thân chưa ạ?"

Ta thấy buồn cười nhìn mọi người nói: "Không sao cả rồi, tất cả lui xuống nghỉ ngơi đi."

Nghe ta nói như thế, dường như mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Lý công công bò dậy, vội vàng đi xuống. Vãn Lương đi tới cạnh ta, thấp giọng nói: "Nương nương, người có cần nô tì ở lại hầu hạ không?"

"Không cần, tất cả lui xuống đi." Dứt lời ta quay người vào trong.

Đóng cửa phòng lại thấy người nằm trên giường đang nhắm mắt, nghe ta ra ra vào vào, cũng không nói một câu. Một lúc sau, nghe thấy Lý công công ở bên ngoài gõ cửa nói: "Nương nương, sơn tra chưng đường phèn đã đưa tới ạ."

Mở cửa phòng ra, Lý công công định bước vào, ta ngăn y lại, chỉ nói: "Đưa cho bản cung là được rồi, ngươi cũng lui xuống đi."

Lý công công ngẩn người ra, hơi mơ hồ nhưng cũng lên tiếng đáp lại rồi lui xuống.

Bưng thuốc trị ho tới bên giường, ta nghĩ rằng hắn đang ngủ. Bởi vậy thử gọi hắn một tiếng: "Hoàng thượng..."

"Ừ?" Hắn cúi đầu đáp lại.

Ta ngồi xuống, mở miệng nói: "Thần thiếp cho người mang một ít sơn tra chưng đường phèn đến đây, người mau uống đi."

Hắn mở mắt ra, ta đưa chén sơn tra tới bên môi, hắn hé miệng uống. Mới uống được nửa bát sơn tra chưng đường phèn, đột nhiên nghe hắn mở miệng nói: "Trước đây, nàng cũng cho tiên sinh của nàng uống thứ này sao?"

Ta hơi ngạc nhiên, đang êm đẹp bỗng nhiên hắn lại nhắc tới Tô Mộ Hàn làm gì.

Ngước nhìn hắn, ta lắc đầu.

Ta chưa bao giờ làm một chén sơn tra chưng đường phèn cho Tô Mộ Hàn cả.

Hắn hừ khẽ một tiếng nói: "Lừa người."

Ta cười nói: "Tiên sinh của thần thiếp không phải bị nhiễm phong hàn, uống thứ này có tác dụng gì chứ?"

Dường như hắn đột nhiên nhớ tới thứ gì đó, mở miệng hỏi: "Lần trước nàng xin trẫm cho thái y xuất cung chẩn mạch trị bệnh cho vị tiên sinh kia, có đoán ra y bị bệnh gì không?"

Ta hơi giật mình một lát, có chút thất vọng lắc đầu: "Thật không may, tiên sinh đã đi rồi."

"Sao?" Hắn nhìn ta, đôi mày kiếm khẽ nhíu, nhưng không nói thêm gì nữa.

Đút hắn uống sơn tra xong, ta đứng dậy, lại bị hắn nắm chặt lấy cổ tay, ta hơi ngạc nhiên xoay người lại, nhưng hắn không nhìn ta, chỉ nói: "Tiên sinh của nàng bỏ đi, trẫm thấy nàng rất luyến tiếc đó."

Ta giật mình, không rõ vì sao đột nhiên hắn lại nói thế.

"Chỉ tiếc, trẫm vốn cũng muốn gặp vị tiên sinh nàng tôn kính như thần kia, rốt cục là thần thánh phương nào." Có lẽ là vừa rồi hắn ho quá nhiều nên giọng của hắn lúc này, lại càng khàn hơn.

Không biết vì sao, ta lại càng nhớ đến Tô Mộ Hàn.

Y luôn luôn khàn giọng gọi ta "Tử nhi" .

Người trên giường bỗng nhiên buông tay ta ra, ta giật mình hoàn hồn lại, xoay người đem cái bát không để trên bàn, mới quay lại ngồi bên giường. Hắn đã nhắm hai mắt, ta thấp giọng hỏi: "Hoàng thượng, đã cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?"

Hắn chỉ hừ một tiếng nhưng không đáp, mở miệng nói: "Dáng vẻ này của trẫm chắc hẳn sẽ làm nàng nhớ tới vị tiên sinh kia của nàng. »

Lời của hắn, cũng không phải câu hỏi, bởi trong lòng hắn đã xác nhận sự thật này. Ta đột nhiên cảm buồn cười, hôm nay hắn rốt cuộc bị làm sao vậy, hết lần này đến lần khác nhắc tới Tô Mộ Hàn?

Ta không nói lời nào, đột nhiên hắn mở mắt ra, ngồi dậy.

"Hừ..." Hắn đưa tay bóp trán.

Ta nhớ tới hắn từng nói bị váng đầu nên vội đưa tay đỡ hắn, khuyên nhủ: "Hoàng thượng nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Hắn chỉ cúi đầu trong chốc lát, lại ngước mắt nhìn ta, ánh mắt của hắn rất kỳ lạ, ta không biết vì sao hắn nhìn ta như vậy, một lát sau mới nghe hắn thấp giọng nói: "Đến cuối cùng trẫm vẫn cho rằng... Không nên như vậy."

Ta nhíu mày nhìn hắn, không nên như thế nào? Cái gì không nên như vậy chứ?

Không đợi ta mở miệng hỏi, bàn tay to lớn của hắn bỗng nhiên đưa qua, chậm rãi vuốt ve gương mặt ta. Lòng bàn tay hắn vẫn rất nóng, thật sự rất nóng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ta bỗng nhiên giật mình, vội nghiêng mặt đi, ta thấy rất rõ nét không vui hiện lên trong đôi mắt hắn, ta vội nói: "Hoàng thượng, để thần thiếp đỡ người nằm xuống thôi."

Ta sợ mồ hôi trong lòng bàn tay hắn sẽ làm trôi nước thuốc trên mặt ta mà thôi, hắn chỉ vừa tin tưởng ta và Cố gia không có quan hệ gì, lần này nếu để hắn nhìn thấy dung nhan của ta là một khuôn mặt khác, hắn không tức giận thì không phải là Hạ Hầu Tử Khâm .

Hắn không nói lời nào, gập người xuống muốn ho khan nhưng đưa tay che miệng lại, cố gắng nhịn xuống.

Chẳng biết tại sao, bộ dạng này của hắn làm ta nhớ tới lời hắn vừa nói. Hắn nói, có phải dáng vẻ của hắn làm ta nhớ tới Tô Mộ Hàn hay không?

A, vì thế hắn mới cố chịu đựng, không ho trước mặt ta sao?

Hắn sợ ta nhìn thấy bóng dáng của Tô Mộ Hàn trên người hắn ư?

Ta đưa tay vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ nhàng nói: "Hoàng thượng, có hai thứ dù thế nào cũng không nhịn được."

Hắn khốn khổ cố sức ngăn cơn ho lại liếc nhìn ta, ta cười nói: "Thứ nhất là ho khan."

"Phù, khụ khụ..." Hắn nhịn không được nữa, gập người ho khan.

Ta cười thầm nhìn hắn, một lát sau hắn mới thở hổn hển nói: "Trẫm phát hiện nàng càng lúc càng lớn mật."

"Thần thiếp không dám." Ta rũ mắt nhìn hắn, lại nghe hắn hỏi: "Thứ hai là gì?"

"Điều thứ hai, thần thiếp quên mất rồi."

Hắn liếc xéo ta một cái nhưng cũng không hỏi nữa. Ta dìu hắn nằm xuống, hắn kéo ta lên giường. Ta chỉ đạp lung tung cho rớt hài xuống rồi trèo lên giường, nằm xuống cạnh hắn, hắn không ngủ, lại nói: "Trẫm càng ngày càng tò mò về vị tiên sinh kia của nàng."

"Tò mò điều gì ạ?" Ta ngước mặt nhìn hắn.

Hắn thấp giọng nói: "Có thể dạy ra một đệ tử như nàng, khiến trẫm rất tò mò."

Ta vội nói: "Vậy, nếu có cơ hội, Hoàng thượng sẽ cho thần thiếp gặp tiên sinh sao?"

Hắn cúi đầu nhìn ta, nét mặt không vui nhướng mày: "Chẳng lẽ nàng không biết phi tần trong hậu cung không được tự ý xuất cung sao?"

Ta nhích lại gần hắn, cười nói: "Vì thế, thần thiếp mới hỏi người."

Hắn hừ khẽ, nhưng không đáp lại.

Qua một lúc lâu, ta cứ nghĩ là hắn đang ngủ, nhưng hắn lại mở miệng: "Trẫm còn biết, mẫu thân của nàng vốn là một kỹ nữ danh tiếng, được gả cho cha nàng làm thiếp."

Chuyện của ta, hắn quả nhiên đã tra xét rất cặn kẽ.

Ta nhắm mắt lại, hỏi hắn: "Hoàng thượng ghét bỏ xuất thân của thần thiếp sao?"

Hắn hỏi lại: "Nàng nói thử xem?"

Ta cười khẽ không nói gì, nếu hắn thật sự ghét bỏ, sẽ không đề cập đến thân thế của ta. Nói cho cùng, hắn và ta rất giống nhau, không phải là con do chính thất sinh ra. Ta từng nghĩ tới không chỉ một lần, nếu năm đó Thái hậu có con, còn có thể nhận con trai của tỳ thiếp trong vương phủ làm con mình hay không?

Chẳng qua là, hắn may mắn hơn ta.

Cho dù không có mẫu thân ruột thịt thương yêu nhưng Thái hậu đối xử với hắn vô cùng quan tâm và yêu thương. Trừ chuyện của Phất Hi năm đó, ta tin rằng Thái hậu nhất định chưa từng làm chuyện gì khác khiến hắn đau lòng?

Không nghe ta nói gì, hắn cũng không so đo, lại nói: "Nếu Tang phủ chỉ có hai suất tuyển tú nữ, nàng làm cách nào để vào cung?"

Hẳn là hắn không thể nào quên, ta đã từng làm cung nữ ở Huyễn Nhiên các, cũng từng là tỳ nữ của tỷ tỷ ta.

Không muốn che giấu bất kỳ điều gì với hắn, ta chỉ nói: "Có người không muốn vào cung, nhưng có người lại muốn vào, bởi vậy chuyện này trở nên rất đơn giản."

Hắn cười khẽ: "Thâm cung thực sự đáng sợ thế sao?"

Đúng vậy, nó thực sự rất đáng sợ, khiến bao nhiêu người e ngại tránh đi còn không kịp?

Tuy nhiên ta lại lắc đầu: "Thực ra nó không hề đáng sợ. Cái thực sự đáng sợ, chính là lòng dạ con người. Người đời chỉ có thể thấy cảnh tượng bọn họ làm chủ tử, nhưng không biết rằng, phía sau bức màn này lại là từng bước tính toán vô cùng đáng sợ."

"Nhưng trẫm thấy, các nàng ai cũng tính toán thuận buồm xuôi gió cả."

Ta nôn nao, quả nhiên hắn biết hết mọi chuyện.

Ta không kiềm được mỉm cười, người thực sự tính toán thuận buồm xuôi gió không phải là Hạ Hầu Tử Khâm hắn sao?

"Cười gì?" Hắn hỏi.

Ta xoay người, ôm lấy hắn, thấp giọng nói: "Thần thiếp cảm thấy, dường như Hoàng thượng rất thích xem cuộc đấu này, bởi vì mặc kệ chuyện gì xảy ra, người thắng lớn nhất vẫn là người."

Hắn cười nhẹ một tiếng, đưa tay ôm ta, mở miệng nói: "Người con gái thông minh, cuối cùng vẫn làm trẫm yêu thích không thể buông tay."

Những người con gái thông minh ở chốn hậu cung không chỉ có một mình ta.

Ta chẳng qua chỉ là một người hắn nói thích trong ba ngàn phi tần chốn hậu cung của hắn mà thôi.

Khi hắn làm ta nghĩ đã sắp chạm tới đáy lòng hắn, thì đúng lúc đó hắn lại chợt thối lui, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp với ta.

Sự sủng ái của hắn, làm ta mong ngóng, tim đập loạn nhịp.

Ta than nhẹ một tiếng, cố lấy dũng khí hỏi hắn: "Ban ngày lạnh như vậy, tội gì Hoàng thượng phải ngồi hai canh giờ ở Lam hồ?"

Người hắn khẽ run lên, lập tức mở miệng: "Trẫm muốn xem thử, lần này, mẫu hậu còn nhẫn tâm được nữa không."

Ta ngơ ngẩn, mở mắt ra ngước nhìn hắn, hắn lại cười cười tự giễu, mở miệng nói: "Hôm nay, có duy nhất hai người không tới thăm trẫm, một là nàng, còn người kia là mẫu hậu."

Ta nghe xong không khỏi ngạc nhiên, Thái hậu không đi Thiên Dận cung thăm hắn sao? Nhưng rõ ràng ở ngoài Thiên Dận cung ta đã gặp Thái hậu kia mà. Ta vội nói: "Có lẽ Thái hậu và thần thiếp nghĩ giống nhau, đến Thiên Dận cung, biết bên trong có người ở cùng Hoàng thượng nên không muốn tới quấy rầy người, đành quay trở về." Sợ hắn không tin, ta nói thêm một câu : "Lúc trở về thần thiếp đã gặp Thái hậu ở bên ngoài."

Hắn khẽ cười một tiếng: "Ngoại trừ mẫu hậu, nàng còn gặp cả Dụ thái phi nữa."

Lòng ta tràn đầy ngạc nhiên, quả thật việc gì hắn cũng biết?

Cánh tay ôm ta hơi siết chặt lại, giọng điệu hắn hơi khác thường: "Trẫm xém chút nữa đã không biết ngoài Thiên Dận cung lại náo nhiệt như vậy. Nhưng bên trong tẩm cung của trẫm lại không có một ai bước vào!"

Dụ thái phi không vào đương nhiên ta biết, vì Thái hậu sai người đuổi bà ấy về Vĩnh Thọ cung. Ta chỉ thấy kỳ lạ là ngay cả Thái hậu cũng không vào sao ?

Bàn tay ta chậm rãi, nắm lấy tay hắn, thấp giọng hỏi: "Hoàng thượng muốn thử thăm dò Thái hậu điều gì?" Cuối cùng là việc gì, có thể khiến hắn không thèm để ý đến thân thể mình, ngồi ở Lam hồ lạnh lẽo đợi lâu như vậy, đợi đến lúc thực sự bị bệnh.

Mà Thái hậu quả nhiên không đi thăm hắn.

Hắn trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng: "Nàng sẽ biết nhanh thôi."

Hắn nói như thế nghĩa là trước khi có kết quả hắn sẽ không nói cho ta biết.

Im lặng trong chốc lát, ta nói: "Thái hậu muốn ngày mai thần thiếp đi Hi Ninh cung chép kinh Phật cho người."

Hắn chỉ khẽ ừ, nhưng không nói gì.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lại nghe hắn ho khan. Ta đưa tay xoa xoa ngực hắn, nhỏ giọng gọi: "Hoàng thượng..."

Hắn ho hồi lâu, mắt vẫn nhắm nghiền, ta nghĩ hắn mệt mỏi nên cũng không nói thêm gì nữa.

Một lúc lâu sau, mới cảm giác cơ thể hắn hơi run rẩy, hắn lầm bầm trong miệng: "Năm năm ..."

Ta cảm thấy rất kinh ngạc, hắn bỗng nhiên nói năm năm, cái gì năm năm chứ?

Nhìn hắn thêm một lúc nữa, hắn vẫn nhắm mắt như trước, ta thực sự không biết hắn đang ngủ hay vẫn còn thức. Hơi thở của hắn chậm rãi, dần dần trở nên bình thản. Có điều lúc phả vào cổ ta vẫn nóng như trước.

Ta đưa tay kéo chăn giúp hắn đắp kín bả vai, không nói lời nào chỉ chăm chú nhìn.

Chẳng biết tại sao, lời của hắn hôm nay đột nhiên làm ta cảm giác được, sự khác thường trong mối quan hệ giữa hắn và Thái hậu lần này không liên quan gì đến Thiên Lục.

Thiên Lục, nàng ta chưa đủ là nguyên nhân có thể làm hắn và Thái hậu phải đối đầu nhau.

Lúc nghĩ tới đây ta cảm thấy hơi yên lòng.

Nhưng nghĩ tới “năm năm” hắn vừa nói, lại có cảm giác không thoải mái một chút nào.

Nằm mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng không biết ngủ thiếp đi từ khi nào.

Chẳng biết bao lâu sau chợt phát hiện người bên cạnh đã ngồi dậy. Ta mở choàng mắt, thấy hắn đứng dậy, Lý công công đang nửa quỳ trước giường mang giày cho hắn. Ta giật mình mới biết sắp tới giờ Mãorồi, chắc chắn hắn đang tính thượng triều. Vội vàng ngồi dậy, ta đưa tay kéo tay hắn, cơn sốt vẫn chưa hạ xuống.

Hắn không đánh thức ta nhưng ta vẫn tỉnh, hắn ngoái đầu lại nhìn ta, thấp giọng nói: "Vẫn còn sớm, nàng ngủ tiếp đi." Dứt lời, liền để Lý công công đỡ hắn đứng dậy. Cung nữ trong phòng bước lên phía trước, lấy long bào mặc vào cho hắn.

Bỗng nhiên, hắn đưa tay lên che miệng, không nén được lại ho một trận.

Lý công công giật mình, vội nói: "Hoàng thượng, chi bằng buổi thượng triều hôm nay..."

Hắn ra hiệu bảo y chớ có lên tiếng, một lát mới nói: "Trẫm không sao."

Tất cả mọi thứ được hoàn thành chỉ trong thời gian một nén nhang.

Mãi đến khi mọi người vây quanh hắn bước ra khỏi cửa, hắn cũng không ngoái đầu lại nhìn ta.

Ta khẽ thở dài một tiếng, cho dù hắn và Thái hậu đang có chuyện không vui, nhưng ngay cả lúc hắn đang bệnh, cũng sẽ không bỏ việc thượng triều. Hắn vĩnh viễn hiểu rõ muốn làm đế vương, hắn cần phải làm gì.

Hắn đi rồi ta cũng ngủ không được, chỉ nằm thêm một chút, rồi gọi cung nữ bên ngoài bưng nước rửa mặt mang vào.

Rửa mặt xong thấy Phương Hàm bước vào. Ta nghĩ rằng Phương hàm nhất định biết chuyện ta phải đi Hi Ninh cung mười ngày.

Đi tới bên cạnh ta, nàng hỏi: "Nương nương, người đi Hi Ninh cung có cần chuẩn bị gì không?"

Ta lắc đầu, trong cung Thái hậu, chẳng lẽ còn thiếu những thứ ăn mặc thường ngày của ta sao?

Ta liền nói với nàng: "Cô cô thay ta trông coi Cảnh Thái cung, không cần theo bản cung qua đó. Bản cung chỉ dẫn theo Vãn Lương và Triêu Thần là đủ rồi."

"Dạ." Nàng gật đầu đáp lại.

"Mấy ngày nay, chuyện ở Cảnh Thái cung nhờ cô cô vậy."

"Nương nương cứ việc yên tâm, nô tì chắc chắn sẽ để ý." Dứt lời, nàng lại nói: "Nương nương, lần trước người đuổi hai cung nữ đi Hoán Y cục, phủ nội vụ đã điều tới hai cung nữ mới, nô tì vẫn an bài các nàng làm việc ở ngoài, chuyện bên trong không cho bọn họ nhúng tay vào."

"Ừ." Ta đáp lại, Phương Hàm làm việc rất nghiêm túc và cẩn thận. Nàng sợ có người cố tình mượn thời cơ này ngấm ngầm sắp xếp người vào trong cung của ta.

Lúc ra tới cửa, thấy Triêu Thần chạy tới, nhỏ giọng nói: "Nương nương, Tích tần chờ bên ngoài đã lâu."

Ta hơi ngạc nhiên, Thiên Lục?

Vãn Lương vẫn đi cạnh ta, nhưng cũng không nói gì.

Lúc ba người bọn ta đi ra, nhìn thấy Thiên Lục chỉ dẫn theo một mình Cúc Vận. Thấy ta, hai người vội quay sang hành lễ.

Nhìn lướt qua Thiên Lục, ta mở miệng nói: "Sớm như vậy Tích tần đã đến chỗ của bản cung có việc gì? Hôm nay, không cần qua Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu sao?"

Nàng ta cúi đầu cười: "Không phải nương nương cũng qua Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu sao? Thần thiếp qua đây, cùng đi với nương nương."

Ta nghi ngờ nhìn nàng ta, đang yên lành tự nhiên lại nói muốn đi cùng ta. Nhìn phía sau nàng ta, thấy Ngọc tiệp dư đang được cung nữ đỡ tay bước qua đây.

Thiên Lục vẫn cười như trước: "Đêm qua, Hoàng thượng mang bệnh trong người mà vẫn đến Cảnh Thái cung, khiến người trong cung đều phải ngước nhìn nương nương."

Trong lòng khẽ chấn động, nàng ta đến sớm như vậy, thì ra chỉ muốn nhìn xem đêm qua Hạ Hầu Tử Khâm đến cung của ta làm gì? Ồ, nàng ta cho rằng, Hạ Hầu Tử Khâm đến hỏi tội ta sao? Lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt, ta bước nhanh lên phía trước, hung hăng giơ tay lên tát Thiên Lục một cái, giận dữ nói: "Việc này Tích tần còn dám đề cập tới nữa sao, hôm qua trời lạnh, ngươi cũng dám lôi kéo Hoàng thượng đi Lam hồ ngắm phong cảnh, Hoàng thượng bị bệnh, ngươi phải là người chịu phạt nặng nhất!"

Đám người đi bên cạnh hoảng sợ, Vãn Lương và Triêu Thần vội cúi đầu xuống. Ngay cả các cung nhân đi ngang qua cũng sợ đến ngây dại cả người.

Cúc Vận suýt chút nữa kêu lên sợ hãi, ta nhíu mày nhìn, nàng ta lắp bắp kinh hãi, rốt cuộc cũng không dám kêu lên một tiếng.

Chắc hẳn, Thiên Lục cũng không nghĩ ra tại sao ta đột nhiên ra tay đánh nàng ta, một tay nàng ta ôm một bên má bị ta tát đỏ ửng lên, kinh ngạc nhìn ta. Một lát sau, khóe miệng nàng ta từ từ mỉm cười, ta biết nàng ta muốn xem ta làm thế nào để thoát khỏi chuyện này.

Nhiều người nhìn thấy rõ ràng, ta ra tay đánh sủng phi của Hoàng thượng.

"Nương nương..." Thấy vậy Ngọc tiệp dư chạy lên, kéo tay ta nói, "Nương nương người hiểu lầm rồi, hôm qua không phải Tích tần muội muội lôi kéo Hoàng thượng đi Lam hồ ngắm cảnh đâu, thật ra Tích tần muội muội đến đó khuyên Hoàng thượng trở về mà."

Rút tay về, ta liếc nhìn nàng ta, mở miệng: "Sao? Vậy là bản cung trách lầm Tích tần rồi ư?" Ta cúi xuống, lớn tiếng nói, "Thật hồ đồ, hôm qua là ai nói Tích tần lôi kéo Hoàng thượng đi dạo Lam hồ mới để cho Hoàng thượng bị cảm lạnh?"

Phía sau, Vãn Lương lập tức quỳ xuống dập đầu nói: "Nương nương thứ tội, nô tì nhất thời lãng tai nên nghe nhầm ạ. Nương nương thứ tội!"

"Người đâu, lôi Vãn Lương xuống, không có mệnh lệnh của bản cung, ba ngày không cho phép ăn cơm, chỉ cho nước uống!" Truyền lệnh xong ta quay sang Thiên Lục, nhỏ giọng nói, "Bản cung nhất thời lỡ tay, đánh nhầm người, thật không phải với Tích tần."

Thiên Lục nhìn Ngọc tiệp dư bên cạnh ta, trong đôi mắt tràn đầy tức giận, nghiến răng nói: "Thần thiếp không dám, nương nương cũng vì quan tâm long thể Hoàng thượng nên mới... Mới nhất thời lỡ tay như vậy."

Người trong cung đi ra, đem Vãn Lương lôi xuống, chỉ nghe Vãn Lương van xin: "Nương nương, nô tì nhất thời lắm miệng, nương nương người tha cho nô tì đi, nương nương..."

Ta không quay đầu lại, có điều bàn tay trong ống tay áo khẽ siết chặt.

Đưa mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của Thiên Lục, ta cười khẩy một tiếng nói: "Bản cung hơi mạnh tay, có điều Tích tần xinh đẹp như vậy, nếu để lại dấu vết, Hoàng thượng nhìn thấy, sẽ không tốt chút nào. Triêu Thần, đi lấy thuốc mỡ tốt nhất đến đây." Liếc nhìn Triêu Thần một cái, nàng lập tức hiểu ý, vội vàng đáp lời rồi lui xuống.

Ngọc tiệp dư vội vàng giảng hòa: "Như nương nương đã nói, chẳng qua là lỡ tay mà thôi. Tích tần muội muội là người thông minh. Sao có thể nhắc đến chuyện này trước mặt Hoàng thượng được chứ?"

Sắc mặt Thiên Lục ngày càng tái mét, chỉ biết cắn môi nói: "Đúng, thần thiếp sao dám nhắc tới."

Cười khẩy trong lòng, ta tát ngươi một cái, dù nói áy náy, ta thấy ngươi cũng chẳng có lý do gì để kích động cả.

Ngọc tiệp dư lại nói: "Nương nương, phải đi Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu, chúng ta mau qua đó đi."

Ta gật đầu nói: "Chúng ta đi trước đi, một lát nữa Triêu Thần sẽ đuổi theo." Dứt lời ta liếc nhìn Thiên Lục, cất bước đi về phía trước.

Ngọc tiệp dư vội vàng đuổi theo, Thiên Lục và Cúc Vận chỉ dám đi theo phía sau chúng ta. Ta không ngồi kiệu, nàng ta cũng không dám, chỉ lệnh cho kiệu theo phía sau.

Ngọc tiệp dư đi bên cạnh ta, ta khẽ nghiêng mặt nhìn nàng ta, nhỏ giọng nói: "Chuyện hôm nay, tạ ơn tỷ tỷ."

Ngọc tiệp dư mím môi cười, thong dong mở miệng: "Nương nương nói quá lời rồi, có điều sao nương nương dám ra tay đánh Tích tần?"

Ta khẽ cười: "Không phải tỷ tỷ đứng sau lưng nàng ta đã thấy hết rồi sao? Chỉ là bản cung cảm thấy hơi kỳ lạ, làm sao tỷ tỷ lại xuất hiện thật đúng lúc ở đây?" Hôm nay, nếu không phải Ngọc tiệp dư tới, ta thật sự không dám đánh Thiên Lục, bởi có đánh, cũng không có người làm chứng vì ta lỡ tay.

Nàng nhỏ giọng nói: "Nương nương bị thất sủng trong hậu cung, hôm qua Hoàng thượng bị bệnh, nương nương lại không đến Thiên Dận cung thăm hỏi, sau đó Hoàng thượng đến Cảnh Thái cung suốt đêm, thần thiếp cảm thấy lo lắng..."

Lời của nàng vừa thốt ra làm ta chấn động.

Thực sự ta không nghĩ tới, hôm qua có nhiều chuyện phát sinh như vậy, và được lan truyền nhanh tới mức này!

Hậu cung, quả nhiên có một thứ nhanh nhất đó chính là truyền miệng cực nhanh .

Ta bị thất sủng ở chốn hậu cung, chắc hẳn người người đều chờ xem ta bị cười nhạo như thế nào?

Cũng may mắn vì Ngọc tiệp dư lo lắng, mới tình cờ gặp Thiên Lục. Theo tính tình của Thiên Lục chắc hẳn muốn chọc giận ta, chỉ là nàng ta không ngờ tới, nửa đường lại xảy ra chuyện Ngọc tiệp dư đến giảng hòa. Việc này, nếu nàng ta không bỏ qua thì nàng ta sẽ biến thành con người hẹp hòi, có điều Thiên Lục à, lần này, ta sẽ không để nàng ta thoát ra dễ dàng như vậy đâu!

Trước đây, do ta không cẩn thận, mới rơi vào trong cạm bẫy nàng chuẩn bị sẵn cho ta, lần này, ta sẽ trả lại nguyên vẹn cho nàng ta.

Ngọc tiệp dư ngước mắt nhìn ta, lại nói: "Nương nương, Hoàng thượng bệnh thế nào?"

Nàng không hỏi vì sao Hạ Hầu Tử Khâm đến cung của ta, chỉ hỏi hắn bệnh thế nào. Bây giờ nhìn thấy ta bình yên vô sự, nhất định nàng ta cũng biết, hắn không phải hỏi tội ta.

Quay đầu lại, nhìn về phía Thiên Lục, ta mở miệng nói: "Nếu không phải Tích tần khuyên Hoàng thượng trở về đúng lúc, sợ là bệnh tình của Hoàng thượng chưa được lạc quan như thế đâu. Bây giờ bản cung cảm thấy, bản cung thực sự không phải, lại còn không cẩn thận đánh nhầm người nữa."

Sắc mặt Thiên Lục lại càng thêm trắng, giống như bị gió thổi qua sẽ ngã mất. Chỉ có một bên má bị ta đánh, đỏ ửng lên một cách mất tự nhiên.

Thiên Lục cắn môi nói: "Hoàng thượng long thể an khang mới là phúc khí của chúng ta, việc này là việc thần thiếp phải làm." Cúc Vận bên cạnh nàng ta không dám vênh váo tự đắc như trước, chỉ biết cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn ta dù chỉ một cái. Ta nghĩ, nhất định Cúc Vận đang sợ hãi, Thiên Lục là sủng thiếp của Hoàng thượng, ta cũng dám đánh, huống chi một cung nữ nhỏ bé như nàng ta chứ?

Tới Hi Ninh cung, lúc đi vào, Diêu phi liếc mắt một cái đã nhìn ra, ánh mắt của nàng ta thực sự rất sắc bén, lập tức nhìn thấy một bên má của Thiên Lục bị ta tát đỏ ửng lên. Đang định mở miệng, đã nghe thấy bên ngoài thái giám kêu: "Thái hậu giá lâm —— "

Nàng ta vội ngậm miệng, tất cả mọi người đứng dậy, quay về phía Thái hậu hành lễ.

Cung nữ đỡ Thái hậu bước lên an tọa, Thái hậu phất tay nói: "Tất cả miễn lễ đi."

"Tạ ơn Thái hậu." Mọi người cảm tạ xong mới trở về chỗ của mình.

Ánh mắt Diêu phi vẫn hướng về Thiên Lục như trước, nàng ta mím môi cười, đứng lên nói: "Ôi, mặt Tích tần muội muội bị sao thế? Giống như là bị ai tát phải không?"

Diêu phi vừa thốt ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía nàng ta, thấy khuôn mặt che kín của Thiên Lục không khỏi kinh ngạc. Lại nghe Thái hậu nói: "Bây giờ trong hậu cung, còn ai dám động đến ngươi nữa chứ, Tích tần?"

Lời của Thái hậu rõ ràng tràn đầy ý châm chọc.

Ta biết, từ trước đến nay Thái hậu không thích Thiên Lục.

Từ lúc nàng ta bắt đầu cam nguyện làm thế thân của Phất Hi, Thái hậu đối với nàng ta lúc nào cũng như có dằm ghim trong lòng. Hơn nữa, nếu hôm qua không phải Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên đến cung của ta, nói những lời này, ta còn chẳng biết tại sao hắn ngồi một mình trên Lam hồ không có người nào dám khuyên nhủ. E là người người đều biết, Hoàng thượng và Thái hậu có vấn đề nên không dám vào. Chỉ có Thiên Lục lại dám tranh thủ thời cơ này chạy vào.

Ta thầm nghĩ lúc này, Triêu Thần cũng sắp tới rồi.

Ta đứng dậy, quỳ xuống nói: "Thái hậu bớt giận, thần thiếp nhất thời lỡ tay, đánh nhầm Tích tần."

Lời này vừa nói ra, nghe thấy xung quanh xôn xao hẳn lên. Trên mặt của Diêu phi cũng hiện ra sự kinh ngạc, chỉ một mình Thái hậu vẫn bình thản không hề kinh ngạc, bà nhẹ giọng hỏi: "Ai gia thực sự rất tò mò, sao Đàn phi lại đánh nhầm Tích tần?"

Ta cúi thấp đầu nói: "Thần thiếp tưởng Tích tần lôi kéo Hoàng thượng đi dạo Lam hồ khiến cho long thể Hoàng thượng bất an, nhưng không ngờ thần thiếp đã trách lầm nàng ấy. Thì ra Tích tần đi khuyên Hoàng thượng trở về ."

Nghe ta nhắc đến chuyện hôm qua, vẻ mặt Thái hậu chợt không vui, khẽ hừ một tiếng nói: "Đàn phi quá xúc động rồi."

"Thái hậu thứ tội."

Ta đang nói, nghe bên ngoài có cung nữ nói: "Bẩm Thái hậu, có cung nữ của Cảnh Thái cung đến, nói là Đàn phi nương nương lệnh cho nàng ấy lấy thuốc mỡ tới cho Tích tần tiểu chủ."

Thái hậu mở miệng nói: "Ngươi lấy vào đây."

"Dạ." Cung nữ kia vâng dạ lui xuống. Chỉ trong chốc lát đã mang hộp thuốc mỡ đến.

Thái hậu gọi đứng lên, ta đứng dậy nhận hộp thuốc mỡ cung nữ kia đưa tới, ta giả vờ kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng: "A."

"Làm sao vậy?" Thái hậu nhíu mày hỏi.

Ta vội xoay người lại, đem hộp thuốc mỡ cầm trong tay trình lên, cố ý tỏ vẻ lúng túng nói: "Thần thiếp lệnh cho cung nữ đi lấy thuốc mỡ tốt nhất đến, nhưng không nghĩ rằng nô tì kia lại lấy hộp thuốc này."

Ta vừa dứt lời, ánh mắt Thái hậu nhìn vào hộp thuốc trên tay ta, khuôn mặt chợt biến sắc.

Ta thấy, Thiên Lục cũng nhìn qua, bàn tay nàng ta đặt trên đầu gối, bỗng nhiên siết chặt lại. Ta mở miệng nói: "Hộp thuốc mỡ này vốn của Tích tần đưa cho thần thiếp, vì nó khá đẹp nên thần thiếp vẫn giữ lại trong tẩm cung, nhưng không nghĩ hôm nay cung nữ trong cung thần thiếp lại lấy nhầm. Dùng thuốc mỡ của Tích tần đưa cho thần thiếp thoa cho nàng, thật khiến người khác chê cười. Chi bằng để thần thiếp sai người đi đổi hộp thuốc khác vậy."

Diêu phi vốn là người khôn khéo, nhìn thấy ở đây có nhiều người thay đổi sắc mặt, biết ngay hộp thuốc mỡ này có điều kỳ lạ. Bởi vậy nàng ta đứng dậy cười nói: "Đàn phi muội muội nói sai rồi. Thuốc mỡ này không phải lấy đến thoa lên vết thương trên mặt Tích tần sao? Còn quan tâm ai đưa cho ai làm gì, trước mắt nên thoa đi rồi hẵng nói."

Diêu phi nói xong liền đưa tay đón lấy hộp thuốc trên tay ta, mở nắp ra, bỗng nhiên nhíu mi, quay đầu lại nhìn Thái hậu nói: "Thái hậu, hộp thuốc mỡ này... Hộp thuốc mỡ này sợ là không thể dùng được, có mùi bạc hà, chính là thứ Hoàng thượng kiêng kị nhất." Nàng ta còn không quên xoay người lại trêu ghẹo nói, "Sao Tích tần muội muội lại có thuốc mỡ như vậy trong cung thế này? Nhưng ngàn vạn lần không nên dùng nha, nếu không Hoàng thượng sẽ không đến chỗ của muội nữa đâu."

Nàng ta vừa thốt ra vài lời đã làm mọi người cười rộ lên.

Ta nhàn nhạt cười, lặng yên nhìn về phía Thái hậu.

Chỉ thấy ánh mắt của bà lạnh lùng nhìn Thiên Lục đang ngồi phía dưới, trên mặt bà có vẻ tức giận.

Không phải Thiên Lục muốn Hạ Hầu Tử Khâm cho rằng ta là người của Cố Địch Vân sao? Vậy thì không bằng ta đem việc nàng ta là người của Cố Địch Vân vạch trần ra cho Thái hậu biết một chút. Thật ra ta muốn xem thử, sau này tại hậu cung, nàng ta còn có thể tính toán đường đi nước bước như thế nào!

Nếu không phải nàng tặng ta một chiêu thì hôm nay ta cũng nghĩ không ra cách này. Nói cho cùng, ta còn phải cám ơn nàng ta.

Diêu phi đậy nắp hộp thuốc mỡ lại, đưa đến trước mặt Thiên Lục, cười nói: "Hộp thuốc mỡ này mặc dù đẹp, nhưng bản cung khuyên muội nên giấu kỹ đi thì tốt hơn." Lời nói của nàng ta tràn đầy sự đắc ý.

Nàng ta chỉ cho rằng, ta cố ý đem hộp thuốc mỡ kia ra, là bởi vì trong thuốc mỡ có mùi bạc hà, nhưng không hề biết xuất xứ của hộp thuốc mỡ này rất đặc biệt.

Có điều việc này cũng không liên quan đến nàng ta, bởi quan trọng hơn là Thái hậu đã biết được.

Đây là cống phẩm đặc biệt do Nam Chiếu đưa tới, ta tin chắc rằng Hoàng thượng và Thái hậu có ấn tượng rất sâu sắc .

Cuối cùng Thái hậu cũng lên tiếng: "Nếu Đàn phi đã cho người đem thuốc mỡ đến rồi, trước hết Tích tần cứ thoa đi."

Diêu phi tỏ ra bộ dạng rất kinh hãi, bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Nhưng mà Thái hậu..."

Thái hậu thấp giọng ho một tiếng, cắt ngang lời Diêu phi: "Ai gia cho rằng, khuôn mặt của Tích tần như hoa như ngọc thế kia hẳn là rất quan trọng !"

Mọi người bên dưới đều cố gắng che giấu nụ cười, ai nấy đều câm như hến, không dám nói một câu.

Sắc mặt Thiên Lục càng lúc càng trắng, Thái hậu gọi cung nữ bên ngoài vào nói: "Còn không giúp Tích tần thoa thuốc?"

Cung nữ vội vàng vâng dạ, lấy thuốc mỡ bước lên, nhỏ giọng nói: "Tiểu chủ xin người nghiêng mặt qua để nô tì thoa thuốc cho người."

Nhìn thấy hai bàn tay Thiên Lục càng nắm chặt lại, nhưng thân thể của nàng ta không hề nhúc nhích. Ta đang nghĩ, chẳng lẽ nàng ta dám ngang nhiên cãi lời Thái hậu sao?

Đúng lúc này, bên ngoài có người nói: "Nương nương, Vinh phi nương nương, người chậm chậm một chút!"

Lòng ta kinh ngạc, lúc này Thiên Phi tới đây làm gì? Chợt nghĩ đến, nhất định là Cúc Vận ở bên ngoài đi mời nàng ta đến. Nhưng cho dù nàng ta tới, cũng không làm nên chuyện gì. Chỉ cần Thái hậu xác nhận Thiên Lục là người của đại học sĩ, chẳng lẽ Thiên Phi còn thoát khỏi liên quan sao?

Mặc dù trong bụng nàng ta có mang long thai thì sao nào? Trong hậu cung này ai cũng biết, Thái hậu thiên vị thế lực của Diêu gia hơn.

Đang nghĩ ngợi, đã thấy Thiên Phi vào đến cửa, nàng ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Thái hậu nói: "Thái hậu..."

Thái hậu không đứng dậy, chỉ sang người bên cạnh nói: "Còn không đỡ Vinh phi đứng lên?"

Các cung nữ bước lên đỡ Thiên Phi, nàng ta lại nói: "Thái hậu, hộp thuốc mỡ Tích tần đưa cho Đàn phi là của thần thiếp đưa cho muội ấy."

Ta kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, nàng ta lại còn nói đó là của nàng ta đưa?

Trên mặt Thiên Lục, cũng lộ ra nét kinh ngạc không thể tin được.

"Ồ?" Thái hậu nhẹ nhàng gõ những móng tay thật dài lên mặt bàn, nhẹ giọng nói, "Vì việc này mà lại khiến Vinh phi vội vội vàng vàng chạy đến đây sao? Chẳng qua chỉ là một hộp thuốc mỡ thôi mà."

Quả thật, người khác nhìn vào cũng chỉ biết đó là một hộp thuốc mỡ mà thôi. Có điều trong lòng Thiên Phi và Thiên Lục đều biết rõ ràng, đó là vật của Cố phủ. Thứ như vậy vốn không nên lấy ra, nhưng Thiên Lục tự cho mình thông minh, muốn kéo ta xuống nước, cuối cùng lại chữa lợn lành thành lợn què.

Vẻ mặt Thiên Phi biến sắc, vội nói: "Thần thiếp cũng mới vừa biết hộp thuốc mỡ Tích tần đưa cho Đàn phi có mùi bạc hà ạ."

Thật giỏi, tự mình nói ra vì biết trong thuốc mỡ có mùi bạc hà mới vội vội vàng vàng chạy tới đây. Xem ra nàng ta nói đây là vật Hoàng thượng ban thưởng cho đại học sĩ nên các nàng cũng ngây ngô không biết. Ta thực sự muốn nhìn xem nàng ta nói dối việc này như thế nào.

"Thuốc mỡ này là do lần trước thần thiếp không cẩn thận ngã bị thương, một tiểu cung nữ trong cung thần thiếp mượn cơ hội mang đến lấy lòng thần thiếp. Trùng hợp lúc đó Tích tần đi qua thăm hỏi, vì trong cung của thần thiếp cũng có thuốc, mà Tích tần rất thích hoa mai, thần thiếp nhìn thấy trên hộp thuốc có điêu khắc hình hoa mai nên tiện tay đưa cho Tích tần." Nàng ta cúi đầu, nói rõ từng câu từng chữ.

Ta quả thật giật mình, nàng ta cho rằng, đem việc này đổ lên đầu một cung nữ thì chị em các nàng có thể thoát thân sao? Thực sự rất buồn cười, Thái hậu là người dễ bị lừa gạt như vậy sao?

Quả nhiên, Thái hậu nghe xong cũng không động đậy. Thiên Phi nói do cung nữ trong cung của nàng ta đưa, chẳng qua muốn vu oan giá họa mà thôi, nhưng nàng ta làm việc này, thực sự là không đẹp.

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, chẳng qua bằng đầu óc của Thiên Phi, có thể nghĩ ra cách như vậy, cũng đã làm khó cho nàng ta rồi.

Diêu phi khẽ liếc nhìn Thái hậu, đi ngược lại về phía Thiên Phi, cúi người đỡ nàng ta đứng lên: "Hay là Vinh phi đứng lên trước đi, bây giờ Vinh phi đang mang long thai, có gì đứng lên rồi hẵng nói. Chẳng qua là một hộp thuốc mỡ mùi bạc hà mà thôi, cũng không có gì quan trọng, thật ra Vinh phi không cần phải làm như vậy."

Nàng ta vừa dứt lời, đã nghe Thái hậu cười nhẹ một tiếng nói: "Nhưng ai gia thật tò mò, thuốc mỡ này là hàng thượng hạng, một cung nữ nhỏ bé trong cung của ngươi làm sao có được?"

"Thái hậu..." Thiên Phi cúi thấp đầu nói, "Việc này vốn thần thiếp cũng không biết, vừa rồi mới tìm cung nữ kia hỏi, ả ta ban đầu còn muốn lừa gạt. Thần thiếp lệnh cho người đánh mấy gậy, ả ta mới nói thật."

"Ồ?" Thái hậu nhìn Thiên Phi, ý bảo nàng ta nói tiếp.

Thiên Phi vội nói: "Cung nữ kia nói, thuốc mỡ này là của một người thị vệ trong cung, có một lần ả ta bị thương ở chân, thị vệ kia đã đưa cho ả ta. Cung nữ đó còn nói, người thị vệ đó vì chung tình với ả, nên mới khiến cho ả quý trọng vật đó như vậy."

Ta chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên trầm xuống, nàng ta nói... Thị vệ!

Trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của Cố Khanh Hằng. Chẳng lẽ Thiên Phi muốn...

Ta thấy Thiên Lục ở phía trước bỗng đứng bật dậy, kéo ống tay áo của Thiên Phi nói: "Tỷ..."

"Không sao, chỉ cần đem việc này bẩm báo rõ ràng với Thái hậu, người sẽ tự tra xét mọi chuyện." Thiên Phi lập tức cắt ngang lời Thiên Lục.

Trong đôi mắt của Thái hậu hiện lên ánh nhìn khác thường, bà mở miệng hỏi: "Ngươi nói người thị vệ đó là ai?"

Thiên Phi nghiêm mặt nói: "Bẩm Thái hậu, thần thiếp cũng không biết, chỉ biết cung nữ trong cung thần thiếp gọi y là 'Cố thị vệ'."

"Tỷ!" Thiên Lục hoảng sợ kêu lên

Ta thấy Thiên Phi bỗng nhiên cầm tay Thiên Lục, chỉ cần nhìn đã biết nàng ta dùng lực mạnh thế nào. Nàng ta không muốn để cho Thiên Lục mở miệng. Nàng ta muốn đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên đầu Cố gia. Dù sao, thuốc mỡ này vốn là của Cố phủ, ta tin rằng chỉ cần Thái hậu nghe được một câu "Cố thị vệ", trong lòng đã hiểu rõ hết mọi chuyện.

Một nước cờ thật tốt, Cố Khanh Hằng đem thuốc mỡ đưa cho cung nữ của Khánh Vinh cung, cung nữ kia vì muốn lấy lòng nàng ta đã đem tặng cho nàng. Sau đó, nàng ta đưa qua tay Thiên Lục, cuối cùng Thiên Lục lại đưa cho ta.

Đúng là một con đường thật dài, nhưng nàng ta đã xóa sạch sẽ mọi con đường trở lại.

Thiên Phi, Thiên Phi!

Cuối cùng ta cũng khiếp sợ nhìn nữ tử trước mặt, nàng ta tuyệt đối không thể nghĩ ra một cách hay như vậy!

Nhưng, nhìn sắc mặt của Thiên Lục, nhất định nàng ta cũng không biết chuyện này.

Cuối cùng là ai, ở sau lưng chỉ điểm cho nàng ta?

Thái hậu vẫy tay lệnh cho một cung nữ tiến lên, ghé tai cung nữ đó nói nhỏ mấy câu, nàng ta gật đầu lập tức chạy ra ngoài.

Trái tim ta khẽ chùng xuống, ta đã biết cung nữ kia đi đâu và làm gì.

Ta nghiến răng, cung nữ và thị vệ cấu kết qua lại, đó là tội không thể tha thứ.

Từ đầu đến cuối ta cũng không nghĩ ra, vì sao Thiên Phi phải làm như vậy? Đem tất cả mọi đầu mối đổ ngược lên đầu Cố gia, lại còn dùng thủ đoạn như thế. Đơn giản là đem đến tai họa cho Cố Khanh Hằng. Nàng ta và Thiên Lục không phải người của Cố đại nhân sao? Nếu như vậy thì sau này làm sao nhận được sự thiên vị của Cố đại nhân nữa?

Huống hồ, có lẽ nàng ta còn không biết, Hạ Hầu Tử Khâm đã sớm biết chị em các nàng là người của Cố Địch Vân.

Nàng ta làm như vậy, làm cho ta có cảm giác nàng ta đang muốn cật lực xóa bỏ hết mọi mối quan hệ với Cố gia.

Nàng ta và Thiên Lục, đều không phải là người của Cố phủ.

Đúng là như vậy sao?

Trên mặt Thiên Lục hiện rõ vẻ lo lắng, còn Thiên Phi nhìn về phía ta, trong đáy mắt của nàng ta tràn ngập sự đắc ý, cung nữ kia rất nhanh đã quay trở về, ghé bên tai Thái hậu nói mấy câu, thấy sắc mặt Thái hậu hơi thay đổi, khẽ phất tay ý bảo nàng ta đi xuống. Sau đó quay sang Thiên Phi nói: "Trong cung, việc thị vệ và cung nữ cấu kết qua lại với nhau ai gia thực sự không muốn xen vào, nếu đúng như lời Vinh phi nói, ai gia nhất định không tha thứ. Vinh phi, ngươi hãy truyền cung nữ trong cung ngươi đến, để ai gia hỏi rõ ràng mọi chuyện!"

Thiên Phi vội nói: "Thái hậu thứ tội, cung nữ kia không thành thật, thần thiếp sai người đánh nàng ta mấy gậy, ai ngờ thân thể xương cốt nàng ta yếu ớt như vậy, cho nên... Cho nên đã chết rồi ạ. Xin Thái hậu trị tội thần thiếp!" Dứt lời, nàng ta lại quỳ xuống.

Ta nắm chắt hai tay, thật tốt, rõ ràng nàng ta muốn không có người đối chứng đây mà.

Nhưng, Cố Khanh Hằng đâu rồi?

Quả nhiên, Thái hậu chau mày lại, nhưng không truy cứu trách nhiệm của Thiên Phi trước mà chỉ nói: "Người đâu, truyền lệnh của ai gia, truyền Cố Khanh Hằng đến!"

Tim ta bắt đầu đập mạnh hơn, nhìn thấy sắc mặt Thiên Lục so với vừa rồi càng trắng hơn nữa.

Ta chưa từng nghĩ đến, một kẻ như Thiên Phi, lại có thể khéo léo, tài tình đem việc này chuyển thành thị vệ và cung nữ qua lại cấu kết. Chắc hẳn lúc này, Thái hậu đã sớm quên đi việc lúc trước còn hoài nghi chị em các nàng là người của Cố Địch Vân.

Chỉ cần Thiên Phi lôi Cố Khanh Hằng ra lập tức xóa hết mọi hiềm nghi trên người các nàng.

Haizzz, chia buồn với Nu, mới mất tiền lẫn điện thoại.

Sự việc cung nữ và thị vệ cấu kết với nhau, trong cung cấm xảy ra không nhiều, lần này có vở kịch hay để xem, vẻ mặt nhiều người trong phòng tỏ rõ sự mong đợi. Có nhiều người biết thân phận của Cố Khanh Hằng thì không kiềm chế được sự ngạc nhiên. Ta đứng phía sau, có vài người khe khẽ nói: “Khó trách vì sao Cố công tử của Cố phủ đang yên đang lành lại tự dưng muốn vào cung, thì ra là vừa ý một cung nữ!”, “Nhưng Cố công tử thật sự là người như vậy sao? Ngài ấy không biết việc tư thông với cung nữ sẽ bị xử tử hình à?”

“Có thể chính cung nữ kia đã giá họa cũng không chừng.”

Ta một câu nghe cũng không lọt tai, suýt chút nữa muốn phản bác.

Xử tử hình ….

Ta cảm giác như thời gian đang trôi chậm hơn, ta cũng nghe rõ được nhịp tim đang đập.

Cũng không biết đã qua bao lâu, mới nghe thấy cung nữ ở bên ngoài nói: “Bẩm Thái hậu, Cố thị vệ đến.”

“Thuộc hạ tham kiến Thái hậu, tham kiến các vị nương nương và tiểu chủ.” Giọng nói của y nhàn nhạt, y quỳ một chân trên nền đất, cúi đầu, ta không nhìn rõ được vẻ mặt của y.

“Cố thị vệ.” Thái hậu đứng lên, Diêu phi bước lên phía trước đỡ bà.

Cố Khanh Hằng nói: “Có thuộc hạ. Không biết Thái hậu tìm thuộc hạ có việc gì?”

Thái hậu tiến lên, đứng trước mặt y nói: “Ai gia vừa nghe được một việc, vì vậy mới gọi ngươi đến hỏi cho rõ ràng.”

Giọng nói của y vẫn như trước, không hề cao ngạo: “Xin Thái hậu cứ hỏi.”

Ta thấy Thiên Lục muốn tiến lên, lại bị Thiên Phi chặn lại, chỉ thấy nàng cầm hộp thuốc mỡ đặt lên bàn, đi đến bên cạnh Thái hậu nói: “Thái hậu.”

Giơ tay nhận lấy hộp thuốc mỡ kia, đưa đến trước mặt y, mở miệng nói: “Không biết Cố thị vệ có từng thấy qua hộp thuốc mỡ này chưa?”

Ánh mắt nhìn vào nắp hộp thuốc mỡ đặt trên bàn, ta chỉ cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp nghẹt.

Y ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt căng thẳng, tay cầm bội kiếm bỗng nhiên nắm chặt, nhưng thân thể y vẫn bất động như trước. Y biết, ta đang ở đây, nhưng vẫn kiềm chế được mà không nhìn ta.

Ta muốn tiến lên, lại bị Ngọc tiệp dư kéo ống tay áo lại, nàng cau mày nói: “Nương nương, việc này nếu đã biến thành cung nữ tư thông với thị vệ, người không cần nhất định phải nhúng tay đâu ạ.” Nàng không biết quan hệ của ta và Cố Khanh Hằng, chỉ cho rằng ta muốn quản chuyện này nên muốn tiến lên.

Lúc này, ta nghe thấy Thiên Phi vội vã mở miệng: “Thái hậu, cung nữ trong cung của thần thiếp đã chết, việc này nếu chỉ dựa vào lời nói của Cố thị vệ, cũng hoàn toàn không đáng tin.”

Thiên Phi sợ Cố Khanh Hằng phủ nhận, chỉ vì nàng hiểu rất rõ, hộp thuốc mỡ của Thiên Lục không liên quan gì đến Cố Khanh Hằng. Điều ta lo lắng chính là Cố Khanh Hằng không nhìn thấy nắp đậy, y chắc chắn sẽ cho rằng hộp thuốc mỡ kia chính là hộp thuốc mà y đã tặng ta. Thái Hậu lại không để ý đến Thiên Phi, chỉ nhìn Cố Khanh Hằng nói: “Ai gia nghe nói, thuốc mỡ này là ngươi đã đưa cho một cung nữ?”

Y lại cúi đầu, ta chỉ cảm thấy bầu không khí trở nên thật căng thẳng, ta đứng thẳng lên nhìn y.

Đừng thừa nhận, Khanh Hằng, đừng nhận…

Cắn môi, ta vốn nên nói cho y biết, hộp thuốc này căn bản không phải là hộp thuốc y tặng ta, nhưng nếu lúc này ta nói ra, như vậy chẳng phải trở thành thị vệ tư thông với phi tần hay sao, đó không đơn giản chỉ còn là vấn đề tử tội nữa.

Như vậy, sẽ liên lụy.

“Vâng.”

Một chữ, vô cùng kiên định.

Cuối cùng, y thừa nhận.

Nếu không phải bên cạnh là chiếc ghế dựa đỡ ta, có lẽ ta sẽ không thể đứng vững được.

Khanh Hằng chẳng lẽ huynh không biết, tội danh tư thông cùng cung nữ sẽ như thế nào sao?

Vì sao còn muốn thừa nhận?

Trên mặt của Thiên Phi, đầu tiên là nét kinh ngạc, sau đó lộ rõ thần sắc thoải mái. Nàng ta đương nhiên sẽ không biết tại sao Cố Khanh Hằng lại thừa nhận?

Thái hậu đưa tay lấy hộp thuốc mỡ giao cho cung nữ bên cạnh, giọng nói đã có chút tức giận, bà lạnh lùng nói: “To gan thật! Tư thông với cung nữ sẽ bị tử hình! Ngươi thân là Vũ Lâm quân, lại dám làm ra việc như thế ở trong cung, người đâu -----”

“Thái hậu!” Cuối cùng ta cũng không nhịn được nữa, tiến lên phía trước nói: “Xin Thái hậu bớt giận, vừa rồi Vinh phi cũng đã nói, chỉ dựa vào lời nói của Cố thị vệ cũng không thể hoàn toàn tin được.”

Thái hậu nghe vậy liền quay đầu nhìn thoáng qua ta một cái, cười lạnh một tiếng, nói: “Thế nào, Đàn phi cho rằng hắn đang bao che cho người nào đó sao?”

Nghe vậy, người ở dưới vội vàng nói: “Thái hậu, thuộc hạ không bao che cho ai cả, việc này là một mình thuộc hạ gây nên. Cũng xin… Xin Thái hậu bỏ qua cho nàng ấy.”

Y nói “Nàng ấy”, chắc chắn người y muốn ám chỉ là cung nữ kia. Khanh Hằng ngốc, y căn bản không biết lời “nàng ấy” mà y vừa thốt ra là ai, nhất định là y vừa nghe Thái hậu nói hai chữ “bao che”, dưới tình thế cấp bách mới vội vàng đem toàn bộ mọi việc trút lên đầu mình. Y sợ việc này sẽ liên lụy đến ta.

Ta biết, y muốn nói cho ta biết, việc này ta không nên mở miệng, không nên rước họa vào thân.

Khanh Hằng…

Thái hậu lạnh lùng nói: “Ngươi cũng không cần thay người trong lòng cầu xin tha tội, các ngươi nếu muốn trở thành uyên ương vong mệnh có đôi, hôm nay ai gia sẽ thành toàn cho ngươi! Người đâu, giải Cố Khanh Hằng xuống dưới cho ai gia…”

“Thái hậu!” Một thân ảnh đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thái hậu, ta thấy rất rõ, đó là Thiên Lục! Vẻ mặt của nàng trắng bệch, vội vàng nói: “Xin Thái hậu bớt giận. Cố đại nhân là công thần của Thiên triều, việc này kính xin Thái hậu hạ thủ lưu tình!”

“Thiên Lục!” Thiên Phi không thể tin trợn to mắt nhìn nàng, bước lên phía trước kéo nàng, nàng lại nhất định không chịu đứng dậy.

Mọi người đều kinh động, Diêu phi khẽ cười xem trò vui trước mắt. Thái hậu liếc mắt nhìn nữ tử quỳ dưới chân, mỉa mai nói: “Tích tần làm gì thế? Người khác không biết sẽ nghĩ rằng người tư thông với Cố thị vệ chính là Tích tần đó!”

“Thái hậu!” Thiên Phi hoảng sợ đến mức sắc mặt cũng thay đổi, nàng ta hoàn toàn không nghĩ đến việc Thiên Lục sẽ đột nhiên chạy đến rước họa vào thân như thế này.

Vẻ mặt Cố Khanh Hằng biến sắc, gằn giọng nói: “Việc này không liên quan đến tiểu chủ Tích tần, xin Thái hậu minh xét.”

Thiên Lục cắn môi, một lúc sau mới nói: “Thần thiếp và Cố thị vệ quan hệ rõ ràng. Chỉ là hộp thuốc mỡ này lại từ trên tay thần thiếp truyền đến, bây giờ lại lấy đi tính mạng của một người khác, nô tì cảm thấy có lỗi, chỉ khẩn cầu Thái hậu, tha cho tính mạng của Cố thị vệ.”

Thái hậu lạnh lùng nhìn hai người đang quỳ phía dưới, bà đang suy nghĩ. Cố Địch Vân là đại học sĩ, thủ phủ nội các. Cấp bậc như thế này bà không thể không suy nghĩ lại. Nhưng mà nếu Cố Khanh Hằng đã thừa nhận mình và cung nữ cấu kết, là Thái hậu cai quản hậu cung, việc này tất nhiên cũng không thể không quản.

Thiên Lục cầu xin lần này, âu cũng là cho bà một lối thoát.

Thái hậu chần chờ một lát, cuối cùng mở miệng nói: “Cũng được, ai gia niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, Cố gia lại là trung thần, sẽ tha tội cho ngươi một lần. Người đâu, giải hắn xuống, đánh một trăm gậy cho ta!”

“Tạ ơn Thái hậu.” Y cảm tạ ân huệ, sau đó bị người kéo xuống.

Ta bỗng nhiên lui một bước, lại nghe mọi người kinh hô một tiếng, quay đầu lại nhìn, thấy Thiên Lục thân thể mềm nhũn, ngất xỉu tại chỗ.

Thiên Phi luống cuống dặn dò người hầu đem nàng xuống dưới, Thái hậu lạnh lùng nhìn, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Một chút hoảng sợ như vậy mà chịu cũng không nổi sao!” Bà xoay người ngồi xuống, sai người thu hồi hộp thuốc mỡ trên bàn, lại gọi người đến, mở miệng nói: “Đem hộp thuốc mỡ này đến Cố phủ, nhân tiện cũng đề cập vấn đề này với Cố đại nhân.”

“Vâng.” Thái giám nhận lấy hộp thuốc mỡ rồi lập tức lui xuống.

Thái hậu phất tay một cái nói: “Được rồi, hôm nay chịu giày vò như vậy cũng đủ rồi, không có việc gì nữa thì hồi cung đi.”

Mọi người nghe vậy, từng người mới cáo lui.

Trong phòng chỉ còn lại hai người là ta và Thái hậu, bà nhìn thoáng qua ta, mở miệng nói: “Đàn phi còn có việc gì sao?”

Ta cắn răng, cúi đầu nói: “Thái hậu đã quên rồi sao, người muốn thần thiếp ở lại Hi Ninh cung để chép kinh Phật giúp người.”

“A, ngươi nhìn xem, ai gia đãng trí mất rồi, thật là dễ quên quá.” Bà cười rộ lên, gọi người đến: “Dẫn Đàn phi đến phòng ngủ cho khách có lò sưởi trước đi, lát nữa ai gia sẽ cho người đến gọi ngươi.”

“Vâng, Thái hậu.” Ta nhẹ nhàng đáp lại.

Cung nữ tiến lên, cung kính nói: “Mời nương nương đi theo nô tì.” Vừa dứt lời, nàng trực tiếp tiến lên.

Ta đi theo, ra đến bên ngoài, Triêu Thần thấy ta vội chạy đến. Ta nhận thấy nàng có lời muốn nói, nhưng lại vướng phải người đứng bên cạnh nên đành phải nuốt xuống.

Cung nữ dẫn ta đến phòng ngủ có lò sưởi dành cho khách, đẩy cửa ra nói: “Nương nương vào nghỉ ngơi trước, bình thường sau giờ ngọ Thái hậu mới bắt đầu tụng kinh, đến lúc đó người sẽ cho người đến gọi nương nương. Bên trong phòng có đầy đủ tiện nghi, nếu nương nương cần gì, chỉ cần dặn dò nô tì. Nô tì là Quyến Nhi.” Dứt lời, lại cúi chào, rồi lui xuống.

Ta và Triêu Thần vào trong, nàng vội đóng cửa lại, xoay người nói với ta: “Nương nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Vinh phi cũng đến? Nô tì nhìn thấy Tích tần ngất, còn có một thị vệ bị giải xuống?”

Ta lắc lắc đầu, việc này không thể nói rõ trong một hai câu được. Ta chỉ lo lắng cho Cố Khanh Hằng, không biết y có chống đỡ nổi một trăm gậy kia không.

Nghĩ đến Cố Khanh Hằng, ta vội vàng kéo tay Triêu Thần nói: “Ngươi đi hỏi thăm cho bản cung người đó…. Không.” Chợt dừng lại, sao ta có thể bảo nàng đi hỏi thăm tin tức của Cố Khanh Hằng được kia chứ?

Triêu Thần thấy ta do dự, muốn mở miệng hỏi, ta đã giành nói trước: “Ngươi đi hỏi thăm gần đây người thân cận nhất với Vinh phi là ai?”

Sự việc vừa rồi thực sự là ngàn cân treo sợi tóc, nhất định không thể là do Thiên Phi nghĩ ra. Thiên Lục có thể đứng ra cầu xin cho Cố Khanh Hằng, tất nhiên cũng không phải là nàng gây ra.

Trong đầu ta hiện lên gương mặt của một người, đột nhiên kinh hãi!

Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa hủy bỏ lệnh cấm với nàng ta, nàng ta không thể nào ra khỏi Ngọc Thanh cung được.

Nhưng, hôm nay trong Hi Ninh cung, người có vẻ mặt luôn luôn rạng rỡ, chính là Thư quý tần!

Thư quý tần…

Điều ta không nghĩ ra chính là nàng ta và Thiên Phi chẳng phải đã từng có hiềm khích không tháo gỡ được sao? Nếu quả thật chính là nàng ta, vì sao nàng ta lại còn giúp Thiên Phi?

Chuyện của Phong Hà, chuyện của Như Ý, rốt cuộc là đã được giải quyết khi nào? Còn ta sao lại không hề nghe lấy một tin đồn nào?

Quá mức yên lặng, không một tiếng động.

“Nương nương…”

Triêu Thần nhìn ta, ta mất hứng đành cười một tiếng, mở miệng nói: “Ngươi đi hỏi thăm một chút gần đây Vinh phi có liên hệ với Thư quý tần hay không.”

Triêu Thần chần chờ một lát, rồi gật đầu.

Dường như nàng nhớ ra gì đó, vội hỏi: “Nương nương, Phương Hàm cô cô nói có chuyện muốn nói với người, cô cô đã chờ người ở Hi Ninh cung lâu rồi ạ.”

Ta kinh ngạc, Phương Hàm tới đây sao?

Vội đứng lên, Triêu Thần cũng tiến lên mở cửa cho ta. Ta bước nhanh ra, lúc đi đến Hi Ninh cung, đã thấy Phương Hàm đứng bên ngoài. Nàng thấy ta, vội nói: “Nương nương.”

Ta nhìn thoáng qua Triêu Thần đang bước đến, nàng dừng lại, lui vài bước, đứng cách xa một chút.

Ta vội hỏi: “Sao cô cô lại đến đây?”

“Xin nương nương qua bên này.” Nàng nói, dẫn ta đến phía trước. Ta cũng không nói, dù sao nơi này cũng là cửa Hi Ninh cung, trước sau tất cả đều là người của Thái hậu.

Nàng vừa đi vừa nói: “Nương nương, chuyện hôm qua nô tì đã nghe Triêu Thần và Vãn Lương kể lại, nô tì muốn khuyên can nương nương, việc này hãy dừng ở đây đi, nương nương không nên nhúng tay vào đâu ạ.”

Ta có một chút kinh ngạc nhìn nàng, hôm ấy, nàng đã biết hai hộp thuốc mỡ có xuất xứ khác nhau, vì vậy trong lòng nàng đã hiểu rất rõ lai lịch của nó. Chuyện hôm nay ầm ĩ như thế, cho nên nàng mới vội vàng đến đây để khuyên can ta sao?

Ta không nói gì, nàng lại nói tiếp: “Nương nương, hôm nay chẳng qua là Tích tần đã ra mặt, việc cũng đã đến nước này rồi. Về phần Vãn Lương lắm lời, nô tì sẽ xử phạt nặng nàng, mấy hôm nay nương nương ở lại Hi Ninh cung cũng đừng nên quá bận tâm.”

“Cô cô.” Ta nhìn thoáng qua nàng, áy náy nói: “Chuyện của Vãn Lương, cô cô nên hạ thủ lưu tình.”

Nàng gật đầu.

Ta biết, tất nhiên Vãn Lương phải bị phạt, nếu không những ánh mắt dò xét kia sẽ càng nghi ngờ. Đạo lý này, ta biết, Phương Hàm cũng biết, mà Vãn Lương, khoảnh khắc đó cũng đã biết.

Cuối cùng, trong lòng ta lại cảm thấy áy náy với nàng. Việc này qua đi chắc chắn ta sẽ đền bù cho nàng thật tốt.

Phương Hàm dạy bảo hai nô tì cho ta, quả nhiên rất mạnh, một người có thể địch trăm người.

“Vừa rồi nô tì nghe Thái hậu bảo thông báo chuyện này cho Cố đại nhân, nhưng nếu Cố công tử đã thừa nhận bản thân thực sự cấu kết với cung nữ, cho dù là Cố đại nhân biết, ông ấy cũng chỉ đành ngậm miệng. Về phần Hoàng thượng chắc cũng sẽ mắt nhắm mắt mở giảm nhẹ việc này, đó là việc trên triều của họ, lại càng không đến phiên hậu cung nhúng tay vào.

Nàng muốn nói với ta, không nên nhắc đến việc này trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm. Thật ra, nàng không nói, ta cũng hiểu. Lần trước, Hạ Hầu Tử Khâm hoài nghi ta và Cố Khanh Hằng ở trong thạch động hẹn hò, làm sao ta còn dám đề cập đến Cố Khanh Hằng trước mặt hắn?

Chỉ cần ta nhắc đến, chẳng những không thể giúp Khanh Hằng, mà ngược lại còn hại y.

Chuyện hôm nay, cuối cùng ta cũng bị kinh động. Ta muốn mượn cơ hội diệt trừ Thiên Lục, nhưng lại không nghĩ đến, ngược lại, đã kéo y xuống nước, mối hận trong lòng càng dâng lên, Thiên Phi đánh bừa mà trúng, nếu không phải Cố Khanh Hằng thực sự đã từng tặng ta một hộp thuốc mỡ giống như thế. Y tội gì mà phải thừa nhận?

So với ta, không ai có thể hiểu được y thừa nhận chỉ là cho rằng hộp thuốc mỡ đó có liên quan đến ta.

“Nương nương.” Phương Hàm đưa mắt nhìn thoáng qua ta, lại cúi đầu nói: “Nô tì tự mình quyết định xử lý hai hộp thuốc mỡ trong tẩm cung của người, kính xin nương nương thứ tội.”

Ta giật mình, Phương Hàm suy nghĩ quả nhiên rất chu đáo. Sau sự việc lần này, nếu lại để cho người khác biết trong cung còn loại thuốc mỡ như thế, vậy thì ta hết đường chối cãi.

Xử lý, cũng rất tốt.

Gật đầu, ta nói: “Việc này bản cung nên cám ơn cô cô, tại sao lại nói là thứ tội?”

Phương Hàm mím môi cười, thật ra nàng đã biết, ta làm sao có thể trách phạt nàng.

Do dự một lát, ta cắn răng hỏi nàng: “Cô cô, nếu bị phạt một trăm gậy sẽ như thế nào?”

Nàng khẽ run lên, sắc mặt hơi thay đổi, nói: “Nương nương không nên lại hỏi chuyện của Cố thị vệ.”

Ta biết ta không nên hỏi, nhưng ta cũng chỉ muốn hỏi lần này thôi.

Ta ngẩng đầu nhìn nàng, run giọng nói: “Cô cô, nói cho ta biết sẽ như thế nào?”

Lúc này, đúng lúc đi đến trước bậc thang, Phương Hàm vội đỡ ta, một lát sau mới mở miệng: “Không cẩn thận sẽ mất mạng.”

Ta chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, bước đi dưới chân cũng trở nên chao đảo, chỉ nghe Phương Hàm kinh hô một tiếng: “Nương nương cẩn thận!”

Không biết có phải ảo giác của ta hay không, thời điểm nàng bảo ta cẩn thận, chân của ta dường như đã giẫm phải một thứ gì đó. Một bước đã giẫm xuống, chân không thể thu lại được, thân thể bổ nhào về phía trước.

Ta theo bản năng đưa tay chống đỡ.

“A -----” cổ tay truyền đến một cơn đau nhức, theo bản năng, ta đỡ cổ tay bị thương, xoay tay một cái, đau quá.

“Nương nương.” Phương Hàm vội vàng tiến đến đỡ ta, cúi đầu nói: “Tay người bị thương à?”

Ta làm sao còn có thể quan tâm bị thương hay không bị thương nữa, cơn đau ở cổ tay ta làm sao bằng nỗi đau ở trong lòng? Nếu thật sự Cố Khanh Hằng bị đánh đến mất mạng, vậy ta thực sự là kẻ có lỗi?

“Cô cô…”

Lời của ta chưa nói ra, ngay lập tức đã bị Phương Hàm cắt ngang: “So với nô tì, nương nương hẳn còn hiểu rõ việc này hơn, người không nên can hệ vào, chỉ e là sẽ càng nguy hiểm đến tính mạng của Cố thị vệ!”

Phương Hàm dùng giọng nói cứng nhắc nhất mà ta chưa từng nghe qua để nói. Ta biết, nàng kiên quyết sẽ không để ta lại gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay.

Ta có thể hồ đồ, nhưng nàng mỗi giây mỗi khắc chưa bao giờ hồ đồ.

Đây là Phương Hàm.

Nàng đỡ ta đứng lên, thở dài nói: “Thái hậu muốn nương nương đến ghi chép kinh Phật, bây giờ tay nương nương lại bị thương thế này, làm sao có thể ghi chép được?”

Nàng vừa đề cập, ta mới chợt phản ứng, quay đầu lại, nhìn về phía sau bậc thang, nơi đó ngoại trừ bậc thang ba nấc, ngoài ra không có gì nữa. Nhưng vì sao, vừa rồi ta cảm thấy, chính mình rõ ràng đã giẫm phải thứ gì đó mới té xuống như vậy?

Lắc đầu, chẳng lẽ lại là ảo giác sao?

Nàng nâng cổ tay của ta, nhẹ nhàng xoa nắn, ta cắn răng chịu đau, không kêu một tiếng.

Phương Hàm lại nói: “Nương nương, hay là việc này trước tiên không nên nói với Thái hậu, hôm nay xảy ra việc như vậy, chỉ e rằng Thái hậu cho là người không muốn ở lại Hi Ninh cung giúp bà ghi chép kinh Phật, mới cố ý làm tay bị thương.”

Ta kinh ngạc khẽ liếc nhìn nàng, nàng thong thả mở miệng: “Một lát nữa nô tì sẽ sai người mang thuốc mỡ đến.”

Lại là thuốc mỡ, sao khi ta nghe được hai chữ này trong lòng lúc nào cũng cảm thấy có chút chán ghét?

Lúc trở về phòng có lò sưởi ở Hi Ninh cung đã là buổi trưa.

Nhìn thấy Quyến Nhi đứng ở cửa, nàng vừa nhìn thấy ta và Triêu Thần bước qua, vội vàng chào đón, nói: “Nương nương đã về rồi, bữa trưa nô tì đã cho người hâm nóng mấy lần, nếu nương nương không về sợ là lại phải hâm thêm lần nữa.”

Ta gật đầu: “Đã làm phiền ngươi.”

Nàng có chút sợ hãi, cúi đầu nói: “Nương nương đã quá lời, nô tì không làm phiền người nữa, người dùng bữa rồi nghỉ ngơi một lát đi ạ.”

Triêu Thần đỡ ta vào trong ngồi, đem bát đũa đến cho ta. Khi ta giơ tay tiếp nhận, cảm thấy cổ tay đau nhức, nếu không không phải Triêu Thần nhanh tay đón lấy, suýt chút nữa bát trong tay ta đã rơi xuống.

“Nương nương.” Nàng kinh hãi hô lên một tiếng, cau mày nói: “Xem ra vết thương không nhẹ đâu ạ, phải làm sao đây? Chờ cô cô phái người mang thuốc mỡ đến, nô tì sẽ bôi thuốc cho nương nương, hy vọng là buổi chiều sẽ khá hơn một chút.”

Ta bất đắc dĩ mỉm cười, thuốc mỡ cũng không phải là thần dược gì, làm sao có thể linh nghiệm như vậy?

Triêu Thần muốn đút ta ăn, ta từ chối. Ta có tay có chân mà lại để cung nữ đút ăn, vẫn cảm thấy không nên chút nào. Ta tự mình dùng thìa múc ăn một ít, khẩu vị cũng không tốt, thôi thì không ăn nữa.

Sau giờ cơm trưa, ta nghiêng người nằm trên chiếc giường nhỏ nghỉ ngơi một lát.

Nhắm mắt lại, tất cả đều hiện lên gương mặt của Cố Khanh Hằng.

Còn có tiếng “Vâng” y đáp lại lúc đó, hết lần này tới lần khác vang vọng bên tai ta.

Mơ màng, ta giật mình tỉnh giấc.

Phương Hàm nói, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, ta càng lo lắng hơn, Khanh Hằng, Khanh Hằng, huynh ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì.

Đến hôm nay ta mới biết, y chưa từng nghe lời ta mà rời khỏi cung.

Đúng là Khanh Hằng ngốc.

Dần dần, ta lại nhớ đến Thiên Lục.

Ngày hôm nay, nàng ta lại đứng ra cầu xin tha mạng cho y, không chỉ có Thiên Phi, ngay cả ta cũng giật mình thảng thốt .

Bỗng nhiên, ta lại nhớ đến lần ta và nàng còn ở Tang phủ, Cố Khanh Hằng muốn ta gả cho y, ta từ chối, nàng ta đã từng hỏi: Cố thiếu gia chân thành đến như vậy, muội lại có thể từ chối? Tang Tử, rốt cuộc muội đang muốn gì?

Đó là lần đầu tiên, ta thấy Thiên Lục thiếu kiên nhẫn như vậy.

Hai lần, đều là vì y.

Vì Cố Khanh Hằng.

Tâm trạng ta khẽ động, theo bản năng xoay người đứng lên.

Nàng - Thiên Lục , người nàng yêu là Cố Khanh Hằng.

Khi trong đầu ta hiện lên ý niệm này, ta giật nảy mình.

Tay hơi nắm chặt lại, nếu không phải như thế, sao nàng lại khác thường như vậy? Thiên Lục không giống với Thiên Phi, tâm tư của nàng vô cùng sâu sắc, ở trong cung, mỗi một bước đi, nàng đều tính toán rất cẩn thận. Nhưng mà hôm nay….

Rất nhiều lần, bộ dáng của nàng như muốn kéo Thiên Phi lại nói gì đó, kỳ thực, ta nên sớm nghĩ đến mới đúng.

Nhớ lại hôm qua, ta đã nói với Hạ Hầu Tử Khâm, trên đời này, có hai chuyện là không thể nhịn được.

Thứ nhất, ho khan.

Ta thật sự không muốn lừa gạt hắn.

Thứ hai, đó chính là tình.

Cái gọi là kiềm lòng không đậu, chỉ e là như thế.

Vì thế, khi nghe Thái hậu nói muốn đánh y một trăm gậy, Thiên Lục mới có thể hoảng sợ đến ngất xỉu.

E rằng lúc này, nàng cũng đang hối hận như ta, ta và nàng đều tự cho mình là thông minh, nhưng lại kéo Khanh Hằng vô tội vào. Nếu thật sự hại y bị đánh đến mất đi tính mạng, kiếp này của ta và nàng, đều sẽ không yên lòng.

Mà bây giờ, Khanh Hằng có lẽ còn chưa biết, hộp thuốc mỡ hôm nay y nhìn thấy, không phải là hộp thuốc mỡ y mang đến cho ta!

Còn Thiên Phi thì sao? Nàng nên trả lời với Cố đại nhân ra sao về việc này?

“Nương nương.” Triêu Thần tiến vào, nhìn thấy ta ngồi, cau mày nói: “Sao người vẫn chưa nghỉ ngơi?”

Ta lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Không ngủ được.”

Nghe vậy, nàng cũng không nói thêm lời nào, bước đến nửa quỳ trước giường nói: “Thuốc mỡ đã mang đến rồi ạ, để nô tì thoa thuốc giúp người.”

Ta “Ừm” một tiếng, vươn tay ra. Nàng dùng đầu ngón tay, cẩn thận thoa thuốc cho ta. Lúc này đã không còn đau như lúc nãy, chỉ cần không dùng lực, cũng sẽ không có cảm giác đau đớn.

Vừa muốn hỏi nàng Vãn Lương như thế nào, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng không hỏi.

Hai người ngồi trong phòng sưởi ấm một lúc, liền nghe thấy giọng nói của Quyến nhi bên ngoài truyền đến: “Triêu Thần, nương nương đã dậy chưa?”

Ta vịn tay Triêu Thần bước ra, nói: “Bản cung dậy lâu rồi, Thái hậu muốn đến Phật đường sao?”

Quyến nhi thấy người bước ra chính là ta, vội cúi đầu đi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Thái hậu đã nghỉ ngơi khỏe rồi, bảo nô tì sang mời nương nương cùng tới đó.”

“Vậy thì đi đi.” Ta liền nâng chân bước đi.

Nàng đáp lời, vội vàng đuổi theo.

Lúc này, Thái hậu đã đổi sang y phục màu trắng, ngay cả những món trang sức rườm rà ở trên đầu bà cũng không dùng. Bà nhìn thoáng qua ta, nhưng cũng không nói gì, chỉ vịn tay cung nữ đi về phía trước.

Ta đi theo phía sau bà, đi qua trước sân tẩm cung của bà, đến phòng đọc sách phía sau.

Chỉ thấy Thái hậu phất tay, ý bảo cung nữ lui xuống, ta nhìn thoáng qua Triêu Thần, nàng vội buông tay ta ra, không tiến lên nữa. Lúc này, chỉ còn hai người là ta và Thái hậu tiến lên, bước vào, ta mới nhìn thấy gian giữa là Phật đường.

Giữa tường, có một chữ “Thiện” vô cùng lớn, được viết bằng bút lông sắc nét, rất có dáng của rồng bay phượng múa.

Thái hậu bước đến đệm cói (*) quỳ xuống, một tay lấy chuỗi hạt bên cạnh , một tay khác bắt đầu gõ mõ, nhỏ giọng nói: “Ai gia ngồi bên trái tụng kinh Phật, Đàn phi ngồi ở đó chép đi.”

* Đệm cói: đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ, thường dùng ngồi để tụng kinh.

Lúc này ta mới nhìn thấy, vị trí đó có đặt một chiếc bàn thấp, phía sau cũng là một chiếc đệm cói. Trên mặt bàn đã có bút, nghiên mực, giấy bày sẵn, ngay cả mực cũng đã được mài sẵn. Quyển kinh Phật kia đặt ở phía trên, có chút kinh ngạc, đó là quyển ‘Bốn mươi hai chương kinh’, ta chưa bao giờ thấy chồng kinh thư nào dày đến thế này.

Ta nhẹ nhàng bước qua đó ngồi xuống, cầm bút bên cạnh lên, chấm vào nước mực, dùng thước đè lên giấy Tuyên Thành cho bằng phẳng một lần nữa, ta mở trang thứ nhất của quyển kinh thư ra, mới hạ bút.

Cổ tay đau không dùng được sức, mới viết được vài nét đã cảm thấy đau đớn.

Nghiến răng, ta viết từng nét, từng nét.

Phương Hàm muốn ta không đề cập đến việc tay đang bị thương với Thái hậu, ta không hiểu, rốt cuộc là nàng đang nghĩ đến điều gì, lắc lắc đầu, ta cố gắng viết.

Gắng gượng viết hết một trang, ta khẽ cười, chữ viết này thật không giống với chữ viết của ta chút nào.

Yên lặng nhìn thoáng qua Thái hậu, thấy bà đang nhắm mắt, chuyên tâm gõ mõ, một tay khác đang chậm rãi lần chuỗi hạt, miệng đang lầm rầm.

Cả gian phòng, ngoại trừ âm thanh rất nhỏ phát ra từ miệng của Thái hậu, đều không nghe thấy âm thanh gì khác. Bất giác, ta cũng hít thở nhẹ nhàng một hơi.

Bình tĩnh lại, ta không khỏi nhớ đến Cố Khanh Hằng.

Hình phạt đã qua, ta không biết rốt cuộc hiện nay y như thế nào?

Bỗng nhiên nhắm chặt mắt lại, tay ta run lên bần bật, vừa giật mình mở mắt, đã nhìn thấy trên giấy Tuyên Thành đã bị một đường mực thật dài. Trong lòng hoảng hốt, vội vàng thay tờ giấy khác, chép lại một lần nữa.

Chép được vài trang, dường như vết thương ở cổ tay ta càng đau, cắn chặt khớp hàm, giơ tay lau mồ hôi đang rịn ra trên trán, bỗng nhiên nghe thấy Thái hậu mở miệng nói: “Đàn phi, như thế nào được gọi là “Nhân tứ khẩu?"

Ta kinh hãi, vội đáp: “Hai lưỡi. Ác khẩu. Vọng ngôn. Khởi ngữ.”(*)

* Ý chỉ không thật thà,nói ác độc,nói xằng nói bậy, nịnh nọt....

Bà lại hỏi: “Hai lưỡi giải thích như thế nào?”

Mặc dù ta không biết vì sao bà ta đột nhiên hỏi như vậy, nhưng ta cũng chỉ có thể trả lời cho tốt: “Thần thiếp cho rằng, hai lưỡi tức là người có thể nói hai kiểu khác nhau.” Hai lưỡi không phải ám chỉ một người có hai cái lưỡi, mà là ám chỉ lời nói của một người lại không đồng nhất. Nói lời dễ nghe, đó chính là khôn khéo. Nói lời khó nghe, đó chính là đâm bị thóc, chọc bị gạo, gây bất hòa. .

Thái hậu khẽ cười, lại nói: “Ai gia cho rằng, đối với việc này Đàn phi giải thích rất sâu sắc.”

Ta nghẹn lời, nhưng mà đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với kinh Phật, làm sao có thể giải thích sâu sắc được? Chẳng lẽ lời ta vừa nói, có gì sao?

Một lát sau, bà lại mở miệng nói: “Ai gia nghe nói đêm qua Hoàng thượng đến cung của ngươi.”

Ta nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể đáp: “Dạ.”

Bà lại hỏi: “Hoàng thượng bệnh thế nào?”

Tay đang nắm cán bút của ta hơi dùng sức, từ cổ tay truyền đến một cơn đau nhức. Ta biết, Thái hậu cũng muốn thử ta, cho nên mới nhắc nhở ta đừng nên hai lưỡi. Có điều hôm qua, Hạ Hầu Tử Khâm đã nói, lần này, hắn muốn nhìn thử xem vẻ cố không mềm lòng của Thái hậu.

Nghĩ một lát, cuối cùng ta nên trả lời như thế nào đây.

Âm thanh phát ra từ mõ vẫn đều đều như trước, bà lẩm bẩm nói: “Sáng nay ai gia nghe nói Hoàng thượng vẫn có thể thượng triều, chắc hẳn bệnh cũng không nặng lắm .”

Thật ra, Thái hậu vẫn rất quan tâm đến hắn, chỉ là ta không biết, rốt cuộc mẹ con hắn đã xảy ra chuyện gì, đến mức hai bên không chịu thỏa hiệp như vậy.

Ta mở miệng nói: “Sáng hôm nay, lúc Hoàng thượng rời đi người vẫn còn sốt, Lý công công muốn Hoàng thượng cứ nghỉ ngơi đã, nhưng mà Hoàng thượng nhất định không chịu.”

Bỗng nhiên Thái hậu dừng động tác trên tay lại, mở mắt nhìn ta, cau mày nói: “Vậy cũng không truyền thái y đến xem à?”

Ta vội nói: “Thần thiếp dậy liền đến Hi Ninh cung, việc này thần thiếp cũng không biết.”

“Vậy có uống thuốc không?”

“Đêm qua Hoàng thượng ho khan rất nhiều, thần thiếp đã cho Hoàng thượng uống thuốc ho rồi ạ.”

Nghe vậy, Thái hậu không nói thêm gì nữa. Âm thanh gõ mõ vang lên lần thứ hai, bà nhắm mắt lại, chỉ là trong miệng bà, không còn lầm rầm nữa.

Ta cũng không nói thêm gì, chuyện này, rốt cuộc có liên quan đến điều gì, ta vẫn chưa rõ lắm, vì thế ta cũng không thể liều lĩnh phỏng đoán được.

Cả buổi chiều, ta cũng không nghe Thái hậu nói thêm lời nào, giấy Tuyên Thành trên bàn được ta dùng hết tờ này đến tờ khác.

Mãi cho đến giờ Thân, ta mới nghe Thái hậu thở dài một tiếng, để đồ trong tay xuống. Ta vội vàng đứng lên đỡ bà, bà cũng không bước qua xem ta đã chép được những gì, mà chỉ nhanh xoay người rời khỏi đó.

Ra khỏi Phật đường, liền thấy một thái giám tiến lên nói: “Thái hậu, Cố đại nhân cầu kiến, ở ngoài cung chờ người đã lâu.”

Lòng ta kinh ngạc, nhưng suy đi nghĩ lại, Cố Khanh Hằng xảy ra chuyện lớn như thế, cha y đến, là chuyện quá bình thường.

Quyến Nhi tiến lên đỡ tay Thái hậu, ta nghe Thái hậu nói: “Biết rồi, ngươi bảo Cố đại nhân vào gian phòng chờ đi, ai gia thay y phục sẽ ra ngay.”

“Vâng, nô tài đi ngay đây ạ.” Thái giám khom người, lui xuống.

Thái hậu nhìn về phía ta, mở miệng nói: “Đàn phi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đến giúp ai gia.”

“Vâng ạ.” Ta gật đầu, để Triêu Thần đỡ ta trở về phòng sưởi ấm phía đông.

Đóng cửa, Triêu Thần mới vội vàng nói với ta: “Nương nương, Thái hậu không hỏi chuyện vết thương ở tay của người chứ?”

Ta lắc đầu: “Ta ghi chép kinh văn Thái hậu cũng không nhìn, nhưng mà ta không nói, bà cũng không biết.” Ta còn ghi chép rất nghiêm túc, nhưng mà chỉ là hơi chậm một chút, còn nữa, chữ viết khó coi chút thôi.

Có lẽ Phương Hàm nói rất đúng, nhiều hơn một chuyện, không bằng ít đi một chuyện.

Nghe vậy, Triêu Thần mới nhẹ lòng.

Đỡ ta qua ngồi bên cạnh bàn, nàng rót nước cho ta, mới nhỏ giọng nói: “Nương nương, lúc nãy nô tì mới biết, hóa ra người thị vệ bị bắt đi lúc sáng, chính là công tử của Cố đại nhân.”

Lời của nàng, nói xong làm ta cả kinh, nước trà trong chén suýt chút nữa là văng ra ngoài.

Triêu Thần thở nhẹ một hơi, vội giúp ta cầm chén trà, nàng cho rằng trên tay ta có vết thương nên mới như vậy.

Nhìn thoáng qua nàng, nếu Cố đại nhân chờ đã lâu, vậy thì công công truyền tin vừa rồi chắc đứng cũng đã lâu rồi. Triêu Thần nghe được một chút tin tức như thế, cũng là chuyện bình thường.

Đặt chén trà xuống, ta khẽ nói: “Không sao.”

Nàng lấy vải bông, cẩn thận lau khô nước trên mặt bàn, mới trở lại đứng bên cạnh ta.

Ta định mở miệng hỏi nàng, lại nhớ đến lời Phương Hàm nhắc nhở ta, nàng hy vọng việc này, ta không nên xen vào nữa. Nhưng mà, cuối cùng ta cũng không nhịn được.

Hít một hơi thật sâu, ta hỏi: “Bản cung và Thái hậu ở Phật đường đến buổi chiều, Cố đại nhân chờ từ buổi trưa sao?”

Triêu Thần gật đầu nói: “Vâng ạ, lần này Cố công tử gây ra chuyện lớn, Cố đại nhân lại chỉ có một mình Cố công tử là con trai, Thái hậu lại ra mặt nể tình, Cố đại nhân chắc đến để tạ ơn. Nghe nói, vừa xử phạt xong, ngài ấy liền vội vàng đến, nhưng không ngờ tới Thái hậu đã sang Phật đường tụng kinh, không dám làm phiền, nên ngài ấy chỉ có thể ngồi chờ.”

Nghe xong lời của nàng, tâm trạng đang thấp thỏm của ta cuối cùng cũng nhẹ đi một chút.

Một câu ‘vừa xử phạt xong, ngài liền vội vàng đến’ của nàng, đã nói cho ta biết, Cố Khanh Hằng vẫn còn sống.

Sống….

Nghĩ vậy, ta nhịn không được mà run, vốn dĩ ta không hề tưởng tượng ra, nếu như y chết, ta phải làm sao bây giờ?

Triêu Thần xoay người, vừa lấy thuốc mỡ đến thoa giúp ta, vừa nói: “Nương nương, nô tì thấy, Cố công tử thật đúng là một người si tình. Nghe nói cung nữ ở Khánh Vinh cung cũng đã chết rồi, chỉ cần Cố công tử không thừa nhận, cũng sẽ không đắc tội lớn như thế. Nô tì còn nghe nói, lúc hành hình, Cố công tử không hề kêu lấy một tiếng. Tám mươi gậy đánh xuống, nếu là người thường, sao có thể không kêu cha gọi mẹ cho được.

Tay ta bỗng nhiên run lên một cái, động đến vết thương, ta không khỏi nhíu mày.

Triêu Thần hoảng sợ, vội quỳ xuống nói: “Nương nương thứ tội, nô tì nhất thời lỡ tay.”

Gọi nàng đứng lên, ta vội hỏi: “Thái hậu không phải hạ lệnh đánh một trăm gậy sao? Sao lại chỉ còn tám mươi gậy?”

“À, cũng không biết vì sao Hoàng thượng lại biết việc này, bảo Lý công công truyền thánh chỉ, nói là giảm hai mươi gậy.” Triêu Thần đang cẩn thận từng li từng tí thoa thuốc cho ta.

Hóa ra, Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết việc này.

Có thể, Cố đại nhân đã đến cầu xin, vì vậy hắn mới bảo Lý công công đi truyền thánh chỉ ?

Ta cũng không thể lại hỏi Cố Khanh Hằng bây giờ ra sao, chỉ dặn dò nàng: “Sau này, những việc như thế này nếu không có gì cũng đừng đề cập tới.”

Triêu Thần không nhìn ta, chỉ gật đầu nói: “Vâng, nô tì sẽ ghi nhớ.”

Ngồi ở trong phòng một chút, cảm thấy quá nặng nề, ta liền cùng Triêu Thần đi ra ngoài.

Ở cửa Hi Ninh cung, bất ngờ khi thấy Thiên Lục.

Sắc mặt của vẫn nàng không tốt như lúc trước, nàng đúng là rất mảnh mai.

Thấy ta ra, vẻ mặt của nàng trầm xuống, cũng không hề quên cấp bậc lễ nghĩa, nhìn ta cúi người nói: “Thần thiếp tham kiến nương nương.” Ta chỉ hơi cảm thấy ngạc nhiên, sao lại không nhìn thấy Cúc Vận.

Ta gọi nàng đứng lên, quay đầu nói với Triêu Thần: “Ngươi lui xuống một chút, bản cung muốn nói vài câu với Tích tần.”

“Vâng ạ.” Triêu Thần đáp lời, vội vàng lui xuống.

Trong ánh mắt của Thiên Lục có chút kinh ngạc, ta mở miệng nói: “Chuyện hôm nay, ngay từ đầu ngươi đã tính toán rất tốt. Nhưng không ngờ sẽ ra kết quả như vậy phải không?"

Nàng nghiến răng nói: “Nói về tính kế, sao thần thiếp có thể so sánh với nương nương được đây? Trái tim của nương nương cũng không phải tàn nhẫn bình thường, ngay cả cung nữ bên cạnh mình người cũng không nương tay chút nào! Đúng là làm thần thiếp thán phục.”

Nhìn dáng vẻ cực kỳ căm hận của nàng, xem ra nàng thực sự không biết.

Cười nhạt một tiếng, ta nói: “Nói như vậy, bản cung cũng không thể sánh bằng Vinh phi. Cung nữ của bản cung chẳng qua cũng chỉ tạm thời bị giam giữ, còn cung nữ của nàng lại trực tiếp bị xử tử!”

Thiên Lục nhất thời bị nghẹn lời, ta nhìn nàng, lại nói: “Chỉ là bản cung nghĩ mãi không ra một điều, các ngươi không phải đều là người của Cố đại nhân hay sao? Cần gì mà phải đem tai họa đổ lên người lão ta!”

Nghe ta đề cập đến Cố Khanh Hằng, thân thể mảnh mai của Thiên Lục bống nhiên run rẩy dữ dội, cắn chặt vào môi.

Thấy nàng không nói, ta mở miệng thăm dò: “Mượn tay Cố đại nhân tiến cung, chẳng lẽ, bây giờ tỷ muội các ngươi định qua cầu rút ván sao?”

Nếu không phải như vậy, ta nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân vì sao Thiên Phi lại làm như vậy. Cố Khanh Hằng gặp chuyện không may, cho dù sống chết như thế nào, Cố đại nhân tuyệt đối cũng sẽ không bỏ mặc.

Nàng bỗng nhiên trừng mắt nhìn ta, ác độc nói: “Nương nương cho rằng tất cả mọi người đều có lòng dạ độc ác như người sao?”

Ta ngơ ngẩn, không rõ ý nàng nói là gì, lại nghe nàng nói tiếp: “Người rõ ràng nhất, khi còn ở Tang phủ, Cố thiếu gia đã đối xử với người như thế nào?”

Nàng vẫn như vậy, trước sau như một, vẫn gọi y là Cố thiếu gia.

Nhưng, Khanh Hằng đối xử với ta như thế nào, sao ta lại không biết? Y đối xử với ta, tốt hơn bất kì ai, y yêu thương ta, còn hơn chính bản thân y.

Đúng vậy, đối với Thiên Lục, ta cảm thấy trong lòng chỉ có tức giận. Cười khẩy nói: “Ngày xưa, Cố thị vệ đối xử với bản cung như thế nào, bản cung đã quên rồi. Có điều bản cung rất tò mò, chuyện ngày hôm nay, cũng không phải là bản cung kéo y vào, không liên quan đến bản cung." Ta còn nhớ rõ, ngày ấy ở trong thạch động, y đã nói với ta, xin nương nương gọi thuộc hạ là Cố thị vệ.”

Còn có thêm câu nói bi thương kia của y.

Thuộc hạ tiến cung, chỉ muốn nhìn người bình an, chứ hoàn toàn không phải… Không phải muốn gần gũi người.

Ta nhớ, sẽ vĩnh viễn nhớ.

Ta càng hiểu rõ hơn là, bây giờ, ta càng cách xa y, thì càng tốt cho y.

Nàng không thể tin nhìn ta, một lát sau mới run run đôi môi nói: “Vì thế, hôm nay cho dù y có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, người cũng sẽ không chịu mở miệng cầu xin?”

Trong mắt của nàng dâng lên một sự câm hận, bỗng nhiên ta có chút hoảng hốt. Thiên Lục à, ngươi đang thăm dò ta đó sao, hay vẫn có ý gì khác? Ta không thể thấy rõ, đâu mới là con người thật của nàng.

Xoay lưng lại, mở miệng nói: “Chuyện của Cố thị vệ, đâu phải là bản cung gây ra, cho dù bản cung đi cầu xin, thì kết quả sẽ thế nào, Tích tần sao không trách tỷ tỷ của ngươi, ngược lại còn đến đây trách bản cung? Hôm nay, Tích tần ngươi không phải đã giành việc cầu xin sao? Huống hồ, bản cung cho rằng, lý do thoái thác kia của ngươi cũng không tồi.”

Nàng lạnh lùng cười một tiếng, không nói lời nào.

Một lát sau, nàng bỗng nhiên lại nói: "Nếu vậy thần thiếp không biết chuyện xảy ra hôm nay, khiến trong lòng nương nương thực sự có cảm giác như thế nào?"

Xoay người lại, ta khó hiểu nhìn nàng.

Nàng vừa cười vừa nói: "Cố thiếu gia vì thần thiếp mà gánh lấy tội danh, nương nương, người không ghen sao?”

Giật mình, nàng cho rằng, Cố Khanh Hằng làm như thế, là vì nàng?

Trong đầu ta đột nhiên nhớ lại lời Thái hậu nói, bà nói người khác không biết, còn tưởng Cố Khanh Hằng tư thông với Tích tần. Ồ, vì thế nên nàng mới hiểu lầm sao? Ta khinh thường nhìn người con gái trước mặt mình, đang muốn mở miệng, chợt nghe được phía sau có tiếng bước chân đi đến. Quay đầu lại, ta thấy Cố đại nhân đen mặt đang đi tới…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.