Tử Thư Tây Hạ

Chương 12: Chương 12: Lang Mộc Tự




1

Màn đêm buông xuống, Đường Phong đi mãi, rút cuộc cũng nhìn thấy rõ thị trấn nhỏ yên tĩnh dưới núi, một tấm biển nằm chỏng chơ ven đường quốc lộ, trên đó viết ba chữ “Lang Mộc Tự” khá to.

“Lang Mộc Tự, đây là nơi nào?” Hàn Giang nhìn tấm biển hỏi.

Đường Phong nghi hoặc đáp: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì Lang Mộc Tự là một thị trấn nhỏ nằm ở nơi tiếp giáp giữa Tứ Xuyên và Cam Túc. Vài năm trước, một nhóm tây ba lô đến đây du lịch đã bị hút hồn bởi phong cảnh cao nguyên và phong tục tập quán độc đáo vùng Khương Tạng này, và cũng bất ngờ trước vùng đào nguyên ngoại thế, nên họ đã gọi Lang Mộc Tự này là ‘Thụy Sỹ thu nhỏ của phương Đông’. Sau đó thị trấn Lang Mộc Tự trở thành thánh địa du lịch của khách du lịch ba lô trong và ngoài nước tìm về. Mỗi năm, đến mùa du lịch, du khách trong và ngoài nước đều nô nức tụ hội về đây. Nhưng hiện giờ sao lại vắng vẻ như vậy nhỉ?”

“Thế thì có gì lạ, bây giờ là mùa vắng khách du lịch mà!” Từ Nhân Vũ nhìn đèn đóm nhấp nháy ẩn hiện phía thị trấn nói.

“Lang Mộc Tự? Ở đây có đền chùa không?” Lương Viện tò mò hỏi Đường Phong.

Đường Phong giải thích: “Tên ‘Lang Mộc Tự’ ở đây không phải là tên chùa, mà là một địa danh, nhưng thực sự nơi này cũng có hai ngôi chùa, một là An Đa Đạt Thương Mộc Tự nằm ở đầu tỉnh Cam Túc. ‘Lang Mộc’ trong tiếng Tạng có nghĩa là ‘tiên nữ’, bởi gần trong sơn động giữa khe núi có một phiến đá ngọc đẹp như thiếu nữ, đấy là nguồn gốc của cái tên này. Một ngôi chùa khác là Cách Nhĩ Đệ Tự nằm ở phía giáp với tỉnh Tứ Xuyên. Hai ngôi chùa trong cùng một thị trấn, đồng thời trở thành tự viện của giáo hoàng Cách Lỗ phái, nhưng lại phân thành hai tỉnh, có thể coi là một thắng cảnh.”

“Xem ra chúng ta có thể nhân tiện ngao du một chuyến ở đây rồi.” Lương Viện cười.

“Thôi đi, hiện giờ tâm trí đâu mà chơi nữa!” Đường Phong nói lại.

Hàn Giang nhìn thị trấn nhỏ phía trước, hỏi: “Tôi chỉ ngạc nhiên là tại sao chúng ta lại đi đến đây nhỉ?”

“Đừng nghĩ ngợi nhiều thế nữa, vào trong thị trấn, chúng ta sẽ liên lạc được với thế giới bên ngoài. Chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi tử tế một chút, mau đi thôi!” Đường Phong thúc giục.

Hàn Giang không nói gì. Anh lại nhìn về đốm lửa đèn nhấp nháy phía thị trấn trước mặt, rảo bước nhanh hơn.

Thị trấn rõ ràng vắng lặng một cách dị thường. Một con đường quanh co xuyên qua thị trấn, cửa hàng hai bên đường đa số đều đã đóng cửa ngừng kinh doanh, chỉ có một ngọn đèn cao áp màu vàng âm u cô độc sừng sững bên đường. Nhóm Đường Phong đi hơn mười phút trên phố nhưng không nhìn thấy lấy một bóng người, đang trong lúc nghi hoặc, thì đột nhiên họ phát hiện ở góc phố trước mặt có một cửa hàng vẫn đang sáng đèn, mở cửa kinh doanh.

“Trông có vẻ giống một quán cà phê?” Đường Phong phỏng đoán.

Nói xong, Đường Phong, Lương Viện và Từ Nhân Vũ mệt mỏi rã rời cũng không buồn hỏi ý kiến của Hàn Giang, đi thẳng vào quán cà phê tên là “Sa Sa” đó. Hàn Giang đeo một chiếc ba lô to, chẳng còn cách nào khác, đành theo sau ba người kia. Bước vào cửa, Hàn Giang lập tức dùng ánh mắt sắc bén quét một vòng quán cà phê này, quán không rộng lắm, trên tường có một tấm bản đồ thế giới rất to, bên trên dán chi chít những lời kỉ niệm của du khách khắp nơi trên thế giới. Thật không ngờ quán cà phê bé xíu thế mà lại nổi tiếng đến như vậy. Nhưng lúc này, quán cà phê lại vắng tanh, trừ chủ quán và bốn lữ khách đường xa đột nhiên ghé vào thì chỉ có một nữ du khách ngồi trong góc quán, uống cà phê một mình.

Hàn Giang ngồi đối diện nữ du khách, thăm dò một lượt. Cô gái này xem ra trạc tuổi Lương Viện, nhưng trông già dặn hơn Lương Viện rất nhiều. Cô gái mở lời trước: “Các anh từ đâu tới?”

“Từ Bắc Kinh.” Hàn Giang đáp.

Cô gái chăm chú quan sát Hàn Giang, Đường Phong, Lương Viện và mọi người một lượt thì lạnh nhạt nói: “Nhìn các anh chị toàn mặc đồ hiệu, chắc hẳn đều là người giàu có, xem ra chúng ta không cùng một đường.”

Hàn Giang không ngờ cô gái lại nói vậy, bối rối không biết nên trả lời thế nào. Anh sững người ra một lúc mới đáp lại: “Cô xem tôi người ngợm bẩn thỉu, sao mà giống người giàu có được!”

“Điều này càng khẳng định rằng các anh là người giàu có, bởi vậy các anh mới không tiếc của mà biến đồ hiệu thành bộ dạng này, và cũng chỉ có các anh mới làm được.”

Hàn Giang không muốn nói với cô gái mới quen biết này về tất cả những gì mà họ đã gặp phải trên đường đi nên đành phải lắc đầu đầu hàng: “Xem ra tôi nói không lại cô rồi, ít nhất tôi cũng không phải là người giàu có. Cô xem, mấy người bạn của tôi mới là giàu có đây này, đặc biệt là gã tiểu tử kia.” Nói xong, Hàn Giang lại chỉ vào Đường Phong phía xa xa: “Gã đó đã từng kiếm được bạc tỷ nhờ một tác phẩm nghệ thuật trong một cuộc bán đấu giá đấy!”

“Ồ? Quả nhiên là người giàu có!” Cô gái bình tĩnh nói, rồi lại liếc nhìn Đường Phong đang đứng đằng xa.

Hàn Giang dùng con mắt nhạy bén quan sát cô gái này, khi anh cố ý nhắc đến chuyện Đường Phong vừa kiếm được bạc tỷ trong cuộc bán đấu giá thì phản ứng của cô gái cũng không giúp anh tìm thấy được bất cứ sơ hở nào. Hàn Giang cười cười, nói tiếp: “Cô xem, cái gã đó gần đây còn gặp phải vận đào hoa, cô gái bên cạnh đang theo đuổi hắn đấy.”

“Ừm!” Cô gái khẽ hắng giọng rồi nói: “Nhưng bạn của anh xem ra cũng khá ổn đấy chứ.”

Giờ thì đến lượt Hàn Giang hắng giọng, anh nhủ thầm trong lòng: cái gã Đường Phong này sao lại sát gái thế nhỉ, cả cô gái này cũng cho rằng hắn khá ổn! Hàn Giang trấn tĩnh lại chút, hỏi tiếp: “Vẫn chưa thỉnh giáo quý danh của cô?”

“Tôi tên là Chu Nam Nam, đến từ Thượng Hải, anh gọi tôi là Nam Nam nhé!” Rút cuộc trên mặt Nam Nam cũng lộ ra một nụ cười.

“Tôi tên là Hàn Giang.” Hàn Giang giới thiệu xong, Đường Phong và Lương Viện cũng đi tới, tự mình giới thiệu một lượt, đương nhiên những gì cần giấu thì họ đều giấu hết đi rồi, nhưng bất luận thế nào, năm người họ cũng coi như là đã quen nhau.

2

Bốn người ăn no bụng trong quán cà phê nhỏ, rồi nghe Nam Nam kể về một loạt những điều mắt thấy tai nghe trong chuyến du lịch một mình này. Lương Viện nói đầy vẻ ngưỡng mộ: “Tôi thật sự ngưỡng mộ cô đấy, một mình mà đi được nhiều nơi như vậy.”

“Cô cũng có thể làm thế mà!”

“Một mình tôi đâu có dám đi xa vậy đâu!”

“Không phải cô có chàng người yêu cao to đẹp trai thế này bảo vệ sao?” Vừa nói, Nam Nam vừa liếc nhìn Đường Phong.

“Anh ta không phải người yêu tôi đâu, anh ta đang muốn quẳng tôi đi còn chẳng được nữa là.” Vẻ mặt Lương Viện thật ngây thơ.

Hai cô gái nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, hoàn toàn không buồn để ý đến cảm giác của Đường Phong bên cạnh. Hàn Giang vẫn giữ cảnh giác, chăm chú nhìn từng người bước vào quán cà phê, thậm chí là cả từng người đi qua cửa. Anh không phát hiện ra bất cứ ai khả nghi, nhưng anh luôn cảm thấy có đôi mắt đang chằm chằm nhìn anh từ một góc tối nào đó. “Có lẽ do mình đa nghi quá”, anh nghĩ, nhưng anh càng nghĩ như vậy, cảm giác đó lại càng bộc phát mãnh liệt.

“Mọi người biết đài thiên táng không?” Nam Nam đột nhiên hỏi, thu hút sự chú ý của Hàn Giang.

“Đài thiên táng nào?” Hàn Giang tò mò hỏi.

Nam Nam nói: “Tôi tới Lang Mộc Tự, ngoài việc tham quan chùa chiền ra thì đến đây cũng chỉ vì đài thiên táng. Đài thiên táng ở đây rất nổi tiếng đấy.”

“Thiên táng là phong tục mai táng độc đáo của người dân tộc Tạng. Sau khi một người qua đời, mọi người khác sẽ đặt thi thể người đó trên đài thiên táng, thầy mo thực hiện xong các thủ tục xử lý xong xuôi sẽ để cho kền kền đến ăn xác.” Đường Phong giải thích một lượt.

“Khiếp vậy sao?” Lương Viện và Từ Nhân Vũ đồng thanh thốt lên, khiến cho chủ quán trong quầy bar cũng quay sang liếc họ một cái.

“Đúng vậy! Thường thì người dân tộc Hán không hiểu lắm về thiên táng. Người dân tộc Hán cho rằng, bảo tồn thi thể hoàn chỉnh mới là hiếu thuận, nhưng người dân tộc Tạng lại cho rằng, con người sau khi chết đi, linh hồn và thể xác đã tách khỏi nhau, xác thịt không còn tác dụng gì nữa nên dâng tặng cho kền kền ăn, mà kền kền lại là một loài chim thần, sau khi chúng ăn thịt người chết sẽ bay lên trên trời, và cũng sẽ đem theo cả linh hồn người chết lên thiên đường. Bởi vậy, thiên táng cũng được gọi là ‘điểu táng’. Đối với dân tộc Tạng, thiên táng là một hình thức vô cùng thần thánh.” Giải thích của Nam Nam khiến Lương Viện bắt đầu có đôi chút khái niệm về thiên táng.

“Ở đây cũng có đài thiên táng sao?” Đường Phong hỏi Nam Nam.

Nam Nam gật đầu: “Ở đây có một đài thiên táng nổi danh xa gần, nghe nói là đài thiên táng lớn nhất của khu vực An Đa.”

“Nhưng trước đây tôi đến Tây Tạng, đài thiên táng ở đó không cho phép tham quan.” Đường Phong lại hỏi.

“Đài thiên táng của Tây Tạng không cho phép tham quan, nhưng đài thiên táng ở đây cho phép tham quan, người địa phương hình như không kiêng kị những thứ này, hơn nữa, mọi người đến thật đúng lúc, sáng ngày mai sẽ có một đám thiên táng.”

“A! Nói như vậy, chúng ta có thể mục sở thị thiên táng rồi!” Từ Nhân Vũ vô cùng ngạc nhiên, nhưng bỗng cảm thấy trong lòng lộn mửa.

“Đúng vậy! Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ lên đài thiên táng đó.” Nam Nam kiên quyết nói.

Lương Viện có chút sợ hãi nói: “Nam Nam, cô to gan thật đấy, tôi thì chẳng dám.”

“Chẳng có gì đáng sợ cả, các bạn phải coi thiên táng là nghi thức thần thánh. Phải biết rằng, không phải ở đâu cũng có thể nhìn thấy thiên táng, cũng không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy, các bạn được chứng kiến thì cũng được coi là may mắn rồi!” Khuôn mặt Nam Nam vẫn còn chút trẻ con, đầy vẻ tự tin.

Đường Phong tuy có chút buồn nôn, nhưng sự hứng thú và tò mò về thiên táng thần bí vẫn vượt xa sự sợ hãi trong lòng. Anh quyết tâm sáng sớm ngày mai sẽ theo Nam Nam lên đài thiên táng để chứng kiến cho bằng hết. Lương Viện thấy Đường Phong muốn đi, cũng thu hết can đảm, tỏ ý muốn đi. Từ Nhân Vũ cũng rất hứng thú với việc tới đài thiên táng. Bốn người lại nhìn nhìn Hàn Giang, Hàn Giang phẩy tay một cái, cười nói: “Đám trẻ con các cậu còn chẳng vấn đề gì huống hồ tôi.”

Vậy là, năm người bàn bạc rồi hẹn nhau sáng sớm hôm sau sẽ đến đài thiên táng tận mục sở thị.

3

Nam Nam dẫn hội Đường Phong đến khách sạn nhỏ mà cô ở, nhưng khi họ tới nơi thì khách sạn đã đóng cửa. Nam Nam gõ gõ cửa khách sạn, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

“Sao ở đây bây giờ lại vắng lặng thế nhỉ?” Đường Phong đột nhiên tò mò hỏi Chu Nam Nam.

“Bởi vì hiện giờ đã qua mùa du lịch lâu rồi, đây dù sao cũng chỉ là một vùng núi, cứ qua tháng Chín một cái là nhiệt độ sẽ hạ xuống nhanh chóng. Du khách đến đây rất ít, mà du khách ít rồi, thì những người buôn bán phần lớn cũng đều rời khỏi đây tới chỗ khác làm ăn.” Chu Nam Nam giải thích xong lại ra sức gõ cửa khách sạn, nhưng bên trong vẫn không có phản ứng gì.

“Có lẽ ông chủ ra ngoài rồi?” Từ Nhân Vũ suy đoán.

Từ Nhân Vũ vừa dứt lời, trong khách sạn đột nhiên vọng ra tiếng bước chân. Chẳng mấy chốc, một ông lão ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa, ông ta khoảng hơn sáu mươi tuổi, mặc một bộ quần áo vải Tôn Trung Sơn kiểu cũ màu xanh. Ông lão thò đầu ra, ngó nghiêng bên ngoài, tỏ vẻ nghi ngờ nhìn mấy người lạ ngoài cửa. Khi nhìn thấy Chu Nam Nam, khuôn mặt nhăn nheo của ông rút cuộc cũng xuất hiện nụ cười, ông mở miệng nói: “Muộn thế này rồi, tôi không thấy cô về, tưởng cô không quay lại nữa!”

“Sao thế được ạ, bác xem, cháu còn dẫn thêm về mấy người khách nữa đây này.” Chu Nam Nam chỉ vào hội Đường Phong nói.

“Hoanh nghênh, hoanh nghênh thôi!” Ông lão có chút gượng gạo mời nhóm Đường Phong vào.

Đường Phong nhìn xung quanh khách sạn rồi hỏi ông lão: “Tôi có thể dùng điện thoại ở đây một lúc không ạ? Điện thoại di động của chúng tôi đều hết pin rồi.”

“Điện thoại? Các cậu đến thật không đúng lúc, mấy hôm nay, đường dây điện thoại của chúng tôi xảy ra sự cố, điện thoại lúc được lúc mất, cậu thử xem sao!” Tức khắc, nụ cười trên mặt ông lão vụt tắt.

Đường Phong nhìn ông lão vẻ nghi ngờ rồi đi thẳng tới quầy lễ tân, nhấc điện thoại, quả đúng như những gì ông lão nói, đầu dây bên kia bận liên hồi. Đường Phong đặt điện thoại xuống, chán nản quay ra lắc lắc đầu với Hàn Giang, Hàn Giang chau mày, nói nhỏ: “Ban nãy ở quán cà phê tôi đã thử rồi, điện thoại cũng không gọi được, thật là kỳ lạ!”

“Khó khăn lắm mới đến được đây, giờ lại không liên lạc được, chúng ta đúng là đen đủi thật đấy!” Từ Nhân Vũ oán thán.

“Nam Nam, cô có thể cho chúng tôi mượn điện thoại một lúc không?” Đường Phong quay ra cầu cứu Chu Nam Nam.

Chu Nam Nam giơ hai tay ra, nói: “Thật đáng tiếc, trên đường đi điện thoại của tôi bị mất rồi, tôi còn đang định mượn tạm của các anh để dùng đây này!”

Đường Phong chán nản nhìn Hàn Giang, Hàn Giang cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải mở cửa phòng trước, về phòng nghỉ ngơi, nhân tiện sạc pin điện thoại luôn. Hàn Giang và Đường Phong ở cùng phòng, Từ Nhân Vũ một mình một phòng, Lương Viện vốn dĩ muốn ở cùng phòng với Nam Nam, nhưng Hàn Giang nghĩ tới đồ đạc trong túi của cô ấy nên đã thuê riêng một phòng cho Lương Viện.

Đường Phong vào phòng, quan sát một lượt, nói với Hàn Giang: “Ở đây kỳ lạ thật đấy, sớm thế này mà khách sạn đã đóng cửa rồi.”

“Thế thì cũng có gì lạ đâu, chẳng có mấy người, đương nhiên phải đóng cửa sớm rồi!” Hàn Giang nói.

Đường Phong vào nhà vệ sinh, bỗng nhiên có chút phấn khởi nói với Hàn Giang: “Anh đừng nói đây là khách sạn ở nơi rừng rú nhé, rất sạch sẽ đấy, còn có cả nước nóng, rút cuộc chúng ta có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.”

“Tôi nhắc nhở anh, những du khách kia vẫn đang phải nhịn đói và chết cóng trên núi đấy.” Hàn Giang đầy vẻ nghiêm túc nói với Đường Phong.

“Nhưng ở đây cũng chẳng có cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài, chúng ta làm được gì bây giờ?” Đường Phong ngập ngừng một lúc rồi lại an ủi Hàn Giang: “Đã mấy ngày rồi, không biết chừng nhân viên cứu viện đã tìm thấy họ rồi cũng nên, có khi mấy người chúng ta có khả năng lại được liệt vào danh sách những người mất tích ấy chứ.”

Hàn Giang ngẫm nghĩ, Đường Phong nói cũng không phải không có lý, vốn dĩ hy vọng có thể sớm thoát ra ngoài, thông báo địa điểm máy bay xảy ra sự cố, nhanh chóng đi cứu viện, nhưng thật không ngờ, trên đường đi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy; nếu không biết chừng đúng như Đường Phong nói, ngược lại mấy người họ lại trở thành nạn nhân mất tích. Stephen sao rồi nhỉ? Stephen đen đủi! Còn cả Makarov và Yelena nữa, hai người họ có ổn không? - Hàn Giang nằm trên giường, không hiểu tại sao trong đầu mình lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Yelena.

Nửa đêm, Hàn Giang bỗng nhiên bị tỉnh dậy bởi tiếng cãi vã ngoài cửa sổ tầng dưới, Hàn Giang bật dậy khỏi giường, dỏng tai nghe, âm thanh đó hình như là ngoài cửa sổ, nhưng hình như lại ở rất xa. Hàn Giang cố gắng để nghe cho rõ nội dung của cuộc cãi vã nhưng anh thực sự không thể nghe được gì.

Hàn Giang nhìn Đường Phong đang ngủ say, mò súng ngắn dưới gối lên, rón rén mở cửa phòng. Hành lang tối đen, lắng nghe một lần nữa nhưng âm thanh đó lúc này lại không thấy đâu nữa, cả khách sạn nhỏ lại chìm trong tĩnh lặng. Hàn Giang cảm thấy bất ổn, anh ghé tai vào cửa phòng của Từ Nhân Vũ, dỏng tai lắng nghe, bên trong vọng ra tiếng khịt khịt mũi. Hàn Giang lại áp vào cửa phòng Lương Viện, trong phòng không một tiếng động, nhưng Hàn Giang vốn rất thính nên vẫn có thể “tóm” được tiếng ngáy khe khẽ của Lương Viện. “Xem ra mình đa nghi rồi!” Hàn Giang thu súng lại, nhìn về phía quầy lễ tân dưới tầng, không có người, không có bất cứ động tĩnh gì.

Hàn Giang quay lại phòng mình, nằm ra giường, anh không nghe thấy tiếng cãi cọ đó nữa, dần dần, cơn buồn ngủ lại ùa đến tấn công anh, Hàn Giang nhắm mắt lại…

4

Sáng sớm hôm sau, khi Đường Phong tỉnh dậy, đã là hơn 10 giờ, Hàn Giang nằm bên cạnh vẫn đang ngủ say, hơi thở phì phò, điều này không giống lắm với phong cách của Hàn Giang. Đường Phong gọi Hàn Giang dậy. “Quái lạ! Hôm qua sao tôi lại ngủ say như chết vậy nhỉ?” Hàn Giang lắc lắc đầu, cảm giác đầu óc mụ mị nặng trĩu.

“Chuẩn bị nhanh, hôm qua chúng ta đã hẹn Nam Nam đến đài thiên táng mà, bây giờ có khi muộn rồi đấy.” Đường Phong nhắc nhở Hàn Giang.

Hàn Giang vừa nghe Đường Phong nhắc vậy, nhảy “piu” một cái ra khỏi giường, ầm ầm gõ cửa phòng Lương Viện bên cạnh. Đường Phong không hiểu gì cả, cũng chạy theo. Hàn Giang vừa gõ cửa vừa lầm rầm nói nhỏ với Đường Phong: “Hôm qua thật rất không bình thường, lẽ ra tôi không nên ngủ say như thế.” Anh lại nghĩ tới tiếng cãi vã kỳ lạ ngoài cửa sổ tầng dưới đêm qua.

“Có lẽ hôm qua anh mệt quá cũng nên.”

“Không thể, hiện giờ tim tôi đang đập thình thịch đây này, tôi lo Lương Viện xảy ra chuyện.”

Đường Phong vừa nghe thấy vậy cũng bắt đầu lo lắng, hai người ra sức đập cửa phòng Lương Viện rầm rầm, đợi mãi một hồi lâu, cửa phòng Lương Viện vẫn chưa mở, ngược lại còn làm Từ Nhân Vũ tỉnh giấc. Hàn Giang mất hết kiên nhẫn, đang định phá cửa xông vào thì cửa bật mở, Lương Viện mắt nhắm mắt mở nhìn nhìn ba người đàn ông cao to ngoài cửa, cười nói: “Gọi tôi dậy cũng không cần phải hành động mạnh như vậy chứ?”

Hàn Giang không buồn để ý tới Lương Viện, xông thẳng vào phòng cô, mở ba lô ra, nhìn thấy kệ tranh ngọc còn nguyên vẹn nằm trong túi, anh mới thở phào nhẹ nhõm. “Nửa ngày mới mở cửa, cô làm chúng tôi hết hồn đấy.” Đường Phong trách móc.

“Các anh không cần lo lắng, tôi ngủ cũng ôm theo cái túi của mình, mất sao được!” mặt Lương Viện đầy vẻ ngây thơ. Đột nhiên, nhớ ra điều gì đó, Lương Viện hét lên: “Chết rồi! Chết rồi! Sao giờ này các anh mới đến gọi tôi dậy. Tối hôm qua hẹn với Nam Nam rồi, sáng sớm hôm nay phải tới đài thiên táng, có khi Nam Nam đợi sốt ruột rồi đấy.”

“Nam Nam?” Hàn Giang lẩm bẩm, nói với Đường Phong và Lương Viện: “Tôi đi tìm Chu Nam Nam, hai người chuẩn bị đi, đợi chút nữa sẽ xuất phát.”

Hàn Giang đến trước cửa phòng Chu Nam Nam, gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai trả lời. Hàn Giang chạy xuống quầy lễ tân ở tầng dưới lầu, hỏi thăm ông chủ nhà nghỉ. Ông lão vẫn mặc bộ trang phục Tôn Trung Sơn bằng vải thô, nghe Hàn Giang hỏi Chu Nam Nam, ông trả lời bằng giọng khàn khàn: “Tôi thấy sáng sớm cô ấy đã ra ngoài rồi.”

“Ông có biết cô ấy đi đâu không ạ?”

Ông lão lắc lắc đầu: “Cô ấy không nói, nhưng…”

“Nhưng sao ạ?”

“Nhưng, hôm qua cô ấy hỏi tôi về chuyện đài thiên táng, tôi đoán chắc là cô ấy đến đó rồi.” Ông lão trả lời, mặt vô cảm.

Hàn Giang gật gật đầu, đang định bỏ đi thì bỗng nhiên quay lại hỏi ông lão thêm một câu: “Cô gái đó đến ở đây từ khi nào vậy ạ?”

Ông lão ngẫm nghĩ, đáp: “Hôm trước, tối hôm trước cô ấy tới đây một mình.”

Hàn Giang tư lự suy đoán, quay lại phòng Lương Viện: “Ông lão nói Nam Nam đã đi từ sáng sớm rồi, có thể là một mình đến đài thiên táng.”

“Sao Nam Nam không gọi tôi? Tối qua tôi hẹn với cô ấy hôm nay đi cùng rồi mà.” Lương Viện oán thán.

“Có khi tại cô ngủ say quá.” Đường Phong nói.

“Không thể như vậy, cô ấy mà gọi tôi, nhất định tôi sẽ dậy.”

Lương Viện vẫn muốn nói thêm gì đấy nhưng Hàn Giang đã nói như đinh đóng cột: “Đừng ca thán nữa, mọi chuyện hãy đợi đến khi lên đài thiên táng, tìm thấy Chu Nam Nam rồi nói.”

Bốn người về phòng chuẩn bị. Hàn Giang bật điện thoại đã sạc pin lên, phát hiện vẫn chưa có sóng, anh chán nản nhìn Đường Phong, hỏi nhỏ: “Đêm qua cậu có nghe thấy tiếng cãi vã ngoài cửa sổ tầng dưới không?”

“Tiếng cãi vã? Không, sao thế, anh nghe thấy gì vậy?” Đường Phong không hiểu hỏi lại Hàn Giang.

Hàn Giang chau mày, lẩm bẩm một mình: “Sao chỉ mỗi mình nghe thấy nhỉ? Hay là mình nằm mơ?”

“Rút cuộc là sao?” Đường Phong đầu óc mơ hồ.

“Tóm lại, cảm giác của tôi rất bất ổn, luôn cảm thấy chỗ này có gì đó dị thường.” Hàn Giang nhìn Đường Phong nói.

“Tôi cũng cảm thấy ở đây có chút kỳ quái, nhưng chúng ta vẫn phải khẩn trương đi tìm Chu Nam Nam thôi!”

Đường Phong nói xong, Lương Viện và Từ Nhân Vũ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Đường Phong hỏi thêm ông lão về đường đi, rồi bốn người lên đường hướng về đài thiên táng.

5

Đến phố, Đường Phong mới phát hiện ra, hôm nay trời âm u, gió đông bắc hun hút, người đi đường thưa thớt, thị trấn Lang Mộc Tự càng thêm vắng lặng.

Bốn người đội gió lạnh đi được một đoạn, đường núi càng lúc càng lầy lội. Đường Phong ca thán: “Sao lại đi đúng vào lúc thời tiết tồi tệ này chứ.” Không ai tiếp lời, bốn người tiếp tục cúi đầu nhìn đường, đài thiên táng càng lúc càng gần, Đường Phong đã nhìn thấy cờ phướn màu trắng rải rác trên sườn núi, anh biết, ở đó chính là đài thiên táng.

Không hiểu là do tác động tâm lý hay là do độ cao so với mực nước biển mà Đường Phong cảm thấy càng trèo lên cao càng lạnh buốt. Gió gào thét, lướt qua mặt bốn người, nhưng họ nhất định không dừng bước, ngược lại còn bước nhanh hơn, đài thiên táng cách họ mỗi lúc một gần.

Đồi cỏ trước mặt hiện lên một hàng rào thép gai, nhưng đây chỉ là một hàng rào thép tượng trưng, cổng của nó mở toang, và không thể ngăn cản bất cứ ai tiến vào đài thiên táng săn lùng cái lạ. Lương Viện nhìn xung quanh, không thấy một ai, cũng chẳng thấy bóng dáng của Nam Nam, cờ phướn phía trước bị gió lớn thổi tung, phát ra những âm thanh quái dị, không gian nồng nặc mùi máu tanh. Lương Viện sợ hãi, cô run rẩy chỉ vào tám chữ to màu đỏ treo trên hàng rào thép: “Du khách dừng bước, từ chối tham quan”, giống như tìm thấy lối thoát để xuống đồi: “Mọi người xem, ở đây không cho vào, hay là chúng ta quay về thôi, không biết chừng Nam Nam cũng đã quay về rồi.”

Từ Nhân Vũ cũng đồng ý, Hàn Giang có chút do dự, anh nhìn xung quanh và cũng gật đầu, rồi ba người cùng nhìn Đường Phong. Đường Phong không nói gì, liếc nhìn đài thiên táng phía xa xa một cái, quay người định đi xuống núi, mới đi được vài bước, đột nhiên phát hiện trên không trung có một bầy kền kền đen kịt đang bay tới. Kền kền lượn vòng quanh trên đài thiên táng, mãi vẫn không chịu bay đi. Đường Phong ngẩng đầu, nhìn bầy kền kền đen sì bay lượn trên không trung, như đang suy tư điều gì đó. Sau khi lượn vài vòng trên trời, kền kền đậu lại trên đài thiên táng.

Lương Viện giục Đường Phong: “Anh nhìn gì vậy, mau đi thôi!”

Đường Phong nhìn đám kền kền trên đài thiên táng, rồi quay đầu lại nhìn Hàn Giang, Lương Viện và Từ Nhân Vũ. Rồi đột nhiên hét lên: “Không được, tôi phải vào xem sao.” Nói xong, Đường Phong xông thẳng vào đài thiên táng không một bóng người. Hàn Giang vốn đang do dự cũng liền bám sát Đường Phong đi về phía cổng đài thiên táng, Từ Nhân Vũ và Lương Viện bó tay, đành phải đi theo.

Bốn người đi qua tấm cờ phướn, mùi máu tanh khiến Đường Phong và Lương Viện thi nhau nôn ọe. Cờ phướn phất phơ trong gió, sáu chữ chân ngôn được nhân dân Tây Tạng thành kính viết lên cờ phướn, mỗi khi gió thổi qua, thì đồng nghĩa với việc người chết đã thông niệm một lượt sáu chữ chân ngôn này rồi. Người Tây Tạng tin rằng, đây chính là lời cầu nguyện của người chết cho mình và người nhà. Xung quanh cờ phướn, có đặt rất nhiều bản kinh khắc bằng đá. Đường Phong đứng trước những bản kinh này lặng lẽ cầu nguyện. Lương Viện cũng bắt chước điệu bộ của Đường Phong, miệng lẩm nhẩm đọc kinh, vừa là cầu nguyện cho mình, cũng vừa để cầu nguyện cho ông nội sớm có thể lên thiên đường, tức khắc, sự khủng hoảng ban nãy đột nhiên tan biến, giữa trời đất mênh mông mịt mùng này, một cảm giác thần thánh bỗng trào dâng trong lòng họ.

Vòng qua tấm cờ phướn này, bốn người tới một bãi đất trống rải kín những tảng đá to, ở đây chất đống một số thứ hỗn loạn, có rìu, có quần áo, còn có một vài đoạn xương người và tàn tích không nhận biết được. Đường Phong khẽ nói: “Đây chính là đài thiên táng rồi, thi thể của người chết được xử lý ở đây, chia thành từng miếng nhỏ, đập nát xương, để kền kền đến ăn.”

Hàn Giang chau mày, Từ Nhân Vũ và Lương Viện bịt miệng, để tránh làm phiền linh hồn và bầy kền kền trên đài thiên táng, bốn người men theo đài thiên táng, nhanh chóng đi về phía bên kia dốc núi. Đi được khoảng trăm mét, đột nhiên phát hiện ra đầu dốc núi bên kia đang có một bầy kền kền đậu trên đồng cỏ, ra sức xé rách một thứ gì đó…

6

Trong lòng bốn người không hẹn mà cùng trào dâng một dự cảm không lành. Đường Phong bước thật nhanh về phía trước, bất chấp sự nguy hiểm bị kền kền tấn công khi mình xông tới vị trí của đám kền kền đó.

Kền kền tan tác bay lên. Đường Phong, Hàn Giang, Lương Viện và Từ Nhân Vũ vội vàng chạy tới. Bốn người đều sững sờ trước cảnh tượng máu me trước mắt, rồi ngay sau đó là trận nôn mửa kinh hoàng. Ở đúng nơi bầy kền kền tản ra, họ nhìn thấy thi thể của Chu Nam Nam. Quần áo của Nam Nam đã bị kền kền xé rách tả tơi, bán khỏa thân, máu thịt lẫn lộn, không ra hình người. Đáng sợ nhất là khuôn mặt của người chết, hai hố mắt trống trơn, không còn con ngươi, sau gáy hoàn toàn bị dập nát, óc vương vãi khắp nơi, một con kền kền không chịu bỏ đi vẫn đứng đó hút óc của Chu Nam Nam…

Lương Viện mất tự chủ ngã vào lòng Đường Phong, khóc lóc: “Ai đã giết Nam Nam vậy? Nam Nam? Hôm qua cô ấy vẫn còn sống sờ sờ ra đấy mà!”

Đường Phong ôm chặt lấy Lương Viện, khóe mắt cũng ướt đẫm, thật không ngờ Nam Nam hôm qua vẫn còn khỏe mạnh như thế, giờ lại chết trên đài thiên táng!

“Hay là Nam Nam bị kền kền tấn công, thế nên…” Từ Nhân Vũ suy đoán.

“Không thể! Kền kền thường chỉ ăn thịt phân hủy!” Đường Phong lớn tiếng bác bỏ phán đoán của Từ Nhân Vũ, anh vừa mới dứt lời, đột nhiên có một giọng nói vọng lại từ nơi xa xăm theo tiếng gió ào ào: “Đường Phong, mày nói đúng đấy, Chu Nam Nam là do tao giết.”

Bốn người giật bắn mình, tám con mắt kinh ngạc, nhìn ra xung quanh. Không có người, đài thiên táng trống trải, không một bóng người! Đường Phong, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ không hẹn mà gặp, đồng loạt rút khẩu súng ngắn 92 ra, lên nòng, cảnh giác quan sát xung quanh.

Giọng nói đó lại vang lên: “Đường Phong, Hàn Giang, thu súng của chúng mày lại, chúng mày không phải lo lắng xạ thủ bắn tỉa, tao không làm hại chúng mày ở đây đâu.”

Hàn Giang cố gắng phán đoán giọng nói này, tiếng Hán, giọng nam trung, tiếng phổ thông, tiếng phổ thông chuẩn, không nghe thấy bất cứ khẩu âm địa phương nào, giống như phát thanh viên thời sự trên truyền hình, anh nhanh chóng nhận định đây là giọng nói đã qua xử lý. Hắn là ai? Hắn đang trốn ở đâu?

Lúc này, Lương Viện vẫn gục trong lòng Đường Phong, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, gào lên với giọng nói đó: “Ngươi là ai? Sao không dám ra đây? Tại sao ngươi lại giết hại Nam Nam?”

Lương Viện vẫn chưa kêu gào xong, giọng nói đó đã cười điện dại: “Ha ha! Đại tiểu thư Lương của tôi, đừng có tức giận như vậy, tại sao lại giết Nam Nam, sau này cô sẽ biết; còn tôi là ai, khà khà, sau này cô cũng sẽ biết. Nhưng, có một điều bây giờ tôi sẽ có thể để cho cô biết, cái chết của Chu Nam Nam là do cô, do cái thứ mà cô mang theo bên người.”

“Kệ tranh ngọc Tây Hạ?” Lương Viện giật bắn người, càng ôm chiếc ba lô chặt hơn.

Đường Phong và Hàn Giang nghe thấy những lời này cũng rất kinh ngạc, hai người nhìn nhau, hình như hiểu ra nguồn gốc của hung thủ. Đường Phong chạy tới sườn núi phía sau lưng, nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy một ai. Giọng nói đó lại lần nữa cất lên: “Lương Viện, nếu như cô nghe lời, 5 giờ chiều nay hãy mang thứ mà tôi cần để vào ba lô của cô, sau đó đặt cạnh sư tử đá trước đại kinh đường Cách Nhĩ Đệ Tự. Chỉ cần cô làm theo lời tôi nói, tôi sẽ không làm hại các người. Nhưng nếu như các người giở trò thì sẽ chết thảm hơn cả Chu Nam Nam đấy! Ha ha… ha ha! Nhớ kĩ! Năm giờ chiều, bên cạnh sư tử đá trước đại kinh đường Cách Nhĩ Đệ Tự.”

Nói xong, giọng nói đó không vang lên nữa, Đường Phong một mình đứng trên chỗ cao nhất của dốc núi, bên tai anh ngoài tiếng gió thì vẫn chỉ là tiếng gió!

7

Đường Phong đứng thẳng trên nơi cao nhất của dốc núi, anh vẫn đang cố gắng tìm kiếm. Đột nhiên, Đường Phong phát hiện ra trong một chỗ trũng trên sườn núi phía xa xa, có hai đốm màu đỏ, ẩn hiện ẩn hiện. Anh nhanh chóng phán đoán ra, đó chính là hai người, trông vẻ giống như hai Lạt ma. Đường Phong lao như bay về phía hai Lạt ma đó, đợi đến khi anh đuổi kịp hai Lạt ma thì hai người này ngoài vẻ mặt kinh ngạc ra cũng chẳng biết gì cả.

Đường Phong đành phải chán nản quay lại, khi anh mệt mỏi rã rời đổ người ra bãi cỏ thì Hàn Giang tiến lại, quẳng cho anh một thứ, Đường Phong đón lấy nhìn: một chiếc máy ghi âm.

“Ban nãy kẻ nói chuyện với chúng ta chính là cái này.” Không cần Hàn Giang giải thích, Đường Phong đã hiểu ra rút cuộc là chuyện gì.

“Mẹ nó! Mấy thằng này ngông cuồng thật.” Đường Phong tức giận đập bình bịch chiếc máy ghi âm lên bãi cỏ.

“Đúng vậy! Quá ngông cuồng, hình như chúng nắm rõ như lòng bàn tay mọi chi tiết ngầm của chúng ta, còn chúng ta thì lại không biết một chút gì về chúng cả.” Hàn Giang nghi ngờ nói.

Đường Phong khẽ gật đầu: “Đúng! Nhất định là chúng ta có vấn đề ở đâu đấy mới để cho đối thủ từng bước vượt trước như vậy.” Đường Phong chìm trong suy tư, nhưng, chưa được bao lâu, Đường Phong lại nói: “Hiện giờ vẫn chưa tới lúc tổng kết kinh nghiệm giáo huấn. Năm giờ chiều, Cách Nhĩ Đệ Tự còn có một trận ác chiến.”

“Có lẽ chúng chỉ tạo uy ảo, hiện giờ người đi lại trong thị trấn không nhiều, nếu chúng thật sự dám lộ diện tại Cách Nhĩ Đệ Tự, chẳng nhẽ ta lại không tóm được chúng?” Hàn Giang bực dọc nói.

Đường Phong đứng dậy, cúi người nhặt lại máy ghi âm bị anh đập hỏng, nói: “Mặc kệ bọn chúng chiều nay có lộ mặt hay không, chúng ta cũng đều phải chuẩn bị.” Đường Phong vừa nói vừa lấy băng cát sét ra, huơ huơ trước mặt Đường Phong: “Chúng ta nhất định phải bình tĩnh. Nhưng, ở đây…”

Hàn Giang rất khó xử, anh đang suy nghĩ xử lý thi thể của Chu Nam Nam thế nào. Đường Phong bất lực nhìn thi thể của Chu Nam Nam, nói: “Tôi cũng không biết, đợi liên lạc được với thế giới bên ngoài sẽ tính tiếp vậy! Chúng ta phải dốc hết sức ứng phó với tình huống có khả năng phát sinh chiều nay.”

Đường Phong nói xong, liếc nhìn Từ Nhân Vũ đang đứng sừng sững bên cạnh. Anh đột nhiên trông thấy Từ Nhân Vũ lúc này đang thẫn thờ nhìn chằm chằm vào chiếc ba lô của Lương Viện, anh nhìn theo ánh mắt của Từ Nhân Vũ thì phát hiện ra phéc mơ tuya ba lô của Lương Viện không biết đã mở ra tự lúc nào, chiếc hộp gỗ tử đàn trong đó đã rơi ra ngoài, còn Lương Viện cẩu thả lại không hề chú ý tới sự khác lạ của chiếc ba lô mình đeo.

Đường Phong thấy vậy, lao đến nhặt ngay chiếc hộp tử đàn trên bãi cỏ lên, nhưng không hiểu sao, nắp của chiếc hộp lại mở ra, nên khi Đường Phong vừa cầm vào chiếc hộp, kệ tranh ngọc theo đà tuột ra. Hàn Giang đứng bên cạnh nhìn thấy, vội vàng lao lên phía trước, tức tốc cất kệ tranh ngọc vào trong hộp, sau đó nhét lại vào trong ba lô của Lương Viện.

“Sao lại bất cẩn như vậy!” Hàn Giang khẽ trách móc, đồng thời liếc nhìn Từ Nhân Vũ một cái. Kệ tranh ngọc vẫn nguyên vẹn, Hàn Giang yên tâm rồi, nhưng để người ngoài như Từ Nhân Vũ nhìn trộm thấy kệ tranh ngọc, Hàn Giang cũng không tránh khỏi lo lắng. Anh kéo Từ Nhân Vũ đang đứng im một chỗ, nói: “Chúng ta về đi đã!”

Ai ngờ, Từ Nhân Vũ lại giãy Hàn Giang ra, làu bàu: “Không! Tôi không thể đi cùng các anh được nữa.”

“Tại sao?” Đường Phong hỏi lại.

“Bởi vì cái thứ trong ba lô của các anh đó!” Từ Nhân Vũ hét lên.

Câu nói của Từ Nhân Vũ khiến Đường Phong và những người còn lại đều vô cùng ngạc nhiên. Đường Phong ngây ra một lúc rồi mới hỏi lại Từ Nhân Vũ: “Sao vậy? Anh nhìn thấy thứ đó rồi à?”

“Không! Tôi chưa nhìn thấy, nhưng giờ thì tôi biết rồi, tất cả những gì mà chúng ta gặp trên đường, Khương Trại, và cả ở đây nữa, thậm chí bao gồm cả sự cố máy bay, tất cả những chuyện đáng sợ này đều liên quan tới cái thứ trong ba lô của các anh, máy ghi âm ban nãy đã nói rất rõ rồi! Stephen, Chu Nam Nam, có lẽ còn cả Yelena và Makarov nữa, họ đều trở thành vật hy sinh, tôi cũng không muốn thành người tiếp theo đâu!” Từ Nhân Vũ hét lên giữa đài thiên táng trống trải vắng lặng, giọng nói của anh ta kinh động cả bầy kền kền.

Hàn Giang bước tới, nhìn Từ Nhân Vũ: “Tiến sĩ, hãy nghe tôi nói, tôi hiểu tâm trạng của anh, tôi không phủ nhận tất cả những gì gặp phải đều liên quan tới thứ trong ba lô của Lương Viện, nhưng tôi phải nhắc nhở anh rằng, nếu bây giờ mà anh tách khỏi chúng tôi, khả năng sẽ càng nguy hiểm hơn.”

“Càng nguy hiểm hơn? Thôi đi, theo các anh mới càng nguy hiểm hơn, tôi cũng không muốn bỏ mạng ở chốn này!” Từ Nhân Vũ lắc đầu nói.

Đường Phong không biết phải khuyên ngăn Từ Nhân Vũ thế nào. Hàn Giang đi đi lại lại trước mặt Từ Nhân Vũ, anh đang ngẫm nghĩ, nên ứng phó thế nào với cục diện này. Cuối cùng, anh đứng lại trước mặt Từ Nhân Vũ, nghiêm túc nói: “Được rồi! Tiến sĩ, nếu như anh cố chấp muốn bỏ đi như vậy, chúng tôi cũng không miễn cưỡng giữ anh lại nữa, nhưng mong anh suy nghĩ cho kĩ, bây giờ anh bỏ đi thì chỉ có hai con đường, một là rời khỏi đây, còn một nữa là ở lại đây, đợi đến khi điện thoại được khôi phục lại. Bất luận anh chọn con đường nào, tôi cũng đều hy vọng sau khi anh liên lạc được với thế giới bên ngoài, sẽ kịp thời báo cáo về tình hình sự cố máy bay, còn cả tình hình của chúng tôi nữa, tôi đưa cho anh một số điện thoại, anh có thể gọi vào số này.”

Vừa nói, Hàn Giang vừa móc ra tấm danh thiếp mà Từ Nhân Vũ đã đưa cho anh, viết một dãy số ra mặt trắng phía sau tấm danh thiếp, sau đó đưa lại cho Từ Nhân Vũ. Từ Nhân Vũ liếc nhìn một cái, nói: “Đây là số điện thoại? Số điện thoại thật gì mà lạ thế!”

“Là số điện thoại thật đấy, anh nhất định phải gọi vào số này nhé và nói rõ sự cố máy bay cũng như tình hình trên cả quãng đường của chúng tôi, chúng tôi là những người bạn đáng để anh tin cậy.” Hàn Giang thành khẩn nói.

Từ Nhân Vũ cầm tấm danh thiếp, đáp: “Bạn? Có lẽ là vậy! Các anh yên tâm, tôi sẽ gọi vào số này.” Nói xong, Từ Nhân Vũ không buồn quay đầu lại, một mình đi thẳng xuống núi. Hàn Giang nhìn theo bóng Từ Nhân Vũ xa dần, không khỏi buông một tiếng thở dài.

8

Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện nhìn theo Từ Nhân Vũ dần dần mất hút khỏi tầm mắt, sau đó họ cũng bắt đầu đi xuống núi. Trên đường đi, ba người chốc chốc lại quay đầu nhìn lại đài thiên táng, cờ phướn trên đài thiên táng vẫn đang phần phật trong gió, ở đó có thi thể của Chu Nam Nam đang bị bầy kền kền mặc nhiên cắn xé, nguyện cầu cho bầy kền kền đó sẽ đem linh hồn của cô ấy đến nơi thật xa, đến với thiên quốc.

Buổi trưa, mây khói âm u trong không trung đã tản đi, một tia nắng hiếm hoi xuất hiện, thị trấn nhỏ náo nhiệt hơn ban sáng một chút. Ba người tiện thể ghé vào một quán ăn theo phong vị Tứ Xuyên để ăn bữa trưa. Đường Phong và Lương Viện vẫn chưa thoát khỏi sự ám ảnh của đài thiên táng, nên nhìn thấy thức ăn, không có chút thích thú nào, nhưng dưới sự kiên quyết của Hàn Giang, hai người họ vẫn phải miễn cưỡng ăn cho no bụng.

Trở lại khách sạn, Từ Nhân Vũ đã trả phòng. Hàn Giang dùng chiêu đặc biệt, xâm nhập vào phòng của Chu Nam Nam, kiểm tra một lượt, ngoài xấp tiền trăm tệ lục ra được từ trong túi của Chu Nam Nam, thì không phát hiện ra bất cứ điều khả nghi nào khác. Hàn Giang để lại tiền vào trong túi, rút lui khỏi phòng.

Trở lại phòng mình, Hàn Giang nói với Đường Phong và Lương Viện: “Ở đây đã không còn an toàn nữa rồi, chúng ta phải mau rút thôi.”

Ba người trả phòng, đi bộ cả quãng đường, chẳng mấy chốc đã tới Cách Nhĩ Đệ Tự. Cách Nhĩ Đệ Tự không giống như đền chùa thường thấy của dân tộc Hán là có một bức tường vây quây lấy cả khu chùa, Cách Nhĩ Đệ Tự là một quần thể kiến trúc rộng lớn, rải rác quanh núi là những điện thờ lớn nhỏ. Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện đeo ba lô như những du khách thông thường, từ chân núi đi qua từng điện thờ một rồi chầm chậm tham quan dần lên. Trên đường đi, trừ những người Tạng thành kính khấn lễ ra thì họ không gặp du khách ngoại địa nào, càng không phát hiện ra ai khả nghi.

Đường Phong và Lương Viện cũng học theo người dân Tạng, khấn lễ một vòng trong dãy hành lang cầu kinh dài hun hút. “Khấn lễ có thể khiến con người quên đi phiền não!” Đường Phong nói với Lương Viện, nhưng Lương Viện vẫn không sao quên được cảnh tượng đẫm máu trên đài thiên táng ban sáng.

Sau khi tham quan xong vài tòa điện thờ chóp bạc cao quý nhất ở Cách Nhĩ Đệ Tự, ba người họ tới trước đại kinh đường của Cách Nhĩ Đệ Nhị. Đường Phong nhìn nhìn đồng hồ, đã bốn rưỡi chiều rồi, những âm thanh trầm tịnh trải dài trong đại kinh đường, tiếng tụng kinh của các Lạt ma trầm ngâm uyển chuyển, trùng trùng điệp điệp, vang vọng xa xăm. Trên quảng trường trước đại kinh đường, trừ một số người dân địa phương, thì còn lại là gần chục khách du lịch ngoại địa túm năm tụm ba, còn có cả hai du khách nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

“Làm gì vậy nhỉ? Sao những người kia lại tụ tập ở đây?” Hàn Giang hỏi Đường Phong.

Đường Phong cũng không biết, liền tò mò hỏi một vị du khách, vị này đáp: “Nghe nói ở đây sắp có một hoạt động, chúng tôi đến xem sao.”

Đường Phong quan sát một vòng đại kinh đường, quả nhiên, hai bên đại kinh đường đều có một tượng sư tử đá không to lắm. Ba người bàn bạc, quyết định để một số vật phẩm không dùng tới vào ba lô màu xanh của Lương Viện rồi đặt phía bên phải cạnh sư tử đá.

Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Đường Phong và Lương Viện đóng giả thành đôi tình nhân, ngồi tâm sự cách tượng sư tử đá không xa; Hàn Giang thì một mình lẫn vào trong đám người đang xúm lại, dùng ánh mắt nhạy bén như chim ưng của mình chăm chú quan sát từng người có mặt ở đây.

Kim giờ nhích gần tới 5 giờ, người trước đại kinh đường tụ tập càng lúc càng đông, khả năng là do chênh lệch thời gian, năm giờ chiều, trời vẫn sáng trưng. Hàn Giang không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Chốc chốc anh lại nhìn chiếc ba lô màu xanh cạnh sư tử đá, lúc lại nhìn Đường Phong và Lương Viện phía xa xa, thỉnh thoảng lại lướt qua một lượt đám người vây xem, đặc biệt là những du khách hiếu kỳ.

Còn vài phút nữa là đến 5 giờ, đột nhiên, một bóng người cao ráo xuất hiện trong tầm mắt Hàn Giang, Yelena! Là Yelena! Hàn Giang đứng dậy, men theo quảng trường bước nhanh tới nơi Yelena xuất hiện. Đường Phong và Lương Viện thấy vậy, cũng đi theo, Đường Phong vội vàng hỏi: “Sao thế, anh phát hiện ra gì vậy?”

“Yelena! Tôi nhìn thấy Yelena!”

“Cái gì? Sao lại thế được? Cô ta cũng đến đây sao?” Đường Phong quay đầu lại ngó nghiêng trong đám người, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Yelena đâu.

Hàn Giang vừa mới bước tới chỗ Yelena xuất hiện, ở đó có vài du khách đứng chụp ảnh, không có bóng dáng của Yelena. Hàn Giang nhìn chăm chú xung quanh, đột nhiên phát hiện ra Yelena trong đám đông trước mặt, anh định bước nhanh xuyên qua quảng trường trước đại kinh đường, nhưng chính lúc này, kim giờ chỉ 5 giờ, tấm rèm màu đen trước đại kinh đường bị gió khẽ hất lên, những Lạt ma tụng kinh trong kinh đường đột nhiên ào ra như bầy ong, làm quảng trường lúc đó tràn ngập một màu đỏ. Đợi tới khi Hàn Giang rẽ những Lạt ma đi tới phía đối diện thì Yelena đã không thấy đâu nữa, chiếc ba lô màu xanh đặt cạnh sư tử đá cũng đột nhiên biến mất! Hàn Giang vô cùng tức tối, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Anh quay người nhìn về phía quảng trường trước đại kinh đường, các Lạt ma người thì vỗ tay, người thì đặt câu hỏi, người thì lại lẩm nhẩm tụng kinh, lễ biện luận kinh Phật hoành tráng bắt đầu.

9

Đường Phong và Lương Viện vội vã chạy đến, phát hiện chiếc ba lô đã biến mất, Đường Phong cất lời trước: “Ba lô bị ai lấy đi rồi?”

“Tôi không biết! Ban nãy lúc các Lạt ma ra ngoài, quảng trường náo loạn, tôi chẳng nhìn thấy gì cả!” Hàn Giang khó mà che giấu được sự bực bội trong lòng.

“Lẽ nào là Yelena?”

“Chắc chắn là cô ấy xuất hiện rồi, nhưng tôi không thể khẳng định có phải là cô ấy lấy ba lô hay không?”

“Nếu như là cô ấy, như vậy thì đáng sợ quá! Lẽ nào là họ giết Nam Nam? Tôi thật sự không dám tin!” Đường Phong chau mày.

“Sao lại không dám tin! Lai lịch của họ anh biết rõ không?”

“Nhưng tôi thấy Yelena và Makarov không giống những kẻ xấu, càng không giống người tàn nhẫn như vậy.”

“Xời! Nếu như họ đến đây vì kệ tranh ngọc, thì nhất định sẽ không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Nhưng, họ cũng coi thường tôi quá đấy, để đạt được mục đích, tôi cũng có thủ đoạn vậy.” Hàn Giang tức tới nỗi nghiến răng kèn kẹt.

“May mà đồ vẫn còn!” Lương Viện an ủi Hàn Giang, Hàn Giang kiểm tra ba lô của Đường Phong, nhìn thấy kệ tranh ngọc còn nguyên vẹn, gật gật đầu, nhẹ nhõm hơn một chút.

“Tiếp theo ta phải làm thế nào?”

“Tiếp tục tìm, tôi có thể khẳng định, nhóm Yelena nhất định cũng tới Lang Mộc Tự.” Hàn Giang nói như đinh đóng cột.

Ba người giống như ruồi mất đầu, đi loăng quăng khắp một lượt Cách Nhĩ Đệ Tự rộng lớn, nhưng không thu hoạch được gì cả. Đường Phong chỉ lên “đống tên sơn thần” trên đỉnh núi, nói: “Chúng ta đến đó xem sao, ở đó có thể nhìn bao quát toàn bộ Cách Nhĩ Đệ Tự.”

Vậy là, ba người lại đi lên dốc núi, khi leo đến lưng chừng núi thì trời đã tối, Lương Viện giở bài chuồn: “Trời tối rồi, lên trên đó cũng chẳng nhìn thấy gì cả, hay là chúng ta quay về thị trấn, tìm một khách sạn để ở đã.”

Lương Viện vừa nói dứt lời, đột nhiên, Đường Phong giống như phát hiện ra thứ gì đó: “Mọi người nhìn kìa, trên nền điện Phật trước mặt là thứ gì vậy?”

“Giống như một mảnh giấy…”

Sự tò mò thôi thúc ba người đi về phía điện Phật hoang vu đó, một cơn gió lạnh thổi qua, những mảnh giấy trên nền điện Phật bị thổi bay lên không trung, vài mảnh giấy nhỏ còn bay đến bên cạnh Đường Phong, Đường Phong bất giác rùng mình bởi những mảnh giấy trắng này làm anh nghĩ tới… “Tiền âm phủ! Toàn là tiền âm phủ!” Lương Viện ngạc nhiên hét lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong chùa.

Đường Phong thu hết can đảm, nhặt một tờ tiền lên, tỉ mẩn quan sát, lúc này anh mới phát hiện ra, những mảnh giấy xung quanh điện phật vốn chẳng phải là tiền âm phủ gì cả, vì trên mặt có in một số hình Phật giáo và kinh phật bằng tiếng Tạng mà anh đọc không hiểu. Đây là cái gì? Trên ngọn núi hoang vu này sao lại có điện Phật? Đường Phong quyết định đến trước điện Phật này để mục sở thị.

Ba người đến trước cổng điện Phật, cửa đóng im ỉm. Đường Phong ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc này, điện thờ này hơi cũ kĩ, bên trong tối om, xem ra rất lâu rồi không có người ở đây. “Trên cổng hình như có vẽ thứ gì đó?” Hàn Giang nhắc Đường Phong, Đường Phong bật đèn pin, soi lên cánh cổng.

Chùm ánh sáng chiếu lên cửa, ba người loáng thoáng nhìn hình vẽ trên cánh cổng, đó là hình vẽ một vị hung thần dữ tợn, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm một vật gì đó. Đường Phong nhìn không rõ vật đó, nên khi anh soi đèn pin lên tay trái hung thần, Lương Viện lập tức hét lên thất thanh. Đường Phong sợ tới nỗi rơi cả đèn pin xuống đất, đến cả Hàn Giang cũng run rẩy trong lòng, bởi họ cùng lúc nhìn thấy rõ vật trên tay trái của hung thần - đó là một đầu người máu me đầm đìa!

Đường Phong và Lương Viện sợ hãi quá đến mức không biết chọn đi đường nào, họ vội vàng quay lại, men theo bức tường bao quanh điện Phật lúc tới, đang định bỏ đi thì không ngờ lại đi tới góc khác của bức tường, bỗng trong góc đó bỗng có một người mặc áo cà sa Tây Tạng rộng thùng thình đột nhiên rẽ ra, khiến Lương Viện và Đường Phong lại một lần nữa giật bắn mình. Hai người lùi lại vài bước, va thẳng vào Hàn Giang phía sau, Hàn Giang cũng được coi là trấn tĩnh hơn cả, nhìn thấy người trước mặt tiến lại là một ông lão người Tạng đang đi khấn quanh chùa.

Ông lão cũng giật mình khi đối diện với những người ngoại địa đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhưng ông cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn Đường Phong và Lương Viện một cái, sau đó cụp mắt xuống, tiếp tục đi vòng quanh chùa. Hàn Giang vội vàng đuổi theo ông lão, hỏi: “Xin hỏi lão, đây là nơi nào ạ?”

Ông lão nhìn nhìn Hàn Giang, im lặng, lắc lắc, rồi cúi đầu vòng qua Hàn Giang, tiếp tục đi thẳng, bước vào màn đêm mịt mùng. “Đúng là ông lão quái dị, muộn thế này rồi mà vẫn còn ở đây đi quanh chùa!” Đường Phong bước lại nói.

“Hơn nữa còn không nói chuyện, điệu bộ ban nãy khiến tôi sợ chết khiếp.” Lương Viện càu nhàu.

“Có lẽ người ta không hiểu tiếng Hán.” Hàn Giang khom lưng nhặt đèn pin lên, rồi lại soi về phía cổng, anh cũng không nhận biết được trên cổng vẽ cái gì, hung thần, môn thần hay là Kim Cương la hán? Bây giờ nhìn lại, không còn khủng khiếp như ban nãy nữa, chỉ là hai bức tranh mà thôi. Nhưng lúc này, cổng điện Phật bỗng nhiên mở ra…

10

Trong cổng điện Phật cũng rọi ra một chùm ánh sáng đèn pin, còn sáng hơn cả đèn của Hàn Giang, chọc thẳng vào mắt Hàn Giang. Hàn Giang bị lóa tới nỗi không mở mắt ra được, anh theo phản xạ rút ngay khẩu súng ngắn 92 ra, lao thẳng về phía chùm ánh sáng ngoài cửa. Người đó thấy tình hình không ổn, vội lùi lại phía sau, Hàn Giang từng bước tiếp cận, mãi cho tới tận khi người đó tựa lưng lên cột, không thể lùi tiếp được nữa. Cánh tay trái của Hàn Giang gác lên cổ họng đối phương, tay phải dùng súng chỉ vào thái dương của người đó, cùng lúc, anh ngửi thấy một mùi thơm mát, mùi hương mà chỉ có phụ nữ mới có.

“Yelena!” Đường Phong ở phía sau khẽ kêu lên.

Hàn Giang lúc này mới biết, người bị mình giữ chặt hóa ra là Yelena! Nếu như trước đây, Hàn Giang chắc chắn sẽ rất đàn ông buông ngay Yelena ra, sau đó xin lỗi, nhưng lần này Hàn Giang không buông tay, anh gầm lên với Yelena: “Nói, có phải các người đã giết Chu Nam Nam không?”

“Hàn! Tôi không hiểu anh đang nói gì! Anh quá… quá dã man đấy.” Rõ ràng, Hàn Giang đang làm Yelena bị đau.

Nhưng, Yelena cũng không phải vừa, cô thấy Hàn Giang vẫn không buông tay, một đùi dưới chân đá lên, kích thẳng vào chỗ hiểm của Hàn Giang. Hàn Giang bị tấn công bất ngờ, đành phải buông tay, lùi lại phía sau một bước, nhưng nòng súng vẫn chỉ vào Yelena, bất động.

Đường Phong và Lương Viện theo vào trong sân. Makarov không lên ngăn chặn cuộc ẩu đả của Hàn Giang và Yelena, mà thò đầu ra ngoài cổng thăm dò một lúc, đóng cửa xong ông mới quay vào sân. Năm người đứng sừng sững trong khoảnh sân không rộng lắm, đối phương là bạn hay là thù, chẳng ai biết được.

Cuối cùng, Yelena vẫn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Hàn Giang, bản thân anh đang ở trong vòng nguy hiểm cao độ mà vẫn hoàn toàn không biết sao!”

“Nguy hiểm? Hừm! Không khiến cô phải bận tâm.” Hàn Giang hắng giọng.

“Đây không phải là nơi nói chuyện, vào phòng rồi nói tiếp.” Makarov lên tiếng xoa dịu. Hàn Giang nhìn về phía điện Phật không lớn lắm trong sân, trong điện tối đen, nhủ thầm: nam nhi hảo hán toàn thân dũng khí, mặc kệ có là đầm rồng huyệt hổ thì cũng phải xông vào! Hàn Giang đi theo Makarov, hiên ngang bước vào điện Phật.

Trong điện Phật tối om, không có đèn điện, chỉ có hai ngọn đèn dầu trên ban thờ phát ra ánh sáng vàng vọt âm u. Hàn Giang mượn chút ánh sáng này nhìn bao quát trong điện. Ngoài ban thờ có đặt đèn dầu ra, những chỗ khác đều phủ đầy bụi bặm, xem ra ở đây lâu lắm rồi không có người ở. Nền đất trước ban thờ được quét dọn một khoảnh, đặt hai chiếc túi ngủ, Hàn Giang ngẫm nghĩ, đây chắc là nơi ở tạm của Yelena và Makarov.

Đường Phong, Lương Viện và Yelena cũng theo Hàn Giang bước vào điện Phật, Makarov cẩn thận rón rén đóng cửa điện lại, nói: “Hàn Giang, không ngờ là các anh cũng tới đây!”

“Hừm! Đương nhiên, có hai người ở đây, chúng tôi tất nhiên cũng không thể vắng mặt.” Hàn Giang thù hằn nhìn Makarov.

“Không! Không! Hàn Giang, cậu hiểu lầm chúng tôi rồi, chúng tôi không có ác ý gì với các cậu cả.” Makarov ra sức giải thích với Hàn Giang.

“Không có ác ý? Vậy ông nói xem, hai người đến đây làm gì?”

Makarov cười khan vài tiếng, đáp: “Nói thẳng ra, cái thị trấn nhỏ này quả thật quá đẹp, dùng một câu thành ngữ của Trung Quốc các cậu thì chính là đào nguyên ngoại thế…”

“Người Trung Quốc hiếu khách, nếu các người chỉ đến du lịch, chúng tôi hoan nghênh, nhưng các người lại không phải vậy!” Hàn Giang ngắt lời Makarov.

“Đúng vậy, tôi và Yelena không phải đến đây để du lịch, nhưng anh yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không làm gì hại đến các anh. Còn về mục đích hành động lần này của chúng tôi, khi nào thích hợp tôi sẽ nói cho anh biết, nhưng không phải là bây giờ. Hiện giờ không còn thời gian nữa, giống như Yelena ban nãy nói, các anh và chúng tôi đang ở trong vòng nguy hiểm cao độ.”

“Đang trong nguy hiểm? Lẽ nào cảnh tượng khủng khiếp trên đài thiên táng hôm nay không phải là do các người gây ra sao?” Hàn Giang vẫn hùng hùng hổ hổ.

“Đài thiên táng? Hàn, tôi không biết anh nói cái gì, từ tối hôm qua, tôi và Yelena đều ẩn nấp ở đây, chỉ trừ ban nãy Yelena ra ngoài mua đồ ăn.”

Nghe Makarov nói như vậy, Hàn Giang lại quan sát một lượt gian điện Phật không rộng lắm, trong lòng cũng tin vài phần. “Nói như vậy thì Chu Nam Nam không phải do các người giết sao?”

“Tôi vốn không quen biết người anh vừa nhắc đến, sao phải giết cô ta?” Makarov tranh luận.

“Vậy thì chiếc ba lô màu xanh đặt cạnh sư tử đá chỗ đại kinh đường là ai lấy đi mất?” Đường Phong cũng chất vấn lại.

“Ba lô màu xanh nào? Hàn, tôi hiểu rồi, anh thấy tôi xuất hiện trước đại kinh đường nên nghi ngờ tôi chứ gì?” Yelena rút cuộc cũng hiểu ra tại sao Hàn Giang lại thù địch với mình.

“Lẽ nào không phải là cô sao? Vậy tại sao cô lại xuất hiện trước đại kinh đường lúc 5 giờ?” Hàn Giang lại cất cao giọng.

“Tôi đi đâu cũng cần phải báo cáo với anh chắc?” Yelena vênh mặt, không hề tỏ ra yếu thế.

“Hàn, ban nãy tôi nói rồi đấy, Yelena ra ngoài mua ít đồ ăn. Nó xuất hiện trước đại kinh đường là muốn thăm dò chút tin tức ở đó, không ngờ lại bị anh bắt gặp.” Makarov lại đến giảng hòa.

“Được rồi, cứ coi là các người nói thật, nhưng nếu các người không làm gì hổ thẹn với lương tâm thì tại sao không ra ngoài ở khách sạn mà phải trốn vào đây làm gì?” Hàn Giang quay mặt lại chất vấn Makarov.

11

Makarov không hề tỏ ra tức giận trước lời chất vấn của Hàn Giang, ông gật đầu mỉm cười nói: “Hàn, đây cũng là điều mà tôi muốn nói với cậu. Tôi và Yelena đến thị trấn nhỏ này từ sáng sớm hôm qua. Vốn dĩ chúng tôi muốn thuê khách sạn, nhưng khi chúng tôi đi một vòng trong thị trấn thì phát hiện có người bám theo mình. Tôi đã dùng hết mọi biện pháp chống đeo bám mới cắt đuôi được những người đó. Trong thị trấn này, bất luận đến ngóc ngách nào, tôi cũng cảm thấy có đôi mắt ở góc tối nào đó nhìn chúng tôi chằm chằm, nhưng chúng tôi không phát hiện ra được những người đó!”

“Mọi người cũng có cảm giác này sao?” Những lời của Makarov khiến Hàn Giang hồi tưởng lại cảm giác vào cái đêm vừa mới tới thị trấn.

“Xem ra cậu cũng biết rồi, cậu có biết đám người đó là ai không?” Makarov chau mày.

“Tôi không biết, sáng hôm nay, cô gái ở cùng khách sạn với chúng tôi đã bị giết chết trên đài thiên táng. Tới giờ tôi vẫn không hiểu nổi. Hiện không phải là mùa du lịch, du khách trong thị trấn không đông, cư dân trong thị trấn đều thật thà chất phác, nên người ngoại địa cũng rất dễ nhận biết. Vậy sao đám người đó lại có thể ẩn mình ở đây mà không bị phát hiện nhỉ?” Hàn Giang nói ra nghi vấn trong lòng.

Makarov đáp: “Tôi đã nói rồi, bọn chúng đều là cao thủ, người của bọn chúng chắc là không nhiều, nhưng tên nào cũng có tuyệt kỹ, đám cướp mà chúng ta gặp ở Khương Trại chắc chắn không thể bì được!”

“Thế nên hai người mới ẩn náu ở đây?” Đường Phong hỏi.

“Ừm! Tôi nghĩ ở đây chắc là an toàn, nhưng ẩn náu ở đây cũng không phải là kế lâu dài, chắc chắn đám người đó sẽ biết được chúng tôi vẫn đang ở trong thị trấn, sớm muộn gì bọn chúng cũng tìm đến đây, có khi ban nãy các cậu đã dẫn chúng đến đây rồi đấy.” Makarov nói xong, lo lắng nhìn ra bên ngoài điện Phật, tiếng chó sủa từ nơi không xa lắm vọng lại, nhưng tiếng chó sủa chẳng mấy chốc đã im bặt, bên ngoài yên tĩnh trở lại.

“Vậy bước tiếp theo hai người định thế nào?” Hàn Giang hỏi Makarov.

“Thoát khỏi đám người đó.” Yelena nói như đinh đóng cột.

“Các cậu lại đây mà xem!” Vừa nói Makarov vừa trải một tấm bản đồ bằng da dê đã ngả vàng cũ kĩ lên trên ban thờ, nói với Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện: “Đây là bản đồ da dê mà chúng tôi phát hiện trên ban thờ.”

“Ồ! Ở ngay đây sao!” Đường Phong ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, đặt ngay trên ban thờ, bản đồ da dê bị lớp bụi dày phủ lên, tôi cũng vô tình phát hiện ra thôi.” Nói xong, Makarov chỉ chỉ lên ban thờ.

Đường Phong nhìn về phía ngón tay Makarov chỉ, quả nhiên, trên ban thờ đổ nát có một khoảnh trống không có bụi, trái ngược rõ rệt với lớp bụi dày hình thành xung quanh.

Makarov lại nói tiếp: “Ký hiệu đánh dấu trên phần bản đồ này hình như là Tạng ngữ cổ, tôi và Yelena đọc đều không hiểu, các anh có đọc được không?”

Đường Phong đã theo giáo sư La học được một ít Tạng văn cổ, anh đón lấy tấm bản đồ da dê cũ kĩ, tỉ mỉ quan sát, trên mặt bản đồ vẽ những dãy núi dài miên man, giữa những dãy núi này có một thị trấn nhỏ. Đường Phong nhận ngay ra biểu thị đánh dấu bên cạnh: “Lang Mộc! Hiện giờ chúng ta đang ở đây.”

Những ký hiệu đánh dấu khác trên bản đồ thì không dễ nhận biết như vậy, Đường Phong dùng đèn pin soi từng chút từng chút một khắp mọi góc độ trên bản đồ. Anh nhìn thấy vài dòng sông chảy ra giữa quần thể núi non uốn lượn, nhưng anh không thể hiểu được những ký hiệu đánh dấu bên cạnh dòng sông, anh còn nhìn thấy một cái hồ to nằm trọn giữa quần thể núi, Đường Phong đoán đó là một vùng biển nhỏ, nhưng anh cũng vẫn không thể nhận biết ký hiệu đánh dấu bên cạnh vùng biển nhỏ có ý nghĩa gì. Chùm ánh sáng của đèn pin trên tay Đường Phong lại quay trở lại gần Lang Mộc Tự, anh đột nhiên phát hiện ra: gần cái ký hiệu đánh dấu “Lang Mộc” đó có một khe núi, cạnh khe núi có một ký hiệu khác đánh dấu nho nhỏ “Nạp - Ma!” Cuối cùng, Đường Phong cũng đọc được cái tên đó, anh đột nhiên cảm thấy hình như mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó…

12

“Nạp - Ma?” Đường Phong ra sức lục soát trong đầu cái tên mơ hồ này, nhưng đầu óc anh lại rối tung cả lên, không làm sao nhớ ra được anh đã nghe thấy cái tên này ở đâu, “Nạp - Ma…”

“Đường Phong, anh đang nói đến Nạp Ma à?” Lương Viện đột nhiên hỏi Đường Phong.

Đường Phong gật gật đầu, đáp: “Đúng vậy, cô xem gần Lang Mộc Tự có một khe núi, nếu như tôi không đọc sai thì ký hiệu đánh dấu trên này hình như tên là Nạp Ma.”

“Đại khe sâu Nạp Ma! Tấm bia gãy chúng ta phát hiện thấy trong Khương Trại không phải có cái tên này sao?” Lương Viện nhắc nhở Đường Phong.

Lúc này Đường Phong mới nhớ ra văn tự mà mình giải mã được trên tấm bia văn tự Tây Hạ đổ vỡ. “Nhưng… nhưng đó là văn tự Tây Hạ, còn ký hiệu đánh dấu trên tấm bản đồ này là văn tự Tạng cổ, lẽ nào phát âm của địa danh này trong văn tự Tây Hạ và văn tự Tạng cổ lại giống nhau?”

Mọi người trở nên trầm ngâm, bởi không ai có thể trả lời câu hỏi này của Đường Phong. Hàn Giang nhìn Makarov và Yelena rồi lại nhìn Đường Phong, đột nhiên kéo ngay Đường Phong vào góc điện Phật, hỏi: “Nó nói lên điều gì? Có phải khe sâu Nạp Ma này liên quan tới nơi mà chúng ta phải tới không?”

“Tôi nghĩ chắc là vậy!” Đường Phong đáp.

“Vậy thì chúng ta đến khe sâu Nạp Ma thôi, từ tấm bản đồ da dê này cho thấy, sau khi vượt qua khe sâu Nạp Ma là có thể đến huyện Mã Khúc, dù cho chúng ta không tìm thấy nơi mà chúng ta cần đến đi chăng nữa, thì ít nhất cũng có thể đến được Mã Khúc.” Hàn Giang đưa ra phán đoán của mình.

Hàn Giang quay lại nói với Makarov và Yelena: “Đi cùng chúng tôi nhé!”

Yelena lại nhìn chăm chú vào bản đồ hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói: “Được, làm như anh nói vậy. Mọi vấn đề đều đợi tới khi ra khỏi khe núi sẽ tính sau. Hiện giờ năm người chúng ta là một hội, phải cùng nhau ra khỏi đây!”

Năm người thương lượng để quyết định, Hàn Giang đột nhiên hỏi Makarov: “Hai người có vũ khí không?”

Makarov lắc lắc đầu, cười nói: “Hàn, chúng tôi chỉ là hai du khách, vũ khí ở đâu ra?”

“Đúng vậy! Hay là cảnh sát Hàn muốn phát vũ khí cho chúng tôi?” Yelena cũng cười.

Hàn Giang cười nhạt một tiếng, nói: “Thôi đi, hai cha con cô đừng có diễn kịch với tôi nữa, lúc ở Khương Trại, hai người đều có thu hoạch cả mà?”

Câu này vừa thốt ra, khuôn mặt tươi cười của Yelena và Makarov đều “dừng hình”. Mãi một lúc sau, Makarov mới vỗ vỗ vai Hàn Giang nói: “Hàn, cậu là một đặc công xuất sắc, động tác nhỏ của chúng tôi cũng không qua nổi mắt cậu.” Nói xong, Makarov rút từ trong thắt lưng ra một khẩu súng ngắn Walther P5 9 ly do Đức sản xuất, nói tiếp: “Cái này thu hoạch được ở Khương Trại, khá ổn, hàng của Đức, trong băng đạn có tám viên, ngoài ra còn thu hoạch được năm băng đạn đầy ự.”

Hàn Giang đưa ánh mắt hướng về Yelena. Yelena “hừm” một tiếng, cởi cúc áo khoác, mở về phía Hàn Giang, lộ ra dáng người đáng tự hào và báng súng đen bóng, nói: “Súng tiểu liên cỡ vừa Ingram M10 do Mỹ chế tạo, trong băng đạn có 32 viên, trong túi còn có ba băng đạn đầy.”

Hàn Giang gật gù, lấy khẩu súng ngắn 92 của mình ra, kiểm tra băng đạn, nói: “Việc không nên chậm trễ, vì đã chuẩn bị xong rồi, nên bây giờ xuất phát thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.