Tử Vong Khai Đoan

Chương 10: Q.3 - Chương 10: Kỹ năng đặc thù: Valkyrie (1-2)




“Thật ra, từ năm ngày trước, ở Bắc Kinh cũng đã có nhiều người mất tích không rõ nguyên nhân. Như đã biết, sự việc quỷ quái thực thể hóa thường sẽ diễn ra vào khoảng đầu năm mới, cho nên trước đó, chúng ta cũng đã phái ra rất nhiều Tự Do Linh Hồn và nhân viên đi tuần tra Bắc Kinh.”

Bốn người Bùi Kiêu cùng tên quan chức trung niên kia cùng lên một phi cơ vận tải quân dụng. Phi cơ vừa cất cánh thì gã trung niên đã như không chờ đợi được nữa mà lập tức nói sơ lược tình huống trước mắt một cách nhanh chóng.

“Ta cũng biết là đã gần hết năm.” Cung Diệp Vũ cũng không chần chừ, nói thẳng: “ Nhưng thường sang tháng một thì quỷ quái mới bắt đầu thực thể hóa cơ mà? Lần này chúng ta đi vào ảo giới Phong Đô, cũng vì muốn thừa dịp quỷ quái trong đó suy yếu để có thể đánh nhanh rút gọn. Không ngờ trong ảo giới lại xảy ra kịch biến, hơn nữa, thế giới hiện thực cũng xuất hiện quỷ quái thực thể hóa sớm đến như vậy!”

Người quan chức trung niên nhìn Cung Diệp Vũ thật sâu, thở dài nói: “Không sai, lần này quỷ quái thực thể hóa tại thế giới hiện thực sớm hơn mọi lần nửa tháng. Sớm hơn rất nhiều so với dự đoán của chúng ta… Hơn nữa, không chỉ là ở nước ta, mà toàn bộ các thành phố có tổ chức linh hồn tại khắp nơi trên thế giới cũng xuất hiện quỷ quái thực thể hóa, thời gian cũng đều sớm hơn thông lệ nhiều. Vậy nên, lần này thật không thể trách ngươi được.”

Cung Diệp Vũ im lặng một chút, rồi bỗng ngẩng đầu hỏi: “Những Tránh Thoát Giả đã về trước chúng ta đâu? Bọn họ đã trở về chưa?”

Người quan chức trung niên cũng im lặng một hồi, mãi một lúc sau hắn mới cười chua xót: “ Chỉ có ba người trở về, mà còn bị trọng thương mất tay, mất chân. Bọn họ nói các ngươi đã chết rồi, cũng có kể lại việc tại Phong Đô đột nhiên xuất hiện một lượng lớn Chân Ma cấp và hai con Ma Vương cấp. Còn bọn họ, vì lối ra để trở lại thế giới hiện thực xuất hiện quá gần cầu Nại Hà, nên bị một con quỷ quái Chân Ma cấp biết bay ở trên cầu tới tập kích. Vậy nên ngoài ba người bọn họ thì những người còn lại đã chết sạch cả rồi.”

“Vậy sao?” Cung Diệp Vũ thở dài một hơi rồi mới cất lời: “Tóm lại sự việc lần này ta cũng có một phần trách nhiệm. Sau khi mọi chuyện kết thúc ta sẽ tự báo cáo với cấp trên, còn việc khẩn cấp bây giờ là nhanh chóng trở về Bắc Kinh, sớm giải quyết hết bọn quỷ quái thực thể hóa kia đã.”

Người quan viên trung niên cũng cười khổ, gật đầu nói: “Sự việc lần này xảy ra quá đột ngột, ta nghĩ ngươi chắc còn chưa biết? Tổ chức linh hồn của Ấn Độ cũng có ý định giống như các ngươi, bọn họ cũng muốn thừa dịp cuối năm quỷ quái suy yếu để tiến vào thăm dò ảo giới rồi nhanh chóng trở về trước cuối năm. Thế nhưng sau khi đoàn đội chủ lực của bọn họ tiến vào trong đó thì đến giờ vẫn chưa trở lại. Mới đây, Ấn Độ đã khẩn thiết phát lời mời tới toàn Tránh Thoát Giả và Tự Do Linh Hồn trên toàn thế giới tham gia nhiệm vụ ý đồ tiến vào ảo giới của bọn họ để cứu người. Mà lần này, New Delhi của Ấn Độ xuất hiện quỷ quái thực thể hóa… nói thật, bọn họ còn thảm hơn chúng ta nhiều.”

Người quan chức trung niên nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu của bốn người thì thở dài một tiếng, nói tiếp: “Lúc trước, phía Ấn Độ cũng đã phát hiện tình hình đoàn đội chủ lực của họ không ổn, bất cứ một Tự Do Linh Hồn nào tiến vào ảo giới Ngạ Quỷ Đạo đều không thấy quay lại, cho nên bọn đã họ đoán Ngạ Quỷ Đạo có thể đã xảy ra biến đổi bất thường rồi. Nhưng bọn A Tam này đúng là giảo hoạt, hoặc có thể nói là bọn họ muốn cho các nước khác cũng phải ăn quả đắng. Thế nên bọn họ không hề tiết lộ chút tin tức nào cho quốc gia khác, mà chỉ công bố một nhiệm vụ giải cứu đoàn đội trên toàn cầu mà thôi.”

Nghe đến đây, Bùi Kiêu sực nhớ lại lần đầu đến Tổng bộ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, dường như hắn đúng là đã nhìn thấy mấy tại mấy tầng dưới đều có thông báo những tin tức như vậy. Hơn nữa, khoảng thời gian này hình như còn có tới mấy quốc gia khác cũng muốn tiến vào thăm dò ảo giới của họ… Chẳng lẽ nguyên nhân chính là vì quỷ quái trong ảo giới suy yếu vào mỗi cuối năm sao?

Cung Diệp Vũ im lặng một lúc, rồi trong mắt lóe lên một tia giận dữ, trầm giọng nói: “ Đám A Tam Ấn Độ… Sau khi chuyện này giải quyết xong, ta nhất định phải mang ‘tặng’ cho bọn hắn chút phiến toái mới được. Tóm lại, ngươi nói rõ ràng hơn về sự tình quỷ quái thực thể hóa lần này đi. Ảo giới đã xảy ra biến động lớn, còn không biết lần quỷ quái thực thể này hóa ngoài thời gian ra, có còn điều gì khác hay không.”

Người quan chức trung niên cũng gật đầu, nói tiếp: “Hầu hết các thành thị có tổng bộ tổ chức linh hồn đều xuất hiện quỷ quái thực thể hóa. Ngoài các quốc gia đã có phòng bị trước hoặc các quốc gia có đoàn đội chủ lực không đi vào ảo giới, những nơi còn lại đều thiệt hại không nhỏ. Nhưng gần như toàn bộ thủ đô đều bị quỷ quái khiến cho rơi vào hỗn loạn chỉ thật ra chỉ có ba nước là chúng ta, Ấn Độ, và Đức mà thôi… Lần này số lượng quỷ quái thực thể hóa rất nhiều, chỉ riêng Bắc Kinh ước chừng đã có hơn một ngàn con, trong đó phần lớn đều là Nhập Ma cấp, một số rất ít còn có thực lực Nhập Ma cấp đỉnh phong.”

Dương Húc Quang bên cạnh bỗng nhiên nói xen vào: “Mà hình như còn xuất hiện quỷ quái Chân Ma cấp? Những quốc gia khác cũng đều có quỷ quái Chân Ma cấp xuất hiện sao?”

Người quan viên trung niên lại gật đầu nói: “Rất buồn khi phải trả lời ngươi rằng: phỏng đoán của ngươi rất chính xác… Trước khi các ngươi trở về, tất cả những nơi có quỷ quái thực thể hóa xuất hiện đều báo là có khí tức của quỷ quái Chân Ma cấp. Hơn nữa, trừ nước Pháp ra, những quốc gia còn lại đều chưa tìm được vị trí của những con quỷ quái Chân Ma cấp này… Thật ra, trừ những thành thị đặt tổng bộ của tổ chức linh hồn bị quỷ quái tấn công trên quy mô lớn ra, còn có vài thành thị khác cũng có quỷ quái thực thể hóa, có điều số lượng không quá nhiều, thế nên trước mắt còn chưa tạo thành thảm họa.”

Dương Húc Quang liền nở nụ cười khổ: “Nghĩa là nói cách khác, chúng ta rất có khả năng sẽ gặp phải quỷ quái Chân Ma cấp thực sự chứ không phải là cái loại Chân Ma cấp gà mờ nhỉ? Hơn nữa, từ lần quỷ quái thực thể hóa này có thể thấy được… Có lẽ lý luận về ngày tận thế là sự thật !”

Lý luận ngày tận thế…

Về việc này thì Bùi Kiêu biết rõ. Từ sau khi Bùi Kiêu từ Mỹ trở về Trung Quốc, trong giai đoạn đi báo thù, hắn đã nghe Cung Diệp Vũ giới thiệu qua một ít tư liệu về thế giới linh hồn, trong đó cũng có lý luận về ngày tận thế.

Lý luận ngày tận thế là giả thuyết trên lý luận của vài nhà khoa học nghiên cứu về linh hồn của Mỹ. Bọn họ lập ra một biểu đồ thống kê về thời gian và số lượng của các linh hồn tính từ khi những Tránh Thoát Giả đầu tiên xuất hiện cho đến bây giờ. Biểu đồ này cho thấy, từ lúc đó đến nay, số lượng linh hồn luôn luôn tăng lên không ngừng, mà càng đến gần 2012 thì lại càng ngày càng nhiều hơn, số lượng quỷ quái thực thể hóa xuất hiện cũng càng lúc càng nhiều, thậm chí quỷ quái còn càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Bởi vậy, những nhà khoa học này đã đưa ra một giả thuyết, mà nó đã lập tức nổi tiếng trong giới linh hồn, thậm chí còn bị coi là một lý thuyết cấm kị, được gọi là lý luận ngày tận thế!

Bọn họ cho rằng khi sóng điện từ đạt điểm tới điểm giới hạn – cũng tức là 21/12/2012 – toàn bộ loài người trên Địa Cầu sẽ diệt vong, hoặc có thể nói là toàn bộ các loại hình sinh mệnh thể giống như con người sẽ diệt vong, thay vào đó là một loại sinh mệnh thể ở dạng linh hồn, giống như là Tự Do Linh Hồn, Tránh Thoát Giả, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, thậm chí còn có cả quỷ quái và Kẻ Sa Đọa như hiện tại.

Đáng sợ hơn, những nhà khoa học này còn dự đoán rằng, sau khi toàn bộ nhân loại đã chuyển đổi dạng sinh mạng thể thì sẽ phải đối mặt với một lượng quỷ quái vô cùng vô tận, thậm chí còn có cả Ma Vương cấp… Tất cả nhân loại và linh hồn sẽ rất nhanh chóng bị chúng thôn phệ toàn bộ!

Sau khi phát biểu lý luận này không lâu, những nhà khoa học này đều gần như đều đã biến mất không chút dấu vết khỏi tầm mắt tất cả mọi người. Không chỉ bởi vì tiên đoán của họ quá mức kinh thế hãi tục, mà còn có thể gây ra một loạt biến hóa xảy ra vì dự đoán của họ… Ví dụ như làm cho những Tự Do Linh Hồn, Tránh Thoát Giả - các nhân vật trung tâm của tổ chức linh hồn – sẽ tuyệt vọng hi vọng với tương lai, thậm chí còn có khả năng vì vậy mà ‘sa đọa’.

Tuy Tự Do Linh Hồn và Tránh Thoát Giả đã là linh hồn thể, nhưng đa số bọn họ đều còn có người nhà của mình, và phần lớn họ đều vẫn tiếp tục sinh hoạt cùng gia đình như bình thường. Thế nên lý do để bọn họ còn có thể kiên trì chiến đấu cũng chính là cha mẹ, anh chị em, vợ chồng, con cái của họ! Vậy nên, nếu như tất cả những điều này đều không còn tồn tại nữa, nói không chừng… bọn họ sẽ ‘sa đọa’ ngay lập tức!

Dương Húc Quang nhắc đến vấn đề gần như cấm kị này, làm cho tất cả mọi người trên phi cơ lúc này đều chỉ có thể nở nụ cười khổ, và trong đó thì nụ cười khổ của Bùi Kiêu lại càng giống như muốn khóc… Chẳng những hắn biết rõ rằng lý luận ngày tận thế này là sự thật, mà còn biết chính xác quá trình mà nó sẽ diễn ra, chính là vì cái Địa Ngục vô cùng khủng bố kia!

Bùi Kiêu lắc lắc đầu, cố nén những suy nghĩ về Địa Ngục kia lại, hắn nói: “Mặc kệ thế nào thì giờ chúng ta cứ trở về Bắc Kinh thật nhanh đã! Lần quỷ quái thực thể hóa này, cho dù có Chân Ma cấp đi nữa cũng không sao, bởi vì đã có chúng ta đã ở đây rồi...”

Khi nói ra những lời này, hắn lại kinh ngạc phát hiện những người còn lại đều cười khổ, Dương Húc Quang nói: “Việc này không dễ như ngươi tưởng tượng đâu! Đầu tiên, chiến trường của chúng ta là giữa thành phố, hơn nữa do sự việc diễn ra bất ngờ nên chắc cũng chưa kịp di tản dân chúng... Mà có lẽ cao tầng của Chính Phủ cũng sẽ không cho di tản sớm đâu, vì nếu làm như vậy thì đồng nghĩa với việc thừa nhận sự tồn tại của linh hồn. Nói cách khác, khi chúng ta chiến đấu có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn, cho nên cần phải cân nhắc thật kỹ. Ngoài ra, quỷ quái Chân Ma cấp chân chính sẽ không thể giống như loại Chân Ma “nửa mùa” vừa gặp ở Phong Đô. Phải biết là quỷ quái cũng có thể sử dụng Giải Phóng đấy, nếu như thực lực của con quỷ quái đó đạt tới mức sử dụng được Giải Phóng thì...”

Cung Diệp Vũ cũng nói tiếp luôn: “Nếu có ngươi giúp sức, thì có lẽ sẽ rất nhẹ nhàng để trấn áp đám quỷ quái này. Thế nhưng, hiện giờ ngươi căn bản không thể sử dụng Giải phóng được nữa, chấp niệm của ngươi còn lại quá ít. Nếu chỉ dựa vào một mình ta... Có lẽ đây sẽ là một trận đối công chính diện, rất có thể sẽ phải phá hủy vài con phố mới xong.”

Gã quan chức trung niên kinh ngạc nhìn Bùi Kiêu, tựa hồ không thể tin được một tên tân nhân như hắn lại có thể được Cung Diệp Vũ trọng thị đến như vậy. Tuy nhiên hắn cũng là một chính trị gia, không hề hỏi về vấn đề này, mà là gật đầu nói: “Tóm lại vẫn còn may mắn, vốn là chúng ta cũng định cầu viện thế giới, dùng một lượng Thiên Sinh Vũ Khí làm thù lao giống như cách Ấn Độ đang làm vậy. Nhưng mà các ngươi lại có thể sống sót trở về, chỉ cần Cung Diệp Vũ ngươi vẫn còn đây... chúng ta vẫn sẽ có hi vọng. Cái này coi như là vạn hạnh trong bất hạnh (1).”

Bùi Kiêu nghe Cung Diệp Vũ nói xong, liền nghĩ đến bản thân chỉ còn hơn 50 đơn vị chấp niệm, đúng là đến duy trì trạng thái cho linh hồn cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà thôi. Trên thực tế, trạng thái lúc này của hắn là rất suy yếu, kể cả bước đi thôi cũng thấy mệt nhọc. Đừng nói là đi chiến đấu trong trạng thái này, chỉ cần tiếp tục kéo dài như vậy, hắn sợ rằng ngay cả trạng thái linh hồn của mình cũng khó có thể duy trì...

Đúng lúc này, Bùi Kiêu bỗng cảm nhận được từ hướng đông bỗng có một cỗ ý chí mạnh mẽ bùng lên. Đó là một cỗ ý chí rất khó có thể hình dung, tuy hơi giống với ý chí của Thiên Sinh Vũ Khí nhưng lại không thuần khiết bằng, có điều lại mãnh liệt hơn rất nhiều.

“... Các ngươi có cảm thấy không?” Bùi Kiêu vội vàng quay đầu nhìn về những người còn lại, nhưng mà bọn họ đều khó hiểu nhìn hắn, ngay cả Cung Diệp Vũ cũng vậy, nhìn qua thì có vẻ bọn họ không hề cảm nhận được cỗ ý chí kì lạ kia.

Bùi Kiêu vội vàng chỉ về hướng đông nói: “Ở một nơi rất xa xôi ngoài kia... ở đó vừa bùng phát một cỗ ý chí, gần giống với Thiên Sinh Vũ Khí, nhưng cũng có chỗ khác biệt. Chẳng lẽ các ngươi không cảm nhận được sao?”

Tất cả đều lắc đầu với vẻ khó hiểu. Bùi Kiêu nghiêm túc nhìn vẻ mặt của mọi người, bọn họ quả thật đều không hiểu gì cả, hiển nhiên là thật sự không hề cảm nhận được cỗ ý chí này. Chẳng lẽ... chỉ có mình hắn như vậy? Hoặc có thể nói, kể từ lần đầu tiên cảm ứng được ý chí của Thiên Sinh Vũ Khí, hắn đã trở nên khác người rồi sao?

Mọi người đầu tiên là không hiểu thấu, một lát sau lại đồng thời lộ ra vẻ vui mừng tới khó tin, đều trợn mắt há mồm nhìn Bùi Kiêu, lần này đến lượt Bùi Kiêu là kẻ không hiểu nổi.

Cung Diệp Vũ thì lập tức vỗ mạnh vai của hắn, đồng thời vừa vui mừng, vừa kinh ngạc nói: “Ngươi thật sự cảm nhận được có một cỗ ý chí sao? Là dạng ý chí gì? Đúng rồi, ngươi có thể cảm nhận được ý chí của Thiên Sinh Vũ Khí sao?

Bùi Kiêu gật đầu nói: “Ý chí phát ra từ hướng đông... À, là một cỗ ý chí lưu luyến. Giống như là vô cùng lưu luyến một người nào đó vậy. Đúng rồi, ý chí của Thiên Sinh Vũ Khí, chẳng lẽ các ngươi không cảm nhận được sao? Ví dụ như cự phủ kia không ngừng tản phát ra ý chí phẫn nộ.”

Mọi người cùng sung sướng hô lên: “Valkyrie (2)!”

Cung Diệp Vũ lập tức cười lớn, nói: “Không ngờ ngươi lại là linh hồn có năng lực đặc thù Valkyrie này! Đúng là niềm vui từ trên trời rơi xuống! Ngươi còn nhớ ta đã từng nói với ngươi không? Có một cô gái ở Châu Âu có khả năng cảm nhận được những linh hồn đặc thù. Thế nên khi họ chết đi, cô ấy có thể lập tức đến và giúp họ chặt đứt tội nghiệt, sau đó thu nhận bọn họ làm đồng đội. Bởi vì cái năng lực đặc thù này của cô ấy quá mức quý giá, hơn nữa còn thu nhận người ta khi họ vừa chết giống như nữ thần Valkyrie trong thần thoại Bắc Âu, hiện ra bên cạnh các anh hùng đặc biệt khi họ chết trận, biến bọn họ trở thành ‘anh linh’(3). Do đó, cô gái có năng lực này cũng được gọi là Valkyrie luôn. Không ngờ ngươi cũng có! Thật quá tốt!”

Bùi Kiêu nghe vậy vừa mừng vừa sợ, hắn biết rõ ý nghĩa của các linh hồn đặc thù đối với giới linh hồn là như thế nào. Một vài linh hồn đặc thù, vào thời điểm nhất định, còn có tác dụng quan trọng hơn cả Cao Đẳng Tránh Thoát Giả. Mà số lượng của họ còn ít hơn nhiều so với Tránh Thoát Giả, muốn phát hiện được một linh hồn đặc thù thực sự chỉ có thể trông vào vận may.

Huống hồ lúc còn trong ảo giới Phong Đô, hắn cũng đã quyết định phải thành lập một đoàn đội của riêng mình. Hiện giờ có được năng lực này, quả thực là quá may mắn. Nghĩ kỹ một chút, nếu đoàn đội của hắn toàn bộ đều là linh hồn đặc thù... vậy quả là không thua gì một đoàn đội gồm toàn Tránh Thoát Giả rồi!

Cung Diệp Vũ cười xong, lớn tiếng kêu lên: “Đổi hướng máy bay, lập tức đi về hướng đông!”

Gã quan chức trung niên vốn cũng đang vừa mừng vừa sợ, nghe xong lại hoảng sợ nói: “Không thể nào! Máy bay làm sao quay đầu được? Ngươi tưởng nó là cái taxi sao? Hơn nữa tình thế Bắc Kinh hiện giờ rất nguy cấp như vậy, đó là an nguy của hàng chục ngàn mạng người đấy! Sao ngươi lại có thể bất thình lình thay đổi như vậy? Hiện giờ Trung Quốc cũng chỉ có mình ngươi mới địch nổi con quỷ quái Chân Ma cấp kia, trăm ngàn lần xin ngươi đừng có làm việc tùy hứng như vậy nữa!”

Nói đến đây, gã quan chức trung niên chợt ngoảnh lại nói với Bùi Kiêu: “Bây giờ là 11 giờ sáng, từ giờ đến khi linh hồn bị kéo vào trong vết rách không gian cũng còn khá nhiều thời gian. Hay là giờ ta đáp xuống một căn cứ quân sự, để cho ngươi lên một chiếc phi cơ khác đi vế hướng Đông để tìm linh hồn đặc thù kia, ngươi thấy sao?

Bùi Kiêu cũng thầm tính toán, hắn nghĩ đến chấp niệm bản thân cũng chỉ còn được hơn 50 đơn vị, ít như vậy đúng là khó mà tham gia chiến đấu được. Hơn nữa, linh hồn đặc thù quả thật hiếm thấy, nếu có thể phát hiện một linh hồn đặc thù, rồi lôi kéo được vào đoàn đội của mình, như vậy rất có lợi cho sự phát triển về sau này.

Vậy nên sau khi Bùi Kiêu suy nghĩ một chút, liền nói: “Cung Diệp Vũ, tình hình Bắc Kinh vẫn quan trọng yếu! Thân nhân của chúng ta đều còn ở đó, nếu ngươi không quay về, ta cũng không được yên lòng. Hơn nữa, ta cũng chỉ còn có hơn 50 đơn vị chấp niệm, khả năng tham gia chiến đấu không lớn, vì vậy để một mình ta đi tìm linh hồn kia thôi. Ngươi và mọi người quay về Bắc Kinh giải quyết đám quỷ quái thực thể hóa kia đi. Ý ngươi thế nào?

Cung Diệp Vũ cũng trầm tư một lát rồi nói: “Cũng đúng! Tình hình ở Bắc Kinh quan trọng hơn... Được rồi, vậy thì một mình ngươi đi tìm linh hồn đặc thù kia đi! Nhớ kỹ, nhất định phải tìm ra linh hồn kia trước 12 giờ đêm, bằng không, tội nghiệt sẽ kéo hắn vào trong vết rách không gian!”

Bùi Kiêu nghe vậy thì nhẹ gật đầu, ánh mắt không tự chủ nhìn về hướng Đông...

Ý chí có cảm xúc lưu luyến sao? Linh hồn đặc thù đó, rất có khả năng sẽ trở thành thành viên đầu tiên trong đoàn đội của hắn!

Lời bình: Linh hồn có ý chí lưu luyến kia là ai? Liệu đó có phải thành viên đầu tiên trong đội ngũ của Bùi Kiêu? Hành trình “Đông du” này liệu có bình yên? Mời đón đọc chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm trên Bạch Ngọc Sách!

Chú thích:

1. Vạn hạnh trong bất hạnh: trong hoàn cảnh tai họa lại may mắn tìm được một lối thoát để cứu vãn tình hình. (Khác với “trong cái rủi có cái may” có nghĩa là trong vận rủi lại gặp được vận may khác, câu đó giống câu “nhân họa đắc phúc” hơn)

2. Valkyrie: Tiểu nữ thần phục vụ thần tối cao Odin trong thần thoại Bắc Âu, Thần Odin đã phái họ đến các chiến trường, len lỏi trong chiến trận để chọn ra những chiến binh dũng cảm nhất, đã tử trận để đưa về thánh điện Valhalla

3. Anh linh: Trong thần thoại Bắc Âu gọi là các “Einherjar”

Máy bay đáp xuống một quân khu nào đó mà Bùi Kiêu còn không biết cả tên ở gần Nam Kinh. Sau đó, hắn lại lên một phi cơ quân dụng bay về hướng vùng duyên hải phía đông.

Ngồi trong khoang máy bay, toàn bộ tinh thần của Bùi Kiêu đều cố hết sức tập trung vào cỗ ý chí lực kia. Trong nháy mắt mà cỗ ý chí đó xuất hiện thì nó cực kì mạnh mẽ, gần như bao trùm toàn bộ một vùng không gian, nhưng khi thời gian dần trôi qua, tuy cỗ ý chí này vẫn thuần khiết như vậy, nhưng cường độ của nó lại dần dần yếu đi, khiến cho Bùi Kiêu vô cùng hoang mang. Hắn sợ rằng một lúc nữa thôi thì mình sẽ không còn cảm ứng được cỗ ý chí này nữa.

“Bay chệch về hướng nam một chút, ý chí kia là ở hướng đông nam.” Bùi Kiêu vừa cẩn thận cảm ứng vừa nói vào micro.

Bởi vì công việc này khá là đặc thù nên phi công cũng là một nhân viên thuộc tổ chức linh hồn. Trên thực tế, cái gọi là tổ chức linh hồn cũng chính là một cơ cấu bán quân sự do Chính Phủ lập ra, chỉ hơi khác ở chỗ cơ cấu này là một tổ chức mật mà thôi. Vậy nên, việc viên phi công này có là quân nhân đi nữa cũng không lạ.

Một hồi lâu sau, từ đầu dây bên kia vốn vẫn im lặng, bỗng vang lên tiếng nói: "Tổng bộ đưa ra yêu cầu liên lạc, có nhận hay không?”

Bùi Kiêu sửng sốt, vội nói: "Nhận đi... Chẳng lẽ bọn họ đã đến Bắc Kinh rồi sao? Tình hình xấu lắm à?"

Nói đến đây, Bùi Kiêu cũng muốn nhảy dựng lên. Thời gian ước chừng cũng đã qua mấy tiếng, tính ra thì bọn Cung Diệp Vũ có lẽ là đã về đến Bắc Kinh. Tuy trước đó Bùi Kiêu và bọn Cung Diệp Vũ có nói với nhau là khi cần thì sẽ liên lạc, nhưng mà bọn họ về đến Bắc Kinh, hẳn là phải lập tức bắt đầu đi tiêu diệt quỷ quái mới đúng chứ, sao lúc này lại liên lạc với hắn làm gì?"

Khi trong lòng Bùi Kiêu bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cũng lại lo lắng cho mẹ và muội muội của hắn, thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nói của Dương Húc Quang.

"Đầu tiên là báo cho ngươi một câu ‘bình an’! Mẹ và em gái của ngươi, cùng với người nhà của vài Tự Do Linh Hồn khác đã được đưa ra ngoại thành Bắc Kinh từ sớm khi quỷ quái bắt đầu xuất hiện. Hiện tại cũng đang được bảo hộ rất tốt, không có thương tổn gì hết... Thế nên, giờ chúng ta nói luôn tới việc chính nhé: mục tiêu của ngươi có lẽ đang ở một nơi rất ‘bất tiện’ cho Chính Phủ." Dương Húc Quang nói.

Bùi Kiêu ngạc nhiên hỏi: "A? Nói thế là có ý gì? Mà tình hình của các ngươi bên đó thế nào?"

Dương Húc Quang cười khổ: "Rất tệ! Lần này số lượng quỷ quái vượt xa các lần trước, hơn nữa chất lượng cũng cao đến dọa người, thậm chí còn có bảy tám con đạt đến Nhập Ma cấp đỉnh phong, chỉ còn thiếu chút nữa là có trường khí thế rồi. Về phần Chân Ma cấp... ài, ngay cả Cung Diệp Vũ cũng không cảm ứng được vị trí của nó, chắc là chỉ có thể chờ đến khi nó hoàn toàn biến thành Chân Ma cấp mới tìm được cách khác. Tạm thời không nói chuyện này, bọn ta sẽ nghĩ cách sau, quan trọng hơn là vấn đề của ngươi kìa... Khoảng 20 phút trước, có mấy thành phố lớn trên thế giới cũng phát hiện có quỷ quái thực thể hóa, tuy rằng số lượng và chất lượng không cao bằng những thành phố có tổng bộ của tổ chức linh hồn, nhưng với những thành phố không đề phòng một chút nào như vậy thì cũng đã đủ coi là tai họa rất lớn rồi. Mà một nơi trong số đó chính là Đài Bắc."

Bùi Kiêu thì thầm lặp lại cái tên Đài Bắc, sau đó vội tìm một tấm bản đồ Trung Quốc, một lúc sau hắn mới cười khổ: "Ta hiểu ý ngươi rồi. Cỗ ý chí này ở hướng đông, mà còn là của một người vừa mới chết... như vậy, linh hồn đặc thù này có khả năng rất lớn chính là người chết do sự kiện quỷ quái thực thể hóa ở Đài Bắc lần này đúng không?"

Dương Húc Quang tiếp tục nói: "Không sai. Vị trí hiện tại của ngươi đã đến rất gần vùng duyên hải của Trung Quốc rồi, mà ở phía đông nam của vị trí đó, lại là một nơi có lượng dân cư lớn và ở ngoài biển nữa, thì ngoài Đài Loan ra, ta cũng không nghĩ ra được nơi nào khác. Vấn đề chính là ở đó, bởi vì nguyên nhân chính trị, có khả năng ngươi phải từ bỏ linh hồn đặc thù này thôi, cái phi cơ quân dụng mà ngươi đang ngồi không ngươi không thể bay vào Đài Loan được. Cho dù đây một linh hồn đặc thù là vô cùng quan trọng nhưng Chính Phủ lại có quá nhiều vấn đề khó xử, vậy nên chỉ cần đó không phải là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thì Chính Phủ cũng không thể nào bỏ qua vấn đề tranh chấp chính trị được... Vậy nên, ta muốn biết, quyết định của ngươi là thế nào?"

Bùi Kiêu cười khổ: "Ta thì được quyết định cái gì chứ? Ta chỉ mới gia nhập tổ chức linh hồn Trung Quốc thôi, lần trước lại vừa có mâu thuẫn lớn với Chính Phủ, chuyến này đi ảo giới Phong Đô còn không phải là để hòa giải hay sao? Vì vậy, thời điểm này cũng không nên tiếp tục gây khó dễ, thậm chí là tạo ra thêm mâu thuẫn với Chính Phủ thêm nữa... Được rồi, ta trở về Bắc Kinh vậy! Coi như lần này là chuyện ngoài ý muốn đi."

Dương Húc Quang im lặng một chút, sau đó lại tiếp tục nói: "Nhưng ngươi cam tâm sao? Đừng nghĩ ta cũng giống như Cung Diệp Vũ: rất nhiều chuyện đã biết rõ là không thể làm khác được nhưng vẫn muốn thay đổi một cách gượng ép... Ngươi cũng cảm thấy hơi khó chịu với đoàn đội của bọn ta đúng không? Nói đúng hơn, là ngươi không tin tưởng đoàn đội của bọn ta! Nhưng mà cũng đúng thôi, dù sao cũng là do bọn ta đề phòng và có thái độ thù địch với ngươi trước, nhưng ai bảo ngươi không đáng để bọn ta tin tưởng chứ? Thế nên chắc ngươi cũng nghĩ tới việc tự lập một đoàn đội cho mình đúng không? Và linh hồn đặc thù kia, chắc hẳn cũng có ý nghĩa rất lớn với ngươi, là đồng đội đầu tiên của ngươi! Ta đoán không sai chứ?"

Trong lòng Bùi Kiêu chợt dâng lên đủ thứ cảm xúc, hắn cười khổ nói: "Xem ra đoàn đội của ta sau này nhất định cũng phải kiếm được một người biết sử dụng đầu óc như ngươi, nếu không thì thật là thua thiệt... Không sai! Giống như ngươi vừa nói, cả hai bên đều đề phòng lẫn nhau! Dù cho là còn một cầu nối ở giữa là Cung Diệp Vũ, nhưng nếu không may cái cầu nối này có vấn đề thì sẽ ra sao đây? Cho nên ta không thể nào yên tâm giao sau lưng của mình giao cho các ngươi được! Phải tìm được đồng đội của mình! Đó chính là điều ta muốn! Còn về chuyện lần này, đúng là ta có chút không cam tâm, nhưng mà đôi khi, nếu không phải là loại sự việc đến mức không đội trời chung như thù giết cha, diệt môn, ta cũng có thể sẽ lựa chọn thỏa hiệp. Ta không giống như là Cung Diệp Vũ, xét cho cùng thì ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi."

Dương Húc Quang bỗng nhiên vừa cười vừa nói: "Nhưng mà cuối cùng vẫn là không cam tâm phải không? Dù sao đi nữa, hiện tại ngươi chính là người có nhiều khả năng trở thành Chân Ma cấp tiếp theo nhất trên thế giới. Chuyện này ta cũng đã báo cáo cho cấp cao trong Chính Phủ rồi, chắc hẳn bọn họ cũng hiểu rõ ý nghĩa của hai cường giả Chân Ma cấp đối với Trung Quốc. Đặc biệt là tại thời điểm mà các dấu hiệu của lý luận ngày tận thế ngày càng biểu hiện rõ ràng như bây giờ... Nói đi, nếu cho ngươi lựa chọn: có thể sẽ gặp chút nguy hiểm nhưng lại có khả năng cứu được linh hồn đặc thù kia thì ngươi lựa chọn thế nào?”

Bùi Kiêu như chợt giật mình hiểu ra, hắn lớn tiếng hỏi: "Chẳng lẽ là muốn ta đi giải quyết quỷ quái thực thể hóa ở Đài Bắc sao? Lấy danh nghĩa đó để vào Đài Loan? Như vậy, cao tầng của Chính Phủ vừa cho Đài Loan một cái ơn, còn ta cũng sẽ có cơ hội tiến vào Đài Loan? Lựa chọn là như vậy đúng không?"

Tiếng cười của Dương Húc Quang vẫn bình thản như cũ: "Đúng vậy, tuy hiện tại ngươi rất yếu ớt, hầu như chỉ cần một con quỷ quái Nhập ma cấp đỉnh phong cũng đủ giải quyết ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, chấp niệm có thể dung nạp năng lượng tiêu chuẩn với tỉ lệ 1:2, còn có Thiên Sinh Vũ Khí có dung lượng 850 đơn vị. Chiến lực như vậy cũng không tệ rồi, vấn đề bây giờ là, chúng ta không biết quỷ quái thực thể hóa ở Đài Bắc mạnh bao nhiêu, gây ra thiệt hại đến mức nào, nếu chỉ có một mình ngươi, ngươi nhắm có thể giải quyết hết không? Có nguy hiểm đến tính mạng không? Chuyện này ta cũng chưa nói cho Cung Diệp Vũ, hắn còn đang bận chiến đấu, mà giờ có phái tiếp viện từ Bắc Kinh tới cho ngươi cũng không kịp... Sau khi trời tối, vết rách không gian cũng có thể hiện ra bất cứ lúc nào. Nói cách khác, chỉ có một mình ngươi đi thôi! Ngươi quyết định thế nào?"

"...Một mình ta đi! Dương Húc Quang, ta còn cần đồng đội hơn ngươi nghĩ nhiều, không chỉ vì chuyện liên quan tới đoàn đội của các ngươi, mà còn vì lý luận ngày tận thế nữa, hoặc có thể nói là vì cái tương lai còn đáng sợ hơn cả ngày tận thế kia... Ta chỉ có thể nói đến đó! Còn giờ thì nhờ ngươi nói với cao tầng ý của ta: một mình ta đi Đài Bắc!”

Bùi Kiêu nói đến đó thì cũng ngắt micro, sau đó hắn liền hít thật sâu một hơi. Mặc dù linh hồn không cũng không cần hô hấp, nhưng hành vi thì vẫn tuân theo ý thức của nhân loại và trí nhớ của bản thân, hít sâu một hơi dường như có thể ổn định giúp lại tinh thần.

(Cuối cùng cũng vẫn để lộ một ít thông tin, nhưng mà trước khi ta đạt đến Chân Ma cấp thì vẫn chưa thể nói ra rõ ràng được. Hy vọng trí tuệ của Dương Húc Quang càng xuất sắc hơn ta nghĩ. Chỉ có thể hy vọng như thế...)

Lúc Bùi Kiêu còn đang yên lặng trầm tư thì phi cơ đã bay ra khỏi lục địa, hướng đến một hòn đảo lớn ở hướng đông nam... Quả nhiên không sai, ý chí mà Bùi Kiêu cảm ứng được đúng là phát ra từ trên đảo Đài Loan này, lại còn đúng là từ thành phố Đài Bắc đang gặp phải quỷ quái thực thể hóa!

Cả thế giới cũng chỉ có mười mấy quốc gia có tổ chức linh hồn, mà mười mấy quốc gia này cũng đều toàn là cường quốc thế giới, hoặc có đất rộng, hoặc có đông dân, hoặc là giàu có, hoặc là cả ba mặt trên. Nếu không cũng không thành lập nổi cái loại tổ chức vừa đốt tiền lại vừa cần rất nhiều nhân tài góp sức như vậy. Và Đài Loan thì hiển nhiên là không có điều kiện nào trong số đó, thế nên tuy Đài Loan cũng từng xuất hiện vài Tránh Thoát Giả, nhưng mấy người này đều đã đi Mỹ cả rồi, còn về số lượng Tự Do Linh Hồn ở Đài Loan thì ít đến mức gần như không có.

Sở dĩ “gần như không có” chứ không phải là “hoàn toàn không có” là bởi vì dù sao ở đâu cũng đều có quan lại quyền quý, mà tiền tài và quyền thế có thể biến thành ‘các mối quan hệ’ và cũng có thể làm cho một linh hồn bình thường trở thành một Tự Do Linh Hồn... Tuy Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 50 đơn vị không phải là nhiều như nấm, nhưng các quốc gia có tổ chức linh hồn cũng có tồn kho không ít, đương nhiên, nếu chỉ là loại phú ông gia sản mấy nghìn, mấy vạn thì vẫn chưa đủ tiền tài và quyền thế để làm được việc này.

"Nhưng mà dù sao thì cũng chỉ là Tự Do Linh Hồn bình thường, lại còn là đám phú ông nhờ người khác chặt đứt tội nghiệt, đoán chừng bọn họ còn sợ chết hơn cả người bình thường nữa. Thế nên căn bản là không thể dựa vào bọn họ để dẹp đám quỷ quái thực thể hóa ở Đài Bắc rồi..."

Bùi Kiêu lúc này ngồi trên một chiếc xe jeep quân dụng, lái xe cho hắn cũng vẫn là phi công lái máy bay quân dụng lúc trước... Đây là một quân nhân trẻ tuổi, tư thế hiên ngang, hai mắt sáng ngời đầy thần thái, mỗi động tác đều toát lên khí chất đặc thù của quân nhân. Tuy vậy, hắn có một điểm lại không hề giống với hình tượng quân nhân điển hình như trong tưởng tượng của Bùi Kiêu... Hắn nói quá nhiều! Cực kì nhiều!

Lúc trên phi cơ quân dụng thì còn chưa cảm nhận được, bởi vì buồng lái và khoang chở khách được tách riêng, nhưng sau khi hạ cánh, tuy bộ dáng của gã quân nhân này vẫn rất là nghiêm túc, nhưng miệng lại nói liên hồi... Hình như từ lúc đó đến giờ vẫn chưa dừng lại một lần nào.

Từ tư thế ngồi, cho tới thần thái, thậm chí vẻ mặt của quân nhân trẻ tuổi này đều thuộc dạng tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa, chẳng qua là da miệng của gã giống như không có gắn liền với thân thể, gã nhìn Bùi Kiêu qua gương chiếu hậu, tiếp tục nói: "Thật sự là quá tốt, đây là lần đầu tiên ta cùng với Tự Do Linh Hồn... ách, ngươi là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả chứ nhỉ? Đây là lần đầu tiên ta làm nhiệm vụ như thế này, trước kia cũng chỉ được làm nhiệm vụ hậu cần thôi. Đúng rồi, máy bay chở các ngươi đi Phong Đô lần trước cũng là do ta lái đấy."

Bùi Kiêu bóp trán, cười khổ nói: "Khoan nói chuyện của ngươi... Vị tiểu thư này, phiền cô nói cho tôi tình huống hiện tại của Đài Bắc, có bao nhiêu quỷ quái thực thể hóa? Và tình hình thương vong của dân chúng như thế nào?"

Ngồi bên ghế phụ lái là một cô gái trẻ tuổi đeo măt kính và chỉ mặc trạng phục bình thường. Cô gái này chính là nhân viên do Chính Phủ Đài Loan phái đến tiếp đón chi viện từ phía đại lục, mặc dù miệng vẫn giữ nụ cười ‘nghề nghiệp’ thường trực, nhưng trái lại với thanh niên luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc kia, từ đầu đến giờ cô ta vẫn luôn thể hiện vẻ trầm ngâm.

Cho đến khi Bùi Kiêu hỏi đến, nàng mới mỉm cười rút ra một báo cáo nói: "Tình hình rất không tốt! Từ cách đây năm ngày, cục cảnh sát Đài Bắc liên tiếp nhận được thông báo các vụ án mất tích, nhưng lúc ấy chuyện này cũng không được coi trọng lắm. Sau đó tình hình ngày càng xấu hơn, mỗi ngày đều có ít nhất đến mười vụ báo mất tích, thậm chí chỉ trong ngày hôm qua đã có đến ba mươi vụ, lúc này thì không chú ý cũng không được nữa rồi. Dù sao thì cũng là cuối năm, tuy rằng ở đây không có tổ chức linh hồn, nhưng mà lúc trước cũng từng có vài gã Tránh Thoát Giả, cho nên chúng tôi cũng có chút hiểu biết về giới linh hồn, lúc đó chúng tôi cũng đã nghi ngờ ở Đài Bắc có thể đã xuất hiện quỷ quái thực thể hóa... Cho đến hôm nay, chúng tôi cuối cùng đã xác minh được rõ. Đây là đoạn video của người dân quay được."

Vừa nói, cô gái vừa đưa một cái camera loại nhỏ qua cho Bùi Kiêu.

Hắn nhận lấy máy quay, mở lên, bắt đầu xem qua nội dung trong đó. Người quay đoạn video này có vẻ đang chạy nên khung hình bị rung lắc không ngừng, nhưng không biết là đang chạy trốn hay đang đuổi theo cái gì đó. Gã hình như đang chạy trong một lối nhỏ giữa hai tòa nhà, hình ảnh như vậy kéo dìa trong vài phút, cho đến khi người cầm máy quay bỗng té nhào làm cho camera bị văng ra phía xa. Tuy vậy, góc máy lại vừa vặn quay đúng vào người chủ nhân của nó.

Chủ nhân của chiếc máy quay là một người đàn ông trung niên mập ước chừng bốn chục tuổi, có thể thấy được ông ta cũng đã gần như kiệt sức, lúc này đứng lên cũng không nổi nữa rồi, mà phía sau ông ta còn có hơn hai mươi người cũng đang bỏ chạy. Vì người đàn ông mập ngã ra nên sau đó liền có người bị vấp phải ông ta ngã theo, còn có người đạp thẳng lên người khác mà chạy. Sau khi đám người kia chạy qua thì những người bị ngã mới vội vàng bò dậy để chạy tiếp.

Nhưng lúc này thì đã muộn rồi! Bất chợt, từ một góc xa mà khung hình máy quay không chiếu tới được bay vụt đến một đám sương mù đen rồi phủ ngay lên mấy người đang nằm la liệt trên đất. Chỉ mấy giây sau, đám sương đen kia lại bay đi, còn những người kia lúc này đờ đẫn đứng lên, từng bước từng bước đi về hướng đám sương đen ấy. Hình ảnh ảnh sau đó chỉ còn lại khung cảnh trống không của nơi đó...

"Là quỷ quái loại u linh à? Mấy người kia chắc là đã bị ảo giác mê hoặc hết rồi." Sau khi xem hết đoạn video, Bùi Kiêu mới trả chiếc máy quay lại cho cô gái đang ngối cạnh tên thanh niên nói nhiều kia, đồng thời cũng nói luôn.

Cô gái nhận lấy máy quay, cười khổ một tiếng, rồi lắc đầu nói: "Quỷ quái loại u linh giết người bằng cách hấp thu sức sống của người đó, còn mê hoặc chẳng qua chỉ là thủ đoạn chúng dùng để tổn thương người sống mà thôi. U linh Nhập Ma cấp thông thường muốn hoàn toàn giết chết một người cũng phải mất đến ba ngày, khi đó thì người cũng gần như bị hút thành cái xác khô. Nhưng thực tế... chúng tôi lại phát hiện một cái nhà kho bỏ hoang, ở đó không khác gì một cái lò mổ, bên trong có không dưới một trăm thi thể, bọn họ giống như là bị xé xác mà chết, mà quan trọng là những mảnh thi thể đó vẫn còn "tươi", hiểu ý tôi chứ? Chắc chắn là còn có loại quỷ quái khác!"

Bùi Kiêu im lặng, thực ra thì hắn chả sợ cái đám quỷ quái loại u linh này chút nào. Chỉ cần không có Chân Ma cấp, thì với hắn, không có gì gọi là uy hiếp cả. Phải biết rằng bản tâm của hắn hiện tại đã thông suốt, chấp niệm vững chắc, tỉ lệ dung nạp năng lượng tiêu chuẩn cũng đã là 1:2, bất cứ huyễn thuật nào dưới Chân Ma cấp đều đã không còn hiệu quả nữa rồi. Vì nên sau khi phát hiện loại quỷ quái xuất hiện ở Đài Bắc là u linh, thì trong lòng hắn càng thấy nhẹ nhõm.

Nhưng nếu thật sự còn có loại quỷ quái khác có thể công kích vật lý, vậy thì đúng là một thách thức dành cho hắn... Dù sao chấp niệm của hắn chỉ còn hơn 50 đơn vị mà thôi, hiện giờ toàn thân đều như không có chút sức lực nào cả...

"Mặc kệ đi, bây giờ cứ đến trung tâm thành phố Đài Bắc trước đã..." Bùi Kiêu cười khổ một tiếng, giờ phút này hắn đã cưỡi lên lưng cọp rồi, chỉ có thể như vậy mà thôi.

(Tìm được linh hồn đặc thù kia rồi tính sau... Cường độ của cỗ ý chí kia lại tiếp tục suy yếu nữa rồi...)

Lời bình: Linh hồn nọ có khả năng gì đặc biệt? Liệu Bùi Kiêu có kịp thời tìm được linh hồn này hay không? Liệu với tình trạng suy yếu của bản thân, hắn có đủ sức đương đầu với những nguy hiểm đang rình rập? Mời các bạn đón đọc chương mới nhất của TVKĐ được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm trên Bạch Ngọc Sách!

Bùi Kiêu không biết tình hình khi cô gái châu Âu có danh hiệu Vakyrie tìm kiếm linh hồn đặc thù thì sẽ như thế nào, nhưng mà sự cảm ứng của hắn quả thật đang càng lúc càng yếu đi. Theo thời gian trôi qua, sự cảm ứng vô cùng rõ ràng lúc trước giờ đã gần như sắp biến mất. Tựa như ngọn nến trước gió, chập chờn lay động, lúc nào cũng có thể vụt tắt.

Lúc xe Jeep mà Bùi Kiêu ngồi đi vào đến nội thành Đài Bắc thì cũng đã khoảng 7 giờ tối, sắc trời cũng đã tối mịt. Thực ra, từ lúc Bùi Kiêu bắt đầu cảm nhận được ý chí của linh hồn đặc thù này thì hắn gần như đã đi một mạch tới Đài Loan mà không hề ngừng nghỉ. Nhưng nguyên nhân khiến hắn đến tận bây giờ mới tới nơi một phần là do bay đi cũng tốn kha khá thời gian, một phần là vì nguyên nhân chính trị.

Tóm lại, cuối cùng thì Bùi Kiêu cũng đã tới được thành phố Đài Bắc. Rõ ràng là trật tự của thành phố này không bị xáo trộn gì quá lớn, ít nhất là không có việc phong tỏa và di tản mấy con đường lớn như ở Bắc Kinh. Tuy cô gái trẻ kia nói rằng thật ra họ đã phong tỏa và sơ tán mấy tòa cao ốc nhưng cũng chỉ lấy lý do bị rò rỉ khí gas mà thôi. Vậy nên dân chúng cũng không rơi vào hoảng loạn, nhờ đó mà trật tự của đô thị không bị phá vỡ.

“Nhưng mà lần quỷ quái thực thể hóa tiếp theo thì các ngươi sẽ giải quyết như thế nào?” Bùi Kiêu ngồi trên xe Jeep, vừa nhìn dòng người đông nghịt hối hả trên phố, vừa hỏi theo bản năng.

Cô gái trẻ hơi ngẩn ra, sau đó trả lời với sắc mặt khổ sở: “Còn biết làm thế nào được nữa? Chỉ còn cách xin Đại Lục hoặc Mỹ cứu viện thôi, dù sao chúng tôi cũng bị kẹt giữa hai thế lực lớn... Có điều, trừ lý do chính trị ra thì dân số của chúng tôi quá ít cũng là một nguyên nhân chủ yếu, diện tích đất đai nhỏ, lại không có ảo giới, thế nên căn bản là không thể thành lập được tổ chức linh hồn. Thật ra, không chỉ có Đài Loan mà trên thế giới còn có rất nhiều các đặc khu và quốc gia cũng như vậy. Xem ra càng gần đến năm 2012 thì tình hình trên thế giới sẽ càng có nhiều biến động rồi.”

Bùi Kiêu thở dài không nói. Nhìn những người trước mặt, đều mang chung một dòng máu, đều là một dân tộc, đáng tiếc là vì đủ đủ loại nguyên nhân mà phải chia lìa, bọn hắn chỉ hy vọng lúc bản thân còn sống có thể được gặp lại người thân của mình... Bùi Kiêu cũng không phải người ưa thích nghiên cứu chính trị gì cho cam, vậy nên sau khi cảm thán một lúc thì hắn lại bắt đầu tập trung toàn bộ tư tưởng vào việc cảm ứng, cố gắng hết sức để có thể cảm nhận được vị trí của cái ý chí đang càng lúc càng yếu đi kia, đồng thời liên tục chỉ đường đi cho xe Jeep.

Xe Jeep chạy dọc theo đại lộ không bao lâu thì thấy đoạn đường phía trước có trạm kiểm xoát chặn đường. Xem ra khu vực ở phía trước chính là nơi quỷ quái đã thực thể hóa, vậy nên cảnh sát thành phố Đài Bắc đã cấm đi đường này, còn linh hồn đặc thù kia chắc hẳn cũng chết trong đó.

Lúc này, Bùi Kiêu vẫn đang mệt mỏi rã rời, không chút sức lực, vậy nên hắn chỉ có thể ngồi yên trên xe, lạnh nhạt nhìn cô gái trẻ đi thương lượng với những cảnh sát đóng chốt chặn trên đường. Không lâu sau, đám cảnh sát kia đã vâng lệnh mở chốt chặn đường, cho phép xe Jeep đơn độc tiến vào bên trong. Rất hiển nhiên là đám cảnh sát này cũng nghe ngóng được một vài tin tức gì đó, bọn họ nhìn theo xe Jeep với vẻ hồi hộp, thậm chí còn có chút không đành lòng.

“Bọn họ cũng biết những chuyện liên quan đến quỷ quái sao?” Bùi Kiêu quay đầu nhìn lại chốt chặn phía sau lưng. Thấy được biểu cảm của những người đó làm hắn cũng cảm thấy tò mò, liền quay lại hỏi cô gái trẻ.

Cô gái cười với vẻ khổ sở trả lời: “Đây là do khác biệt văn hóa. Có thể nói là dân chúng ở đây mê tín hơn so với ở Đại Lục. Cho dù là phong thủy, hay là chuyện thờ thần tế quỷ, dân chúng thà tin tất cả là có thật còn hơn là không tin một thứ gì đó. Đến cả tin đồn cũng giống vậy, khi bọn họ nghe đồn bất kể chuyện gì về quỷ quái thì sẽ nghiễm nhiên tin tưởng. Chuyện đó không liên quan đến việc bí mật về tổ chức linh hồn bị tiết lộ.”

(Có lẽ sự tin tưởng từ tận sâu trong tiềm thức của nhân loại trên toàn thế giới này chính là nguồn gốc của việc quỷ quái thực thể hóa…)

Bùi Kiêu đang thầm nghĩ thì chợt phát hiện trên không trung con đường trước mặt bỗng xuất hiện hơn ba mươi linh hồn bình thường của cả nam lẫn nữ trôi nổi lơ lửng, tất cả đều đang bị tội nghiệt quấn lấy. Nhưng không chỉ có vậy, ở giữa những linh hồn đó còn có mấy đoàn khí đen nhạt bay qua bay lại. Mỗi khi đoàn khí đen kia chạm vào linh hồn thể nào thì linh hồn thể đó sẽ lập tức gào thét lên thống khổ. Sau khi bị đoàn khí đen kia bao trùm thì linh hồn đó sẽ như bị tưới acid lên người vậy, dần dần tan rã, sau một thời gian thì sẽ hoàn toàn tan biến không còn lại chút gì.

“Thì ra là thế! Đầu tiên là tấn công cơ thể người sống, sau khi họ chết rồi thì lại cắn nuốt linh hồn sao?” Bùi Kiêu vừa nhìn chăm chú đoàn khí đen trên đỉnh đầu vừa nói. Người bình thường nhìn vào thì có lẽ chỉ thấy đó là một cái bóng đen lúc ẩn lúc hiện, nhưng linh hồn thể như hắn thì hiển nhiên có thể thấy rõ ràng đoàn khí đen đó bao trùm bên ngoài một thứ nhìn như bộ xương khô. Đây rõ ràng là một con quỷ quái thuộc loại u linh rồi.

Bùi Kiêu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thấy hắn tay xách theo súng, bay thẳng lên phía trên xe Jeep. Tuy lúc này cơ thể hắn vẫn đang rất suy yếu, nhưng dù sao thì đây cũng không phải bên trong ảo giới. Ở thế giới hiện thực, linh hồn thể có thể tự do bay lượn, chỉ cần nghĩ trong đầu là có thể di chuyển trong không gian, năng lực hoạt động lớn hơn nhiều so với trong ảo giới. Mà Bùi Kiêu cũng chả có gì phải sợ u linh ở cái cấp bậc thấp thế này, hắn chỉ bay thẳng về phía nó mà thôi.

Khi Bùi Kiêu bay đến gần đám u linh kia thì có mấy con trong số đó thả ngay linh hồn đang bị mình quấn lấy để nhào về phía hắn. Thế nhưng có mấy con khác lại không nhào tới, cũng không tiếp tục thôn phệ linh hồn mà bỗng rít lên những tiếng quái dị, như thể vừa thấy thứ gì rất khinh khủng lắm, sau đó không ngờ lại quay lưng bỏ chạy ra xa.

(Hả? Sau khi quỷ quái thực thể hóa xong sẽ sinh ra ý thức khác nhau sao? Mấy con đang bay về phía mình rõ ràng là bị bản năng điều khiển rồi, chúng nó thấy cường độ chấp niệm của mình cao hơn nên muốn đến cắn nuốt, còn mấy con khác lại có vẻ đã phát hiện ra Thiên Sinh Vũ Khí mà mình cầm trên tay... Nói cách khác, sau khi thực thể hóa thì quỷ quái cũng sẽ sinh ra trí khôn?)

Bùi Kiêu âm thầm phân tích tình huống trước mắt nhưng động tác cũng không hề chậm lại, khẩu súng trên tay liên tục vung lên, dùng phần lưỡi dao chém vào đám u linh kia. Tuy hiện tại hắn gần như không có chút sức lực nào, tốc độ cũng không thể bằng được lúc sử dụng lực lượng lôi điện, nhưng mà đám u linh trước mắt thậm chí cả nhập ma cấp cũng chưa đạt đến, hắn chỉ đơn giản phất tay vài cái đã giải quyết gọn gàng.

Đương nhiên, cũng không phải là u linh không tấn công hắn, một đống lớn các đoạn tạp âm kỳ quái bất thình lình xông lên đầu Bùi Kiêu. Chỉ có điều cái thứ đó lại không ảnh hưởng chút nào tới hắn, nó chỉ giống như tiếng ồn từ mấy khu phố xá sầm uất truyền đến với hắn mà thôi, cơ bản là không làm hắn có chút phản ứng nào. Nhưng thứ đó lại giúp Bùi Kiêu hiểu được đại khái ảo giác và huyễn thuật là cái thứ gì. Đó chính là việc đột ngột truyền một lượng lớn thông tin vào ý thức của người khác, làm cho ý thức của người đó bị rối loạn... Có điều, đây chỉ là huyễn thuật sơ đẳng nhất mà thôi. Lúc hắn phải đối mặt với con Mã Diện Ma Vương cấp chưa hoàn thiện kia, thậm chí chỉ mới đứng gần nó một chút mà bản thân đã bị kéo vào trong ảo giác, lúc đó gần như cho là mình sẽ chết tới nơi rồi.

Dù sao đi nữa, mấy con u linh này đã bị hắn giải quyết vô cùng nhẹ nhàng. Quả nhiên giống như dự đoán của hắn, với cường độ chấp niệm hiện tại, bất cứ huyễn thuật nào dưới Chân Ma cấp đều vô dụng với hắn. Vậy nên, đối với hắn, đám u linh chỉ biết công kích tinh thần này cũng chỉ là những con số mà thôi... Đến bao nhiêu chết bấy nhiêu!

Sau khi thấy đám u linh bị "làm cỏ" xong, thì đám linh hồn vốn đang điên cuồng thét gào, giẫy giụa bên kia chợt im bặt, sau đó lập tức có người hét lớn xin Bùi Kiêu cứu mạng. Thậm chí có người còn như thể liều mạng mà kê khai ra đủ loại lợi ích như tiền tài, quyền lực, thập chí cả sắc đẹp cũng có, tất cả chỉ là tìm cách để Bùi Kiêu cứu giúp bọn họ. Nhưng bọn họ không biết rằng hiện tại ngay cả bản thân Bùi Kiêu cũng khó bảo toàn. Chỉ có hơn 50 đơn vị chấp niệm, hắn phải cố hết sức mới vừa đủ để có thể duy trì hình thể. Đối với những linh hồn đó, hắn chỉ biết khẽ thở dài, sau đó lại hạ xuống phía dưới, chui trở vào trong xe Jeep.

Khi Bùi Kiêu vừa bay lên không trung thì cả hai người trong còn lại trong xe là người quân nhân trẻ tuổi nói nhiều và cô gái trẻ tiếp đón khi hắn tới Đài Loan đều đã cùng lấy ra một cặp kính đặc biệt đeo vào mắt. Đến khi Bùi Kiêu đáp trở xuống thì người quân nhân mới vừa lái xe vừa nói: “Thật gọn gàng! Còn đơn giản hơn so với mấy video ghi lại cảnh làm nhiệm vụ của tổ chức. Đó chính là u linh nha, thông thường phải cần bảy, tám tên Tự Do Linh Hồn vây đánh, khi đó sẽ có hai, ba người rơi vào ảo giác, những người còn lại thì nhân cơ hội mà tiêu diệt nó. Không ngờ ngươi lại mạnh đến như vậy, chỉ có đúng một mình mà giết chết cả một đám... Hắc hắc, không giấu gì ngươi, lúc vừa lái xe vào đây, ta còn phải rùng mình mấy cái, phải biết rằng tỉ lệ tử vong của đám nhân viên hậu cần như chúng ta còn cao hơn Tự Do Linh Hồn rất nhiều đấy. Nhưng giờ đã biết ngươi mạnh như vậy rồi thì không cần phải lo sợ gì nữa. Hắc hắc, đây chính là nhiệm vụ liên quan đến quỷ quái đầu tiên ta được nhận đấy!"

Cô gái trẻ kia cũng cười vui vẻ: "Quả không hổ là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả! Ban đầu nhìn bộ dạng bệnh tật đầy mình của ngươi, ta còn tưởng là Đại Lục chỉ làm qua loa lấy lệ thôi chứ. Quả là không sai, đúng là xứng danh Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín…"

Bùi Kiêu nghe xong thì đúng là cảm thấy dở khóc dở cười. Hắn đã từng chứng kiến sự khủng bố của Địa Ngục, cũng đã thấy được sự hùng mạnh quỷ quái Chân Ma cấp, còn có cả Ma Vương cấp với thực lực không thể địch nổi, cho nên hắn còn chả thèm để vào mắt mấy con quỷ quái thực thể hóa ở thế giới hiện thực này. Tuy nhiên, nghe hai người nói như vậy lại làm lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm giác lo lắng vô cùng. Nếu chỉ với mấy con quỷ quái yếu ớt nhất như vậy mà thế giới hiện thực đã gần như không có chút sức chống trả… Thế thì khi càng gần năm 2012, sẽ càng có nhiều quỷ quái mạnh hơn nữa thực thể hóa, thậm chí cả Địa Ngục cũng sẽ mở ra, đến khi đó nhân loại biết phải làm như thế nào bây giờ?

(Ài, giờ không phải là lúc để nghĩ nhiều như vậy. Ngay cả ta cũng còn yếu ớt như vậy, đối mặt với quỷ quái Chân Ma cấp còn cửu tử nhất sinh, còn có sức đâu mà lo lắng cho ai đây? Vẫn phải nâng cao thực lực lên đến Chân Ma cấp rồi tính sau. Mặt khác, còn cần phải có đoàn đội và đồng bọn.)

Bùi Kiêu thở dài, tập trung lại, đặt hết tâm trí vào việc tìm kiếm cỗ ý chí hiện đã yếu đến mức gần như không thể cảm ứng nổi kia. Thời gian trôi đi từng phút, khi xe Jeep chạy qua một đầu đường thì tầm mắt phía trước chợt mở ra rộng ra rất nhiều. Nơi đây là một quảng trường nhỏ, và ở đó có rất nhiều người đang nằm... à, nói là thi thể thì đúng hơn. Không trung phía trên những người đó còn có gần trăm linh hồn đang gào thét thê thảm. Nhưng đó cũng không phải điều thu hút ánh mắt của người khác nhất. Điều làm ba người Bùi Kiêu phải chú ý… là một nơi ở giữa quảng trường đó, có một đám khí màu đen lớn đang bao phủ. Nếu nhìn kỹ lại thì sẽ thấy chỗ đó có khoảng có hơn 20 con u linh đang cố sức quấn quanh.

Ở chính giữa đám u linh này là một linh hồn phát ra những tia sáng màu bạc,linh hồn này cũng có rất nhiều tội nghiệt quấn xung quanh. Chỉ có điều linh hồn này lại không giống với những linh hồn khác, chung quanh thân thể hắn phát ra một loại ánh sáng màu bạc kì lạ. Và dường như chính vì điểm đặc đặc biệt đó, nên đám u linh kia mới tập trung lại với ý đồ muốn cắn nuốt hắn, mà không hề quan tâm gần trăm linh hồn khác ở ngay gần đó.

Lúc Bùi Kiêu đang định bay đến gần linh hồn màu bạc đó thì hắn lại chợt phát hiện có điểm khác thường… Đúng vậy, linh hồn màu bạc này không giống với linh hồn phổ thông, không hề gào thét điên cuồng rồi bị hòa tan nhanh chóng mỗi lần bị u linh chạm phải, mà trái lại, hắn rõ là đang liều mạng để đẩy đám u linh đó ra. Tuy mỗi lần bị u linh tấn công, chúng đều rút đi một ít linh hồn của hắn, nhưng đám u linh đó cũng bị hắn dùng hết sức lực đẩy lùi?

Không chỉ có vậy, bên dưới linh hồn thể này rõ ràng là có một cô bé chừng mười lăm, mười sáu tuổi nằm đấy, chỉ không biết là chỉ bị ngất hay là đã chết rồi. Nhưng chí ít là Bùi Kiêu không hề nhìn thấy linh hồn của cô bé đó.

“Ý chí... lưu luyến ư?”

Nhờ việc đến gần hơn mà Bùi Kiêu có thể cảm nhận rõ ràng hơn ý chí của linh hồn đó phát ra, đó là một cỗ ý chí lưu luyến khác thường, giống như là vô cùng muốn ở bên một vật gì đó hoặc người nào đó vậy. Nhìn theo tình huống trước mắt... chẳng lẽ điều mà linh hồn nam giới này lưu luyến chính là cô bé mà hắn đang bảo vệ kia ư?

Suy đoán thì vẫn suy đoán, nhưng vì tình huống đang khẩn cấp nên Bùi Kiêu tất nhiên là không thể để mặc đám u linh cắn nuốt hết sạch linh hồn màu bạc kia. Hắn liền nắm chặt Anh Dũng Súng vọt lên, đồng thời cũng vội nói với hai người trên xe: "Các người tạm thời lui ra xa một chút. Các người không có khả năng tham gia vao việc chiến đấu ở đây đâu. Nếu bọn u linh kia mà

bỏ chạy thì phải cẩn thận, đừng để chúng đến gần, chúng vô cùng nguy hiểm đối với người sống các người." Lời còn chưa dứt, Bùi Kiêu đã bay ra xa được hơn 10m.

Một tiếng “xoẹt” vang lên, dưới chân Bùi Kiêu lại lần một nữa xuất hiện ánh sáng lôi điện loang loáng, khiến cho tốc độ của hắn tăng lên gấp mấy lần. Chỉ khoảng ba, bốn giây sau, Bùi Kiêu đã bay đến phía ngoài của cái tập hợp thể do đám u linh kia tạo thành. Lần này, Bùi Kiêu chả để cho chúng có thời gian để quyết định xem nên chiến hay chạy, hắn giơ súng lên, chém ra một nhát, “xoát” một tiếng, hai con u linh ở ngoài cùng đã bị lưỡi dao trên Anh Dũng Súng chém cho tan nát.

Cho đến lúc này, đám u linh mới như sực tỉnh lại, ngoại trừ một hai con có ý thức không tốt lắm vẫn đứng yên thì phần lớn đều rít lên về phía Bùi Kiêu rồi đồng loạt bổ nhào về phía hắn, nhưng cũng vài con rít lên xong thì lại bỏ chạy ra xa. Chỉ có điều là đám u linh này ít ra cũng phải có tới hơn hai mươi con, thoáng cái đã có hơn mười con quấn lấy Bùi Kiêu. Vậy nên gần như trong nháy mắt, Bùi Kiêu đã bị một đám lớn u linh vây kín!

Nhưng nếu chỉ như vậy thì cũng không nói làm gì. Dù sao thì với kẻ có chấp niệm vững chắc như Bùi Kiêu thì cho dù thứ u linh này có nhiều hơn đi nữa, thì đối với hắn cũng chả khác gì đồ ăn (1) cả. Chỉ có điều...

Từ phía chân trời xa xa, có một con u linh màu đỏ thẫm đang bay rất nhanh về hướng này, mà ngay sau lưng nó còn có mấy chục con u linh màu đen...

Lời bình: Con u linh màu đỏ kia có phải là Chân Ma cấp? Bùi Kiêu sẽ phải đương đầu với tình huống này như thế nào? Mời các bạn đón đọc chương mới nhất của TVKĐ được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm trên Bạch Ngọc Sách!

Chú thích:

1. Không khác gì đồ ăn: đồ ăn thì không phản kháng được. Ý nói thực hiện việc gì đó không tốn sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.