Tục Lạt Giang Hồ

Chương 22: Chương 22: Đạp Tuyết Tầm Mai (Hai mươi hai)




Hai người nhất thời trầm mặc, hắn vén màn cửa lên, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy núi dài không dứt, mênh mông vô bờ.

Vương Tô Mẫn đang ở ngoài đánh ngựa, nghe tiếng quay đầu lại nói: “Tỉnh rồi?”

Thời điểm Lý Đông Thanh nhìn thấy hắn theo bản năng mà sờ lên cái bịt mắt, lại phát hiện đã không thấy, hắn hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Sau khi đi ta càng nghĩ càng thấy không đúng,“ Vương Tô Mẫn nói, “Cảm thấy ngươi đang gạt ta.”

Lý Đông Thanh: “Vậy ngươi phản ứng vẫn không tính là chậm.”

Vương Tô Mẫn: “Thế nhưng lúc đó ngươi đã không xong rồi, có người muốn bắt ngươi, ta liền theo đến.”

Lý Đông Thanh hỏi: “Vậy người bắt chúng ta đâu?”

“Ngươi nhìn cho kỹ coi,“ Vương Tô Mẫn cảm thấy hắn thật sự mù rồi, nói, “Ngẩng đầu.”

Lý Đông Thanh còn đang có chút mê mang, quay đầu vừa nhìn, à, trên nóc xe có bốn người đang đứng khoan thai, phía sau kéo theo đoàn xe màu trắng thật dài. Lý Đông Thanh lúc này lại quay đầu lại.

Vương Tô Mẫn ở ngoài cửa xe gọi: “Nhìn thấy chưa?”

“Ngươi có gặp một tên đạo sĩ hay không, “ Lý Đông Thanh bắt đầu từ từ khôi phục tỉnh táo, hỏi, “Một đạo sĩ rất lợi hại.”

Vương Tô Mẫn: “Không có, thời điểm ta đi, chỉ có ngươi và Ninh Hòa Trần.”

Trong lòng Lý Đông Thanh cảm thấy kỳ lạ, không biết người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại vì cái gì mà tới. Lúc mới vào giang hồ cũng đã gặp được không ít cao thủ, trong lòng những người này đều có tính toán của chính mình, nhìn qua vô cùng thần bí. Lý Đông Thanh tự nhủ: “Dù sao cũng không phải tới giết ta.”

Ninh Hòa Trần hỏi: “Ngươi nói cái gì? Đạo sĩ gì cơ?”

“Ngươi có lẽ không nhớ rõ, một mình ta đánh không lại nhiều người như vậy, có một người giúp ta, mà ta không quen biết hắn,“ Lý Đông Thanh nói thẳng ra, “À, cái này phải nói từ đầu đi, ta làm chân chạy vặt trong một cái tiệm cơm ở Nhạn Môn, cửa hàng bị quan phủ bao hết, chuyển sang nấu cháo cho người dân. Quan sai trong huyện không muốn làm việc bố thí, thế là cũng đẩy cho chúng ta làm, thời điểm ta phân phát gặp một đạo sĩ tới từ phía Nam, thấy hắn rét cóng, liền phát cho hắn một cái áo bông, ta vốn tưởng hắn chỉ là một đạo sĩ bình thường mà hoàng đế phái tới động viên nhân tâm, không nghĩ tới về sau giúp ta rất nhiều, là một cao thủ.”

Lý Đông Thanh dông dài nói một tràng, Ninh Hòa Trần kiên trì nghe, suy nghĩ một chút, nói: “Đạo sĩ từ phía Nam, chẳng lẽ là từ Hành Sơn xuống núi?”

“Quách Giải cũng nói như vậy!” Lý Đông Thanh vui vẻ nói.

Ninh Hòa Trần nở nụ cười, nói: “Vậy tám phần mười là đúng rồi, ngươi ngược lại rất biết kết bạn, Ngũ nhạc Hành Sơn, cao thủ như mây.”

Lý Đông Thanh lần này thấy Ninh Hòa Trần, lại luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Ninh Hòa Trần không hung dữ với mình, trái lại còn luôn cười với mình. Nhớ lại lúc trước mỗi khi Ninh Hòa Trần đối với mình đặc biệt tốt đều là bởi vì mình sắp gặp xui xẻo đến nơi rồi, trong lòng Lý Đông Thanh hơi có chút sợ hãi.

Biết mình bây giờ là tình cảnh gì, đương nhiên liền muốn chạy trốn, Lý Đông Thanh nháy mắt ra hiệu với y, ám chỉ y có thể đánh được không, Ninh Hòa Trần lại nắm chặt tay hắn, mở ra, để hắn nhìn rõ dây khóa tinh tế bên trong. Lý Đông Thanh da dày thịt béo, thậm chí không cảm giác được cái dây xích này. Ninh Hòa Trần nói: “Người Tái Bắc dùng tinh thiết, lại có công nghệ rèn đúc của chính mình, kiếm của người Hán đụng tới loan đao của người Hung Nô cũng sẽ bị bẻ gẫy. Huống chi chúng ta chỉ là người phàm mà thôi.”

Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn, hóa ra trên tay Ninh Hòa Trần cũng có. Dây xích thông qua ghế dựa, không biết kéo dài về phía nào. Ninh Hòa Trần vỗ vỗ hắn, động viên nói: “Đến đâu hay đến đó.”

Đây không giống như lời Ninh Hòa Trần sẽ nói, Lý Đông Thanh nở nụ cười, nói: “Ta tưởng ngươi gấp.”

“Ta không có gì mà gấp.” Ninh Hòa Trần lại nói.

Lý Đông Thanh muốn hỏi, nhưng cũng không muốn hỏi, cho nên vẫn lựa chọn im lặng. Ngược lại là Ninh Hòa Trần mở miệng hỏi trước: “Ngươi sao lại chạy đến Nhạn Môn?”

“Ta chỉ là tùy tiện đi một chút, “ Lý Đông Thanh nói, “Thoát khỏi nơi đầu sóng ngọn gió này, ta còn muốn trở lại cuộc sống của chính mình. Ngươi thì sao?”

Ninh Hòa Trần lại cười, lắc lắc đầu.

Lý Đông Thanh cho là y có khó xử, không muốn nói, kỳ thực đoán cũng có thể đoán được, vội hỏi: “Không muốn thì thôi, không sao không sao.”

“Ta nghe Trường Giang nói, ngươi từ Liêu Đông đi ra, còn tưởng là ngươi đến Cốc Ngư Dương.” Ninh Hòa Trần chậm rãi nói, “Ta vừa hay không có chuyện gì, liền tùy tiện đi một chút, có lẽ có thể gặp được ngươi. Kỳ thực chỉ là đi ngang qua Nhạn Môn.”

Lý Đông Thanh: “...”

Lý Đông Thanh không hiểu phong tình mà hỏi thắng: “Ngươi là đi tìm ta sao?”

“Có thể nói như vậy.” Ninh Hòa Trần thấy buồn cười.

Lý Đông Thanh thoáng chốc cảm thấy cao hứng, hắn luôn cho là mình không được coi là bạn của Ninh Hòa Trần, bây giờ xem ra, cũng không phải là như vậy!

Ninh Hòa Trần thuận miệng nói: “Đến Nhạn Môn liền muốn tiện đường về thăm nhà một chút, thấy mẫu thân, biểu ca còn có quản gia ngày xưa, trong nhà vẫn giống như trước, cuộc sống cũng coi như không tệ. Mẫu thân làm không ít món, còn đưa tới một chén rượu, ta tuy rằng trong lòng có chút dự cảm, thế nhưng vẫn nhận lấy uống một hớp.”

Chuyện này so với suy nghĩ của Lý Đông Thanh cũng không khác là bao. Mẫu thân ruột thịt muốn lấy mạng của ngươi, nếu là Lý Đông Thanh, hắn cũng cho.

Ninh Hòa Trần nói: “Ta ngược lại cũng không phải là vì bọn họ mà sống. Suy nghĩ kỹ một chút, cha ta làm người kiên cường khí khái như vậy, một lòng hộ chủ, biết được hành vi bây giờ của ta, sợ cũng không tha cho ta.”

Lý Đông Thanh không biết nên khuyên nhủ như thế nào, ấp úng nửa ngày, sau đó nói: “Nhưng ngươi không làm ra chuyện gì đại gian đại ác. Mẫu thân của ngươi muốn giết ngươi cũng không phải là bởi vì hành động của ngươi, là bởi vì bị triều đình ép buộc mà thôi.”

“Đều giống nhau.” Ninh Hòa Trần nói, “Còn không phải đều giống nhau sao?”

Lý Đông Thanh muốn nói, cái này không giống nhau mà? Nhưng lại rõ ràng, trong mắt Ninh Hòa Trần, mẫu thân ruột đã từ bỏ y, giết y, chém xuống đầu y, hút khô máu của y. Máu thịt tình thân của y đã không còn. Đối với Lý Đông Thanh, người khác cho hắn một chút ánh lửa vụn vặt hắn đã mang ơn đội nghĩa, còn Ninh Hòa Trần lại buộc phải toàn tâm toàn ý đối xử tốt với y, vì y liều mạng, mới có thể đặt người này vào trong lòng.

Suy nghĩ kỹ một chút, Hoắc Hoàng Hà, Diệp A Mai, Lý Đông Thanh, đều không phải là vì liều mạng cho Ninh Hòa Trần sao?

Lần này, Ninh Hòa Trần cũng không còn gì bận lòng, y nhìn qua thì vẫn là dáng vẻ chia xa ngày đó, chỉ là sắc mặt có chút không dễ nhìn, hai người đều đau khổ. Lý Đông Thanh nói: “Ngươi mệt không? Không bằng ngủ một giấc đi.”

Ninh Hòa Trần lắc lắc đầu, dựa vào trên vách xe, không nói gì cả, nhưng cảm giác lại giống như là thở phào nhẹ nhõm.

Hai người tách ra lâu như vậy, sau khi nói xong đề tài này cũng không còn chuyện nào nữa. Chẳng lẽ hỏi nhau đã trải qua những gì sao? Lại không có chuyện gì tốt để nói. Thời điểm trước đây khi hắn và Ninh Hòa Trần ở chung cũng không hay nói chuyện, mà hôm nay lại còn ở nơi này, Ninh Hòa Trần lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn lại khiến cho Lý Đông Thanh có cảm giác y sẽ không rời đi. Lý Đông Thanh hiếm thấy an lòng, hơn nữa còn có chút vui sướng.

“Ồ!” Lý Đông Thanh chợt nhớ tới một chuyện, hắn bỗng nhiên mở mành xe ra, vừa muốn mở miệng giới thiệu Vương Tô Mẫn một chút, Đại ca nữ lại cho là hắn muốn chạy, đáp xuống cửa xe, hỏi: “Chuyện gì?”

Lý Đông Thanh sợ hết hồn, không biết nàng vẫn luôn ở đây, nói: “Không có việc gì.”

Đại ca nữ nói: “Lập tức đến nơi rồi.”

Vương Tô Mẫn tự mình cùng Ninh Hòa Trần chào hỏi, nói với Lý Đông Thanh: “Vị đại hiệp này cả một đường một câu cũng không nói với ta, nếu như không phải đã từng nghe qua y nói tiếng Hung Nô trong vương trướng, ta thật sự còn cho là y không biết nói.”

Lý Đông Thanh cười nói: “Vị này chính là Vương Tô Mẫn, trước đây mang binh trong thuộc hạ của Y Trĩ Tà.”

Ninh Hòa Trần có chút mỏi mệt lắc đầu, dụi dụi mắt nói: “Biết rồi.”

Lý Đông Thanh nói với Vương Tô Mẫn: “Hai người các ngươi đã quen biết rồi, vậy ta cũng không muốn nói nhiều.”

“Há,“ Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn Đại ca nữ, hỏi, “Có chuyện gì không?”

Đại ca nữ: “...”

Ninh Hòa Trần dựa đầu vào khung cửa sổ, miễn cưỡng nở nụ cười, quay đầu nói: “Đại ca nữ sẽ chờ ngươi đến hỏi nàng, bắt ngươi đi đâu vậy, đi làm gì chứ.”

Lý Đông Thanh lúc này mới nhớ tới việc này, không phải là không thèm để ý, chẳng qua là biết sẽ không có chuyện tốt gì, cho nên sẽ không ôm bất kỳ mong đợi nào, định để đến khi nào tai họa tới thì mới nói. Mà Ninh Hòa Trần đã nói ra rồi, hắn liền hỏi: “Tiểu Nguyệt Chi đến cùng tìm ta làm gì? Ta và các ngươi không có liên quan gì cả.”

Đại ca nữ ngồi đối diện hai người, cổ tay vừa nhấc, ống tay áo đã ngay ngắn khoát lên trên đùi: “Cùng Trung nguyên xác thực không có quan hệ gì. Là cái mạng này của ngươi, vốn đã được chúng ta mua lại, đợi ngươi đủ mười sáu tuổi sẽ có người đón ngươi đi, năm nay ngươi mới vừa tròn mười sáu, tuy rằng xảy ra chút khó khăn, nhưng kết quả vẫn giống nhau.”

Ninh Hòa Trần lại phản ứng rất lớn, liền nói ngay: “Được ai?”

“Nữ vương của chúng ta.” Đại ca nữ nói, “Dùng vạn kim mua ba trăm nhân khẩu, từ Đại Quận, Đông Âu quốc, Nhạn Môn, Liêu Đông, Lang Gia xuất phát, mang theo chút ít hành lý, đóng giả nạn dân, lặn lội đường xa, du đãng tại phụ cận Lâm Giang, an cư ở những chỗ này, thôn Khất Lão cũng bởi vậy mà hình thành. Một năm sau, ngươi sinh ra.”

Ninh Hòa Trần thần sắc hơi động, nhìn về phía Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh lại không có phản ứng gì.

Đại ca nữ thần sắc như trước lạnh nhạt hỏi: “Ngươi có biết ngươi tại sao gọi là Lý Đông Thanh không?”

Ninh Hòa Trần nói: “Thầy tướng số đặt, thế nào, chuyện này cũng có liên quan đến Nguyệt Chi các ngươi?”

“Trên đời này có một loại chim ưng, là loài chim bay nhanh nhất, cao nhất.” Đại ca nữ khẽ nhấc hàm, bất giác mang theo một chút trang trọng, “Trong mười vạn chim ưng mới có một con. Toàn thân trắng như tuyết, giương cánh mấy chục thước, thanh thế mãnh lực, độc hành ngàn dặm, nó ăn uống một lần có thể nhịn đói hai mươi ngày. Thiên tử vạn kim cũng cầu không được, được gọi là 'Vạn ưng chi thần'.”

Đại ca nữ nói: “Đại bàng xuất Liêu Đông, Hải Đông Thanh là anh tuấn nhất.”

Ninh Hòa Trần hiển nhiên là nghe qua truyền thuyết này, kỳ thực Lý Đông Thanh cũng đã từng nghe nói, đại hoang Cửu Phượng, từ chân trời cuồn cuộn mà đến, kinh không át mây, hóa ra Nguyệt Chi cũng tin cái này.

Lý Đông Thanh nói: “Ta không phải không tin, nhưng hiện tại ngươi có phải là nên lấy chút chứng cứ ra không?”

“Ngươi muốn chứng cứ gì?” Đại ca nữ nói, “Ta là nhi nữ Nguyệt Chi, từ khi sinh ra đã không sợ giá lạnh, ta hỏi ngươi, ngươi từ nhỏ đến lớn có từng sợ lạnh không?”

“Năm năm trước, hoàng hậu Vương Chí muốn giết ngươi, lại giết lầm cha mẹ ngươi, chỉ lưu lại ngươi một mạng, ngươi cho đến nay còn thật sự cảm thấy nàng ta lòng dạ mềm yếu, tha cho ngươi một mạng sao? Ngươi bình yên sống đến mười lăm tuổi, có biết vì mười lăm năm này, có bao nhiêu người vì ngươi mà chết?”

Lý Đông Thanh đầu óc trống lập, lập tức liền rõ ràng hơn nhiều. Người Nguyệt Chi ở thôn Khất Lão cũng không muốn giết hắn, nhưng đã đến thảo nguyên Hung Nô, thời điểm hắn ở trong vương trướng của Y Trĩ Tà lại giống như là điên lên rồi vậy. Khi đó nếu là hắn thật sự quy hàng Y Trĩ Tà, Nguyệt Chi sợ là chết sống cũng phải lấy mạng hắn, có lúc lập trường của người so với người càng đáng giá hơn, Lý Đông Thanh có thể chết, nhưng cho dù chết cũng không thể hết lòng cống hiến cho thảo nguyên.

Đại ca nữ nói: “Nương ngươi là nữ nhi của nữ vương Nguyệt Chi. Liệp Kiêu Mỹ chém đầu quốc vương Nguyệt Chi, cũng không phải là đầu người không liên quan đến ngươi, mà chính là ngoại tổ phụ của ngươi. Công chúa của bộ tộc ta ở lại Trường An, gả cho Lưu Vinh, cũng chẳng qua là hi vọng ngày khác Lưu Vinh đăng cơ, có thể vươn tay viện trợ với Nguyệt Chi, nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn chết nhanh như vậy? Ngươi cho rằng chỉ bằng một tiền Thái tử đã bị phế bỏ, một Lâm Giang vương liền có thể che chở ngươi lâu như vậy? Chỉ đáng hận, năm đó đúng lúc quốc gia của ta sụp đổ, một mạch từ Đôn Hoàng hướng về phía Bắc, xuyên qua Ðại Yên, di chuyển đến Y Tắc Khắc Hồ. Mà còn lại chúng ta, từ Kỳ Liên Sơn đi về phía Nam, đến Đông Âu quốc cầu an. Đã là lực bất tòng tâm, chỉ có thể để ngươi ở lại Trung nguyên.”

Thời điểm mùa đông, loài chim di cư bay về phía Nam tránh rét, nhưng tới tháng ba, chim chóc chung quy phải quay về cố hương. Lý Đông Thanh cho là chính mình giống như con diều đã đứt dây, tùy ý phiêu bạt, cũng đã thuyết phục chính mình coi thiên hạ là nhà, thế nhưng bây giờ đầu dây này lại bị nắm lấy, phân chia cái nhà này cho hắn, chia rõ của hắn cùng của bọn họ. Hắn căn bản không có mấy phần vui sướng.

Ninh Hòa Trần nói: “Ngươi muốn Lý Đông Thanh làm gì? Ngươi quên mất, hắn còn có cái tên, gọi là Lưu Chuyết.”

“Liệp Kiêu Mỹ là hậu thế của Côn tộc, thế nhưng vẫn cống hiến cho người Hung Nô, ai nuôi hắn thì nên vì người đó mà sống,“ Đại ca nữ cảm thấy Ninh Hòa Trần chính là một khối đá cứng, không có chút tình người nào để nói, “Nữ vương Nguyệt Chi ta có ba nhi nữ, hai vị đều chết ở trên chiến trường, chết ở dưới móng ngựa của người Hung Nô, bọn họ giết địch ngàn vạn, chỉ còn lại mẫu thân của Lý Đông Thanh.”

Ninh Hòa Trần trào phúng cười một tiếng, Đại ca nữ trầm tĩnh nói: “Rất buồn cười sao?”

Ninh Hòa Trần nói: “Buồn cười vô cùng.”

Đại ca nữ không nói gì thêm, nàng bị Ninh Hòa Trần mạo phạm, cũng bị lời của y tổn thương. Cái miệng của Ninh Hòa Trần thực sự quá lợi hại, Lý Đông Thanh sớm đã được lĩnh hội, y mới không quản ngươi có chỗ đau gì hay không. Chỉ là hiện tại lập trường thay đổi, Ninh Hòa Trần nói tới không phải hắn, mà Lý Đông Thanh vẫn cảm thấy trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.

“Vậy được,“ Ninh Hòa Trần vẫn dựa người vào, y có lẽ là thật sự có chút mệt mỏi, nhưng không trở ngại y tư duy nhanh nhẹn, biết làm sao để chọc cho người ta đau đớn, “Ngươi cảm thấy, bây giờ thiên hạ này có mấy phần?”

Đại ca nữ trầm mặc.

“Vậy ngươi lại cảm thấy, ngươi là có thể từ trong tay người Hung Nô đoạt được thảo nguyên, hay là có thể từ trong tay Võ đế đoạt được Trung nguyên? Lý Đông Thanh hắn chỉ là người phàm, cho dù có thần dũng đến đâu, có thể địch nổi mấy vạn tinh binh sao? Ngươi rõ ràng, là muốn cho hắn cùng các ngươi chịu chết mà thôi.”

“Trọng binh tử, sỉ bệnh trung*, “ Đại ca nữ nói, “Phục quốc chưa thành, binh sĩ nhà ai không phải sống sót như vậy? Công tử dùng ba vạn tinh binh báo thù cho cha, không giống như người không hiểu.”

*重兵死而耻病终: Thà hy sinh cả một đội quân còn hơn sống trong nhục nhã. Cái này là một trong những phẩm chất của người Thổ Nhĩ Kỳ, mình không biết rõ nên đành để theo Hán Việt vậy.

Ninh Hòa Trần cảm thấy buồn cười: “Ha ha!”

Mắt thấy bầu không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, Lý Đông Thanh một tay kéo lại Ninh Hòa Trần, đặt trên tay y, dỗ dành nói: “Thôi nào thôi nào.”

Ninh Hòa Trần lại trở tay nắm lấy, kéo đến phía sau chính mình, nói: “Hỏa Tầm Lệ, ngươi đừng cho là ta sợ ngươi.”

Hỏa Tầm Lệ nói: “Ninh Hòa Trần, ta cũng không sợ ngươi.”

Nhưng Lý Đông Thanh sợ, vạn vạn không thể đánh, về tình là không thể đánh, về lý là đánh không được. Vì vậy nói: “Đừng... Đừng nóng giận, ca ca, nàng là ai, đã cứu chúng ta một mạng, coi như là trả nhân tình.”

Ninh Hòa Trần lại mang theo giận dỗi nói: “Ân tình này, ngươi trả lại được à?”

Lý Đông Thanh không còn gì để nói.

Ninh Hòa Trần buông hắn ra, nói: “Ngươi nếu như muốn trả, ta cản ngươi làm gì!”

Làm sao lại bắt đầu rồi? Lý Đông Thanh còn chưa hưởng thụ sắc mặt tốt được một lúc đã khiến người ta tức giận, hắn cũng không có biện pháp nào, chỉ đành nói: “Vậy, chuyện này phải làm sao?”

Hỏa Tầm Lệ nói: “Ninh Hòa Trần, ta không hi vọng ngươi tri ân báo đáp, nhưng tộc ta cứu ngươi một mạng, ngươi nên nhớ kỹ.”

“Vương tử nhà các ngươi nhớ rất kỹ,“ Ninh Hòa Trần trào phúng nói, “Ngươi nhắc nhở hắn là được rồi, ta còn có thể ăn quịt sao?”

Lý Đông Thanh một mặt đau khổ, cảm thấy vô cùng bất lực. Hắn đương nhiên hiểu được Ninh Hòa Trần là vì tốt cho hắn, thế nhưng đạo lí đối nhân xử thế này, cho dù là bản thân Ninh Hòa Trần y cũng nên lựa chọn làm sao cho phải đây, hoàn toàn không để tâm? Lý Đông Thanh cảm thấy tình thế khó xử, nhưng mơ hồ cũng cảm giác được, Ninh Hòa Trần sẽ không bỏ rơi hắn.

Hỏa Tầm Lệ đứng dậy, nói rõ với Lý Đông Thanh: “Đây vốn cũng không phải chuyện để ngươi lựa chọn. Ngươi chỉ có thể theo chúng ta về Đông Âu quốc. Nếu không, liền trả mạng lại cho Nguyệt Chi.”

Ninh Hòa Trần vừa mới nhíu chặt lông mày, Lý Đông Thanh đã vội nói: “Được! Biết rồi, cung tiễn Đại ca nữ!”

Hỏa Tầm Lệ lại liếc mắt nhìn hai người họ một cái, tựa hồ còn muốn nói gì thêm, thế nhưng cuối cùng vẫn không nói, quay người lại mở màn xe rời đi. Lý Đông Thanh nghĩ, nàng hẳn là thất vọng về hắn. Nào có thần tử trung thành lại hi vọng vương tử của mình là kẻ nhu nhược đâu? Biểu hiện của Lý Đông Thanh thực sự là quá do dự thiếu quyết đoán, hơn nữa so với Nguyệt Chi, hắn rõ ràng càng quan tâm ý nghĩ của Ninh Hòa Trần hơn.

Lý Đông Thanh cho là Ninh Hòa Trần sẽ giận lâu lắm, thế nhưng Ninh Hòa Trần chỉ xốc lên mành cửa, nhìn cảnh tuyết bên ngoài, lông mi của Ninh Hòa Trần hình như cũng không quá dày, mà lại rất dài, khi nhắm mắt liền nhìn thấy từng sợi rõ ràng, vô cùng thanh tú. Lý Đông Thanh nhìn một chút, nghĩ thầm: “Những người khen Vệ Tử Phu đẹp, đã gặp Ninh Hòa Trần chưa?”

Nhận thức về mỹ nhân của Lý Đông Thanh vô cùng ít ỏi, chỉ nghe qua Vệ Tử Phu là đại mỹ nữ, cho nên vẫn luôn lấy nàng ra so sánh, cũng không nghĩ đến Võ đế vừa ý Vệ Tử Phu là từ trong mười mấy người phụ nữ liếc mắt một cái nhìn trúng nàng. Nhưng với Ninh Hòa Trần, cho dù là mấy trăm người, mấy ngàn người cũng là xuất chúng, nếu y là nữ nhân, vậy lại càng vô cùng xinh đẹp.

Ninh Hòa Trần không biết hắn đang suy nghĩ gì, còn nhắc nhở hắn: “Người sợ nhất chính là có tình. Đoạn xá ly*, mới đúng là quy củ lớn nhất trong giang hồ. Nếu quá trọng tình nghĩa, liền đi không được bao xa.”

*断舍离: Đoạn xá ly là tư tưởng, lối sống vứt bỏ những vật dụng sinh hoạt không cần thiết

Lý Đông Thanh nghe hiểu ý của y, lại không biết nên nói như thế nào. Hắn muốn nói: “Ngươi rõ ràng cũng biết, mà không phải chính mình vẫn ăn thiệt đó sao?”

Có ai lại không hiểu đạo lý? Nhưng không nhất định mỗi người đều có thể làm được. Chỉ là hắn không thể nói, bản thân Ninh Hòa Trần ăn thiệt thòi như vậy mới không muốn Lý Đông Thanh lại giống mình, chỉ có điều thật sự không còn cách nào cả, người chính là muốn tự mình đi chịu thiệt. Nói ra cũng chỉ làm Ninh Hòa Trần thương tâm mà thôi.

Lý Đông Thanh trầm mặc trong chốc lát, Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, liền không nói gì nữa.

“Nhìn ngươi có vẻ mệt mỏi quá rồi, “ Lý Đông Thanh hỏi, “Mấy ngày nay không ngủ sao?”

Vương Tô Mẫn đang ở ngoài xe đánh ngựa, nói: “Ba ngày đi.”

“Một lát nữa thì ngủ đi, “ Vương Tô Mẫn còn nói, “Chúng ta sắp đến rồi. Lưu Chuyết, ngươi nói muốn cùng ta làm bạn, món nợ này tính thế nào?”

Lý Đông Thanh chỉ đành giải quyết chuyện này trước, nói: “Làm bạn là ta nói, chúng ta liền là bạn sao?”

“Người Tiên Bi chúng ta nhất định phải nói rõ ràng,“ Vương Tô Mẫn nói, “Ta làm theo lời ngươi nói, ngươi cũng phải tôn trọng quy củ của ta. Chuyện ngươi lừa gạt ta, trôi qua rồi liền không nhắc đến nữa.”

Lý Đông Thanh vén rèm lên, quan sát hắn một cái, Vương Tô Mẫn quay đầu, không vui hỏi: “Lại làm sao?”

Lý Đông Thanh đưa tay ra với hắn, Vương Tô Mẫn sửng sốt một chút, cùng hắn bắt tay, Lý Đông Thanh dùng sức nắm quyền của hắn, nói: “Được rồi nha.”

Vương Tô Mẫn giống như cảm thấy hơi trẻ con, có chút cạn lời, xoay người đánh ngựa.

Lý Đông Thanh ngồi trở lại xe ngựa, thấy Ninh Hòa Trần nhắm mắt dưỡng thần, đến gần một chút, lại đến gần một chút. Ninh Hòa Trần mở mắt ra, liếc mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi lại: “Làm sao vậy?”

Lý Đông Thanh vỗ vỗ bờ vai của chính mình: “Ngươi dựa vào ta này, thoải mái.”

Ninh Hòa Trần nheo mắt nhìn xương cốt gầy gò của hắn, cười nhạo một tiếng, không để ý tới hắn.

Lý Đông Thanh không biết ngại mà đến gần: “Ngươi có phải là lo lắng cho ta không?”

“Ta mất ngủ,“ Ninh Hòa Trần nói, “Cút qua một bên đi.”

Lý Đông Thanh nói: “Ngươi gối lên ta là tốt rồi mà, hai đêm ở trên thảo nguyên, nằm ở trên chân ngươi, ta ngủ ngon lắm.”

Ninh Hòa Trần nói: “Ngươi có lúc nào thì ngủ không ngon? Trời sập xuống ngươi vẫn còn đắp chăn.”

Lý Đông Thanh cười khúc khích hai tiếng, Ninh Hòa Trần ôm cánh tay dựa ở một bên, hơi nhắm mắt thiu thiu ngủ, vốn là thời khắc bình yên, chỉ có tiếng vó ngựa, Lý Đông Thanh cũng không quấy rầy nữa, một hồi lâu sau, Ninh Hòa Trần lại mở miệng hỏi: “Vết thương trên mặt là xảy ra chuyện gì?”

Lý Đông Thanh sờ soạng một chút, nói: “Bị mũi tên đâm bị thương, để lại vết sẹo, thế nhưng mắt không có chuyện gì.”

Ninh Hòa Trần đưa tay ra thuận vết sẹo kia sờ sờ, lớp vảy sau khi bong ra để lại một vệt màu trắng, bị thương ở trên mặt, Lý Đông Thanh tốt xấu còn biết thoa thuốc, mà trên lưng còn có một vết sẹo càng lớn hơn, xấu cực kì, trên mặt đã coi như là tốt rồi.

Tay của Ninh Hòa Trần có chút lạnh lẽo, buông xuống thu vào trong ống tay áo, thuận miệng hỏi: “Là ai thương tổn?”

Lý Đông Thanh suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Người kia đã chết.”

Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, sau một chốc nói: “Ồ.”

Vương Tô Mẫn từ bên ngoài nói vọng vào: “Ồ cái gì? Hắn giết chết người ta, còn muốn ta đi báo thù cho hắn.”

Ninh Hòa Trần không thèm để ý, liền không lên tiếng, Vương Tô Mẫn lại hỏi Lý Đông Thanh: “Huynh đệ, y là không nghe thấy lời ta nói sao?”

Lý Đông Thanh: “...”

Tính khí của Ninh Hòa Trần làm sao mà tốt nổi! Thật sự là khắp nơi đắc tội với người.

Xe ngựa càng đi về phía Nam, tuyết lại càng ít. Lúc xế chiều, trên đường đã không có tuyết, nhưng tiết trời vẫn ướt lạnh, khiến người rất không thoải mái. Lý Đông Thanh không biết vì sao luôn cảm thấy trận này tuyết còn rơi nữa, hắn tựa hồ còn lưu lại Tái Bắc, hoặc là nói ít nhất để lại một phần hồn của mình tại Tái Bắc. Tuyết kia vẫn đang rơi trên người hắn, phủi mãi cũng không xong.

Cửa thành Đông Âu quốc mở ra, hắn từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn thấy trên tường thành đứng gần trăm người đều mặc y phục lụa mỏng, dung mạo đẹp đẽ, đôi mắt sắc sảo. Tựa hồ là bởi vì đến địa bàn của Nguyệt Chi, Đại ca nữ mở xích sắt trên tay hắn cùng Ninh Hòa Trần ra, ngẩng đầu nhìn lại.

Lý Đông Thanh lơ đãng liếc nhìn, hình như nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, người kia hơi tránh một chút, Lý Đông Thanh dõi theo mới nhìn rõ ràng, là Hoàng nha đầu. Xinh đẹp hơn rất nhiều.

Hắn hơi nheo mắt lại, đột nhiên cảm thấy một vài chuyện thật vô vị. Hắn năm nay mới vừa tròn mười sáu tuổi, bị gạt mười lăm năm. Mặc dù ở trước mặt Hỏa Tầm Lệ vẫn luôn bình tĩnh giống như không có chuyện gì, đến chính hắn kỳ thực đều cảm thấy việc này cũng không có gì to tát cả. Nhưng khi nhìn thấy người bạn chơi từ nhỏ đứng trên tường thành, mặc y phục xinh đẹp nho nhỏ của Nguyệt Chi, lại đột nhiên cảm giác vẫn hơi đau nhói.

Từng cái từng cái âm mưu, vạch trần một tầng lại một tầng, hóa ra tự do xưa nay cũng chưa từng tồn tại.

Xe ngựa chậm rãi vào thành, Lý Đông Thanh mới từ biên quan rối ren loạn lạc đi về, nhìn thấy người trong thành này thần sắc an nhàn, đi trên đường cũng không sốt ruột gấp gáp, ven đường còn bày quán nhỏ buôn bán, tất nhiên cũng có người mua. Nhất thời cảm thấy có chút không quen, tựa như đang ở trong mơ.

Biên quan chiến sự sốt sắng, người Hung Nô mấy lần xâm phạm, không biết thời điểm nào sẽ xông vào trong thành, dùng loan đao chém vào, hành hạ đến chết, thế nên đường phố ở biên quan không có bán hàng rong, tửu quán hay hiệu cầm đồ gì đó, chỉ có cổng tường thật dày, bất cứ lúc nào cũng đều có thể đóng chặt.

Mặc dù là ở trong một thiên hạ, nhưng khác biệt lại lớn như thế.

Có nam nhân mặc xiêm y màu trắng đến nghênh tiếp, tay đeo vòng bạc, cung kính nói: “Đại ca nữ.”

Hỏa Tầm Lệ nói: “Gỡ đồ vật trong đội xe xuống đi.”

Nam nhân hướng về phía đám người Lý Đông Thanh cười cười, Vương Tô Mẫn một mặt chuyện không liên quan đến ta, ôm vai quay người lại tránh đi. Ninh Hòa Trần cũng một mặt lạnh nhạt. Lý Đông Thanh cười đáp lại, nam nhân nói: “Ngươi không nhớ rõ ta!”

Lý Đông Thanh: “?”

Nam nhân nói: “Ta khi còn bé từng nô đùa với ngươi, chính là ở đỉnh núi trước làng kia, chúng ta cùng thả diều. Chẳng qua sau đó nương ta quá nhớ ta, liền đón ta trở lại.”

“...” Lý Đông Thanh nhìn khuôn mặt này, hình như có chút ấn tượng, thử dò xét nói, “Ngươi sau đó... Bị hổ ăn mất rồi?”

“Đúng, là ta!” Nam nhân cao hứng nói, “Chuyện này có chút dài, nhưng thật ra là chuyện như vậy, vừa vặn ta lúc đó phải về nhà, mà ngươi đoạn thời gian đó luôn chạy lên núi, cha mẹ ngươi khi đó còn là người của chúng ta, liền để bọn họ hù dọa ngươi một chút.”

Lý Đông Thanh: “...”

Nam nhân nói: “Ta tên là Hỏa Tầm Sưởng Minh. Lúc trước gọi là A Phúc.”

Lý Đông Thanh nói: “A Phúc, à không, Hỏa Tầm Sưởng Minh, ngươi còn sống thật tốt, đã lâu không gặp.”

Hỏa Tầm Lệ đi tới, nói: “Trong thôn của các ngươi đa số đều là phụ nữ và trẻ con của Nguyệt Chi, một là vì ngươi, thứ hai cũng là vì có thể sống sót. Liệp Kiêu Mỹ không buông tha cho chúng ta, cho tới bây giờ vẫn sẽ có chiến hỏa, những người không có năng lực bảo vệ mình đều đi đến thôn Khất Lão. Vừa bắt đầu cha mẹ ngươi cũng vậy, chẳng qua bọn họ lại chết trong tay Vương Chí, sau đó Lâm Tuyết Nương thừa cơ mà vào, thu dưỡng ngươi. Chúng ta không muốn để ngươi biết được chân tướng quá sớm liền không để lộ ra, cho ngươi sinh sống dưới tay nàng.”

Lý Đông Thanh kỳ thực không quá muốn biết những chuyện này, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Thì ra là như vậy.”

Ninh Hòa Trần nói: “Ăn cái gì? Ở chỗ nào? Vương tử của các ngươi đã ba ngày không ăn gì rồi, còn muốn ta nhắc nhở?”

Hỏa Tầm Sưởng Minh lúc này mới nhớ tới, vội vàng nói: “Mau tới mau tới, đã sớm chuẩn bị xong rồi, trực tiếp ngồi vào vị trí đi!”

Đông Âu quốc cũng không phải lãnh thổ của Nguyệt Chi, thực ra là quy thuận Đại Hán, thế nhưng lại cách Trường An rất xa, nước nhỏ dân ít, trời cao hoàng đế xa, tự có một bộ quy củ của chính mình. Quốc vương thu nhận một mạch Tiểu Nguyệt Chi, cho đến bây cũng sắp có mười năm, vẫn luôn quốc thái dân an, chưa nổi lên sóng gió gì. Giữa người và người chung quy phải dựa vào một vài thứ để kéo dài, hoặc là huyết thống hoặc là ân tình, bộ tộc Tiểu Nguyệt Chi cũng có gần trăm người từng lên Hoàng Kim Đài, là cao thủ võ lâm, cũng không ít lần thay Đông Âu chống lại xâm phạm của các tiểu quốc xung quanh. Thật sự đến nơi này rồi Lý Đông Thanh mới ý thức tới, lần trước ở thôn Khất Lão chết mất ba mươi hai người, đối với bọn họ mà nói thực sự là tổn thương nguyên khí nặng nề.

Quốc vương của Đông Âu quốc cũng gọi là Đông Hải Vương, tên là Âu Dương Diêu, mở tiệc thiết đãi mọi người, ngồi ở ghế trên, cao cao giơ lên chén rượu, nói: “Chúc mừng bộ tộc các ngươi rốt cuộc cũng được như ý nguyện!”

Hỏa Tầm Lệ khẽ cười, hai tay giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, nói: “Vương, Nguyệt Chi có thể có ngày hôm nay đều là bởi vì ngươi nhân hậu, đại ân không lời nào cảm tạ hết, bộ tộc Nguyệt Chi ta chưa bao giờ nói suông, ân đức nên báo đều ghi nhớ trong lòng.”

Quốc vương đã ngoài năm mươi tuổi, sắc mặt thiện lương, có hơi béo một chút, trên mặt không có nếp nhăn liền bóng loáng như nồi bánh màn thầu mới ra lò, xua tay nói: “Hôm nay không đề cập tới cái này!”

Hắn đánh giá Lý Đông Thanh, cảm thấy thích thú, nói: “Ai nha, một đứa bé còn nhỏ quá, ta thường nghe Lệ Lệ nhắc đến ngươi, Lệ Lệ đầu năm còn nói, ngươi năm nay mười lăm tuổi, phải về nhà rồi.”

“Bây giờ đã là một năm mới rồi!” Hỏa Tầm Lệ ôn hòa nói, “Hắn đã mười sáu tuổi.”

Âu Dương Diêu vỗ ót một cái, cười nói: “Ta vẫn luôn quên mất! Ài, ta cũng sắp bảy mươi rồi! Thời gian trôi qua thật nhanh quá. Đứa nhóc, ta nói với ngươi, ta còn nhớ thời điểm mình niên thiếu giống như ngươi đã cùng Trần Thắng, Ngô Quảng cũng chinh phạt nước Tần đây!”

Lý Đông Thanh bị lời này làm cho kinh sợ, rượu giơ lên cũng quên uống, Hỏa Tầm Sưởng Minh thấy hắn kinh ngạc, nói: “Đông Hải Vương là lão thần, thời điểm Cao Tổ đăng cơ cũng từng góp sức. Là một thiếu niên anh hùng thực sự.”

Lý Đông Thanh mặc cảm không bằng, mặc cảm không bằng.

Âu Dương Diêu lại cười, nói: “Đều đã qua, thời gian nhanh trôi, rất nhiều chuyện trong quá khứ đều giống như đang ở trước mắt, nhưng cũng chỉ chớp mắt, ta đã đến tuổi xế chiều, đất vàng đã chôn đến cổ. Hôm nay nhìn thấy đứa nhỏ này lại nhớ tới chính mình. Ài, ta làm người ta ghét rồi!”

Lý Đông Thanh nói: “Ta nghe nương ta kể, ngày tháng thiếu niên là vui vẻ nhất, nhưng người vẫn luôn không biết đủ, sẽ càng muốn tốt hơn, liều sống liều chết, mà khi quay người lại, đã không còn là thiếu niên nữa rồi.”

“Chính là như thế, “ Âu Dương Diêu khẽ cười nghiền ngẫm, lại hỏi, “Mà nương nào của ngươi nói cơ?”

Lý Đông Thanh: “...”

Âu Dương Diêu nói xong cũng sửng sốt một chút, rồi lại cười to, tự phạt một chén nói: “Ta lại thất lễ, lớn tuổi rồi, cũng không biết nói chuyện nữa!”

Nhưng Lý Đông Thanh lại khẽ cười, đến Ninh Hòa Trần cũng cảm thấy thú vị. Đông Âu vương này mặc dù đã bảy mươi tuổi, nhìn qua thì hào phóng sảng khoái, nhìn cũng không giống như một quốc vương, mà có chút tựa giang hồ hiệp khách.

“Ta là cảm thấy ngươi được nuôi dạy rất tốt,“ Âu Dương Diêu uống cạn một bình rượu, lại tiếp tục than thở, “Lệ Lệ nên vui mừng một chút. Nàng cứ luôn đứng trên tường thành nhìn về phía Bắc, nhìn về quê hương, cũng nhìn về những người phải lưu lạc bên ngoài.”

Hỏa Tầm Lệ nói: “Không có việc này.”

Âu Dương Diêu lại cười to: “Được rồi được rồi! Ngươi nói không có vậy thì không có, coi như lão phu hoa mắt là được!”

Trong lòng Lý Đông Thanh cảm thấy phức tạp, mà trên mặt vẫn tươi cười nói: “Ta cũng kính Đông Hải Vương một chén, đa tạ ngươi chiếu cố!”

Hỏa Tầm Lệ lần này mới cười thật sự.

Ca nữ đang ở trên điện đánh đàn, vũ nữ đang khiêu vũ, hát xong lại đi xuống rót rượu cho mọi người, Ninh Hòa Trần không thích uống rượu, chén trước mặt bị Lý Đông Thanh cầm lên thay y uống, một cô nương xinh đẹp ôm bầu rượu đi tới, Ninh Hòa Trần một tay che lại chén rượu không cho nàng rót, ánh mắt ra hiệu đi sang hầu hạ người khác đi.

Cô bé kia thoáng chốc mặt đỏ, thần sắc hoảng hốt, vội vàng quay người đi, Lý Đông Thanh liền giúp nàng một tay, nói: “Rót đầy cho ta đi, đa tạ.”

Ninh Hòa Trần không có biểu tình gì, Lý Đông Thanh vừa cười vừa đến gần nói chuyện với y: “Thịt dê ở đây đảm bảo ngon, ngươi nếm thử.”

“Tanh.” Ninh Hòa Trần nói.

“Ngon mà,“ Lý Đông Thanh nói, “Ngươi lại nếm thử đi.”

Mà Ninh Hòa Trần rất cố chấp, một miếng cũng không ăn. Lý Đông Thanh luôn cảm thấy Ninh Hòa Trần người này ăn uống rất xét nét, ăn cũng rất ít, nhưng lại không có cách nào ép ăn cả, dỗ cho ăn Ninh Hòa Trần cũng sẽ dầu muối không ưa, không để mình bị trúng chiêu, lúc này liền thoáng thở dài một hơi, cũng không phải là do không vui, chính là có chút sốt ruột.

Ninh Hòa Trần nghe thấy thế, liếc mắt nhìn hắn.

Ca nữ rót rượu đầy chén, khom người lại lui xuống, Lý Đông Thanh thuận miệng nói: “À cảm tạ.”

Ca nữ nhẹ nhàng gật đầu, nhịp trống cùng tiếng đàn vang lên, lại trở về trước đại điện, ca hát nhảy múa liền bắt đầu nổi lên.

Quy củ của Đông Âu quốc không hề nghiêm khắc, chế độ lễ nhạc cũng không có quá nghiêm minh, trong buổi tiệc, tất cả mọi người đều có thể tự do đi lại, không ít người Nguyệt Chi chúc rượu Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh chỉ đành tránh khỏi bữa tiệc, chính hắn cũng không có tửu lượng tốt, từ nhỏ đến lớn chưa uống qua mấy chén, cảm giác đầu đã choáng váng. Âu Dương Diêu thấy ca hát nhảy múa có chút phiền, liền nói: “Đừng nhảy nữa.”

Có ca nữ ngồi bên cạnh Vương Tô Mẫn, thân thể vừa nghiêng một cái đã muốn dựa vào ngực hắn, Vương Tô Mẫn dịch ra phía bên ngoài, ca nữ kia vồ hụt, ngã ngồi xuống. Hắn ngồi cũng thiếu kiên nhẫn, nhìn sắc mặt của Lý Đông Thanh mấy lần, muốn rời khỏi chỗ, người Hung Nô chưa bao giờ yêu thích kiểu này, nhậu nhẹt thì được, nhưng cái bữa tiệc này một khi ngồi xuống liền không đứng dậy nổi. Hắn càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, mà Lý Đông Thanh chỉ đành giả bộ làm không nhìn thấy.

Ninh Hòa Trần ở trước mặt Lý Đông Thanh mà gắp một đũa thịt dê bỏ vào miệng, sau đó nói: “Tanh.”

Lý Đông Thanh: “...”

Âu Dương Diêu đi xuống, đứng trước mặt Lý Đông Thanh, nói: “Để ta nhìn ngươi thật kỹ nào.”

Lý Đông Thanh nhanh chóng đứng lên, kỳ thực đã có chút say rồi, Âu Dương Diêu chỉ vào mắt phải của mình, chỗ Lý Đông Thanh bị thương, nói: “Nam tử hán đều phải bị thương.”

Lý Đông Thanh gật gật đầu, chân lắc lư một cái, được Ninh Hòa Trần đỡ lấy, lại ngồi trở về. Lý Đông Thanh nói: “Thực xin lỗi...”

“Ha ha ha,“ Âu Dương Diêu nói, “Ngươi còn kém xa nha!”

Lý Đông Thanh lắc lắc đầu, nói: “Ài, không có cách nào.”

Hắn dựa vào người Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần nâng cốc đổi thành trà, Âu Dương Diêu nhìn y, cười hỏi: “Ngươi chính là Tuyết Mãn công tử đi.”

Ninh Hòa Trần đưa trà tới bên miệng Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh liền bắt lấy tay y uống ừng ực hai hớp, sau đó lại ngồi thẳng dậy. Ninh Hòa Trần nói: “Đông Hải Vương.”

Âu Dương Diêu ngồi trước mặt bọn họ, nói: “Tương phùng tức là duyên, ta đàn cho các ngươi một khúc.”

Dứt lời, không chờ mọi người nói chuyện đã gọi người đưa đàn đến, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, bàn tay già cỗi đặt ở trên đàn, bắn ra hai tiếng, sau đó cất tiếng già nua thấp giọng ngâm xướng: “Gió lớn nổi dậy, mây toả ra —— uy tràn trong nước, về quê nhà —— an đắc lực sĩ trông coi tứ phương.”

Lý Đông Thanh hơi có chút xuất thần, hắn học thuộc bài thơ này nhiều năm, hôm nay ở trong miệng Đông Hải Vương lại nghĩ đến số mệnh mấy chục năm của Nguyệt Chi, rốt cuộc có chút xúc động. Có lẽ tấm lòng của Cao Tổ, hắn còn không hiểu.

Âu Dương Diêu hát xong, mọi người dồn dập đứng lên tán thưởng, Âu Dương Diêu nói với Lý Đông Thanh: “Thành Trường An dũng sĩ khắp nơi, Võ đế, thái hậu đều được bách tính ủng hộ yêu mến. Thành Trường An không thiếu người như ngươi, thế nhưng có những nơi, lại cực kỳ cần ngươi.”

Lý Đông Thanh hiểu ý hắn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không gật đầu. Ninh Hòa Trần nói: “Hắn say rồi.”

Âu Dương Diêu gật đầu cười.

Mùa đông ở phương Nam không có khô hanh như vậy, nhưng cũng không ấm áp, Lý Đông Thanh lần đầu tiên tới nơi này, cảm thấy vẫn chưa thích ứng được, cảm giác âm lạnh ướt át.

Ninh Hòa Trần mặc áo choàng da sói, đứng ở trên tường thành, tay đặt trên tường gạch, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Lý Đông Thanh vịn tường đi lên cầu thang, Ninh Hòa Trần không quay đầu lại, Lý Đông Thanh cảm thấy đầu vẫn hơi choáng váng, đứng bên cạnh y, gió thổi đến mới cảm giác tỉnh táo lên một ít.

Một hồi lâu sau, Lý Đông Thanh vẫn là không nhịn được, trực tiếp hỏi: “Ngươi phải đi sao?”

“Ngươi thì sao?” Ninh Hòa Trần hỏi ngược lại, “Ngươi đi sao?”

Lý Đông Thanh cười khổ, nói: “Ta có thể đi chỗ nào đây?”

Trong lòng hắn luôn cảm thấy, Ninh Hòa Trần là cao cao không thể với tới, là đuổi không kịp. Tâm tư của Ninh Hòa Trần hắn đoán không ra, y muốn cái gì, Lý Đông Thanh cũng không biết.

Ninh Hòa Trần nói: “Ngươi gầy đi không ít.”

“Cũng đen nữa.” Lý Đông Thanh cười rộ làm hàm răng trở nên trắng hơn.

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Lý Đông Thanh nhìn về phương Bắc, nói: “Ngươi cảm thấy nhà của ngươi ở chỗ nào?”

Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, “Hả?” một tiếng.

Lý Đông Thanh nói: “Khi ta muốn có một cố hương, ta không có. Sau đó chấp nhận chính mình không có cố hương, lại có người nói cho ta, ta còn có nhà.”

Ninh Hòa Trần cười một tiếng, nói: “Ta không thể nói thẳng cho ngươi.”

“Vậy ngươi muốn cái gì?”

Ninh Hòa Trần xoay người lại, nhìn hắn nói: “Hơn nữa ta cũng có thể lưu lại.”

Lý Đông Thanh: “!”

“Ngươi bái ta làm thầy,“ Ninh Hòa Trần nói, “Ta dạy võ công cho ngươi, bảo hộ ngươi đến thành niên. Ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi.”

Lý Đông Thanh một phát nắm lấy cổ tay y, nói: “Thật sao?”

Ninh Hòa Trần cười nhìn hắn. Lý Đông Thanh lúc này liền quỳ xuống, nói: “Vậy kể từ hôm nay, ngươi phải ở bên cạnh ta, cho đến khi ta trưởng thành cũng không được đi.”

“Rập đầu lạy,“ Ninh Hòa Trần nói, “Biết như nào không hả? Một chút quy củ cũng không có.”

Lý Đông Thanh rập đầu một cái, lại ngẩng đầu nhìn y. Ninh Hòa Trần gật đầu một cái mới thôi, kéo hắn đứng dậy. Lý Đông Thanh năm nay không có cao lên, vẫn còn thấp hơn y một chút, Ninh Hòa Trần nhìn hắn, trịnh trọng nói: “Ta nhất định phải để ngươi trưởng thành thật tốt.”

Vương Tô Mẫn đi tới, nhìn trạng thái này của hai người, có chút khó hiểu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Lý Đông Thanh có chút kích động, viền mắt ươn ướt, quay đầu nhìn thấy Vương Tô Mẫn đang gặm một quả dưa, hỏi: “Ai đưa cho ngươi?”

“Ăn không?” Vương Tô Mẫn xoa xoa lên người, hỏi hai người họ, “Bẻ cho hai người các ngươi một nửa nhá?”

Lý Đông Thanh nói: “Không ăn!”

“Không ăn thì không ăn,“ Vương Tô Mẫn nói, “Ồn ào cái gì.”

Hắn đi tới, liếc mắt về phía dưới tường thành, hỏi: “Các ngươi nhìn cái gì chứ?”

Ninh Hòa Trần nói: “Trường An.”

“Trường An?” Vương Tô Mẫn làm bộ muốn sờ thử xem Ninh Hòa Trần có bị nóng sốt hay không, nói, “Ở chỗ này có thể nhìn thấy Trường An?”

“Long thành cũng có thể nhìn thấy.” Ninh Hòa Trần miệng hơi cười, thuận miệng nói, “Ngươi muốn xem chỗ nào?”

Vương Tô Mẫn rốt cuộc vẫn là không dám duỗi ngón tay ra, sờ mặt của chính mình một cái, không thể tin được nói: “Thật sự có thể nhìn thấy sao? Ta nhìn Tiên Bi một chút?”

Lý Đông Thanh cười ha hả, Vương Tô Mẫn giống như mới hiểu ra, nói: “Đùa ta đấy à?”

Ninh Hòa Trần cười thật tươi, nhìn quần sơn nguy nga trước mắt, dãy núi trọc lốc cùng cành khô trơ trọi, bầu trời âm trầm, trên trời một áng mây cũng không có, không khí mờ mịt bao phủ đại địa, gió thổi nhè nhẹ đến tinh kỳ cũng thổi bất động. Nhưng gió này là từ đâu mà đến đây?

Gió thuận theo núi này mà tìm kiếm, nó một đường đi qua Lâm giang, Trường An, Đại Quận, Nhạn Môn, là tiếng gào của cuồng phong đến từ thảo nguyên cuốn sạch bông tuyết, giống như một chú hổ đói, phát ra tiếng thét xé rách đất trời.

Bên ngoài ngàn dặm, là tuyết lớn khắp núi bên trong.

—— Quyển thứ nhất: Khắp Núi Đầy Tuyết hoàn ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.