Tướng Quân Lấy Chồng- Nhiễm Lương Tam Quần

Chương 10: Chương 10




Cuối cùng Nguyệt nương dẫn theo hai thằng bé sai vặt bưng trà lên, hai người ổn định chỗ ngồi xong, liền bưng trà đến bên miệng nhắm mắt thưởng thức, động tác nhất loạt bưng lên quy củ đến không thể quy củ hơn, nhưng trong âm thầm, khóe mắt cả hai lại nhân cơ hội này lặng lẽ đánh giá đối phương.

Trong mắt của Hoắc Thời Anh, tướng mạo của Hàn Đường ngay thẳng đứng đắn, dù ngồi hay đi đều bình tĩnh trầm ổn, cả người khoác một cái áo choàng dài màu xanh có hơi bạc màu, rõ ràng là áo cũ, nhưng trong ánh mắt lại mang theo sự cương nghị không hề giống với một phàm nhân chút nào, ông ta cũng rất trắng, đặc biệt là hai tay bưng tách trà thon dài sạch sẽ, móng tay tròn trịa trơn bóng, toát lên vẻ hồng hào khỏe mạnh, vô cùng ưa nhìn, Hoắc Thời Anh đột nhiên nhớ tới Nhị ca của nàng, Nhị ca nàng cũng có hai bàn tay đẹp đẽ như vậy, cũng là khớp xương thon nhỏ gầy yếu, nhưng ngón tay của Nhị ca nàng có dài hơn một chút, và đầu ngón tay cũng nhọn hơn đôi phần, màu da lại càng trắng sáng như ngọc, đốt ngón tay của Hàn Đường rõ ràng, có phần hữu lực nên trông không đẹp bằng Nhị ca, ánh mắt của Hoắc Thời Anh chỉ lướt qua tay của Hàn Đường một thoáng, rồi chuyển đi chỗ khác ngay.

Còn Hàn Đường thấy cử chỉ của Hoắc Thời Anh hoàn toàn giống với phong thái của nam nhân, loại phong thái này rõ ràng không phải kiểu con gái cố ý bắt chước lại, mà có thể nhìn ra ngay được đó là thói quen lâu năm, rất tự nhiên, không khiến người khác thấy phản cảm và cũng không khiến người khác coi thường, xem ra một cô gái có thể tạo được phóng thái kiểu như vậy thật sự không dễ dàng gì.

Hai người trước sau đặt chén trà xuống còn chưa kịp mở miệng, thì Nguyệt nương đã dắt theo hai thằng bé sai vặt bưng một chậu than tới đặt ở bên cạnh chân họ, lúc này Nguyệt nương chẳng thèm quan tâm gì đến Hàn Đường, thậm chí không liếc nhìn đến ông ta một cái, gọi hai thằng bé sai vặt đặt chậu than xuống sau đó nhét một cái bánh rán nhân thịt vào tay Hoắc Thời Anh: “Ta biết hai bát cháo vừa nãy không đủ no bụng, con ăn tạm cái này trước đi, trên bếp đang nấu cơm rồi, con ăn tạm lót dạ đợi lát nữa hãy ăn cơm.”

Nguyệt nương đứng chắn ngay trước mặt Hoắc Thời Anh, tay nàng đột nhiên bị nhét một cái bánh, nàng có hơi sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt nương, thấy khuôn mặt bà rất nghiêm túc, nhưng khóe mắt lại ửng đỏ, nên đành phải cầm lấy cái bánh.

Đợi Nguyệt nương quay người đi ra ngoài rồi, Hoắc Thời Anh tay cầm cái bánh nướng cảm thấy xấu hổ vô cùng, ăn cũng không được, mà không ăn thì thật ra nàng cũng đang đói lắm, kỳ thực dáng vẻ lúc vừa nãy khi bước vào cửa của nàng không phải vì bị thương, mà là vì đói sắp chết đến nơi rồi, nàng dẫn theo mấy người đàn ông cắt ngang hết gần nửa Trung Nguyên, người Khương vào được bên trong cửa khẩu thì binh hoảng ngựa loạn, nhu cầu lương thực trong toàn thành trấn đều tăng vọt, dân chạy nạn đâu đâu cũng thấy, bách tính khổ sở lầm than, mấy người bọn họ trên người không một xu dính túi, cáo thị người Khương truy nã nàng dán đầy khắp nơi, bọn họ chốn chui chốn lủi đào rễ dại, bóc vỏ cây làm thức ăn, chỉ thiếu mỗi nước đi xin ăn là chưa làm thôi, cuối cùng chém giết suốt từ bờ sông đối diện tới đây, thật sự là sức cùng lực kiệt, vẫn may lúc về được Nguyệt nương ấn vào thùng tắm nốc hai bát cháo, nghỉ ngơi một lúc mới coi như tỉnh táo được đôi phần.

Khuôn mặt Hoắc Thời Anh ửng đỏ, đặt cái bánh nướng xuống bên cạnh mấy chén trà cười khổ nói với Hàn Đường: “Đã để Hàn đại nhân chê cười rồi.”

Không biết tại sao hôm nay đã mấy lần liền có người nói với ông ta rằng đã để ông ta chê người rồi, nhưng ông ta chẳng thấy có lần nào đáng để buồn cười cả, ông ta vẫn nhìn đăm đăm vào vị vú nương mạnh mẽ của Hoắc Thời Anh, ánh mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp, không nói gì, chỉ nhìn Hoắc Thời Anh cười cười, sau đó quay đầu sang hướng khác.

Nhất thời bầu không khí giữa hai người có hơi lạnh lẽo, Hoắc Thời Anh đang muốn tìm chuyện để nói, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy bên ngoài cửa tối sầm, Nguyệt nương lại hớt hơ hớt hải xông vào.

Lần này Nguyệt nương xông vào có vẻ bận rộn khoa trương, một tay cầm một cây kim dài sáng loáng, tay kia còn xách theo một bình rượu nóng, chạy tới ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc Thời Anh, nắm lấy đôi giày của nàng định tháo ra, lần này thì Hoắc Thời Anh thật sự nổi giận, trừng mắt quát to: “Làm gì vậy?”.

Nhưng Nguyệt nương chẳng mảy may có chút gì nao núng, ngẩng đầu lên hét trả lại nàng: “Làm cái gì ấy hả? Chân của con sắp thối hết cả rồi, ta không nhanh nặn mủ ra cho con, thì con định đợi cái chân này thối rụng ra luôn chắc?”.

Hoắc Thời Anh hận không thể tung một cước đá luôn Nguyệt nương ra ngoài, tuy rằng nàng có thể làm vậy nhưng nàng không làm, tức đến nỗi run rẩy cũng chỉ có thể giãy dụa đôi giày dưới chân với Nguyệt nương mà thôi, lần này coi như mất mặt triệt để mất rồi.

Hàn Đường ở bên này nếu không nhìn ra được ý định đuổi người tiễn khách của Nguyệt nương thì chính ông ta cũng cảm thấy thật phí công bản thân lăn lộn trốn quan trường, nhưng ông ta cũng thật sự rất tò mò tại sao một bà vú nương quản gia lại có thể ngang ngược đến mức độ ấy.

Hàn Đường đứng dậy, tủm tỉm cười lắc lắc ống tay áo cung tay với Hoắc Thời Anh nói: “Hoắc Đô úy vừa mới hồi phủ, tại hạ tới làm phiền thế này thật thất lễ quá, để hôm khác tại hạ lại đến vậy, hôm nay xin cáo từ ở đây.”

Hoắc Thời Anh dùng sức giãy mãy chân mình ra, kéo lê đôi giày chật vật đứng dậy, vội vội vàng vàng ngăn Hàn Đường lại: “Hàn đại nhân!”.

Hoắc Thời Anh ngăn Hàn Đường lại nhưng nhất thời không biết nên nói sao, đành phải ngượng ngùng rụt tay lại nói: “Rất xin lỗi, Hàn đại nhân.”

Thế nhưng Hàn Đường lại mỉm cười thoải mái: “Không sao, Hoắc Đô úy chúng ta hẹn hôm khác vậy.”Hoắc Thời Anh tiễn Hàn Đường ra đến tận ngoài cửa tiểu viện, cúi đầu vái chào một cái thật sâu: “Hàn đại nhân, tại hạ quản giáo không nghiêm, để người dưới mạo phạm, tại hạ thay bà ấy tạ lỗi với ngài.”

Hàn Đường mỉm cười giơ tay làm động tác như đang đỡ nàng nói: “Đô úy, cô đa lễ rồi.” Hoắc Thời Anh đứng dậy đúng lúc ông ta đột nhiên nháy nháy mắt với nàng, sau đó cười tủm tỉm lên xe rời đi.

Hoắc Thời Anh bị hành động vừa nãy của ông ta làm cho ngẩn người, cứ đứng nhìn trông theo mãi cho khi xe ngựa đi xa, cuối cùng cũng chỉ biết lắc đầu bật cười, quay người trở lại tiểu viện, con người Hàn Đường này cũng có vẻ thú vị đấy.

Hoắc Thời Anh quay vào nhà thoải mái buông người xuống chiếc ghế thái sư, duỗi chân ngoan ngoãn để Nguyệt nương mân mê, nàng ăn bánh nướng uống một ngụm trà nói: “Người biết người vừa nãy là ai không mà dám làm vậy?”.

Cây kim dài trong tay Nguyệt nương khều mủ dưới chân Hoắc Thời Anh, thành thạo nặn máu tụ ở bên trong ra, mồm miệng nhanh nhẹn đáp: “Ta thèm vào quan tâm xem ông ta là ai, con đã thành ra như vậy rồi, không ai được phép làm chậm trễ việc con nghỉ ngơi, huống hồ Hoắc gia còn sợ phải đắc tội với một Tuần sát sứ Lương Châu như ông ta chắc.”

Hoắc Thời Anh rũ mi mắt nhìn Nguyệt nương, cả đời người phụ nữ này chỉ quanh đi quẩn lại có hai người là cha nàng và nàng, nàng chẳng thể trông mong bà có thể hiểu được sông sâu biển thẳm chốn triều đình, và nàng cũng không tài nào hiểu nổi một quản gia lớn tuổi như bà lại có thể trèo lên đầu lên cổ nàng ngay trước mặt người ngoài như vậy, không biết Hàn Đường sẽ nghĩ sao về nàng, ngay người nhà mình mà bản thân còn không quản nổi, đoán chừng sau này những chuyện có liên quan đến nàng sẽ bị mất điểm kha khá trong mắt Hàn Đường. Hoắc Thời Anh cũng không muốn trách móc gì Nguyệt nương, quả thực Nguyệt nương bị nàng dung túng đến mức có phần không giống ai, nhưng nàng cũng không muốn trừng phạt bà, nếu như nàng thật sự áp đặt đủ thứ quy tắc bắt bà tuân theo, thì giữa bọn họ sẽ không còn chút chân tình nào nữa, nàng nhìn Nguyệt nương một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Tại sao hồi đầu lúc rời khỏi doanh trại Lô Long người không để lại đồ ăn cho con?”.

Nguyệt nương ngây ra, ngước đầu hoang mang hỏi lại nàng: “Đồ ăn? Ăn gì? Lúc cha con tới giục giã cứ như đang đuổi chó, chúng ta cũng chẳng kịp ăn sáng!”.

Trong lòng Hoắc Thời Anh thầm trợn mắt coi thường, đầu bốc hỏa hỏi tiếp: “Được, vậy con hỏi người, cả quần áo cũ, chăn đệm rách của con người cũng mang theo làm gì?”

Nguyệt nương trả lời với vẻ vô cùng có lý, cực kỳ đương nhiên: “Tất nhiên là ta phải mang đi rồi, ta không mang đi, chiến trận nổ ra con còn tâm trí để quan tâm tới chúng chắc? Đừng nhìn những món đồ cũ nát đó mà coi thường, mặc quen dùng lâu thoải mái lắm đấy, những hộ gia đình giàu có đều nhặt những thứ mặc quen dùng lâu đó về, lụa là gấm vóc thì chẳng có gì hiếm lạ cả, đều là thứ chỉ giành cho bọn nhà giàu mới nổi thấp kém xoàng xĩnh ra vẻ thôi.”

“Con không nói với người về những thứ ấy.” Hoắc Thời Anh bị những lời ca cẩm của Nguyệt nương làm cho mất kiên nhẫn: “Con hỏi người tờ ngân phiếu hai trăm lượng nhét trong gối của con đâu?” Hoắc Thời Anh chán chả buồn tranh luận với Nguyệt nương, từ nhỏ nàng đã lăn lộn với đám đàn ông thô ráp trong quân doanh rồi, nên khi nói chuyện với bà cũng quen thói không lằng nhằng rườm rà, rõ ràng dứt khoát hỏi thẳng luôn vào chủ đề chính.

Nguyệt nương nghe vậy lại ngây ra, sau đó trợn mắt nhìn Hoắc Thời Anh, vô cùng khinh thường sự kém tắm của nàng nói: “Con có thể có tương lai thêm một chút không? Đường đường là Quận chúa của vương phủ mà lại nhét ngân phiếu trong gối như mấy mụ nông dân thế à. Ta cất cho con rồi, để ở trong phòng con ấy, vẫn ở trong cái gối con thường ngủ, không hề động vào.”

Nguyệt nương coi thường cái tính khí hẹp hòi nhỏ mọn của Hoắc Thời Anh, mồm miệng trách móc nhưng tay vẫn đổ rượu nóng lên chân nàng, sau đó dùng vải trắng cẩn thận băng bó lại, Hoắc Thời Anh cúi đầu nhìn, cũng không hé môi nói năng gì, Nguyệt nương đúng là người không tài nào hiểu nổi, con người sống trên đời, từ khi sinh ra đã bị xuất thân của bản thân, quy tắc trên thế gian bó buộc suốt một kiếp, tuy nói nàng là Quận chúa của vương phủ, nhưng xuất thân của nàng lại không cao, mẹ nàng chưa từng được coi trọng, thậm chí còn không bằng một nàng thiếp, nhà ngoại của mẹ nàng là một gia đình buôn bán nhỏ, tổ tiên ba đời đều kinh doanh dầu vừng, hơn hai mươi năm trước, tình cờ có một hôm khuê nữ trong nhà bị Hoắc Chân nhìn thấy, thế rồi được một cỗ kiệu rước vào vương phủ, còn chưa kịp được cất nhắc thì đã vì sinh nàng khó mà qua đời, sau đó ngay từ lúc Hoắc Thời Anh còn chưa hiểu sự đời đã bị Hoắc Chân dẫn tới biên quan, suốt hơn hai mươi năm qua, vương phủ tuy quyền quý hiển hách, nhưng bên trong thì trùng trùng trở ngại, sự tồn tại của nàng, sự bồi dưỡng của Hoắc Chân giành cho nàng, đã khiến nàng trở nên vô cùng khác biệt, từ lâu đã bị ghen ghét đố kỵ.

Vương phủ không phải chỉ mình Hoắc Chân nói là xong, cả một đại gia đình, tuy rằng cha nàng là người nắm giữ quyền hành nhưng trên còn có lão thái thái, dưới còn vương phi và một đám anh trai chị gái, người đầu tiên là lão thái thái không thích nàng, từ trước tới giờ nàng đều cảm thấy Hoắc gia không phải nơi có thể trông cậy được, hiện giờ chưa có ai động tới nàng là vì nàng ở quá xa, đợi một ngày nào đó thiên hạ thái bình, nàng thân gái muốn đứng vững chốn quan trường làm quan này chức nọ nói thì có vẻ dễ lắm, nhưng bản thân nàng trên người không có tài sản riêng, hiện giờ mọi chi tiêu trong phủ, người hầu bên cạnh đều do Hoắc Chân cấp cho, tất cả là vì giờ nàng còn có ích, đợi một mai nàng không còn chỗ nào cần đến cho vương phủ nữa, thì lấy đâu ra nơi nào để sống.

Nàng khổ sở tích góp được chút quân lương, cũng là vì muốn giữ lại chút tiền phòng thân cho tương lai, vậy mà chút suy nghĩ này thôi Nguyệt nương cũng không hiểu, trong mắt bà chỉ có cha nàng, và cũng chỉ có ông mới có chỗ đứng trong trái tim bà.

Hoắc Thời Anh để mặc cho Nguyệt vương vần vò, ngửa đầu ra sau, ngả nghiêng trên ghế thái sư ngủ một giấc.

Sau đó nàng loáng thoáng nghe thấy Nguyệt nương lại ca cẩm, hình như cha nàng định tới ăn cơm tối, rồi bảo nàng lên giường mà ngủ gì đó, nàng hừ một tiếng không muốn nhúc nhích, tiếp sau đó nữa nàng cảm thấy có thứ gì đó được nhét ở lưng và đằng sau gáy, trên người cũng được đắp một lớp chăn mỏng, sau đó hoàn toàn chìm vào trong giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.