Tường Vi Chi Ái

Chương 4: Chương 4




Anh ta đính hôn rồi.

Một chuyện bình thường thế sao lại khiến cô bực tức trong lòng? Liên hôn các gia tộc, tập đoàn là chuyện ở đâu cũng có, sớm thấy quen thấy thuộc rồi, tại sao lại vì chuyện anh đi theo lối sống bình thường đó mà xao động trong lòng.

Quá kì lạ mà, từ mấy hôm trước biết được tin này, cô cảm thấy hình như sắp nhận không ra chính mình, là ngày hôm đó nhiệt độ cơ thể anh hại cô chảy mồ hôi, nên hành vi cũng vì nhiệt độ tăng cao mà có sai lệch?

Có lẽ không nên buông lơi phòng ngự! Cứ cảm thấy hai người mới quen không thể nào có quá nhiều quan hệ, bức quá là bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau, chỉ việc tình cờ, không hẹn mà gặp), gió thổi thì mặt nước dao động, sẽ khôi phục sự tĩnh lặng ban đầu nhanh thôi.

Nhưng lại khiến lòng cô có khác lạ, trái tim băng giá khó mở lại có 1 vết nứt, khiến một chút chút ấm áp lọt vào trong người, khiến cô có chút hơi ấm của con người.

Tiếng xe chạy từ xa truyền tới, là chiếc Ferrari năm 1996, cô vừa nghe là biết, cũng vì thế mà kéo đầu óc đang vi vu trên trời về, sao cô có thể quên được đua xe mới là điều cô yêu nhất nhỉ.

Bây giờ quan trọng nhất là tập trung tinh thần, ứng phó kì Qualifying (đua phân hạng lấy kết quả vòng chạy nhanh nhất xếp thứ tự cho ngày đua chính thức) sắp tới một cách tốt nhất.

Tuy rằng Cam đại ca nói có người muốn hại cô, nhưng tới nay vẫn chưa có động tĩnh gì, 80% là tin đồn nhảm hoặc mọi người nói đùa rồi tưởng thật.

Ngoài giao đấu trên trường đua, cô ít có quan hệ xấu với người khác, những trận đấu công bằng công khai cũng chưa từng có người mua chuộc hoặc uy hiếp cô không được ra đấu, tin đồn nhảm nhí này chắc chắn là đạn rỗng, chỉ để hù dọa người khác.

Kết thúc cuộc đua cô sẽ lập tức khăn gói về Tường Vi Cư ở Đài Loan, vì thế lợi dụng hôm nay rảnh rỗi mà chụp cho Hòa Phong vài tấm ảnh về kiến trúc và bến cảng nơi đây, mắc công cô ả cứ tưởng tượng bậy bạ lừa tiền của fans.

Quen lối ăn mặc màu tối, có đôi lúc đến bản thân cô còn lầm tưởng mình là đàn ông, dung mạo do cha mẹ sinh ra rốt cuộc là món quà của trời hay là sự nguyền rủa, từ trước tới nay cô luôn để nó phát triển tự nhiên, không biết sau này cô có căm ghét chính dung mạo tuấn mỹ trung tính của mình hay không.

Nhưng mà, khả năng này rất thấp, sớm đã qua cái tuổi phản nghịch, cô đã quen với vẻ đẹp hòa hợp giữa tuấn và lệ của chính mình, mặc kệ có phải là nữ hay không, miễn là cô chưa từng nhầm lẫn giới tính của mình là được rồi, hà tất phải quan tâm đến những ánh nhìn bên ngoài, cô sống vì bản thân chứ không vì để làm vui cho người khác.

“Cậu muốn đi đâu?”

Một giọng nam vang lên từ phía sau, vẻ mặt của Phùng Thính Vũ nhanh chóng băng giá lại, cơ thịt trên mặt được đông cứng lại, duy trì một vẻ lạnh.

Bước sai một bước không có nghĩ là không quay đầu được, nếu cố chấp tiếp tục sai, chỉ sợ người đau khổ không chỉ mình cô, lien lụy cả 3 người cùng đau khổ, việc hại người mà không có lợi cho bản thân cô không làm.

“Cậu đã tránh tôi nhiều ngày lắm rồi, cậu muốn tránh tới chừng nào?” Bóng dáng to lớn nhanh chóng bước tới trước mặt cô.

Có hả? Sao cô không nhớ là mình đang tránh anh? “Hình như anh hiểu lầm, tôi không hề tránh né ai.”

Muốn hay không muốn là một vấn đề đơn giản, cô sẽ không vì trốn tránh mà tránh né, việc nên đối diện thì không ai giúp được ngoài chính mình.

Huống chi, cô không cho mình với anh ta có vấn đề gì.

“Nếu không sao tôi nhiều ngày liền không thấy mặt cậu, cậu đã đi đâu?” Anh như một gã chồng đang ghen chất vấn vợ đã đến nơi nào.

“Tôi đến trường đua! Kelly không nói với anh sao?” Cô nàng theo trước theo sau chả giống người mẹ đang mang thai tí nào.

Nếu không phải vì bác sĩ xác định cô có mang hai tháng, mọi người ắt sẽ nghĩ cô vì muốn thoái hôn mà nói bừa.

Vì Kelly cứ không chịu nói ra cha đứa bé là ai, cũng không chịu bỏ đứa nhỏ, nên cuộc hôn nhân với gia tộc Castile chưa thể tiến hành theo hẹn.

Dù sao cũng là thiên kim của một đại gia tộc, chưa kết hôn mà có con là một chuyện mất mặt, nên gia tộc Osner trên dưới nhất trí quyết định che giấu không cho truyền ra ngoài, đợi đứa nhỏ ra đời mới quyết định tiếp.

Narsa nguyền rủa đấm vào thân cây vài cú “Nó nói rất nhiều nữa đấy, gì mà cậu muốn tôi tránh xa cậu ra, còn nói cậu không muốn gặp tôi, rồi cậu không có hứng thú với kẻ biến thái…….”

“Chứng sùng bái thần tượng của con nít, đợi cô ấy lớn lên tí nữa thì sẽ hiểu được thôi.” Đám fans của cô thiếu gì loại người này.

“Cậu thực sự không có tránh né tôi?” Để xác định anh hỏi thêm lần nữa.

Phùng Thính Vũ lắc đầu. “Sống cùng trong một mái nhà khó mà không thấy mặt, đâu cần thiết phải làm thế, sớm muộn gì cũng sẽ gặp được thôi.”

“Vậy thì tôi yên tâm, tôi cứ tưởng……” Narsa nhanh chóng chuyển sang đề tài khác. “Sao không thấy cậu xuống ăn sáng?”

Cô không trả lời mà hỏi lại: “Kelly sáng nào cũng đem bữa sáng lên lầu dùng chung với tôi, anh không thấy sao?”

“Lại là nó, toàn chơi chiêu ám.” Anh nhỏ tiếng chửi rủa.

“Sao, có vấn đề gì sao?”

Vấn đề lớn đấy, anh phải nhốt Kelly trong hầm, cho cô khỏi phá phách. “Không cần nói cũng biết ngày nào cậu cũng ăn cùng với nó.”

“Cũng không phải, Tiểu Thẩm là chuyên gia ẩm thực phương Đông, nhớ món nhà thì kêu cậu ta mua đồ về nấu, phục vụ cho bao tử của cả nhóm.” Làm vợ cậu ta nhất định sẽ thành heo, vì đồ ăn quá ngon mà.

“Cậu ăn không quen món Tây Ban Nha?” Tiểu Thẩm? Anh nhớ ra rồi, cậu trai lúc cười có 2 đồng tiền.

Nhìn vào xem ra còn rất trẻ, tuổi thật chắc cỡ anh.

“Không phải tôi kén chọn, tại cái bao tử này không hợp tác, nó vô cùng nhớ nhà.” Không chỉ đồ Tây Ban Nha, những món đặc sản của các nước khác nó cũng không chắc là sẽ tiếp nhận.

“Ngày mai tôi sẽ tìm một đầu bếp Trung Hoa về, cậu về nhà ăn cơm hằng ngày cho tôi.” Anh như một phu quân bá đạo ra lệnh.

“Narsa, có phải anh đã nhầm lẫn gì không?” Cô không thích khẩu khí chiếm hữu của anh.

“Chuyện gì?” Anh không kiềm chế được chìm đắm trong mùi tóc đen của cô.

“Đừng coi tôi là nữ nô trong chế độ nô lệ, tôi không thuộc về anh.” Cô cố ý kéo xa khoảng cách giữa hai người.

Nộ ý ẩn hiện trong ánh mắt xanh thẳm của anh. “Tôi đang quan tâm cậu, đường phố lúc đêm xuống không an toàn.”

“Tôi có năng lực tự vệ, sự quan tâm của anh tôi rất cảm kích, 24 năm nay tôi vẫn sống tốt.” Huống chi ở với anh mới nguy hiểm đấy.

Người, có lẽ không hề trốn tránh, nhưng cô biết rằng trong lòng mình đã xây nên bức tường băng.

“Vứt cái cảm kích của cậu đi, tôi chỉ muốn thấy cậu bên tôi……” Narsa xấu hổ gãi gãi đầu, không thể tin là mình lại tuôn ra những câu bất nhã.

“Người qua đường chỉ nán lại một lúc, hãy dành thời gian cho hôn thê của anh. Làm người phải biết thỏa mãn và trân trọng.”

Nhưng mà anh dùng ánh mắt và thái độ gì nhìn cô? Trong mắt mọi người cô là đàn ông, vậy thì dụng ý của những câu anh vừa nói trở nên tức cười, rốt cuộc thì anh coi cô là đàn ông hay phụ nữ?

Cô cũng biết đôi chút về Tây Ban Nha, người trong xã hội thượng lưu chỉ liên hôn với những gia tộc trong xã hội đó, nếu có người yêu là cô gái cấp thấp thì sẽ bố trí bên ngoài, thành lập gia đình thứ hai.

Với thân phận tộc trưởng của gia tộc Osner mà nói, anh không được phép cưới con gái ngoại quốc, để duy trì dòng máu thuần, nếu yêu phải anh chỉ có 2 kết cục, một là đau khổ mà rời khỏi, hai là trở thành tình nhân che giấu của anh, còn không được có con.

Con cái thừa kế đối với họ là rất thần thánh, tuyệt đối không được nhiễm chút máu “dơ” nào, họ chỉ thừa nhận huyết thống cao quý đến từ người cùng tầng lớp, những kẻ khác được sinh ra cũng chỉ để phục vụ cho họ, thân phận thấp hèn hơn chuột dưới cống.

Cô là một người kiêu ngạo, tự biết không dung được cách sống thấp hèn của dân tộc ngoại quốc, muốn cô ủy khuất cô thà chết, tuyệt đối không cho người ta cơ hội nhục mạ mình.

Xao động nhất thời không có nghĩa là cô đã yêu anh, muốn rút lui không khó, cô vốn luôn tư biết mình muốn gì, cũng vô cùng ích kỷ chỉ yêu bản thân, cô sẽ không vì ai mà thay đổi mục tiêu đã kiên trì bấy lâu.

Trước mắt, cô chỉ muốn hoàn thành trận đua một cách tốt nhất, những chuyện khác cô sẽ không suy nghĩ nữa.

“Tôi không yêu Elisa, cậu muốn tôi làm sao mà dành thời gian cho cô ấy?” Thật quá làm khó người khác.

Cô yên lặng nhìn anh, rất lâu vẫn chưa mở miệng. “Đây là do anh tự chọn, anh phải chịu trách nhiệm với bản thân, muốn đạt được cái gì thì trước hết phải buông tay những cái khác, là chính anh khiến cho mình rơi vào cuộc hôn nhân không có tình yêu. Nói cách khác, làm người không được quá tham lam, quyền thế và tình yêu rất khó có được cả hai, anh dùng hôn nhân trói buộc hạnh phúc của 1 cô gái, ngược lại chính anh cũng bị trói chặt, tự tìm đến diệt vong thì còn oán trách được ai.”

“Tôi thân bất do kỷ, thân là tộc trưởng của gia tộc Osner, tôi phải ưu tiên suy xét đến lợi ích của người trong tộc.” Đây là nghĩa vụ của anh.

Phùng Thính Vũ đón lấy 1 chiếc lá rơi và nói với anh. “Lá, đến cuối cùng thì nó cũng rơi xuống đất trở thành dinh dưỡng cho đất, con người cũng thế thôi, rốt cuộc thì anh đang theo đuổi cái gì?”

“Tôi…...” theo đuổi cái gì? Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Từ lúc anh ra đời thì đã gánh vác kì vọng của toàn tộc, ai cũng hy vọng anh có thể dẫn dắt gia tộc đi đến cảnh giới huy hoàng, sau đó vĩnh viễn ngự trị, trở thành ánh sáng cho Tây Ban Nha.

Chưa từng có ai hỏi anh muốn gì, mục tiêu của anh rất rõ ràng, là trở thành một tộc trưởng Osner có năng lực lãnh đạo.

“Cha mẹ tôi quen nhau ở trường đua, lúc đó phong trào đua xe ở Đài Loan chưa thịnh hành, đó là một trận đua xe cá nhân cử hành……”

Cô nhắc đến thời thơ ấu của mình, trận đấu phi pháp vốn ẩn hiện rất nhiều nguy hiểm, nhưng tình yêu mãnh liệt với đua xe khiến họ bỏ qua, cuối cùng trở thành hiểm họa.

Họ đánh mất sinh mạng của mình trên trường đua, lúc đó cô mới 13 tuổi.

“……đã một thời tôi rất ghét những thứ liên quan tới đua xe, thậm chí không muốn chạm vào xe, chỉ là tình yêu mãnh liệt trời sinh đối với xe khiến tôi không thể làm ngơ, cuối cùng tôi vẫn đi trên con đường của cha mẹ.”

“Cậu không cảm thấy đó là một trò chơi nguy hiểm cao độ sao? Thậm chí là chuyện khờ dại.” Anh không tán thành sự khinh suất của cậu.

Ánh mắt Phùng Thính Vũ sắc lại, sắc mặt lập tức kết băng. “Đừng sỉ nhục niềm yêu thích của tôi, một kẻ đến bản thân cũng không nắm giữ được không có tư cách phê bình, anh chẳng là gì cả, chỉ là một con chó canh cửa được nhà Osner tạo ra để canh giữ tài sản mà thôi.”

Quay đầu bước đi, cô không thể chấp nhận anh xem sự nhiệt tình của cô với xe là trò chơi con nít, đó là mục tiêu duy nhất mà cô dành hết toàn bộ sinh mạng của mình vào.

Sỉ nhục nó đồng nghĩa với việc phủ nhận sự tồn tại của cô, cố chấp đã nhiều năm nên cô không cầu xin sự thông cảm của người khác, ngoài đám bạn cũng yêu xe như cô, những người khác vĩnh viễn không thể hiểu được niềm vui cạnh tranh với gió là như thế nào.

“Tiểu Vũ, Phùng Thính Vũ, cậu đứng lại cho tôi, bằng cái gì mà cậu xem thường tôi?” Những lời nói sắc bén của cậu đã làm tổn thương lòng tự tôn của anh.

Không thèm để ý, Phùng Thính Vũ men theo hành lang bước lên tầng 2, đóng sập cửa sổ lại, cách ly thế giới của hai người.

“Anh trai, anh thảm rồi, làm Băng Hỏa giận đồng nghĩa với việc gặp xui 10 năm.” Tiếng nói vang lên đã dừng bước chân manh động muốn chạy theo của anh.

Nhìn vào khuôn mặt thấu hiểu của Kelly, lần đầu tiên Narsa cảm thấy cô cũng có điểm dễ thương, sắc mặt đã dịu lại.

Anh chỉ là cho rằng Tiểu Vũ không nên đem sinh mạng mình lãng phí trên trường đua, hoặc là bằng dung mạo của cậu muốn lên màn ảnh không phải khó, nhất là vài năm nay đã có trào lưu Đông Phương, tiến quân Hollywood cũng không thành vấn đề.

Nhưng phản ứng của cậu quá tổn thương người khác, vửa trở mặt là lục thân bất nhận, quay đầu bỏ đi không chút phong độ, còn nói những lời khó nghe.

“Nói anh biết, Băng Hỏa vào nghề 7 năm nay chỉ nổi giận 2 lần, lần đầu là một gã kí giả phê bình đua xe là trò chơi điên loạn, khó so sánh với các môn khác, kết quả là gã bị anh ấy đánh cho một trận.”

Nghe nói gã kí giả đó từ đó cuộc sống bi thảm, không chỉ bị fans đua xe trên toàn cầu chỉ trích mà còn mất đi công việc, không có tờ báo nào dám sử dụng hắn, sợ bị đám fans kháng nghị, cuối cùng trở thành kẻ bán sách báo cũ, cuộc sống thảm tới chỉ đủ no bụng cũng thành vấn đề.

“Còn một lần khác là trận đua công khai ở Canada, Hoàng tử Thụy Điển đã nói một câu ‘kẻ vô dụng mới chơi xe’ . “Kết quả thế nào anh biết không?”

“Đừng làm người ta nóng ruột, mau nói.” Narsa bực tức thôi thúc.

“Băng Hỏa đứng trên màn hình toàn cầu giơ ngón giữa ra, sau đó sỉ nhục Hoàng tử Thụy Điển là đống phân, anh không biết lúc đó Hoàng thất Thụy Điển xấu hổ thế nào đâu, các tờ báo trên thế giới đều có đăng, thậm chí có người đem vào manga (truyện tranh Nhật, cái này chắc ai cũng biết) châm biếm người Thụy Điển vô tri.”

Thời đó chuyện này rất rầm rộ, làm cả thế giới như bùng nổ, người dân Thụy Điển lấy thế làm xấu hổ, mất mặt vì có một Hoàng tử không biết tôn trọng dân đua xe.

“Đại ca, không phải em thích nói anh, rảnh thì đi xem thêm báo thể thao đi, fans trên toàn thế giới đều biết Băng Hỏa có một cấm kị, còn anh lại ngang nhiên nói về nó, đúng là ngu ngốc.”

“Em nói đủ chưa, đua xe thật sự rất quan trọng với cậu ta sao?” Nói đi nói lại cũng toàn những lời nhảm nhí.

Cô im miệng không nói chuyện.

“Kelly, đừng chọc anh nổi giận.” Ánh mắt xanh thằm chứa đựng sự giận dữ của Narsa bắn vào cô những tia sáng lãnh liệt.

“Tại anh bảo em nói nhiều, nên em không nói nữa cũng sai à?” Cô ủy khuất chu miệng, vô cùng không vui mà đá những hòn đá trên đất.

“Nói.” Anh dùng thân phận huynh trưởng ra lệnh.

“Trên tạp chí đua xe năm 98 anh ấy từng nói, đua xe quan trọng như sinh mạng cả anh ấy vậy, còn anh?” Đương nhiên là quan trọng.

Anh bình phục lại tâm trạng phẫn nộ. “Nói anh nghe, đua xe thật sự vui thú vậy sao?”

“Anh là hỏi thật hay chỉ tùy tiện kiếm một đề tài?” Cô không thể tưởng tượng được cảnh đại ca gào rú trên trường đua.

“Kelly……”

“Được rồi, được rồi, em nói! Em dùng góc độ của người xem mà nói, cái tốc độ đó như sắp khiến tim ngừng đập.” Mỗi phút, mỗi giây cũng vô cùng kích thích.

“Nói rõ một chút, anh không hiểu được cảm giác của em.” Tim ngừng đập là thế nào?

Kelly hai tay khoang trước ngực. “Anh phải tự mình đi đến trường đua mới cảm nhận được sự náo nhiệt phấn khích của đám đông, người chưa tiếp xúc không thể nào lí giải được cái tốc độ cảm kết hợp giữ lực và mỹ đó.”

“Là thế sao?” Narsa dùng tay chống cằm trầm tư.

“Nói trước, anh không được giành Băng Hỏa với em, tình địch của em nhiều lắm rồi, không muốn có thêm một cường địch như anh đâu.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt phòng trộm.

“Bọn ta đều là đàn ông……” Anh cười lớn che giấu ý muốn thật sự của mình.

“Đàn ông thì sao, anh nên đi xem xem đám fans của Băng Hỏa, nam nữ chia nửa.” Tức chết cô rồi, đàn ông thì đến làm gì?

“Đàn ông?!” Anh kinh ngạc nhíu mày.

“Hứ! Tức cười hơn là bọn họ cứ kiên trì Băng Hỏa là phụ nữ, đòi cưới về làm vợ.” Thật quá đáng.

Lòng Narsa thắt lại. “Băng Hỏa có khả năng là phụ nữ sao?”

“Thì cũng có cách nói này! Vì Băng Hỏa quá đẹp, bọn đàn ông không biết xấu hổ cứ đến giành với tụi em.” Thật quá hạ lưu.

“Tiểu Vũ từng thừa nhận bản thân là đàn ông chưa?” Có thể nào cậu ấy là…cô ấy.

Kelly dùng ánh mắt kì quái nhìn. “Anh đừng mơ tưởng viển vông! Tuy Băng Hỏa chưa công khai giới tính thật sự, nhưng mà chỉ nhìn ngoại hình thôi cũng biết anh ấy là đàn ông chân chính rồi.”

“Cô ấy mặc áo nữ chắc chắn sẽ đẹp hơn áo nam.” Narsa bằng sự tưởng tượng của mình tạo ra hình dáng cô ấy.

“Đương nhiên rồi! Băng Hỏa đẹp đến thế, mặc áo nữ chắc chắn sẽ đẹp như thiên sứ……Á! Đại ca bỉ ổi, dụ dỗ em nói bừa.” Băng Hỏa là đàn ông.

“Nếu như là phụ nữ thì sao?” Đúng rồi, mặt nghiêng của cô ấy nhu như nước, eo đặc biệt thon nhỏ.

“Dù là phụ nữ thì đã sao, anh đã đính hôn rồi không có hy vọng đâu, với cá tính của Băng Hỏa không thể chia đôi chồng mình với người khác, hứ……anh ấy là nam là nữ cũng không có phần của anh, đừng mộng tưởng nữa!” Cô vui cười vỗ tay.

Sắc mặt của anh trở nên lạnh lẽo. “Từ nay em không được phép tới trường đua nữa.”

“Anh tiểu nhân! Băng Hỏa không thèm anh là chính xác, ai cần kẻ một chân đạp hai thuyền như anh……Ồ! Thêm cả con ả tình nhân là 3 thuyền, thật biến thái.” Anh trai muốn yêu đàn ông thì cứ yêu, miễn sao đừng đụng tới Băng Hỏa của cô.

“Kelly, em quên mất bản thân là thai phụ sao?” Nơi quá đông người đụng chạm đưa đẩy không tốt cho sức khỏe.

A! Đúng là cô đã quên mất. “Em rất khỏe, sẽ không sao, trận đua của Băng Hỏa quan trọng hơn.”

“Kelly……”

“Anh mặc kệ em! Băng Hỏa nói rất đúng, kẻ đến bản thân cần gì cũng không biết không có tư cách xen vào chuyện của người khác.” Quay đầu, cô chạy đi như con gà mái. = =

Anh biết bản thân mình muốn gì chứ, trước đây.

Trước khi Tiểu Vũ xuất hiện, cuộc đời anh đã được vẽ xong, cưới vợ sinh con kết thừa huyết thống, nỗ lực dành dụm tài sản nuôi sống tộc nhân, bành trướng thế lực của nhà Osner.

Nhưng mà, bao nhiêu tài sản mới là đủ, vô số. Thế lực lớn thế nào mới là không phụ lòng mọi người.

Sống 32 năm, mọi ngày đều chìm đắm trong danh lợi chuyên quyền, hôm nay nhìn thấy hai người anh quan tâm sống thoải mái, chỉ giữ tài sản cho người khác, anh thật sự đã bị quyền thế danh lợi trói buộc rồi sao?

Rất nhiều vấn đề mà ngày xưa anh không nghĩ tới bây giớ……nổi lên, tự hỏi anh đã làm được gì, mục đích cuối cùng của cuộc đời anh là gì, cả đời anh nên sống vì ai?

Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh, tâm trạng Narsa nặng trĩu khó thở.

Chiếc xe trên đường đua thắng gấp, những hạt bụi bay lên chưa kịp rớt xuống lại có đợt bụi mới bay lên, như đang trút giận, Phùng Thính Vũ một vòng lại một vòng, không biết mệt mà lái.

Hai chữ Hỏa Diệm trở nên mơ hồ trong cát bụi, khiến người ta chỉ thấy được một vệt đỏ dài, chớp mắt lại biến mất.

Nắng rọi sáng chói là ngày đẹp trời, cũng là thời tiết tốt để luyện tập, bên khác của đường đua cũng có xe khác đang luyện tập, kiểm tra ma sát trên đường, để chuẩn bị cho kì Qualifying sắp tới.

Nhưng, thật quá lửa.

“80 vòng rồi, cô ấy định chạy kiểu này bao lâu nữa, chiếc xe sắp chịu không nổi rồi.” Đây chính xác là làm giảm tuổi thọ của xe.

“Ta cũng biết là hôm nay nó chơi hơi quá, nhưng ai khuyên được nó?”

“83 vòng rồi….rốt cuộc là ai chọc giận cô ấy?” Thật đáng sợ, đất trên đường sắp bốc lửa rồi.

“Con nha đầu này bình thường lãnh băng băng, nhưng giận lên một cái là chết người, các cậu từ từ coi sao, đem thùng nước sang đây đợi trước đã.” Chiếc xe tội nghiệp.

Lúc này trong lòng Cam Tiên Thảo lo lắng là chiếc xe, chứ không phải là người trong xe, muốn giữ một chiếc xe ở trạng thái tốt nhất phải tốn bao công sức, ông cực khổ điều chỉnh nó hằng ngày, rồi lau chùi, đánh bóng nó y như xe mới xuất xưởng, bây giờ bị chà đạp thế này.

Ông xót xa chiếc xe, sớm biết đã không cho cô ấy lái rồi, trong lòng bực tức thì đi leo núi đi, leo tới sức cùng lực kiệt tự dưng sẽ hết tức thôi.

Cô còn định giày vò nó đến bao giờ, 90 vòng rồi, chạy tiếp nữa ông sẽ vì đau lòng mà chết mất, Cam Tiên Thảo nhắm mắt không nỡ nhìn nữa, mắt không thấy đỡ đau lòng, “cô vợ nhỏ” yêu dấu ơi!

“Xin hỏi Phùng Thính Vũ ở đâu?”

Ba chữ Phùng Thính Vũ ông nghe hiểu mà! “Cậu tìm Tiểu Vũ làm gì……” A! Nguy rồi…bé A Đốc(cách nói của người Đài Loan, có nghĩa: người ngoại quốc, người Tây)

“Anh nói sao?” Người đàn ông nghe không hiểu tiếng Trung dùng tiếng Anh hỏi thêm lần nữa.

Cam Tiên Thảo không giỏi tiếng Anh mấy nói rất chậm. “Vũ đang trong kia, chiếc xe đó.”

Anh nhìn chiếc xe mới bay vút qua.

“Đó là Tiểu Vũ?” Ngồi nhìn bên ngoài khác với cảm giác ngồi đua với gió trong xe, anh chỉ cảm thấy rùng rợn.

“Đúng đấy!” Không cẩn thận lại dùng tiếng Trung, Cam Tiên Thảo nhanh chóng kéo Tiểu Thẩm có biết chút tiếng anh.

“Sao vậy, Cam lão tiên sinh, ông nhớ hai đồng tiền của tôi rồi hả?” Anh cười cười.

“Đi chết đi, thằng ngốc không tôn trọng tiền bối, cái anh này tìm Tiểu Vũ, cậu đi nói với anh ta.”

Anh nhỏ tiếng hỏi: “Anh ta chẳng phải chính là người mà lần trước chúng ta gặp ở cửa Hiệp Hội sao?”

“Đúng rồi! Cậu nói ta mới nhớ, hình như là ấy của Tiểu Vũ.”

“Có khi nào hai người họ cãi nhau rồi không?” Cách cô lái xe làm người ta sợ chết khiếp, như đang báo thù giết cha.

“Có thể, cậu xem mặt anh ta hầm hầm.” Chắc chắn là Tiểu Vũ cho người ta ăn xương rồi.

Tiểu Thẩm cười trộm. “Người ta là trời sinh nghiêm túc! Cũng may là anh ta không hiểu ông nói chứ nếu không ông bị cho ăn đấm thì có.”

Nhìn hai người nói to nói nhỏ với nhau, Narsa bị quên lãng rất không vui đứng giữa hai người, sắc mặt lạnh nghiêm.

“Ơ! Anh tìm Tiểu Vũ đúng không?” Một gã đàn ông rất có khí thế.

“Đúng.”

“Anh chọc giận cô ấy sao?”

Cô ấy? Anh ta dùng cô ấy để gọi Tiểu Vũ, lẽ nào đúng như anh nghĩ?! “Tiểu Vũ là con gái?”

“Ơ.” Tiểu Thẩm ngừng một lúc khó trả lời. “Anh tự đi hỏi đi! Người tới rồi kìa.”

Một người mặc áo đỏ cam bước xuống chiếc xe đang bốc khói, mũ bảo hiểm màu đỏ cam ném về phía sau, lập tức có người bắt lấy, khuôn mặt đẹp trai cộng với soái khí thật giống với cảnh trong phim, khiến người ta khó rời mắt.

Dưới ánh nắng, bóng dáng mỹ lệ mà nho nhã bước tới gần, phút giậy đó cô như hóa thân của Thần Chiến Tranh Athena, khiến người ta không thở được.

“Tiểu Vũ.”

Ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên ngoài hàng bảo vệ, Phùng Thính Vũ dùng tay bám vào thanh sắt rồi nhảy bật lên. “Đến làm gì?”

“Xin lỗi.” Xem ra cô ấy đúng là rất giận.

“Tôi cũng có sai, đã nói lời khó nghe.” Mỗi người đều có cuộc sống của mình, cô không có quyền bình luận.

“Thật không ngờ em cũng biết xin lỗi, con gái thường rất nhỏ nhen.” Narsa cố ý thử cô.

Cô tiêu sái hất tóc, vô cùng soái khí. “Không muốn bị fans của tôi đánh chết thì tốt nhất đừng bảo tôi là con gái.”

“Nhưng em thật sự là con gái, có cần thiết phải che giấu không?” Anh nhẹ nhàng phủi phủi bụi trên vai cô.

“Ai nói với anh tôi là con gái?” Đón lấy nước suối từ tay đồng bọn, động tác cô phóng khoáng ngước đầu đổ vào miệng.

“Hắn.” Anh chỉ vào Tiểu Thẩm.

Anh chuẩn bị dùng cách dụ cô nói ra giới tính thật của mình.

Chỉ là anh chọn sai đối tượng, Phùng Thính Vũ làm gì cũng nói bằng chứng, không nghe từ một phía, 7 năm nay ứng phó với phóng viên đã quá quen thuộc, chưa ai từng có được câu chứng thực từ cô.

Cho dù họ không buông tay bay đến tận Đài Loan điều tra, gặp phải sự canh giữ nghiêm ngặt, vốn không thể moi được gì, nhất là 11 chủ hộ khác trong Tòa nhà cho thuê dành cho phụ nữ càng không thể bán đứng cô được.

Họ còn có những bí mật khó nói hơn cả cô, hơn nửa tháng không bước chân ra khỏi cửa là chuyện thường, ngoài ra cả bọn đều có chung 1 căn bệnh là không thích giao tiếp với người ngoài.

“Lời anh ta nói tin được không? Anh ta chưa từng thấy tôi khỏa thân.” Vẻ mặt của Tiểu Thẩm rất tức cười, như con gà nhảy.

“Em cho rằng hắn nói láo?” Anh không tin không thể khiến cô nói thật.

“Không, là anh quá chủ quan, nghe không lọt tai lời người khác nói.” Tiểu Thẩm hợp tác với cô đã lâu, không thể không biết tính cô.

“Em……”

Tiếng chuông điện thoại làm ngưng cuộc nói chuyện của hai người.

“Tiểu Vũ, điện thoại, là cuộc gọi đường dài của Hòa Phong.” Thật là, còn gọi tới máy anh.

“Alô? Em là Tường Vi đây……uhm…chụp rồi…gửi bây giờ, chị có gấp quá không?”

Xem sắc mặt vô nại chỉ than thở, như đang bó tay với đối phương, Narsa nghi ngờ hỏi người đứng gần anh nhất Cam Tiên Thảo.

“Cô ấy nói chuyện với ai?”

“À! Là cô gái sống cùng với nó.”

Ông không chỉ rõ là người sống cùng trong một tòa nhà, nên lọt vào tai Công Tước đại nhân thì như sấm như chớp, thì ra đó là đàn ông, hoặc là, nữ đồng chí. (les, đồng tính nữ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.