Tuyệt Đại Chiến Thần

Chương 114: Chương 114: Chiếc lồng (hạ)




Vù!

Tại một nơi nào đó trong Sương Mù Rừng, ở đây không gian đều đỏ huyết, tanh tưởi mùi hương tràn ngập, giống như mới bị nhuốm máu vậy.

Không chỉ huyết tinh, mà nơi này còn tràn ngập một loại làm người ta điên cuồng tà ác khí tức, nếu người thường đứng ở đây tuyệt đối sẽ bị tà ác khí tức cảm nhiễm, biến thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ.

Tuy nhiên lúc này ở đây lại xuất hiện một đám người, trên thân chùm kín đồ đen, hai mắt tràn đầy cuồng nhiệt nhìn về trung tâm đồ vật, miệng còn liên tục lẩm bẩm, giống như đang cầu nguyện vậy.

Mà trung tâm đồ vật chính là nơi này huyết tinh tà ác năng lượng khởi nguyên, nó là một thanh kiếm, phía trên khắc họa vô số thần bí đồ án, từng tia huyết quang từ thanh kiếm trên thân phát ra, khiến đang chìm trong bóng tối không gian càng trở nên âm u, quỷ dị, tựa như chỗ này không phải còn nhân giới mà là u minh vậy!

“ Chiếc lồng kích hoạt chưa? “

Đúng lúc này yên tĩnh không gian bỗng nhiên có một cái thanh âm vang lên, nói chuyện là một tên nam tử, nhìn rất trẻ tuổi, khí chất mười phần ma mị, thậm chí còn mang vài phần âm nhu, giống như nữ nhân vậy.

Hắn làn da rất trăng, tuy nhiên không phải giống nữ nhân trắng mịn hồng hào, mà càng giống tử thi hơn trắng bệch, hắn hai mắt lúc này đang say mê âu yếm nhìn về lơ lửng giữa không trung thanh đoản kiếm, tựa như đang nhìn thấy tình nhân của mình vậy.

Nam tử này thanh âm vừa vang lên, tức thì xung quanh đám người người liền hướng về hắn cung kính quỳ xuống, sau đó có một kẻ tiến lên trả lời.

“ Chủ nhân, chiếc lồng đã kích hoạt! ”

“ Tốt, đám bạch y kia quả nhiên không làm ta thất vọng! “

Nam tử nghe vậy liền hài lòng gật đầu, tuy nhiên lúc này đi lên báo tin thuộc hạ lại nói tiếp.

“ Chủ nhân, đám người kia nói sau khi hoàn thành muốn một phần bản nguyên nữa...! “

Nói đến đây tên thuộc hạ bỗng nhiên co cứng lại, cúi mặt không dám tiếp tục mở lời, bởi vì da trăng nam tử nguyên bản mỉm cười say mê khuôn mặt từ lúc nào đã biến thành lạnh lẽo đến cực hạn, từng luồng hắc khí từ cơ thể hắc phát ra, biến thành những thứ quỷ quái liên tục khóc cười, nhìn mười phần kinh dị.

“ Đúng là một lũ lòng tham không đáy, tưởng ta không biết bọn chúng đã làm bao nhiêu thí nghiệm rồi sao, bất quá...! “

Nói đến đây nam tử khí sắc liền biến về bình thường, từng bước từng bước tiến về phía màu đỏ đoản kiếm, so với nữ nhân còn muốn thon thả bàn tay đưa ra, nhẹ nhàng cầm lấy huyết kiếm.

“ Nói với đám người kia, cho bọn chúng một chút không vấn đề, cứ thực hiện tốt thỏa thuận là được, vật này một khi đã thức tỉnh, một phần cũng chẳng là gì! “

“ Là, chủ nhân! “

Thuộc hạ nghe vậy liền cung kính lui xuống, sau đó đồng loạt lui lại về sau, còn để lại đứng một mình giữa khoảng trường da trắng nam tử, hắn ngắm nhìn trong tay xinh đẹp thanh kiếm một hồi, sau đó liền khẽ nhếch miệng trợn mắt cắm thanh kiếm này xuống đất.

Tức thì mặt đất khẽ run lên, sáng rực lên màu đỏ đường vân, tựa như mạch máu vậy, kéo dài đến khắp phái xa khu rừng.

“ Nếu chiếc lồng đã kích hoạt, vậy thì...bắt đầu nghi thức tế lễ đi! “

...

“ Ực! Ta...ta không nhìn nhầm chứ, các ngươi có thấy không? “

Lúc này ở khu vực bên ngoài, đoàn đội đám người đang tính rời đi, tuy nhiên đúng lúc này cả đám người đều cứng đơ lại, nuốt một ngụm nước bọt nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trong sương mù từ bao giờ đã xuất hiện bao nhiêu đốm đỏ đen, phát ra vô số di di thanh âm, một loại tanh nồng mùi hương bốc lên, khiến bọn hắn khứu giác đều tê cứng lại, lạnh lẽo không khí khiến phía sau lông tơ đều dựng đứng lên.

“ Ân, nhưng mà, vô số đốm đỏ kia là cái gì?! “

“ Ca ca, ta thấy sợ, hay là chúng ta kiếm đường khác rời đi thôi! “

“ Không sai, lão đại, thứ kia quá quỷ dị, lại bị sương mù che kín, hay là tìm đường khác rời khỏi đi, dù sao đường mòn cũng không chỉ có một cái! “

Cả chục cái đoàn đội liên tục thảo luận, nhưng hầu hết ý kiến đều không muốn đi đến trong làn sương mù đối diện, không hiểu sao những đốm đỏ kia lại đứng yên một chỗ cũng không có di chuyển, điều này khiến bọn hắn còn càng sợ hãi hơn.

“ Tìm đường khác cũng được nhưng mà các ngươi không nhìn hiện tại thời gian sao, hơn nữa cũng ta còn ở bìa khu vực hai, cường đại yêu thú có thể tình cờ đi ra bất cứ lúc nào, nếu như gặp phải còn không chết chắc! “

Ý kiến này đưa ra cũng được mọi người tán thành, dù sao lúc này không phải buổi sáng nữa, mười phần nguy hiểm.

“ Hay là cử một người vào trong làn sương mù kia xem thử! ” Đúng lúc này lại một cái ý kiến vang lên

Đám người nghe xong khuôn mặt liền bừng tỉnh, ý kiến này không sai, cử chuột bạch lên xem thử là tốt nhất.

“ Tiểu Tứ, ngươi lên đi! “ Một cái đoàn đội đội trưởng thanh âm vang lên, chỉ vào đứng một góc nam tử nói.

Được gọi Tiểu Tứ là một tên nhỏ con nam tử, sức mạnh rất yếu, chỉ mới 101 điểm, ở trong thành là cao quý Linh sư, nhưng ở cấm khu nơi này cũng chỉ tính là một con gà thôi!

“ Lão đại, sao lại là ta! “

Tiểu Tứ nghe vậy liền giật mình, vội khua tay, ai mà biết trong đám sương mù kia có thứ quỷ quái gì?

“ Làm sao, hiện tại không phải ý kiến của ta mà là của tất cả mọi người, ngươi còn dám từ chối! “

Lão đại nghe vậy thanh âm liền biến lạnh lùng, xung quanh tất cả mọi người ánh mắt cũng nhìn thẳng về phía Tiểu Tứ, khiến hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt u oán nói.

“ Ta lên là được rồi! “

Tiểu Tứ nói xong liền rụt rè bước lên, tay còn cầm một cái cường độ phát quang đèn điện, rất nhanh liền đi sâu vào trong làn sương, tuy nhiên đúng một giây sau một cái thảm thiết thanh âm liền vang lên.

“ A...!! “

Chỉ thấy vừa bước vào Tiểu Tứ liền lao mình ra, lộ trước mắt mọi người là nát choét thịt tươi khuôn mặt.

“ Cứu ta...cứu ta...! “

Tiểu Tứ khuôn mặt đầy máu kinh hoảng, miệng la hét muốn tìm sự cứu giúp, bất quá nửa người vừa lao ra liền bị thứ gì đó kéo lại vào trong bóng tối, mấy giây sau thanh âm liền im bặt.

Đúng ở đối diện đám người nhìn thấy khung cảnh này tất cả đều cứng đơ, cả người khẽ run rẩy, hai mắt tràn đầy kinh sợ, mặc dù bọn hắn không nhìn rõ lôi Tiểu Tứ đi là thứ gì, nhưng mà bọn hắn nhìn rất rõ, nơi có ngọn đèn chiếu sáng, là một cỗ bạch cốt xương khô.

Uỳnh!

Đúng lúc này mặt đất khẽ run động, chỉ thấy một cái huyết quang lướt qua, để đang kinh sợ đám người rất nhanh hồi tỉnh lại.

“ Thứ gì vậy? “ Một người sợ hãi kêu lên, tuy nhiên còn chưa kịp để bọn hắn la hét hay phản ứng gì, đối diện những đốm đỏ bỗng nhiên động.

Vu! Vu!

Kì lạ thanh âm vang lên, từ trong màn đen dần dần bay ra từng con côn trùng, hai mắt đỏ như máu, cực nhanh phi thẳng tới đoàn đội đám người.

“ Aaa...! “

...

“ Ân nhân, chúng ta chạy như thế này là đi đâu, còn nữa, bên ngoài kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? “

Theo Tịnh Nhạc chạy hớt hải Nguyệt Dạ, một hồi liền không nhịn được lên tiếng, nếu không phải nguyền ấn đang dần bị giải trừ, thể lực cùng năng lượng đều đang hồi phục, chạy nhanh như vậy nàng đã sớm mệt chết!

“ Ngươi chạy nãy giờ không nhìn xung quanh sao? “ Tịnh Nhạc quay lại nhìn Nguyệt Dạ, hít một hơi sâu sau đó mới nói.

Nguyệt Dạ nghe vậy liền cau mày, bởi vì trời tương đối tối, lại thêm quá nhiều sương mù, cho nên nàng cũng không nhìn xung quanh, chỉ tập chung chạy theo Tịnh Nhạc thôi!

Lúc này nghe vậy nàng liền cau mày nghi hoặc nhìn kỹ xung quanh, nàng dù sao cũng là Linh sư, thị lực hơn người bình thường, vẫn có thể nhìn rõ một số vật.

Chỉ là nhìn thấy xung quanh mặt đất khung cảnh xong tức thì nàng hai tròng mắt liền co rút lại, tràn ngập khó tin thần sắc.

“ Cái kia là...yêu thú?! “

Nguyệt Dạ kinh dị kêu lên, nhưng mà trước mắt nàng không phải là hung hăng khát máu yêu thú nữa mà là một đống bạch cốt khô lâu trải dài trên đường đi.

“ Bọn chúng là bị ăn thịt! “

Đúng lúc này Tịnh Nhạc thanh âm vang lên, khiến Nguyệt Dạ càng thêm chấn kinh, khó có thể tin được.

Điều này làm sao có thể, đống xương kia nàng nhìn rõ đều trắng tinh, một chút thịt thừa cũng không có, nếu là bị ăn thịt làm sao khả năng lại sạch trơn như vậy, thậm chí các khúc xương còn rất nguyên vẹn, không hư hại chút nào!

“ Cách đây mấy trăm năm ngoài đại dịch zombie ra, nhân loại phải gánh chịu vô số tai ương khác... “

Tịnh Nhạc thanh âm vang lên, tuy nhiên nói giữa chừng, hoàng kim trọng đồng hai con mắt bỗng lóe lên, cả người nhảy lên cao bắt lấy một vật, sau đó không do dự bóp chết, hắn cũng không tiếp tục chạy nữa mà đứng lại, mở bàn tay ra.

Phía sau Nguyệt Dạ cũng nhanh chóng dừng lại nhìn, chỉ thấy trong tay Tịnh Nhạc là đang ngọ nguậy một con bọ, to bằng nam nhân ngón tay cái, hai mắt đỏ huyết, nhìn rất giống côn trùng nhưng so với bình thường côn trùng rất khác.

Bọn chúng có những tám chân, không chỉ có phần đuôi nhọn hoắc như ong độc, mà hàm răng bén nhọn như lưỡi cưa, phía trên còn lưu lại một chút giọt máu!

“ Quả nhiên...! “

Tịnh Nhạc nhìn thấy sinh vật này, khuôn mặt liền trầm trọng lên, nặng nề từng câu thốt ra.

“ Thật đúng là Phệ Huyết Trùng! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.